Bên này cũng đang lạnh tê tái đây ông Kiem, mới có âm 6 độ C mà sao thấy lạnh quá. Vào chính mùa, khoản tháng 1-2 có khi âm 20 cũng thấy thường.
Làm thêm bài của thần tượng tôi nhé.
https://www.youtube.com/watch?v=-JBOvfitu9Y
Printable View
Bên này cũng đang lạnh tê tái đây ông Kiem, mới có âm 6 độ C mà sao thấy lạnh quá. Vào chính mùa, khoản tháng 1-2 có khi âm 20 cũng thấy thường.
Làm thêm bài của thần tượng tôi nhé.
https://www.youtube.com/watch?v=-JBOvfitu9Y
Gieo thấy lành nhằm quẻ Địa lôi Phục .Thoán viết -Bảy ngày thì thấy lòng trời đất ,chẳng biết ra sao
Đời lắm kẻ liều ,chụp hình với em gái thì luôn mồm bảo -Mày xê ra không vợ tao trông thấy còn chụp với người khác thì má kề vai ấp ,ý tình xem chừng khá lả lơi
Con quỳ lạy Chúa trên trời,
sao cho con lấy được người con thương.
Đời con đau khổ đã nhiều,
từ khi thơ dại đủ điều đắng cay.
Số nghèo hai chục năm nay,
xây bao nhiêu mộng trắng tay vẫn nghèo.
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...75_574_574.jpg
Con quỳ lạy Chúa trên trời,
sao cho con lấy được người con yêu.
Bây giờ con đã gặp chàng,
không giàu, không đẹp, không màng lợi danh.
Chúng con hai mái đầu xanh,
chấp tay khấn nguyện trung thành với nhau.
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...89_574_574.jpg
Chúa ơi!
Thề rằng sóng gió biển dâu,
đã yêu trước cũng như sau giữ lời.
Người ta lại bỏ con rồi,Chúa ơi!
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...42_574_574.jpg
Anh ơi, cứ giờ đêm anh giã cho em mấy bản này làm sao em chịu nổi! Gần Noen đường phố trang hoàng lộng lẫy, mọi người hớn hở , đèn hoa giăng mắc , người ta có cặp có đôi hết cả; còn mình em xách xe chạy lòng vòng trông xe , buồn quá!!!
Tôi tưởng cậu lăng nhăng thì mới đáng trách chứ chụp với cô ấy thì quá tuyệt rồi còn gì .Cậu phải Ơn em .Mỗi người chúng ta đều chịu cái ơn lớn nhất từ vợ mình
nhóc nhà 6789 giờ chắc lớn và xinh lắm đấy nhỉ? vì nó giống ông bố đẹp trai sắc sảo. trước thấy chụp ảnh tầm tuổi như con bé nhà mình
người đàn ông nên coi trọng gia đình, sự nghiệp- mọi thứ bên ngoài chỉ là giấc mơ thôi
Quanh năm vất vả, tập trung vào công việc thì không sao, lòng ấm áp! Lễ tết về , 2 chục năm nay, lòng hiu quạnh!
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...72_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...58_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...12_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...95_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...70_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...34_574_574.jpg
Tuần trước cháu và em có lên nhà thờ, cho các cháu tập hát và múa; Vài hôm nữa qua xóm đạo q8 , gò vấp làm chùm ảnh về đây chia sẻ cùng anh em. Cháu tập hát tiếng Anh cùng rất nhiều người nước ngoài khác, đến từ nhiều quốc gia khác nhau. Họ sinh hoạt khá đều đặn.
Bọn trẻ bây giờ rất bạo dạn, nhưng em thường xuyên nhắc nhở cháu: cập nhật cái mới để không bị đào thải, nhưng phải tôn trọng truyền thống.
Làm cha mẹ khó thật! vừa phải làm bạn với chúng nó nữa, phải như những người bạn thực sự! Và luôn luôn như vậy!
Nó vừa khoe em , có 1 thằng bé thứ 2 , lớp 4 thích nó (thằng thứ 1 cũng lớp 4); Nửa mừng nửa lo _ Mừng vì nó nói thẳng nói thật , chia sẻ cùng mình một cách tự nhiên, rằng nó: không có để ý gì hết đến việc đó; lo vì trong vài năm tới, bên cạnh nó chắc phải có một người phụ nữ cạnh nó, vì thế mình cũng phải điều chỉnh lại cuộc sống sớm!
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...12_574_574.jpg
(Lâu lắm rồi , mới thấy những giỏ hoa đẹp)
Đi một mình đêm nay, em mới có một ý tưởng mới, chắc chưa ai làm , em sẽ thử tìm hiểu vào tuần tới!
Thôi, miên man quá, em xin chúc mọi người ngủ ngon !!!
Ông Kiem than vãn chi. Những lúc hiu quạnh để lòng mình nhẹ ra thì cũng khoái chí lắm chứ. Đôi lúc bồn chồn cũng tự tăng thêm phần hối hả cho tâm hồn.
Ông Phi mấy hôm nay đã tìm ra em xế yêu nào chưa? Có rồi thì trình làng vài tấm hình cho tôi mở mang với.
Ông Tý, Tôi lên mạng ngắm suông rồi vào đây bao la cho vui. Tìm xe dễ mà không dễ, cứ ok thì dễ nhưng đúng ý và hợp ví thì không dễ. Đại lý không kinh doanh xe nam, nếu có hoặc gian hàng tư nhân có thì là xe thể thao phù hợp với thanh niên trông rất hầm hố, xe dáng cổ điển thì không có vì nhu cầu quá ít nên họ kinh doanh làm gì ? Tìm xe cũ thì có nhưng xuống cấp nhiều, thoảng hoặc cũng có xe đẹp nhưng giá lại cao không với tới vì chỉ tìm trong khoảng 50tr. Xe SS không đẹp bằng CL hàng bãi Nhật xịn pp tự lo.
http://cf.collectorsweekly.com/stori...0iNw9ymJBw.jpg
Bây giờ chơi đồ cổ này không phải dể ông Phi nhỉ. Cần Thơ thì có nhiều Honda 67 chế lại làm xe lôi. Mấy năm nay bị cấm xe lôi có lẻ hàng này vẫn còn nhiều. Nha Trang thì tôi có hỏi người quen về Honda 90 nhưng họ nói 67 thì hy vọng chứ 90 coi bộ ít lắm. Sài Gòn có thể còn buôn bán hàng này. Ông Phi chu du 1 chyến rồi mang về 1 em vừa ý đi :)
[QUOTE=Thợ Điện;491717]Khổ ! Con cái mới lên 10 lên 5 mà cứ xoen xoét cô đơn 20 năm rồi
Ông phải biết nơi đây toàn kẻ lõi đời tôi còn không dám dối gian nửa câu .Tôi đế thêm ông vài bài nữa!!!
Lúc thanh niên , đi có biết đường về đâu anh! Ý em nói là giờ là cha của mấy đứa trẻ mới thấy thương cha mẹ.
Thôi, nhưng dù sao nếu có xoen xoét gì đi nữa... thì cũng dễ chịu , êm tai chứ không có văng miểng đâu anh nhá!
:D
Khiếp ! Anh cái gì cũng biết hết , quả thực cô ấy ở ngoài cứng cáp hơn trong hình !!! ;
Nghe bác Lâm bói quẻ, cháu cũng cầu được quẻ này bằng máy tính ạ :D . Giờ cái gì cũng tân tiến nên ngồi máy tính bấm vài ba cái là rút được quẻ. Chỉ cần thành tâm khấn nguyện. Cháu đang có mấy việc suy nghĩ nên chỉ muốn xem hienj tại cuộc sống như vậy và công việc tiến triển ra sao. Bốc được ngay quẻ Địa Thiên Thái, quẻ phụ có Lôi Trạch Quy Muội và Địa Hỏa Linh Di.
Xem tử vi chán rồi giờ đọc mấy bài dịch quẻ này thấy hay hơn hẳn bác ạ. Cháu lại thích về nó rồi bác ơi :D .
Cháu cứ nghiệm xem Dịch nói nhiều điều rất đáng cho mình học hỏi như .Vô bằng bất bí -Không có chỗ bằng phẳng nào mà không lồi lõm -Vô vãng bất phục -Không có sự đi nào mà không trở lại
Sự đi của cháu đã xong rồi cũng đến lúc phải về .Nhưng chẳng biết bao giờ Cháu đọc lại tí Kahlil Gibran nhé
VỀ NỖI BUỒN VUI :
Niềm vui của các ngươi là nỗi buồn lô diện...nỗi buồn càng sâu khắc vào con người các ngươi bao nhiêu,thì niềm vui các ngươi chứa đựng cũng đầy bấy nhiêu .
Há chẳng phải chén đựng rượu nho các ngươi uống chính là cái chén đã bị nung trong lò gốm đó sao ? và há chẳng phải đàn Tỳ Bà xoa dịu tâm hồn chính là khúc gỗ đã bị dao khoét đó sao ?
Khi sung sướng hãy nhìn sâu vào lòng mình và các ngươi sẽ thấy đó là điều dã gieo buồn rầu ,nay đem sung sướng lại cho các ngươi đó thôi.
Khi buồn rầu hãy nhìn vào lòng mình và các ngươi sẽ thấy thục ra các ngươi đang khóc điều đã từng là nguồn hoan lạc của mình trước kia.
Có người nói :" Vui kia cao cả hơn buồn: nhưng những kẻ khác lại bảo :" không ,buồn này cao cả hơn vui..."
Nhưng ta nói cùng các ngươi,hai điều ấy chẳng thể phân ly.
http://upload.wikimedia.org/wikipedi...phet_Cover.jpg
Buổi chiều đến bông hoa khép những cánh lại và yên ngủ, ôm ấp nỗi hoài mong. Khi buổi sáng đến nó hé môi để đón nhận nụ hôn của mặt trời.
Nước biển bốc hơi bay lên và tụ lại thành một đám mây
Và đám mây bồng bềnh trên những ngọn đồi và thung lũng cho đến khi nó gặp cơn gió dịu dàng, rồi nức nở rơi xuống những cánh đồng và họp với những suối và sông để trở về biển, quê nhà nó.
Đời sống của mây là một cuộc chia ly và một cuộc gặp gỡ. Một giọt lệ và một nụ cười.
Tôi up cái hình 90 là nhớ về tiếng pô rất ấn tượng của nó, không liên thanh như 50 mà thưa thớt uy lực. SS90 cùng dạng 67 còn chiếc xe trên cùng dạng 68, trước đây tôi sở hữu khoảng 5 chiếc 50cc loại này. Chiếc 90cc trên là hàng quá đát nhưng mới tinh chứ có phải hàng cũ đâu mà dễ tìm ? Bây giờ chơi xe không phải vì công việc mà để thi thoảng đi dạo một chút thôi.
bố già Thợ điện em hỏi cái về nhân duyên, nhân số, liệu có đúng không vậy? nhiều sự vô tình khó hiểu lắm, ngẫm ra thì là trò đùa của số phận cả
bác Hưởng phải đi 90 phân khối trở lên, đừng mua đồ củ nếu không biết sửa chữa bác ạh, hàng cũ em ham lắm nhưng chỉ về hàng máy tính, đồng hồ thôi, máy tính chỉ cần mở thùng hoặc mở nắp laptop nhìn sơ qua cộng vài thao tác là em biết nó ngon không, đồng hồ thì dùng nhiều cũng có chứt kinh nghiệm
con bé nhà anh Kiêm có mái tóc đẹp thật, độ này chắc không phải ăn bánh mì trừ cơm chờ bố chơi cờ nên nhìn cháu khỏe mạnh phết
Báo cáo bác Phong, giờ thấy vẫn điêu tàn lắm! Bố cháu vẫn gặm bánh mì thường xuyên! Đi suốt mà. Cháu trường học ăn uống, sinh hoạt ngoại khóa đầy đủ, nên thể chất và tinh thần cháu phát triển ổn định tốt! Em hướng dẫn cháu dần thích nghi trong mọi điều kiện và hoàn cảnh sống, và phải thực chất; Giờ tụi em không sống viển vông , vớ vẩn nữa. Hai người cùng nhau ráng làm và học.
Nhớ thương Hà nội lắm! Nơi đó còn nhiều người thân ! Nhưng sợ mùa đông lạnh lẽo; Hai cha con vẫn ôn lại, có lúc rùng mình đấy, bác Phong ạ.
Ông Alent bảo tôi chơi 90 trở lên, hôm nay chợ xe trên mạng cũng có một chiếc SS90 nhưng máy không chất lượng. Lúc nào tiện gặp xe tốt phù hợp thì chơi, hôm nay vừa lấy chiếc Suzuki giống như dưới này dùng tạm, tuy 125 nhưng khá nhỏ gọn.
https://static3.zamba.vn/thumb_max/r...0044836720.jpg
Kiểu dáng em này cũng nhẹ nhàng ông Phi nhỉ. Có cứng có mềm. Không hầm hố lắm. Ông Phi cởi em này cũng đẹp mà.
Tôi nhớ có bài thơ, tính chuyển vài lời gọi là múa rìu cho ông coi, nhưng ngại ngại thôi thì ghi lại nguyên văn sau nhiều lần sửa chửa :( .
..........
Bà già mao như tuyết,
Nhị túc cương nhu thiếc,
Tướng công cởi bà già,
Bà già tẩu như phi. ( chử phi có phần phạm húy nhưng thơ này chắc nhiều người nghe rồi :) )
Phần ông Wind đi công tơ công chiên gì mà lâu rồi không thấy vầy ta :suynghi1
Ông Phi khen tôi làm tôi mắc cở ngượng chín khoai lang rồi. Lên đây lâu nay phải học hỏi được từ các sư phụ chút đỉnh :) chứ. Về đa tình tôi có nghe nói là: đa tình từ cổ gì gì đó. Đại ý là đa tình thì đa sầu phải không ông Phi. Mà tôi thì ít sầu nên có thể là ít đa tình. Ờ, mà nói tới đa tình tôi lại nghĩ ngay đến bác Thợ. Có lẻ bác mới đúng là tuýp đa tình thứ thiệt. Này nhé, ngày xưa của bác tôi không nghe nói. Nhưng ngày nay thì: bác về Việt Nam có ngay mấy bác gái sồn sồn giữ chân - tiển chân ra phi trường, tình cảm đấy. Rồi trước khi lên máy bay về thì gom góp nhiều quà để tặng, (không có phần tôi đâu :( ), tình cảm đấy. Rồi về đến Việt Nam thì í a í ới mọi người đi ăn đi nhậu bia..ờ.. bọt nữa, tình cảm đấy. Rồi có nhiều lúc đêm về điện thoại của bác rung lên bần bật muốn lọt xuống sàn( tắt chuông reo rồi ) bác vẫn không bắt máy, tình cảm đấy. Vân vân và nhiều nữa, tình cảm đấy. Cho nên theo tôi là phải học hỏi bác Thợ về món đa tình này mới được, hi hi.
Ông Tý cũng đa tình đấy chứ, nhưng mà đa tình về tư tưởng nhiều hơn. Có lần tôi buộc miệng bảo: "Hôm nay mẹ con nó xin về ngoại chơi", ông đỏ mặt vung tay định cho tôi một đấm: "Sao lại dùng từ xin, phải dùng từ lệnh mới đúng. Đó là lệnh, lệnh bà đó!". Tôi thầm ngưỡng mộ người phụ nữ nào lấy được ông, nhưng cũng xót ngầm cho người nào lấy phải con gái ông. He he may tôi không phải là con rể của ông ấy.
Đúng ra tôi lúc đó là như thế này : :tlbuc , ông D diễn đạt vẫn rất nhẹ nhàng.
Ông Phi lại bắt thang cho ông D leo rồi, hic.
Hay là tôi đăng ký chân tài xế xe cua cho đội xe này sớm đi
https://www.youtube.com/watch?v=l4jHIs4OCeg.
Hỏi bác Lâm thì ổng quát "sống đến tuổi này có gì xày nấy, biết thêm làm gì". Hỏi bác Phi thì bác Phi đưa đẩy ... "thì Dịch kinh đó". Hỏi ông Tý thì ông chỉ mấy bình rượu thuốc. Hỏi ông Đ thì ông phán "lộn xộn quá cứ ham nắm bắt". Hỏi bổn sư thì ổng đả đuổi đi bảo đừng gặp ổng nữa.
Trời cao đất rộng. Còn vài chục năm nữa . Hỏi gì. Hỏi ai.
Thôi thế kỷ 22 sắp tới rồi, chơi chiêu mới. Hỏi để không biết.
Thêm 1 cái cuối tuần nữa, cho quãng đường như ngắn lại . Vui tí với kỉ niệm mọi người nhỉ .
https://www.youtube.com/watch?v=_QvJOJLGeCs
Hết anh Thơ giax em , giờ đến anh Tý cho em thêm buas nữa, làm sao chịu nổi đây!!!
Bác Wind, cái chương trình "hãy hỏi để biết" trên ti vi là giải đáp thắc mắc về việc nhà Nông. Như hoa nở sai thời hay tại sao nấu rượu bị khê ?
Vấn có ý mong đợ hoa đẹp, rượu ngon. Không mong đợi thì nó ra sao thì ra sao.
Cuộc sống sung sướng nhất là hưởng thụ. Hưởng thụ là cái đích mà tôi đã, đang và sẽ . Tôi như mọi người, ai trong chúng ta cũng có nhu cầu, sở thích. Ví dụ tôi thích câu cá, phải tìm cách câu cho được mới sướng. Thích trồng hoa, chờ mùa hè tưới nước mấy cây ngoài vườn rồi ngắm chúng. Thích rau sạch, trồng luống xà lách, khi ăn thấy ngon ghê lắm :) . Thích uống rượu thuốc, mua rượu tốn nhiều tiền ( ở đây bán rượu hơi mắc mỏ ) , nghĩ phải học cách nấu rượu. Nấu được, bán rượu mua thuốc về ngâm, tiện lợi quá mà. Nói chung là hưởng thụ từ những cái mình bỏ ra rồi thu lại nó thích thú làm sao. Đó là nói về điều hay.
Còn điều không hay thì sao, hưởng thụ tuốt tuồn tuột. Ví dụ, có lúc nói năng sao ấy, tự nhiên bị :nemgach cho mấy viên, hay là :tldanh cho mấy cây, he he, còn không mau :saysorry, rồi lũi vô 1 góc đầy bóng tối để hưởng thụ bằng cách tự nhủ: hôm nay bị xui xui sao ấy, và thương cho roi cho vọt ấy mà.
Nói chung cứ yêu đời mà sống.
P/s: nghe như là hôm trước ông D đi mát-xa xông hơi thư giản gặp .. rau.. sạch phải bỏ chạy :))
Sở thích chơi đồ mũi nhọn phải né từ xa.
Một trong những đam mê lớn nhất trong đời của tôi là đọc. Hầu như toàn bộ thời gian trong ngày của tôi, lúc nhỏ, ngoài việc học, là đọc; lớn lên, ngoài việc đi dạy để kiếm sống, và sau đó, viết lách, cũng dành cho việc đọc. Đọc, với tôi, là một lạc thú không thể thay thế được.
Hồi nhỏ, tôi đọc tất cả những gì tôi có; lớn lên, tôi đọc những gì tôi thích; sau này, khi tôi viết nhiều, hầu như tôi chỉ đọc những gì mình cần. Đọc cái mình có là cái thú của người thưởng ngoạn nhưng nghèo; đọc cái mình thích là cái thú của người thưởng ngoạn khá dư dật; còn đọc những thứ mình cần là cái thú của người nghiên cứu, ở đó, lạc thú có khi không nằm ở việc đọc mà nằm chủ yếu ở việc viết, ở việc chuyển hoá cái của người khác thành cái của mình; một thứ lạc thú khá thực dụng. Đọc như một người thưởng ngoạn là phiêu du vào một thế giới khác, ở đó, người ta tự đánh mất mình bao nhiêu thì càng thích thú và càng trở thành giàu có bấy nhiêu; đọc như một nhà nghiên cứu là tham gia vào một cuộc thu hoạch và biến chế, ở đó, càng tiếp nhận và tiêu hoá được bao nhiêu người ta càng sung sướng và trở thành giàu có bấy nhiêu.
Hồi nhỏ, tôi thích tất cả những cuốn sách nào thỏa mãn được sự tò mò của mình; lớn lên, tôi thích những cuốn sách gợi cho tôi cảm giác đồng điệu; sau này, tôi thích những cuốn sách mang lại cho tôi những gì thật mới mẻ, hơn nữa, tôi đặc biệt say mê những cuốn sách xuất hiện dưới mắt như một đối thủ hạ gục tôi ngay tức khắc: Đọc, thoạt đầu, tôi có cảm giác không hiểu gì cả; sau, nhận thức được là mình chưa hoặc không bao giờ viết được như vậy. Cảm giác thua trận, trong việc đọc, vừa có một chút buồn rầu lại vừa có chút ngây ngất khi ngước nhìn lên những đỉnh núi thật hùng vĩ và cao tít tắp, lúc ấy, gần như toàn bộ niềm vui đều nằm ở chỗ: cố trèo lên đỉnh núi ấy. Độ cao của núi trở thành một thách thức. Trèo được chừng nào vui chừng ấy.
Liên quan đến việc đọc, nhiều lúc tôi cảm thấy ghen tị với bạn bè và đồng nghiệp người Úc: Hồi nhỏ, cả hai cùng mê đọc sách như nhau, cùng đọc một số lượng sách giống nhau, nhưng trong khi các bạn tôi, những người nói tiếng Anh như ngôn ngữ thứ nhất, có thể đọc được vô số những cuốn sách hay, không những hay mà còn lớn, không những lớn về phương diện nghệ thuật mà còn lớn về phương diện tư tưởng, những tác phẩm được xem như những điển phạm trong phạm vi toàn cầu: với chúng, người ta có thể tự hào là có kiến thức; còn tôi thì chỉ mê mải đọc cả hàng ngàn cuốn sách nho nhỏ nhàn nhạt, như những ca khúc cải lương, chỉ thay đổi lời chứ không thay đổi điệu: Với chúng, thú thực, tôi cũng chả biết dùng làm gì. Nói cách khác, dễ hiểu hơn: đọc Shakespeare, chẳng hạn, người ta có thêm một cái gì đó có thể sử dụng cả đời; đọc Kim Dung, Quỳnh Dao hay hầu hết các tác giả viết feuilleton trên báo chí miền Nam ngày trước, chúng ta chỉ được một chút quên lãng, nghĩa là chỉ mất thì giờ.
Mỗi lứa tuổi nên có một loại sách thích hợp. Có những cuốn sách nên đọc lúc trẻ và có những cuốn sách nên đọc lúc đã lớn tuổi. Nhiều lúc tôi cảm thấy may mắn là lúc nhỏ, những năm đầu tiên của trung học, tôi đã đọc gần hết sách của Tự Lực văn đoàn và Thơ Mới. Nếu đọc muộn hơn, sẽ chỉ thấy đèm đẹp, càn cạn và nhàn nhạt. Nhưng nếu ở lứa tuổi ấy mà không đọc chúng, hoặc chỉ đọc những “Con trâu” (Nguyễn Văn Bổng) hay “Người mẹ cầm súng” (Nguyễn Thi) hay thơ Tố Hữu thì tâm hồn sẽ mất đi rất nhiều thứ, ít nhất là những mơ ước thật trong sáng và những mơ mộng thật nhẹ nhàng.
Ngày xưa, có câu nói của ai đó đã thành danh ngôn: “Họ chỉ sợ những người đọc một cuốn sách”. Có lẽ đó chỉ là một cách nói. Sự thật, không có ai hiểu một cuốn sách, dù chỉ ở mức vừa phải, nếu chỉ đọc một cuốn đó thôi. Người ta phải đọc cả ngàn cuốn sách mới hiểu được sâu sắc cuốn sách đầu tiên họ đọc. Lý do là cuốn sách nào cũng có tính liên văn bản: Nó có hàng ngàn sự nối kết chằng chịt với các cuốn sách khác. Chỉ dừng lại một cuốn sách không khác gì cảnh bị ở tù. Lại là tù biệt giam. Trong hầm kín.
Bởi vậy, tôi rất ngạc nhiên khi nghe, không phải một lần mà là nhiều lần, không phải từ một người mà từ nhiều người: Một số nhà văn lớn tuổi thường khuyên các nhà văn trẻ tuổi hơn là đừng đọc nhiều quá. Hai lý do thường được nêu lên là: Một, đọc kỹ một vài cuốn sách thì dễ có cơ hội đi sâu hơn là đọc cả hàng chục, hay hàng trăm, thậm chí, hàng ngàn cuốn sách; và hai, đọc nhiều quá sẽ bị ảnh hưởng từ người khác, do đó, sẽ đánh mất bản sắc riêng của mình. Xin nói ngay hai điều: Một, những lời khuyên kiểu ấy, tôi chỉ nghe từ giới cầm bút người Việt; ở Tây phương, có lẽ không có ai nói vậy; và hai, theo quan sát và đánh giá của tôi, những nhà văn thường đưa ra lời khuyên ấy đều lớn tuổi nhưng không phải là những tài năng lớn; tất cả các tác phẩm của họ đều khá nghèo nàn, hơn nữa, đều chịu ảnh hưởng nặng nề của những khuynh hướng cũ mèm chứ không có gì là của riêng họ cả.
Ở Tây phương, ngược lại, hầu như mọi người đều khuyên giống nhau: Để viết hay, trước hết, hãy đọc. Không có nhà văn lớn nào mà không đọc nhiều. Thử đọc các bài phê bình và tiểu luận của các nhà văn và nhà thơ lớn ở Tây phương thì thấy ngay: Họ không những nhạy cảm và có khả năng diễn đạt giỏi mà còn có kiến thức rất rộng và óc phân tích rất cao. Bởi vậy, nhiều người trong họ không phải chỉ là những người sáng tác mà còn được nhìn nhận như những nhà phê bình và lý thuyết gia xuất sắc. Tất cả những điều đó đều đến từ việc đọc.
Nhớ, nhà văn Phạm Thị Hoài, đâu đó, có nêu lên một ý mà tôi rất thích: Ở thời đại toàn cầu hóa như hiện nay, một nhà văn không có quyền cáo lỗi với độc giả về việc không biết các đồng nghiệp của mình trên thế giới nghĩ gì và viết gì. Lại nhớ Susan Sontag, đâu đó, có nói một ý rất hay: “Một nhà văn, trước hết, là một độc giả. Chính từ việc đọc mà tôi rút ra được những tiêu chuẩn để dựa vào đó tôi đánh giá các tác phẩm của chính tôi và cũng theo đó, tôi buồn bã nhận thấy tôi còn quá thấp. Cũng chính qua việc đọc, tôi trở thành một phần trong một cộng đồng văn học vốn bao gồm nhiều nhà văn đã mất hơn là những người còn sống.”
sách giấy giờ em muốn đọc cũng không đọc được nữa, vì đa số in chữ nhỏ quá, thỉnh thoảng có sách hay bạn bè gửi vào mail đọc phóng to chữ thì được. em bị viễn thị, lắm khi cái chìa khóa để ngay trước mắt phải ngồi lùi xa tý mới nhìn thấy được
ham đọc sách từ bé, đúng như tác giả viết ngày mà không đọc thì chẳng khác gì tra tấn
đọc nhiều thế nhưng em chẳng áp dụng được cái gì vào đời cả, nửa cuối cuộc đời rồi mà vẫn văn dốt vũ dát anh ạh
Lên không gian uống cà phê ông Gió ơi
Quán cà phê nhà ta mấy bữa nay vắng vẻ quá, chắc cuối tuần các bác nghỉ ngơi thư giãn! Thời gian trôi đi quá nhanh , tìm lại một chút ký ức về tuổi áo trắng.
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...02_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...93_574_574.jpg
Lòng thổn thức mỗi buổi tới lớp gặp ánh mắt ấy.
Tôi phải học ông Kiem về lòng thổn thức mới được.
Ông Kiem có dịp ghé quán thường nhé. Khách củ người xưa giờ tìm vui chốn khác rồi. Tôi nghĩ vậy không biết có đúng ? :)
Ai qua sông tôi đưa, khà khà .
https://www.youtube.com/watch?v=456eCbIJ9o8
Ông D thân mến
Quãng thời gian này tôi khá buồn ,Analia Rego gửi cho nhiều nhạc hay lắm nhưng lười không muốn tập .Đàn tôi bán dần gần hết ,cách đây vài hôm tôi nhận được mail của người muốn mua cây Ramirez .Giá cây này khoảng 5 cho đến 6K nhưng ông không đủ tiền chỉ có 1,5 K thôi Đọc mail tôi vừa buồn cười vừa dâng lên niềm thán phục .Ông đã 82 tuổi rồi ,thích tập chơi đàn muốn mua đàn của tôi nhưng vợ ông chỉ cho phép ông tiêu 1,5K cho đàn địch thôi
Cái hay ở đây là 82 tuổi rồi mà vẫn nghe lời vợ và ở cái tuổi mà một chân ông đã ở trong mồ nhưng vẫn háo hức muốn thử sức mình trong một lĩnh vực xa lạ
Tôi chợt hổ thẹn quá chừng ,ông hơn mình một giáp ,xưa nay mình vẫn tự hào là sức sống mạnh mẽ té ra kém xa ông già hiền lành này
Chợt hứng khởi quá ,lôi đàn ra tập lôi rượu ra uống ừng ực .Tuổi này rồi mà vẫn có người dậy cho mình bài học tuyệt vời về lẽ sống
Ông thân mến, tôi chưa biết có về kịp dịp giáng sinh này không vì còn đang chờ tin tức an nguy của bạn mình nhưng cũng chúc ông và gia đình một mùa Holiday an khang thịnh vượng (tôi kèm lá thư ông đọc chơi coi như quà Giáng sinh ,với tôi nó còn quí giá hơn bất kỳ thứ gì)
I'm 82 years old and want to learn to play a guitar. I like the looks of your Ramirez guitar I liked it better than your other model. I need something with nylon strings, because my fingers wont hold up on steel strings. My question is, would you take $1500.00 including shipping to sell it That's all my wife will let me spend, not knowing if I will continue to play or not, and if not I can understand. I live in St. George, Utah. Please let me know. Thanks, Don Jensen Dec-15-14
Cái câu if not I can understand vừa buồn vừa bi tráng .Tuyệt
Cảm ơn bác Lâm. Quý báu quá đọc thư ông vừa buồn cười vừa trân trọng làm sao sự thật thà trong sáng của ông lão. Khó mà làm ngơ được với lời đề nghị chân thành như vậy.
Thầy Dũng đã cho tôi tập sang Canon rồi bác ạ. Thầy bảo trong đám học trò già tôi chịu khó nhất. Nhiều khi công việc bề bộn làm xong mệt lã nhưng cũng tranh thủ rải bậy vài bài.
Dẫu biết rằng vô thường của sức khỏe, bệnh tật, hoàn cảnh thì con người chỉ biết đón nhận dù muốn dù không nhưng cũng cầu mong cho bạn bác vượt qua hiểm nguy. Dịp này về không kịp thì dịp sau bác nhé.
Chúc bác cùng gia đình một mùa Giáng Sinh an lành và có thêm nhiều điều tin yêu trong cuộc sống.