Chúc anh Thái vạn sự tốt lành nhé. Chúc mừng anh Thái đã có người nâng khăn sửa túi.
Printable View
Chúc anh Thái vạn sự tốt lành nhé. Chúc mừng anh Thái đã có người nâng khăn sửa túi.
Từ những miền thôn quê bình yên này - có những tình yêu đẹp!!!
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...09_574_574.jpg
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...89_574_574.jpg
Và 15 năm sau của anh ấy
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...93_574_574.jpg
Cuối năm tây anh Thái đã có điều vui tuy mệt nơi cuộc sống. Xin chúc mừng đò anh đã cập bến. Đến khi nào có dịp đầy tháng hay thôi nôi gì gì thì anh báo một tiếng cho các bác và tui cùng mừng nhé. :)
Bác Tôn cứ theo bác Lâm mà diễn đạt cái khuôn mặt phó nhòm tui lúc xin hình với con mắt Cú Vọ không biết có đúng không nữa.
Xin ngoài lề kể các bác chuyện như thế này.
Số là hôm rồi con bé nó về quê ngoại. Gặp các dì cậu của nó ai cũng khen là cháu xinh và có nét giống bố ( ít thôi ). Thế mà khi hỏi bố cháu có đẹp trai không thì câu trả lời mọi người rất giống nhau: Xì cho cái tưởng như từ Cần Thơ dài tới bún cá Sóc Trăng luôn. Híc.
Trở lại vấn đề được sự chăm sóc của các bác đây thì:
Bác Lâm cũng từng phán thằng em rong chơi coi chừng sẽ ăn năn ( bài này bị mất rồi ). Hi hi, may quá thằng em không chạy qua vạch dừng bác ơi. Có chăng hắn đã để lại chút gì tiếc nuối ... .
Bác Wind thì cho rằng mình giả nai. Hi hi bác Wind này. Con nai thì đâu có đôi mắt Cú Vọ phải không bác.
Một chút xảo biện mong các bác không trách.
Và cho đến hôm nay anh Thien_Hung cũng vẫn còn đấy kết quả 15 năm trước. Hy vọng 10 năm sau từ hôm nay anh sẽ có những gì bù đắp lại đúng như sự mong muốn.
Cám ơn những lời chúc mừng của các Bác!
Vợ e người miền Trung, đã 30t. Hôm trước khi lấy nhau, e hỏi vợ e có yêu cầu gì không, cô ấy nói " em chỉ muốn là người giữ tiền " (căng thiệt luôn, vợ e làm việc 02 năm ko xài thì bằng e làm trong 01 tháng, làm e đau đầu hết sức, nhưng nghĩ lại vợ đã theo mình 04 năm trong căn nhà trọ, ai cắt móng tay móng chân cho mình, nghĩ mà thấy tội, e duyệt luôn, lấy tôn chỉ vợ là số một luôn, chơi luôn, e quá dũng cảm!). Hôm qua 02 đứa đi xem phim, thường thì trước kia, e chi tiền thì mua 02 vé, 02 bắp + 02 nước. Hôm qua , vợ giữ tiền nên chỉ mua 02 vé + 01 bắp + 01 nước, làm e khó chịu vô cùng, vợ nói tiết kiệm, e nói lại cùi lắm thì bán nhà ra ở trọ tiếp. Vậy mà giận nhau mới ghê chứ! kekekekeke.
Tuy có nhiều hình vẫn phải chọn, nhưng đấy là những món quà QUÝ NHẤT mà Aty đã nhận trong cuộc sống. Xin up lên các bác cùng thưởng lãm.
http://i1167.photobucket.com/albums/...photo1/131.jpg
Chà là, ly uống trà Bình Dương và bàn Cờ Tướng. Aty xin cám ơn các Bác và AE thật nhiều.
Anh ráng tập chơi úp anh à. Phong trào cờ úp đang phát triển. Muốn lên nhanh, dễ lắm; Anh kiếm người bạn chơi cùng: Bàn đẹp quân son, ai thắng được thưởng ít chà là, uống trà xanh trong cái ly sứ đó. Như thế thì mau lên cờ lắm. Anh kiếm thêm nắp hộp đậy lại để cho khỏi biết dấu anh à; Nhưng anh phải cẩn thận, đừng ra ngoài đánh độ; năm sau anh về, em phải check level của anh , rồi mới cho ra trận được.
Lại thêm vài hình ảnh đí kèm món ăn. Bác Wind không mê mấy món này cũng phải. nghe nói ổng đang diet thì phải ;(
http://i1167.photobucket.com/albums/...photo1/041.jpg
thêm đứa cháu và 2 cô gái nauy ăn bánh xèo
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_9602.jpg
mua bánh xèo từ quán này
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_9603.jpg
vẫn không quên dùng đôi mắt Cú Vọ tìm hàng cho bác Wind :(
Trên đường về nhà Ngoại Cần Thơ, tính dọt xuống cầu Mỹ Thuận để bắt xe ôm đi cầu Cái Đôi thăm ông anh Rể rồi chiều sẽ về. Ai dè Bố vợ điện hỏi :
Tụi bây mấy giờ tới để tao kêu làm tôm nướng cuốn cho nóng. Híc, đành phone lại bà chị hủy cuộc hẹn Sa Đét vậy.
He he, đọc lại comment của bác Tôn. Thấy bác cũng thích cái môn ngắm ai xinh kia. Đụng hàng nhe bác Tôn. Môn này mà nói là em chả ( ý là em không muốn ) coi bộ không có ai tin đâu. Gởi bác tấm hình này nè. Hotgirl Vũng Tàu đó, he he .
Đêm nay ngũ trể, ngồi xem hình ông Tý đã thật. Nhớ Sài Gòn. Vui nhất là lúc cô bạn đi chung muốn tôi đưa vào quán bia ôm cho biết thế nào là bia ôm, chứ đọc báo bên Mỹ tò mò quá. ok. Đi vào một quán ngồi xuống mấy cô trong quán hỏi cổ "chị làm quán nào ?" tôi không biết sao mà lúc đó tôi không bò lăn ra cười cũng hay thật. Sau này cổ lấy chồng nhất định cấm không cho tôi kể chuyện cổ đi bia ôm.
Xin gởi đến các bác AE một ít hình đêm Noel ở Sài Gòn
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0193.jpg
xe honda chạy được thì cứ chạy
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0194.jpg
có nhiều gian hàng quanh chợ Bến Thành bán các mặt hàng tiêu dùng. Xa xa thấp thoáng ánh đèn của tòa nhà 68 tầng.
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0196.jpg
áo ca rô trắng ngơ ngác trước sự nhộn nhịp của mùa Noel ở Sài Thành sau nhiều năm xa cách
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0199.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0200.jpg
con đường trung tâm Sài Gòn người người chen chân
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0205.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0211.jpg
trang trí đẹp thật
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0212.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0214.jpg
lộng lẫy từng góc phố
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0216.jpg
sao mà thả màn che cửa thế này nhỉ
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0217.jpg
tuy người đông nhưng kia vẫn có người với xe Bò Bía Ngọt phục vụ các thượng đế thích ăn hàng về đêm
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0220.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0221.jpg
những kim tuyến trên người 2 cô gái nauy là do các bạn đội thiên nguyện giử trật tự đêm noel của thành phố .. ném tặng. Phó nhòm tui cũng lãnh một ít khi chạy vào ngăn cản họ.
Trời cũng hơi khuya, mấy nhỏ đòi về. Noel thành phố bây giờ tổ chức quá hoành tráng. Rất nhiều ông Tây bà Đầm cùng chen chân để thưởng thức cái không khí tưng bừng đón mùa Noel ở Việt Nam. Nghe nói cuối năm sẽ tổ chức hay hơn, rất tiếc sắp đến ngày đi cho nên phó tui mất đi cơ hội. Lần sau phải tính lại mới được.
Híc. Mắt nhắm mắt mở, coi cái clip của bác KT lại, thấy hình như là ông Nhạc Hoa chơi đàn thì phải.
Hehe uống tới gần sáng rồi thôi khò .Ông Tý có nhiều nét thật, chụp với con gái có nét bố yêu còn chụp với gái trên bãi biển lại trông rất đĩ ,vợ đâu sao để ông tự do lẳng lơ vậy nhỉ ?
Các cô gái Na Uy có nét Lord of the ring quá
Thưa bác vợ em vẫn theo em sát sườn đấy chứ
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1704.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1666.jpg
Hotgirl là cháu ruột của em :)
Nhận quà chà là đã lâu, mãi hôm nay mới có dịp thưởng thức mùi vị. Oh! trái chín cây có khác, đã hơn tháng nay rồi mà trái vẫn ngày một ngon thêm thì phải. Trái được bảo quản trong tủ lạnh từ ngày ấy mà. Một trái được cắn làm gần chục nhát. Hi hi, chỉ ngậm cho tan ra từng mảnh nhỏ trong miệng để thưởng thức cái mùi vị đặt biệt trái tươi của nó cũng như để ngẫm nghĩ lại thời gian bị đọa đày trước khi ung dung ngồi đây hưởng thụ. Với tách trà có tên là Jasmine Tea tỏa hương và đương nhiên không thể thiếu âm nhạc. Hôm Noel 2013 có nghe tin từ ca sĩ Anh Khoa rằng ca sĩ Khánh Hà và Tuấn Ngọc trình diễn tại nhà hàng Maxim Sài Gòn nhưng không thể đi coi 1 lần. Thôi thì nghe cọp ở trên này cũng được.
http://www.youtube.com/watch?v=KB9Rt9nTiMc
Cuộc sống là thế. Có khi buồn tất phải có lúc vui. Một trong những cái buồn mênh mang là khi tự nhiên quán cà phê bị tạm đóng cửa, nhưng trước đó thì quán cũng đã mang lại cho tôi những niềm vui tưởng chừng đã mất. Đó là niềm vui bạn bè. Đã lâu lắm rồi tôi đã không có được những người bạn mang tính BẠN BÈ. Hồi xưa thì có. Nhưng bẵng đi một thời gian do cơm áo gạo tiền rồi lưu lạc đó đây đã làm cho tôi mất đi cái tình bạn ngày ấy. Bây giờ các bạn tôi có lẻ cũng như tôi đã giạt trôi đến chân trời góc biển. May mà có cái quán cà phê này để đời còn niềm vui. Ha ha, tuy có khác nhau nhưng niềm vui vẫn cho tôi cảm thấy mình còn nhận được hạnh phúc trong cuộc sống.
Đùng một cái tự nhiên quen biết ông D. Hai thằng lạ hoắc hẹn nhau ra quán cà phê Sài Gòn, rồi thời gian chỉ tàn vài điếu thuốc lại kéo nhau về nhà làm chung rượu và cùng nhau hô hố cười. Như là hai thằng này đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Chúng tôi đã trao ra những tình cảm mà có lẻ chỉ có TRAI GÁI họ mới làm như thế. Đằng này là hai đực rựa chính gốc.
Không biết có đúng không, theo tôi thì cũng từ mấy trái chà là đang ở trước mặt tôi đây mà ra nguyên cớ này. Một lần nữa xin cám ơn bác Lâm và bác KT.
Ha ha, ha ha, xin các bác cho Aty cười thật lớn và thật sảng khoái.
“Sến” hay “Sang”?
Kho từ vựng của Sài Gòn xưa có một thuật ngữ đã đi sâu vào cuộc sống và cho đến ngày nay người ta vẫn còn dùng với hàm ý miệt thị, chê bai hay chí ít cũng là đánh giá thấp.
Chỉ một chữ “Sến” cũng đủ để gây nhiều chuyện bất bình, thậm chí còn khiến người ta phải đỏ mặt tía tai vì tranh cãi.
Một bức thư tình mùi mẫm với những lời lẽ như “… đêm nay trăng thượng tuần lên cao, anh nhớ em vô vàn, em có biết chăng em một kẻ si tình đang độc hành trong đêm lạnh lẽo?” sẽ bị cho là “thư viết theo kiểu… sến”. Nhiều người cho rằng tán gái theo kiểu sỗ sàng “Em đi đâu đó cho anh theo cùng?” cũng là một cách tống tình theo kiểu… sến. Cô gái áo quần lòe loẹt có tông màu xanh đỏ chỏi nhau thế nào cũng bị xem là “diện theo kiểu… sến”.
Bước sang hội họa, họa sĩ Trịnh Cung lại khẳng định, "Trong tranh vẫn có "sến" chứ! Ví dụ như tranh của họa sĩ Lê Trung trước đây. Ông thường vẽ phụ nữ ngực tròn, mặc áo bà ba đội khăn hoặc nón rất Sài Gòn. Nói chung là bình dân…”. Tranh vẽ của Lê Trung (1) thường xuất hiện trên các báo “lá cải” như Phụ nữ Diễn đàn, Sài Gòn Mới… và dĩ nhiên những tạp chí này cũng được xếp vào loại báo… sến!
http://1.bp.blogspot.com/-4ESkdnoQnp...LE+TRUNG+2.jpg
Nhưng trước hết chúng ta hãy thử tìm hiểu nguồn gốc của chữ “sến”. Cho đến nay, có rất nhiều cách giải thích trong việc truy tầm từ nguyên. Giáo sư Cao Xuân Hạo (2) giải thích, "Theo tôi, gốc của từ ‘sến’ phải bắt đầu từ chữ ‘sen’ trong nghĩa con sen, là đứa ở, con ở […] Còn nếu ứng dụng vào văn chương, nghệ thuật thì ám chỉ khẩu vị thấp hèn, ít có giá trị.”.
Lối giải thích từ “sen” biến thành “sến” có thể tạm chấp nhận nhưng kể cũng lạ khi giáo sư Hạo theo chuyên ngành ngôn ngữ học lại dùng cụm từ “khẩu vị thấp hèn”. Thường khi nói đến “khẩu vị” người ta liên tưởng đến cái “gu” trong ăn uống chứ làm sao lại có được khẩu vị trong văn chương, nghệ thuật?
Có một cách giải thích khác, không mang tính học thuật như giáo sư Cao Xuân Hạo, mà lại dựa vào thực tế hồi đầu thập niên 60 tại Sài Gòn. Đó là thời thịnh hành của bộ phim Anh em nhà Karamazov (The Brothers Karamazov), chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nga, Fyodor Dostoyevsky.
Trong phim có cảnh một vũ nữ hộp đêm vừa múa vừa hát bài Mambo Italiano theo điệu mambo – cha cha cha. Cô vũ nữ mặc y phục “nghèo nàn”, thân hình bốc lửa, tóc tai rũ rượi, gào thét và rên rỉ, quằn quại và khiêu khích… Diễn viên đóng vai vũ nữ ấy là Maria Schell trước đó chưa hề nổi tiếng nhưng nhờ màn múa đầy ấn tượng này, tên cô được quảng cáo ngang hàng với tài tử Yul Brynner của Hollywood.
http://1.bp.blogspot.com/-VEvANCNq-m...s640/174+2.jpg
Phim chiếu tại các rạp ở Sài Gòn cả tháng vẫn chưa hết người xem, sau đó bắt đầu xuất hiện những người ái mộ Maria Schell. Người ta nói, cái tên Maria Schell được Việt hóa thành “Mari Sến”.
Tôi không tin là như vậy. Sến xuất hiện trong ngôn ngữ Sài Gòn ngay sau khi có cuộc di cư vĩ đại của người miền Bắc vào Nam năm 1954, nghĩa là trước khi phim anh em nhà Karamazov đến Sài Gòn. Trước 1954, người miền Bắc dùng từ “con sen” để chỉ người giúp việc trong khi miền Nam gọi là "ở đợ" và ngày nay còn được gọi là “Ô-Sin”.
http://1.bp.blogspot.com/-zj3IctVInG...%E1%BB%9Bc.jpg
"Sen" thường là những cô gái quê, con nhà nghèo, ít học, phải ra Hà Nội để kiếm sống bằng nghề giúp việc nhà. Sau 1954, “Sen” cũng di cư vào Nam. Ở Sài Gòn khi đó nước máy chưa được đưa tới từng nhà nên chiều chiều các cô sen lại tụ tập quanh máy nước (fontaine) để hứng nước gánh về nhà, từ đó lại đẻ thêm cái tên "Mari-Phông-tên".
http://3.bp.blogspot.com/-ozgk6T8_I4...4+DSCF3341.JPG
Và Mari Sến hay Mari Phông-ten cũng đã đi vào thơ văn. Một nhà thơ nào đó đã không hết lời ca tụng người em Sến:
Em phải là người em Sến không
Sao môi em đỏ, ngực em phồng
Thân hình ngào ngạt mùi son phấn
Anh muốn gì em, em biết không?
Cũng có giải thích đại loại như Sến bắt nguồn từ tiếng Anh “sentimental”, có nghĩa là đa cảm, ủy mị… Tôi không tin là như vậy vì sentimental hoàn toàn không hàm ý miệt thị, chê bai còn Sến của ta lại mang đậm nét mỉa mai, châm biếm. Nói theo nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Phan: "sến" là biểu hiện những dạng thị hiếu thẩm mỹ dưới mức trung bình.
Cứ như thế, chữ “sến” bị lạm dụng trong ngôn ngữ hàng ngày để gán cho những gì thuộc loại “hạ cấp” theo suy nghĩ của người sử dụng từ ngữ. Nổi bật nhất trong lãnh vực âm nhạc là “trường phái” nhạc… sến khởi đầu từ thập niên 60 với tiết điệu boléro, rumba... Những nhạc sĩ tiêu biểu của trường phái này có thể kể đến Lam Phương, Hồ Đình Phương, Vinh Sử, Thanh Sơn…
http://1.bp.blogspot.com/-3P36hVtea-...%C3%81nh+9.jpg
Theo nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, điệu bolero mang âm hưởng bình dị của dân ca Nam Bộ: “Phần đông ca sĩ, nhạc sĩ là người miền Nam nên hát và viết bài hát mang chất dân ca bình dân của người Nam. Họ viết nhạc phần đông ở giọng thứ, khi hát với bolero, nó đúng cái nhịp của người miền Nam. Dân ca miền Nam rất hợp bolero. Bên tân cổ giao duyên, phần đông hát vọng cổ xong đều chuyển qua bolero. Hai cái đó dính liền, pha với nhau. Từ đó có âm hưởng bolero trong âm nhạc Việt Nam”.
Bình luận về điệu bolero của Nguyễn Ánh 9, một nhạc sĩ người miền Nam, lại gợi đến một ý cho rằng những người Bắc di cư năm 1954 không thích nhạc phẩm do người Nam sáng tác, họ cũng không quen với cách phát âm của các ca sĩ người miền Nam. Ngoài ra, họ lại sợ cạnh tranh với nhạc tiền chiến của những nhạc sĩ người miền Bắc nên mới đặt ra danh từ “Nhạc Sến” với ý chê bai.
Nhà thơ Hữu Loan, người miền Bắc, làm bài thơ Mầu tím hoa sim rất nổi tiếng nói về một cô gái lấy chồng đi bộ đội, chồng không chết mà cô ta chết. Một chuyện tình rất lâm ly vào thời kháng chiến với kết cuộc:
Nhưng không chết người trai khói lửa
Mà chết người em gái nhỏ hậu phương.
Bài thơ này được phổ nhạc thành 2 nhạc phẩm: Những đồi hoa sim của Dzũng Chinh (nguời miền Nam) và Áo anh sứt chỉ đường tà, của Phạm Duy, người Bắc. Áo anh sứt chỉ đường tà với âm điệu lên xuống, luyến láy, rất khó hát và hình như chỉ những giọng ca điêu luyện của Vũ Khanh, Sĩ Phú, Duy Quang, Duy Trác, Elvis Phương mới thành công còn Những đồi hoa sim thì ca sĩ nào cũng có thể hát được: Phương Dung, Tuấn Vũ, Thanh Tuyền, Như Quỳnh…
Trong trường hợp này, nếu làm một cuộc khảo sát bỏ túi về sự lựa chọn giữa “nhạc sến” và “nhạc sang”, ta sẽ có ngay kết quả: Những đồi hoa sim là “nhạc sến”. Nhưng thiết nghĩ, đó là sự lựa chọn mang tính cách “địa phương” của những người có gốc từ miền Bắc di cư vào Nam năm 1954.
Sự khác biệt về cá tính giữa người Nam và người Bắc nói riêng và giữa hai miền Nam-Bắc nói chung là người miền Nam thì bình dị, thường nói “huỵch tẹt” ý nghĩ của mình, trong khi Bắc Kỳ thì lại khách sáo, ưa nàu mè… trong lòng muốn lắm nhưng ngoài mặt cứ giả vờ như không.
Lời ca của dòng nhạc bolero miền Nam rất bình dân, mộc mạc, dễ nhớ và cũng dễ hát. Đó là những lời chân thực từ trái tim, chẳng hạn như trong bài Duyên kiếp của Lam Phương, cô gái cất tiếng hát "Anh ơi nếu mộng không thành thì sao? Non cao, biển rộng biết đâu mà tìm…" hoặc bài Quen nhau trên đường về của Thăng Long có câu "Chiều nay có phải anh ra miền Trung, về thăm quê mẹ cho em về cùng...”.
Rõ ràng là nhạc sến không có triết lí cao siêu, mà toàn là những câu, những chữ mà ngay cả anh xích lô và chị bán hàng ngoài chợ có thể hiểu được vì đó là những lời “nghĩ sao nói vậy”: “Tại anh đó nên duyên mình dở dang, em nào mộng mơ quyền quý cao sang…” hoặc "Tôi với nàng hai đứa nguyện yêu nhau. Tha thiết từ đây cho đến ngày bạc đầu...”.
Theo nhiều người, ca khúc Người yêu cô đơn của Đài Phương Trang là một bản nhạc “đặc sệt” chất sến. Nghe Chế Linh than thở, rên rỉ khiến có người nghe phải… rùng mình, rợn tóc gáy, nổi da gà: “Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn / Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành / Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng dở dang / Yêu ai cũng lỡ làng dù rằng tôi chẳng lỗi chi… Trời cho tôi cô đơn bao nhiêu lần nữa đây / Tôi không hề trách đời hay giận đời mau đổi thay” (3).
Cũng trong Người yêu cô đơn được remix với tiết tấu nhanh hơn pha trộn những đoạn “nói lối” theo kiểu rap, ca sĩ Ken Nguyễn đã khiến bài hát bớt đi chất sến và dĩ nhiên là được nhiều người chấp nhận (4). Thế cho nên, sến hay không là còn tùy cách trình diễn của người hát chứ không phải “một khi bản nhạc đã sến thì ai hát cũng vẫn là sến”!
Ở một thái cực tương phản, cái gọi là nhạc sang dùng những ca từ mà chính những người “trí thức” cũng không hiểu hết những gì mình hát. Mấy ai đã cảm nhận hết những câu hát đại loại như “Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi” hoặc “Ôm lòng đêm, nhìn vầng trăng mới về, nhớ chân giang hồ. Ôi phù du, từng tuổi xuân đã già, một ngày kia đến bờ, đời người như gió qua”. Tôi nghĩ, ngay chính bản thân người nhạc sĩ khi viết những lời như trên sẽ lúng túng khi có người cắc cớ nhờ giải thích cho rõ!
Phạm Duy với ca khúc Giết người trong mộng là một trường hợp khác hẳn. Từ bài thơ Hành khất của Hàn Mặc Tử ông đã phổ nhạc thành một bài hát mang sắc thái “sắt máu”, lập đi lập lại những động thái “giết người”, “giết người đi”… để “trả thù duyên kiếp phũ phàng” và để trừng phạt kẻ “quên tình nghĩa phu thê”.
Làm sao giết được người trong mộng
Để trả thù duyên kiếp phụ phàng?
Có lẽ không ai coi Giết người trong mộng là nhạc sến nhưng nhiều người vẫn không thoải mái khi phải hát những câu giết chóc từ đầu đến cuối bài hát. Bảo Giết người trong mộng là nhạc sang lại càng không đúng vì nó thiếu tư tưởng “hàn lâm” của một bản nhạc sang trọng.
Cũng cần phải nói thêm, miền Nam trước đây có tới hai dòng nhạc chính. Đầu tiên là Nhạc Vàng và tiếp đến là Nhạc Sến. Vào đầu thập niên 60, nhạc sĩ Phó Quốc Lân cho ra mắt ban Nhạc Vàng trên đài truyền hình Sài Gòn, ông cũng là tác giả những bản nhạc như Xuân ly hương, Hương lúa miền Nam, Mong ngày anh về, Vui khúc tương phùng…
Những hãng phát hành băng và đĩa nhạc cũng cho ra nhiều sản phẩm với tên gọi “Nhạc Vàng” như Hương Giang, Dạ Lan của nhạc sĩ Anh Bằng, và Shotguns của Ngọc Chánh. Tại miền Nam, nhạc vàng khi đó được hiểu là thể loại nhạc tình êm dịu, có tình yêu quê hương, tình yêu lứa đôi hoặc có nỗi lòng riêng tư của người lính chiến.
Những tác giả với tên tuổi gắn bó với Nhạc Vàng phải kể đến Phạm Duy, Văn Phụng, Anh Bằng, Nguyễn Văn Đông… và thế hệ nhạc sĩ kế tiếp là Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng, Trần Thiện Thanh… Đó cũng là thời của các ca sĩ như Thái Thanh, Thanh Thúy, Hoàng Oanh, Khánh Ly, Hà Thanh, Thanh Tuyền, Chế Linh, Duy Khánh, Tuấn Vũ, Hương Lan, Giao Linh, Thanh Lan, Hùng Cường và Mai Lệ Huyền…
http://3.bp.blogspot.com/-n6y2QDNHIE...%BF+Linh+1.jpg
Thời của Nhạc Vàng nổi bật với những ca khúc đã đi sâu vào tâm thức người miền Nam như Giọt mưa trên lá (Phạm Duy), Khúc ca ngày mùa (Lam Phương), Hoài thu (Văn Trí), Xóm đêm (Phạm Đình Chương), Ai lên xứ hoa đào (Hoàng Nguyên), Nắng chiều (Lê Trọng Nguyễn), Đường xưa lối cũ (Hoàng Thi Thơ), Nửa đêm ngoài phố (Trúc Phương), Thương hoài ngàn năm (Phạm Mạnh Cương), Nắng lên xóm nghèo (Phạm Thế Mỹ)...
Ở Miền Bắc, dưới chế độ Xã hội Chủ nghĩa, từ thập niên 1950 đã du nhập khái niệm "nhạc màu vàng" từ Trung Hoa và bị coi "là thứ âm nhạc lãng mạn, bi quan, hoặc khêu gợi tình dục và những khát vọng thấp hèn". Phong trào bài trừ "nhạc màu vàng" dưới thời Mao Trạch Đông cũng lan sang miền Bắc nên dòng nhạc tiền chiến thịnh hành trước năm 1954 cũng phải câm nín vì bị cấm.
Sau khi Sài Gòn sụp đổ, nhạc vàng gần như biến mất và thay vào đó là… nhạc đỏ của cách mạng. Thật ra thì nhạc vàng vẫn sống trong lòng người Sài Gòn qua những khúc hát nghêu ngao từ cửa miệng người dân, hoặc nghe trộm qua BBC, VOA hoặc nghe lén qua băng cassette còn sót lại sau chiến dịch “bài trừ văn hóa đồi trụy”.
Mãi đến khi bắt đầu thời kỳ Đổi Mới thì các loại nhạc vàng, nhạc sến mới dần dà được chính quyền “xét lại” và cho phổ biến một cách hạn chế, tùy theo tác giả và tác phẩm. Năm 1986, lần đầu tiên Việt Nam cho ra danh mục 36 tác phẩm âm nhạc của Miền Nam trước kia nay được phép công khai trình diễn. Danh sách này sang thập niên 1990 thì bỏ, thay vào đó là danh sách nhạc cấm có liên quan đến người lính Việt Nam Cộng hòa.
Cơ quan văn hóa đề nghị cổ xúy nhạc xanh, tức nhạc trẻ của thời đại Đổi Mới nhưng xem ra không thành công. Trong khi đó, số người nghe nhạc vàng ngày càng đông, không chỉ ở phía nam vĩ tuyến 17, ở hải ngọai mà cả ở miền Bắc, thậm chí còn theo chân người Việt đi lao động ở Liên Xô và Đông Âu vào thập niên 1980.
Sang thế kỷ 21, những nhà kinh doanh và tổ chức ca nhạc trong nước đã thực hiện nhiều buổi trình diễn nhạc vàng, họ đưa ca sĩ từ hải ngoại về hát. Vào tháng 8/2010 hai ca sĩ mà tên tuổi gắn liền với nhạc sến là Hương Lan và Tuấn Vũ đã trình diễn những bản nhạc vàng ở Nhà hát Lớn Hà Nội suốt nửa tháng trời với giá vé lên đến 1 triệu 7 mà mỗi suất vẫn kín chỗ.
Trong một bài phỏng vấn, “Vua Nhạc Sến” Vinh Sử đã lên tiếng: “Với tôi, không hề có “nhạc sến” mà chỉ có nhạc hay và nhạc dở mà thôi (đương nhiên nhạc hay mới có giá trị). Nếu từ "nhạc sến" là dùng để chỉ dòng nhạc dành cho giới bình dân thì tôi chịu lắm và tôi rất tự hào khi được rộng rãi quần chúng hát nhạc của mình”.
Theo nhạc sĩ Vinh Sử, ở Sài Gòn trước 1975, giới làm nhạc rất dễ kiếm tiền. Tiền tác quyền một bản nhạc có khi mua được chiếc xe hơi, nhạc sĩ lại được "đặt hàng" tới tấp, do vậy mới nảy sinh ra loại "nhạc thị trường" được viết theo kiểu “mỳ ăn liền”. Đó chính là thời kỳ Vinh Sử tung ra các ca khúc như Nhẫn cỏ cho em, Yêu người chung vách, Trả nhẫn kim cương...
Sau 1975, nhạc của Vinh Sử có "e" nhạc dân gian, mang âm hưởng cổ nhạc, chẳng hạn như Tình ngoại, Bằng lòng đi em, Để tóc nàng ngủ yên, Qua ngõ nhà em, Làm dâu xứ lạ, Nhành cây trứng cá... Vinh Sử than thở: “Cái đẹp của quê hương mình sao mình lại không ngợi ca, tôn vinh mà lại dè bỉu là... "sến"? […] Tôi đã từng nói: "Bao giờ nước mình giàu, không còn người đạp xích lô, thợ hồ, ô sin... lúc đó tôi sẽ viết... nhạc sang!”
Có người lại quả quyết nhạc sến được khai thác từ cổ nhạc. Điều này tôi nghĩ không chính xác vì cổ nhạc, chẳng hạn như vọng cổ, viết theo ngũ cung (hò, xự, xang, xê, cống), còn tân nhạc nói chung và điệu boléro nói riêng có đến 7 nốt (do, re, mi, fa, sol, la, si). Phải chăng kết luận như thế vì sự lầm lẫn khi nghe những bài “tân cổ giao duyên” nên cứ tưởng là phần tân nhạc lấy từ cổ nhạc (?).
Nếu nhạc sĩ Vinh Sử được phong tặng là “Vua Nhạc Sến” thì ngôi vị “Nữ Hoàng Nhạc Sến” chắc phải dành cho ca sĩ Hương Lan, con gái của kép cải lương Hữu Phước. Hương Lan vào nghề hát từ ngày hãy còn là “Em bé Hương Lan” và đã được rất đông người ngưỡng mộ với chất giọng miền Nam mượt mà, mùi mẫm. Tuy nhiên, cũng có những người không thích vì họ cho là cô chuyên hát dòng nhạc sến.
Ca sĩ Hương Lan khẳng định: “Âm nhạc có nhiều dòng khác nhau: nhạc dân ca, nhạc trữ tình..., nhưng không có dòng nhạc sến. Tôi không biết những người hay dùng từ sến để chê một bài nào đó, họ có hiểu "sến" là gì hay không; hay cái gì không thích thì đều cho là "sến".
Cũng theo Hương Lan, “cải lương” là một loại hình nghệ thuật thì làm sao người ta có thể tùy tiện sử dụng “cải lương” như một tính từ mỗi khi muốn chê cái gì đó, chẳng hạn như “văn chương cải lương”, “ăn nói cải lương”… với ý dè bỉu, coi thường bộ môn nghệ thuật dân gian vốn có từ lâu của người Việt nói chung và người miền Nam nói riêng.
Hương Lan thẳng thừng tuyên bố: “Tôi xem đó là sự chọc ghẹo, coi thường và nhục mạ rất tệ hại, nếu không nói là vô văn hóa. Nhưng đó là khán giả chê. Đáng buồn hơn, ngay cả người trong giới [ca nhạc] cũng nói như vậy. Các em [ca sĩ] dù có nổi tiếng đến đâu, hát nhạc sang thế nào thì cũng đừng nên coi thường các loại nhạc khác".
Có khoảng hơn 2.000 bài hát được sáng tác dưới thời Đệ nhất và Đệ nhị Cộng Hòa tại miền Nam từ năm 1954 đến 1975. Điều rõ ràng là không thể phân biệt được bài nào thuộc loại sến, bài nào thuộc loại không sến chứ chưa nói gì đến loại nhạc sang trọng theo kiểu hàn lâm.
Thiết nghĩ sến hay sang còn tùy vào nhiều yếu tố bao gồm nhạc điệu, lời ca và kỹ thuật trình diễn. Ba yếu tố đó có tầm ảnh hưởng lẫn nhau vì không phải cứ điệu bolero hay rumba là bài hát trở thành sến, ca từ không phải cứ mộc mạc là thuộc dòng nhạc sến và người hát nếu chú ý đến phong cách biểu diễn cũng có thể biến một bản nhạc cứ tưởng như thuộc loại sến trở thành một ca khúc được người nghe chấp nhận.
hehe đọc bài này nhớ thời nghe nhạc lén quá. Lúc đó tôi khá nhỏ nhưng người chị trông tôi hay nghe nhạc lắm. Nghe BBC hay nghe cassette. Tôi biết nhiều nhạc sến và nhạc vàng là vậy.
Còn vào lớp hay nghe radio thì tối ngày nghe và hát nhạc đỏ. Trước khi đụng độ năm 79 tôi nghe hoài bản
"Việt Nam Trung Hoa, núi liền núi sông liền sông..."
Còn vào lớp thì "Cha em đã đánh tan thằng Tây, giờ thì em cũng đi diệt Mỹ..."
Còn trên radio thì cứ hát đi hát lại "Này má Sáu, con nói cho má nghe, má đừng có quýnh má đừng có lo. Có 3 thằng Tây, ở trên máy báy, nó bắn chát chát bỏ bomb đùng đùng..."
hehehe tôi nói thật đó, nhạc thời đó là vậy.
Đang giờ ăn trưa tạt vào quán tí xíu.
Quán ta nhiều bài thú vị quá! Thích xem bài và hình ảnh của quý bác thật.
Có một cậu bé nọ sống trong một khu nhà ổ chuột ở Rio De Janeiro, Brazil. Cậu bé thích bóng đá một cách lạ thường, nhưng cậu không đủ tiền để mua một quả bóng. Cậu đá những chiếc hộp nhựa, những cái chai mềm, hay sọ dừa lấy từ một cái thùng rác. Cậu thường tìm một nơi rộng rãi ở ngoài trời để đá những thứ này. Một ngày, khi cậu đang đá một cái bọng đái lợn trên một cái ao cạn, một huấn luyện viên bóng đá để ý đến cậu và cho cậu một quả bóng. Cậu bé cố gắng rất nhiều để chơi bóng. Không lâu sau, cậu đã có thể đá bóng chính xác vào một cái xô đặt ở một khoảng cách xa. Cậu háo hức chơi bóng với những đứa trẻ trong thành phố, nhưng chúng coi thường cậu, và cố ý lánh xa cậu. Cuối cùng, vị huấn luyện viên từng cho cậu quả bóng nhận ra tài năng lạ thường của cậu bé và đưa cậu đến một trại huấn luyện. Ba năm sau, cậu bé 17 tuổi này đã ghi 21 bàn thắng trong giải vô địch bóng đá thế giới lần thứ 6 và giúp Brazil đoạt cúp vàng. Cậu bé vô danh chưa từng được thế giới biết đến cuối cùng đã trở thành Vua bóng đá Pelé.
Tại nước Nhật thời cổ đại, nông dân bị giới quý tộc thời bấy giờ coi là tiện dân, và họ thậm chí không có tư cách xuất gia làm hòa thượng. Một cậu bé tiện dân tên là Vô Tam đã vào chùa khi che giấu kỹ xuất thân. Sau đó cậu chuyên cần tu hành và được người ta tôn làm trụ trì. Nhưng trong lễ cử hành nghi thức phong trụ trì, đột nhiên có một người từ đại diện bước ra, chỉ tay vào Vô Tam trên pháp đàn và giễu cợt: “Hòa thượng xuất thân tiện dân này có thể được phong làm trụ trì ư?” Giữa nghi thức trang nghiêm long trọng này đột nhiên có sự tình như vậy phát sinh, khiến chúng tăng lúng túng không biết làm sao. Bầu không khí im lặng đến nỗi tiếng một cây kim rơi trên sàn nhà cũng có thể được nghe thấy. Đối diện tình huống bất ngờ này, Vô Tam bình tĩnh đáp lại với một nụ cười: “Hoa sen giữa bùn nhơ”. Đây là một câu đối đáp tuyệt diệu. Tất cả những người có mặt tại hiện trường liền hò reo. Người kia không thể nói được gì nữa ngoài việc bội phục câu trả lời xuất chúng của Vô Tam. Buổi lễ được tiếp tục tiến hành. Người ta thậm chí còn kính phục Vô Tam hơn vì xuất thân tiện dân của ông.
Thực ra, phú quý hay bần tiện trên thế gian cũng như một dòng nước chảy. Nó không ngừng thay đổi vào mỗi thời khắc. Chúng ta không thể chỉ nhìn vào biểu hiện bề ngoài, mà phải nhìn thấu bản chất của giàu nghèo, mới có thể đối xử bình đẳng với mọi chúng sinh. Đối diện với sinh-lão-bệnh-tử trong đời người, thì giàu hay nghèo của con người thế gian dường như vô lực. Tâm hồn cao thượng và đạo đức cao quý mới là tài sản quý giá nhất của sinh mệnh (ST).
Như tôi đoán, người trúng 324 triệu ở California là người Việt. Steve Trần, chắc tôi phải xem ông này có bà con không (cùng họ mà) hehe
Ông này không biết là mình trúng, vé cứ để trên đầu tủ. Ông này quên là mình đã đi San jose và có mua vé số.
Trên đường ra Vũng Tàu, thấy có con Hưu cao cổ này, chộp lẹ, ai dè chỉ là hình tượng mà thôi.
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1652.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1656.jpg
con đường đang được mở lớn
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1674.jpg
Dầu Khí Vũng Tàu
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1676.jpg
con diều này đẹp lắm đấy
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1685.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1697.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1698.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1706.jpg
mời bác Wind thưởng lãm
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1713.jpg
thế này làm cho phó nhòm tui nhớ lại hồi xưa ở bải biền Mỹ Khê Đà Nẵng
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1721.jpg
oi, tươi và ngọt quá
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1732.jpg
Trên đường về lại Sài Gòn, ghé qua tiệm bánh canh Long Hương. Nghe giới thiệu là khá đặc sắc. Ăn qua thấy nước lèo cũng ngon thật nhưng bánh thì hơi mềm ( có lẻ lấy trùng hơi nhiều nước ). Nói chung là đạt.
Xin cô quản lý chộp 1 bô quãng cáo dùm tiêm không lấy tiền. Nhe miệng cười một nụ thật duyên, cô quản lý nói là : để em làm 1 tô thật đẹp và nhờ phó tui quãng cáo dùm. Không cần đâu. Tui thấy sao chụp vậy mới có nét tự nhiên. Lần này mà up cái hình cô quản lý không khéo bị bác Lâm chộp cho cái nón nữa cho nên :
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1736.jpg
bánh canh đến đây, mời các bác
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1738.jpg
rau sống đi kèm
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1746.jpg
kết thúc chuyến Vũng Tàu chợt thấy các em đang đang chuẩn bị cho cái tết 2014 thì phải
http://i1167.photobucket.com/albums/...hoto1/1754.jpg
và đường phố Sài Gòn buổi chiều
Đã lâu lắm rồi mới được trở lại với không khí biển. Vẫn những nụ cười và tiếng nói tự nhiên như con người đã vứt đi cái bận rộn lo toan của đời sống ngày hôm qua. Ở đây chỉ có không khí thoải mái và trong lành của biển như mang lại cho người ta sự vô tư hồn nhiên. Ngoại trừ các tiệm bán đồ biển cho người tiêu dùng. Có người nói là : coi chừng bị cân thiếu. He he, mang theo 3 lon bia để thử cái cân coi có đúng là 1kg hay không.
Cô bé gái Bác ATy đẹp lạ lùng. Cháu thích nhất nụ cười của cô ấy, đứng cạnh các nàng Nauy mà lấn át hẳn nét đẹp phương tây. Chúc cô bé luôn luôn hạnh phúc :) .
Xem thấy nhớ Sài Gòn rồi kể cả xưa và nay(của ông Tý) thế mà vẫn thấy chưa muốn về lạ thật .Bạn bè đã hối quá rồi chắc cũng phải nghĩ đến chuyện cơm nắm muối vừng lên đường .Nhưng chắc không trong dịp Tết ,Xuân về lại nhớ nhung khổ lắm .Hè thì tốt hơn ,long rong uống bia ở Club Lan Anh , 174 Lê văn Sỹ trước đây thằng chủ cũ có Bia Đức ngồi ghế cao phòng sáng đã lắm giờ đổi chủ mới hơi chán ,Bia Ngô đức Kế có thể gọi là khoái ,Mì Truơng Định oa chà cái sợi mì của nó là nhất Sài Gòn ,phở con mẹ Thuỷ Tiên hết ngon rồi ,bánh cuốn Thanh Huơng 171 Trần quốc Toản ,cục chả to chà bá cắn phập răng vào mới đã ,bánh xèo Đinh công Tráng có các em vũ nữ đi làm về khuya vừa cháp cháp vừa nói cười rổn rảng
Chẳng lẽ mình chịu thua cha Tý ,chả đi chơi lung tung chẳng lẽ mình ngồi nhà .Coi sao được !
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-01.jpg
Đại lộ Nguyễn Huệ nhìn từ trên cao.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-02.jpg
Khung cảnh đại lộ Nguyễn Huệ vào buổi tối.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-03.jpg
Khách sạn - quán bar Eden Roc.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-04.jpg
Một góc phố trung tâm Sài Gòn vào buổi đêm.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-05.jpg
Ngã 6 Phù Đổng.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-46.jpg
Các đốm lửa hỏa châu (pháo sáng quân sự) được phóng lên từ sân bay Tân Sơn Nhất.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-07.jpg
Máy bay quân sự C-141B của Mỹ tại Tân Sơn Nhất.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-08.jpg
Khung cảnh trong nhà ga sân bay Tân Sơn Nhất.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-11.jpg
Trẻ em Sài Gòn.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-12.jpg
Những pano quảng cáo trên phố.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-13.jpg
Con đường chạy qua công viên Tao Đàn.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-21.jpg
Chợ Bến Thành.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-23.jpg
Một gia đình khá giả trên xe máy.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-28.jpg
Những chiếc Citroen quý phái xuất hiện khá nhiều trên đường phố Sài Gòn.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-30.jpg
Cảnh tắc đường ở Sài Gòn.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-36.jpg
Áp phích quảng cáo bộ phim "Johnny Yuma" của Italia trước một rạp chiếu phim.
http://i1150.photobucket.com/albums/...-Mullin-37.jpg
Một rạp khác chuyên chiếu phim chưởng Hồng Kông.
tôi có cái xe y hệt xe này, cùng luôn màu, đang nằm trong garage. Hiệu Peugeot, còn nhãn đàng hoàn, làm những năm 1950-1960. Lúc đó tôi khoái quá mua và gởi nó về Mỹ bằng đường thuỷ. Qua đây chổ tôi ở đường phố rộng quá, đi xe này nhìn lạc lõng nên còn nằm trong garage. Xe này phải đem chạy trong downtown, cho nó len lúc qua những con đường nhỏ, thì mới đã.
Xe vespa vài năm nay thịnh hành bên Mỹ, những xe cổ điển như vầy rất được giá. Tôi mà đăng lên ebay chắc chắn là có lời. Tụi buôn xe Vespa cho người về các xứ Đông Nam Á mua hết đêm về Mỹ bán lại. Tôi cứ từ từ để đó.
Bác Tontu, dù có âm nhạc hay không thì hằng ngày tôi vẫn vào đây xem bài đấy chứ. Dạo này tôi thích đọc báo nên ít comment hơn trước, hôm vừa rồi trên báo nói đến cá Koi của Nhật được bán đấu giá ở VN với mức giá sau cùng là 200 triệu đồng, sực nhớ tới bác Kt và bác Roa thích nuôi cá, cũng định post lên đây nhưng bài viết dài quá nên thôi.
Vừa rồi cũng thấy bài báo nói về một người Việt họ Trần sống ở Mỹ trúng giải độc đắc như bác Kt đã nói, anh chàng này mua vé xong vứt vào ngăn kéo rồi quên luôn. Sau khi quay giải một thời gian mới chợt nhớ ra, đang đêm 3g sáng bật dậy mở ra coi thấy trúng liền alô cho ông chủ xin nghỉ làm luôn. Tưởng bác Kt ở Pháp, thế ra cũng ở cùng địa phương với người trúng số à ?.
Xe bác Gió nói là Vespa còn chiếc này là Lambretta ,thập niên 70 nó ra cùng loại nhưng thùng ôm hơn gọi là Lambrettet .Hồi mới lên đại học tôi có một chiếc 200cc chở gái đi vi vút .Sài Gòn -vũng Tàu phóng ngọt lắm Vespa thân ngắn hơn lại bị hai cái má bầu người ngồi sau không thoải mái lắm
http://ts2.mm.bing.net/th?id=H.50031...7&rs=1&pid=1.7
http://ts1.mm.bing.net/th?id=H.49230...=300&h=300&p=0
Giờ mà bác Roa còn giữ được cái xe vẫn còn nhãn mác như thế ư ? quí lắm đấy ! Tôi tưởng đấy là xe vespa lambetta đấy chứ, sao lại là hiệu Peugeot ?. Hồi xưa tôi đã từng đi rất nhiều loại xe máy, nhưng tôi rất thích xe vespa vì cái kiểu đi quí phái của nó. hehe ... phải quay người lại đằng sau một tay giữ ga, một tay cầm yên xe rồi đạp nổ máy, nhưng vespa máy để một bên đi điệu đàng hơn. loại xe này máy để cân ở giữa nhưng nhìn cũng rất đẹp, bây giờ ở bên ấy giá khoảng bao nhiêu ?.
Đại bác đêm đêm, dội về thành phố,
Người phu quét đường, dừng chổi đứng nghe.
Đại bác qua đây, đánh thức mẹ dậy,
Đại bác qua đây, con thơ buồn tủi,
Nửa đêm sáng chói, hỏa châu trên núi.
Nó thật như vậy. Thằng nhỏ Gió đã từng nằm những đêm nghe tiếng nổ vọng về mà cứ phập phòng lo sợ, không biết bao giờ nó nổ trúng nhà mình.
Nghe ông Phi và ông Lâm nói tôi ra nhà xe xem lại, xe vespa của tôi là từ hãng Piaggio với cái hiệu như vầy:
http://thumbs4.ebaystatic.com/d/l225...e7Sdu-Oqbg.jpg
tuy nhiên, cũng có thể thằng bán có cái hiệu gì thì gắng vào cái đó thôi :).
Nhưng ít nhất là tra google thấy hãng Piaggio có làm vespa.
Trên ebay đang có người đăng bán đấu giá xe vespa hiệu Piaggio năm 1967, 150cc với giá ít nhất là 3100 đô la.
http://www.ebay.com/itm/Vintage-Rest...-/231126240980
Xe tôi mua tổng cộng tiền mua + chuyên chở qua Mỹ là 1200 đô la. Lời rồi hehe...
Xe Vespa mới làm đầu tiên là Vespa có 2 tay cầm cong lên như sừng trâu máy cấu tạo như động cơ máy bay bà già L19 giống chiếc này
http://ts1.mm.bing.net/th?id=H.5017953228755304&pid=1.7
sau đó tới Vespa Super ,thập niên 70 là Vespa Sprint
http://1.bp.blogspot.com/-lEi9sXuRKJ...Super_VBC1.jpg
http://4.bp.blogspot.com/_dshAK_UOf6...Sprint+005.jpg
http://motorbike-search-engine.co.uk...print_1967.jpg
Ông Steve Trần này làm nghề giao hàng; mỗi ngày lái xe hàng qua nhiều thành phố để giao hàng hoá. Đến bây giờ cũng không ai biết ông ở thành phố nào, chỉ biết là ông ở miền Bắc California. Ông mua nhiều vé xố ở những nơi xe hàng ông đi qua. Trong lúc noel ông và gia đình đi chơi, sau khi về ông mới nhớ ra là hình nhu ông cũng có mua vé số tại khu San Jose, nơi bán vé số trúng giải độc đắc. Ba giờ sáng đang ngủ ông bậc giậy, lấy đống vé số đã mua kiểm lại mới biết mình trúng số.
Tiệm bán vé số độc đắc này được thưởng 1 triệu đô la. Tiểu ban California thưởng cho tiệm bán vé số trúng giải độc đắc, làm vậy để khuyến khích các tiệm bán vé số chứ thật sự bán vé số không lời nhiều.
Ông KT thì ở miền Nam California, bác Phi.
Tôi mà trúng số độc đắc thì im luôn nhất định không cho ai biết trừ vợ hiền thôi :).
Bác Lâm không tính mùa hè 2014 đi thăm công viên Vigeland rồi. Thằng em đang chờ bác đây này. Ở đấy vào mùa hè có con cá Makrell dể câu lắm bác ơi. Con cá này nướng than cuốn bánh tráng rau sống mắm nêm với chút rượu đỏ thì có mà quên tên luôn đó bác. Lại có bải biển thiên nhiên tắm mát cả người. Chỉ là họ cấm chụp hính thôi :D
Hôm trước thấy con cá hình như tên là Huỳnh Long Huyết Kiếm thì phải. Nghe nói có người ra giá 2500 usd chủ vẫn chưa chịu bán. Gởi bác KT thẩm cá nhé.
@bác Lâm
bác tìm đâu ra nhiều hình cũ hay thật. Hình như trong những chiếc xe hơi có chiếc sau này sửa lại thành xe lô. Sau 75 mấy chiếc này bị chế lại thành xe chở khách. Tôi có đi qua từ Sài Gòn ra Biên Hoà. Trời ơi chiếc xe hơi nhỏ xíu mà chế chở được 18 người gì đó, mỗi người chỉ được ngồi có nửa cái mông thôi. Tơi nới tê hết nguyên phần dưới luôn. Xem hình sao không thấy xe lam vậy bác? Thời đó xe lam nhiều lắm mà hay là những hình này còn cũ hơn tôi tưởng.
@bác PhiHuong
Cá koi giá 10 ngàn USD có khá nhiều đó bác, tôi nghe có con lên đên hơn 100 ngàn USD nữa kìa. Bài dài ngắn gì bác cứ post lên đi, về cua và cá tôi khoái lắm.
@bác Tôn
bác có nhớ lúc trước bác nói tin vui là bệnh AIDS đã có cách chửa được? Đúng như tôi nghi ngờ những người được chửa khỏi bây giờ tái phát rồi, con HIV này lợi hại quá.
@bác Gió
Mua xe Vespa ở Việt Nam cơ hội là đồ dỡm cao lắm bác ơi. Lúc trước tôi có ý định tìm Vespa cũ bên này gửi về VN cho bà con kiếm tiền, nhưng càng tìm hiểu thì thấy không dễ. Rất nhiều người mua Vespa bên Viêt Nam mua nhầm xe tân trang. Rất nhiều người mua về chạy chỉ ra đến đầu đường là tiêu vì các bộ phận thiếu hay bị dùng đồ chế biến, ron được cắt từ lon bia... hehe Những chiếc còn ngon hầu hết đã bị các đại gia mua hết rồi.
@bác Aty
Cá rồng tôi không thích lắm bác ơi. Có con cũng khá đẹp, đắt tiền cũng bởi gì không nhập vào Mỹ được. Bên này tôi nghe hoài những chuyện nhập thú vật lậu. Con chích choè lữa hiện nay rất có giá bên này, tôi biết cách nuôi con này cho nó đẻ nhưng rất tiếc không có thời giờ lo cho chim, tôi phải lo cho con bé nhà tôi từ sáng tới tối rồi hehehe
Cái thằng Steve Trần này bạc bẽo quá, tôi với nó là bà con xa mà, hình như mấy chục hay mấy trăm đời gì rồi thì phải. Vậy mà từ lúc trúng số tới giờ tôi nhắn tin hoài nó không trả lời ;)