Hi hi, cái gì muốn giử có khi nó cứ trôi trôi trôi trôi.. và trôi mãi. Mà có khi nổi buồn nào đó ray rứt cứ bám theo hoài.
Printable View
Hi hi, cái gì muốn giử có khi nó cứ trôi trôi trôi trôi.. và trôi mãi. Mà có khi nổi buồn nào đó ray rứt cứ bám theo hoài.
Tôi thích cái không khí mù mịt khói thuốc ,rượu cay xé lưỡi của phòng trà nhạc Jazz cùng với những giọng nói khàn khàn trong cổ họng người da đen .Không gian đó làm tôi say mê suốt một thời .Thường thì phòng trà nhạc Jazz khá đơn giản ,một piano, một contrebass , một trống ,có khi thêm cây violon nữa với một ca sĩ là xong
Phòng trà có khi tuốt dưới hầm ,đi xuống những bậc thang như xuống âm phủ ,vậy mới đã , nghe nhạc mới phê .Cái không khí na ná thế này mời các ông .Huyền mà nghe được bài này chắc nó rất thích vì nghệ thuật thẩm âm của hắn đã vào hàng cao thủ
Hay qua bác Lâm. Nhẹ nhàng và du dương nữa. Sau 1 ngày quần quật mà nghe bài này thì khỏe hẳn lại mấy phần. Phải nghe
Tý sư đệ cuối tuần có làm món gì ăn .Tặng ông clip này để nhớ ngày mới gặp bà ấy ,một giai nhân có nét đẹp bí hiểm Angkor Wat
Nếu không đẹp dễ gì ông chiụ chạy từ sa mạc Arizona đến vùng tuyết giá Bắc Cực để sống một đời Oshin ở đó
https://www.tindachieu.com/news/wp-c...8/khong-tu.jpg
Nhan Uyên ham học hỏi, tính tình tốt bụng, là một đệ tử đắc ý của Khổng Tử.
Một ngày nọ, trên đường đi làm việc, Nhan Uyên thấy một đám đông ồn ào trước cửa tiệm vải.
Anh bước đến hỏi, mới biết là đang có tranh chấp giữa người mua và người bán vải.
Chỉ nghe người mua hét lớn: “Ba nhân tám là 23, sao ông cứ đòi ta 24 đồng?”
Nhan Uyên đến trước mặt người mua, lễ phép nói:
“Vị đại ca này, ba nhân tám là 24, sao có thể là 23 được? Anh tính sai rồi, không nên cãi lộn ầm ĩ nữa”.
Người mua không phục, chỉ thẳng mặt Nhan Uyên nói: “Ai cần ngươi phân xử hay sao? Ngươi biết tính toán sao? Muốn phân xử chỉ có cách tìm Khổng phu tử, đúng hay sai hãy để ông ấy định đoạt! Đi, ta hãy tìm ông ấy để phân xử!”
Nhan Uyên đáp: “Được. Nếu Khổng phu tử nói anh sai, vậy xử lý sao?”
Người mua nói: “Nếu ta sai, hãy lấy đầu ta. Nhà ngươi sai thì sao?”
Nhan Uyên trả lời: “Nếu tôi sai, tôi sẽ từ quan”. Hai người đánh cuộc với nhau như thế, cũng đã tìm gặp được Khổng Tử.
Khổng Tử nói: “Ba nhân tám là 23”, Nhan Uyên lòng không phục.
Khổng Tử hỏi rõ tình huống, rồi quay sang Nhan Uyên cười nói:
“Ba nhân tám là 23 đó! Nhan Uyên, con thua rồi, lấy mũ quan xuống đem cho người ta đi!”
Nhan Uyên trước giờ chưa bao giờ cãi lại sư phụ.
Nghe Khổng Tử nói mình sai, anh đành tháo mũ xuống giao cho người mua kia. Người mua nhận mũ, đắc ý rời đi.
https://www.tindachieu.com/news/wp-c...khong-tu-2.jpg
Đối với lời phân xét của Khổng Tử, Nhan Uyên biểu hiện là tuân theo, nhưng trong tâm lại không phục.
Anh cho rằng Khổng Tử già rồi đâm ra hồ đồ, liền không muốn ở lại học tập Khổng Tử nữa.
Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay lại lấy cớ nhà có việc muốn xin nghỉ học…
Khổng Tử rất rõ tâm tư Nhan Uyên, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Trước khi đi, Nhan Uyên quay lại cáo biệt Khổng Tử. Khổng Tử muốn Nhan Uyên trở về nhà bình an, cũng dặn dò hai câu:
“Ngàn năm cổ thụ không náu thân, sát nhân không rõ chớ động thủ”.
Nhan Uyên đáp lại một câu: “Con xin ghi nhớ”, rồi rời đi.
Trên đường về, gió thổi mây dâng, sấm rung chớp giật, trời muốn đổ mưa to.
Nhan Uyên tiến đến một cây đại thụ mục rỗng bên ven đường, muốn tránh mưa.
Anh đột nhiên nhớ lại lời Khổng Tử đã nói: “Ngàn năm cổ thụ không náu thân”…
Nghĩ thầm, sư đồ nhất tràng, anh nghe theo lời sư phụ, tránh xa khỏi cái cây rỗng.
Vừa rời đi không xa thì nghe một tiếng sấm, sét đã đánh tan cây cổ thụ kia.
Nhan Uyên kinh ngạc: “Câu đầu sư phụ nói đã ứng nghiệm sao! Chẳng lẽ ta còn có thể sát nhân ư?”
Khi về tới nhà thì trời cũng đã khuya. Không muốn kinh động người nhà, Nhan Uyên dùng bảo kiếm mang theo bên người để đẩy chốt cửa phòng nơi thê tử của anh đang ngủ.
Đến bên giường, sờ lại thấy hai người nằm hai bên giường. Nhan Uyên vô cùng tức giận, giơ kiếm định chém, lại nghĩ đến câu nói thứ hai của Khổng Tử: “Sát nhân không rõ chớ động thủ”, bèn đốt đèn lên xem, hóa ra một người là thê tử, người kia là muội muội của anh.
Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay trở lại, thấy Khổng Tử liền quỳ xuống nói:
“Sư phụ, hai câu người nói đã cứu ba người là con, vợ con và muội muội của con đó! Sao người lại biết trước chuyện sẽ xảy ra vậy?”
Khổng Tử có đúng là có thể nhìn trước được tương lai?
Hãy cùng xem tiếp…
Nhan Uyên cảm thấy kính phục sâu sắc, cũng đã biết được ẩn ý của Khổng Tử
Khổng Tử đỡ Nhan Uyên dậy và nói: “Ngày hôm qua thời tiết khô nóng, đoán chừng sẽ có cơn dông, nên ta nhắc nhở con: “ngàn năm cổ thụ không ai náu thân”, con lại mang khí bực trong người, trên thân đeo bảo kiếm, cho nên ta khuyên con “sát nhân không rõ chớ động thủ”!”
Nhan Uyên vừa vái lạy vừa nói: “Sư phụ liệu sự như thần, đệ tử mười phần kính nể!”
Mạng người quan trọng hay địa vị quan trọng?
Khổng Tử lại nói tiếp: “Ta biết rõ con xin phép về nhà nghỉ là mượn cớ, thật ra cho rằng ta đã già nên hồ đồ rồi, không muốn học ta nữa. Con nghĩ xem, ta nói ba nhân tám bằng 23 là đúng, con thua, bất quá là thua cái mũ quan kia, nếu ta nói ba nhân tám bằng 24 mới đúng, người mua kia thua, đây là một mạng người đó! Vậy con nói xem, chức vị quan trọng hay mạng người quan trọng hơn?”
Nhan Uyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, quỳ gối trước mặt Khổng Tử mà thưa: “Sư phụ trọng đại nghĩa coi nhẹ tiểu tiết, đệ tử còn tưởng rằng Sư phụ vì lớn tuổi mà thiếu minh mẫn, đệ tử hổ thẹn vạn phần!”
Từ đó về sau, bất luận Khổng Tử đi đến đâu, Nhan Uyên theo đến đó không rời sư phụ.
bác Aty còn đi câu không, câu biển lợi hại phết tìm luồng cá, bơi thuyền qua câu, nhưng độ này tay nghề lên phết cá nhỏ em câu được vài chục cân là chuyện thường.
đồ biển chén lúc nào cũng ngon đang chờ đem lên con cá vừa câu được.
http://i689.photobucket.com/albums/v...psq5tj6dzq.jpg
thằng em anh Lâm Thao câu được con cũng ác chiến quá!
con chép đó dễ đến 5 cân, lúc đưa hàng vào bờ để cá không bứt lưỡi cũng là nghệ thuật đấy.
lần nào đi câu cũng dính vào "gái" mới đau, Gái ở đây là con "gái", hoặc Vợ, bồ nhí, mệt phết được tý thời gian sả si trét cũng lắm người ở nhà nguyện theo hầu he he. lắm hôm thuê cả bãi trống đang câu có đứa phá chuyện mất hết cả hứng - mà có ai đâu . con gái lon ton dỗi bố vì hông bắt được con chuồn chuồn nó bay xuống ao. mylove thì nỉ nôi nắng quá, lắm muỗi đốt em, đành thôi đi về.
Cháu cám ơn bác Lâm. Nhạc phòng trà bao giờ cũng phiêu lãng vậy bác nhỉ :D , cháu mê vì có người chỉ đường đến với dòng nhạc này đó là bác ạ. Cám ơn bác nhiều và cháu chúc bác mau hồi phục sức khỏe.
Bác Gió : em trở lại Bỉ được hơn tuần rồi ạ, đến nơi là đi làm luôn không nghỉ vì bên em có lễ hội kỷ niệm 300 năm. Nhà em cũng đang chuyển sang địa chỉ mới, bác cho em xin vài nhánh Quỳnh thì bi giờ em mới dám xin nhận ạ :D . Nhìn khu vườn nhà bác em thích quá, bên đó nắng ấm nên trồng cây bên ngoài không sợ như bên em nhỉ. Bác biết không, về VN đi đâu trên đường em cũng nói với mẹ con muốn mang cây này sang bên kia trồng, mẹ bảo với cả xe nó giờ thành nông dân rồi nên cái gì cây cỏ cũng ham.
Amado Mio, love me forever
And let forever begin tonight
Bài hát hay quá, có thể nghe hàng ngày và cả khi ai đó mệt mỏi chợt nhớ đến bài hát, nghe để tìm sự thanh thản, yêu thương. Cám ơn bác Thợ nhiều!
Tôi thích những nghệ sĩ dân gian thế này ,người chơi solo đã hay người đệm và chơi bass kèm theo rất tuyệt, ăn ý với cả người hát và người đàn mà vẫn thong dong,hợp âm bỏ ngay chóc .Ca sĩ là một lão thái thái đã luống tuổi ,thuở trẻ cũng không phải là người nhan sắc ,trán cao vời vợi ,mặt chữ điền thuộc dạng Hình phu khắc tử .tức là khắc cả chồng lẫn con ,thế mà lại hay ,về già mở quán ven đường ca hát cho qua tháng ngày khỏi phải lo cho những thứ nặng nợ .Hát rất say mê ,giọng không hay lắm nhưng vẫn luyến láy ra trò
.Tay solo chơi ad lib vào đầu bài rất mùi mẫn và tình tứ nghe khoái thật ,mới thấy chất Bolero đã thấm sâu vào máu trong đời sống dân dã ,cất lên là trúng phóc từ người đàn cho tới người hát .Không phải người Nam không thể nào hát Bolero cho hay được .Cỏ hoa chất đầy thuyền về bến mộng ,trên vùng yêu đuơng kết nụ tầm xuân .Hehe lẵng lơ quá mà nghe lại khoái mới chết