Mình muốn anh em trên cafe đen II gặp nhau trên TLKĐ quán uống nước chơi ván cờ có được không?
Printable View
Mình muốn anh em trên cafe đen II gặp nhau trên TLKĐ quán uống nước chơi ván cờ có được không?
chà vợ ông Tý với vợ tui chắc cùng gene. Vợ hiền cũng nói như vậy đó. Bả nói những chuyện nhỏ thì cứ xài tiền anh, tiền em để dành làm chuyện lớn. Vài năm sau tôi hỏi chừng nào đến phiên chuyện lớn vậy vợ? Trả lời hay lắm -- mới vậy mà anh đã than phiền rồi, anh có thật lòng yêu không?
Thân tặng cụ Phi
http://4.bp.blogspot.com/-O9rfnvNT0k...evin's.jpg
Viết lách bao giờ cũng là một công việc cô đơn. Cực kỳ cô đơn. Có người còn cho đó là một việc làm cô đơn nhất. Giống như những người giữ hải đăng ngoài biển. Một mình. Hình ảnh tiêu biểu nhất của các nhà văn và nhà thơ, khi sáng tác, là hình ảnh, về không gian, một căn phòng khép kín hoặc một chiếc bàn trong góc khuất; về thời gian, thường là ban đêm, thậm chí, trong khuya khoắt. Một mình. Chung quanh hoàn toàn im ắng. Có người, dễ tính hơn, có thể viết ở chỗ làm, trong quán cà phê hay trên xe lửa, nhưng những lúc ấy, họ vẫn phải thu mình lại, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, lắng vào trong, chỉ chạy đuổi theo trí tưởng tượng và tư tưởng của mình, nghe ngóng từng xao động nho nhỏ, khẽ nhàng và tế vi trong chính tâm hồn của mình. Như vậy, ngay ở những chỗ đông người nhất, tập nập nhất, ồn ào nhất, họ cũng vẫn cô đơn.
Dĩ nhiên, trong đời sống hàng ngày, với tư cách một con người hoặc một công dân, người cầm bút vẫn phải giao tiếp với người khác, từ gia đình đến xã hội. Như mọi người khác. Nhưng với tư cách một người cầm bút, lúc sáng tác, hắn có một thế giới riêng, thế giới bên trong của hắn, ở đó, không có cửa ngõ nào thông ra bên ngoài. Thế giới bên ngoài cung cấp cho hắn những hiểu biết, kinh nghiệm, hình ảnh và nhân vật, nhưng chỉ ở thế giới bên trong, hắn mới bắt gặp tư tưởng, cảm xúc và giọng điệu, ba yếu tố làm cho hắn trở thành một nhà văn hay một nhà thơ. Thế giới bên ngoài có thể giúp hắn trở thành trí thức uyên bác hay lịch lãm, nhưng chỉ với thế giới bên trong, hắn mới có thể trở thành một nghệ sĩ sâu sắc và độc đáo. Hắn là kẻ gieo hạt bên ngoài nhưng lại gặt hái từ bên trong. Bên ngoài, hắn nhặt nhạnh và gom góp của cải; nhưng chỉ với những gì được tìm thấy từ bên trong, hắn mới trở thành giàu có. Ở cái cõi bên trong ấy, hắn hoàn toàn một mình. Cô đơn và cô độc.
Sự cô đơn ấy làm cho hắn khác người. Du hành, với người khác, là đi ra ngoài, đến những nơi xa lạ, ngắm nghía những kỳ quan của thiên nhiên hay của người khác; với người cầm bút, là đi ngược vào trong, đến tận đáy tâm hồn, để ngắm nghía những ngóc ngách bí hiểm của những gì ngỡ như rất quen thuộc, ở đó, bản thân hắn biến thành một kỳ quan cần được khám phá. Ở nhiều loại hình nghệ thuật khác, người ta có thể song tấu hay hợp tấu. Trong văn chương, chỉ có một trò chơi duy nhất: độc tấu. Lúc nào cũng độc tấu. Ngay cả với những tác phẩm viết chung, mỗi người vẫn sáng tác một mình. Và chỉ chơi cái trò chơi của mình. Một mình mơ mộng. Một mình nghĩ ngợi. Một mình nhớ nhung, dù phần lớn, nói theo Xuân Diệu, “nhớ xa xôi”, hay nói theo Quang Dũng, “nhớ ơ hờ”. Một mình lắng nghe những xôn xao trong lòng mình. Một mình tìm cho mình một giọng nói. Từ bỏ cái một mình ấy để lao vào giàn đồng ca của thời đại, do chế độ điều khiển, chỉ là một cách tự sát.
Số phận của người cầm bút là số phận cô đơn. Trải qua mấy ngàn năm, điều kiện sáng tác và phổ biến tác phẩm có thể thay đổi, hơn nữa, với đà tiến bộ của khoa học kỹ thuật, thay đổi thật nhanh, nhưng cái số phận cô đơn ấy, từ Homer và Khuất Nguyên đến tận ngày nay, không hề thay đổi. Ở đâu và thời nào, chọn cầm bút cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận cô đơn. Bàn về sáng tác, ý kiến mỗi người một khác, có người đứng (Hemingway, Virginia Woolf), có người ngồi (phần đông), có người nằm (Marcel Proust, James Joyce,Truman Capote); có người viết tay, có người thích gõ rào rào trên bàn máy đánh chữ hay bàn phím computer; có người viết nhanh (Alexandre Dumas cha, Jack London, William Golding, Anthony Trollope, Stephen King), có người viết chậm (James Joyce, Dorothy Parker); có người cần cà phê để tỉnh táo (Voltaire và Balzac – tương truyền mỗi người uống khoảng từ 40 đến 50 ly cà phê mỗi ngày!), có người uống rượu để tìm cảm hứng (Lý Bạch, William Faulkner, Raymond Carver, Charles Bukowski, Edgar Allan Poe, Jack Kerouac, F. Scott Fitzgerald), nhưng hầu như ai cũng giống nhau ở một điểm: tất cả đều xem sự cô đơn như điều kiện, thậm chí, yếu tính của sáng tác. Sử gia Edward Gibbon có một câu nói nổi tiếng: “Sự đối thoại làm tăng hiểu biết nhưng chính sự đơn độc mới là ngôi trường của các thiên tài.”Johann Wolfgang von Goethe cũng có câu nói tương tự: “Người ta có thể được giáo dục trong xã hội, nhưng người ta chỉ được gợi hứng trong sự đơn độc.” Nói chung về nghệ thuật, Picasso nhận định: “Không có sự đơn độc lớn sẽ không có một tác phẩm nghiêm túc nào được ra đời”.
Hi hi, chuyện tình yêu nhập chung với chuyện lớn chuyện nhỏ thì tôi không dám lạm bàn. Chỉ nhưng mà vô cái thế nầy thì vui vẻ :) mà nhận thua thôi. Coi bác Tôn thì biết đấy ông Wind. Đi Việt Nam mà bà nhà ông ấy lại sợ nhền nhện quấn giò ổng. Mà ông Tôn thì cũng đã nêu ra lý do rồi. Hôm nay lại có thêm 1 chiến hữu, hi hi.
Tâm lý quý bà sao giống nhau thế nhỉ. Hình như cùng một khuôn đúc ra hay sao đó :).
Bà nhà mình cũng là dân chơi piano từ nhỏ. Có những lúc tối trời, bà nhà lại dạo đàn cho nghe kể cũng thú vị. Đối với mình thì cuộc sống như vậy là hạnh phúc rồi. Cần tìm hạnh phúc đâu cho xa, nó quanh quẩn bên ta đó thôi.
Những người yêu đàn thường là có tâm hồn nghệ sĩ, thích văn thơ thi phú. Về mặt này mình không rành, nhưng cũng thích enjoy sở thích bà nhà. Mặc dù chẳng hiểu mô tê gì về đàn, nhưng cũng thích thả hồn vào những dòng nhạc, mặc nó đưa đẩy mình tới đâu thì tới, ta chẳng cần biết tới, cứ nằm yên mà hưởng thụ cái đê mê đó cho sướng.
Sách đã gởi qua cho bác Lâm, vài ngày sẽ tới.
Cám ơn ông Gió tôi sẽ chuyển cho ông ấy
lạ lùng sao và cũng kỳ diệu sao
em có thật như là không có thật
là dáng mẹ tảo tần - chiều nay anh gặp
lúc đang nằm ốm sốt với cô đơn
và khi em độ lượng đặt môi hôn
anh gặp sự dịu dàng - người chị
em lại hoá thành người vợ chung thủy
khi đi bên anh đến cuối đất cùng trời
Em đây
http://imgs.vietnamnet.vn/Images/vnn...236-danba1.jpg
Hình khiêu gợi thật !! Tim đập mạnh lên rồi.
Xưa ta là thiền sư
Tâm an trước ưu phiền
Tóc em làn gió thổi
Tan biến tờ kinh thư
Hóa thân một kiếp xa
Đọc kinh chúa lạy cha
Em vườn xanh táo đỏ
Chúa nhỏ giọt thứ tha
hihi... của những ngày thơ tình thơ
http://htmlimg2.scribdassets.com/5b8...9e5a4ba2d3.jpg
Người lên đường đi đến hố thẳm mới thực là tha thiết yêu đời. Chính hố thẳm làm cuộc đời trở nên quí giá.
Sống không hy vọng là sống để lên đường đi đến hố thẳm, đó là nhận thức căn bản của con người thực sự. Sự nhận thức Thực tại này không làm cho tôi rơi xuống chủ nghĩa hư vô bi quan, mà lại khiến tôi nhận ra trách nhiệm của mình; chính tôi tự nhận trách nhiệm cho riêng tôi, chứ không ai bắt buộc; trách nhiệm ấy là trách nhiệm của một thuyền trưởng trong một chiếc tàu sắp đắm chìm giữa trùng khơi.
Tàu chắc chắn sắp đắm chìm, không còn hy vọng gì nữa. Biết như vậy và biết mình đang sắp xuống hố thẳm nhưng không than thở, vị thuyền trưởng vẫn giữ niềm kiêu hãnh trên ánh mắt long lanh, nhìn thẳng vào Thực tại, không dối lòng, không chạy trốn, lên đường đi đến hố thẳm, một cách im lặng, không hy vọng, một cách rộng lượng, thản nhiên nhận lấy trách nhiệm và hy sinh.
Tâm hồn bi tráng là tâm hồn của người thuyền trưởng trong một chiếc tàu sắp đắm; chính sức sống bi tráng ấy đã khiến những phút giây còn lại của đời người trở nên mãnh liệt, phong phú, thi vị, cao đẹp, lan tràn ý nghĩa, đáng sống nhất, vì thế, người thuyền trưởng hiên ngang trong một chiếc tàu sắp đắm lại là kẻ yêu đời tha thiết nhất. Người ta chỉ yêu đời thực sự và thấy cuộc đời có ý nghĩa là khi người ta sống sát bên cái chết từng giây từng phút. Người ta chỉ hiểu ý nghĩa cuộc đời là khi người ta rờ mó sự chết trong mười ngón tay mình.
Bi tráng không phải là chết, bi tráng là sống với cái chết; bi tráng là sống không hy vọng, một cách im lặng, một cách rộng lượng, nhân từ.
Giây phút tuyệt đối và quan trọng nhất trong đời người vãn là một tí tắc trước khi chết; cái tí tắc nhanh chóng ấy quyết định cả đời người, cả chức vị làm người; cái tí tắc ấy là lời phán xử cuối cùng; cả một đời người hiện về trong cái tí tắc ấy: cái tí tắc ấy chỉ là một thoáng giây; nhưng đối với người sắp chết, nó lâu dài bằng cả một đời người… Khi con người sắp bước vào thế giới phi thời gian thì thoáng giây biến chuyển từ thời gian đến phi thời gian là một thoáng giây thiên thu nằm trong thời gian ngược chiều.
Con người có hoàn toàn bi tráng hay không, chỉ trong thoáng giây tí tắc ấy mới hoàn toàn quyết định; nếu trong thoáng giây quan trọng ấy, người sắp chết vẫn nhìn trừng trừng vào cái chết với đôi mắt thản nhiên, một cách rộng lượng, im lặng và không hy vọng, mỉm cười, không hối hận, không sợ hãi, không tiếc nuối thì con người ấy mới thực là con người bi tráng; đối với kẻ ấy, trong một thoáng giây thiên thâu ấy, sự chết và sự sống không còn khác nhau nữa, mà chỉ là một thôi, mộng và thực đều là một thôi.
Cái tí tắc trước khi chết quyết định trọn cuộc đời người, nhưng trọn cuộc đời người cũng quyết định cái tí tắc trước khi chết. Bởi thế, sống trên đường đời, con người phải luôn luôn sẵn sàng lên đường đi đến hố thẳm; bất cứ một giây phút nào trong đời, tôi cũng phải đều sẵn sàng luôn; sự sẵn sàng từng phút một ấy làm thành ý nghĩa cuộc đời và chính ý nghĩa ấy quyết định cái tí tắc trước khi chết, cũng như cái tí tắc ấy quyết định ý nghĩa ấy; như thế, nói rõ ràng hơn, cuộc đời là một tí tắc trước khi chết và một tí tắc trước khi chết là cuộc đời.
Bác Thợ up tấm hình đâu mà đẹp thế :)
Đọc com của bác Tý vui thật. Bác Tý up vài tấm cho ai đó "rớt tim" đi.
À! Mình có nhận được rồi bác ạ. Cảm ơn bác Tý nhiều nhé.
Đọc bài viết của ông Thợ mà như thấy mùi cô đơn, chưa có ai gọi mình là nhà văn, nhà thơ mà đã có cái cảm nhận thế rồi !. Hì, nhưng hình như các nhà "cờ" chất vị cô đơn cũng chẳng kém đâu nhỉ ?.
Trước thấy ông KT hơi bị mê 'nàng' thơ, bây giờ ông wind cũng phải lòng 'nàng' rồi.
Chơi cờ đúng là một hoạt động cô đơn vì thời giờ luyện nhiều hơn thời giờ chơi, luyện thì đa số là một mình. Mà thời đại này lúc choi cũng có thể lên máy tính mà chơi với tất cả ai trên thế giới, riết rồi họ cũng làm biến đến clb cờ.
Làm việc kỹ thuật cũng vậy riết rồi không cần phải vào sở, ngồi đâu làm cũng được. Tôi có mấy đứa đồng nghiệp vài năm rồi chưa thấy mặt, cứ ngồi nhà bận đồ ngủ mà làm. Họp thì gọi điện thoại vào. Có người từ hồi biết nhau trong sở tới hồi nó nghĩ (hoặc bị nghĩ) chưa hề thấy mặt. Ông Đ biết chuyện này quá rành. Có đứa bạn trong sở một năm nó muốn đi Ý chơi vài tháng, thế là anh ta kiếm được một văn phòng nào của hảng tận bên Venice ảnh qua đó ngồi làm, tới giờ họp gọi vào, công việc đến ngày đến giờ đầy đủ nên sếp cũng ok thôi.
Một trong những truyện khoa học giả tưởng kinh điển của Isaac Asimov có nói về một gióng người tiến bộ đến nổi họ không còn thấy cần thiết để gặp mặt nhau, họ tự sống cũng được bao nhiêu chuyện trong nhà đều có máy và người máy lo. SInh con đẻ cái họ cũng tự làm. Rồi người máy nuôi cho lớn. Lâu lâu họ họp nhau một lần qua máy vi tính để bàn chuyện liên quan đến hành tinh của họ thôi.
Tôi biết một người nhất định không có email, nhất định không mua đồ qua internet. Bị bạn bè chê cười người này cũng im thôi. Tôi cũng chọc, nhưng tôi hiểu. Người ấy sợ một ngày ra đường không còn thấy ai cả. Lâu lâu tôi ra tiêmh sác Barnes and Noble mua một cuốn sách, trả giá cao hơn khi mua qua Amazon trên internet, vì tôi cũng thầm lo một ngày nào đó các tiệm sách bị phá sản đống cửa hết chắc tôi buồn lắm. Một ngày nào đó không có tiệm bán sách củ mà khi bước vào và bước ra đầu hơi choán ván vì mùi sách củ thì bao nhiêu kỷ niệm của tôi cũng không còn. Chuyện hãng cho mướn phim Block Buster phải đóng cửa năm trước vì không còn cạnh tranh nổi với các tiệm trên internet, đem theo với nó bao nhiêu kỷ niệm của một thế hệ bên Mỹ đã là một cảnh cáo rồi.
Tôi vốn đam mê nên khi trẻ chơi rất nhiều môn .Môn nào cũng mất rất nhiều thời gian và công sức luyện tập .Như bida nội có cái món series americaine cũng mất 2 năm để tập kềm chế bi cho khỏi tan thế .Vì đó là chiêu sát thủ không tập không được ,ông đánh bi rời tức là detache nhiều lắm cũng chỉ được vài chục điểm và mất thời gian đi vòng vòng quanh bàn .Ngược lại khi nắm vững series americaine giang hồ hay gọi là đánh ken thì chỉ trong vòng một thước thôi cũng đã đi vài trăm điểm rồi .Thế ấy đây
http://www.billard-passion.fr/flash/...-couespell.JPG
Tuy nhiên để chơi được đòi hỏi ông phải có kĩ thuật cao như masse ,pique,phải giỏi để sửa thế khi sắp bị vỡ .Mới đầu đánh riết không được tức tôi mua luôn cả cái bàn để ở nhà tập .Khi thành tuyệt nghệ rồi đi tới thánh địa bi da của ông Hồng (hẻm rạp Quốc Thanh) ông Năm Thượng trên đường Nguyễn Trãi khiêu chiến tưng bừng ,đụng cơ với không biết bao nhiêu cao thủ như Long không quân ,Út trà Ôn ,Hùng Cường ,Thành được ,Nguyên thợ máy .Vui thật!
Sau này lớn tuổi những môn chơi đòi hỏi phải có hai người tôi bỏ hết,chỉ còn chơi món một mình như đàn địch thôi .Đàn chơi trong cô đơn vẫn thấy hạnh phúc ,gặp một giai điệu hay ,một hợp âm lắt léo thấy sướng tê người
Bác Lâm có thử qua bóng bàn với cố diễn viên Hùng Cường chưa ? Ổng đánh độ bóng bàn cũng dữ lắm.
Bóng bàn tôi lại không biết chơi ông Tý ơi
Ông Gió lại đa cảm rồi ,sự vô thường là cái nhất định sẽ xảy ra .Những người chung quanh mình rồi ngày nào đó cũng chỉ còn là kỉ niệm .Mình mà sống lâu hơn họ thì đúng là thảm kịch .Giai nhân càng đẹp càng nên chết sớm ,chúa ghét hoa nào nở lâu
Tôi thấy những cụ già sống lâu rất đáng thuơng ,bạn bè người thân mất hết chỉ còn ra vào lủi thủi một mình
Ngày đó tôi đứng trên đỉnh Linh Thướu mà hết sức bồi hồi .Cách nay gần ba nghìn năm đức Thế Tôn đã giảng đạo ở đây ,đâu là chỗ ngồi của ngài Xá Lợi Phất ,ngài Mục Kiền Liên ,tôn giả Anan .Bây giờ chỉ còn sự tịch mịch lặng lẽ
Hồi còn bé tôi cũng chơi đủ trò. Tính ra tôi cũng có chút năng khiểu thể thao chơi cái gì cũng hơn đám bạn: cờ tướng, đá banh, bóng bàn, cầu lông... Nhất là môn teakwondo. Ông thầy cứ bắt thằng đai đen đấu với tôi. Nó cao hơn tôi cả cái đầu tung đòn đá chẻ khiến tôi méo cả mặt. Lúc đó tôi sợ nó gần chết nhưng cứ phải chịu trận. Mãi cho tới một hôm tôi hạ nốc-ao nó. Lần đó đánh trong vô thức. Những chiêu thức khi tập gần như vô dụng khi lên song đấu, nhưng chẳng hiểu bằng cách nào tôi lại vận dụng được. Bùm một phát nó ngã như cây chuối đổ bất tỉnh gần 10 phút. Người tôi như vỡ òa vì páo được thù. Từ đó về sau như vượt qua được cái ngưỡng giới hạn tôi đi đấu giải tùm lum cho đội năng khiếu của huyện.
Thời ấy gần nhà có ông Hồ Ái đánh bi da giỏi nhất xóm (nhưng không đi nổi cơ trăm như bác Thợ đâu). Ông ấy chơi bi da độ từ sáng tới tối không biết mệt mỏi. Thấy tôi thường qua xem ông đánh ông bảo: "Mầy thấy thích không? Nếu thích rảnh sang đây tao dạy cho không tính tiền". Tôi thích thiệt nhưng không dám chơi sợ bị ghiền ông già đánh chết.
Hồi nhỏ tôi lóc chóc lắm hay nghĩ ra nhiều trò phá phách. Ngặt nỗi mấy thằng trong xóm coi tôi như thần tượng tôi xúi gì nó cũng làm nên có chuyện gì là người ta cứ tìm tới nhà tôi mắng vốn. Một chuyện mà giờ tôi không nhịn được cười là vụ đi ghẹo ni-cô. Gần nhà có chùa Long Sơn mỗi tối chúng tôi hay đến chơi. Chùa toàn ni-cô 13-14 tuổi như tụi tôi. Có một sư cô tên Ngọc tóc còn 1 chỏm (chưa xuất gia hoàn toàn) khoái tôi mà tôi cũng khoái lại mới chết. Hai đứa viết thư qua lại nhưng dùng tiếng Anh vì sợ người khác biết. Xui xẻo sao bị trụ trì phát hiện. Tưởng rằng sư trụ trì không biết gì ai ngờ bà đọc hiểu hết. Thế là rùm beng cả xóm tôi đi dụ dỗ ni-cô. Ông già tôi quất cho mấy roi vô đít bắt lên chùa xin lỗi trụ trì. Còn cô ni-cô đó sau đó được chuyển đi chùa khác và sau này ra đời lấy chồng luôn :).
Ông D giỏi nghen. 14-15 tuổi mà viết thư tình cho ni cô thì tôi phục lắm. Hồi nhỏ làm cái gì sợ bị la lại thích làm. Tôi lén đi tập bơi ở sông Hương cứ sợ bị đòn. Nhưng tụi bạn rủ mà không đi thì nhát như con thỏ. Sợ mất mặt bầu cua cho nên phải đi thôi. Về nhà bị đòn cho 1 trận. Tôi còn nhớ cái thước đo may áo quần bằng gỗ mun đen thui 1 mét tôi lãnh 5 cây vô cái mông tội nghiệp. Từ đó về sau muốn đi tắm sông phải cẩn thận hơn. Không nghĩ ra lối giáo dục của cha mẹ hồi xưa sao mà cứ ra sức chửi đánh con cái cho nó nên, không nghĩ đến cảm nhận của tụi nó.
Xem ra tôi cũng giống bác CKD, thích và chơi được nhiều thứ, chỉ khác là món nào tôi chơi cũng từ dưới trung bình cho đến tệ hehe. Bida thì cũng thích nhưng chỉ khi bị thần rùa nhập thì cũng đi được khoảng 20 điểm thôi. Nghe nói Út Trà Ôn đánh bida hay lắm, vậy là bác Lâm cũng là một cao thủ hàng đầu Sài Gòn rồi.
Chắc bác Lâm biết tay bida này, nhiều khi người quay phim phải kêu anh này ngừng chơi chứ quay hoài ảnh cứ ghi điểm hoài. Có khi mắt kiếng nằm ngoài băng mà ảnh rỉa hoài bi không nhút nhít luôn, xem một hồi cũng hơi chán hehe
Thằng này làm chủ hoàn toàn kỹ thuật và tốc độ rồi Bác K ,ép phê sử dụng chính xác nhiều cú nó quẹt cơ coi đơn giản vậy chứ cực kì kĩ thuật thế bi không bao giờ bị thẳng hàng .Cỡ này không cần đánh ken cũng chết người ta rồi
DÀNH CHO PHÁI ĐẸP THUỘC GÁI ĐÃ Ế, CHUẨN BỊ Ế, COI NHƯ Ế.... NHÂN NGÀY 8 THÁNG 3:
(Gái không ế có thể đọc coi như tài liệu tham khảo)
1.GÁI ĐÃ Ế: Gái đã ế được hiểu là hết cơ hội giải ế. Gái này đa phần một thời vô cùng oanh liệt, một thời đã từng làm đàn ông lên bờ xuống ruộng, một thời nhìn đàn ông bằng nửa con mắt, một thời luôn luôn khẳng định mình không bao giờ ế, lời khẳng định đó bám theo gái cho tới lúc ế.
2.GÁI MONG Ế: Gái này là hàng độc, sự kiêu hãnh mong mình là gái ế đã khiến giới đàn ông ngưỡng mộ nuốt nước bọt, khiến bạn cùng giới ngả mũ, khiến các gái ế bứt rứt vì gato, khiến gái sợ hãi ế lắc đầu, khiến gái có nguy cơ ế choáng. Gái mong ế tuy chiếm tỉ lệ dân số nhỏ nhưng đây là những gái thép, đụng vào chết liền, chọc phá chết liền, trêu ghẹo chết liền, chia sẻ chết liền, cúi đầu thì sống.
3.GÁI SẮP Ế: Gái này hoặc là đã tăng trưởng về tuổi, tăng trưởng về trọng lượng tịnh ( cân hơi), tăng trưởng về sự chán giai, có nhóm thì lo lo, lấy thở dài làm kim chỉ nam sống qua đêm dài, nhóm thì tặc lưỡi bất cần, giai cần mình giai sẽ tới, mình cần gì tìm giai, hoặc là nhóm nôn nao, vội vàng, lo lắng, gặp giai cười, gặp giai thả lỏng, gặp giai hồ hởi phấn khởi, tựu trung, đây là nhóm có tính chiến đấu cao, tính bị lụy cao, tính e thẹn giảm, tính thời trang tăng đột biến, tính chém gió tăng đột biến.
4.GÁI COI NHƯ Ế: Đây là phát hiện mới thuộc thế giới gái ế. Có chồng vẫn coi như ế, nằm bên chồng mà như gái ế, ngày ngày có người gọi là chồng mà như ế chồng, gái này tâm sự đầy mình, tâm trạng dâng cao, thức khuya dậy muộn, lấy bar caphe làm trụ sở, lấy máy tính làm vũ khí, lấy thở dài làm đồng điệu, lấy fb làm nơi xõa đêm trong tiếng ngáy không khoan nhượng của...chồng.
5.GÁI Ế MUỘN: Là gái lúc đầu hanh thông đường chồng con, rồi sau một bước ngoặt, lại không chồng, lại phòng không, thế là rơi vào trạng thái như gái ế. Gái này cái gì cũng biết, cảm giác gì cũng trải, cái gì cũng tỏ tường, đụng vào gái này dễ như đụng vào gió nhưng giữ gái này cũng khó như giữ gió.
6.GÁI Ế GIẢ VỜ: Cuối cùng là gái ế giả vờ. Ế giả vờ là gái làm như mình ế rồi, đau khổ, đau khổ, đau khổ, như là cách để câu giờ thêm sự lựa chọn, như là cách để ngó xem còn ai hơn cái thằng mình sắp cưới không, gái này cao tay ấn, mạnh đường quyền, lắm mẹo mực, nhiều thâm cung bí sử.
7. GÁI MUỐN Ế: Cuối cùng của cuối cùng là gái muốn ế. Gái muốn ế khác một trời một vực với gái ế muộn. Gái muốn ế là gái bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước, hoặc là hết ế, hoặc là chọn con đường tự do, đa phần gái muốn ế là gái thích tự do, thích tự chủ, thích tấn công hơn phòng thủ, thích có nhiều chiếc nệm giường ấm áp hơn là chỉ một cái.
8.GÁI PHẢI Ế: Cuối cùng của cuối cùng của cuối cùng là gái phải ế. Gái phải ế là gái không thể không ế, vì không ế thì cũng phải ế vì tuổi tác, vì điều kiện, vì hoàn cảnh, có muốn hết ế cũng bó tay. Gái này ít thôi nhưng xuất hiện là có thể làm chấn động cả góc chợ quê vì kiểu như không còn gì để mất.
KÍNH CHÚC CÁC EM, CÁC CHỊ, CÁC BÀ, CÁC CỤ BÀ NGÀY MỒNG 8 THÁNG 3 HẠNH PHÚC.
XÁCH ĐÀN ÔNG LÊN VÀ ĐI...
https://scontent-a-sjc.xx.fbcdn.net/...32628495_n.jpg
Đã không muốn nghĩ về Gái Gú, tự nhiên bác Lâm giới thiệu nguyên 1 dàn gái đẹp làm cho thằng em nghĩ ngợi mông lung. Trong tứ đỗ tường thì gái coi bộ là món ít hại nhất phải không các bác ?
Hôm nay phải đi mua quà. Không mua hôm nay thì đã vô tình đánh mất dịp may mà cơ hội chỉ có vài lần trong 1 năm. Mua cái gì có tính mới mẻ nhỉ? Hoa thiệt hay hoa giả ?. Loại nào cũng đã từng. Hỏi, thì mất đi cái tính chất tình điệu . Không hỏi lở bị chê thì mất đi 1 chút vui. Thôi đành nhắm mắt đưa chân, chạy ù ra tiệm hoa coi có loại nào mình thích, rồi mua tặng. Nếu nàng không thích, thì cứ coi như mua hoa tặng mình vậy. Các bác nghĩ được không ?
Bác Tý không cần phải mua hoa hòe làm gì cho mất công. Cứ như tôi là ôm vợ cho thật chặt, hôn vợ chụt chụt, làm vài món khoái khẩu hai vợ chồng cùng ăn, ăn xong là vật lộn thế là vui rồi. Vừa rẻ tiền, vừa vui bác Tý ơi. Hơn nữa hôm nay là weekend chẳng phải đi làm. Tha hồ có giờ đi dạo biển vui chơi bác Tý ạ.
Bác Tôn hay thiệt. Vậy mà cũng được nhe. Mình bị trể rồi bác ơi. 2 đứa mới đi mua hoa hòe. Sau đó ghé vào quán làm ly cà phê và cái bánh để cảm thấy mình không tự bạc đãi mình. Ngồi 8 1 hồi rồi 2 đứa lại chia nhau đi mua đồ ( cái này tự do mua, hè hè ). Mua xong hẹn gặp rồi thì về nhà làm 1 bụng nuôi xào thịt. Bây giờ mới đọc lời khuyên của bác, mình phải lấy giấy bút viết xuống để .. năm tới xài, hi hi. Chúc bác và mọi khách hàng cùng ông chủ quán cà phê II một .. ngày phụ nữ 2014 vui vẻ. Người mua quà vui vì mua được món quà. Người nhận quà vui vì được nhận quà. Ai chưa được tặng quà nhớ gọi phone nhắc nhở. Ai không mua không tặng thì.. nhìn người ta vui mình cũng vui lây.
Ông Gió ông K có theo dõi không và ông dự đoán là gì
Piers Morgan @piersmorgan: Nếu như vụ máy bay Malaysia Airlines LÀ khủng bố, thì không ai có thể phớt lờ chuyện hộ chiếu bị đánh cắp.
cách đây 54 phút của Piers Morgan @piersmorgan qua Twitter
Lo @_MissLois: Không thể tin nổi là chiếc máy bay vẫn mất tích :( thật là lo sợ.
cách đây 58 phút của Lo @_MissLois qua Twitter
Nhn Art Arch: Đến giờ Malaysia chưa tuyên bố máy bay rơi! Nhiều khả năng bị không tặc khống chế quẹo đi chỗ khác rồi. Vết dầu loang có thể là cơ trưởng "đánh dấu" lúc bị khống chế buộc phải chuyển hướng?
cách đây 1 giờ 6 phút từ Nhn Art Arch qua Facebook
Trần Ngọc Khánh: Chính phủ Malaysia quá chậm chạp trong việc cứu hộ. Việt Nam nhanh hơn nhiều (tuy chính phủ Việt Nam thậm chí còn phải chờ sự đồng ý của Malaysia để tiến hành cứu hộ trên vùng lãnh thổ của họ) và là quốc gia duy nhất đã tìm thấy vết dầu, các cột khói và thông tin cho chính phủ Malaysia.
cách đây 1 giờ 6 phút từ Trần Ngọc Khánh qua Facebook
Tha Nhân: Những số liệu thông tin về chuyến bay có nhiều điểm mâu thuẫn lạ lùng:
1/Đoạn đường bay Kuala Lumpur- Beijing là khoảng 5000 km. Thời gian bay được xác định là 6 giờ. Như vậy vận tốc máy bay là khoảng 800/giờ. Như vậy sau 2 giờ bay là 1600 km (vùng xa tương ứng phải là vùng biển Phan thiết-Phan rang). Nhưng các chuyên gia và báo chí lại độ chừng nó ở khoảng giữa bờ biển Cà Mau- và bờ Malaysia (???!!!). Các bạn hãy mở bản đồ xem: đoạn Kuala đến chỗ mất liên lạc chỉ mới bằng 1/10 Kuala đến Bắc Kinh. Hoặc đo trên bản đồ cũng chỉ khoảng hơn 400km đến Kuala. Tức là một đoạn bay như vậy, chiếc Boeing chỉ bay 35-40 phút thôi.
2/ Máy bay tìm kiếm, cứu hộ VN vừa phát hiện vết dầu loang, chưa kịp thám sát, máy bay hết xăng phải quay trở lại đất liền (quỷ thần ơi!).
3/ Suốt một ngày với sáu chiếc máy bay (Malay 3, VN 2, Sing 1) mà chẳng thấy bất cứ mảnh vỡ nào hay vật dụng hành lý...
Có ai nghĩ chuyến bay bị không tặc khống chế hạ cánh "an toàn" trên đảo nào đó của Philippines? Hy vọng họ còn sống để "Phi tặc" trao đổi cái gì đó với Trung quốc. Có vài nhóm ngoài vòng kiểm soát của chính quyền Philippines đã từng nổi tiếng và khiến thế giới lúng túng với chiêu trò nầy.
cách đây 1 giờ 12 phút của Tha Nhân qua Facebook
John Sudword, BBC News từ Bắc Kinh: Ít nhất có hai trường hợp được cho là sử dụng hộ chiếu đánh cắp để lên máy bay. Dư luận đặt vấn đề so sánh với những lần có những phần tử sử dụng hộ chiếu giả hoặc đánh cắp lên các chuyến bay từ trước đây.
Điều này xảy ra trong một thời điểm khá tế nhị khi mà ở Bắc Kinh gần đây đã đang diễn ra các sự kiện chính trị quan trọng, Chủ tịch Tập Cận Bình được trích thuật chỉ đạo phòng không Trung Quốc kiểm soát không phận ra vào Trung Quốc.
Một vụ bạo lực dùng dao và mã tấu tấn công làm hàng chục người chết và nhiều người bị thương ở nhà ga Côn Minh xảy ra ngay mới đây và các thủ phạm được cho là có mục đích khủng bố.
cách đây 1 giờ 17 phút từ John Sudworth từ Bắc Kinh
Hoàng Long: Sau khi cất cánh hai tiếng mới bị rơi thì rất khó xẩy ra vì lúc đó máy bay đang ở chế độ bay tự động, nếu xẩy ra thì có khả năng tác động sai của cơ trưởng hoặc khủng bố... Máy bay chỉ thật sự nguy hiểm khi vừa cất cánh hoặc chuẩn bị hạ cánh.
cách đây 1 giờ 25 phút của Hoàng Long qua Facebook
Có thấy tin sáng nay bác Lâm. Thấy tin mới nhất từ Yahoo news là phi công VN đã thấy hai vết dầu lớn trên vùng biển VN (chắc là trong hải phận VN), có thể là máy bay đã rớt tại đó. Vâng, cũng lạ là tại sau máy bay rớt mà không ai biết gì cả.
Hai cuốn hộ chiếu công dân Ý và Áo bị mất khi đặt giấy tờ thuê xe ở Thái lan hai người này hiện ở quốc gia họ .Vậy ai xử dụng hai cuốn hộ chiếu đó trên máy bay ?
Sách đã nhận đuọc rồi nhe ông
Bỏ ngỏ các khả năng, nhưng cần nhanh chóng làm rõ vấn đề, người thân của 237 sinh mạng trên máy bay đang cần biết anh em nhà họ đang ở đâu, trên biển hay là ở đâu. Vụ việc lớn cuối cùng vẫn phải để quan chức phát ngôn, công nhận phát ngôn khởi đầu một vấn đề gì liên quan đến sinh mạng danh dự hay có ảnh hưởng đến cả hãng hàng không, uy tín của quốc gia thật là khó. Hôm vừa rồi có anh công an phường hút thuốc khi tiếp dân mà đã phải bị phê bình, lãnh đạo công an phải xin lỗi, mình bị phạt xe đỗ dưới lòng đường trước khi phạt, anh công an đứng nghiêm giơ tay chào... thế mới hiểu tại sao có việc gì gấp và nguy hiểm dân vẫn gọi công an là phổ biến. Uy tín vẫn là quan trọng nhất
Uy tín = tài + đức
các sư phụ chỉ giáo em về ngón đàn với, cuộc đời thăng trầm đang muốn cầm đàn gẩy đi những ưu phiền...
Xin lỗi ông cotuongsonghong. Tôi xài điện thoại màn hình nhỏ quá dislike nhầm ông @@
quan trọng gì đâu bạn, anh em yêu cờ mà :battay
Hehe lâu lâu mới thấy ông D bày tỏ chính kiến xong rồi lại xin lỗi nghĩa là sao ?Tôi , chủ quán phải chiều khách là lẽ đuơng nhiên .Ông là kẻ qua đường không nên nuông chiều cuộc đời thái quá .Tặng ông bài hát này đã được chơi trong phim Sandpiper một loại phim kinh điển bậc nhất
Dàn nhạc Jazz Mã nhật Tân cùng với tiếng hát thiên thần sa đoạ Carolyn Tôi mê ông già chơi Contrebass quá, thường thường dàn nhạc Jazz gồm 1 guitar 1 contrebass 1 piano 1 trống .Ở đây chỉ có piano và contrebass phối hợp trong nhịp điệu Bossa Nova của rừng rậm Brasil
Trong đó cây contrebass giữ nhịp cho piano tha hồ bay lộn ngẫu hứng
Con đường xưa em đi (Caminito)Bài Tango bất hủ cho những kẻ yêu nhau mà giờ chỉ còn là kỉ niệm Cái bà mập mập cuốc bộ hơi giống vợ ông Tý
Chuyện đầu tiên xảy ra vào đầu năm 1960, lúc tôi hơn 10 tuổi. Đó là buổi tối 30 Tết. Mẹ tôi đem gạo nếp đã ngâm sẵn đến nhà ai đó để xay bột nhờ. Gần giao thừa, bà vẫn chưa về. Bố tôi sốt ruột bảo tôi đi tìm. Thế là tôi mặc cả mấy tấm áo, chủ yếu là áo cũ, vào người, rồi cầm đèn pin đi.
Gần nhà tôi có hai nhà có cối đá xay bột nước. Tôi đến cái nhà mà vài năm nay mẹ tôi vẫn đến xay nhờ. Nhà đó cách nhà tôi chừng một cây số, ở đầu làng bên.
Ngày xưa hay nói “tối như đêm 30”. Đúng vậy. Đêm 30 Tết ngày xưa không ở đâu có ánh điện, ra khỏi nhà là đã không nhìn thấy bàn tay giơ sát ngay trước mắt, đừng nói nhìn đường. Phải năm mà 30 Tết lại có mưa phùn nữa thì càng hết chỗ nói. Màn đen tuyệt đối trùm khắp đất trời, nếu không có đèn đừng nói đi đâu.
Từ nhà tôi đi đến đó khi gần đến nơi phải đi qua một khu mồ mả đắp đất đường kính khoảng 70-80 mét. Nhà có cối xay gần như ở sát khu mồ mả này. Vừa chạm đến đầu này của khu mộ, trong luồng ánh sáng rất mạnh của chiếc đèn pin, tôi đã nhìn thấy bức tường trắng bên kia khu mộ. “Bức tường vôi sau nhà của nhà ông ấy…” Tôi nghĩ bụng. Và bước đi trong khu mồ mả.
Chỉ không tới 100 mét, nhưng tôi cứ thế đi. Không sốt ruột. Không sợ sệt. Cứ thế tôi đi, và lúc nào cũng thấy bức tường trắng ở phía trước. Lúc nào nó cũng ở cách tôi với khoảng cách như lúc đầu. Sau này tôi nhớ mình đã đi khoảng 1 giờ liền mà không qua nổi 70-80 mét đó. Tôi lạc đường chăng? Hoàn toàn không! Bởi vì bức tường ngay trước mặt tôi kia, lúc nào cũng hiện lên sáng trắng dưới ánh đèn pin, không hề bị cái gì che khuất, sao tôi có thể lạc được! Có lúc, cách tôi chừng chục thước, một con chó trắng nhỏ hiện ra, chạy chéo trước mặt tôi, rồi khuất vào chỗ tối. Mấy phút sau, nó lại hiện ra, lại chạy chéo trước mặt tôi, rồi lại khuất vào chỗ tối. Phải đến ba bốn lần như vậy. Rồi có tiếng sột soạt ở đâu đó, như có người chà xát vào chiếu trải giường. Tôi nghĩ đó là tiếng động từ cái nhà phía trước vọng lại, nhưng nghe nhầm thành chếch phía sau. Rồi im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng chân tôi thình thịch. Rồi lại sột soạt. Thỉnh thoảng có tiếng gió rét rít nhè nhẹ.
Cuối cùng thì hết cái giờ đó, tôi cũng đến được cái nhà ấy. Và mẹ tôi không có ở đó. Chủ nhà nói bà không hề đến. Tôi chào họ rồi về, trong lòng hơi lo lắng.
Về đến nhà, tôi thấy mẹ tôi cũng đã về. Bà đã xay bột nhờ ở nhà khác. Lúc đó đã sang ngày mồng 1 Tết.
Một điều mà càng về sau này tôi càng thấy lạ là trong suốt một giờ đó tôi không hề thấy sợ, không thắc mắc nhiều tại sao mình phải đi lâu như vậy. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi phải đi lâu thế. Hay là lúc đó tôi bị mất cảm giác về thời gian? Nhưng nếu vậy thì cái gì làm tôi mất cảm giác lúc đó? Mà chỉ đúng một lần trong đời? Thần kinh tôi bị chất lân tinh ở bãi tha ma tác động vào, gây ra chứng mất cảm giác về thời gian chăng? Nếu thế sao tôi vẫn suy nghĩ được bình thường? Thật khó hiểu.
*
Chuyện thứ hai xảy ra hồi tôi đang học lớp giữa cấp 3. Đó là vào năm 1966, cao điểm của “chiến tranh phá hoại”, khi không quân Mỹ cho máy bay trút bom dữ dội xuống miền Bắc. Bọn tôi phải học từ đêm, từ 3 rưỡi đến 7 giờ sáng. Mỗi đêm, cứ đến khoảng 2 rưỡi thì mẹ tôi đánh thức tôi dậy để đến trường. Trường bấy giờ gồm những lán trại rải rác, đắp bằng đất, lợp lá cọ hoặc rơm rất dày.
Đêm đó, sau khi ngủ một giấc cũng đã khá dài từ khoảng 8 giờ tối, tôi thức giấc. Thấy trời đã hơi sáng, tôi hoảng hốt vùng dậy, nghĩ rằng sẽ muộn học. Mẹ tôi lúc đó cũng thức giấc, bảo tôi mới nửa đêm, nhưng vì có trăng nên sáng. Tôi không tin, vẫn cứ mặc đồ và cầm vài cuốn vở rồi đi.
Ra đến cuối bãi hoang, nơi tôi hẹn với ba bốn đứa bạn làng bên gặp nhau để cùng đi bộ đến lớp, tôi mới thấy mẹ tôi nói đúng. Còn rất sớm. Chung quanh im lặng như tờ. Và tất nhiên chẳng thấy bóng dáng đứa bạn nào.
Quanh chỗ tôi đứng đợi bọn bạn có rải rác vài chục nấm mồ bằng đất. Quang cảnh nơi đó trong đêm dưới ánh trăng mờ thật cô tịch. Nếu là người yếu bóng vía thì đứng đó một mình trong thời khắc như vậy sẽ rất sợ. Tuy nhiên, tôi vừa không yếu bóng vía vừa rất duy vật nên không có cảm giác gì. Thậm chí, tôi còn quyết định nằm ngủ bù trong lúc đợi bạn trên cái mả mới toanh, chôn một người trong xóm chết cách đó ba ngày.
Thiếp đi một lúc, tôi từ từ tỉnh giấc. Trong tư thế nằm ngửa nhìn lên trời, tôi thấy một quầng sáng bảy màu giống như quầng trăng. Ban đầu tôi đã nghĩ như vậy, nhưng lại thấy trăng không ở giữa cái quầng ấy mà đã xế tà. Tôi mở mắt trừng trừng nhìn lên. Bỗng thấy cái quầng thu nhỏ lại, rút lên cao, và sau khi dừng lại vài giây, nó lại sà thấp xuống và nở to ra. Tôi bật giậy, thấy hơi ớn lạnh, tuy nhiên chưa đến mức đánh trống ngực. Ngước nhìn lại lên trời, tôi không còn thấy cái quầng ấy nữa.
Mặc dù hơi ớn, nhưng tôi vẫn trấn tĩnh được. Tôi không tin đó là ma, chỉ thấy thắc mắc không hiểu đó là gì.
Đứng được chừng mươi phút, tôi thấy xa xa, cách chỗ tôi chừng hơn trăm thước, có bóng người. Khoảng 7-8 người loáng thoáng dưới ánh trăng. Ban đầu, tôi ngỡ đó là bọn bạn, nhưng lại thắc mắc sao đông thế. Khoảng một phút sau thì thấy nhóm người đi thẳng xuống đồng rồi tự dưng không thấy nữa. Dăm phút sau lại thấy một nhóm như vậy, cũng đi từ phía như cũ, xuống đồng rồi mất hút. Tôi thấy hơi kỳ.
Một đám mây dày bay tới che khuất mặt trăng. Trời đất bỗng tối sầm một lúc lâu. Có tiếng gì như tiếng khóc nhưng rất nhỏ. Rồi đám mây bay qua hết, trời từ từ sáng mờ mờ trở lại…
Đứng chán, tôi lại quyết định nằm ngửa xuống nấm mồ. Nhưng lần này tôi không thiếp đi nữa. Tuy không sợ – nếu sợ tôi đã đi khỏi chỗ đó hay có đứng lại cũng không dám nằm xuống cái mả ấy – nhưng trong trạng thái thần kinh lúc đó tôi cũng không thiếp đi được.
Nằm một hồi thì nghe tiếng xôn xao. Lần này thì đúng là bọn bạn tôi đến. Còn cách hơn trăm mét, tôi đã nghe tiếng thằng B nói rất to. Tôi thấy thoải mái hẳn lên.
*
Chuyện thứ ba. Đó là khi tôi đang làm tại một cơ quan ở vùng trung du Bắc Bộ. Nhà tập thể của cơ quan tôi ở rải rác trên đồi. Nhà tôi ở chiếm một quả đồi. Dãy nhà có 6 phòng cho 12 người. Tuy vậy, cánh đồng nghiệp của tôi thường đi công tác hoặc tranh thủ về nhà cách đó vài chục hoặc trăm cây nên thường chỉ có 7-8 người ở đó. Cuối tuần thì càng vắng lạnh.
Hôm đó cả dãy chỉ có tôi và Q, thằng bạn cùng phòng. Q cũng muốn về, nhưng vì tôi bị sốt gần suốt cả tuần, người gầy xơ xác nên nó không đành bỏ một mình tôi ở lại. Nhưng đến trưa thì có người đưa tin đến là mẹ nó ốm nặng. Khi đó, tôi đành bảo nó là tôi không sao, để nó về chăm mẹ. Mẹ nó có một mình ở quê, cách đó 80-90 cây.
Tối đó, tôi cố gắng dậy nấu chút cháo, húp được nửa bát rồi đi nằm. Mệt khủng khiếp. Nhưng tôi cứ nằm từ đầu tối đến quá nửa đêm mới thiếp đi được. Cứ thiếp đi, rồi lại tỉnh ra. Khoảng hai giờ sáng thì tôi bỗng thấy có những kẻ nào đó túm lấy tay chân tôi. Tay bọn họ rất lạnh, nhưng khỏe. Tôi hoảng hốt mở mắt, thấy bốn kẻ hình thù kỳ dị, mặt quay đi hướng khác nên tôi không nhìn được, đang túm lấy hai chân hai tay tôi và khiêng tôi đi. Tôi cố gắng hét lên, nhưng mãi không thành tiếng. Khi bọn chúng khênh tôi xuống đến chân đồi, tôi mới thét lên được một tiếng… Và bỗng thấy mình đang nằm trên giường. Người tôi lạnh toát và hoàn toàn không có tí sức lực nào. Tuy vậy, tôi vẫn phải cố gắng ngồi dậy, tựa lưng vào tường và không dám nằm xuống nữa. Cứ thế cho đến sáng.
Ai đó có thể bảo đó đơn giản chỉ là một giấc mơ. Tôi cũng đã mơ nhiều lần, nhưng dù nó giống thật đến mức nào thì khi tỉnh dậy tôi cũng biết đó là mơ. Lần này, khi đã ngồi dậy rồi, thậm chí mãi những năm sau này, tôi vẫn thấy đó là thật. Nó cũng thật như bây giờ tôi đang ngồi gõ máy kể lại chuyện này vậy.
Hay việc tôi đang gõ đây cũng chỉ là mơ?
Tết vừa rồi có đi chơi chung với ông anh cột chèo. Gần 11 giờ đêm đi qua dốc chùa tôi nhớ lại chuyện hồi xưa bèn nói với ổng: "Giờ này cách đây 20 năm không ai dám đi ngang đây đâu. Nghe mấy cụ nói nơi này âm binh dữ lắm". Ông ta phát điên quát lên: "Chú đừng có nói vậy. Trên đời này làm gì có ma. Còn nói có ma chú còn ngu muội chưa thông lý lẽ. Người công giáo ai cũng hiểu như anh". Thế mà cách đây vài hôm ông ấy gọi điện tỉ tê với mình: "N ơi, bé nhà anh bị ma nhập. Nó nói chuyện với ai đó rồi cứ khóc hoài. A đưa đi mấy bệnh viện rồi mà bác sĩ nói con bé không có bệnh gì...". Thật khó hiểu.
Gặp Huynh trên này thật vui :)
Tôi còn nhớ câu chuyện do Cha tôi kể lại, mà chính ông là người trong cuộc. Hồi còn bé ở miền Bắc, Cha tôi thường chơi đùa với mấy đứa trẻ mục đồng. Có lần, ông "đái" lên trên mả của một ngôi mộ cổ. Mấy đứa mục đồng ai cũng bảo Cha tôi gan to hơn gan Trời. Đến tối tự dưng ông đi không được nữa, giống như một người bị bại liệt vậy. Cả nhà cho đi khám tứ tung, chẳng có ông Y Sĩ nào bắt được căn bệnh và nguyên do từ đâu. Quái lạ chữa hoài mà chẳng khỏi, bà mẹ của Cha tôi mới cặn kẽ hỏi và điều tra mới biết Cha tôi tinh nghịch làm chuyện tày Trời.
Rồi cuối cùng chẳng còn cách nào khác hơn phải mang Cha tôi vào chùa, gặp một vị Đại Sư, để nhờ ông giải hộ. Vị Đại Sư lập đàn, rồi lẩm bẩm đọc gì chẳng hiểu nữa, xong đoạn đưa Cha tôi vào ngồi bên trong một cái vòng tròn. Sau một lúc tụng niệm, cặp chân của Cha tôi mới bắt đầu trở lại bình thường. Cha tôi bị lần đó tởn tới già, chẳng dám nghịch ngợm nữa.
Không phải ai chết cũng được siêu thoát, có những linh hồn tuy chết đã lâu, nhưng vẫn còn quyến luyến cõi trần vì nhiều lý do khác nhau. Họ vẫn lảng vảng ở quanh những nơi có nhiều kỷ niệm xưa cũ. Đối với những người vừa mới qua đời, họ thường chẳng đi đâu cả vì còn thương nhớ người còn ở lại nên chỉ quanh quẩn với người thân trong gia đình. Vì mắt trần ta không thể nhìn thấy được họ, nhưng mọi cử chỉ, tâm tư suy nghĩ của ta, họ đều đọc được hết. Ta yêu họ ra sao, ghét họ như thế nào, họ đều biết tất cả. Bởi thế có những hương linh cảm thấy rất đau khổ khi thấy những đứa con của mình chẳng yêu mình tí nào, chúng chỉ muốn cấu xé và chia đoạt tài sản. Bởi thế, ở bên kia thế giới, không ai dấu được ai điều gì. Mọi việc làm tốt xấu đều được phơi bày trước ánh sáng, cũng vì điều này mà có những hương linh thường lẩn tránh...
Cháu cũng góp một chuyện Ma thật. Được Bố cháu thuật lại từ khi Bố cháu còn làm ép nhựa trên bờ đê La Thành hiện giờ. Ngày xưa nếu muốn làm cái gì cũng phải trốn vì ngày xưa cái gì cũng cấm. Nên Bố cháu và các bác khi đó phải làm vào đêm.
Trong ca thợ làm hôm đó có 5 người, ngoài bố cháu ra có bác H bị thọt chân và ba chú làm đế và ép nhựa. Đêm đó tầm hai giờ sáng mọi người bắt đầu nghỉ ăn cơm, bình thường cả ca sẽ ăn cơm tại xưởng. Nhưng tối đó có chú L bảo về nhà gần đó ăn nghỉ rồi đến sau, nghỉ ngơi được tầm nửa tiếng mọi người bắt đầu ca làm mới, thì chú L xin về nhà phi qua cửa để vào xưởng trong tình trạng hoảng hốt mặt cắt không còn giọt máu. Mồm lắp bắp " Ma..em vừa gặp Ma....".
Vậy mà bác H thọt chân vẫn thản nhiên vừa làm vừa nói " bà cụ cụt đầu đội nón chống gậy đi trên đê chứ gì ? "
- " Vâng em về đến nhà rồi nhưng gọi mãi chả có ai ra mở cửa nên em quay lại xưởng, nhưng trên đường em thấy có bà cụ đi ngược lại em, đến gần mới thấy chỉ có cái nón đội lên vai chứ chả thấy có đầu. Em chạy thục mạng về đây "
- " Tao đi đánh bạc đêm về gặp bà ý suốt, Chân tao thọt làm sao mà chạy đc nên bả đi đường bả, tao đi đường tao. Mộ của bà nằm bên đường chỗ bụi tre ngày trước bị giặc chém mất đầu nên người dân chôn xác tại đó. chỉ tội không tìm thấy đầu của bà đâu nên đến đêm bà đi tìm đầu đó mà."
Đây là câu chuyện kể lại từ bố cháu, không chỉ một mà có hơn hai người đã gặp bà cụ đội nón đi trên đê. Lần trước cháu có nghe anh Trung kể một đêm mưa phùn cũng gặp một bà cụ mặc áo mưa gió gần bệnh viện đi ngược lại mà sợ hết hồn :cuoihihi .