Lã Bố còn hát chắc cũng vì những người hâm mộ như bố già này
Printable View
Lã Bố còn hát chắc cũng vì những người hâm mộ như bố già này
Với tôi có lẽ tiếng hát thần sầu nhất vẫn là Thái Thanh chắc thuở bé bị ảnh hưởng bố mẹ ,những tiếng hát như Châu Hà ,Kim Tước vẫn là những giọng ca một thời tiền chiến
Tuy tuổi ở thế hệ 7x nhưng sở thích và lối thưởng thức tôi đã già quá rồi gần trăm tuổi chứ ít sao
Cặp vợ chồng tuyệt vời Văn Phụng Châu Hà
Ông Phi tôi có thu cho ông 70 năm âm nhạc tình ca VN đây cũng là 1 phần trong đó
Ông Thợ, tôi phải nghe dần dần mới thấm hết được, mấy trăm bài chứ ít gì. Vừa rồi phải gọi đứa cháu sang nhờ lưu vào máy tính, nghe hát ở trên điện thoại âm thanh hơi nhỏ. Nói chung lớp ca sĩ thời trước nhiều tên tuổi lừng lẫy mỗi người mỗi vẻ khác nhau, nhiều ca sĩ có bài tủ, nhưng chỉ có 'Lã Bố' và một số tên tuổi khác thì hát bài nào cũng đạt.
Mẹ cảm nặng, chẳng thấy mẹ ăn gì. Cứ loanh quanh bên giường mãi. Hỏi mẹ ăn gì. Mẹ nói chỉ thèm cháo đậu xanh.
Hàng cháo quanh gánh, một bên đỗ xanh, một bên đỗ đen. Người ta đi rong chẳng biết lúc nào thì qua cửa. Nhà không có gạo nếp, cũng chẳng có đỗ xanh. Nói chạy ra chợ mua đỗ ,gạo. Mẹ bảo chỉ ăn một bát, nấu mất công lắm. Thôi mẹ chả ăn cũng được.
Thằng bé mười tuổi chạy từ giường mẹ ra cửa, ngóng xem có hàng cháo đi qua không. Trưa hè nắng chói chang, người đường vắng lặng, thảng mới có một người đạp xe đi qua. Nó bồn chồn, bứt rứt lại quay vào nhìn mẹ nằm mê mệt. Nó lay mẹ nói.
- Mẹ đưa tiền, con đi mua cháo.
Mẹ mở mắt hỏi.
- Con biết mua ở đâu, người ta đi rong biết dừng lại chỗ nào. Thôi mẹ không ăn , tối mẹ ăn cơm cũng được.
Thằng bé dứt khoát.
- Con đi ra hàng Bạc rồi quay sang hàng Buồm, thế nào cũng có. Không có thì con về, mẹ cứ đưa tiền đây.
Bà mẹ đưa tiền cho thằng bé. Nó lấy cái cà mèn nhôm cũ, quần đùi, cởi trần, chân đất nó đi qua hàng Bạc lên đến hàng Bồ, vòng qua Lãn Ông rồi về đến hàng Buồm. Đi mãi không thấy hàng cháo, có người gánh quanh gánh nó chạy theo. Nhưng người bán bún riêu, người bán chè.Chẳng thấy hàng cháo nào cả.
Trời vẫn nắng, thằng bé tạt vào vòi nước công cộng ở gần đầu phố hàng Buồm, nó lấy cà mèn hứng nước uống. Nó ngồi bậc cửa cái nhà văn hoá nghệ thuật nghĩ xem mua cháo ở đâu. Giờ chỉ còn vòng qua đoạn phố Mã Mây nữa là về đến nhà. Chỉ đoạn ngắn đó mà không có hàng cháo nào là về không. Mẹ nó nằm trên giường sẽ buồn, mẹ sẽ không buồn vì đói, mà mẹ sẽ buồn vì tiếc công nó đi không mua được cháo.
Nó nghĩ một lúc, rồi tiếp tục đi sang Đào Duy Từ sang hàng Chiếu rồi vào chợ Đồng Xuân. Đến chỗ hàng khô, gặp hàng cháo đang ngồi đó, xa xa lại có một hàng cháo nữa.
Mẹ ăn cháo với đậu phụ tẩm hành ngon lành. Mẹ hỏi con mua ở đâu. Thằng bé kể.
- Con đi một vòng từ hàng Bạc lên Lãn Ông rồi qua Hàng Buồm không thấy. Thế là con ngồi đoán xem hàng cháo ở đâu, con đi lên chợ Đồng Xuân, đúng như con đoán mẹ à. Mấy hàng cháo ở đó luôn.
Mẹ hỏi
- Sao con đoán thế.?
Thằng bé.
- À, vì con không thích ăn cháo, nhiều người thanh niên cũng không thích ăn cháo đỗ xanh. Con tính ra là chỉ có những người như mẹ là hay muốn ăn món cháo đỗ xanh. Vậy là chỗ nào có nhiều người như mẹ thì chỗ đó bán. Mà ở chợ thì lắm người như mẹ. Nên sẽ có hàng cháo ở đó thôi.
Mẹ cười.
- Cha bố nhà anh, thông minh thế.
Cháo đỗ xanh ngày ấy hàng rong nấu để nguyên hạt gạo, hạt đỗ. Đỗ xanh xát vỏ. Hạt gạo nấu kỹ nở bung như hoa trong bát cháo. Người nấu cháo phải khuấy nhẹ đều tay liên tục để nhựa gạo ra làm bát cháo sánh sệt. Cà pháo muối nén, đậu rán tẩm hành. Có người lại thích ăn với đường, nên hàng cháo có lọ đường cho khách. Bây giờ đầu phố Lãn Ông, Lương Văn Can có hàng cháo như vậy. Cà muối thì ngon, nhưng đậu rán kiểu sợ tốn dầu, nên chỉ cháy sém hai mặt , bên trong đậu phụ còn non. Mà đậu phải rán già thì khi nhúng vào nước mắm tẩm hành mới ngấm.
Bây giờ thì thằng bé đã thành một người đàn ông, hơn 30 năm rồi từ khi đi tìm hàng cháo ở các con phố cũ kỹ Hà Nội . Người đàn ông ấy đi nhiều nơi phồn hoa trên thế giới, bước chân mỗi lúc một xa. Hôm qua là Paris ngày mai có thể là Nữu Ước. Những mỗi khi thấy ánh nắng hè rực rỡ trên con đường lát đá nào, vẫn cố tự nấu cho mình bát cháo đỗ xanh, miếng đậu rán tẩm hành, quả cà pháo. Cho dù hương vị không giống ngày xưa lắm, nhưng gắng nấu để thấy quê hương trong tim mình, thấy mẹ già trong tâm trí qua mỗi thìa cháo trôi trong miêng.
Sự nhớ thương không phải là uỷ mị. Mà nó là một phương thuốc cho kẻ giang hồ hay gặp những lối sống thực dụng, bớt đi tính lạnh lùng, chai đá. Càng sống giưã những toan tính hung hiểm của cuộc đời, càng cần phải tự làm cho mình những bài thuốc nhớ thương để giữ được một góc nào đó trong hồn. Để đôi khi đêm cô đơn xứ lạ, có vài giọt nước mắt nhớ người thân, nhớ quê hương.
http://3.bp.blogspot.com/-AmS9IBmH_D...018351_n-2.jpg
Cháo đậu xanh ăn kèm đậu tẩm hành và cà pháo chắc chỉ có ngoài Bắc mới ăn như vậy bác Lâm nhỉ. Một món ăn nữa không biết bác đã từng ăn chưa đó là Bánh Đúc Nộm. Một món ăn dân dã mùa hè cũng ngon lắm ạ.
tối hôm qua đang ngồi đọc sách vợ hiền mở tôn sư Wilhelm Kempff, nhạc vào lổ tai những giây đàu tiên quá ngọt chợt nhớ lời một tôn sư khác, Dương Trùng Phủ, có nói người ta đi Thái Cực Quyền không để ý tới thế đầu tiên, dự bị và khởi thế. Đứng yên, bước chân trái ra, đưa hai tay lên để hai tay xuống. Thế thôi mà tôi biêt tôi vẫn làm chưa được. Nổi hứng trong khi tôn sư Kempff đi Moonlight mình đứng lên đi vài thế Dương Thức trong phạn vi nhà bếp. Cũng phê.
"Tâm phải tịnh, khí trầm xuống. Dùng ý đẫn khí xuống eo. Phải dùng ý chớ không được dùng cơ bấp. Khi đàu hướng về bên trái phải đồng với tâm, trí, đan điền, trên dưới trong ngoài hợp nhau như một luồn khí." (bản tiếng Anh dịch ngược lại tiếng Viết :) ).
Hồi đó mua cuốn Thái Cực Quyền Luận của Tôn Lộc Đường, đọc những câu trên trong thế dự bị tôi đặt cuốn sách lên tủ sách, vái vài cái rồi im luôn. Mẹt, làm được như vậy thì đâu còn cần đọc sách của ông.
Thân phận tiểu khí thì phải chịu thôi.
Không coi thường người đã đành.Cũng không được phép tự coi thường mình ,đó là một điều cấm kị trong Kinh Phật
.
Không tự tôn cũng không tự ti cứ nhẹ nhàng mà lui tới .Tôi hồi trẻ hay bị ám ảnh bởi bệnh tật có lần hỏi Tôn sư -Lỡ mai này mình bị nằm liệt giường thì tập cái gì ?
Ngài dạy- Lúc bình thường cũng đã phải tập chuyên tâm vào hơi thở ,lúc liệt giường cũng chỉ còn hơi thở ,không cần phức tạp cứ một ra một vào đều đặn .Nhất Âm nhất duơng chi vị đạo
Lời cụ Đức dạy đúng thật khi bị nằm trên giường sau phẫu thuật cũng chỉ còn biết nuơng tựa vào hơi thở
Đấy là lúc sống còn khi sắp chết lại là việc khác .thân tứ đại từ từ tan rã .Quá trình phân huỷ này phải hiểu rõ và thực hành Bardot để tâm thức không loạn tưởng
Đức Dalailama có nói một ngày ông ra vào cửa tử tức cõi Bardot sáu lần .Xong rồi lại cười -Chuẩn bị thế mà không biết khi chết có làm được ngon lành không ?
Bậc thánh phong cách khác thường xin được bái tạ về Dharamsala - Nơi trú xứ của hậu thân đức Quán Thế Âm thời mạt pháp
Cám ơn bác Lâm đã nhắc, và chỉ điểm.
@ Gió Tôi chỉ là con vẹt lập lại các lời ciủa tiền nhân thôi ông Gió ơi
@ Huyền Bánh đúc chú lại không thích ăn Huyền ,toàn bột không chẳng có nhân gì hết .Trong Nam có thứ bánh gọi là bánh tổ làm bằng bột trộn đường để được rất lâu ,khi bị mốc gọt lớp bên ngoài đi vẫn ăn được
Chú chỉ thích bánh mật ,bánh dầy đậu ,bánh xu xê .Hôm này ra HN phải mua hết các thứ bánh ăn cho căng một bụng mới thôi .Chú mê ăn quà nhà quê thôi cháu ạ .chú có bà bạn người Bắc Ninh nấu xôi vò ngon tuyệt nấu bằng nếp ngỗng tròn quay cùng với chè hoa cau ,chè kho
Mỗi lần về chú hay bảo bà ấy nấu cho 5,7 kí mang về ăn dần .Buồn cười nhất là khi qua Hải quan Mỹ bị xét chúng nó cứ hỏi -Bộ đây không có thức ăn cho mày sao mà phải về quê mày mang đi đi hehe