Gửi bởi
MV007
Nhìn bên ngoài có vẻ như sự tranh biện của tôi và tieunhulai đi ngoài chủ đề của BG. Nhưng nội dung có liên quan đến chủ đề gồm hai ý chính như sau:
- Muốn làng cờ phát triển (nhất là khai cuộc của các kỳ thủ VN còn yếu là do lý thuyết sách vở còn kém) Vậy phải viết sách như thế nào? Cần những yêu cầu gì đối với tác giả sách cờ? BG và tôi chủ trương viết sách cần học vấn, phương pháp học thuật giúp ích rất nhiều cho việc hệ thống hóa tri thức cờ.BG: Viết sách phải có học thuật, nếu không đủ trình độ học thuật thì không thể viết được sách hay đưa ra lí thuyết nào cả dù trong đầu hiểu rất rõ.... Nhưng trong topic lại xuất hiện Tieunhulai với suy nghĩ rất đơn giản, … Đây là một quan điểm võ đoán, xa rời học thuật, bảo thủ cá nhân.
- Người như vậy có gọi là võ đoán hay không? Về vấn đề thứ nhất, Tieunhulai nghĩ một kỳ thủ thành công trong thi đấu là có thể viết sách được rồi, anh ta xem công việc viết sách cờ giống như là ghi biên bản cờ khi thi đấu và đặt tên cho các ván đấu theo khai cuộc…, cuối cùng kết luận ưu-kém, thắng bại là xong. Tieunhulai dẫn chứng Vương Gia Lương có học thuật gì đâu mà đã có tác phẩm nổi tiếng. Khi tôi nêu cái sai sót của tác giả trên thì tieunhulai “chạy quanh” :
Ở đây đâu phủ nhận sự cống hiến hay ko cống hiến mà những cống hiến “sai sót” như vậy là đã ổn chưa? Người đọc ko khéo tưởng là chân lý rồi học theo cái sai đó thì làng cờ đi đến đâu?
Tieunhulai có lối tranh biện vòng vo cố bảo thủ quan điểm của mình.
Tieunhulai không cần hiểu ý kiến người khác, ko phải tôi chỉ trích các danh thủ mà chỉ phản bác lại ý kiến của y cho rằng khi viết sách “nội lực cờ quan trọng hơn học vấn”. Vương và Hồ có ai phê bình nội lực của họ ko? Nhưng họ mắc sai lầm là do dâu, do họ ko nêu được những quy luật bất biến của cờ, đó là hạn chế của học vấn.
Nếu muốn làng cờ phát triển mà cứ bảo thủ suy nghĩ sách chỉ cần dừng lại ở kinh nghiệm cá nhân thì đến người đương thời cũng phát hiện sai sót mà chỉ trích thì còn mong gì dành cho hậu thế học hỏi.
Tieunhulai đã dẫn Quất trung bí nhưng lại mơ hồ không biết giá trị nó ở chỗ nào. Tieunhulai chỉ thấy nó sai sót ở biến x2.6 thi thủ Thuận Pháo hoành xe đối trực xe. Xin thưa, giá trị của Quất trung bí ko phải ở các thế biến cũ rích lỗi thời mà là giá trị lịch sử, là quyển sách lâu đời nhất của cờ tướng. Nhất là giá trị học thuật của Quất trung bí không vi phạm quy tắc “tiên hạ thủ vi cường” như mấy tác giả Hồ và Vương tôi đã nêu.
Hai là người như tieunhulai có gọi là võ đoán hay không?
Võ đoán là “không căn cứ thực tế”, tieunhulai cũng ko đọc sách nhiều mà chỉ ham bảo thủ quan điểm cá nhân.
Nói về sách của Hứa và Lữ, tieunhulai cũng ko nêu được chính xác tên sách hay năm xuất bản [ít ra là năm xuất bản, con số năm tháng chắc ko quá khó để nhận diện] chứng tỏ bạn cũng ko đọc những cuốn sách này mà chỉ … nhìn trộm, rồi “bé cái nhầm” là hình như đâu đó nghe nói Lữ Khâm có viết sách và ký tặng đọc giả…
đây ko phải lý lẽ tranh biện.
Về từ “võ đoán” tieunhulai kết án tôi đã xúc phạm anh là hạng “nói ngang” … thì đây là lý luận suy diễn, lên án người khác nhầm che lấp cái sai của bản thân.
Tự điển mà tieunhulai tra là tự điển tìm từ đồng nghĩa chứ không phải tự điển định nghĩa khái niệm, cũng có thể cho rằng “võ đoán” đồng nghĩa với “nói ngang” nhưng không được quy đồng hai từ là cùng một văn phong rồi lên án người dùng. Như vậy là bạn điêu toa. Ví dụ như người ta có thể lịch sự nói bạn là “thiếu học vấn” thì bạn cũng không được ghép họ tội đã chửi bạn “mất dạy” cho dù hai từ này đồng nghĩa.
Viết sách mà không có giá trị thì sao gọi là có ích cho giới nghiên cứu??? :-|Buồn cười thật! Tieunhulai không khái niệm được giá trị là gì? Giá trị ko phải là có ích thì chẳng lẽ là vô ích? Cũng như câu cú rõ ràng, hệ thống … không phải là kết quả của học thuật thì chẳng lẽ là của người vô học. Người vô học mà viết rõ ràng, hệ thống được sao? Sách mà quá nhiều sai sót thì càng đọc càng hại nói chi có ích để nghiên cứu?
Từ việc không có khái niệm thế nào là giá trị, tieunhulai mới suy diễn từ bản thân “giá trị” tức là phải có điển tích văn hoa này nọ. Bằng chứng là tieunhulai viết toàn là văn hoa sáo rỗng (vd như : cái cảng thơm, thân chinh nam hạ…)
:)Tìm hiểu về lịch sử các thế cờ là nghiên cứu lịch sử vấn đề chứ không phải kể chuyện phiếm để cho kẻ vô học phải buồn cười. Tìm hiểu về tỷ lệ thắng bại của một khai cuộc qua các giải đấu là khảo sát thực chứng chứ không phải mạnh ai nấy đem kinh nghiệm bản thân ra để viết, không cần kiểm nghiệm đúng sai thì có làm loạn độc giả. Độc giả thay vì tiếp thu cái đúng làm bài học lại phải mất thì giờ chỉnh sửa sai sót, mà đâu phải người đọc nào cũng đủ trình độ nhận ra sai lầm của người viết sách. Viết sách mà ko quan tâm đến sự chính xác thì khác nào đi lừa người đọc ?
Đến đây thì từ “võ đoán tôi dùng ko sai với bạn rồi. Càng bảo vệ ý kiến tieunhulai càng chứng minh tính “võ đoán” của mình.