Gửi bởi
Lâm Đệ
Cuối Đông rồi , trời rất lạnh lại nhớ những chuyến đi .Có những thành phố mình đến nhưng không bao giờ biết mặt bởi lẽ chỉ đến vào .....đêm và lại tức tốc rời khỏi khi trời chưa kịp sáng Những thành phố dọc hai bên đuờng là những ngọn đèn dầu tù mù ,vài ba chàng trẻ tuổi ngồi đàn guitar thùng ,đa số là điệu Bolero tiếng chát ... chát ..hòa lẫn với giọng hát mùi mẫn khi thì oán trách người yêu đã để mình chờ đợi
Khi thì xót xa vì nỗi niềm biệt ly
Tàu xa dần rồi, thôi tiếc thương chi khi biết người ra đi vì đời
Trở gót bâng khuâng, tôi hỏi lòng đêm nay buồn không,
chuyến xe đêm lạnh không
Để người yêu vừa lòng
Đêm nay lặng nghe gió lùa qua phố vắng,
Trăng rằm về xa xăm
Trong giây phút này, tôi mơ ước sao nằm trọn vào tay nhau
Mỗi người ai nấy đều thả nổi tâm tư mình theo tiếng hát ,có vui có buồn .Nhưng tuổi trẻ mà, có đi là thích rồi
Đó là những năm cuối thập niên 70 thế kỉ truớc phong trào vượt biên lên cao ,lúc đó bãi bến đổ quân còn gọi là còn gọi là B .Thông thuờng ém quân tập kết ở nhà dân vài hôm trước khi đánh ,chờ giờ hoàng đạo là ra ghe Sau này có sáng tạo hơn ,xe đò chuyển quân ban đêm ,trận đánh xảy ra khoảng 11 -12 giờ khuya,nếu có gì bất trắc là vù về sài gòn ngay trong đêm ấy .Thuờng giáng sinh và tết là lúc ra đi ào ạt
Đi quá nhiều lần bị hụt nên chán quá không còn muốn từ giã ,hẹn với nàng là thôi kì này không xong sẽ về lấy em. xin mẹ tí vốn rồi buôn bán phụ tùng xe đạp ,lúc nào hàng họ ế ẩm vợ trông hàng chồng vù ra cà phê Sư Vạn Hạnh chơi cờ .Lúc ấy nơi này là thánh địa cờ tướng .Nhưng không ngờ lần đó chẳng thể quay về mãi cho đến tận mấy mươi năm sau ...Và cũng chẳng bao giờ đuợc gặp lại em ..dù rằng trong mơ ...Chuyện mấy mươi năm rồi mà cứ cuối Đông là lòng lại nao nao thương nhớ