Gửi bởi
tranbinh
Những Kỳ nhân tuyệt thế trong lịch sử cờ tướng Trung Quốc
Kỳ III Đơn đề mã - Phùng Kính Như
Phùng Kính Như tên thật là Phùng Năng quê gốc ở Tân Hội ,Quảng Đông.gia đình định cư ở Long Đạo Vỹ ,Hà Nam, Quảng Châu. Phùng người nhỏ, thấp, mặt hơi đen xuất thân nghèo khổ,từ thời niên thiếu đã tới Hương Cảng làm nghề vá giày mưu simh nên còn gọi là “ Năng vá giày “Từ nhỏ Phùng đã rất mê cờ tướng,lúc vá giày rảnh rỗi lại lấy bàn cờ ra nghiên cứu nên trình độ ngày một tiến bộ. Khi đó giang hồ kỳ khách bày cờ rất nhiều,nhiều thế mới lạ nhưng đều không phải là đối thủ của Phùng.Điều này đã làm ước mơ lấy cờ làm nghề của Phùng mỗi ngày một lớn.Chính bởi thế một ngày nọ Phùng bỏ nghề vá giày trở về Hà Nam, Quảng Châu quyết hoàn thành tâm nguyện của mình Ban đầu Phùng bày cờ thế ở bên cạnh miếu ,chùa , những nơi hè đường góc chợ chủ yếu là hai thế cờ “Thất tinh tụ hội “ và “Thập tam thái bảo ‘ . Do trình độ bố cục cuả Phùng rất cao cường , cho nên đã thay đổi toàn bộ thế trận hầu như không có ai địch lại.Bước đi của Phùng có phần giống một cao thủ khác ở Quảng Châu khi xưa là Vương Trạch nên thường được gọi là A Trạch hay còn gọi là Phùng Trạch .Do người ta thường gọi thế nên cái tên ban đầu là Phùng Năng dần cũng bị người đời quên mất và ông cũng đổi tên mình thành Phùng Trạch luôn .Sau vì bày cờ lăn lộn hè đường nhiều quá da mặt Phùng đã đen lại càng đen hơn trông giống như người nghiện thuốc nên sau này Phùng còn có biệt danh “Phùng nghiện “.Cái tên này của Phùng được người đời gọi hơn mười năm trời đến quen miệng đến mức không ai nhớ tên thật của Phùng là gì nữa.
Cách mạng Tân Hợi thành công, cuộc sông ở vùng Quảng Châu ngày càng ổn định,đây là điều kiện để cờ tướng phát triển .Trà thất Phiên Phiên và trà thất Thiên Nam thay phiên nhau mở kỳ đài tạo thêm một”chiến trường “ cho các giang hồ kỳ khách tụ hội mưu sinh. Phùng cũng là một trong số đó. Những năm đầu của thập niên 20 thế kỷ trước Quảng Châu xuất hiện một cao thủ là Hoàng. Vĩnh Cao ,người này kỳ nghệ bất phàm với món sở trường là đương đầu pháo.Một hôm tụ tập trong Thiên Nam trà thất nảy sinh một cuộc tranh cãi về việc” Đơn đề mã “ có thể đỡ được “Đương đầu pháo “ hay không ?.Trong đó người giỏi “Đương đầu pháo “ là Hoàng Vĩnh Cao cho rằng pháo tất nhiên là có lợi thế.Giỏi “Đơn đề mã “ có Phùng Trạch thì cho rằng bên đương đầu pháo chưa hẳn chiếm được thượng phong. Hai bên tranh luận kịch liệt ,mỗi bên chia thành mỗi phe. Có điều dẫu sao cũng không thể cãi vã suông mãi được, có người đưa ra một ý : Chẳng bằng lấy người giỏi nhất bên pháo với người giỏi nhất bên mã mà tiến hành thực chiến, lời nói đó được tất cả mọi người đồng ý, tiền do hai bên cùng chung ra, nhưng vấn đề khác lại nẩy sinh vì một bên là đơn đề mã và một bên là đương đầu pháo thì mỗi trận đấu phải do bên pháo đi trước bên mã đương nhiên bị thiệt thòi. Vì vậy đại diện cho bên mã là Phùng Trạch đề xuất phương án “một ăn hai “ nghĩa là bên pháo thắng ăn 1, thua mất 2 cho bên mã, Hoàng Vĩnh Cao cĩng cho điều này có lý nên đồng ý. Kết quả do công lực họ Hoàng quá thâm hậu lại tấn công trực diện vào trung lộ được xem là huyệt trận của đơn đề mã , Phùng thì tâm lý bất ổn thủ thế không chắc hạ phong thảm bại. Phùng không cam chịu thất bại đòi hẹn ngày tỷ thí tiếp nhưng rồi ai cũng vì miếng cơm manh áo thường nhật choán hết tâm tư còn đâu thời gian mà luận bàn cao thấp nên cuôc thư hùng giữa “Đơn đề mã “với “Đương đầu pháo “ vẫn còn bỏ ngỏ đến tận ngày hôm nay mặc cho hai nhân vật chímh đã thành người thiên cổ…
Nguồn Báo Pháp luật và Cuộc sống
Tác giả: Lê Văn