@ Chú Lâm:
Bọn cháu vẫn bình thường chú ơi ! Vụ phòng trà cháu cũng hơi tiếc vì lâu quá rồi chưa được đi coi :D. Thôi đành chờ chú về vậy :).
Printable View
@ Chú Lâm:
Bọn cháu vẫn bình thường chú ơi ! Vụ phòng trà cháu cũng hơi tiếc vì lâu quá rồi chưa được đi coi :D. Thôi đành chờ chú về vậy :).
Mọi người trong gia đình đều đã càm trên tay những món quà tình cảm của Lão gia nhân, có mỗi nhachoa là chưa bít mặt mũi nó ra sao hihi Bé Huyền vẫn đang giữ nó dùm ,chắc vài bữa nữa bay ra HN gặp Huyền là thỏa lòng : Mọi người đều có xuân riêng cả
Thiếp viết xuân trên dải lụa hồng
Nhân tiện nhachoa hỏi lão gia nhân một việc hơi riêng tư 1 chút, là lão gia có quen ai bên Úc mà giống như đàn bà con gái, tuổi chừng 3ty,có khả năng chấp thuận 1 fake marriage cho đồ đệ. Anh e đệ bên Úc kiếm chưa ra hihi
Cái này hơi tế nhị, nhưng với lão gia ta ko ngại hỏi
Quen thì có đấy ông Hoa nhưng fake lại là chuyện khác vì mỗi nơi immigration procedure có policy riêng biệt nên người địa phương là số một ,mấy bữa trước có bac ngokhong ở Úc hay lên đây chơi liên lạc được với ông đó là nhất
Tôi nghĩ gia đình cậu bên đó yếu quá .Cái duy nhất là tiền thôi ,đặt vấn đề một cách minh bạch và sòng phẳng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn
Hôm nay là ngày Krishnamurti
https://img0.etsystatic.com/000/0/63....252993778.jpg
Khắp thế giới không ai còn lạ gì tên tuổi Krishnamurti. Từ nửa thế kỷ nay, Krishnamurti đã đi lang thang cô độc khắp trái đất, đã kêu gọi mọi người giải phóng khỏi mọi nô lệ ràng buộc trong đời sống đau thương này.Tiếng nói của Krishnamurti là tiếng nói lặng lẽ của một con người đã tự giải phóng bản thân, của một con người đã trải qua tất cả mọi đau đớn không cùng, đã sống một triệu mùa ở hỏa ngục, đã tự giải thoát và nhìn thấy được Thực Tại toàn diện của đời sống, ca ngợi giòng đời vô tận, ngây ngất với tiếng cười lặng lẽ của mười triệu năm hư vô trong đêm tối nặng trĩu trái đắng mật đen.
Krishnamurti đã được nhân loại nhận là hậu thân của Phật Thích Ca và Chúa Giê su; Krishnamurti đã được mấy trăm triệu người ở thế giới tôn lên ngôi vị đấng Đạo Sư, bậc Giáo Chủ của nhân loại, thế mà Krishnamurti đã giải tán hết mọi tôn giáo, tổ chức, đã phủ nhận tất cả tín điều, đã phá hủy hết mọi triết lý và ý thức hệ, đã đập vỡ hết mọi thần tượng và, trên năm mươi năm trời đã một mình bước đi lang thang khắp nẻo đường trần gian, không tiền, không bạc, không hành lý, không gia đình, không quê hương, không truyền thống, chỉ một mình và chỉ đi một mình, cô đơn, cô độc, sống tràn trề, sống bất tận, sống vỡ bờ như một thác nước ào ạt, tuôn chảy mãnh liệt nhưng vẫn trầm lặng, nói rất nhiều mà vẫn im lặng, đi rất nhiều mà vẫn tịch nhiên bất động, gắn kết đời sống mà vẫn cưới hỏi sự chết, chết và sống giao nhau trên cung cầm thiên thu, sống và chết giao nhau trong đôi mắt sâu thẳm của Krishnamurti, trong tiếng nói thê thiết của Krishnamurti, một con người đã chết trong sự sống và đã sống trong sự chết, một con người đã không còn là con người nữa, vì đã vượt lên trên con người, đã chìm xuống tận hố thẳm của hư vô và bay cao lên đến tận đỉnh trời để trở về cuộc đời trần thế, tìm thấy Người Yêu mình trên những núi xanh lơ, tìm thấy Người Yêu mình trong dòng nước rực ngời của đại dương, tìm thấy Người Yêu mình trong con suối sủi bọt, tìm thấy Người Yêu mình trong ao nước in trời, tìm thấy Người Yêu mình trong thung lũng mây cao, tìm thấy Người Yêu mình trong cơn khói trời chiều, trong thôn xóm hoàng hôn, trong ngọn cây trắc bá, trong cổ thụ lâu đời, trong bụi cây ôm đất, trong cành lá cheo leo, trong cánh đồng nuôi chim, trong hải ngạn sóng vỗ, trong rặng dương đùa gió, trong bóng chiều mây phủ, trên dòng nước buổi chiều, dưới bóng sao, trong đêm thâu, trong ánh trăng, trong sự tĩnh mịch trước bình minh, trong tiếng ru cây lá, trong tiếng chim kêu buổi sáng…
Chúng ta hãy cùng ca với Krishnamurti bài ca tình yêu :
….Trong những hải đảo xa xôi xanh thẫm
Trên giọt sương mong manh
Trên con sóng vỡ bụi
Trên ánh nước lung linh
Trên cánh chim tung trời
Trên lá non đầu xuân
Người sẽ nhìn thấy nét mặt Người Yêu của ta
Trong đền điện linh thiêng
Trong vũ trường mê đắm
Trên nét mặt thánh thiện của tu sĩ
Trong bước đi lảo đảo của người say rượu
Nơi những gái điếm giang hồ và những trai tân trinh nữ
Ngươi sẽ gặp Người Yêu của ta.
con cái đi đại học, hoặc đi làm, hết rồi hả. Nhìn hình con gái nhỏ của ông thấy chưa đến tuổi đại học mà.
Tôi vì niềm vui của ông nên phải dấu mặt, tôi đưa cái mặt rổ ra thì ông được thoả mãn, nhưng niềm vui sẽ qua đi. Tôi dấu mặt cho ông tò mò, niềm vui kéo dài lâu hơn. Khổ quá, làm vì ông hết mà ông phàn nàn mãi :)
Ở đây cứ 18 là tụi nó đi học xa, và dọn nhà thì mình phải thêm 1 tay. Tụi nó cũng đã dọn đi mấy năm rồi ông à. Có đứa đi về, có đứa lâu lâu mới về 1 lần vì xa quá. Bây giờ thì tụi tui chờ dịp lễ mới mong tụi nó tụ về. Bên này kiểu sống là vậy đó. Con bé mà ông thấy hình đó cũng 22 rồi. Nó có 1 chị và 1 em trai. Đứa lớn chuẩn bị nhận việc trong 2 tuần tới, cách tụi tôi gần 1 ngàn cây số.. 1 đứa học xong mùa hè này, đang xin việc và đứa út thì năm tới học xong.
Chà, cảm ơn ông đã vì bạn bè như vậy. Tôi thiệt là ham vui quá. Thất lễ rồi. Mong ông thứ tội nhé. Hi hi, lý do chạy đạn này hay quá, tôi phải học ông vài chiêu rồi đây. Để mai mốt có bị bác Lâm dũa thì lách lạng cũng dễ dàng hơn ông nhỉ. Bác ấy nói tôi thù bác thế này thế nọ. Nhưng tôi thì tuyệt nhiên ko có. He he, cái thằng tui cười toét suốt ngày, gượng gạo thanh thản ( cảm giác ông D đó ) cũng phải te rẹt lên chứ phải không ông. Khì Khì.
cuối tuần này bên Mỹ là ngày cho những bà mẹ, mà tôi đã nói trước với má tôi là tôi về không được. Bả cũng ừ nói gì khác, nhưng tôi biết bả không vui, và giận giận. Từ hồi lên đại học tôi đi biệt lâu lâu mới về. Ông chắc phải tập làm quen như vậy (không biết nên để hình :), hay :( ).
Có thằng con ham chơi, tánh cô độc như tôi cũng chả hay ho nhờ vã được gì.
Cô độc là khởi nguyên của trí tuệ ông Gió ,thường thì trong cuộc sống cũng như trong tâm linh mình không chịu đựng được những giây phút trống vắng ,quạnh hiu nên phải chạy trốn qua đủ mọi hình thức ,âm nhạc , cờ , đọc sách, trồng cây, tẩm bổ
Sự chạy trốn tạo ra hỗn mang khiến thiền định trở thành một cái gì đó xa vời khó nắm bắt. Tâm trí luôn bận rộn với một cái gì và nếu nó không bận rộn, nó cảm thấy vô cùng trống vắng và do đó nó phải chọn phương sách huyên náo. Nó là một thói quen hoặc là một sự sợ hãi không được bận rộn.
Quen với sự trống vắng là khởi đầu của thiền định ,làm gì có một tâm thức khát khao bay nhảy có thể nhập thiền được .Tuy nhiên ,trong cái bất khả vẫn có sinh lộ .Đó là bí ẩn của Mật tông
Hồi học cấp 2 tôi hay nghe nhạc không lời trên đài FM. Có những bài không nhớ tên nghe thấy cô đơn vô cùng. Buổi sáng thức dậy trời mưa lất phất một mình ngồi trong nhà kính nhìn ra ngoài không một bóng ai. Nỗi cô đơn cứ réo rắt đến khi chịu không nổi buộc phải chạy trốn nó. Trốn vào đâu khi nhà cửa, đường phố... trống trơn không một bóng người. Chỉ còn mỗi mình ta trong thế giới cô độc này.
Người ta đàn thì phải khoả thân không biết ông D nhà mình đàn có mặc quần áo không ông ?
http://1.bp.blogspot.com/-xmWulRO5Gw...m-1+-+Copy.jpg
http://1.bp.blogspot.com/-Dj5i7Vgg0y...m-2+-+Copy.jpg
http://4.bp.blogspot.com/-XtKel4HWBz...m-3+-+Copy.jpg
http://1.bp.blogspot.com/-3Iz_CGXfRi...uong-cam-4.jpg
http://4.bp.blogspot.com/-jtmVZMcIOj...uong-cam-5.jpg
http://2.bp.blogspot.com/-X-2ukaPL8c...uong-cam-6.jpg
http://1.bp.blogspot.com/-Lc1UhB5bby...uong-cam-7.jpg
http://2.bp.blogspot.com/-AGECIFcVSR...uong-cam-8.jpg
Ngày lễ mà không về thì phải có lý do đặc biệt gì gì ấy. Chứ không dù nói ra ông buồn, tôi không binh cho ông được. Đương nhiên ông phải có lý do chánh đáng đúng không?. Nếu là tôi thì tôi sẽ..., he he... :)
Mấy nhóc của tụi tui vừa đi học, nhận học bổng và có vay mượn thêm, rồi đi làm sau giờ học để kiếm thêm tiền trang trải. Cho nên tụi nó ít về. Lâu dần cũng quen ông ạ. Mỗi khi tụi nó tụ về thì ríu rít. Mấy ngày sau tụi nó đi hết, để lại không khí im ắng đến buồn bã :( . Mà ở đây kiểu này là tình hình chung cho mọi gia đình. Họa hoằn lắm mới có con đi học và đi làm gần nhà.
Cái chuyện ham chơi và cô độc ông đâu có được nhập chung mà nói.
Nói về ham chơi ở đây có ai qua được bác Lâm mà ông dám vỗ ngực nhỉ ? :) . Ông cũng thấy mà, bác ấy sắp bước tới Cổ Lai Hy mà vẫn cứ hẹn em út đi phòng trà xem... ( đánh chết không nói ). Ha ha, ông có dám ? :( .
Còn về cô độc thì ông phải coi tui nè. Trên này mình tôi 1 mình, đổi chữ ký rồi tưởng rằng sẽ khá hơn. Nhưng số phận dùi đục tránh đâu cho khỏi. Ông dẫu sao cũng còn đồng minh đó mà.
He he, còn nói về nhờ vã được gì thì. Hôm nọ đi dự tiệc cưới, tôi nhớ có nghe người ta nói: .. sự hiện diện của quý vị hôm nay là niềm Vinh Hạnh cho 2 gia đình chúng tôi.... :)