Hix, chờ đợi bác nghĩa địa sương mù. Khiến anh em cũng rất háo hức, như kiểu chuẩn bị đi gặp người yêu vậy. Hi.
Printable View
Hix, chờ đợi bác nghĩa địa sương mù. Khiến anh em cũng rất háo hức, như kiểu chuẩn bị đi gặp người yêu vậy. Hi.
@TCNguyen: okie, hôm nào giao lưu vài ván ;))
Hồi 6: Lôi đài góp vui tỷ cao thấp
Biểu diễn cờ tướng kết thúc, Bác Ngác Định nói với mọi người: “mọi người hôm nay tới xem biểu diễn rất đông, trong đó có không ít đã là cao thủ của giới nghiệp dư, vừa rồi mọi người cũng đã nghe được tiểu kỳ thủ kia trả lời các câu hỏi, hãy cho cậu ấy một tràng cổ vũ nào, như vậy đi, kỳ nghệ của tiểu kỳ thủ này cuối cùng trình độ ra sao? Tôi nghĩ cách kiểm tra tốt nhất là để cậu ấy đánh mấy bàn với mọi nguời, xem thực chiến của cậu ấy thế nào, mọi người nói có được không?”.
“Được!” mọi người cùng đồng thanh trả lời
“Vậy ai muốn đấu cùng cậu ấy, xin hãy giơ tay”
Thế là có rất nhiều cánh tay giơ lên, Bác Ngạc Định nhìn một lượt rồi nói: “Như vậy đi, tiểu Hồ không thể cùng một lúc đấu với nhiều người như vậy, mọi người trước tiên hãy hạ tay xuống, rồi chọn ra một người, nếu tiểu Hồ thắng, lại chọn người khác đấu tiếp có được không?”
Ý kiến này lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người. Vậy ai sẽ là người đầu tiên lên đấu cùng tiểu Hồ nào? Những người giơ tay đằng kia, dù trình độ cờ chỉ tàm tạm, nhưng rất vui vẻ lên đấu với tiểu Hồ, một vì đứa trẻ này thật làm người ta thích thú, hai vì cũng muốn xem trình độ thằng bé thế nào, mình có thể thắng được nó không? Bỗng đâu có một người đứng lên nói: “trước đây vài ngày, tôi đã từng giao đấu với thằng bé ở sới cờ Thiết môn lý. Kỳ nghệ của thằng bé rất lợi hại. Khi ấy, tôi ở sới cờ thắng liên tiếp, không gặp đối thủ, bèn bảo ông chủ đổi cho đối thủ thích hợp để chém giết cho thỏa chí. Ông chủ liền gọi thằng bé này tới đấu cùng tôi. Ban đầu, tôi đã có chút xem thường thằng bé, trong lòng thầm nghĩ một thằng bé làm sao có thể đả bại mình. Nhưng, thằng bé đã đả bại tôi liên tiếp hai ván, làm tôi thua thật thảm hại. Nó đã làm tôi tâm phục khẩu phục. Vì thế, vừa rồi tôi không dám giơ tay. Tôi hi vọng trong những người giơ tay kia, có thể chọn ra một cao thủ phân tranh cao thấp cùng thắng bé, kỳ thủ nghiệp dư kha khá sợ rằng không phải đối thủ của nó, chứ đừng nói đến người chơi cờ bình thường”.
Vinh Hoa vừa nhìn đã nhận ra thúc thúc họ Vương, bèn nói: “vị này là Vương thúc thúc, quả thực đã từng giao đấu với cháu hai ván, cháu may mắn thắng được, nhưng chỉ mới hai ván chẳng nói lên điều gì. Cháu thấy mình đánh cũng không tốt lắm, mới học được mấy năm, cũng chỉ là mới nhập môn. Hôm nay, cháu tới đây xem biểu diễn cũng chỉ để học hỏi thêm. Cháu rất vui mừng được chơi cờ với các thúc, bá. Đây là cơ hội tốt cho cháu học hỏi ạ”
Bỗng đâu có một thanh niên ngoài 20 tuổi đứng lên nói: “Nói tới sới cờ Thiết môn lý, đã lưu lại tôi một ấn tượng khó quên, chính là cậu học sinh này. Có lần tôi chơi cờ ở đó, đến giai đoạn tàn cục, tôi đang chiếm ưu tuyệt đối, tôi cho rằng mình nhất định thắng, những người đứng xem cũng cho rằng tôi nhất định thắng, thậm chí có người còn nói dù cho “kỳ đàn tổng tư lệnh” Tạ Hiệp Tốn có tới cũng chẳng thể thay đổi được gì. Nhưng lúc ấy, cậu học sinh này bước tới, cậu ấy nói có cách gỡ được ván ấy, tôi đã xem thường, không tin rằng cậu ấy có thể cứu được, đối thủ của tôi cũng đã buông cờ nhận thua, nghe cậu bé ấy nói vậy, đối thủ của tôi bèn gọi cậu bé lại thay ông đánh tiếp. Cậu bé nhìn bàn cờ hồi lâu, rồi cầm quân xe hiến miệng mã của tôi. Tôi và những người xung quanh thấy cậu bé đi như vậy đều cười thầm. Nhưng cậu chỉ lặng im không nói, tiếp theo lại phế tiếp một xe, lúc ấy cậu chỉ còn 1 pháo 1 mã. Chẳng ai ở đó có thể ngờ được rằng, sau khi liên tiếp phế 2 xe, cậu ấy lại tạo ra được sát cục. Kết quả cậu dùng đòn mã hậu pháo sát cục tôi. Tôi ngớ người ra, mọi người xung quanh cũng há hốc kinh ngạc. Cậu ấy thật lợi hại, đã đi những nước bức tôi không thể đi khác, cho đến khi sát cục tôi. Người ban nãy nói cậu ấy rất lợi hại thật quá đúng. Vì thế, tôi nghĩ, những người trình độ giống tôi và người ban nãy không thể đánh bại cậu ấy đâu. Bây giờ tôi xin tiến cử kỳ vương đường phố khu Nam thị chúng tôi ra giao tranh cùng cậu bé”. Nói rồi người ấy chỉ tay vào một người ngoài 30 và nói: “người này họ Trương, là kỳ vương khu chúng tôi, mọi người thường gọi anh là Trương kỳ vương”. Vị Trương kỳ vương ấy đứng lên xua xua tay nói: “tôi chẳng qua vài lần giành quán quân ở khu mình, sánh sao nổi với danh kỳ vương. Hôm nay nghe được câu trả lời của tiểu Hồ và lời giới thiệu của mọi người. Tôi nghĩ cậu ấy đánh nhất định rất tốt. Tôi cũng muốn đánh thử với cậu ấy, nếu tôi thua, xin nhường người khác lên đấu”.
Bác Ngạc Định nhận ra người ấy, bèn nói: “lão Trương, vậy mời ông lên đấu”
Trương kỳ vương bước lên, và nói với tiểu Hồ: “cậu nhỏ tuổi vậy, mà đánh tốt thế, thật hiếm có, hiếm có”. Vinh Hoa nghe vậy, bèn đáp: “Dạ, đâu có, xin chú chỉ giáo”
Sau khi lôi đài bắt đầu, Từ Đại Khánh vẫn là người bình cờ, Bác Ngạc Định là trợ thủ của Từ. Đậu Quốc Trụ và Đặng Xuân lâm ngồi sang một bên, cùng với Chu Hàn Chương vừa thưởng trà, vừa xem tiểu Hồ đấu cờ.
Trải qua bốc thăm, Vinh Hoa được đi trước, nước đầu tiên cậu đi pháo 2 bình 5. Cậu muốn chủ động nắm thế công. Trương kỳ vương cũng đối lại bằng nước pháo 8 bình 5. Vinh Hoa vốn nghĩ đối phương sẽ tiến mã giữ tốt đầu, bây giờ đối phương lại dùng đòn thuận pháo, nhìn tựa muốn bỏ tốt đầu, nhưng thực ra là để tranh tiên. Nếu bên tiên tham ăn tốt đầu, bên hậu sẽ bổ hữu sỹ, rồi tiến tả mã tróc pháo, xe lộ 9 có thể bình 8, xe là quân chủ lực, có thể xuất sớm, vô cùng có lợi. Và tiểu Hồ đã không tham ăn tốt đầu mà đi tiếp mã 2 tiến 3, bảo vệ tốt đầu của mình. Trương kỳ vương cũng đi mã 8 tiến 7, đến đây hình cờ hai bên giốn nhau. Tiểu Hồ tiểu trẻ nhưng không tham công sát. Nước thứ 3 đã đi xe 1 tiến 1, cậu muốn chủ động xuất hoành xe, chuẩn bị nước tiếp theo bình xe chuẩn bị chiếm “sườn đạo” (Hai lộ 4,6 bên tướng như hai bên sườn con người, vì thế gọi là “sườn đạo”). Trương kỳ vương ở nước này đã đổi thành xe 9 bình 8. Thế là tiểu Hồ đã được như ý nguyện bình xe lộ 6 chiếm “sườn đạo”, Trương cũng muốn đối công đẩy xe mình quá hà. Vinh Hoa liền xe 6 tiến 7 chẹn mắt tượng, Trương bèn mã 2 tiến 1. Vinh Hoa nghĩ, hữu mã đã tiến ra biên sẽ ảnh hưởng tới phòng thủ trung lộ, dễ bị nguy khó, nước chính xác nên là mã 2 tiến 3 và tiên sẽ đáp lại bằng nước binh 7 tiến 1. Bây giờ đối phương đã nhảy biên mã, vậy có thể tạm thời bất động tốt, xuất tả xe tranh tiên thủ, phế mã dụ địch. Trương kỳ vuơng không biết đó là mưu kế, dùng pháo chém mã. Như vậy, Trương đã cho Vinh Hoa cơ hội tấn công. Không bỏ lỡ cơ hội, Vinh Hoa liền phát động thế công, ra sức công sát, nhất thời làm loạn vị trí chiến đấu của bên hậu. Trương kỳ vương nghĩ ngợi hồi lâu, nhưng chẳng thể tìm ra đối sách, mắt thấy đã mất đi đại thế, cuối cùng đành buông cờ chịu thua.
Từ Đại Khánh người bình cờ nói: “Tiểu Hồ dùng trận thuận pháo hoành xa phá trực xa phế mã cục. Biến hóa rất nhiều. Nước đi của bên hậu trúng kế bên tiên, cho nên đành phải nhận thua. Từ ván này có thể thấy, tiểu Hồ đánh rất tốt, kỳ thủ nghiệp dư bình thường khó có thể ứng phó nổi cậu.
“Vậy bên hậu phải đi thế nào mới không trúng kế của bên tiên” đám đông phía dưới nhao nhao hỏi.
Từ Đại Khánh bèn đáp: “bên hậu không nên nhảy biên mã mà nên đổi thành mã 2 tiến 3, như vậy bên tiên sẽ đi binh 7 tiến 1, hai bên bình tiên. Nhưng dù bên hậu đi như vậy, cũng không thể nói là vạn sự đại cát, bởi vì về sau biến hóa phức tạp, vẫn phải dựa vào công lực của hai bên để quyết định thắng thua.
Bác Ngạc Định nói: “người đầu tiên khiêu chiến đã thất bại, bây giờ ai muốn lên đài khiêu chiến xin giơ tay”
Trà quán đột nhiên im lặng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai giơ tay. Bác Ngạc Định chờ một chút vẫn không thấy ai giơ tay bèn nói: “Ban nãy người giơ tay rất nhiều, sao bây giờ chẳng thấy ai giơ? Phải chăng thấy Trương kỳ vương thua đã sợ rồi? theo tôi biết, người ngồi trong đây có rất nhiều người mạnh hơn Trương kỳ vương, vì sao không thấy giơ tay? Phải chăng sợ mất mặt vì thua một đứa trẻ? Xem ra cách nghĩ đó thật không thể chấp nhận được. Thi đấu là để cùng nhau giúp đỡ, cùng nhau tiến lên. Bất chấp tuổi tác lớn hay nhỏ, mục đích đều giống nhau. Nếu trong giải chính thức mà đụng độ đối thủ là trẻ con hay người già, có thể bỏ không thi đấu sao. Trong thi đấu luôn có thắng thua hoặc hòa, thắng đương nhiên là vui, điều đó nói lên mình có tiến bộ, thua cũng đừng nên buồn, vì thua sẽ cho ta những bài học kinh nghiệm, để cố gắng trong những lần sau”.
Bác Ngạc Định nói tới đây, bỗng có một người nói to hưởng ứng: “Bác tiên sinh nói rất hay, bây giờ tôi sẽ lên đấu với đứa trẻ này, xem nó có thể thắng được tôi không?” nói rồi người ấy bước lên trên.
Mọi con mắt đều đổ về người ấy, hóa ra chẳng phải ai xa lạ mà chính là “đại nguyên soái” của giới nghiệp dư, người mà mọi người đều biết. Người ấy vẫn thường giao đấu với các danh thủ. Anh ta tự tin đối phó với tiểu Hồ chỉ là chuyện nhỏ.
-Còn tiếp-
Gọi là Trương Kỳ Vương mà không nắm đòn phế mã nổi tiếng của Quất Trung Bí thì cũng hơi lạ nhỉ? Dầu sao cũng thanks bác đã dịch.
Truyện này hư cấu thôi mà, đọc để giải trí là chính. Bạn đọc Tam quốc có tin Khổng Minh biết hô gió gọi mưa gọi thần Lục đinh Lục giáp không?
Truyện miêu tả về một con người, trở thành tài. Trải qua một quá trình tu luyện bản thân. Từ không thành có, từ ít thành nhiều. Nên khi mở đầu truyện, tác giả mới nói. Xuất phát điểm của mình, còn thua cả chị gái. Vì vậy, chúng ta hãy cứ từ từ. Mà thưởng lãm sự tiến bộ về kỳ nghệ của Hồ Vinh Hoa.
Thấy được bài của bác Nghiadia giống như cá gặp nước vậy, quá đã!
Tuần này sao không thấy chương mới nhỉ? Bác nghiadiamusuong ơi, ra tay nghĩa hiệp đi. :-)
Bài viết hay quá ! Thật đáng để theo dõi . Tks bro nhiều , chắc mất công mất sức lắm phải không bác .
Thi xong chưa dịch tiếp đi ông ơi để anh em người ta nhắc hoài .Tôi cũng mong đấy
Truyện đến hồi gây cấn rồi, rất mong bác nghĩa địa cho xem phần tiếp theo. xin cám ơn!!!!
Hồi 6: Lôi đài góp vui tỷ cao thấp
-tiếp-
Lần này, Đại nguyên soái cầm đỏ đi tiên, vì tiểu Hồ là lôi đài chủ đương nhiên phải cầm đen hậu thủ. Đại nguyên soái cũng thích dùng trung pháo. Ban nãy, anh vừa thấy tiểu Hồ hậu thủ bằng thuận pháo, nếu lần này tiểu Hồ cũng dùng thuận pháo, anh sẽ có cách đối phó. Nhưng, tiểu Hồ vô cùng linh hoạt, đã đổi thành tiểu liệt thủ pháo, Đại nguyên soái có chút giật mình, hảo tiểu tử, thật lắm mưu mô. Đại nguyên soái đành cách ứng chiến tiểu liệt thủ pháo thường thấy. Nhưng khi hai bên đi đến nước thứ 6, Đại nguyên soái thấy tiểu Hồ không đi theo sách vở, vốn dĩ là pháo 9 thoái 1 lại đổi thành mã 2 tiến ba. Đại nguyên soái có chút giật mình, rút ra một điếu thuốc từ trong bao, muốn hút thuốc nhưng lại chỉ vân vê điếu thuốc trên tay. Khẩn trương ngồi xem xét cục diện, quên cả châm thuốc. Theo lý nên đi pháo 8 bình 7, nhưng anh lại đi pháo 8 bình ba. Tiểu Hồ thấy Đại nguyên soái ứng phó nhầm nước, bèn thừa cơ công kích. Đại nguyên soái đối phó trong hoang mang, đến nước thứ mười ba lại đi nhầm nước nữa, mã bốn tiến 6 tham ăn con tốt tiểu Hồ cố ý hiến tặng. Tiểu Hồ trong lòng vui vẻ, tham ăn sẽ khó bảo toàn tính mạng. Cậu bèn đi pháo 8 thoái 8 công xe giữ mã, từ đó mà thu được thắng lợi.
Đối với cuộc cờ, Đại nguyên soái suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không tìm ra cách ứng phó, đành buông cờ, nói: “tôi lần này bị mắc lừa, hảo tiểu tử, cậu thật giảo hoạt”. Lúc này, anh mới phát hiện điếu thuốc trên tay mình vẫn còn chưa châm, và lại nói: “cậu làm tôi quên cả hút thuốc”
Vinh Hoa cười nói với anh ta: “thật ra cũng không phải cháu giảo hoạt, là thúc thúc không nghĩ kỹ biến chiêu của cháu, tham ăn quân cháu cố tình phế”
Đại nguyên soái cười khổ nói: “tôi vốn muốn chém cậu, vậy mà bị cậu chém, cậu thật lợi hại”. Nói rồi Đại nguyên soái bước về chỗ của mình. Người bạn cùng ngồi với Đại nguyên soái nói: “Đại nguyên soái, ông là “yên quỷ” nổi danh, lúc chơi cờ không ngừng đốt thuốc, hôm nay đánh với thằng bé ấy, vì sao chỉ cầm thuốc trên tay mà không hút? Chuyện là sao vậy?”
“Ai ya, nói thật, tôi căng thẳng đến quên hút” Đại nguyên soái thật thà nói
“Ông già thế này, lại có danh Đại nguyên soái, đánh với một đứa trẻ sao lại phải khẩn trương, không thể chấp nhận ông được, không chỉ kỳ nghệ không được mà ý chí cũng bỏ, ông xem tiểu Hồ dù chỉ là đứa trẻ, nhưng nó thi đấu rất trầm tĩnh, khuôn mặt lúc nào cũng tươi vui, ông nên học tập nó đi”.
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng là tôi không theo kịp thằng bé, thật là hổ thẹn”.
Đại nguyên soái cũng tâm phục tiểu Hồ, nhưng lại đứng lên nói với Từ Đại Khánh đang đứng trước bàn cờ lớn: “Từ lão sư, tôi muốn thỉnh giáo ông, vừa rồi tiểu Hồ sử dụng biến mới, tôi nên đối phó thế nào cho chính xác”.
Từ Đại Khánh đáp: “tiểu Hồ đi mã 2 tiến 3 thì ông nên đi pháo 8 bình 7, như thế hậu có thể đi tiếp xe 1 tiến 2, khi ấy hai bên bình ổn”
“Haizz, thì ra là như vậy” Đại nguyên soái bừng tỉnh nói, “tôi đã nghĩ rất lâu, nhưng không nghĩ ra nước đó, haizz xem ra tôi không giữ được bình tĩnh”
“Ông nên thỉnh giáo nhiều các cao thủ, như thế rất tốt, nhưng khi thi đấu mà không giữ được bình tĩnh thì không được đâu” người nói câu ấy là “Hàn đại tướng” một trong những danh thủ của Thượng hải.
Bỗng Bác Ngạc Định lên tiếng: “trong các vị ngồi đây còn có các cao thủ, có vị nào muốn khiêu chiến với tiểu tướng không?’
Không khí bỗng trầm xuống, chẳng ai hưởng ứng
Vừa rồi “Trương kỳ vương” lên cũng tốt, “Đại nguyên soái” lên cũng tốt, cả hai đều là cao thủ của giới nghiệp dư. Xem ra bây giờ, kỳ thủ nghiệp dư không được, có kỳ thủ chuyên nghiệp nào muốn hạ bệ tiểu Hồ không?”
Trong trà lầu lại nhao nhao bàn tán, Bác Ngạc Định đứng đó chờ đợi
Lúc này, Đậu Quốc Trụ thấy không ai hưởng ứng, bèn mở lời nói: “tôi muốn danh thủ Thượng hải ở đây, lên đài thử sức tiểu Hồ, cũng là để khích lệ và bồi dưỡng thằng bé. Đừng vì mình là danh thủ mà xem thường thằng bé, hoặc là sợ mất mặt khi thua một đứa trẻ. Tôi cũng có chút tên tuổi, cũng từng giao đấu qua với thằng bé một ván, ván ấy hòa, tôi không thấy mất mặt, ngược lại rất lấy làm vui mừng. Vì sao ư? Vì tôi thấy thằng bé rất có tương lai, lớp kỳ thủ già chúng ta nên hi vọng lớp kế cận có thể vượt chúng ta”
Đậu Quốc Trụ nói vậy, làm cảm động rất nhiều người ở đây. Lúc ấy có một kỳ thủ đứng dậy tươi cười nói: “Lời của Đậu lão thật sâu sắc, tôi sẽ tiếp tiểu Hồ một bàn.
Đậu Quốc Trụ gật đầu vui mừng, thế là cả trà lầu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Vị lão kỳ thủ ấy tên gọi Trần Xương Vinh, ở đất Thượng hải rất có danh tiếng. Trong tiếng vỗ tay, Trần bước lên đài. Vinh Hoa chủ động hướng về người ấy thi lễ: “xin chào Trần lão sư”
“Tiểu Hồ à, cậu đánh rất tốt”
“Dạ, cháu còn phải học Trần lão sư nhiều, xin lão sư chỉ dạy ạ” tiểu Hồ rất lễ phép nói
Trần Xương Vinh nói: “Đừng khách khí, cậu cẩn thận đánh, tôi cũng vậy, đừng tính toán chuyện thắng thua được mất, cứ đánh hết sức có được không?”
“Được ạ, được ạ, nhất định cháu sẽ nghe lời lão sư”
Thế là, một già một trẻ ngồi đánh cờ với nhau. Tiểu Hồ chủ động cầm lấy một quân cờ đỏ nói: “Trần lão sư nhượng cháu một quân được không?”
“Không được, không được” Trần Xương Vinh xua xua tay nói “đây là đấu lôi đài, cậu là đài chủ, làm sao lại muốn tôi nhượng quân”
Vinh Hoa nhìn sao Từ Đại Khánh, có ý muốn cầu cứu, Từ Đại Khánh nói: “vì đây là đấu lôi đài, không thể để nhượng quân được, lão Trần hãy để tiểu Hồ cầm đỏ đi tiên có được không?”
Trần Xương Vinh gật đầu nói: “được thôi”
Trận đấu bắt đầu, trà lẫu bỗng chốc im lặng. Mọi người đều muốn xem liệu lão kỳ thủ này có thể kích bại được tiểu tướng này không? Nhưng lại nghĩ tới lời của Đậu lão ban nãy, nhưng lại lo lắng Trần lão chưa chắc đã thắng. Tiểu Hồ ngẫm nghĩ, hai ván trước đã dùng trung pháo, không thể một chiêu dùng mãi, nên thay đổi cách đi. Vì thế nước đầu tiên cậu đi mã 2 tiến 3, đối phương bèn đi pháo 8 bình 5, cậu lại đi tiếp mã 8 tiến 7. Như vậy hình thành bố cục tiên thủ bình phong mã đối đương đầu pháo, bên hậu cũng đi mã 8 tiến 7. Tiểu Hồ không do dự tiến tốt 3, vừa có thể khống chế mã đối phương vừa thông đường cho mã của mình. Đối phương tranh tiên đi xe 9 bình 8. Tiểu Hồ lập tức đáp trả xe 1 bình 2. Lão Trần liền phóng xe quá hà có ý đè mã của tiểu Hồ. Nhân dịp đó cậu bèn mã 3 tiến 4, ám phục nước tiến tốt qua hà, vừa có thể tróc xe, vừa có thể ăn tốt đè mã, quả là nhất cử lưỡng tiện. Lão Trần có chút khẩn trương. Tiểu Hồ lấy thủ làm công từ đó đoạt tiên thủ. Lão Trần có chút nôn nóng, hình thế ngày càng bất lợi. Hai người đánh chưa tới một giờ đồng hồ, lão Trần đã bị kích bại. Ông đứng lên dùng hai tay vỗ vào vai tiểu Hồ nói: “tiểu tử cậu đánh hay lắm. Đến tôi cũng bị cậu kích bại, cố gắng lên, nhất định có ngày cậu sẽ trở thành đại quốc thủ”.
-Còn tiếp-
Kỳ vương đất bắc 2011 vòng 2 - 16 người anh Thanh có nhắn Phong - NDMS nếu rảnh thu xếp được thời gian đi chơi Hà Nội 1 chuyến với anh em cho vui !!! :) Thanks đã dịch truyện, mong là có topic tiếp theo sớm :D
TCNguyen giỏi nhỉ, post cả ảnh bạn gái lên cho anh em chiêm ngưỡng cơ à.
@ae TH: Dự kiến trưa thứ 5 hoặc trưa thứ 6 ta thẳng tiến, ae nào có kế hoạch thì a lô cho mình.
Hồi 6: Lôi đài góp vui tỷ cao thấp
-tiếp-
Cả trà lầu như nổ tung, mọi người nhao nhao bàn luận:
“Thật không ngờ, thằng bé này có thể kích bại được cả danh thủ”
“Nó học cờ mới chỉ có mấy năm, đã có thể thắng người học mười mấy năm, đây không phải thiên tài thì là gì?”
Hồ Vinh Hoa ngẩng đầu nhìn Trần lão tiên sinh, một cảm giác tôn kính và kích động ùa tới, Trần lão tiên sinh thật tốt biết bao, dù đánh thua một đứa trẻ nhưng hoàn toàn không để ý, còn hiền từ khích lệ nó. Trần lão cũng giống như Đậu lão, hết sức nhiệt tình đối đãi với bọn trẻ, một lòng một dạ hi vọng kỳ nghệ của bọn trẻ có thể vượt qua các lão tiền bối. Thế là Vinh Hoa thành kính hướng về Trần lão thi lễ: “Cảm ơn sự động viên và quan tâm của Trần lão sư, nhất định cháu sẽ cố gắng học tập, để không phụ lòng mong mỏi của Trần lão sư”.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cậu thật thông minh, thật hiểu việc” Trần Xương Vinh vui vẻ nói
Bác Ngạc Định và Từ Đại Khánh đối với Vinh Hoa cũng vô cùng thích thú. Bác Ngạc Định nói với mọi người trong trà lầu: “Chương trình biểu diễn cờ hôm nay rất đặc sắc, tiểu kỳ thủ của chúng tôi bày lôi đài cũng rất đặc sắc. Cậu chiến thắng trong tiếng cổ vũ không ngớt của mọi người. Nhưng, làm chúng tôi vui mừng nhất chính là, tôi cho rằng hôm nay đã phát hiện ra một kỳ thủ nhí thiên tài, bất luận là về kỳ nghệ hay phẩm chất đạo đức, cậu ấy đều thể hiện rất tuyệt vời. Vì thế, chúng tôi có lý do cho rằng, kỳ thủ nhí này sao là ngôi sao sáng trên kỳ đàn trong tương lai.
Tiếng vỗ tay trong trà lầu lại vang lên. Chờ tiếng vỗ tay chấm dứt, Bác Ngạc Định lại lên tiếng: “Do thời gian có hạn, biểu diễn lôi đài chỉ có thể tới đây là chấm dứt, xin mọi người thứ lỗi. Tôi tin, nhất định còn có người muốn khiêu chiến với cậu bé này. Như vậy đi, qua vài ngày sau, chúng tôi sẽ bố trí một trận lôi đài, tin tức sẽ đưa lên báo. Đến khi ấy, hoan nghênh mọi người tới tham gia góp vui”.
Tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay thể hiện sự cổ vũ.
Vinh Hoa nhìn thấy mọi người đối đãi với mình nhiệt tình như vậy, các lão sư cũng rất quan tâm mình, nhất thời cậu cảm thấy vô cùng kích động. Cậu không kìm được mình, lớn tiếng nói: “Hôm nay, cháu có thể tới đây học tập hoàn toàn dựa vào sự yêu mến của các lão sư. Nếu không cháu không thể nào tới một nơi như Đắc ý trà lầu. Vì cháu vẫn chỉ là một cậu bé tiểu học. Sau khi tới đây, lại được các chú, các bác yêu mến, trong lòng cháu vô cùng cảm kích. Nếu như lần sau, cháu còn có cơ hội cùng mọi người gặp mặt trên lôi đài, cháu vô cùng muốn cùng chơi cờ với bất kỳ ai trong các chú, các bác. Cháu quyết không phải vì chuyện thắng thua, cháu hoàn toàn chỉ muốn học hỏi. Đến lúc ấy, hoan nghênh các bác, các chú tới giúp đỡ và chỉ dạy, nhất định cháu sẽ cố gắng học tập”. Vinh Hoa nói một hồi giống như người lớn vậy.
Sau khi mọi người ra về, Bác Ngạc Định liền cùng Từ Đại Khánh, Đậu Quốc Trụ và Chu Hàn Chương cùng nhau thương lượng chuyện làm thế nào để bồi dưỡng và giúp đỡ tiểu Hồ. Bác nói: “tôi chỉ chuyên về công tác tổ chức giải đấu, trình độ kỳ nghệ không tốt, tôi nghĩ tiểu Hồ là một cây mạ tốt, chỉ cần có danh sư chỉ dạy, nhất định sẽ rất có tương lai, hay xin Đậu lão và Từ huynh hãy chỉ dạy cho nó”.
Chu Hàn Chương nói: “Tôi đã đem tiểu Hồ tới nhà Đậu lão sư bái kiến, Đậu lão sư vô cùng nhiệt tình, hôm nay Đậu lão tới đây biểu diễn cờ, còn đặc biệt hẹn tiểu Hồ cùng đi. Nhưng, tôi nghĩ nhà tiểu Hồ cách nhà Đậu lão sư quá xa, lúc ra về thật không thuận lợi. Lần trước là tôi đưa nó đi. Nếu tiểu Hồ một mình đi, vì tuổi còn nhỏ nên nhất định bố mẹ thằng bé sẽ rất lo lắng”.
Đậu Quốc Trụ nói: “Nói thật lòng, tôi cũng rất thích thằng bé này, cũng muốn giúp đỡ nó, nhưng hai nhà cách nhau quá xa, không thuận lợi một chút nào. Vì thế, tôi kiến nghị Từ tiên sinh hãy chịu vất vả một chút, chỉ dạy thêm cho tiểu Hồ. Tôi nói vậy không phải vì thoái thác, nếu tiểu Hồ có thời gian tới nhà tôi, nhất định tôi sẽ tận lực giúp đỡ nó”.
Bác Ngạc Định nói: “Nếu đã như vậy, hãy để Từ lão sư làm chủ, vì nhà Từ lão sư cũng gần nhà tiểu Hồ, cách nhau chỉ hai đường, vài phút là đi tới. Còn về Đậu lão sư, tiểu Hồ có thời gian cũng có thể đi, lão sư a, thêm người nào tốt người ấy, tôi nói có đúng không?”.
Trong lòng Vinh Hoa vui như mở hội, có hai vị lão sư chỉ dạy, thật tốt a, bèn lanh lợi hướng về Từ lão sư và Đậu lão sư hành lễ, rồi nói: “Cháu nhất định nghe lời Từ lão sư và Đậu lão sư, nhất định sẽ chăm chỉ học hành, dù nhà Đậu lão sư có xa nhưng nhất định cháu sẽ dành thời gian tới đó học hỏi”.
Trên khuôn mặt Đậu Quốc Trụ và Từ Đại Khánh hiện lên một nỗi hân hoan khôn tả. Đậu Quốc Trụ nói với tiểu Hồ: “vô cùng hoan nghênh cậu tới nhà lão, khi nào có thời gian cứ tới chơi”.
“Được ạ, được ạ” tiểu Hồ liên tục gật đầu
Từ Đại Khánh nói: “Tính tình tôi có chút cổ quái, phàm là tôi nhìn không thuận mắt hay kỳ phẩm không tốt, tôi kiên quyết không nhận, nhưng tiểu Hồ tôi vừa thấy đã rất thích, vừa thông minh lanh lợi lại rất lễ phép, chơi cờ cũng rất chăm chú. Nói thật, tôi chưa từng thấy qua đứa trẻ nào như thế, kỳ nghệ của tôi dù không cao, nhưng tôi cũng nguyện ý giúp đỡ tiểu Hồ, tôi còn có thể xin vài bạn hữu của tôi chỉ dạy nó. Tiểu Hồ cháu nói xem có được không?’
“Thật là quá tốt ạ, cháu vô cùng cảm ơn Từ lão sư” Vinh Hoa vô cùng phấn khích nói
Bác Ngạc Định nói: “tiểu Hồ, về phương diện kỳ nghệ chú không giúp đỡ được nhiều, vì kỳ nghệ của chú chỉ làng nhàng thôi, nhưng chú phụ trách các hoạt động cờ tướng, có cuộc thi đấu nào, nhất định chú sẽ ghi danh giúp cháu, sẽ để cho cậu có nhiều cơ hội tham gia thi đấu”.
“Thật tốt quá ạ” Vinh Hoa lại phấn khích nói, rồi cậu lại tiếp lời nói với Chu Hàn Chương: “Chu thúc thúc may mà có thúc giúp đỡ, cháu mới có cơ hội quen biết Đậu lão sư, Từ lão sư và Bác lão sư, cháu cảm ơn thúc thúc vô cùng”
Chu Hàn Chương nói: “Bây giờ tôi cũng yên tâm rồi, tiểu Hồ đã có danh sư chỉ điểm, tôi chỉ là có một chút tâm ý, vì khi thấy những biểu hiện của tiểu Hồ ở sới cờ, tôi đã vô cùng cảm động”.
Từ đây, Vinh Hoa bắt đầu học cờ dưới sự chỉ dạy của danh thủ
-Hết hồi 6, mời các bạn đón đọc hồi 7: “lần đầu dự giải”.-
Mong sớm được đọc bài dịch tiếp theo của bro quá :D
lâu rồi ko thấy update ! lên cho mọi ngừoi thấy nè !
Khổ ! lần nào cũng cứ phải dục .Hè rồi không phải làm gì hết ,tiếp đi anh thuơng binh hehe
Mình copy mấy chương đã dịch về rồi ;)). Thanks NĐMS nhé! :D
Hắn đang đi học bổ túc kế toán rồi, chả biết đến lúc nào mới rảnh thời gian dịch tiếp đây :(( hôm trước anh em tập trung ngồi uống bia chém gió, alo mãi mà ko thấy cầm máy, chắc đang bận túi bụi :(
Tác phẩm bạn dịch mình rất thích đọc và hấp dẫn .thanks
t đợi dài cả cổ rồi bạn ơi, lúc nào lên thăng long ky đạo tớ cung vào mục nay ma chẳng thấy phần tiếp theo, nản quá. khi nào rảnh bạn dịch tiếp giúp các anh em trong TLKD nhé, thanks
Hồi 7: Lần đầu dự giải
-tiếp-
Bác Ngạc Định và Từ Đại Khánh đều là những con người nhiệt tình với hoạt động cờ tướng. Một người thì nhiệt tình tổ chức các hoạt động cờ tướng, một người thì nhiệt tình chỉ dạy giao lưu cờ tướng. Hơn nữa, cả hai người đặc biệt yêu thích, quan tâm sự trưởng thành của các kỳ thủ nhí, cho nên cả hai rất quan tâm tới tiểu Hồ. Từ Đại Ngày bình thường rất nhiệt tình chỉ dạy tiểu Hồ chơi cờ, gặp bất kỳ giải đấu nào, cũng mang tiểu Hồ đi xem hoặc tham gia thi đấu, để tăng kinh nghiệm thực chiến cho cậu. Bác Ngạc Định cũng cứ mỗi dịp có giải đấu đều ghi tên giúp tiểu Hồ tham dự và còn tự mình đưa cậu đi thi đấu. Sau giải đấu lại tự mình đưa cậu trở về nhà, đối với tiểu Hồ vô cùng có trách nhiệm. Chốc lát đã chuyển qua những ngày hè. Bác Ngạc Định phụ trách tổ chức giải cờ thanh thiếu niên toàn Thượng hải. Địa điểm tổ chức giải là Cung thiếu niên Thượng hải. Bác đặc biệt ghi danh giúp tiểu Hồ, và cũng vì chuyện này mà phải tới nhà tiểu Hồ một chuyến, giới thiệu cho tiểu Hồ biết về quy định và tình hình của giải. Đó là vào một buổi tối, vừa ăn cơm xong, Bác vội tới nhà tiểu Hồ. Cả nhà tiểu Hồ rất niềm nở đón tiếp Bác. Bố mẹ tiểu Hồ từ lâu đã được nghe cậu kể về hai con người nhiệt tình Bác, Từ nên trong lòng vô cùng cảm kích hai vị lão sư ấy, luôn muốn có dịp gặp mặt để cảm ơn. Bây giờ lão sư tới nhà chơi, đương nhiên phải nhiệt tình khoản đãi. Tiểu Hồ chủ động bê một chiếc ghế mời Bác ngồi cạnh bố mẹ cậu. Bố cậu vì mang bệnh nên không thuận tiện tiếp đón khách, đành phải ngồi trong ghế hướng về khách nói: “Bác lão sư, xin thứ lỗi cho tôi, vì tôi bệnh nên không thể tiếp đón chu đáo được”
“Đâu có, đâu có, bác có bệnh cứ nghỉ ngơi cho khỏe” Bác Ngạc Định từ lâu đã biết bố tiểu Hồ bị liệt nửa người.
“Mời Bác lão sư dùng trà” hai tay bà mẹ bưng cốc trà đưa tới bàn trước mặt khách, rồi nói: “Bác lão sư một lòng một dạ giúp tiểu Hồ, đổ không ít công sức, cả nhà chúng tôi vô cùng cảm ơn lão sư, tôi vẫn luôn muốn đi thăm lão sư để nói tiếng cảm ơn, nhưng mãi chẳng có thời gian, công việc của tôi quá bận, thật lấy làm ngại quá”
“Ây, đại thẩm đừng nói như vậy, tôi phụ trách hoạt động cờ tướng, có trách nhiệm quan tâm, giúp đỡ kỳ thủ nhí, đây cũng là một phần công việc của tôi, xin đại thẩm đừng để ý. Hôm nay, tôi tới đây, chủ yếu là muốn nói chuyện tôi đã ghi danh thi đấu giúp tiểu Hồ cho mọi người biết, vì bây giờ đã nghỉ hè, tiểu Hồ không có ở trường nữa, cho nên tôi phải tới đây; đồng thời tôi cũng muốn được gặp ông bà một chuyến.
“Ây, thật cảm ơn lão sư, Bác lão sư quan tâm tiểu Hồ, xem ra còn chu đáo hơn cả bậc làm cha mẹ như chúng tôi. Kỳ nghệ của tiểu Hồ có thể tăng tiến là nhờ và sự giúp đỡ của Bác lão sư, Từ lão sư và cả Đậu lão sư nữa. Đặc biệt là Bác lão sư và Từ lão sư, thật là từng bước, từng bước dìu dặt tiểu Hồ đi lên: “Trong lòng tôi cảm tự vô cùng, chỉ trách tôi bị liệt nửa người, lực bất tòng tâm, nếu không thì tôi cũng đã tới thăm các lão sư lâu rồi, hai lão sư tận tình tận nghĩa như vậy, không nhận một phần thù lao, thật là toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ. Không giấu gì Bác lão sư, cách đâu không lâu, có một kỳ thủ họ Lý nói với chúng tôi rằng ông ta muốn nhận tiểu Hồ làm đệ tử, muốn để tiểu Hồ khấu đầu trước ông ta trên thảm đỏ, chính thức bái người ta làm thầy, ngoài ra người ấy còn muốn một buổi tiệc rượu mời khách, tôi nghĩ đó là phong tục trong xã hội cũ, bây giờ đã là thời đại mới, sao còn phải hành lễ như vậy? cho nên chúng tôi đã cự tuyệt. Bác lão sư, ông nói xem chúng tôi làm như vậy có đúng không?”
“Đúng, ông bà làm đúng lắm” Bác Ngạc Định quả quyết nói. “Họ Lý kia tôi cũng biết, người đó dù đã là kỳ thủ lớn tuổi nhưng kỳ phẩm chẳng ra làm sao, nhân phẩm cũng không tốt”
“Đúng vậy, đúng vậy, sao có thể bái con người ấy làm thầy” mẹ của tiểu Hồ tiếp lời.
Bác Ngạc Định nói: “Tiểu Hồ rất thông minh, chúng tôi đểu cho rằng nó rất có tiền đồ, cho nên đặc biệt quan tâm nó. Bây giờ Đản và chính phủ đang đẩy mạnh phát triển các hoạt động thể dục, trong đó có cả hạng mục cờ tướng. Theo tôi được biết, không lâu nữa sẽ thành lập đội cờ Thượng hải, trong đó sẽ tập hợp hết các kỳ thủ ưu tú để huấn luyện. Và sẽ tổ chức giải cờ tướng toàn quốc. Tương lai thành viên của đội tập huấn sẽ thay mặt Thượng hải tham gia các giải đấu toàn quốc, tôi nghĩ, tiểu Hồ dù tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ cần có trình độ nhất định, đội cờ sẽ thu nhận nó, vì trong đội không thể chỉ toàn các kỳ thủ lớn tuổi, họ sẽ phải đào tạo, bồi dưỡng lớp kế cận. Bây giờ, tiểu Hồ vẫn còn chưa chính thức tham gia giải chính thức nào của toàn Thượng hải, cho nên tôi nghĩ để nó tham gia giải đấu toàn thành lần này, tôi đã ghi tên giúp nó, hôm nay đến đây thông báo cho ông bà biết, hi vọng ông bà cũng đồng ý để tiểu Hồ tham gia”.
“Thật tốt quá, thật tốt quá” tiểu Hồ vui mừng nhảy cẫng lên. “Cảm ơn Bác lão sư”
“Bác lão sư đã ghi tên giúp tiểu Hồ, vả lại Bác lão sư đã nói như vậy, được rồi, tiểu Hồ, con phải chơi thật tốt, như vậy mới không phụ lòng mong ngóng của lão sư, bố mẹ cũng hi vọng trong giải này con sẽ thi đấu tốt, Vinh Hoa, con có thể hiểu được tâm ý của bố mẹ và lão sư không?”
“Bố, bố không nói con cũng hiểu, không phải con đã nói rồi sao, đời người giống như một bàn cờ, làm sao để đánh tốt ván này? Đó là phải từng bước cẩn thận. Đặc biệt vào thời khắc quan trọng, phải lựa chọn nước ứng phó tốt nhất. Con lựa chọn con đường chơi cờ, ở trên bàn cờ cuộc đời, đi nước cờ quan trọng. Con tin đây là nước đi tốt nhất của con, con sẽ thắng”. Hồ Vinh Hoa tuổi dù còn nhỏ, nhưng cậu lại hiểu đời như một người lớn.
-Còn tiếp.-
hihi, chỉ tiếc là bác nghiadiamusuong có nick hơi lạnh gáy.
Nhưng mà chuyện hay hơn Tam quốc diễn nghĩa, đọc thấy càng ngày càng hay.
Tuy là tác giả có hư cấu nhưng thật phải công nhận không thể không làm người xem cảm phục.
Truyện hay mà tiếc là đọc nhanh thấy hết quá !!! :D
Chuyện hấp dẫn nên đọc thấy nhanh hết làm ai cũng nôn nóng chờ đợi. Đó cũng là ra vị của cuộc sống. Cám ơn bác rất nhiều. Bài dịch công phu
ko dịch tiếp hả bạn
Lần nào vào TLKD cũng để ý mà ko thấy bác NDMS dịch tiếp đôi khi cũng chán ko mún vào. Những suy nghĩ này tui tin ko phải của mình tui mà là của nhìu ng trong diễn đàn. Rất mong hồi âm của bác. Chúc bác sức khoẻ thành công
Hay quá, dịch tiếp đi bác, thanks
Rất tiếc khi thông báo với toàn thể người hâm mộ bác Nghiadiamusuong rằng, theo một nguồn tin không chính thức, thì có thể bài dịch về Hồ Vinh Hoa sẽ rất lâu, rất lâu nữa mới có thể có bài mới, vì những lý do sau:
1. Theo như Nghiadiamusuong nói, thì Nghiadiamusuong không thể vào được diễn đàn với nick Nghiadiamusuong.
2. Nghiadiamusuong hiện tại đang chuyên tâm lo công việc, công việc chưa ổn định nên Nghiadiamusuong không thể có tâm trí mà dịch tiếp được.
3. Trước đây, cá nhân tôi cũng rất sốt ruột đợi có bài để đọc, khi đọc cảm giác như uống từng lời từng câu. Tuy nhiên, nên ăn dở miếng, nếm dở mùi cũng có cái hay; Phần nữa là, mặc dù Nghiadiamusuong rất thiện chí khi dịch bài cho mọi người đọc, tuy nhiên cũng có một số phản hồi không hay, một vài hạt sạn nho nhỏ; cá nhân tôi, với cương vị Phó Chủ nhiệm CLB A&E Thanh Hóa, thỉnh thoảng cũng động viên thành viên Nghiadiamusuong lo tập trung công việc, dịch làm gì cho mất công, rỗi việc, mất thời gian.
Khi nào công việc ổn định, vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng, đề nghị Nghiadiamusuong sớm tiếp tục công tác dịch thuật, phục vụ anh em trên diễn đàn.
Tiếc quá!! Hy vọng bạn nghiadiamusuong sớm sắp xếp công việc và gia đình để a e có thể tiếp tục đọc.
Một bài viết hay như vậy mà ai còn chê bai. Tiếc quá, ngày nào mình cũng vào để xem có bài viết tiếp ko ???.....ko có lại buồn. Hy vọng anh nghiadiamusuong, sớm ổn địng công việc gia đình....hy vọng em đươc đọc tiếp......
@Lâm Đệ: Và con tim đã vui trở lại >:D< đợt rồi quay qua sub phim với mấy đứa bạn nên bỏ bê cờ quặc thôi lão =P~
Hồi 7: Lần đầu dự giải
-tiếp-
“Tiểu Hồ, thật không ngờ cậu hiểu chuyện như vậy, lời nói đầy triết lý, thật là tốt” Bác Ngạc Định không nén được lắc vai tiểu Hồ kích động nói.
“Cảm ơn lời khen của Bác lão sư” tiểu Hồ cười sung sướng nói
“Đúng vậy, thằng bé này quả thật hiểu chuyện. Vốn dĩ, tôi cũng không yên tâm khi nó chơi cờ, bây giờ thì tôi hoàn toàn yên tâm rồi” Mẹ tiểu Hồ bỗng xen vào
“Mong là được như tâm nguyện” ông Bố dựa vào ghế, âu yếm nhìn con trai
“Bố, bố cứ đợi đi, con sẽ cố gắng chơi tốt, không để bố thất vọng đâu” Hồ Vinh Hoa rõ ràng rất tự tin.
Bác Ngạc Định vì ngăn cản tiểu Hồ khinh suất trong thi đấu, bèn nói: “tiểu Hồ, cậu không được khinh suất, phải biết rằng, thiếu niên trong toàn thành, không ít người trình độ rất khá, tôi nói cho cậu biết, theo tôi biết có vài đứa đánh rất tốt như “thất linh đồng” Lý Hoạt Phương, còn có những đứa đã nổi danh như “cửu linh đồng”, “thập linh đồng”… Một số người trong giới cờ Thượng hải đều cho rằng, trong giải này “cửu linh đồng”, “thập linh đồng” là có hi vọng nhất, vì thế cậu không được khinh suất, nhất định phải chú tâm, chỉ cần cậu có thể làm vậy, nhất định cậu sẽ vượt qua bọn họ, có hi vọng đoạt quán quân, ngược lại cũng khó nói lắm”
“Bác lão sư, nhất định con sẽ nghe lời lão sư, con sẽ chú tâm chơi, Từ lão sư cũng nói với con rồi, chơi cờ dụng công và không dụng công khác nhau rất xa. Tất cả các danh thủ đều rất dụng công, có những nước có khi phải suy nghĩ vài chục phút, tính toán rất sâu. Khi Từ lão sư chơi cờ cùng con, dù là lão sư nhưng người vẫn rất chú tâm, mỗi ván cờ có khi vài tiếng. Nhưng giới nghiệp dư thông thường không như vậy, chơi rất nhanh, thông thường độ nửa giờ đã xong một ván. Danh thủ sở dĩ có thể trở thành danh thủ, bởi ngoài công phu cơ bản thâm hậu, bọn họ còn rất dụng công, đó có thể nói là ranh giới giữa cao thủ và giới nghiệp dư. Những lời ấy của Từ lão sư, lưu lại ấn tượng rất sâu sắc trong con, qua những ván con đấu với danh thủ và với giới nghiệp dư con đã hiểu ra điều này” Tiểu Hồ nói tới những lời của Từ lão sư và những hiểu biết của bản thân.
“Rất tốt, con hãy ghi nhớ những lời của Từ lão sư ở trong lòng, vậy chú cũng yên tâm”, Bác Ngạc Định lộ ra một nụ cười rạng ngời, đứng dậy, bắt tay bố tiểu Hồ : “tôi phải về rồi, tiểu Hồ nhớ chuẩn bị cho tốt đấy”.
Tiểu Hồ và bố tiễn Bác Ngạc Định ra tới cổng.
Để chuẩn bị cho giải đấu, tiểu Hồ ra sức luyện cờ dưới sự chỉ dạy của Từ lão sư. Mỗi ngày đều mở kỳ phổ để nghiên cứu. Những kỳ phổ ấy đều là những đối cục của các danh thủ đương đại. Những kỳ phổ ấy đều do Từ Đại Khánh cung cấp. Bản thân Từ cũng viết một số tác phẩm về cờ, nên trong tay Từ có rất nhiều tư liệu về cờ, đặc biệt Từ thu thập không ít các thực chiến phổ của các quốc thủ đương thời, như của “Tây bắc kỳ thánh” Bành Thuật Thánh, “vô địch trung pháo” Lâm Dịch Tiên, “tổng tư lệnh” Tạ Hiệp Tốn, “Hoa nam tứ đại thiên vương” Lư Huy, “Hoa đông ngũ hổ tướng” Chu Kiếm Thu… Sức nhớ của tiểu Hồ rất tốt, sau khi xem qua kỳ phổ đều ghi nhớ ở trong đầu, giống như một chiếc photocopy ngày nay, đặc biệt là những ứng dụng chiến thuật diệu thủ, tiểu Hồ càng ghi nhớ rõ, đồng thời những đặc điểm khác nhau giữa các danh thủ cũng ghi nhớ rõ, thậm chí là mỗi ván đấu cụ thể của mỗi người. Tỷ dụ, những năm 30 của thế kỷ 20, kỳ đàn phương bắc có “bát mãnh”: Từ Từ Hải của Thẩm dương; Kim Hải Long, Trương Đức Quỷ, Na Kiện Đình, Hầu Ngọc Sơn, Triệu Tùng Khoan của Bắc kinh; Dương Mậu Vinh của Phật sơn và Long Cát Đình của Thiên tân, trong đó Từ Từ Hải là lão đại của bát mãnh. Kỳ phong của Từ thiên về phòng thủ, giải vây, công phu tàn cục thuộc dạng thượng thừa. Một lần, Từ đánh với Hầu Ngọc Sơn, tới trung cục thì hình cờ vô cùng bất lợi đối với Từ, xem ra rất khó giải vây. Nhưng Từ không chút hoang mang, cẩn thận thẩm cờ, nghĩ cách phá giải. Đầu tiên, Từ tiến tốt chế mã, sau dùng pháo bắt tốt, rồi xuất xe đấu xe, từ đó thoát khỏi thế nguy khó. Về sau Từ từng bước tranh tiên, nắm chắc quyền chủ động, đến cuối cùng chuyển bại thành thắng.
Để gia tăng sức nhớ, trong lúc nhàn rỗi tiểu Hồ thường nhắm mắt tưởng tượng lại những kỳ phổ đã học, thậm chí cả khi ăn cậu cũng thường dùng bữa, cầm đũa chỉ đi chỉ lại trong không trung. Người nhà thấy vậy vô cùng hiếu kỳ.
“Con đang làm gì vậy, không lo ăn cho xong đi” thấy con như vậy bà mẹ lên tiếng.
Tiểu Hồ không trả lời, vẫn cứ tiếp tục chỉ.
“Con đang làm gì vậy? mẹ đang hỏi con đấy, con có nghe không?” bà mẹ bắt đầu lớn tiếng hơn
Lúc ấy tiểu Hồ mới giật mình: “mẹ hỏi gì con ạ?” cậu vẫn cứ chỉ trỏ
“Tai em có bị làm sao không vậy? mẹ hỏi to thế mà không nghe sao?” cô chị bỗng xen vào
“Tai em không có bị làm sao, không phải em đã nghe mẹ hỏi rồi sao?” tiểu Hồ bỗng nghiêm giọng
“Thế em có nghe lúc đầu mẹ hỏi gì không? Sao không trả lời?”
“Mẹ hỏi gì ạ?”
“Rõ là tai có vấn đề còn cãi, mẹ hỏi sao không ăn đi còn ngồi đó chỉ trỏ gì?”
“À, tại em đang nghĩ về kỳ phổ, không để ý mới không nghe mẹ hỏi gì thôi” tiểu Hồ cười đáp
“Xem ra con bị tẩu hỏa nhập ma rồi, ăn cơm thì cờ quặc gì nữa, coi chừng mà phát thần kinh đấy”
“Mẹ nói gì thế, con trai của mẹ sao mà thần kinh được, chỉ là con đang thẩm lại một ván cờ mà thôi
“Kha kha, thằng này ngày càng khá” ông bố bỗng nhiên lên tiếng “con có thể nhớ hết các kỳ phổ đã xem sao?”
-Còn tiếp.-
hehe tôi đọc từng dòng thấy tâm tình tiểu quỉ trong đó ,bây giờ cậu có quyền sai tôi làm bất cứ cái gì cậu thích .Xin tuân lịnh hihih
Ông nghĩa địa mù sương là học khóa AOF K42 ah?Tôi học K42.01.02 Tài Chính Công đây.Thấy trên này có mấy ông Tài Chính liền thì phải8-}
Mọi người cũng đợi Ngũ đại gia lâu lắm rồi lão, vẫn biết là muốn có truyện hay lão phải ngồi tổng hợp tư liệu, nhưng nếu được thì xin lão cho ra các phần tiếp theo b-)
@TrieuHamHam: nghiadiamusuong học AOF K40, lớp 0201. Khi nghiadiamusuong mới vào học thì 0201 và 0102 đều chung một khoa, sau này mới tách ra nên xem ra nghiadiamusuong với TrieuHamHam cũng xem cùng khoa nhỉ :> mà từ sau đừng có quote cả bài dài như thế :(
Truyện rất hay. Cảm ơn bạn
HIhi hay quá, kể tiếp đi ạ!
Truyện rất hay. Không những giúp ta hiểu về đạo lý của cờ mà còn suy ngẫm về đạo lý ở đời nữa. Bạn cố dịch tiếp để mọi người cùng thưởng thức nhé! Cám ơn bạn.
Truyện hay, người dịch cũng hay
Có thể cho minh xin text tiếng Trung của truyện được ko? Hoặc là link tiếng Trung cũng được. Mình cám ơn trước!
các bạn khen là được rồi, làm ơn đừng quote nguyên văn một chapter như vậy, mỏi tay kéo quá >"<