Ước gì ai cũng được nói về người lãnh đạo của mình như thế...?
Printable View
Anh Tý bảo tháng 6 về mà giờ sắp qua tháng 7. Làm ông Thợ chuẩn bị sẵn 2 li rượu mà không thấy anh đâu...
https://dl.dropboxusercontent.com/u/...m/IMG_1451.JPG
Quà ông Thợ về rồi đã quá.
Bác CKĐ ơi.... bác cho em hỏi bác có biết chỗ mua Sáo ở đâu không ? đợt trước em có thấy bác nói về câu Sáo nên muốn hỏi bác địa chỉ mua. Không phải cho em mà em mua giùm một chú bên này, hôm qua chú có nhờ nếu về VN mua giùm cây Sáo để chơi thử như một thú vui thôi ạ. Em biểu để cháu hỏi địa chỉ xem có được không rồi mua mang sang cho chú ấy. Em cảm ơn.
Chào Huyền. Anh có thằng bạn chuyên làm sáo để anh hỏi giúp cho. Sáo có nhiều loại: sáo ngang, sáo dọc, sáo Đô, sáo La, 6 lỗ, 10 lỗ... Huyền hỏi chú ấy thích loại nào nhé.
Đừng mua giúp Huyền ạ ,thằng cha đó thất tình ai nên định làm ra vẻ Truơng Chi thổi sáo đấy mà .Kệ nó cháu ! cho nó nếm mùi thú đau thuơng .Quân ấy tệ bạc với phụ nữ nên bị hất hủi là đáng kiếp
Bài ca nào cho người ngã xuống ?
Có rất nhiều rất khác biệt trong nền âm nhạc của hai miền Nam Việt Nam và Bắc Việt Nam trong cuộc nội chiến 20 năm, nhất là khi diễn tả về cảm xúc trong chiến tranh.
Trong sự kiện bi thảm đối với 10 người lính của quân đội Việt Nam CNXH vừa tử nạn vào những ngày trung tuần tháng 6 vừa qua, trên mạng xuất hiện vài bài thơ tiếc thương người lính đã tử nạn, tác giả của những bài thơ đều là những người không chuyên.
Chợt nhận ra rằng, Bắc Việt thời nội chiến 1954 -1975 cho đến nay. Không hề có nhạc phẩm nào tiếc thương những người lính của họ đã chết trận.
Trong khi đó nền âm nhạc Nam Việt Nam đều có những bài hát để đời, những lời tha thiết, tiễn đưa trong các nhạc phẩm thật và xúc động. Chính vì tình cảm thật như vậy nên những bài hát đó sống mãi đến tận bây giờ.
Có lẽ đứng đầu trong các nhạc sĩ có những bài ca u buồn, bi tráng và cảm thông với gia đình người lính, số phận người lính VNCH nhất sẽ là nhạc sĩ Trần Thiện Thanh với chùm nhạc phẩm đặc sắc, đi sâu vào lòng người nghe, thấm từng thớ thịt để ngấm tận trái tim. Đó là những nhạc phẩm như Anh Không Chết Đâu Anh, Người Ở Lại Charlie, Bắc Đẩu....
Trong Nhạc Phẩm Anh Không Chết Đâu Anh, ca từ da diết như cái níu gọi người lính, trong những giây phút bi tráng cuối cùng của số phận.
- Ôi tiếng súng sau cùng đó, anh còn nghe tầm đạn đi không anh .?
Câu hỏi như tiếng khóc nghẹn ngào, xót xa ...khiến cái chết của người lính dù mũ đỏ Nguyễn Văn Đương không thể nào phôi phai trong lòng người dân Nam Việt Nam. Khác biệt rất nhiều với Bắc Việt, âm nhạc VNCH không hề né tránh khi khơi những nỗi đau, những thân phận của người ở lại. Nếu như ở Bắc Việt sẽ bị kết án tù vì tội tuyên truyền uỷ mị , phá hoại tinh thần chiến đấu, thì nền âm nhạc Nam Việt lại được tự do để diễn tả những thân phận ấy.
- Anh chỉ về với mẹ mong con, trong tim cô sinh viên hay buồn, trên khăn tang cô phụ....
Thắng thắn và thật trong cảm xúc, lời bài Người Ở Lai Charile về sự hy sinh của đại tá Nguyễn Đình Bảo cũng vây.
- Đợi anh về
Chỉ còn trên vầng trán đưa bé thơ
Tấm khăn sô
Người goá phụ cầu được sống trong mơ.
Trong các nhạc phẩm tiễn đưa người lính tử trận trên , hình ảnh những người mẹ, người vợ người yêu, người con của người lính đều được nhắc đến. Chỉ có vợ con và mẹ già của người lính là những người chịu đau thương nhất sau sự hy sinh của người lính, vì thế nỗi đau của họ được khắc hoạ vào nhạc phẩm làm cho người nghe càng thấy giá trị của những lính đã hy sinh.
Phạm Duy với ca khúc Huyền Sử Ca Một Người Mang Tên Quốc như một bản trường ca, như cả một câu chuyện dài về người phi công Phạm Phú Quốc. Băt đầu từ lúc sinh ra người mẹ đặt tên cho đến lúc người phi công Phạm Phú Quốc lìa đời trong chiến trận. Ca từ lặp lại nhiều đến tê tái lòng người.
- Chiều nao anh đi làm kiếp người hùng
Chiều nao, than ôi rụng cánh đại bàng
Chiều nao anh đi, anh về đất
Chiều nao anh đi về nước
Chiều nao huy hoàng
Bụi vàng bay khắp không gian
Cái đặc biệt của Phạm Duy là lồng cả câu chuyện cuộc đời người phi công Phạm Phú Quốc với cuộc nội chiến bi thương của dân tộc lúc đó, để đời sau khi nghe lại bản trường ca bi tráng này, hình dung được những khoảng thời gian nghiệt ngã của đất nước trong cảnh nội chiến tương tàn.
Miêu tả tận cùng nỗi đau của thân nhân người lính hy sinh, nhưng không vì thế mà các nhạc phẩm trở thành bi luỵ, yếu đuối làm ảnh hưởng đến sự hy sinh cao cả của người đã khuất. Trong các nhạc phẩm ấy đều có những đoạn vinh danh, có những lời tiễn đưa an ủi khiến người ở lại thấy ấm lòng. Khiến cho vong linh của người đã khuất được nhẹ nhàng đi về bên kia cuộc đời.
Hãy lắng nghe những lời an ủi và tiễn đưa người lính tử trận của Trần Thiên Thanh, để thấy duy nhất trong lịch sử Việt Nam là có những nhạc phẩm tiễn đưa người lính rất đặc biệt như thế.
- Anh không chết đâu anh, anh chỉ về với mẹ mong con.
- Vâng, chính anh là ngôi sao mới, một lần chợt sáng trưng.
- Vòm trời Ngọc Bích đã thênh thanh, lời mời gọi anh bước chân sang.
Và tiếp nữa là Phạm Duy với lời tiễn biệt như ghi công trạng người phi công Phạm Phú Quốc vào lịch sử.
Từ nay trong gió xa khơi
Từ nay trong đám mây trôi
Có hồn anh trong cõi lòng tôi.
Anh Quốc ơi !
Nghìn thu anh nhớ tới tôi
Thì xin cho Thái Dương soi
Nước Việt Nam ngời sáng... muôn đời.
Luồng cảm xúc tiếc thương người lính hy sinh trong nền âm nhạc của VNCH lúc đó còn có cả Trịnh Công Sơn với nhạc phẩm Hát Cho Người Nằm Xuống.
- Anh nằm xuống, sau một lần, vào viễn du, đứa con xưa đã tìm về nhà.
Bắc Việt có hàng triệu người lính tử trận từ đó đến nay, từ cuộc nội chiến Nam Bắc 1954 đến cuộc chiến Tây Nam với Khơ Me Đỏ rồi cuộc chiến biên giới phía Bắc đến Gạc Ma. Nhưng chẳng có bài ca nào nhắc đến họ. Sự hy sinh của họ được coi như những cỗ máy, nó không có dấu ấn của cá nhân con người, bởi thế không có nhạc phẩm nào của Bắc Việt nhắc đến tâm tư của họ cũng như nỗi niềm thân nhân họ ở lại. Thậm chí đến cuộc tưởng niệm về những người chiến sĩ hy sinh ở Gạc Ma, ở biên giới phía Bắc do người dân tổ chức cũng không được phép diễn ra.
Nửa thế kỷ trôi qua, tuy chế độ của những người lính VNCH đã không còn hiện diện trên mảnh đất Việt Nam bởi thất trận. Nhưng trên khắp đất nước Việt Nam ngày nay, người ta vẫn còn nghe thấy những cái tên người lính của chế độ ấy đã hy sinh quả cảm thế nào, qua những nhạc phẩm đi vào lòng người từ thế hệ này sang thế hệ khác của Trần Thiện Thanh, Phạm Duy....
Bắc Việt thỉnh thoảng cũng có những bài hát về chị Võ Thị Sáu, anh Nguyễn Văn Trỗi, anh Kim Đồng theo kiểu tuyền truyền vô cảm, những đó không phải là những người lính chết trận. Đấy là những người hoạt động cách mạng cho Đảng. Còn phần những người lính Bắc Việt hy sinh thì hình như chẳng có bài nào. Trớ trêu nhất là người anh hùng Lê Đình Chinh hy sinh đầu tiên trên biên giới phía Bắc do ngăn cản quân xâm lược Trung Quốc lại có vài lời ca do bọn trẻ con hồi ấy đặt ra theo nhạc bài Dậy Mà Đi
- Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi
Bọn Trung Quốc nó sang Việt Nam
Cầm dao nhíp giết Lê Đình Chinh.
Có lẽ lời ca nhưng đồng dao này là minh chứng hoen ố trong nền âm nhạc của Bắc Việt khi thiếu vắng các ca khúc tiễn đưa những người lính của họ đã hy sinh.
Bác Lâm ạ. Chú ấy là chủ cửa hàng ăn mà vợ chồng cháu hay đến ăn, có vợ và hai cô con gái xinh xắn lắm ạ. Hồi hôm mới sang có nói chuyện cháu cũng thấy có duyên khi mẹ của chú ấy cũng họ Cung giống họ của cháu, vợ chồng cô chú cũng hay giúp cháu mua đồ việt ở chợ bên Pháp mỗi lần đi lấy hàng, chắc chắn không phải thất tình hay bồ đá đâu Bác Lâm ạ 8-> . Chú ấy hồi còn nhỏ cũng theo học đàn 6 năm nhưng do hoàn cảnh phải chuyển nhà đến vùng quê nên không có trường dạy phải ngưng, vì vậy có biết chút ít về đàn hát nhưng không có chuyên thôi ah.
Bác Lâm.... cháu chỉ nghĩ cho những người ở lại vì cuộc sống của họ sau này.
Hô hô Bác đùa đấy mà Huyền chứ biết người ta ra sao mà to mồm kết tội ,chẳng qua chuyện gì dù thiêng liêng mấy cũng bị bác nhìn dưới góc độ hài hước .Đó là cái tính chất mà tụi Mỹ đen nói bác có chất đen trong máu
Bác Lâm :cuoihihi
Anh CKĐ ơi... chú ấy hôm qua em có hỏi thì mới vỡ lẽ ra sáo có nhiều kiểu vậy, nên chú nhờ em nói với anh lấy hộ em cây sáo ngang với nốt Đô và sáu lỗ ạ. Giá cả thì anh xem cây nào dưới 2tr nhé anh. Em cảm ơn.
Không chơi với tụi bây nữa. Tụi bây chơi xấu quá. Nghĩ chơi !!
Con nít chới với nhau thường lẩy rồi nghĩ chơi khi không vừa ý. Người lớn cũng vậy. Nguyên một quốc gia cũng vậy. Hôm nay là ngày lịch sữ vì như các ông bà cũng biết, Vương quốc Liên hiệp Anh (phải tra google mới biêt United Kingdom, mà trong đó nước Anh dẫn đầu, dịch là vậy) nghĩ chơi cộng đồng Âu Châu. Láng giềng với nhau cả ngàn năm, đán lộn qua lại bao nhiêu lần, làm lành choi với nhau 50 năm, bây giờ thấy lổ quá không thèm chơi nữa. Tiền pound nước Anh sụt giá thê thảm hôm nay, Thủ Tướng từ chức, liên hệ giây chuyền đến thị trường chứng khoán toàn thế giới.
Tôi cũng không biết chuyện này sẽ ra sau. Theo phản ứng tự nhiên thì tôi nghĩ chơi chung có lợi hơn. Kinh nghiệm xương máu, VN lúc xưa vì chỉ muốn chơi một mình (chơi với Trung Quốc thôi) nên mới đóng cửa và lần hồi suy sụp dẫn đến sự bị đô hộ, dẫn đến cha con anh em đánh lộn nhau, và rồi tôi bây giờ ngồi bên Mỹ, cô Huyền bên Bỉ, bác Lâm ăn chơi bên Texas. Nước Mỹ hồi xưa lập quốc cũng bàn cải câu hỏi mỗi bang nên chơi riêng, hay chơi chung với nhau, mỗi người một tay tạo thành một Hiệp Chủng Quốc.
Chơi chung thì cũng có cái bất lợ của chơi chung. Quí vị cũng nghe tin bên Mỹ hai tuần trước thằng khùng cầm súng vào hộp đêm của anh chị em gay và lesbian tia hết 50 mạng, Nếu như California là một nước riêng thì sau đó đã có luật cấm mua súng cho những nhân vật có lich sữ bạo động như vậy rồi, vì chơi chung nên phải theo luật chung, mà luật chung thì phải đợi con rùa Quốc Hội ra đạo luật. Chán thật. Chán nhưng cũng phải chơi chung.
Nếu ông Trump lên chức tổng thống tháng 11 này thì năm nay sẽ có hau sự kiện lich sữ -- nước Anh chơi riêng, và nước Mỹ cũng từ từ chơi riêng.
Mùa hè rồi, vài tuần nay hình như tôi không có ăn đồ ăn VN, cứ ghiền ăn Tacos của tụi Mể. Mùa hè ăn đồ Mễ và đồ Ý thì rất phê. Mấy cuốn sách bác Lâm đưa để học tiếng Mể củng nằm đó chưa đụng tới, bác Lâm. Nhưng rồi cũng phải học tiếng Mể thôi. Dần dần rồi cái bản chất VN trong người đa phần vơi đi. Cái này gọi là mất gốc. Hồi nhỏ vì không muốn mất gôc nên đọc ào ào đọc sách báo tiếng Việt, bây giờ thấy chả cần thiết gốc. Đọc lại lịch sứ, bao nhiêu cuộc chiến xảy ra cũng vì gốc tao khác gốc mầy. Bứng gốc đi thì đở đánh lộn. Cứ lang bang đụng đâu chơi đó. Không chơi riêng rẽ.