Gửi bởi
123456
đọc bài của anh nhachoaloiviet về Quan Vũ e là có nhiều khiên cưỡng chủ quan
ai đọc 3quốc cũng biết.thực ra Vân thường đóng vai trò là hộ vệ của Bị.chứ nếu xét về xông pha trận mạc.quả thực không=Vũ,Phi được
đúng là Vân trong nghiệp cầm binh,ít thua.lại là 1 trong số ít tướng không chết trên sa trường (chết bệnh),nên cái uy dũng,cái danh hổ tướng được vẹn toàn.nên vè điểm này,có thể Vân hơn Trường.tuy nhiên cũng phải xét nhiều khía cạnh.việc Quan Vũ thủ ở Kinh Châu,vốn là khu trọng yếu.được coi là chiếc bình phong của Thục trước Ngô-Nguỵ.nên Khổng Minh chọn Quan Vũ là tướng trấn thủ,cũng đủ nói lên sự tin tưởng của Lượng với Vũ
việc mất Kinh Châu cũng có nhiều lý do.không phải đơn giản chỉ vì cái tính kiêu ngạo của Vũ mà ra.Ngô-Nguỵ dòm ngó Kinh Châu là điều đương nhiên.vì nếu chiếm được thành này.coi như đã đặt được 1 chân vào đất Thục (đừng nói với em là Ngô-Nguỵ không nuôi mộng thôn tính nhá :D cái căn bản ở đây là thời cơ thôi :D)
vào thời điểm Thục lập nước,cái kế hoà "Ngô đánh Nguỵ" của Khổng Minh là đúng.vì khi ấy,2 nước Thục-Ngô lợi dụng sự thất bại của Tào trong trận Xích Bích mà ko ngừng mở rộng thế lực,sau là lập nước.bởi vậy liên minh Ngô-Thục vẫn còn giá trị lợi dụng cho 2 bên.sau này khi Nguỵ phần nào phục rồi,Ngô dần lớn mạnh.thì liên minh này cũng dần mất ý nghĩa,cam kết cũng dần ko được tôn trọng.nên việc Vũ kiềng mặt cả Ngô-Nguỵ xét về khía cạnh nào đó,đấy là sự anh dũng,kiêu hùng.chứ không phải là sự kiêu căng mù quáng
còn về Vân-Vũ,xét tuổi tác,Vân trẻ hơn Vũ 1x tuổi (ko nhớ chính xác) nên việc Vân có hạn sử dụng hơn Vũ 20 năm.cũng không nói lên được Vân hơn Vũ
Vũ được người đời thờ phụng,bởi ông là 1 vị tướng hội đủ Nhân-Nghĩa-Lễ-Trí-Tín (1 nhân cách có tính ước lệ-rất được coi trọng theo tư tưởng phong kiến) đặc biệt là sự trung-nghĩa.rất hợp với giới xã hội đen :))
Nhân-Nghĩa: cái này khỏi bàn,quá rõ ràng
Lễ: khi ở bên Tháo được tháo tiếp rất hậu,Vũ từ chối nhưng ko được,nên xếp vào 1 chỗ.sau trả lại cho Tháo rất đầy đủ.lúc ra đi,vẫn đến phủ Tào xin thông báo việc mình về với anh.sau Tháo vì tiếc người tài,mà ko ra tiếp.Vũ mới cho người mang hết bổng lộc trả cho Tào rồi ra đi.
Tín: kết nghĩa vườn đào,1 đời trung nghĩa với Bị.tính như huynh đệ,nhưng vẫn giữ trọn đạo vua tôi.khi ở bên Tào,sáng đánh giặc,đêm xách đao đứng canh cửa phòng chị dâu.khi biết tin anh còn sống.quyết bỏ hết vinh danh của Tào,mà về hội với anh
Trí: đừng nói với em 1 vị tướng có nghĩa là chỉ biết hùng hùng xách đao lao vào quân địch mà chém giết nhé.kế dìm quân Ngô,cũng đâu phải là kém đúng không,1 người mưu lược như vậy.chắc ko phải là nhất thời nghĩ ra.như Trương Phi là vị tướng bị gán cho cái danh "hữu dũng vô mưu" bậc nhất trong 3quốc,mà ta vẫn thấy ông rất mưu lược,sáng suốt trong nhiều thời điểm.thì việc Vũ có mưu trí.đâu có j là lạ.đúng ko nào
còn về mặt kiêu căng,ngạo mạn (tính xấu) ấy là cá tính của nhân vật.không dám lạm bàn
bởi vậy em nghĩ.Vân-Vũ đều đáng trọng.nhưng ko thể khẳng định ai hoàn hảo hơn ai được.vì cái khái niệm "hoàn hảo" là 1 khái niệm mang tính ước lệ,tương đối.không hề có 1 thước đo chuẩn mực mà đánh giá được
P/S: còn về cái mà anh nhachoaloiviet nói,khi Vũ chết,mà ko siêu thoát....ấy là vấn đề khá thần thánh,và mang tính truyền thuyết.nên không thể gán nó cho nhân vật mà nhận xét được :D bởi lẽ Vũ được nhân dân thờ phụng rất nhiều.nên khó tránh việc,ông được gán cho những giai thoại thần thánh (cái này thường thấy trong lịch sử,nên ko có nhiều giá trị để căn cứ khi viết về nhân vật.nó chỉ nói lên,sự tôn thờ và yêu mến của nhân dân đối với ông mà thôi)