Mời các bác thưởng thức thế cờ sau: (bố trí thêm một bàn cờ, lâu lâu lấy ra chơi )
Đỏ đi Tiên thắng
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...59_574_574.jpg
Printable View
Mời các bác thưởng thức thế cờ sau: (bố trí thêm một bàn cờ, lâu lâu lấy ra chơi )
Đỏ đi Tiên thắng
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...59_574_574.jpg
Đúng rồi ông Gió mì tương đó ngon lắm .Thịt bò bằm nhuyễn cho vào nước sốt ăn mê ly .Tết nhất ra sao ? chắc ông vẫn đi làm như thường hả .Bây giờ Sydney nóng lắm uống bia là nhất .Ông phải rong chơi, đi đâu cũng được vì e rằng sẽ có lúc không đi được nữa thì buồn lắm
-Ông trinhson .Tôi chắc cũng sắp về khi nào tôi về sẽ cho ông số phone ông có thể gọi tôi và tôi sẽ trả lời giúp ông ,trả lời đây e không tiện .Tôi không quên đâu
Hehe quán thưa thớt quá chắc các ông và con bé Huyền đang hạnh phúc nên không thấy chia sẻ gì ,thường thì khi nào buồn ,kỉ niệm ngập tâm tư người ta có khuynh hướng tìm đến nhau cho vơi sầu
Tặng ông D câu này
"While you try to master classical guitar, prepare for a slave's life: the guitar will forever be your master and you its slave".
Truyện ngắn về cờ này vui quá các ông xem chơi
Mình thích nhất lúc ra Tết, ngày 4 trở đi. Lúc đó tha hồ có các hội làng khắp nơi để đi xem. Nếu không đi hội thì cũng thoải mái cờ bạc ở mọi nhà. Đúng như ca dao, tục ngữ nói tháng một là tháng ăn chơi.
Lúc choai choai, có tiền thì đi chơi hội, xem đánh gà chọi, đấu vật. Tiền để mua nước ngọt si rô toàn phẩm mầu và đườn hoá học, mấy cái bánh nếp, tẻ và dư chút thì mua sổ xố vui chơi có thưởng tại chỗ, tức loại '' cò quay '' bịp bợm đầy rẫy các hội.
Lúc choai choai 15 hay 16 là khó nhất, chả có tiền mấy. Nên ít đi hội và cũng ít ngồi đánh bài. Xe cộ lại chẳng có nữa, đến cái xe đạp cũng còn khó đừng nói xe gắn máy.
Trò tiêu khiển Tết của tuổi ấy ít tốn kém nhất là ra xem mấy ông cụ già đánh cờ giữa ngõ, thỉnh thoảng được ké hầu một ván.
Ông Bộ ở nhà 36 và ông Phúc ở nhà 34 là cặp kỳ phùng địch thủ, đánh cờ liên miên hết ngày này qua ngày khác, đánh từ sáng rồi nghỉ trưa, chiều 2 giờ đánh đến giờ ăn cơm, tối vác ra chân cột đèn công cộng giữa ngõ đánh tiếp đến khuya.
Năm đấy ông Bộ ngoài 60, còn ông Phúc cũng ngoài 70. Ông Phúc vừa chơi vừa nói liên mồm, ông Bộ thì ít tuổi nhưng lại dề dà, chậm rãi. Ông Bộ đi rồi là thôi, ông Phúc đi rồi thấy chưa được lại giật lại đi nước khác. Tính ông Bộ sau mỗi nước đi của ông Phúc là nghĩ một hồi, có khi vừa nghĩ ra cách đi đối phó thì ông Phúc đã hoãn, giật quân cờ về đi nước khác.
Một hôm ông Bộ ốm, ông Phúc bày cờ ra ngoài cửa nhà ông Bộ gọi mãi không được, thấy mình bèn bảo.
- Mày vào đây tao mày làm một ván.
Mình chơi với ông Phúc, ván thứ nhất đánh tan tác , ăn sach trơn,, ông định đi quân cờ nào là mình chỉ nước mất quân. Ông bực quá chửi.
- Đm mày, mày ăn mẹ mày đi, cứ phải doạ.
- Vâng, ông cho thì cháu xơi, cám ơn ông mừng tuổi con ngựa.
Ông Phúc đi tiếp con pháo, mình lại xơi, ông đi tiếp xe, mình xơi xe. Ông xoá bàn cờ kêu thua bày ván khác.
Ván sau mình cố hạn chế ăn quân, cờ hai bên còn đầy quân mà ông Phúc bị thua, hoãn lại mấy lần mà vẫn thua. Mình chép miệng
- Đau, cờ còn đầy quân mà thua, thế mới đau. Thôi ván sau cháu cất một xe, đánh cho bằng phân ông nhé.
Ông Phúc lầu bầu.
- Ừ, đm mày cứ thử một xe xem có tài được không.?
Mình cất xe, đánh vẫn thắng. Khi xếp cờ ván mới, mình hỏi.
- Hay cháu chấp thêm xe nữa nhé.
Nói thật thì mình chỉ đùa, cờ làm sao mà chấp nổi hai xe. Mình chỉ đùa thế chứ không nghĩ ông sẽ đồng ý. Ông Phúc nghe thấy mình nói vậy,bất ngờ tung thẳng luôn quả đấm vào mặt mình. May đúng lúc mình cúi xuống xếp cờ, nên quả đấm của ông chỉ vào trán mình, quả đó vào mặt thì cũng hộc máu mũi chứ chả chơi. Mình bị ăn quả đấm vào đầu, rạp người né sang bên theo bản năng, đúng lúc một cú đá nữa vèo qua vai. Không nhanh đúng là lại vào cằm, cổ như chơi. Tiện nhoài người mình nhoi chạy ra xa. Ông Phúc đứng chửi.
- Đm thằng ranh con nhớ mặt tao, mai bố mày mang quả đấm sắt thoi chết mẹ mày.
Mình biết ông Phúc nói thật, thời thanh niên của ông hồi Pháp thuộc ông cũng là dạng máu mặt, quả đấm sắt mình nhìn thấy ông có, đó là những cái vòng nhỏ liền nhau đeo vào bốn ngón tay, mặt trên là sắt gai.
Hôm sau mình rón rén ra xem ông Bộ và ông Phúc chơi cờ, mình thỉnh thoảng chỉ nước cho ông Bộ. Ông Phúc thua, ông cười hè hè, giả vờ tìm thuốc lá trong túi, hoá ra ông lần sờ để móc tay vào quả đấm sắt. Mình nhìn thấy tay mò mò túi lâu lâu đã nghi nên đề phòng, ông vừa moi ra là mình chạy biến.
Đến chiều hai ông đánh cờ, mình lò dò đến, cẩn thận đứng sau lưng ông Bộ. Ông Phúc ngẩng đầu lên thấy mình, mặt đanh lại, mình rối rít van xin, bảo cháu chỉ xem thôi, không nói gì. Ông Phúc chỉ mặt nói.
- Mày mà láo nữa tao cho mày không còn răng đâu con ạ.
Mình vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn ngồi xem. Lúc ông Phúc thắng thế, mình lừa lừa lấy cắp luôn con ngựa 8 bình 9 sát mép bàn của ông, hất ra ngoài vào chỗ quân ăn ra. Lúc sau ông Phúc định điều con ngựa ấy đi, nhìn không thấy, hỏi đâu rồi. Ông cứ loay hoay tìm mãi mới nhìn ra nó ở phía quân ông Bộ ăn ra để bên ngoài. Ông hỏi sao nó ở đây, ông Bộ lớ ngớ không trả lời, mình nói hình như bị ăn từ lúc nãy. Ông Bộ được thể cũng bảo bị ăn rồi. Ông Phúc cãi không được đành chịu, miệng ông lại lầu bầu.
- Đm cờ bạc kiểu ăn cắp.
Vừa nói ông vừa liếc sang hằm hè mình. Được một lúc mình lại lấy con ngựa mà ông Phúc ăn của ông Bộ, lén ra về sắp lại mấy quân cờ ngay ngắn giúp các ông, đặt luôn con ngựa của ông Bộ lên bàn.
Tức là mình đã lấy con ngựa bên ông Phúc bỏ ra ngoài, lại lấy con ngựa của ông Bộ bên ngoài bỏ vào trong. Cờ ông Bộ lợi gấp đôi. Ông Phúc thua, ông sắp bàn cờ lại ván mới mà vẫn suy nghĩ hậm hực. Bỗng ông vùng dậy lôi quả đấm sắt ra thọi mình. Nhưng mình cảnh giác cao đô nên nhảy ra tránh được, chạy luôn ra xa. Ông Phúc chửi theo.
- Đm mày ăn cắp quân của ông nhé, ông nhớ ra là con ngựa của ông gác chân tượng, con nào ăn thì tượng ông đã ăn rồi. đm thằng mất dậy, ăn cắp. Mày mà bén mảng đến đây nữa ông cho mày chết.
Hôm sau mình lại mò ra bàn cờ, thấy có người nhấp nháy từ xa, mình đứng lại không đến gần. Anh Xuân người nháy mình lẻn ra bảo.
- Mẹ mày, ông ấy thấy mày chạy nhanh không đấm được, hôm nay ông thửa hòn gạch to lắm, để bên cạnh , mày mà ra nói gì ông ấy phang luôn.
Mình bàn với anh Xuân, bảo anh nói khó ông ấy là em sẽ không lấy quân, không mách nước cho ông Bộ, em đứng trên cao xem. Anh Xuân đi ra nói thôi cụ chấp gì nó, để con cấm nó không được ngồi gần bàn cờ, không được mách nước cho bên kia, có mách thì mách cho cụ thôi. Ông Phúc nghe xong gật đầu nói
- Được.
Anh Xuân vẫy tay, mình lại gần xem bàn cờ mấy ván, bình luận vu vơ không chết ai. Giả bộ sợ rồi, lừa lúc ông Phúc không để ý, mình lấy luôn hòn gạch ông ấy để bên hông, thay vào chỗ đó hòn sỏi bé tí. Thấy yên tâm, mình bắt đầu mách nước cho ông Phúc, nhưng mình mách kiểu đểu. Ông Phúc đi cây xong rồi mình mới bảo.
- Đáng nhẽ ông phải tiến con này, để đuổi con kia. Chứ ông đi thế này, người ta bình xe đây chiếu, rồi quăng mã chiếu là ăn được pháo ông.
Ông Bộ dẫu có chậm thì cũng nghe được, thế là ông chỉ việc bình xe chiếu, rồi quăng mã chiếu ăn pháo ông Phúc. Ông Phúc mất cây mà vẫn gật gù.
- Ừ nhỉ, mình dại quá, lẽ ra phải tiến con xe đuổi mã nó trước thì không mất pháo.
Mình cứ để ông Phúc đi rồi , mới lại mách kiểu ông đi thế này dở quá, người ta mà thế này, thế kia ông thiệt. Ông Bộ cứ vậy làm theo, một lúc ông Phúc mất sạch cây, ông bừng tỉnh chửi.
- À, đm thằng này mách nước đểu cho mình, hoá ra là cho bên kia.
Ông quay ngoắt sang vớ chỗ mà ông nghĩ là hòn gạch, ông vớ mãi hẫng hụt trong lòng bàn tay viên sỏi nhỏ bằng ngón tay út. Mình giơ hòn gạch của ông ra bảo.
- Ông tìm cái này à, to thế ông ném xa sao được, ném hòn bé kia thôi.
Ông Phúc bật dậy gầm lên
- Đm hôm nay tao giết mày.
Ông chạy về nhà, anh Xuân bảo mình.
- Mày biến nhanh, cụ về vác dao đấy.
Mình té luôn, nấp ở hàng nước bà Chu , thấy ông Phúc cầm dao đi ngó nghiêng tìm mình, miệng chửi thề quyết băm nát xác mình. Tóc ông bạc phơ, người ông nhỏ nhắn, con dao bài ông cầm chỉ gang tay, lưỡi mỏng, đầu bằng. Dao ấy thì thái đậu phụ.
Nhưng đúng lúc ấy mình bắt đầu thấy sợ. Sợ vì cái quả quyết, sẵn sàng chơi tới bến của ông. Cơn tức của ông do mình trêu chọc chỉ từ sáng đến chiều là tan. Nhưng nếu vài hôm sau ông chưa tan thì sao, mình nghĩ lạnh người. Vì mình chỉ đề phòng được một hôm chứ làm sao mà đề phòng đến mấy hôm. Nghĩ đến mấy hôm sau ông còn tức, ông vờ quên rồi thấy mình lơ là cho hòn gạch vào đầu mà lo thực sự đến run người.
Mình tránh luôn ông đến vài tháng, lúc vào hè mọi chuyện đã lâu. Mình ngồi xem, nhưng chả nói gì nữa. Lúc hai ông đánh xong còn xếp cờ cho hai ông lại ván mới. Ông Phúc khen.
- Thằng này ngoan, mày đi học đã vào đoàn chưa con mà ngoan thế.?
Mình trả lời.
- Cháu vào đoàn có khi hư thêm, cháu ngoan là nhờ đoàn dao thôi ông ạ.
Ông Phúc hỏi đoàn dao là đoàn nào.?
Mình đáp.
- À cháu nói là đoàn dao thông vận tải ý mà, cháu sợ cái đoàn ấy, gặp nó thì đi xa lắm, gần thì Việt Đức, xa thì Văn Điển luôn ông ạ.
Ông Phúc cười vui vẻ, miệng chửi yêu.
- Mẹ cái thằng nói ngọng, đoàn giao lại nói là đoàn dao.
Thế kỷ 21 này công nghệ kinh thật. Tôi lấy số "1415 long point" bỏ vào google map, và lòng vòng một chút là hiện ra hình cái quán Đại Hàn bác Lâm nói. Thấy luôn anh chàng PuertoRico đang đứng trước quán khi satelite chụp hình (tháng 10 năm ngoái). :).
Nhìn vòng vòng google map cái quán, thấy tình cảm của mình. Nơi đó có bác Lâm lui tới. Mẹt, chả bao giời gặp mặt, vào đây nói bâng quơ vài câu, lâu lâu chửi qua chửi lại. Vậy mà có tình cảm. Kinh thật !!
Vâng, cũng phải đi chơi tiếp bác Lâm. Đang bài trò cho năm 2015 tiếp đây.
Mừng bác Thợ về nhà dưỡng sức. Chuyến đi vừa rồi có vui không bác Thợ?
Có thằng bạn hồi đại học ở cứ rủ đến nhà hắn nhậu. Nhớ hồi sinh viên hắn đi học guitar để cua gái, mua dây sắt về gắn vào cây classic vài lần cây đàn banh luôn. Dại thật. Nhưng mà được cái là hắn cua được ghệ (là vợ hắn giờ). Vợ chồng hắn mua nhà ở BD được mấy năm rồi. He he chơi được có mấy bài mà cứ được mời nhậu riết coi như có chút thu hoạch :).
Vừa vui vừa buồn ông D .Vui nhất là gặp được cả đám bạn cũ ,nhiều thằng cứ níu kéo qua đây ở luôn đi .Tụi mình giờ còn có vài thằng thôi gần nhau được ngày nào quí ngày đó chứ lỡ có chuyện gì sao gặp được nhau
Qua tôi ở quận 13 tả ngạn sông Seine ,khu này đông người Việt lắm giống như Cali mình vậy ,phở rất kém ,cái gì cũng chút chút
Buồn là chẳng hẹn hò gì nữa ,tuổi tác này chẳng dám nói lần sau ,lần nào cũng là lần cuối .Cái đẹp bi tráng của hoa phù dung sớm nở tối tàn thật quyến rũ .Hoa nở lâu thường là loại xoàng
Thấy các ông đa cảm Tôi chọc các ông ấy bằng cách đọc lại đoản văn của Dostoievski trong Hồi kí viết dưới hầm (Notes from underground)
Bây giờ tôi đã có thể đứng thẳng lưng giơ một ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt các ông mà bảo rằng -Hỡi những thằng già khoẻ mạnh ,thằng già đẹp lão. Tôi có thể bảo thẳng các anh một điều là .Sống trên 40 tuổi các anh đều là một lũ vô liêm sỉ vì trong các anh chẳng còn chút tình người nào mà chỉ còn thói quen tính toán lạnh lùng hơn băng tuyết
Tôi nói ông ấy nói đúng đấy -Tôi và các ông trông đàng hoàng đạo mạo thế này chứ thật ra là một lũ vô liêm sỉ ,thật đáng hổ thẹn
Các lão cười văng cả phở ra ngoài
Ông Gió Kì này về tôi mua 2 cái ly cho ông ,hơi sức đâu nhờ người khác ,nếu phải làm phiền thì phiền bạn mình sướng hơn vì đã có với nhau nhiều ân oán .Ông bà cứ tự nhiên muốn gì nói đó xin đừng ngại
Tôi vẫn có câu châm ngôn mà theo đuổi từ xưa -Không làm phiền nhau tất không phải bạn bè -mà kì lắm ông không phải bạn bè nhờ một tí là mình đã thấy ngại ,còn bạn mình nó nhờ ít thì lại bực mình vì sao nó không chịu nhờ nhiều thêm
Thủ pháp vận lực của người vũ nữ này thật đáng nể ,vận sức từ hông và cột sống mà rung được ngực theo chiều dọc trong khi vai bất động .Cái hay là cô đã tập đến mức làm chủ từng bộ phận không bị những cơ liên hệ khống chế .Mời các ông xem ông nào chỉ thấy nghệ thuật mà không bị tính dục chi phối xem ra đã là bậc thượng thủ trong Thiền tông .Tôi căn cơ còn kém nên hai cái dâng lên song song .Tiếng trống và tiếng lục lạc điêu luyện quá ông ơi
Món này chắc có bổ sung thêm cả skin cao của môn Yoga phải không bố già !!!
Hai cái lên song song, hay là một cái chờ một (hoặc nhiều) cái lên, bác Lâm?
Ông Phi có đi xem lễ hội cờ tướng mừng xuân Ất Mùi tổ chức ở Hà Nội không vậy. Tôi thấy đài chiếu 1 đoạn phỏng vấn ngắn thì hình như anh Trung nhà mình diện vét đen + sơ mi trắng thì phải. Lại đúng lúc đang kéo cái quần phần bụng và phần lưng lên :))
Lâu lắm rồi từ ngày sau bài viết ( ngắn ) của bác Lâm tôi đã không thấy ông vào còm kèm vài bài cho vui ba ngày xung bốn ngày xẹp. ( 3 ngày xuân )
He he, khi con người đã có thành kiến rồi thì trong 1 khoản thời gian nào đó họ cứ khư khư ôm giữ cái thành kiến ấy và cho là đúng ;) . Đời có gì là tuyệt đối đâu, tôi nhớ có lần ông nói đại khái là nhìn người ta đi nước cờ sai mà mình nghĩ thấy vui vui thế nào ấy. Cũng như tôi đã/đang thấy có người nghĩ sai và nói sai, nhưng đấy cũng làm cho tôi thấy vui ông ạ. Và có người lớn nào nghĩ/làm sai mà nhận mình sai không ta ?. Ha ha, tôi đã có khi phải nói với đứa con tôi là : ba lần này đã nói sai rồi, xin lỗi con nhé. Nói bằng tiếng Việt. Lí do là tôi biểu tụi nó chạy về đường củ trong khi đường mới đã thông xe và chạy ngắn hơn mấy trăm.. mét.
Không biết ông đã kiếm được em xe nào ưng ý chưa?, chúc ông 1 năm mới sức khỏe dồi dào và đạt thành mọi ý nguyện.
Nghe bác Lâm nói cháu có niềm vui nên không thấy nói gì, thực ra tết nhất chỉ ở VN và trong tâm những người Việt xa sứ. Cuộc sống của cháu giờ đúng thật đang khá bận bịu với công việc và trận cảm cúm tại cửa hàng vừa rồi đã đốn ngã không ít người làm việc trong đó có cháu, nên công việc càng chất đống nhiều hơn. Mấy tháng đầu khá là khó khăn cho người mới, cái gì cũng phải học và lúc nào cũng là học.
Đến giờ cũng dễ thở hơn với công việc và ngôn ngữ ở đây ạ, cháu vẫn luôn có nhiều tâm sự so sánh mỗi ngày đi làm. chắc do cái tính hay soi xét và để ý tỉ mỉ của cháu nên những vị khách ở nhà hàng là những đối tượng của cháu hiện giờ.
Một tật xấu cháu đang tìm cách loại bỏ để không vướng bận quá vào khách hàng khi họ vui hay họ buồn không làm tâm trạng cháu bị phụ thuộc. Ai đời khách hàng xúc động khóc cháu cũng rơm rớm nước mắt, khách hàng cười hay buồn tủi cũng làm cho cháu theo vậy. Trong khi họ đâu có vui hay buồn với cháu đâu, chắc do tâm cháu hiện giờ bất ổn và dễ xúc động quá .
Cháu giờ đang cố gắng cày cuốc làm việc và học hỏi thôi ạ, nên lúc nào có thời gian nhiều là chạy vào đây hóng chuyện Bác và chú cho vui.