Hai cha con đi uống cà phê tối nay, gặp quán này, ông chủ mê câu cá (không biết có mê cờ tướng không nữa). Em chụp tấm này tặng anh Gà
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...86_574_574.jpg
Quanh quán toàn tranh ảnh về cần câu và cá
Printable View
Hai cha con đi uống cà phê tối nay, gặp quán này, ông chủ mê câu cá (không biết có mê cờ tướng không nữa). Em chụp tấm này tặng anh Gà
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...86_574_574.jpg
Quanh quán toàn tranh ảnh về cần câu và cá
bố Kiếm nhựa ngoài cho con gái học cờ, những cái tối thiểu như cắm nồi cơm, cùng bố nhặt rau chế biến món ăn cũng phải tập cho cháu
con gái tôi còn mua cả bộ đồ thêu cho nó về tập- giả sử sau này con thêu áo cho người yêu nó nữa.
học hành thì không quan trọng lắm, trung bình cũng được, nhưng nó phải là đứa biết dẫn dắt tụi bạn, thủ lĩnh về bắt cứ lĩnh vực gì,
nhóc tớ bằng tuổi con nhà Kiếm nhưng nó dà dặn lắm, biết ngồi bán cá vàng, cây cảnh với bố- nói tiếng Anh cũng rất tốt
câu này hay quá bác Lâm, em cũng vậy ra đường toàn bị gọi bằng bác hoặc chú, trước đây mỗi tháng sắm vài cái áo, vài đôi giáy giờ toàn mặc đồ cũ, người toàn mùi cá lại gần bọn con gái nó đã sợ rồi, gõ Ipad cũng khoog được vì mắt kém
thôi cố để thằng con trai nó thay vậy vì nó nhìn hơi kháu trai, lại có tuổi trẻ nữa
Tôi thấy anh chăm sóc được con cái như vậy, tôi quý anh lắm và mong được như anh; Nhưng cảnh tôi , anh em cũng thừa hiểu rồi; Vừa chiến đấu vừa nuôi con. Hổng cái hậu tuyến khổ lắm; Ai cũng có cái gánh nặng riêng. Nhiều lúc phải hy sinh mình đi để có điều kiện cho con ăn học và phát triển.
Ở tuổi này, tôi chỉ cần cháu tự biết chăm sóc bản thân và học thêm nữ công gia chánh thôi!!!. Tôi hy vọng ở nó nhưng không kỳ vọng nhiều đâu.
Thì mấy đứa đó không phải bằng tuổi con cháu mấy ông sao? Ông nào cũng ngoài 50 còn gì. Chỉ trừ ông Tý ra thôi. Lần trước về đi nhậu chung con bé tiếp viên cứ anh anh em em với ổng còn với tôi thì cứ chú chú cháu cháu.
Đừng gọi anh bằng chú, a không thích thế đâu.
Mình chỉ cách xa nhau có một vài ba giáp.
Vào một hôm trời mát mình thử phát xem sao.
Nếu mà nó không vào, thì gọi anh bằng chú:))))
cái quan trọng là cha mẹ phải biết hy sinh những thứ tầm thường để lo co con cái thôi, già rồi gái gú làm gì, chưa đươc 1 phút đã gọi chị ơi nghiêng bụng để em xuống.
kể cả những thứ mình ham mê cũng phải bỏ dần
Chắc phải chơi những bài khó thì mới lòi ra khuyết điểm đúng không bác Thợ. Có cậu nhạc viện nọ dùng cây đàn hơn 20 triệu đến học với thầy Dũng đánh không ra được mấy nốt trong tác phẩm nọ. Xét đàn cũng như xét người phải dùng phép của Khổng Minh. Bảo rằng tôi thanh liêm chưa hẳn đã đúng. Thử đặt tôi vào hoàn cảnh vợ bệnh con đau, gia cảnh khốn khó xem tôi có còn thanh liêm nữa hay không hè hè.
Bác mà ship cây đàn 2000$ về đây thì nó sẽ biến thành cây đàn 20$ mất. Bác nhớ bài tập làm văn của cô bé lớp 3 chứ tả rất chân thực về nghề nghiệp của bố mẹ nó. Thằng bạn tôi làm sáo gỗ, sáo đầu rồng ship sang Mỹ, ông khách nhận được thì chiếc hộp vỡ tan tành và còn in cả dấu giày trên ấy. Cái tội đóng hộp kỹ quá không thể gỡ ra xét được...
Ông D này ác nhân. Ổng mà nhận thứ 2 thì không ai dám nhận thứ 1 :))
Ai đời chuyện đã bảo giấu giùm ông lại sơ ý huỵch toẹt ra thế này. Nhở mà cả làng biết được thì tôi phải ăn nói làm sao đây. Cũng may chưa ai biết nên tôi cũng yên lòng :venhvao
Kể nhỏ với ông D chuyện này. Và ông giử kín hộ tôi, không được kể chuyền cho người chưa quen nhé.
Số là ngày xưa ở Phi, tôi được ở chung với vài em độc thân chưa chồng.
Có 1 hôm tôi hỏi em tên Linh : Khuya rồi sao em chưa ngủ ?
Em trả lơì: em đang nhớ nhà .
Tôi : ok, vậy lát nữa đi ngủ nhớ gọi anh ngủ chung nhé.
Em : xí, ai cho anh ngủ chung?
Tôi: thì lâu nay mình vẫn ngủ chung đó mà.
Em : ......
Tôi : .....
Ai nghĩ sao không sao. Ý tôi là ngủ chung nhà đó mà, he he.
Hôm này đến Cỏ Xanh hay tin ông Kiếm Nhật bị xuất huyết não phải nhập viện. Hiện không biết ông nằm bệnh viện nào sức khỏe ra sao. Ai có tin cho mọi người biết để giúp ông ấy trong lúc khó khăn...
Tôi bị rối loạn Tuần hoàn não và chắc cảm nắng do hôm qua đi nắng nhiều quá!! Cám ơn ông D nhiều. Tôi mệt , sốt và đau nửa đầu sau thôi; May mà giải úp vẫn diễn ra tốt đẹp. Tôi nằm bẹp thêm một đêm chắc khỏi; Tôi nhờ mọi người ở nhà nấu ăn rồi; Mời ông tối ghé cùng ông Trung. Tôi thất lễ không đến đón tiếp được.
Có gì đâu ông Kiếm thấy ông nói vậy tôi cũng đỡ lo. Chiều nghe em ông bảo thế tôi không biết tin tức làm sao. Thôi lần khác ông lên Bình Dương gặp nhau vậy.
http://quatructuyen.com/wp-content/u...mung-20-11.jpg
Dù đã ra trường nhưng chúng ta vẫn phải trả bài nên vẫn còn là học trò. Xin chúc mừng ngày 20/11 và gửi lời tri ân đến tất cả thầy cô.
http://2.bp.blogspot.com/-uZAhjuni91...ad+teacher.png
Đã gọi là thầy (sư) thì không phân biệt cao thấp, cứ hơn một tí tẹo là có thể làm thầy (nhất tự vi sư, bán tự vi sư). Chung quy chia làm hai hạng. Hạng tiên sư và hạng tục sư.
Hạng tiên sư vì người mà dạy cách làm người. Hạng tục sư vì tiền mà dạy cách làm tiền. Hạng tiên sư “lôi” kiến thức (vốn có sẵn) trong bụng học trò ra. Hạng tục sư “nhét” kiến thức từ ngoài vào. Vì vậy, tin theo tiên sư thì con người là tiểu vũ trụ. Tin theo tục sư thì con người là cái thùng chứa sách.
Hạng tiên sư chỉ cho học trò thấy cái chỗ thiếu của mình. Hạng tục sư chỉ cho học trò thấy cái chỗ giỏi của mình. Thấy thiếu thì lo lắng, muốn được bổ sung, vì thế kiến thức tăng tiến. Thấy giỏi thì hung hăng, muốn được thi thố, vì thế kiến thức dừng lại. Hạng tiên sư nương theo con người mà hành đạo. Hạng tục sư nương theo chính trị mà hành nghề.
Nước có đạo lý thì tiên sư nhiều hơn tục sư. Nước vô đạo lý thì tục sư nhan nhản, có khi bói không ra một mống tiên sư nào. Chính trị đứng đắn chú trọng đến tiên sư. Chính trị lưu manh chú trọng đến tục sư. Bởi thiên hạ ai cũng quan tâm đến việc làm người thì chính trị khó bịp, ngôi vua nguy như đèn ra trước gió, phải tử tế lắm mới mong giữ được. Thiên hạ ai cũng quan tâm đến việc làm tiền thì chính trị tha hồ bịp, ngôi vua chả cần tử tế vẫn có thể muối mặt mà cố đấm ăn xôi.
Giáo dục cốt làm thay đổi dân trí. Song không phải bao giờ cũng theo hướng nâng cao. Giáo dục vì dân nhằm vào cái chỗ sáng suốt của dân. Giáo dục lừa dân nhằm vào cái chỗ mê lú của dân. Huống chi cái việc học làm người kia lại vô cùng khó khăn. Bậc tiên sư dù cố đến mấy, rốt cuộc chỉ mang tiếng vẽ đường cho hươu chạy. Mấy ngàn năm càng vắng ngắt bóng người...
Bác Thợ Điện viết sâu sắc nhưng em không hiểu cái hình bad teacher minh họa cho bài viết có hợp lắm không nhỉ??!
Tiên Sư - Good teacher
https://encrypted-tbn1.gstatic.com/i...CQNuGiJfWh-PEF
Tục Sư -Bad Teacher
http://slopeofhope.com/wp-content/up...-london-13.jpg
Đời bây giờ hiếm Tiên Sư chỉ còn Tục Sư thưa ông
Trong cuộc sồng đời thường thì không thiếu cái gì nói về đẹp và xấu. Như mặc định âm dương, cao thấp, trắng đen.... .
Quan trọng là lòng hướng thiện khi suy nghĩ hoặc làm 1 việc. Tuy có thể đẩy đưa do hoàn cảnh cho nên..., nhưng cứ nhìn về cái / điều tốt thì sẽ cho ra 1 sản phẩm tốt được công nhận.
Tha thứ có từ thiện niệm
“Tha thứ” có nghĩa là chịu đựng những sai trái của người khác, mà chỉ có những người có tâm trí sâu rộng mới làm được. Một người có tâm trí sâu rộng có thể hiểu những khó khăn của người khác và tha thứ những lỗi lầm của họ. Ví dụ như, nếu chúng ta làm điều gì sai trái, chắc chắn là chúng ta sẽ ân hận và hy vọng rằng người khác sẽ tha thứ cho chúng ta, để chúng ta có cơ hội sửa chữa lại và không bao giờ lầm lỗi như thế nữa. Nếu đặt chúng ta trong vị trí của những người khác, thì có ai không muốn được điều đó không? Nếu chúng ta có thể hiểu cảm nghĩ của người khác muốn được tha thứ, chúng ta sẽ hiểu ý nghĩa và giá trị của “tha thứ”. Một người có tâm trí sâu rộng không những hiểu được tâm ý người khác, mà còn cho họ cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của họ.
Một lần, một bé gái đến nhà bạn cô ta để chơi. Cô ta lỡ làm bể cái bình mà mẹ của bạn cô ta rất quý. Cô ta sợ hãi và ân hận rất nhiều, vì cô ta biết rằng cái bình này là vật hồi môn của bà ngoại bạn cô ta để lại cho mẹ bạn. Cô ta vừa nói vừa khóc với mẹ của bạn cô ta “Cháu xin lỗi!”
Mẹ của bạn cô ta nói “Không sao đâu, không sao đâu. Đừng buồn, đừng buồn nữa”. Bé gái hỏi “Nhưng, đây là của hồi môn mà mẹ Bác để lại cho Bác phải không?” Mẹ của bạn cô ta trả lời “Cái bình đã bị vỡ, mặc dầu bác quý nó vô cùng, mẹ của Bác vẫn còn trong tâm Bác mãi mãi. Cái bình chỉ là vật kỷ niệm và nó có bị bể cũng không ảnh hưởng gì đến những kỷ niệm với mẹ của bác”.
Bé gái đó rất biết ơn về sự tha thứ mà bé có được. Từ câu chuyện này, bé gái học được, khi có việc xảy ra, một người không thể chỉ hiểu sự việc trên bề mặt, nhưng luôn luôn nhìn sự việc với tấm lòng và hiểu được ý nghĩa sâu sắc của nó. Từ đó, bé gái học được cái tính đối xử với người khác bằng sự nhẫn nhục, chịu đựng.
Một triết gia người Pháp nói “Sự khích lệ đóng góp từ 80 đến 90 phần trăm trong giáo dục. Giáo dục không phải chỉ là cho ăn, ngược lại nó nên được xem là sự kích thích, nuôi dưỡng trí tuệ”.
Những thiện ý sẽ mang lại một thế giới của Chân, Thiện, Nhẫn.
Tác giả: Pan Wenshan
https://www.youtube.com/watch?v=QIqHCCCPmWM
There is a house in New Orleans
They call the Rising Sun
And it's been the ruin of many a poor boy
And God I know I'm one...
Thuở ấy, bên cạnh Từ Hải, vị đại vương lừng lẫy oai danh, có một nhân vật kỳ tài, đáng liệt vào hàng “dị nhân”: họ Phàn, tên Cự, tự Bình Cung, ngay từ thời trẻ đã nổi tiếng tài hoa, cả một vùng Liêu Đông rộng lớn không ai là không biết tiếng. Cả Thanh Tâm Tài Nhân lẫn trong Truyện Kiều đều không thấy nhắc đến nhân vật này, có lẽ vì không liên quan nhiều lắm đến câu chuyện chính. Người viết những dòng này, nhân lần giở những thư tịch cổ, thấy những chuyện về nhân vật này thì giật mình kinh hãi, thầm tự nhủ: nếu không có Phàn kia thì chắc gì Từ đã thành Từ, ngay đến thành người còn khó, huống hồ… Nay xin chép ra đây để bạn đọc xem cho vui, và vì trong nguyên bản hơi văn cổ, ý tứ sâu xa, nên xin được phiên ra lời thường thời nay, để khỏi làm mệt trí bạn đọc.
Phàn, người thấp bé loằn choằn, dáng đi lật bật, trông hình dong chẳng có vẻ gì “tao nhân, mặc khách” cả. Tới ngoài hai mươi tuổi, thi thơ vạn quyển làu thông, không còn sách gì trong thiên hạ mà Phàn chưa từng đọc qua. Với Phàn, Khổng Mạnh – Trình – Chu – Lão – Trang chỉ như người quen biết cũ. Đỗ – Lý – Đào – Tô – Vương – Bạch… chỉ như bạn tâm giao thù tạc mà thôi. Cao ngạo, không màng danh lợi nhưng Phàn không giống các ẩn sĩ cứ phải chạy trốn lợi danh, xa lánh cõi tục; Phàn chỉ nhởn nhơ bầu rượu, túi thơ, cười cợt, đàn đúm với đủ hạng người trong thiên hạ. Sáng sớm cùng bọn vương tôn công tử cưỡi ngựa lên chơi trên non cao, hít thở hơi sương loãng, ngắm nhìn thế núi hình sông, chiều ngồi đánh cờ với vị thượng thư bị “biếm” về vùng này từ lâu, ấy thế nhưng đêm khuya còn thấy Phàn ngồi uống rượu, đánh bài với đám phu khiêng kiệu và chăn ngựa ở nhà dưới, rồi say sưa ôm vai mấy con người tục tằn, lầm lũi ấy, nghiêng ngả, lắc lư mà hát ô a những bài hát của kẻ trồng dâu, của người đánh cá. Có người bảo: giao du kiểu ấy, trong thiên hạ chỉ có thể là kẻ điên hay bậc chí thánh. Các bậc quyền quý trong vùng ngầm bảo nhau chớ dại mà động vào gã ấy, cái “hư danh’ của gã lớn lắm, mình dễ mất mặt như chơi. Quả vậy, đám người có danh tiếng đua nhau cầu cạnh làm thân với Phàn, trong khi những con người nghèo khổ thô kệch thường vẫn ngại ngùng, e dè mỗi khi được Phàn cư xử suồng sã. Số người tự nhận là học trò của Phàn rất đông tuy không thấy Phàn ngồi dạy học bao giờ. Có lẽ đám người này, nhân lúc giao du chơi bời, bái phục Phàn mà tôn làm thầy chăng?
Bữa kia có người họ Lương từ phương xa đến, vốn nghe danh Phàn đã lâu, muốn xin gặp mặt để đàm đạo văn chương. Hôm ấy trong nhà Phàn khách khứa đông, toàn những bậc “thức giả”, kẻ mới đến biện thuyết say sưa, rồi cao hứng đến gần kệ sách quơ tay rút hú họa một quyển, nhìn qua tên sách lật hú họa một trang, lấy ngón tay trỏ vào một chữ trong đó. Xong, ông ta đưa quyển sách cho mấy người đứng đó, còn mình nhắm mắt, khoanh tay đọc một hơi hơn một vạn chữ, mọi người dõi theo thấy không sai, không sót chữ nào, thảy đều lắc đầu lè lưỡi. Khách khoái chí định lặp lại trò đó với một quyển khác thì chủ nhân ngăn lại – “Hân hạnh, chúng tôi được thấy nhỡn tiền tài năng của tiên sinh, giờ xin mời quý khách cùng ra vườn sau, uống trà, thưởng hoa, rồi thong thả cùng nhau đàm đạo”. Phàn cho người nhà dẫn khách khứa ra vườn, còn mình xin lỗi ra sau. Một vườn cây um tùm chẳng có hoa, chẳng có bàn trà nào cả, bể nước, non bộ cũng không, chỉ thấy trên các cành treo rất nhiều lồng chim to nhỏ các cỡ, thảy đều sơn son thếp vàng. Khách đến gần xem chim, thì chỉ thấy một loài: vẹt, phải, mỗi lồng một con vẹt, bên lồng lại có tấm biển con đề chữ. Ghé mặt đọc những biển con ấy, khách giật nảy mình: “Khổng tử”, “Mạnh tử”, “Tuân tử”, “Chu Hy”, “Hàn Phi Tử” – Mỗi lồng chim gắn tên một bậc danh gia. Khách chưa hết hoảng hồn về trò chơi ngông của chủ nhân, thì bên tai đã vang lên “Luận ngữ”: con vẹt mang tên đức Khổng đang đọc thao thao. Từ cái cây đối diện cất lên rẽ rọt tiếng “Đạo Đức Kinh” là con vẹt mang danh Lão tử. Bên này, con “Mạnh tử” vừa cất tiếng thì hàng bên kia lại vang lên “Khư níp” từ cái lồng Trang tử, rồi “Cô phẫn”, “Thuyết nan” rõ là chú vẹt “Hàn Phi” rồi tất cả cùng cất lên một lúc, rào rào rất vui tai, nhưng không còn nghe rõ ra lời gì nữa. Mọi người đưa mắt nhìn Lương tiên sinh, nhưng không thấy ông ta đâu cả, bèn lục tục trở lại phòng khách vừa khi Phàn từ trên gác xuống đang đứng vươn vai: chủ nhân đã kịp làm một giấc ngon lành! “Chúng tôi qua đây chơi đã nhiều mà sao hôm nay mới được thấy kỳ quan của bác”. Khách hỏi – “Thì mãi đến hôm nay lũ vẹt của tôi mới gặp được địch thủ ngang tài, à mà vị khách quý của chúng ta đâu rồi!… Ôi, tôi thật là thất lễ. Mời các bác dùng trà”. Mọi người vui vẻ bàn tán về vị khách lạ lùng, ra đi lúc nào không ai hay, trong khi đó chủ nhân ngồi gục đầu ủ rũ:
“Tôi thương các bậc thánh nhân tiền bối, lao tâm khổ trí bao nhiêu để làm ra các học thuyết cao siêu – Phàn thở dài ảo não – để rồi các Bất Lương tiên sinh mang những ý cao lời sáng của các ngài ra làm phù phép hại đời. Lũ vẹt của tôi chẳng làm hại ai đâu các bác ạ. Như Bất Lương tiên sinh kia, nếu suốt đời không thành đạt thì cũng chỉ tốn cơm cha áo mẹ là cùng. Giá – áo – túi – cơm hay giá – thơ – túi – chữ cũng thế thôi, không hại đến ai. Nhưng ác thay, tài ba kiểu ấy bao giờ cũng là con đường tốt nhất dẫn đến quyền cao chức trọng, phú quý vinh hoa. Thương thay lũ trẻ, thương thay giống nòi, một khi những Bất Lương tiên sinh kia lên cầm quyền giáo hóa. Thương thay xã tắc, đau thay, đau thay!…”.
Phàn ôm ngực, mặt nhợt nhạt, lệ rơi lã chã. Các khách văn lặng lẽ nhìn nhaụ Thường những lời lẽ của Phàn, những buồn vui của Phàn ít người biết khi nào giả, khi nào thật, khi nào đứng đắn, khi nào bông lơn. Cái số ít người ấy, Phàn coi là gan ruột với mình. Nhưng hôm nay thì mọi người đều thấy rõ, tuy không ai bảo ai, rằng Phàn đang nói những lời từ máu huyết của mình. Và những phút thế này hiếm lắm.
Phàn thường đưa ra những câu hỏi oái oăm làm mọi người rối trí. Có lần Phàn hỏi: “Trong thánh nhân có kẻ ti tiện không?”. Mọi người xanh mặt. Phàn lại hỏi: “Trong kẻ ti tiện có thánh nhân không?”, Mọi người hoang mang chưa biết trả lời sao, thì Phàn tự trả lời: “Ta e rằng có tất!”, rồi trầm ngâm nói thêm: “nếu không thế sao gọi được là người”. Có lần khi luận về sách Mạnh Tử, Phàn bảo: “Người kia cậy tài, ta cậy cái ngu của ta. Kẻ kia cậy mạnh, ta cậy cái hèn của ta”. Có người rụt rè thắc mắc e trong nguyên bản không phải thế, xin được giải nghĩa lại cho rõ. Phàn chỉ cười, nói: “Được, được!” rồi thôi, không thấy nói thêm chi cả. Đại loại lời lẽ của Phàn là thế, thường lạ tai và ngược đời, có người cho là lời lẽ của kẻ cuồng, không đáng để tâm, nhưng cũng có người chịu khó suy ngẫm, rồi đem ra tranh cãi với nhau, mà khi tranh cãi thường mỗi người hiểu một cách.
Một hôm có người khách khác thường đến thăm Phàn. Người khách cao lớn, đẹp một cách hào hùng, vừa có cái oai phong của một dũng tướng, lại vừa mang cốt cách phong nhã hào hoa. Khách tên là Hải, họ Từ, một cái tên không xa lạ gì với dân chúng vùng này. Hai bên đàm đạo, từ chuyện thế sự nhiễu nhương đến binh pháp mưu lược cùng lấy làm tâm đắc. Những chuyến viếng thăm của Từ càng dày, tình giao hảo hai bên càng thân. Trong nhà Phàn, Từ đi đứng nằm ngồi thoải mái như ở nhà, còn Phàn tự cho phép mình nói năng với Từ bằng khẩu khí của người chăn ngựa. Đó là cách đặc biệt Phàn dùng để tỏ biệt nhỡn với bạn như kiểu Nguyễn Tịch xưa dùng mắt xanh tiếp khách tâm giao. Một ngày kia Từ đến giã biệt Phàn để ra đi. Đi đâu? Không cần biết – Bốn phương trời, vạn nẻo đường, những dấu chân vô định – Kẻ trượng phu phải tung hoành ngược xuôi cho phỉ chí, không gì đè nén được, không gì ràng buộc được, phải cho thiên hạ biết đến ta. Từ hăm hở nói – Chỉ có thể thôi ư? Phàn hỏi.
Từ muốn rủ Phàn cùng đi – chẳng lẽ một người ngang tàng như anh mà mãi chịu chôn vùi trong cảnh tù túng – Không, ta bao giờ cũng đến được nơi cần đến, ta tung hoành theo cách của ta, ẩn dật theo cách của ta, anh làm sao biết được? Thôi, anh đi, ta chỉ gửi theo anh ba chữ: Giữ lấy mình. Phàn vỗ vào bờm ngựa của Từ, quay gót trở về không ngoái lại.
Nửa năm sau, Từ đến thăm Phàn trên cỗ xe tam mã. Không phải chỉ có mình Từ, cùng đi còn có một người đàn bà đẹp như ngọc, nhưng trong vẻ duyên dáng yêu kiều vẫn hằn một nét buồn thẳm sâu. Vương Thúy Kiều, người kỹ nữ – bây giờ là Phu nhân – có số phận éo le này, Phàn đã biết. Nhan sắc của nàng quả bất hư truyền. Nhưng mà cái thiên hạ gọi là “tài” của nàng, thì chỉ là chuyện hão, vài trăm bài thơ ngâm vịnh – tùng, cúc, tuyết, sương, mây hoa, trăng, núi chẳng có gì ngoài sự khéo léo tầm thường, dăm bài nghe xé lòng, nhưng chỉ là tiếng kêu đau bột phát mà thôi.
Qua cách thù tiếp của chủ nhân, người đàn bà lịch lãm này hiểu ngay rằng ông ta không ưa mình: đôi mắt ông ta nhìn như xoáy vào tâm can, thế mà lời lẽ thì lại rất văn hoa kiểu cách. Về phần Từ, chàng chưng hửng khi thấy bạn không mấy tán thưởng văn tài của người vợ yêu mà chàng rất đỗi kiêu hãnh. Nhưng đó không phải là cái chính. Lúc chỉ có hai ngườị Từ đùa rằng đã không chỉ theo đúng lời khuyên của bạn (hãy giữ mình) mà còn làm được hơn thế nữa! Phàn chỉ nói: “Anh lầm!” nhưng trong bụng nghĩ “Than ôi, đem cái tâm của mình mà sánh với tâm của Kiều, Từ đã tự rút ngắn mình đi biết bao nhiêu. Giữ mình ư? Trọn vẹn làm sao được, một khi còn chưa tự hiểu mình?”.
Nhưng Từ đâu nghĩ được điều đó. Từ, lúc này không còn một mình một ngựa, mà trong tay đã có năm ngàn tinh binh, và cả một dải đất lớn kéo dài mấy huyện. Chàng muốn được có Phàn làm quân sư, nhưng Phàn từ chối, sau nể tình, cho một người trò yêu (vốn trước đây là người đánh xe) theo Từ làm mưu sĩ. Từ tha thiết xin nghe những lời chỉ giáo của Phàn về thế thuận nghịch, tiến lui trong bước đường sự nghiệp trước mắt. Phàn nói:
“Từ nay mọi hành vi, cử động của anh sẽ chạm đến vận mạng của nghìn vạn con người, muốn hay không, anh đã bước vào chính trị. Lẽ đời có vay có trả. Nếu chỉ với năm ngàn quân mã tung hoành trong mấy huyện miền núi này, thì tài ngang trời dọc đất của anh cũng chỉ làm đến lục lâm thảo khấu mà thôi. Không, tài của anh xứng với nghiệp vương bá. Đang lúc kỷ cương rối loạn, quan lại tham nhũng nhung nhúc như dòi bọ, dân tình khổ nhục như trâu chó, chỉ một tiếng “nghĩa” xướng lên, trong tay anh có ngay hàng chục vạn binh mã, ấy không phải là chuyện quá khó, và chắc ngôi vương bá sẽ đến trong tầm tay. Ta lo là lo điều khác cơ. Nói, anh đừng giận, kẻ ôm mộng bá vương, nếu trí không vượt khỏi tầm nghĩ của người đàn bà, thì sao khỏi mang mầm họa cho mình và cho đời. Ta sẵn sàng giúp anh, để vay binh quyền thế lực trong nỗi thống khổ của hàng vạn con người hèn kém, nhưng lại lo: khi nghiệp lớn đã thành, anh giúp ta trả lại sao đây?… Không, cứ để ta nói nốt. Ta hiểu lòng anh như ta hiểu chí anh: hoài bão của anh trong sạch và tốt đẹp, nhưng đời có cái lẽ khắc nghiệt của nó: cái gì trong rồi có lúc đục, đó cũng là lẽ thường. Sống quyền quý xa hoa mà mong mang cái “tâm” của người áo vải là chuyện nực cười. Nhưng ta muốn anh nhớ cho điều này: món nợ này lớn lắm. Núi xương sông máu đưa anh đến nghiệp bá vương thì không thể mong đền bồi, nhưng cũng còn vớt vát được trong muôn một, nếu kẻ cầm quyền còn biết nhớ đến ba điều ước mong ngàn đời của người dân đen, mà chưa đời nào có được:
-Ba điều ấy là gì?
-Tự do. Công lý. Yên bình.
Từ tạ ra đi trong lòng rưng rưng cảm khái, Từ tự thấy mình lớn đẹp lên ngàn lần. Trong tai chàng còn văng vẳng giọng của Phàn khi tiễn biệt: – “Hãy biết mình!”.
Phàn thực hiện lời hứa giúp Từ dấy nghiệp, bài hịch văn mà Phàn viết ngay đêm ấy quả là một áng “thiên cổ hùng văn”. Trên đường tiến quân của Từ, áng văn ấy đã lôi cuốn hàng vạn con người hăm hở đến với Từ trong khí thế long trời lở đất. Chỉ một năm sau, trong tay Từ đã tung hoành mười vạn tinh binh, tràn qua các kinh thành như nước vỡ bờ. Người học trò thao lược của Phàn, trước vốn là dân đánh xe ngựa, được Phàn gọi là “Khổng Minh thời nay” đi theo Từ làm quân sư, trên bước đường dong ruổi chinh chiến, vẫn thường lệ mỗi năm một lần về thăm thầy cũ. Lần về thăm ấy, Phàn hỏi tỉ mỉ về sự tình trong quân của Từ, nhất là cuộc báo ân báo oán vừa rồi, tiếng đồn vượt qua năm trăm dặm bay về tận đây. Thầy trò nhìn nhau, lắc đầu ngao ngán. Trong quân, mọi việc đều có sự can thiệp của người đẹp Thúy Kiều; con người mà lòng nhân hậu thì đã rõ ràng, nhưng vì quá thành công trong việc làm cho đấng phu quân tin vào cái “tài” của mình mà khiến cho mọi sự trở nên rối bét.
Đấy, để tóm cổ mấy con mụ chủ chứa, mấy thằng ma cô và một bà vợ cả hay ghen, đã điều một ngàn quân, chia làm hai ngả dưới quyền hai viên tướng, hai kẻ lúc thường trận mạc thì chui nhủi ở tận đâu, nay nhảy ra xung phong đi lập công đầu. Hai kẻ hèn nhát bất tài ấy bây giờ là tướng tâm phúc của phu nhân, và cùng với chúng, sự a dua xiểm nịnh đang được lên ngôi. Và trận máu đổ đầu rơi rùng rợn của lũ Tú Bà, Mã Giám Sinh, Sở Khanh, Ưng Khuyển, cô cháu nhà họ Bạc… đến giờ còn làm sởn gáy dân chúng quanh vùng. Thế mà, mọi thứ lầu xanh lầu đỏ nhan nhản trong vùng vẫn yên ổn hành nghề bán thịt buôn người, với hàng trăm Tú Bà các cỡ, hàng ngàn Mã, Sở các loại, bao đời hoa vẫn bị dập vùi tan nát mà nào một ai thèm đoái hoài? Dân trong các vùng có quân của đại vương tràn qua như thác lũ, được một giấc mơ đổi đời – những tưởng bão tố nổi lên quét sạch loài sói lang hung ác, loài dòi bọ thối tha – nào ngờ trời yên mây tạnh, ai lại về phận nấy!
Phàn trầm ngâm nói. Xưa nay không phải không có những người đàn bà kiệt xuất, nhưng chữ “bụng dạ đàn bà” vẫn là chỉ cái thói thường nhỏ nhen, làm hỏng việc lớn. Ác thay cái bụng dạ ấy không chỉ ở đàn bà. Đem binh mã đi bắt mấy mụ đàn bà về trả thù riêng thì quả là chỉ có bụng đàn bà mới nghĩ ra nổi. Ta tiếc thay cho Từ, không tự hiểu mình. Tài sức Từ lay thành nhổ núi, và cái kỳ vọng ta đặt vào Từ ngàn lần lớn hơn cái mộng bá vương của y. Buồn thay, ngay từ lúc này ta đã nhìn thấy trước cái kết cục không hay rồi. Nhưng thôi, dù hay dù dở, sự nghiệp của Từ chẳng còn đáng để ta bận tâm nữa rồi.
Và cũng từ đấy, người ta không thấy nói gì đến Phàn nữa.
Sáng nay Chủ Nhật em nghỉ, đưa cháu đi mấy sòng cờ chơi. Lên em Hà nhưng kỳ đài vào buổi chiều 2h nên ngồi một chút rồi đi; ghé về thăm 3 con chốt: Ông Tuấn giờ bận bịu thế này, sao chơi cờ được nữa??
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...42_574_574.jpg
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...00_574_574.jpg
Ông Tuấn chủ quán, kiêm pha chế
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...75_574_574.jpg
Địa chỉ mới của ông ấy đây; Anh em khu bồn nước hay F1 GV; F5 PN có thể ghé chơi, Cờ sáng hay Cờ úp đều có; Quán tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng có người chơi.
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...74_574_574.jpg
Ghé qua đường số 4 coi công tác chuẩn bị giải tới, thấy cũng ổn
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...41_574_574.jpg
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...20_574_574.jpg
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...85_574_574.jpg
Kinh doanh thường nhật thế này cũng tốt!!!
Người hùng của ông thắng rồi đó ông Tý. Cho ông cái hình lúc Anand đi 23. ... b5 !! mở đường máu phản công
http://en.chessbase.com/Portals/4/fi...-03-magnus.jpg
không biết lúc đó Carlsen ngẩn đầu ra nghĩ gì -- "chết mẹ không thấy chiêu này," hay "ông già lọt bẩy của ta".
Thêm một ngày vui cho ông, phải rủ bạn bè ăn uống nhe. Cả xứ ông chắc mở hội hôm nay.
Hi hi, ông Wind hay thật. Tôi nghe nói trận chiến từ ban đầu đã diễn ra nhiều kịch tính như là để đánh lừa địch thủ. Cao thủ Carlsen làm được điều mà anh ta đã nói. Ý là sẽ thắng lần 2. . Tôi thì vừa coi trực tiếp, rồi nhìn lên % thắng thua của 2 bên, bên cạnh còn có nhiều comments, có khi thấy anh Anand đi xong thì nhìn Carlsen, rồi thì Carlsen nhíu mày ... làm cho tôi cũng sốt ruột.. hi hi.
Hôm nay Na Uy đưa tin Carlsen suốt. Báo VG tại Na Uy mở luôn mục chúc mừng cho Carlsen.
Em không biết đây là trận chung kết hay trận nào của anh Carlsen; Nhưng tố chất của những nhà vô địch đôi lúc dị biệt !!!
Hôm nay, anh Minh, cháu bé và em coi bảng xếp hạng giải Cờ Tướng Tăng Nguyên Giai xong, buồn 20% và vui 80%. Lý do như thế này: buồn vì thứ hạng đó phản ánh đúng thực lực của chúng em, ai mà chả buồn; Vui vì thứ hạng 121,128,129 gần nhau, thế là cả nhà đi chung trên một con tàu (chung xuồng hay chung vụ), cười bể bụng cả buổi chiều. Anh Minh chỉ mong anh ấy khỏe năm sau còn đi chơi tiếp; Cháu bé thì em sẽ cân đối lại quỹ thời gian để đi tập lại tử tế, chỉnh chu; phần em sẽ làm thêm Tết này (không đi buôn bưởi và bán bông nữa) dành tiền, kiếm con máy xịn, kiếm con B_chess bản quyền về tập luyện cho giống ông Long âm tàn. Em chẳng mộng gì cả, chỉ mong sang năm cải thiện được thứ bậc (em phấn đấu từ hạng 80 đến 100); Đêm nay, máu lại bắt đầu chảy mạnh hơn rồi, dù gì đã từng đi đánh độ cờ sáng chấp người ta 4 , 5 tiên mà sao dạo này xuống sức quá. Nếu đã này cứ tiếp diễn, 5 năm nữa thôi, con bé nó cho em ở lại Cali,
Bác Lâm, đang tính quay qua đọc Hemingway. Theo bác nên đọc cuốn nào trước nhất?
Quá già để đọc Farewell to Arms nhưng cũng nên đọc để lấy hứng ,để thấy cơn mưa định mệnh não nề đã mang Catherine vào vô tận
Sau đó thì gặp Maria ở For Whom the Bell Tolls ngồi lại chân cầu với Robert Jordan
Rồi The Sun Also Rises ,The Complete Short Stories thế là xong
ok. cám ơn bác Lâm. Đang có For Whom the Bell Tolls; sẽ mua Short Stories, và Sun Rises; rồi đọc theo thứ tự như bác bảo.
Giờ này mới đọc Hemingway thì đúng là quá trể, không biết tại sao hồi đại học ông giáo sư không bắt đọc Hemingway ?
Hôm qua và hôm nay hì hục làm buồn tắm, cầu tiêu. Cầu tiêu bị ra nước, kiếm hoài không được, tiện thể tháo ra mua đồ mới ghắn vào hết. Kể luôn bê cái bàn cầu ra bỏ sáp (wax) mới vào. Hồi xưa chán làm mấy cái này lắm, bây giờ thấy thú vị. Nhưng tay chân mình mà nếu phải sống bằng nghề này chắc chết đói.
Không biết chừng nào sẽ tới đợt gió-liện-sách-vào-thùng-rác hồi hai ?
Sao không đăng nhập bên cờ Vua được vậy chòy :buon
Bây giờ ngoài trời đang mưa, ghé quán ngồi 1 mình để nhớ về giọng ca thần tượng.
https://www.youtube.com/watch?v=uz3cKDzp4gc
Em không biết gì về Cờ Vua nhiều , nên hôm trước có bình luận mấy câu về nhà vô địch... gì đấy! Không hiểu có ai hiểu nhầm ý em không.
Lúc nhỏ , em có nghe nói đến KAK POP và KA SƠ PA ROP , trên tạp chí SƠ PUT NHÍCH tiếng Việt (vào khoảng năm 84, 85 gì đó); Hình như họ đều đã từng vô địch. em có nhớ đại ý là: có những ván đấu , họ mời đích danh khán giả nào đó trong khán phòng (vì sợ bị thôi miên , hay tự kỷ ám thị gì đó) đi ra ngoài, nếu không ra họ sẽ ngừng ván đấu! em 10 tuổi lúc đó nên chắc nhớ không sai lệch mấy
đến giờ em hiểu họ là những nhà vô địch , nhưng ngay cả cái tên còn không speo lình được nữa; sau này em sẽ không bình luận gì về cái em không biết nữa; em xin lỗi đã làm phiền anh chị em trong quán.
đúng là mỗi người một nghề , một chuyên môn; _
Kiem_Nhat có gì mà coi bộ rầu quá vậy. Mình bình thì cứ bình chứ có gì đâu. Ai trong cuộc sống đã chắc đúng thì cũng chỉ 99% thôi. Tôi thì cứ bình loạn lên cả. Bình nhiều thì sai nhiều và cuối cùng sẽ.. học được nhiếu, he he. Chỉ có 1 điều tôi ít khi bình tuy trong lòng thích lắm lắm lận. Đó là... hì hì..... Ai đoán cũng đúng hết.
ủa tôi đâu thấy ông Kiếm nói gì sai quấy đâu. Ông nói đúng mà, những người vô địch thường có tố chất đặc biệt.
Thí dụ cái này mới xảy ra. Trận tranh ngôi vô địch cờ Vua kỳ này chơi 12 ván. Ván 1 hoà, ván 2 Carlsen chém được Anand đổ máu thắng trận đó. Ba của Carlsen mừng quá nói với phóng viên, đai loại như đây như là món quà Carlsen cho ông ta. Nên biết ba của Carlsen từ khi Carlsen còn nhỏ đã bỏ rất nhiều thời giờ của mình để giúp Carlsen phát triển tài năng. Luôn cả lái xe đưa Carlsen đi vòng Âu Châu để có cơ hội dự giải.
Trong lúc phỏng vấn sau ván hai phóng viên hỏi Carlsen nghĩ gì khi ba anh ta nói ván đó là một món quà anh ta tặng bố. Carlsen cười, nói rất thành thật: "Cả sự nghiệp tôi, tôi chơi cho tôi. Nhưng nếu ba tôi nghĩ vậy thì tốt cho ông (cười)."
Mới 23 tuổi mà hắn nhìn sự việc ngay thẳng chính xác như vậy.
Ui ông Wind ơi, coi cái này nhé.
http://www.vgtv.no/#!/live/104395/di...tningsseremoni
Mau không thì hết.
Híc, coi lại đã hơn 1 giờ đồng hồ rồi.
Cám ơn ông Tý. Đang xem.
hah !!! trận VĐTG 2016 sẽ tại Mỹ !!!
Có nghe báo chí Na-Uy nói là Carlsen sẽ xuống ở trận 2016 đó . Không biết có phải là liều thuốc để làm đòn bẩy bắt buộc Carlsen phải thắng thêm 1 lần nữa hay không ?
Hôm trước Carlsen vừa cương cựa nói trên twitter "xong hai, còn năm" (two down five to go), ý nói là hắn còn muốn giử chức vô địch 7 lần (kỷ lục của Kasparov). Chắc không sao đâu. Tuy nhiên kỳ sau Carlsen sẽ gặp những tay trẻ tuôi ngang cơ, và chưa lần nào được chức VĐTG (nên ham lắm). Cũng rất khó nuốt.