-
Đã tàn chưa những cánh hoa
Ta từng tưới nước qua loa bên đường
cái này không biết phải comment làm sau,
nói theo lối ngồi cà phê tán dóc thì, mẹ thằng cha này cà chớn thật chơi rồi bỏ.
Nói theo một người thân quen thì mẹt ông coi chừng những nghỏ nghách địa chỉ kỹ niệm nó kéo mình kẹt cứng trong đó.
-
Bác roamingwind nghe thử bài Moonlight Sonata coi sao.http://www.youtube.com/watch?v=5-MT5zeY6CU
-
Dạo này ông ấy có nhiều tâm sự. Một chút hụt hẫng, một chút chán chường... Tôi có cảm giác có chuyện gì đó đối với bạn thân ông ấy hơn là đối với ông ấy.
-
Post vào đây chia sẻ với bạn bè cuối tuần ,nhà các ông có khóa cửa không ?.Tôi thì chỉ có mỗi một kinh nghiệm là khi Broker dẫn đi mua nhà ,vào xem từng phòng riêng có khi thấy nữ trang đắt tiền để vung vãi mà chủ nhà không hề e ngại gì cứ quẳng ở đó .Lại có lần dẫn đứa con gái nhỏ và bạn bè nó đi shopping tình cờ nhặt đuợc cái túi có khoảng gần một ngàn mình mừng húm chưa kịp làm gì thì ngay tức khắc nó và tụi bạn đã rút phone gọi ngay cho cảnh sát để report làm mình quê quá , lẽ ra mình phải làm truớc tụi nó mới phải .Đi một mình thì sao cũng đuợc còn đàng này ...Chợt ngộ ra một điều .Sống ở đây lâu thế rồi mà chất Mỹ chưa ngấm vào người .Nguợng lắm thay!
Mỹ “mở”, Việt “khoá”
Tác giả: Nguyễn Quang Thiều ( Hội nhà văn)
Những ngôi nhà ở Mỹ thường “quên” khóa cửa nhưng không thấy kẻ cắp, kẻ trộm lọt vào. Việt Nam thì khóa đủ các loại khóa vẫn bị bẻ khóa, cắt khóa. Khóa cửa nếu xét về mặt cơ học thì chỉ là hành động diễn ra trong mấy phút. Nhưng để đi đến việc không cần khóa cửa thì có lẽ người Việt Nam cũng phải mất 100 năm nữa mới có thể làm được.
Những người Mỹ không khóa cửa nhà bao giờ !
Đấy là câu nói như thốt lên của những người đã đến Mỹ. Chuyện người Mỹ không khóa cửa là chuyện xưa lắm rồi. Nhưng tôi vẫn muốn nói lại. Bởi câu chuyện người Mỹ không khóa cửa chứa đựng bao điều suy ngẫm khi tôi phải chứng kiến những gì ngược lại ở Việt Nam.
Ngày đầu tiên đến Mỹ, chúng tôi ở tạm trong ngôi nhà của một gia đình Mỹ đang đi nghỉ cuối tuần. Một người bạn của tôi lần đâu đến Mỹ đã không thể hiểu vì sao một ngôi nhà đẹp như thế, nhiều đồ đạc như thế mà không khóa cửa. Tôi đã giải thích nhưng người bạn ấy vẫn băn khoăn mãi đến gần hết chuyến đi. Trong cái đêm đầu tiên ấy, khi người bạn đi ngủ bèn mang theo cả chiếc túi sách đựng hộ chiếu và một ít tiền lên giường vì sợ đang đêm kẻ trộm mò vào nhà ăn cắp. Tôi hiểu tâm trạng ấy. Nỗi ám ảnh về những chuyện mất mát ở khách sạn hay trong chính nhà mình đã theo đuổi bạn tôi không rời.
Chiếc IPad và vài “đô” tiết kiệm
Trong những ngày cuối cùng ở Mỹ, một người bạn nhờ con trai tôi mua giúp một cái ipad2 qua mạng. Một chiều đi chơi về, tôi thấy chiếc ipad2 được đóng gói cẩn thận để trên bậc cầu thang trước cửa nhà sát ngay vỉa hè khu phố. Cho dù đã bắt đầu hiểu một phần nào đó nước Mỹ nhưng bạn tôi vẫn rất bị “sốc”. Chiếc Ipad2 được đóng gói để một nơi rất dễ nhìn thấy và chỉ cách lối đi bộ một hai bước chân mà thôi. Đấy là một khu phố vắng vẻ gần như nhà nào biết nhà ấy. Nếu ai đó muốn lấy cái ipad2 kia thì chẳng khó khăn gì, chỉ cần bước ba bước và nhặt lên. Tất cả quá dễ dàng và an toàn. Nhưng không ai lấy chiếc ipad2 đó. Không ai lấy bất kỳ những gì mà những người vận chuyển hàng hóa để trước cửa nhà của khách hàng. Người già đi qua không lấy. Người trẻ đi qua không lấy. Những người làm công việc vệ sinh môi trường đi qua cũng không lấy. Và có lẽ những người vô gia cư đi qua cũng không lấy.
Lối sống ấy không phụ thuộc nhiều vào hoàn cảnh sống nghèo khó hay thiếu thốn…Đó là lối sống của văn hóa, luật pháp và lòng tự trọng. Đương nhiên không phải tất cả những người Mỹ sống như vậy. Nhưng cách sống ấy là cách sống của đại đa số người Mỹ.
Xin đừng nghĩ là nước Mỹ giàu có nên chẳng ai muốn ăn cắp. Người Mỹ là người tiêu tiền một cách kỹ lưỡng và có kế hoạch nhất. Thực tế, người Mỹ vào siêu thị sẽ đứng khá lâu trước một mặt hàng giá 2 đô 99 xu và một mặt hàng giá 3 đô 10 xu. Khi đi ăn với bạn, họ trả không thừa một xu với số tiền họ phải trả. Mà khi đó, một cái ipad2 giá ở Mỹ khoảng 1.200 đô la.
Chúng ta từng đọc trên báo Việt Nam viết về những làn sóng khổng lồ người Mỹ ùa đến các siêu thị trong những ngày giảm giá và tai nạn chết người đã xẩy ra khi những khách hàng chen nhau vào siêu thị để mua hàng giảm giá. Một đô la có giá trị rất nhỏ với mức lương tháng trung bình của người Mỹ là hàng ngàn đô la. Nhưng tôi đã quan sát trong nhiều năm khi ở Mỹ cách tiêu một đô la của người Mỹ. Nhiều lúc, tôi có cảm giác họ đang tiêu những đồng một đô la như tiêu những đồng tiền cuối cùng của đời họ. Nói vậy để thấy họ quý từng đồng đô la như thế nào.
Lại chuyện Nhật và Việt
Ông cha ta có câu ” đói cho sạch, rách cho thơm”. Những tưởng đó là lối sống của người Việt Nam ngày nay. Nhưng câu nói của ông cha chúng ta đang bị vấy bẩn và làm lu mờ. Trong chuyến đi này, khi quá cảnh ở sân bay Narita, Tokyo, tôi đã phải mở cái thùng giấy của mình cho an ninh cửa khẩu Nhật khi họ soi thấy có một số bật lửa ga trong đó. Sau khi kiểm tra xong, họ đã tự tay dán băng dinh chiếc thùng giấy của tôi một cách cẩn thận như chính họ đang dán chiếc thùng của họ vậy.
Thế nhưng, khi về đến Hà Nội, chiếc thùng giấy của tôi đã bị rạch và một số thứ trong thùng giấy đã biến mất. Cái vali có khóa ngầm cũng bị đập vỡ. Chiếc khóa kiểu như vậy không thể bị vỡ một cách vô tình như thế. Tôi không có chứng cứ để nói rằng những ai đó ở sân bay Nội Bài đã rạch thùng, đập khóa vali và ăn cắp đồ của tôi. Nhưng tôi tin thùng hàng của tôi đã bị rạch và khóa vali của tôi bị đập ở đó. Tôi không bao giờ tin những nhân viên làm việc ở sân bay Narita, Tokyo đã làm cái việc xấu xa đó.
Bởi ngay ở sân bay Narita, tôi đã chứng kiến nhân cách của người Nhật ngay trong chính thời gian mà người Nhật vừa trải qua đại thảm họa sóng thần. Tôi đã viết câu chuyện về nhân cách Nhật thông qua một người hầu bàn ở câu chuyện trước. Những thứ tôi mất tính ra không phải là một món tiền lớn. Nhưng hành động ăn cắp đã làm tôi nổi giận nhiều ngày. Mà không chỉ là tôi, không ít hàng khách Việt Nam và báo chí đã lên tiếng về những điều xấu xa tương tự mà họ là nạn nhân.
Nghèo và tự trọng
Đời sống của con người Việt Nam đã khác trước rất nhiều so với 10 năm trước và quá nhiều so với những năm tháng ngèo đói trước kia. Nhưng những hành động tham nhũng, tham ô, ăn cắp, lừa dối… của người Việt Nam hình như mỗi ngày một gia tăng. Mấy ngày trước, chúng tôi đi du lịch ở Nha Trang. Người hướng dẫn viên mỗi khi lên xe lại nhắc chúng tôi hãy cảnh giác cao độ nếu không muốn bị móc túi, nếu không muốn mua phải hàng giả. Anh cảnh báo chúng tôi rằng ngay cả mặt hàng yến sào đắt như vàng cũng dễ dàng bị làm giả.
Đời sống kinh tế của đất nước được cải thiện rất nhiều và với một tốc độ khá nhanh. Nhưng lòng tự trọng và lối sống văn hóa thì những người có quan tâm đều nhận thấy nó bị đánh mất đi nhanh hơn và lan truyền rộng hơn sự phát triển kinh tế nhiều lần. Nếu cứ đà này thì chỉ mươi năm nữa, những người yếu bóng vía ra đường sẽ chỉ thấy nhan nhản những kẻ ăn cắp và bọn lừa đảo.
Tại sao những năm tháng chiến tranh đầy thiếu thốn và hy sinh con người Việt Nam lại sống với lòng tự trọng cao như vậy mà bây giờ giàu có hơn thì lòng tự trọng ấy lại bị hoen ố quá nhiều ? Tôi biết rằng câu hỏi của tôi quá ngây thơ nhưng tôi cứ phải hỏi. Mà đúng hơn đó không phải là một câu hỏi mà là một tiếng kêu đau đớn và lo sợ. Và những điều làm cho chúng ta đau đớn và lo sợ sinh ra từ nền giáo dục của chúng ta. Nền giáo dục ở đây xin đừng hiểu chỉ là nhà trường mà là cách quản lý và điều hành xã hội. Không có sự thật nào ngoài sự thật này.
Khoá cửa muôn năm
Lần đầu tiên đến Mỹ cách đây 19 năm, tôi thực sự ngạc nhiên vì những ngôi nhà ở Mỹ không đóng khóa cửa. Trong mỗi ngôi nhà của họ có biết bao thứ đắt tiền. Nhưng không mấy ai lọt vào nhà người khác để lấy cắp. Có nhiều lý do. Nhưng lý do cơ bản nhất là ý thức làm người của họ cùng với sự trợ giúp cho ý thức sống ấy là luật pháp và cách quản lý xã hội. Còn ở đất nước chúng ta, nhiều ngôi nhà khóa ba tầng bảy lớp vần bị phá tan tành.
Khóa cửa nếu xét về mặt cơ học thì chỉ là hành động diễn ra trong mấy phút. Nhưng để đi đến việc không cần khóa cửa thì có lẽ người Việt Nam có ý thức về việc đó cũng phải mất 100 năm nữa mới có thể làm được. Khi tôi nói vậy, nhiều người thấy mệt mỏi rã rời vì nghĩ đến chặng đường dài đến tận…100 năm. Nhưng cho dù có phải đi đến 1000 năm thì chúng ta cũng phải đi chứ không còn cách nào khác.
Theo Tuanvietnam
-
@bác Tontu
Dạo này cũng còn khá bận, tụi nó lại cho thêm contract mới, chắc từ từ mới có giờ làm hồ cá tiếp. Bác muốn đọc về cá lia thia thì bác CKD, Nhachoaloiviet và Trung_cadan đã có bài rất hay.
@bác Gió
Sắp có độ chess lớn để xem nữa rồi, hy vọng Liêm và Sơn vào sâu chuyến này. Trang thắng Nữ Âu Châu mà không thấy Chessbase nhắc đến, tụi này kỳ ghê, chắc tại phụ nữ Đức chơi kém quá nên họ vờ hehe
@bác CKD
Học nhạc mà đoán được điệu nhạc thì bác cũng đã đến phần nhập tâm rồi, đây là giai đoạn tiến lẹ nhất. Cũng như đánh cờ mà đêm ngủ suốt đêm mơ thấy đánh cờ thì tiến cũng rất lẹ.
@nhachoaloiviet
Đi đâu lâu quá vậy nhachoa? chủ đề Hoa Học nguội quá rồi kìa hehe
@bác Lâm
Lúc này khoẻ không bác? Cái vụ văn hoá Việt khoá thì đúng quá rồi. Cách đây 10 năm gia đình chị vợ tôi sang Mỹ, thằng nhóc con nhà chị ấy chỉ trong tuần đầu ở Mỹ mà nó đã lượm được quá trời đồ chơi. Tôi biết là nó lấy đồ chơi nằm trên sân cõ và lối đi nhà người ta. Nó tưởng là đồ người ta đánh rơi hehe. Tôi đã gửi ít nhất là khoảng 30 ngàn thùng đồ trong suốt khoảng chục năm, 99% khách không đòi ký nhận, cứ để đại trước cửa thôi nhưng rất ít nghe vụ mất đồ. Tôi nghĩ người ta ý thức chứ không phải do giàu đâu. Bây giờ người ta còn kỷ hơn xưa, chứ mấy chục năm trước rất nhiều xe đậu ngoài đường không khoá của luôn bác ơi máy móc tùm lum trong đó hết. Tôi thích Mỹ là có những cái họ hay lắm, dân Mỹ chịu khó hơn người mình nhiều, họ làm việc rất chăm chỉ và rất có trách nhiệm.
-
Mấy bố nhà văn như Nguyễn Quang Thiều, Lê Lựu hay đi Mỹ hội thảo hội thiếc gì ý, nhưng viết về Mỹ như đúng rồi, em không thích- đoán mấy bố này ở khách sạn rồi đi đây đó như cưỡi ngựa xem hoa rồi viết về Mỹ rồi so sánh với Việt Nam rất phiến diện và hà hước.
Mỹ có ăn cắp không tất nhiên là có - Cướp nhà băng, đánh cắp ô tô du thuyền- giết người cướp của - hợp đồng bảo hiểm giả bằng cách giết người thân đều có hết- theo một số nhà nghiên cứu kinh tế mà em đọc được thì Mỹ và Trung Quốc là hai nước ăn cắp công nghệ nhất thế giới- Mỹ dùng chính sách săn đầu người từ các nước như Ấn độ, pakistan, iran ... Hoặc ăn cắp thông tin khoa học kỹ thuật của các nước già giơ châu âu...
Người Mỹ không ăn cắp vặt - nhưng ăn cắp cái lớn tinh vi hơn nhiều
Bản thân em nếu có sự lựa chọn - em vẫn không thay đổi mình là người Việt- chấm hết
-
Cái chuyện ở Mỹ nhà ngủ không đóng cửa, ô tô khỏi khóa hay đồ để trước cửa nhà không mất thì bác Thợ Điện và bác kt nói đúng rồi. Có lần Aty đặt mua dùm cái đàn organ điện cho thằng bạn. Khi tui giao hàng ( hình như là USB gì đó )giao tận nhà, cả nhà đã đi Cali chơi. Gần 1 tuần về tới, thấy cái thùng giấy nằm ngay trước cửa nhà. Cửa nhà cách mặt đường chừng 10 mét. Lạ nhất là trên thùng đồ có viết là đã giao nhận tận tay ( trong lúc nhà không có người hehe ).Mấy hôm sau đi chơi tiếp. Về đến nhà coi lấy thơ thì lù lù cái flash máy chụp hình nằm đó. Trong khi thùng thư lại nằm ngay đường đi bộ. Nói chung cắp vặt ở Mỹ ít thấy lắm. Không phải như ở Âu châu. Ở Âu châu mà để quên cái ví, hay cái iphone, ipad, laptop, máy chụp hình... thậm chí là cái túi da trong xe là coi như phải ra bảo hiểm ngay. Vì người ta sẽ đập bể kiếng xe để ăn cắp, nói về ban ngày thôi. Chứ mà ban đêm thì cái gì coi có giá trị trong xe phải cẩn thận. Vì người ăn cắp mở cửa xe hơi bằng cọng dây thép bẻ cong, luồn xuống cái kiếng xe để mở cửa dể dàng. Cái này thì Aty nghe người quen kể lại. Có ACE nào ở châu Âu xác nhận dùm nhe. Nhưng mà ở Mỹ thì ăn cắp kiểu ngộ hơn. Ông anh có lần mất chiếc xe hơi cà tàng thôi. Ra baỏ hiểm xong xuôi. Mấy tuần sau được tin là đã tìm thấy chiếc xe, nằm ở tiểu bang khác. Nhà mình ở Mỹ đã không mất đồ thì thôi. Chứ 1 lần mất đồ thì tất cả đồ đạt trong nhà bị dọn sạch sành sanh. Người ta sẽ tới nhà mình dọn bằng xe truck. Rồi hàng xóm tưởng như là minh move vậy, không thèm hỏi han gì. Đến khi mình đi làm về thì cái nhà không còn đồ giá trị nữa. Xe hơi ở Mỹ nhất là Honda, các bạn quái xe hơi rất thích. Xe đời mới với hệ thống chìa khóa đặc biệt cũng bị chôm. Không biết loại xe đề máy bằng dấu chỉ tay bây giờ có bị mất hay không. Một số tin trên là Aty nghe qua lúc uống cà phê lăn tăn. Các bác ở Mỹ nếu thấy không đúng xin lên tiếng.
-
Mình nghĩ cái nhìn về nước Mỹ để bác Lâm, Tôn tử, bác Kt bác gió nói là chuẩn nhất- mấy bố nhà văn đi hội thảo vài lần qua đó viết phiến diện bỏ xừ đọc đã thấy bực mình rồi- ý em là vậy chứ o phải các bác nói đúng hay sai he he
-
Hehe Sự thực nó là thế nhưng chỉ đúng bên ngoài thôi ,bên trong nó ghê hơn nhiều .Ít ai dám lấy đồ không phải của mình là vì đâu biết hành động đó sẽ rơi vào mắt người khác hay vào camera .Chỉ một lần phạm tội ,vết đen đó sẽ theo bác suốt đời hết có cơ hội ngóc đầu lên .Bác cứ thử lấy trộm một cái thư của người khác coi chơi thôi ,bị bắt đuợc là chết ngay đi tù tức khắc .duợc sĩ bán thuốc không có toa ,dù chỉ một viên trụ sinh thôi bị phát hiện là bị treo bằng ngay công ăn học mười mấy năm coi như tiêu
Tóm lại bác cứ tha hồ làm bậy đi không sao đâu .Nhưng chỉ 1 lần bị bắt là tàn đời vì thế ai cũng len lét ít dám làm bậy dù có cơ hội
-
Cuối tuần nay Aty mời các bác, ACE cùng thưởng thức bài nhac không lời,để biết đâu ai đó đã có những kỷ niệm không thể quên với bài này. Heheee...http://www.youtube.com/watch?v=Pv1eYf7wFGg