Nói cay và mặn mới nhớ ớt ông Tý. Cay và cay !!
Tôi ăn hết một trái rồi; mỗi ngày ăn một ít, chỉ là cắn cái vỏ thôi không dám ăn hột, khoãn chừng một tuần mới hết trái ớt.
Vợ hiền tính làm loại salsa xoài (món Mễ Tây Cơ), và cho thêm ớt của ông vào.
Trái ớt của ông trồng ra có vẻ nặng kí quá mà, cả tuần 1 trái như vậy cũng hay lắm . Cây ớt của tôi tiêu rồi. Thiệt là tệ qúa đi. Tôi không có tay trồng ớt :(
08-11-2014, 03:00 AM
Thợ Điện
Bài này hay tặng cô Huyền
Lưu vong đâu phải chỉ là phiêu lưu vào một không gian xa lạ, ở ngoài nước mình. Lưu vong còn là phiêu lưu vào một văn hoá khác, một ngôn ngữ khác, một cách nhìn, cách nghĩ, cách cảm không giống với những gì mình từng có. Nhưng đó là một cuộc phiêu lưu vô cùng ì ạch, vừa đi vừa ngoái lại, thậm chí có khi lùi lại vì người lưu vong nào cũng có một di sản vô cùng nặng nề. Hắn không thể vứt bỏ cái di sản ấy. Mà vứt bỏ cũng không được: di sản ấy là một phần của hắn, là chính bản thân hắn. Do đó, trừ một số ngoại lệ cực kỳ hiếm hoi, những cuộc phiêu lưu ấy bao giờ cũng dở dang để người lưu vong, mặc dù về phương diện pháp lý, đã được nhập tịch đàng hoàng, về phương diện văn hoá, vẫn chỉ là một kẻ “trú khách”, nói theo chữ người Việt thường dùng để gọi người Hoa ở nước mình. Những “trú khách” ấy không có cách gì cắt bỏ được quá khứ dằng dặc sau lưng. Xã hội công khai hoá cái gốc gác ấy bằng những danh xưng kiểu người Úc gốc Việt, người Mỹ gốc Việt, người Pháp gốc Việt... Không bao giờ, ít nhất là cho đến hết thế hệ di dân thứ nhất, thậm chí, thứ hai, thứ ba, người lưu vong có thể là một người Úc, người Mỹ, người Pháp thuần tuý, không mang theo cái "gốc" nào cả.
Nhưng hắn cũng không thể là người Việt thuần tuý được nữa. Về nước, hắn lại sẽ là Việt kiều ở Úc, Việt kiều ở Mỹ, Việt kiều ở Pháp... Xã hội chung quanh biết điều đó, và chính bản thân hắn, tự trong lòng, cũng thừa biết điều đó. Trong quan hệ với quê hương cũ, bao giờ cũng có một khoảng cách âm thầm nhưng vô cùng chắc chắn không thể vượt qua được. Với khoảng cách ấy, lúc nào hắn cũng bị nhìn và tự nhìn như một kẻ lạ.
Bởi vậy, lưu vong, tự bản chất, là mất hẳn cảm giác thuộc về một cái gì: tự thâm tâm, người lưu vong biết vĩnh viễn hắn không thuộc về cái quốc gia hắn mới nhập cư, tuy nhiên, có điều kiện quay về cố hương, hắn cũng thấm thía nhận thấy cố hương ấy, dù thân thương đến mấy, đã không còn thuộc về hắn nữa. Có thể nói, một khi đã rời bỏ quê hương, người ta sẽ không bao giờ có được một quê hương nào cả. Quê hương mới: không; quê hương cũ: cũng không. Sống lưu vong là sống trong trạng thái vừa ở ngoài vừa ở trong các quốc gia và các nền văn hoá khác nhau. Hắn sống ở nơi giao thoa giữa các nền văn hoá, giữa quá khứ và hiện tại, giữa niềm tự hào và tự ti, giữa hạnh phúc và thống khổ, giữa có và không. Trong tiếng Anh, để gọi một người Úc gốc Việt chẳng hạn, người ta thường viết “Vietnamese-Australian”. Nên để ý đến dấu gạch nối: đâu đó, đã có khá nhiều người viết, chính cái gạch nối ấy mới là không gian của những người lưu vong, nơi hắn sống và chết. Ở giữa. Trên những biên giới.
Sống ở giữa không đơn giản là sống như một dấu cộng, cộng văn hoá nước người vào văn hoá nước mình, cộng cái mới vào cái cũ. Không đơn giản và dễ dàng như thế. Trên thực tế, cuộc đời lưu vong bao giờ cũng là một quá trình không ngừng trăn trở và chao đảo giữa hai lực: đồng hoá và dị hoá. Dưới áp lực của đời sống kinh tế, dù muốn hay không, người lưu vong nào cũng phải cố gắng hội nhập vào xã hội mới. Nhưng quá trình hội nhập và đồng hoá ấy lại gặp không ít trở ngại, chủ yếu xuất phát từ khuynh hướng dị hoá tự nhiên trong tâm lý của người lưu vong: với di sản văn hoá mang theo từ quê cũ, hắn nhìn văn hoá mới như một cái gì khác, một cái lạ. Chính khuynh hướng dị hoá ấy làm cho hắn vĩnh viễn không bao giờ có thể nhập làm một với nền văn hoá mới. Tuy nhiên, điều đáng chú ý là khuynh hướng dị hoá không phải chỉ xuất hiện trong quan hệ với nền văn hoá mới mà còn cả trong quan hệ với nền văn hoá gốc nữa. Để chống cự lại áp lực đồng hoá của nền văn hoá mới, người lưu vong phải bám vào nền văn hoá gốc. Nhưng hắn lại không thể tiếp tục tự đồng nhất hắn với nền văn hoá gốc ấy. Giữa hắn và nền văn hoá gốc ấy dần dần xuất hiện những khoảng cách nhất định. Đến một lúc nào đó, hắn nhìn văn hoá gốc của mình như một người ngoại cuộc. Lúc ấy, hắn thực sự đã là một cái gì khác. Khác, so với nền văn hoá mới nơi hắn định cư. Khác, so cả với nền văn hoá gốc hắn từng hít thở từ thuở vừa lọt lòng mẹ.
Điều đáng chú ý là khi trở thành một kẻ lạ với nền văn hoá gốc, người ta cũng đồng thời trở thành một kẻ xa lạ với chính mình. Lý do đơn giản là chính bản thân con người cũng là một sản phẩm của văn hoá, là nơi những giá trị văn hoá được thể hiện. Quá trình dị hoá với nền văn hoá gốc, do đó, cũng đồng nghĩa với quá trình tự phân thân. Nói cách khác, hậu quả cuối cùng của quá trình dị hoá là con người tự biến thành cái khác của một cái khác, một hiện hữu lạc lõng và cực kỳ cô đơn, ở đó, hắn không những không nhập được vào một nền văn hoá nào mà còn cảm thấy hoang mang về diện mạo của chính mình nữa.
Trong nỗi hoang mang ấy, ý thức về bản sắc trở thành một ám ảnh: hiếm có người lưu vong nào không bị khủng hoảng về vấn đề bản sắc, không loay hoay tự hỏi mình là ai, không khát khao tự định nghĩa lại mình. Lịch sử lưu vong, ở một góc độ nào đó, có thể nói là lịch sử của những cuộc tìm kiếm bản sắc. Lịch sử văn học lưu vong, từ đó, cũng là lịch sử của những cuộc hành trình tìm kiếm bản sắc liên tục.
Hè hè cà phê Starbucks ngon chứ các ông .Quán cà phê gần nhà tôi là một thiên đường nhỏ ,ngày nào cũng ngồi tán gẫu với bạn bè đủ mọi quốc tịch đủ mọi chủ đề cho đến 10 giờ mới tà tà ăn sáng .Những ngày mùa Đông tụi tôi ra đây từ 7 giờ trò chuyện, đi bơi ,thụt bi da ,xem phim xưa ,ngày nào cũng vậy mà không chán
Starbucks dự kiến sẽ có thêm nhiều chi nhánh tại Việt Nam
Đã vài tháng kể từ khi Starbucks đặt chân đến Hà Nội trong sự chào đón nồng nhiệt và những đoàn người nối tiếp nhau xếp thành hàng dài.
Thương hiệu này hiện đã có ba chi nhánh đẹp lung linh ở thủ đô và độ thịnh hành của nó vẫn chưa có dấu hiệu giảm sút. Chắc chắn sẽ có thêm các chi nhánh khác mọc lên trong tương lai, theo lẽ tự nhiên.
Thế nhưng bất chấp sự phấn khích trong giới trẻ yêu cà phê tại Việt Nam, tôi vẫn cảm thấy rất phiền muộn.
Tìm hiểu về thương hiệu
Starbucks là một trong những thương hiệu khổng lồ mới nhất có sự khởi đầu thành công tại thị trường Việt Nam trong thời gian gần đây.
Từ sau Đổi Mới, Việt Nam đã mở rộng cánh tay chào đón nhiều thương hiệu lớn của Mỹ như KFC, Burger King, chuỗi cửa hàng bánh burger Lotteria của Hàn Quốc, và rất nhiều thương hiệu khác.
Những cửa hàng này, bao gồm các chi nhánh đầu tiên của McDonalds và Starbucks, từng tập trung chủ yếu ở trung tâm thương mại của TP.HCM. Nhưng Hà Nội giờ đây cũng bắt đầu tham gia vào cuộc chơi.
Là một người nước ngoài sống ở thủ đô, tôi nhìn sự xuất hiện của những thương hiệu lớn từ nước ngoài với một chút lo lắng.
Tôi đã chấp nhận một cách miễn cưỡng rằng Burger King và McDonalds mang lại dịch vụ thức ăn nhanh, vốn không dễ tìm thấy ở những nhà hàng khác tại Việt Nam. Nhưng việc có nhiều chi nhánh của Starbucks mọc lên như hiện nay là điều hoàn toàn không cần thiết.
Là nước xuất khẩu cà phê lớn thứ nhì trên thế giới, Việt Nam có một văn hóa cà phê phong phú, với đủ thể loại và kích cỡ được bày bán ở mọi ngóc ngách, nẻo đường. Việc một đối thủ nước ngoài chào bán một sản phẩm giống hệt với giá cao gấp bốn lần là không cần thiết, đặc biệt với hãng có tiểu sử trốn thuế doanh nghiệp như Starbucks.
Điều này không khác nào Pizza Hut xuất hiện ở nước Ý.
Sự pha trộn tốt nhất
Với tôi, một trong những nét duyên dáng nhất trong đời sống thường nhật ở Việt Nam là việc thưởng thức cà phê mỗi ngày (nhiều người đã chán ngấy việc phải nghe tôi giải thích đi, giải thích lại cảm giác thích thú khi thưởng thức cà phê sữa đá vào mỗi sáng mùa hè).
Việc thiếu vắng sự khác biệt ảnh hưởng đến cả không gian xung quanh. Các cuộc hội thoại trở nên hời hợt hơn trong một không gian tẻ nhạt. Người ta đến đây dường như là để khoe khoang sự giàu có và sành điệu
Sự đa dạng, chất lượng đồng đều của hạt cà phê có lẽ là tốt hơn Starbucks, vốn dùng hạt Arabica thay vì hạt Robusta phổ biến và có vị đắng hơn.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là tôi lại thích cảm giác không biết chính xác thức uống tôi vừa gọi sẽ có mùi vị thế nào, như là một trò chơi xổ số vậy.
Đôi khi cà phê dở một cách đáng thất vọng, nhưng đôi khi lại có hương vị rất tuyệt vời.
Hành trình tìm kiếm những quán cà phê ngon nhất ở Hà Nội, Huế hay thành phố Hồ Chí Minh dường như là vô tận.
Tôi cũng tin rằng lời hứa của Starbucks ở trên website về việc thừa nhận di sản cà phê Việt Nam ở các cửa hàng của họ là điều không tưởng.
Tập đoàn này không thể tái hiện lịch sử hoặc không gian tuyệt vời mà bạn có thế cảm nhận được ở một quán cà phê địa phương.
Các quán cà phê của Starbucks cũng chắc chắn sẽ không có gì giống với Café Đinh, một trong những nơi ưa thích nhất của tôi.
Nằm phía trên một tiệm bán ba lô ở Hoàn Kiếm, quán cà phê này đã phục vụ không biết bao nhiêu khách hàng suốt hơn 70 năm qua.
Để tới được đây, trước hết bạn phải lùng ra tiệm bán ba lô (chỉ riêng điều này đã là một thách thức) và sau đó đi qua những bậc cầu thang tối, ẩm ướt để vào một căn phòng nhỏ, đầy khói thuốc.
Những bức chân dung gia đình cũ kỹ lấp đầy các bức tường, tàn thuốc lá, hạt dưa vương vãi trên sàn nhà, nơi đặt đầy những chiếc ghế gỗ nhỏ.
Thức uống tại đây được pha chế và phục vụ bởi một người phụ nữ cao tuổi sống ở đây đã hàng chục năm.
Các khách hàng thường nhanh chân dành lấy chỗ ngồi tốt trên ban công nhìn ra hồ, nơi họ có thể tận hưởng không khí trong lành. Café Đinh thật là tuyệt vời.
Starbucks được nhiều người trong giới trẻ Việt Nam ưa chuộng
Như tất cả mọi người đều biết, những quán cà phê ngon nằm rải rác ở khắp các thành phố tại Việt Nam, với nhiều dáng vẻ đa dạng.
Những năm qua, tôi đã nhấm nháp, thưởng thức cà phê bên cạnh những cảnh tượng kỳ lạ như một bộ giáp sắt, một cây hoa khổng lồ mọc trong nhà, bộ sưu tập những xe đạp cũ hay một căn phòng đầy ắp mèo.
Một trong những điểm ưa thích của tôi tại thành phố Huế, với tên gọi là Café Bee, có hình dáng giống như tổ ong.
Starbucks không bao giờ có thể có những sáng tạo đầy bản sắc và mang tính hài hước như thế.
Dù sao đi nữa, đây cũng là một tập đoàn tự tôn đến nỗi đi kiện một người bán cà phê ven đường ở Thái Lan vì sử dụng tên 'Starbung' và logo giống hãng này.
Những cửa hàng Starbucks của Hà Nội có tiêu chuẩn riêng và rất vệ sinh. Vâng, chúng rất thoải mái và được trang trí rất đẹp. Bạn hẳn là không thể tìm thấy những chiếc ghế nhựa nhỏ ở đây.
Có thể bạn sẽ nghĩ tôi phóng đại, nhưng thật khó để tìm ra cái gọi là 'tâm hồn' ở những nơi như thế.
Việc thiếu vắng sự khác biệt ảnh hưởng đến cả không gian xung quanh. Các cuộc hội thoại trở nên hời hợt hơn trong một không gian tẻ nhạt. Người ta đến đây dường như là để khoe khoang sự giàu có và sành điệu
Mỗi lần tới đây, tôi lại bị vây quanh bởi những con người ăn mặc thời thượng, trên tay cầm những chiếc điện thoại thông minh, ánh mắt dán chặt vào màn hình.
Tôi thừa nhận rằng thói nghiện chụp hình selfie hay trò Candy Crush không chỉ được thể hiện tại mỗi Starbucks, nhưng nó dường như hiện ra rõ hơn tại đây.
Tôi vẫn luôn được bảo rằng đó không phải là mục đích để thưởng thức cà phê tại Việt Nam.
Cốc cà phê là dịp để sẻ chia hy vọng, giải bày lo lắng, bàn bạc những hoài bão và tán chuyện với bạn bè. Đó là dịp để chia sẻ những câu nói đùa, nhưng đôi lúc, chỉ đơn thuần là cái cớ để lặng ngắm một ngày trôi qua.
Tôi không nghĩ những quán cà phê độc lập sẽ bị đe dọa, chúng có những khách hàng trung thành riêng cho mình.
Thế nhưng Starbucks đại diện cho sự chuyển mình trong nếp sống văn hóa mà những quán cà phê này phải thích nghi theo.
Một buổi sáng nọ, tôi uống cà phê với chủ cửa hàng Café Đinh, nơi đang gần ngày nâng cấp, tân trang.
Anh chủ kể cho tôi bằng giọng buồn rầu về áp lực phải thay đổi phong cách trang trí – vốn đã được để lại từ nhiều thế hệ trước trong gia đình – để làm chúng lịch sự và thu hút những khách hàng trẻ hơn.
“Tôi được nói là phải sơn tường màu trắng thay vì đủ thứ màu lộn xộn như hiện nay".
"Tôi không muốn làm điều đó chút nào, bởi lâu nay nó đã luôn như vậy".
"Mọi người không nên đến đây chỉ vì nó bắt mắt. Họ đã luôn đến đây để tìm cảm giác thoải mái và tán gẫu về mọi chủ đề trên đời”.
Tôi đã chia sẻ vấn đề này trên Facebook trước khi viết những dòng này, và đã nhận được khá nhiều những phản hồi trái chiều từ bạn bè.
Một số không đồng tình với những lập luận của tôi và ca ngợi sự tiện nghi, sự thoải mái mà Starbucks đem lại.
Một người viết: “Việc chọn nơi uống cà phê là tùy theo quyết định của từng người. Không ai giống nhau cả".
Tôi nghe rất nhiều người nói rằng “Starbucks chẳng phải là cà phê, Starbucks là đồ uống ngọt pha vị cà phê".
Người thì bảo: "Có cần phải bảo thủ như vậy không?".
Có lẽ lý do chính vẫn là: Khi trở lại Anh quốc, tôi bị vây hãm bởi hàng loạt những cái tên như Starbucks, Pret a Mangers, Costa Coffees and Café Neros; tất cả đều cung cấp những sản phẩm y hệt, với giá cả giống nhau.
Ngày nay, các chuỗi quán bar, nhà hàng, hay siêu thị đua nhau mọc lên ở Leeds, Leicester, Liverpool và London.
Tôi cũng đã chứng kiến điều tương tự đang xảy ra ở Singapore, Kuala Lumpur, Bangkok, Manila, và cả TP.HCM.
Và nỗi lo sợ lớn hơn cả của tôi là Hà Nội, nơi chứa đựng những bản sắc không thể đánh mất, sẽ nối tiếp.
09-11-2014, 02:49 AM
trung_cadan
Trích dẫn:
Gửi bởi Thợ Điện
[I]
Các quán cà phê của Starbucks cũng chắc chắn sẽ không có gì giống với Café Đinh, một trong những nơi ưa thích nhất của tôi.
Nằm phía trên một tiệm bán ba lô ở Hoàn Kiếm, quán cà phê này đã phục vụ không biết bao nhiêu khách hàng suốt hơn 70 năm qua.
Để tới được đây, trước hết bạn phải lùng ra tiệm bán ba lô (chỉ riêng điều này đã là một thách thức) và sau đó đi qua những bậc cầu thang tối, ẩm ướt để vào một căn phòng nhỏ, đầy khói thuốc.
Những bức chân dung gia đình cũ kỹ lấp đầy các bức tường, tàn thuốc lá, hạt dưa vương vãi trên sàn nhà, nơi đặt đầy những chiếc ghế gỗ nhỏ.
Thức uống tại đây được pha chế và phục vụ bởi một người phụ nữ cao tuổi sống ở đây đã hàng chục năm.
Các khách hàng thường nhanh chân dành lấy chỗ ngồi tốt trên ban công nhìn ra hồ, nơi họ có thể tận hưởng không khí trong lành. Café Đinh thật là tuyệt vời.
Quán này là cafe chú Khoa , nằm trên đường Đinh Tiên Hoàng , có một cái ban công nhìn ra hồ trên tầng 2 , vợ chú là cô Bích , con gái của nhà cafe Giảng nổi tiếng nằm ở Hàng Bông .
Cafe Giảng có cafe trứng sữa cực lạ và ngon , đầu đông ngồi trong phòng nhỏ rít thuốc và ngắm đường , miệng chắt chiu từng giọt cafe thơm ngát , đó là một trong những sở thích lớn của em .
Tiếc rằng nhà đó đã bán và chẳng biết cafe Giảng giờ ở đâu , chỗ cafe chú Khoa lâu lắm không lên rồi , hè thì có cả thức uống nhãn lồng hạt sen ngọt thanh và mát... Đưa người trong mộng của mình lên đấy mà nghe nhạc và nhẩn nha tỉ tê tán tỉnh thì cực thích ...
Rồi tất cả sẽ chỉ còn là hoài niệm mà thôi ...
09-11-2014, 03:33 AM
Thợ Điện
Ông qua đi rồi tôi dẫn đi trong những con hẻm thú vị thế này
Với sự bành trướng của Starbucks, loại "Caffé Americano" mà Starbucks đặc chế, một phần cà phê đậm loại épresso bỏ thêm vào một đóng nước sôi, cũng theo thương hiệu mà có tiếng cầu. Tuy nhiên, cũng biết khẩu vị của giới thưởng thức các nước khác đậm đặc hơn loại cà phê loản kiểu Mỷ này, nên đi tới đâu Starbucks cũng quảng cáo là "vâng cà phê Americano tuy nhiên chúng tôi pha chế theo khẩu vị của quí quốc". Vì vây tên "cà phê Americano" cũng có mặt tại nhiều quốc gia.
Gần đây khi Crimea bỏ Ukrane hồi đầu Nga Sô, Mỹ ra mặt chống đối. Có vài tiệm cà phê tại Crimea dổi tên "Caffé Americano" thành "Caffé Russiano", hoặc "Caffé Crimea".
bản trên viết: "Lưu ý! Vì tình thế chính trị hiện tại chúng tôi không còn cà phê 'Americano'. Xin gọi cà phê Crimea",
09-11-2014, 06:33 AM
Thợ Điện
Trích dẫn:
Gửi bởi trung_cadan
Đưa người trong mộng của mình lên đấy mà nghe nhạc và nhẩn nha tỉ tê tán tỉnh thì cực thích ...
Ông đưa con người ta lên đây đâu đã thích .Ông còn đi nữa mới thật cực thích ,tôi rất hiểu ý ông .Ông khôn ngoan lắm nói năng cứ ...lấp lửng
09-11-2014, 06:43 AM
123456
Trích dẫn:
Gửi bởi trung_cadan
Tiếc rằng nhà đó đã bán và chẳng biết cafe Giảng giờ ở đâu , chỗ cafe chú Khoa lâu lắm không lên rồi , hè thì có cả thức uống nhãn lồng hạt sen ngọt thanh và mát... Đưa người trong mộng của mình lên đấy mà nghe nhạc và nhẩn nha tỉ tê tán tỉnh thì cực thích ...
Rồi tất cả sẽ chỉ còn là hoài niệm mà thôi ...
cafe Giảng giờ chuyển lên đường Yên Phụ,gần chân cầu Long Biên, đối diện cái trạm trung chuyển của xe bus ấy huynh.huynh đi từ dốc Hàng Than chỗ cây xăng đi lên,rẽ phải tầm 200m là thấy.
nói chung Giảng từ lúc bán nhà chuyển lên đê,cafe trứng vẫn ngon,nhưng uống ở đấy xô bồ mất hết cả sướng.
09-11-2014, 07:05 AM
Kiem_Nhat
Trích dẫn:
Gửi bởi Thợ Điện
Ông đưa con người ta lên đây đâu đã thích .Ông còn đi nữa mới thật cực thích ,tôi rất hiểu ý ông .Ông khôn ngoan lắm nói năng cứ ...lấp lửng
Có ban công ngồi uống trà , nhìn ra sông Sài gòn...
10-11-2014, 05:37 AM
yeulam_yeulai_laiyeulam
Trích dẫn:
Gửi bởi trung_cadan
Tiếc rằng nhà đó đã bán và chẳng biết cafe Giảng giờ ở đâu ,
cafe Giảng, cafe trứng hả, trung_cadan chở anh đi, anh chỉ chỗ cho!
10-11-2014, 05:41 AM
yeulam_yeulai_laiyeulam
Em mới thua đau quá, tìm về đây tâm sự được không bác Thợ?
Trích dẫn:
Khi bạn lao vào trận đánh mà biết rõ mình sẽ thua, đến lúc bị thua thật, bạn thấy thế nào? dù thất bại có xảy đến chóng vánh như thế nào, chắc là bạn cũng không bất ngờ phải không? chắc là bạn có thể bình tĩnh chấp nhận phải không? bởi vì kết quả đó đã được báo trước một cách rõ ràng rồi kia mà!
Chỉ có kẻ khờ dại, mù quáng mới có cảm giác bất ngờ, cay đắng, xót xa khi đó.
Dường như tôi là một kẻ khờ như vậy!
Tôi thua mà vẫn xót xa như là tôi chưa được làm hết sức mình, chưa thể hiện được bản thân? Như là tôi cố tình không hiểu rằng tôi không thể thắng.
Nhưng xin hãy hiểu giùm điều này: Người ta vẫn thường nghĩ rằng: "thắng" tức là đoạt được điều gì, hơn được ai đó. Nhưng ở đây, "thắng lợi" mà tôi hy vọng, chỉ là giữ mãi được khoảng thời gian tôi cùng với Người ấy chia sẻ trận đánh này, bất chấp kết quả là gì, đau đớn hay thất bại, tôi đều cùng muốn chia sẻ với Người ấy. Tức là tôi thua, nhưng cho tôi thua lâu một chút nhé...!
Bởi vì tôi biết tôi tầm thường, tôi biết tôi đen đủi đã không được tham dự trận đánh vào thời điểm thích hợp hơn. Cho nên, "thắng lợi" cũng chỉ dám mơ tưởng đến vậy thôi.
Thế mà tôi vẫn thua nhanh, dù mục tiêu chỉ nhỏ nhoi như vậy, dù điều tôi mong ước chỉ vậy thôi.
Tôi thua, mà không biết kẻ đã thắng mình là ai?! Thôi cứ vậy đi, tôi luôn thất bại mà, kẻ nào là kẻ thắng cũng không cần thiết.
Dù sao, được tham dự cùng người một đoạn đường ngắn ngủi này, cũng đã là hạnh phúc tột cùng của đời tôi.
Dù trong trận đánh khác, tôi có thể chẳng còn được tham gia, Thậm chí tôi chẳng biết có thể làm cách nào để được dõi theo Người ấy trong những bước đi sau này. Tôi chỉ còn cách nguyện cầu - mà tôi ghét nguyện cầu, vì tôi chẳng tin vào thần thánh - nên tôi thầm mong ước Người ấy sẽ vững bước, sẽ hạnh phúc. Tôi vẫn mãi cảm ơn Người, cảm ơn số phận đã cho tôi cơ hội để thua này.
Tôi không khờ đâu nhỉ, tôi chỉ Yêu thôi...
10-11-2014, 05:43 AM
trung_cadan
Trích dẫn:
Gửi bởi yeulam_yeulai_laiyeulam
cafe Giảng, cafe trứng hả, trung_cadan chở anh đi, anh chỉ chỗ cho!
Dạ chuẩn , hôm nào anh em mình đi !!!
@Kiếm Nhật : Chưa đạt yêu cầu :tlkdcuoi !!!
10-11-2014, 07:11 AM
Thợ Điện
Trích dẫn:
Gửi bởi yeulam_yeulai_laiyeulam
Em mới thua đau quá, tìm về đây tâm sự được không bác Thợ?
Bác đã ghé thăm ,nhất định tôi phải bồi tiếp rồi .Sự thực đấu trường nào cũng có cái ma lực của nó ,vào một cuộc chiến phải còn nguyên vẹn nỗi hoang mang ,nó như rơi tòm xuống dòng sông mà mình chẳng biết sẽ bị trôi về đâu mới thú
Nhập cuộc mà chắc thắng hay chắc thua .Cuộc chiến sẽ trở thành vô nghĩa .Nhất là trong yêu đuơng ,nó lạ lắm bác ạ khi mình yêu giả thì còn làm dáng ,còn chứng tỏ một điều gì đó ,còn có đôi điều khuất lấp về nhau .Nhưng yêu thật với cả tâm tình ,chắc chắn mình sẽ lộ nguyên hình dấu diếm sao nổi .bao nhiêu khuyết điểm phải bị phô bày ra hết
Mà, thua hay thắng trong tình yêu nó rất buồn cười .Thua cái này lại thắng cái khác
Xưa ,thuở trai trẻ .Tôi cũng yêu một người phụ nữ ,yêu sống yêu chết thậm chí chỉ muốn khóc rú lên nếu không lấy được nhau
Tôi lại không làm động lòng gái ấy mà bạn tôi lại được .Rốt cuộc thua trắng tay ông ạ .đầu tư bao đêm thao thức ,bao ngày đưa đón chẳng được nước non gì
Họ sống với nhau có tiệm phở nhỏ bên đường ,chồng nấu nướng chặt xuơng ,vợ đứng bán ,trông cũng rất hạnh phúc ,nhưng nghĩ đến cái hạnh phúc ấy tôi lại rùng mình lẩm bẩm -Phước mà mình thua cuộc chứ không thôi một đời Tái nạm gầu gân thì thật chẳng ra làm sao .Hãi quá 1
10-11-2014, 07:24 AM
yeulam_yeulai_laiyeulam
Tình huống 2 bên thua Bác ạ, thực ra gặp nhau là đã biết thua rồi,
đoạn sau lược (hehe)
10-11-2014, 09:28 PM
Aty
Bạ bụp ba bùm bạ bụp bà bum bạ bụp ba bùm bạ bụp bà bum...,
thế này không chê vào đâu được :)
Xã hội hiện đại đều ủng hộ chế độ phúc lợi (Wellbeing), mục đích của nhà nước là làm cho xã hội đều cảm thấy hạnh phúc (Happiness). Gần một thế kỷ qua, dưới định hướng tư tưởng này, ở những nước phát triển thì tổng giá trị sản xuất quốc nội (GDP) cùng mức bình quân sinh hoạt đều có tiến bộ nhảy vọt. Theo lý thuyết, mọi người sẽ hạnh phúc vui vẻ hơn so với ngày trước rất nhiều; tuy nhiên, rất nhiều cuộc điều tra xã hội đã phát hiện rằng ở Mỹ, Châu Âu, và Nhật Bản người dân không hề cho rằng cuộc sống của họ là hạnh phúc hơn những người ở thập niên 50 của thế kỷ 20.
Richard Layard, giáo sư tâm lý học nổi tiếng thuộc Trường Kinh tế London (London School of Economics) đã tiến hành nghiên cứu hiện tượng này dưới quan điểm của xã hội học và kinh tế học (1,2). Ông phát hiện rằng mọi người không chú trọng đến giá trị tuyệt đối của tài sản và thu nhập, mà là quan tâm đến việc hơn thua trong mức thu nhập của mình so với mức thu nhập chung của các giai tầng trong xã hội. Có lẽ đây là lý do vì sao nhiều người giàu có (37%) cảm thấy vui vẻ hơn so với người nghèo (16%). Ông còn phát hiện, chỉ bằng vào của cải vật chất không thể mang đến hạnh phúc, cần phải có một khoảng thời gian hưu trí an nhàn nhất định mới có thể giúp mọi người cân bằng lại sinh hoạt. Bởi vậy, ông cho rằng GDP không thể đại biểu cho mức độ phúc lợi của một đất nước.
Trong xã hội đương đại, từ lãnh đạo quốc gia cho đến những người dân bình thường đều hy vọng được giàu có trong thời gian ngắn nhất, rất nhiều người vì điều này mà không ngại bất kỳ giá nào. Nhưng theo nghiên cứu của giáo sư Richard Layard cho thấy, một quốc gia giàu có không chỉ là GDP cao, và dân chúng hạnh phúc không chỉ do của cải vật chất mang lại. Một chế độ xã hội công bằng, bầu không khí xã hội phát triển lành mạnh, đời sống vật chất cơ bản được nâng cao, đó mới là hy vọng của người dân.
Khổng Tử từng miêu tả về xã hội đại đồng và xã hội tiểu khang như sau: “Đại Đạo lúc thi hành, thiên hạ là của chung. Tuyển hiền và tài, giảng chữ tín học hòa thuận, không chỉ thân người thân của mình, không chỉ coi con mình là con; khiến người già có chốn chung thân, người cường tráng có chỗ dùng, trẻ nhỏ có chỗ vận dụng sở trường, người góa, độc thân, tàn tật đều được nuôi dưỡng. Nam có sự phân công, nữ có chỗ nương tựa. Hàng hóa, khi tràn ra đầy đất, không ai giữ cho riêng mình. Sức lực, khi không đến từ tự thân, không chỉ vì bản thân. Âm mưu bế tắc không thành, trôm cướp loạn tặc không xảy ra. Cho nên cửa nhà không cần đóng, đó gọi là đại đồng.” “Nay Đại Đạo đã ẩn, thiên hạ phân thành nhà. Chỉ thân người thân của mình, chỉ coi con mình là con, hàng hóa, sức lực chỉ vì mình. Quan trên dạy dân dùng lễ, thành quách sông ngòi vững chắc kiên cố. Lấy lễ nghĩa làm kỷ cương, chấn chỉnh đạo vua tôi, để cha con một lòng, để anh em hòa thuận, để vợ chồng hòa ái. Lập ra quy định, phân chia ruộng đồng, chọn kẻ hiền dũng, của công thành riêng. Sử dụng mưu kế, chiến trận từ đó mà đến. Vũ, Thang, Văn, Võ, Thành Vương, Chu Công vì vậy mà được chọn. Sáu bậc quân tử này, không ai không cẩn trọng lễ nghĩa. Lấy cái nghĩa của họ, học chữ tín của họ, học kinh nghiệm của họ, khoan dung với phạm nhân, với dân thường giảng nhân lễ nghĩa trí tín. Nếu không theo như vậy, đông lên thành xu thế, tất gây ra tai ương. Ấy là tiểu khang.” (3) Thánh hiền thời xưa đã miêu tả tình huống của xã hội khi thuận theo Thiên Đạo. Trung Quốc ngày nay làm trái với Đạo Trời, xã hội đã loạn đến mức làm người ta rùng mình kinh hãi.
Thực ra, người sáng lập Pháp Luân Công, Ông Lý Hồng Chí đã sớm chỉ ra phương thức trị quốc như sau: “Dân giàu là cái đạo của vua quan, hạ mình vì tiền là hạ sách. Giàu mà vô đức sẽ nguy hại chúng sinh, giàu mà có đức là chỗ mọi người mong mỏi, vậy nên giàu là không thể không tuyên [dương] đức. Đức là tích từ đời trước; vua, quan, phú, quý thảy đều từ đức mà ra, vô đức thì chẳng được gì, mất đức sẽ mất hết. Vậy nên kẻ mưu quyền kẻ cầu tài ắt phải tích đức, chịu khổ hành thiện là có thể tích đức từ quần chúng. Mà muốn được thế ắt phải hiểu việc nhân quả, minh tỏ điều ấy thì có thể tự kiềm chế cái tâm của quan và dân, thiên hạ giàu có mà thái bình.” (4) “Người không trọng đức, thì thiên hạ đại loạn bất trị, ai ai cũng coi nhau như địch thì sống mà không hạnh phúc, sống mà không hạnh phúc ắt sẽ không sợ sống chết, Lão Tử nói: Dân không sợ chết, thì doạ chết được sao? Vậy sẽ là uy hiếp cực lớn. Thiên hạ thái bình là điều dân mong nguyện, bấy giờ nếu pháp luật sinh ra quá nhiều để cầu ổn định, thì ắt trái lại mà thành vụng về. Nếu muốn giải mối lo ấy, thì ắt phải khắp thiên hạ tu đức thì mới trị được tận gốc, quan chức nếu không ích kỷ thì quốc gia mới không hủ hoá, dân nếu lấy tu thân dưỡng đức là trọng, thì chính quyền và dân sẽ tự câu thúc cái tâm mình, thế mới có toàn quốc an định, lòng dân cùng hướng, giang sơn yên ổn, mà hiểm hoạ ngoại bang cũng tự e dè, thiên hạ thái bình, ấy là việc của thánh nhân.” (5)
Tác giả: Chính Nguyên
Tài liệu tham khảo:
1. “Happiness-Has Social Science a Clue?” Lionel Robbins Memorial Lectures 2003, Center for Economic Performance, London School of Economics.
2. The Economist. August 9th-15th, 2003. pp 62.
3. Lễ ký – Lễ vận
4. Lý Hồng Chí: "Tinh Tấn Yếu Chỉ" - Giàu mà có đức.
5. Lý Hồng Chí: "Tinh Tấn Yếu Chỉ" - Tu nội mà an ngoại.
Theo truyền thông trong nước, gần đây một người ở Hà Nội tự nhận là tác giả ca khúc Nỗi lòng người đi, vốn lâu nay được biết đến với tác giả là nhạc sĩ Anh Bằng.
Ông Khúc Ngọc Chân, nguyên nhạc công cello Dàn nhạc Giao hưởng Việt Nam, nói với báo trong nước rằng ông mới là tác giả bài hát.
Nhân tranh cãi này, nhà nghiên cứu âm nhạc Việt Nam, Jason Gibbs, có bài viết
Một tác phẩm nghệ thuật thuộc về quyền sở hữu của ai? Trả lại cho đơn giản là nó thuộc về tác giả.
Song cái đơn giản không hẳn là đúng. Các tác phẩm cũng phu thuộc vào một thời, một bối cảnh xã hội, một nước, một dân tộc. Các tác giả cũng nhờ vào các tác giả và tác phẩm đi trước, nhờ vào những hoàn cảnh nằm ở trong đời sống ngoài mình.
Một yếu tố quan trọng của quyền sở hữu là cái ý niệm về sự xác thực. Một mặt của sự xác thực là luật pháp. Trước bộ luật lệ ai được coi là người / nhóm người / công ty / tổ chức mà có tác quyền? Nghĩa là ai nộp giấy tờ chứng minh rằng mình đứng lên xác nhận mình là tác giả và sau đó sẽ hưởng lợi ích và chịu trách nghiệm về tác phẩm ấy.
Định nghĩa từ xác thực cho chính xác là "đúng với sự thật" (Từ điển tiếng Việt - Nxb Khoa học Xã hội - TT Từ điển học, 1994). Chữ "sự thật" thì phức tạp hơn. Sự thật có nghĩa như "điều phản ánh đúng hiện thực khách quan." Cái khách quan thì nhiều lần khó biết đến. Còn sự thật cũng có mặt chủ quan.
Giấy tờ
Nhìn bài ca "Nỗi lòng người đi" với con mắt của pháp luật thì pháp luật rất rõ. Nhạc sĩ Anh Bằng đã nộp giấy tờ kiểm duyệt cho bài ca "Nỗi lòng người đi" từ ngày 15 tháng 4 1967. Từ 25 tháng 8 năm 2012 Cục Nghệ thuật Biểu diễn ở Việt Nam cũng nhận ông là tác giả nữa.
Một sự thật khác là sự tiếp thu của bài hát này. "Nỗi lòng người đi" mới đến với thính giả từ năm 1967. Nếu có người nghe biết bài hát ấy trước năm đó thì chỉ là một số người rất ít. Một sự thật khác là nếu bài ca này đã được giới thiệu trong những năm 1954-1956 thì nó sẽ nổi như cồn. Song lúc đến với thính giả năm 1967 thì "Nỗi lòng người đi" cũng nổi lên.
Tại sao? Vì nó phù hợp với tâm trạng của bất cứ người Việt bắt phải đi xa người tình mình, và cụ thể hơn nó phù hợp với tâm trạng của hơn một triệu dân di cư vào miền Nam. Bài hát ấy đúng với sự thật khách quan - thuở ấy đã có người gốc Hà Nội không được sống ở miền quê thương yêu và bên cạnh người thân bởi vì người Việt đang đánh nhau. Nó cũng đúng với sự thật chủ quan là có nhiều con người có những thương tiếc nhớ riêng về một người khác nào đó.
Lúc mà hòa bình đến thì chiến tranh chưa thực sự hết. Người Việt vẫn coi những người Việt khác như kẻ thù. Và bài ca "Nỗi lòng người đi" triệt để bị cấm phổ biên trên đất Việt. Nhưng nó cũng đúng với sự thật của người tị nạn Việt ở hải ngoại và với những người bị giam mất tự do ở trong nước Việt.
'Bạc nhược, tuyệt vọng'
Tôi đã mới đến với bài ca "Nỗi lòng người đi" qua trí nhớ của Lộc Vàng. Nếu người đọc chưa biết đến Lộc Vàng, Nguyễn Văn Lộc là một người Hà Nội chính gốc sống ở Hà Nội bị tù từ 1968 đến 1976 vì nghe và hát nhạc tiền chiến và nhạc miền Nam. Ông và bạn bè của ông nghe trộm đài Sài Gòn rồi chép lời ca để hát với nhau. "Nỗi lòng người đi" là một trong những bài ca mà ông và các bạn của ông hát với nhau.
Một chi tiết thú vị nữa là Lộc Vàng là ca sĩ đầu tiên hát bài ca này trên sân khấu Nhà Hát Lớn Hà Nội. Ngày 12 tháng 9 1968 Đỗ Nhuận làm đại diện cho Hội Nhạc Sĩ Việt Nam mời Lộc Vàng, Toán Xồm và Thành Tai Voi hát và đàn cho khoảng 20 chuyên viên âm nhạc muốn tìm hiểu nhạc "màu vàng." "Nỗi lòng người đi" là một trong những bài ca được hát tại Nhà Hát Lớn ngày đó. Nhờ vậy Đỗ Nhuận được đăng các nhận xét như sau:
Trong số những bài hát đó, cũng có bài nói đến tình yêu trai gái, như bài "Nỗi lòng người đi". Không cần bàn đến việc yêu đương đó, chúng ta chỉ nói đến một vài điểm trong toàn bộ nội dung bài hát. Từ đầu chí cuối, bài hát toát ra một bạc nhược hoàn toàn, một tâm tư cô độc, tuyệt vọng, ngơ ngác, sầu tủi, nghi ngờ của một thanh niên bạc nhược. Thực chất là một cách phản tuyên truyền của bọn tâm lý chiến, muốn gieo rắc sự bi quan ảm đạm vào lứa tuổi thanh niên, làm cho họ mất phương hướng nhắm mắt trước thực tế lịch sử đấu tranh của dân tộc ("Tính chất phản động của nhạc vàng," Văn hóa Nghệ thuật số 6 năm 1972, 39).
Đỗ Nhuận chắc nói đúng là ca khúc "Nỗi lòng người đi" phù thuộc vào tâm lý chiến của miền Nam. Anh Bằng từng sáng tác nhiều bài ca có mục đích như thế. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng Đỗ Nhuận ngầm về hiệu quả của bài ca này. Nghe bài ca này người nghe vẫn được một niềm tin dâng lên tình cảm và tinh thần của người nghe.
Vì công của Lộc Vàng và bạn bè thì "Nỗi lòng người đi" cũng được thành phổ biên cho một thành phần xã hội ngầm kín ở miền Bắc trong thời chiến tranh. Tôi đã được nói chuyện với một người Hà Nội khác kể rằng ông và bạn bè từng hát bài "Nỗi lòng người đi" và một số ca khúc miền Nam khác để tiễn bạn đi bộ đội vào chiến trường ở miền Nam.
Như thế một sự thật khác là bài ca "Nỗi lòng người đi" cũng là một bài tiêu biểu cho những người đang sống ở Hà Nội cảm thấy như Hà Nội thành xa lạ với mình. Còn nữa đây cũng là một bài ca của những người lính Hà Nội vào chiến trường miền Nam.
Không công bằng
Nói đến sự xác thực của một tác phẩm nghệ thuật thì một điều nhất định là mình phải đề cập đến đời sống riêng của tác giả. Có lẽ tác phẩm ấy phản ánh những người thật, việc thật. Trong những năm gần đây thì chúng ta được biết đến chuyện đời của cặp người tình Hà Nội bị chia ly vì nước Việt bị chia cắt năm 1954 là Khúc Ngọc Chân và Nguyễn Thu Hằng. Câu chuyện này được kể đến trang của một số tờ báo Việt Nam. Tôi nghĩ rằng chưa có đủ tư liệu để chứng tỏ chuyện này có thật hay không.
Tuy nhiên, nếu sự thật là Khúc Ngọc Chân là tác giả sáng tác ca khúc này năm 1954 thì sự kiện lịch sử rất là không công bằng cho ông Chân. Nếu như thế thì bài ca của ông chỉ mới được phổ ở miền Nam từ năm 1967 (và cũng thành phổ biên ở phía bắc vĩ tuyến 17 nhờ những nghe trộm các đài Sài Gòn). Song, lúc bấy giờ ông Khúc Ngọc Chân đứng lên nhận mình là tác giả của bài hát này sẽ rất không tiện cho ông. Ông sẽ mất chức, có lẽ ông sẽ mất quyền tự do nữa. Nhưng Anh Bằng đứng lên nhận tác phẩm không có nghĩa là Anh Bằng không trả giá nào trong đời. Ông có điều kiện thực hiện ca khúc này cùng thời mà ông đã mất quyền sống ở miền quê của mình, phải di cư vào miền nam và lập lại một đời sống mới cho mình.
Một điều nữa là chúng ta (là những người thích bài ca "Nỗi lòng người đi" và cho rằng bài ca ấy có giá trị) phải công nhận rằng Anh Bằng rất có công. Ông có điều kiện cho bài ca này được phổ biến một cách rất lịch sự và trau chuốt từ nam chí bắc. Nhờ ông mà bài ca này được "để đời.
Giá như Khúc Ngọc Chân muốn được giới thiệu ca khúc này thì phải đợi đến những năm 1990. Một ca khúc của một tác giả vô danh độ 60 tuổi chắc đã không đến đâu trong thị trường âm nhạc, mặc dù bài hát ấy có phẩm chất nghệ thuật cao. Anh Bằng không xuất bản ca khúc này thì trái đất này đã thiếu ca khúc này.
Nếu Khúc Ngọc Chân được công nhận là cha đẻ, thì Anh Bằng vẫn là bố nuôi. Một người bố nuôi đàng hoàng như thế cũng phải có quyền theo pháp luật. Theo một cách nói khác Anh Bằng (và cộng đồng người Việt di cư, tị nạn) được một bài ca, nhưng mất Hà Nội. Khúc Ngọc Chân được Hà Nội, nhưng mất một bài ca. Thế nào là giá cao hơn?
12-11-2014, 06:47 PM
Kiem_Nhat
Em chuẩn bị hàng xong rồi, đã đóng gói , đây anh à: hotgirl Lâm Phương Khanh và cần máy (2pcs)- chỉ đợi anh Gà gọi lại thôi:
Anh Gà thân, huynh vào đọc tin riêng dùm em cái nhé!!! Sáng nay, thấy anh ở Fantasy mà không cách nào báo tin được. Đây là quà sinh nhật của anh Thợ gởi đến anh (cần câu thôi anh nhé,...). Mong nhận được tin anh.
13-11-2014, 12:25 AM
Thợ Điện
Trích dẫn:
Gửi bởi Congaco_H1R5
Cần ngon, người cầm cần còn ngon hơn :)
Gửi ông một cặp cần câu Chú Kiếm sẽ chuyển lên Dran .Biết ông đã già chỉ còn đi câu cá thôi chứ không còn đi câu gái được nữa .Tôi cũng yên tâm
Lần đầu tiên nghe giọng ông Kiếm ,giọng ông chỉ vuốt ve nịnh gái là giỏi .Ông rất nhiệt tình tôi thật lòng cảm ơn ông đã lo giúp .Ông có ý định lo chỗ ở cho tôi khi về VN rất quí hoá ,nhưng tôi về đến nơi các mẹ đã chờ sẵn .Tuy già vẫn phải đi làm nghĩa vụ quân sự sau đó mới được ra quân về chè chén với bạn bè
Từ Chicago lạnh buốt chạy xuống Houston ấm áp quá đã dù mấy hôm nay vừa có bão rớt trời chỉ se se lạnh cho vừa lãng mạn .Tình yêu như cơn bão đi qua địa cầu mà mấy ông
Quán cà phê này là số 1 đi đâu chăng nữa bạn bè khắp nơi chỉ cần chạy vào đây nhắn là ra hết
Ông Gió ông D thích nhạc Jazz rồi rất khó nghe thứ khác Vì Jazz như thuốc lào đã phê làm sao quay về với thuốc lá được nữa .Hút vào nó long trời lở đất rúng động đến từng lỗ chân lông ,sơn hà đại địa rung chuyển dữ dội như làm tình với người da đen .Đến Bush và Putin còn mê .Không tin hả ,đây này
Tháng 11 Hà Nội mưa và lạnh , có chút chia sẻ chém gió đến anh em trong quán cafe , viết trên face nên từ ngữ không được chuẩn chỉ , các bác thông cảm nhé ...
TÌNH YÊU XƯA NHƯ VẾT CỨA XÓT XA - KHIẾN ANH ÂM THẦM ĐAU ĐỚN ...
Nhớ khi xưa dập dìu đèo gái trên cầu Chương Dương , mưa vừa đủ để khổ chủ phải mặc áo , lại chưa đủ để con mặt giặc ngồi sau nó chui vào cùng ... đã mất công đầu tư cả tối với kha khá ngân lượng ngồi ban công Hồng Trà Hồ Tây hóng gió phương Bắc kết hợp nghe nhạc SẾN SẨM , ướt mợ hết cả người kèm lạnh run thì cho rằng thế mới là lãng mạn .. Đến phút quyết định ra đòn cầm tay vào lại rút tay ra , ngu vkl ra , lúc đấy nhẽ ra dừng xe lại mà vồ lấy cái thân thể diễm kiều đang run rẩy đấy mà ấp ngay siết ngay cho nó NÓNG , lại còn sĩ diện đần độn hỏi : EM CÓ YÊU ANH KHÔNG ??? Hỏi thế khác kẹc nào mở đường cho nó õng ẹo hoãn binh từ chối kiểu : chúng mình chỉ nên là Bạn ... có phỏng ???
Câu đấy bọn 7x chúng mình rõ là nghe quen vkl ra nhờ các bạn già , đoạn sau ngu lắm ý , ném con mẹ nó cả hoa hồng lẫn áo mưa xuống sông Hồng ,rồi giả vờ dỗi dằn ủ mưu về đến ngõ nhà NÓ để tiếp tục tỉnh tò , ai ngờ lúc gạt chân chống xe dựa vào hàng rào thì có hơi hơi ít chó một tí , khoảng mười mấy con nó thôi xồ ra khắp ngả nó sủa ầm lên ( dĩ nhiên là sau cái dãy hàng rào chó chết ý ) ... Thế thì còn nước non mẹ gì nữa ??? mình có Gào lên tiếp thì chắc chắn cũng không thể át dàn đồng ca đó được , hu hu ...
Số đông bọn ML hủ nho dở hơi vưỡn bảo : Mai là một ngày mới , ANH THÌ ANH THẤY ĐÔNG NÀY CHẢ KHÁC KẸC GÌ MƯỜI MẤY ĐÔNG QUA , vẫn mưa gió bẩn bỏ mẹ đi được , Hà Nội vẫn lạnh và lép nhép như vầy , và anh vẫn thiếu EM
Thôi thì ngồi nghe BÔNG HỒNG THỦY TINH cho nó đỡ LÝ MẠC SẦU vậy , chớ biết nàm thao ???
Chúc bé ngủ ngon , miễn sao đừng ngủ ngon bên cạnh cái thằng MẶT LỜ đấy là được , hô hô ...
P/s : Bố Thợ Điện check tin nhắn dùm em !!!
13-11-2014, 02:50 AM
Thợ Điện
Ông Tý cho tôi 50$ giúp đoàn phóng viên được không ông ? coi như khoan 1 mũi .Ông D cho tôi 500K đưa cho ông Trung ủng hộ đoàn một tí nhé
13-11-2014, 09:35 AM
ChienKhuD
Mùa đông sắp đến trong thành phố
Buổi chiều trời lạnh
Heo may từng cơn gió bước chân về căn gác nhỏ
Nhìn xuống công viên.
Ngồi xem lá úa trên đường vắng
Buổi chiều ngủ vùi
Cô đơn còn theo dấu những đêm dài nghe tiếng sầu
Thì thầm với nhaụ...
Ca sĩ Khánh Ly là một trong những trái tim của người con gái cất cao tiếng hát hết nghĩa, tận cùng âm nhạc họ Trịnh. Có lẽ thật đúng thời, để dòng nhạc của Trịnh Công Sơn có “người kể” câu chuyện tiếp theo. Huyền Trân cũng chưa phải là người kể… nhưng có thể người sẽ thay ông, thay “người con gái khác đạo” mang âm hưởng chân thật, ca từ Phật đi vào thần chú Bát Nhã: “Gate gate Paragate parasamgate bodhi svaha”.
Khi bạn trưởng thành thì cha mẹ thường động viên bạn trở thành bác sỹ hoặc luật sư, là những nghề có danh giá và thường là được trả lương rất cao. Tuy nhiên có những người chỉ mơ từ thời ấu thơ như được làm trong rạp hát hay điều khiển cần cẩu. Thế nhưng những nghề này có đồng lương cao cũng chẳng kém, thậm chí còn tốt hơn.
Chúng ta hay cùng nghiên cứu phần hỏi đáp tại trang tư vấn việc làm Quora.com để xem các công việc gì mà hầu hết chúng ta không nghĩ là sẽ được trả lương cao nhưng trên thực tế lại có thù lao rất hậu hĩnh.
‘Cánh gà sân khấu’
Theo ca sỹ hát opera David Leigh, một trong những nghề được trả lương cao nhất là thợ dựng sân khấu tại rạp hát Thành phố New York.
“Những thợ được trả lương thấp nhất tại nhà hát Carnegie Hall nhận lương 300.000 USD vào năm 2009, và thợ cả có lương hơn 400.000 USD,” Leigh viết.
“Tại nhà hát Metropolitan Opera, thợ cả lĩnh lương hơn 500.000 USD/năm, tức là có lương cao hơn sếp của tôi khoảng 20%.”
Trên thực tế, các vị trí được trả lương cao nhất là việc có hợp đồng và có tiếng nói can thiệp của công đoàn, David S Rose cho biết. “Người điều khiển thang máy nằm bên ngoài một công trường đang xây tại Thành phố New York được trả lương rất cao," Rose viết.
“Trong khi dường như anh ta chỉ làm mỗi việc bấm nút cho thang máy chạy lên và chạy xuống thì lương của anh ta cao nhất ở công trường (cao hơn cả đốc công và quản lý), và nhận mức lương vào khoảng hàng trăm ngàn đôla mỗi năm."
Tương tự vậy, người điều khiển cần cẩu cũng nhận lương cao, theo Nimish Pratha. “Nếu quí vị sống tại một thành phố có nhiều công trường xây dựng cao ốc như ở New York, thì lương người lái cần cẩu là khoảng 500.000 USD/năm."
Tuy nhiên Pratha nói rằng “Vận hành cần cẩu là việc căng thẳng và khó khăn hơn rất nhiều so với những gì ta tưởng."
Tuy nhiên có những việc được trả lương cao nhưng chẳng nguy hiểm và cũng không cần có tiếng nói công đoàn. Những công việc này được trả lương cao bởi có lẽ lấp được khoảng trống về dịch vụ cho thị trường ngách và chẳng hề đau đầu chút nào.
Một số người làm sạch bể bơi có thể kiếm 120.000 USD/năm
Một người dắt chó đi dạo chẳng hạn, có thể kiếm được thu nhập khá cao, theo Aaron Boodman. “Người đưa chó của cũng tôi đi dạo tính 25 USD/lần,” Boodman viết.
“Người này dắt cả thảy là tám con chó mỗi lần đi dạo hai lần trong ngày (tại thành phố nơi tôi sống thì sắp có văn bản giới hạn số lượng). Tức là hàng năm người này có thu nhập 96.000 USD và đa phần là thu nhập bằng tiền mặt mà tổng cộng số giờ làm việc trong mỗi ngày chỉ khoảng 6 giờ."
Một người muốn ẩn danh nói nhận được thu nhập hơn 60.000 USD, chưa kể tiền tip, trong sáu tháng làm công việc làm sạch bể bơi.
“Tôi tính phí cho khách hàng là 40 USD/tuần để giữ cho bể bơi sạch và giữ cân bằng tỉ lệ hóa chất trong bể. Thường mỗi lần đi tới nhà ai đó để làm công việc này mất khoảng 45 phút,” người này cho biết.
“Thường thì tôi tới mỗi bể bơi một lần trong tuần và có thể tới nhiều bể trong cả tuần. Trong 5 năm tôi làm dịch vụ này và có thể tới 10 bể bơi trong một ngày, làm 6 ngày trong tuần và chỉ làm trong 6 tháng của năm. Là người không học đại học thì tôi nghĩ rằng tôi kiếm khá tốt ở tuổi 18."
Nhiều công ty sẽ đào tạo nhân viên ngay trong lúc họ đang đi làm. Lucas Mund đã làm việc cho một tiệm bán bánh burger khi đi học đại học. “Sếp 19 tuổi của tôi có thu nhập là 35.000 USD/năm và có thêm cả thưởng nữa,” anh nói. “Và họ đào tạo cho mình miễn phí. Sếp của tôi nói cô đang sắp trở thành quản lý cấp vùng ở tuổi 30 và khi đó sẽ có thu nhập 100.000 USD/năm.”
Phấn đấu để lên được ghế quản lý của một cửa hàng sẽ mang lại thu nhập cao cho bạn, theo Murray Godfrey, quản lý một cửa hàng Wal-Mart.
Murray nói rằng “Ghế quản lý một cửa hàng cỡ vừa có thể cho bạn mức lương 200.000 USD/năm chưa kể tiền thưởng dựa vào mức bán hàng.”
Katie Nellis nói rằng người làm cương vị quản lý tại các tiệm bán thuốc Walgreen ở Hoa Kỳ “thường có thể về hưu ở tuổi ngoài 40.”
Làm đẹp
Và có những việc có thể thành công chỉ vì làm đẹp cho khách hàng… như là hớt tóc.
Tại Ấn Độ, thợ cắt tóc hay làm đầu có thể kiếm nhiều hơn nhân viên trong ngành phần mềm. Trong lần ghé tiệm làm đầu, Karteeka Gosukonda đã hỏi chuyện lương bổng một thợ ở đây.
“Anh ta nói rằng anh ta khó có thể hiểu nổi tại sao nhân viên làm việc trong ngành phần mềm mà lại kiếm ít hơn."
Karteeka viết: “Anh giải thích rằng là thợ cắt tóc tay nghề chưa cao, anh kiếm khoảng 90.000-100.000 rupee Ấn Độ mỗi tháng khá dễ dàng. Và vào ngày đông khách, anh có thể kiếm 30.000 rupee,” tương đương 500 USD/ngày.
Karteeka cho biết thêm: “Chúng tôi thực sự bị sốc khi nghĩ về ngành phần mềm với mức lương hiện tại của chúng tôi khi tới tiệm tóc này hôm đó!”
13-11-2014, 11:18 PM
roamingwind
Không nhớ rõ lắm, độ rài thích nhạc Jazz theo bác Lâm là dấu hiệu già rồi, có đọc một câu như là - "cẩn thận người bạn mời tới ăn cơm tối". Tuy nhiên có khi không mời không được, Tào Tháo phải mời Lưu Bị, tôi phải mời vợ thằng bạn khỉ của tôi, và ông Tập Cận Bình phải mời Putin ăn đại tiệc trong tuần họp thượng đỉnh APEC.
Ông Putin xem ra thấy trời hơi lạnh đứng dậy khoát cái áo cho đệ nhất phu nhân Trung Quốc. Bà Bành Lệ Viện xã giao cười chấp nhận thôi, vài giây sau bà đưa áo choàn cho người tiếp viên đổi một áo khác. Hay.
Thế là tấm hình này được loan truyền cả thế giới.
Bên Trung Quốc thì đã cấm không cho các website loan tin này. Chán thật.
Hôm qua đọc báo mạng mới biết chử APEC là viết tắt cho Asian People Exasperated With China (người châu Á quá chán Trung Quốc. nhưng chơi chử băng tiếng Anh).
14-11-2014, 12:31 AM
Thợ Điện
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
Gió trên đồi hoang sẽ kể lại
Và chỉ có Gió .....và chẳng còn gì
Chủ từ đã biến mất chỉ còn lại kí ức vang vọng với thời gian .Dịch thế này không biết có đúng với ý tác giả không ?Vì lời đối thoại thoảng qua như một tạ từ ,như một nụ hôn gửi đến người thân đã khuất trong một giấc mộng
14-11-2014, 12:34 AM
Aty
He he, ông này ga-lăng vậy làm tôi phục quá. Cử chỉ đó như là nói lên ông ta lịch sự với phái nữ he he .
14-11-2014, 12:35 AM
Kiem_Nhat
Ôi, mấy hôm nay, sáng về ngủ được mấy tiếng, chiều lên quán cô Hà chơi, nhiều lúc em cứ ngồi đơ ra như linh hồn tượng đá, tưởng tượng ra quán Cà phê đen ở đây. Ngồi trong góc nhà, gần cái ổ cắm điện để cái máy già cỗi của em khỏi đột tử (pin báo được 4h, ngồi chừng 30 phút thì tối thui, nhiều lúc làm việc ức chế lắm!).
Quán cô Hà khách quen nhiều!. Chủ yếu là các bạn trẻ làm ở những building xung quanh. Hầu hết là anh em có công việc tự chủ được về thời gian và cái chính là yêu cờ, thế thôi. Lâu lâu cũng thấy vài ba khuôn mặt quen thuộc ghé, nhưng đi ngay. Khách vãng lai thì ít; có nhiều người đi bộ qua, dòm dòm, nghe ngóng , xong đi mất hút.
Tự nhiên từ sau Tết đến giờ, cơ thể và tính tình bắt đầu thay đổi; người thì hay mệt mỏi, đầu óc hay lãng đãng nói trước quên sau, mất tập trung vào một vấn đề , có mỗi mê cờ thì chưa bỏ được. Thành thử ba cái chuyện lẻ tẻ bên ngoài cũng không màng tới nữa. Các bạn trẻ giờ thấy hay quá, bàn chuyện rôm rả về khai cuộc , rộn rã cả 2 , 3 tuần nay chưa hết nữa. Sao ở đâu mà lắm thế không biết. Mà cũng biết để làm quái gì? Giờ thu nạp được là bao đâu.
Ôi dào, trước đây nhìn lại thấy tự mình làm mệt mình mà thôi, nóng nảy như Trương Phi, đa nghi như Tào Tháo, giờ tự nó điều chỉnh lại. Bỏ quách nó hết đi cho nó nhẹ nhõm thân mình.
Giờ cũng chán mấy cái cuộc Cao siêu huyền bí cuộc rồi. Đơn giản lắm như anh đóng Pháo đầu thì tôi đỡ Bình phong mã thôi. Công việc làm cũng vậy, cứ theo chuyên môn làm dịch vụ, cũng được. Gần Tết vừa rồi, ông Thợ có nói đừng bận tâm quá, cố gắng cũng không được, nhiều lúc làm chơi mà ăn thiệt, có lẽ đúng.
Thôi thì, làm được cái gì tốt cho anh em cờ thì vẫn làm (nó là đam mê, ăn vào máu rồi, không bỏ được). Làm được cái gì thì làm luôn, lòng vòng làm chi cho mệt. Miễn sao không ảnh hưởng đến bé con là được. Nó có váy đẹp mặc, ngoan ngoãn , học hành tấn tới là tôi thấy vui trong lòng rồi.
Sáng mai, dậy sớm, quất một ly cà phê Trung Nguyên, nghe bản How deep is your love của Bee Gees cho thanh thản, yêu đời!!!
Chúc mọi người ngủ ngon!!!
14-11-2014, 12:56 AM
roamingwind
Trích dẫn:
Gửi bởi Thợ Điện
Chủ từ đã biến mất
một lần phố chợ
rồi hợp rồi tan
(tuy nhiên ... hihi ... đã/sẽ ra sau mà hợp/tan chủ từ?)
14-11-2014, 12:59 AM
roamingwind
Trích dẫn:
Gửi bởi Aty
He he, ông này ga-lăng vậy làm tôi phục quá. Cử chỉ đó như là nói lên ông ta lịch sự với phái nữ he he .
Chỉ là làm ông Tập Cận Bình xem ra không để ý tới vợ mình. Nên Trung Quốc muốn dấu nhẹm.
14-11-2014, 10:05 AM
Thợ Điện
Mật như bất ngôn
Thân tặng cụ Go
Ông Trần ngọc Vượng, từng có thời gian giảng dạy tại đại học Bắc kinh và đang tổ chức nhiều hoạt động nghiên cứu và tìm hiểu văn hóa Trung quốc cho biết : Trong cuốn tiểu thuyết viết theo lối khảo cứu, đề xuất luận điểm, có tên Lang Đồ Đằng ( Tô tem sói), tác giả Khương Nhung của Trung quốc xác định thuộc tính có tính chất căn tính của người Trung quốc là sói tính. Sói là con vật ranh mãnh, thủ đoạn, độc ác, thâm hiểm nhất của thảo nguyên, bình nguyên và cao nguyên. Người Trung quốc đặt căn cước của mình khởi đi từ đó. Mấy năm liền, người Trung quốc in đi in lại cuốn tiểu thuyết này, cổ vũ Tính chiến đấu, tinh thần Quật cường của đồng bào họ.
Chủ nghĩa quốc gia là thứ khát vọng mãnh liệt nhất, kinh hoàng nhất trong lịch sử loài người. Nếu như trước đây hơn nửa thế kỉ, thanh niên Đức bị cuốn vào chủ nghĩa phát-xít của Hitler như bông bồ công anh cuốn theo chiều gió, thì giờ đây các thế hệ Trung quốc sẽ còn bị cuốn vào chủ nghĩa Đại Hán với một sức mạnh điên rồ trăm lần hơn nữa. Bởi vì, chủ nghĩa phát-xít Đức là khát vọng quốc gia mới tạo lập, còn chủ nghĩa Đại Hán là thứ cây cổ thụ, sau những năm tàn úa giờ đây xanh tươi trở lại, nguồn sống của nó được dung dưỡng thâm sâu gấp bội phần. Thêm nữa, Trung quốc là phương Đông, phương Đông muôn vàn bí hiểm với phương Tây. Vì thế, mới có câu : “ Thâm như Tầu”. Hoặc là “ Bụng người Tầu, còn lâu mới biết”. Nhớ lại thời cách đây vài thập kỉ, khi mỗi tuần, người ta giết hàng nghìn con trâu rồi mang móng sang bán bên kia biên giới, không ai hiểu vì sao. Dân chúng còn thì thào :” Người Tầu mua móng trâu làm thuốc chống ung thư” . Rồi sau đó vài tháng, lại có chiến dịch đào rễ hồi, rễ quế bán cho “ các thầy thuốc Tầu”. Ba năm sau, dân các vùng biên giới đói vàng mắt, miền xuôi phải đem gạo và ngô cứu tế, lúc ấy mới rõ người Tầu không chế thuốc men nào hết, họ chỉ có một mục đích là phá sạch kinh tế các tỉnh phía bắc Việt nam mà thôi.
Người Mỹ bắt một ông tổng thống ra trước tòa xin lỗi dân chúng, chỉ vì ông ta trót nhảy lên bụng một cô thư kí Nhà trắng rồi nói dối, nghĩa là các anh coi Sự trung thực là phẩm tính cốt yếu mà bắt buộc mọi người, trước hết là các nhà lãnh đạo phải có. Với tâm thế ấy, các anh làm sao hiểu được người Tầu, một dân tộc đã viết ra cuốn Phản kinh ?...
Để rõ chi tiết, tôi xin trích vài dòng của người đang dịch cuốn Phản kinh ra tiếng Việt, giáo sư Trần ngọc Vượng :
... “ Cuốn thứ hai tôi cũng đang dịch mang tiêu đề Phản kinh, tức là Cẩm nang, bí kíp của những thủ đoạn chính trị và người ta quảng cáo cuốn sách là : Lịch đại thống trị giả - Mật như bất ngôn- Dụng như bất tuyên kì ( Tạm dịch : Bộ kì thư mà kẻ thống trị ở tất cả các nơi phải giữ bí mật- Làm theo nhưng không nói ra, không công bố ). Bộ sách này được một nhân vật đỗ tiến sĩ đời Đường viết ra, sau đó tìm cách dâng cho vua rồi trốn biệt, về sau không ai biết ra làm sao. Ngay đến cái tên của tác giả cũng là điều kì bí. Tôi mua bộ sách này lần đầu vào năm 1998, lúc tôi dạy ở đại học Bắc kinh. Đọc tên tác giả, tôi hơi ngỡ ngàng vì chưa biết chữ ấy bao giờ. Nghĩ mình là người nước ngoài, học tiếng Hán có hạn chế, ai dè hỏi các giáo sư Trung quốc cũng không ai biết. Hai ba hôm sau, kỉ niệm 100 năm đại học Bắc kinh, gần 10 xe chở các chuyên gia đại học Bắc Kinh ra Đại lễ đường Nhân dân, giáo sư Phó thành Cật cầm chữ trên tay đi hỏi cũng không ai biết. Cuối cùng, ông về tra Trung quốc đại từ điển, ra tên này nằm ở phần đuôi của chữ ghép. Phiên âm Hán-Việt phải đọc là Nhuy. Cái tên này còn chưa có trong thư tịch Việt nam, chỉ đọc theo nguyên lý thôi. Thật lạ !
Bộ sách được cất trong kho chứa sách của triều đình, nhưng thi thoảng lại lọt một phần nào đó ra ngoài nên đời Minh, Thanh đều có chỉ dụ cấm tàng trữ, đọc cuốn sách đó. Mãi tới năm 1998, lần đầu tiên nó được in ra, mà lại in ở nhà xuất bản Nội Mông cổ, theo kiểu in để thăm dò. Nói vậy để biết đó cũng là loại bí kíp kì thư. Kiểu bí kíp ấy, Trung quốc rất có truyền thống nên tôi muốn giới thiệu để chúng ta, nhất là giới chính trị, hiểu họ hơn....”
( Trích cuộc phỏng vấn của báo Người Đô thị với giáo sư Trần ngọc Vượng)
Ông Trần ngọc Vượng đã gõ cửa một loạt các cơ quan nhà nước có chức năng và trách nhiệm nghiên cứu chính trị và văn hóa. Không nơi nào trợ cấp cho ông dịch cuốn cẩm nang quý báu này. May thay, hiện nay cuốn sách vẫn đang được dịch, nhờ tài trợ của một doanh nhân.
Cuốn Phản kinh là bằng chứng đầy thuyết phục cho tính cách độc đáo Trung hoa. Một hiện tượng cũng độc đáo tính Trung Hoa không kém là nhân vật Dịch Nha. Dịch Nha là đầy tớ của Tề Hoàn Công, một ông vua thời Đông Chu.
Một ngày, Tề Hoàn Công đùa bỡn Dịch Nha, nói rằng :
Ta đây, món ngon vật lạ trên rừng, dưới biển đều đã nếm đủ. Chỉ có mỗi thịt người là chưa biết đến mà thôi.
Ngay hôm sau, Dịch Nha dâng cho vua một mâm thịt ngào ngạt hương thơm. Tề Hoàn Công thưởng thức một cách khoái trá, sau đó hỏi :
Thịt gì mà ngon vậy ?
Dịch Nha đáp :
Thịt người.
Tề Hoàn Công hốt hoảng :
Lấy đâu ra ?
Dịch Nha đáp :
Bẩm chúa công, đó là thịt đứa con trai cả của thần, nó vừa đầy ba tuổi. Vì chúa công chưa bao giờ được dùng thịt người nên thần thịt nó cho chúa công xơi.
Quả nhiên, Dịch Nha trở thành sủng thần, cùng với Thụ Điêu và Khai Phương, khuynh loát triều đình sau khi Quản Trọng chết. Đây là lời của Tề Hoàn Công nói với Quản Trọng khi ông tể tướng này can vua chớ nên gần gũi bọn nịnh thần :
Dịch Nha làm thịt con cho tôi ăn, thế là yêu tôi hơn yêu con, còn nghi ngờ gì nữa ?
Một kẻ, vì cuộc đầu cơ chính trị, tự tay giết con đẻ của mình, lại tự tay xào nấu thành món ngon tuyệt vời để dâng vua nếm, kẻ đó là sản phẩm độc nhất vô nhị trên toàn cõi đất. Ngoài Trung quốc, không một dân tộc thứ hai nào trên hành tinh này có được. Thời xưa, các bộ tộc man di có tục ăn thịt người, và ngày nay, cũng có những Kẻ ăn thịt người do Hiện tượng Lại giống, hoặc bọn ăn thịt người do kích thích của ma túy, những kẻ còn duy trì bản năng dã thú ở mức độ quá cao. Nhưng đám người man dã này không thể so được với Dịch Nha vì Dịch Nha Chống lại Tính người không phải do bản năng dã thú mà do sự tính toán kĩ lưỡng. Vì Mưu lợi mà có thể Hủy diệt tính người, đó là đặc sản Trung quốc. Cũng như vì muốn tăng cường thể lực, họ có món óc khỉ sống của bà Thái hậu Từ hy. Cái đặc tính này bộc lộ trên nhiều phương diện. Ngay trên các địa bàn thuần túy tình cảm và đạo đức, người Trung hoa cũng có lối thể hiện độc đáo của họ. Ví dụ, có thể bàn về tình hiếu đễ. Dân Tầu vẫn tự hào được dạy dỗ bởi đức thánh Khổng và thường khoa trương các món hàng Truyền thống của họ. Tuy nhiên, chính ngay trên cái địa hạt đầy tinh thần đạo đức này, cũng có thứ gì đó khiến ta Dựng lông tóc, sởn da gà. Xin anh hãy đọc lại chuyện “Vì mẹ nguyện chôn con”, Nội dung được ca ngợi : Muốn có đủ thực phẩm nuôi mẹ, chồng yêu cầu vợ đào huyệt để chôn sống đứa con sáu tuổi để bớt đi một miệng ăn ! Hình mẫu này, được tuyên truyền, phổ biến như món Dầu cháo quẩy trong các quán bình dân.
Thế giới của các anh được định vị bằng các luật. Trung hoa chưa bao giờ sống theo luật, cho dù có cả một trường phái mang tên Hàn phi tử. Luật chỉ làm cho vua và vì thế, đổi thay theo một cái gật đầu hay vẫy tay của vua. Vả lại, từ hàng nghìn năm nay, nền văn hóa vĩ đại của Trung hoa vốn được nuôi dưỡng bằng nhân cách đúp : Người ta có những tư tưởng đẹp đẽ và cao siêu của Lão và Trang để mơ mộng và ngâm ngợi (để nhìn lên cung trăng) và giờ đây, để làm lóa mắt đám trí thức ngoài biên giới. Họ có một hệ thống đạo đức dưới nhãn hiệu Khổng Khâu lẫn Mạnh tử để rao giảng, dậy dỗ ( để rọi sáng đường đi dưới ánh mặt trời), và giờ đây, để chiêu dụ tâm lý những cư dân thuộc các nền văn minh khác. Nhưng cuộc sống thường hằng diễn ra cả ban ngày lẫn ban đêm lại được nuôi dưỡng bằng món Bánh bao chấm máu người, và vì là cuộc sống thường hằng nên con người cứ việc tuân theo mà không ai nói năng gì hết. Nhà văn Lỗ Tấn, một cách vô thức đã phản ánh trung thành tính cách dân tộc của ông. Lịch sử Trung hoa đã được nuôi dưỡng với món BÁNH BAO CHẤM MÁU đặc biệt ấy, và nó sẽ tiếp tục phát triển với cùng nguồn dinh dưỡng đậm đà bản tính dân tộc, cho dù hình thức biến thái đi.
Không có sự điên rồ nào được coi là điên rồ hoặc là đáng kinh ngạc với người Trung hoa, một thứ người đã thịt con đẻ của mình như thịt gà hay thỏ, hạng người ấy không gì không làm được.
14-11-2014, 10:20 AM
Alent_Tab
Cô Trung có bài mùa đông lạnh nhắc đến bài hát Bông hồng thủy tinh chị cũng thích lắm
Công nhận trai thế hệ 7x hồi đó gờ mờ thật, em ấy đã đi chơi đêm cùng mà còn hỏi có yêu anh không?
Hồi thập niên The Wall mới ra đời mình hay qua khu tam giác Bách Khoa, Xây Dựng, Kinh tế - bạn ở Bách Khoa nhiều, còn sang Kinh Tế xem bóng đá, hồi đó sân Kinh tế đá liên tục cả Bóng chuyền – gái các trường Sư Phạm, Văn Hóa, Sân Khấu điện ảnh sang cổ vũ nữa. Trần Lập vừa sáng tác music lại hát và phong cách chơi Hard Rock đậm nét Axi Rose, hai tay GuiTar Tuấn Hùng và Nguyễn Hoàng cũng tuyệt. ban Nhạc Quả dưa hấu với tiếng hát Bằng Kiều, Tuấn Hưng, Anh Tú cả MC Trịnh Long Vũ cũng hay biểu diễn , Sinh viên hồi thế hệ bộn mềnh lãnh mệnh thật.
Bên Kinh tế anh nào học ở đó những năm 94, 96 chắc biết thầy dạy nhảy ở trường đó, thầy bị Wifi nên thường hay mò lên ký túc xá nam tắm cùng tụi SV nam, vào phòng thay đồ thầy còn hay Sờ Chiêm chúng nó nữa
14-11-2014, 07:03 PM
oze
Đấy lại cô Trung với chị Tab nhá:cuoideu
14-11-2014, 09:38 PM
Alent_Tab
bạn nào vào học những năm dưới 9x biết khu đường đi qua ba trường còn hoang sơ lắm, lối ngách từ Xây dựng và Kinh tế sang Bách khoa là cái đường con con, phải chui qua cả rào và cỏ mọc xanh um, đường đó từ cổng B Kinh tế, chưa đến đầu đường Đại La, nó nằm cái ngõ con khu sát chợ Mơ ấy. vừa rồi về thăm lại chốn xưa nhà xây kín hến rồi, quán cô Chanh cô Thanh bên Bách Khoa quán cơm em Thủy quán chè chén chú Dương cũng đi đâu hết mẹ.
Bóng đá hồi đó canh tranh gay gắt giữa ba trường, các chú đá bóng một phần còn tăm tỉa gái Kinh tế nữa, có trận bóng còn xảy ra cả đánh nhau to giữa Kinh tế và Xây dựng nữa, bên Xây Dựng đầu gấu nhất bên đó là Tài xoăn, bên Kinh tế là Tiến phủi, giờ chả biết các bác ấy sao rồi.
Bách khoa thì hiền hơn, các chú toàn đánh chắn, nhưng mấy thằng bạn học cùng tôi cũng gấu phết, hôm rồi họp lớp kể nhiều chuyện mà phì cười