Vọng Cảnh Trên Đỉnh Tà Cú..
http://nd7.upanh.com/b6.s7.d3/c6f9ad...endinhtacu.jpg
Núi Tà Cú cao 649 m, nằm ven Quốc lộ 1A, thuộc thị trấn Thuận Nam, huyện Hàm Thuận Nam, cách Phan Thiết 28 km về phía Nam là một thắng cảnh và là một điểm leo núi của tỉnh Bình Thuận.
Xưa kia đây là một ngọn núi lửa thuộc đệ nhất nguyên đại nên trong đất có vàng sa khoáng và sulfur với nhiệt độ trung bình nơi đây từ 18 đến 22°C.
Địa danh Tà Cú không biết có từ bao giờ, chỉ biết rằng đây là âm ngữ địa phương của vùng đất Chiêm Thành xưa đặt tên cho ngọn núi khá cao và đẹp này. Tà Cú có quần thể đa dạng với nhiều loài động vật quý hiếm: gà tiền mặt đỏ, gà lội hồng tía, trĩ sao... và muôn vàn kỳ hoa, dị thảo: nhất điểm hồng, thạch lan, hồ điệp..
http://nd4.upanh.com/b2.s17.d1/a36bf....dsc012821.jpg
Rừng xanh chập chùng, những dòng suối trong vắt, róc rách chảy ra từ triền núi, khí hậu mát mẻ quanh năm... tất cả hòa quyện vào nhau, đem đến cảm giác thư thái, tĩnh tâm.
Sẽ bình yên hơn khi du khách chợt nghe tiếng chuông chùa ngân vang từ Cổ tự Linh Sơn Trường Thọ
http://nd5.upanh.com/b6.s18.d2/0bafa...didatamton.jpg
Gắn liền với núi rừng Tà Cú, ngôi chùa được Tổ sư Trần Hữu Đức lập nên vào cuối thế kỷ 18.
Trên bước đường hành đạo, Tổ sư Trần Hữu Đức đã chọn Tà Cú làm nơi dừng chân, dựng một thảo am nhỏ để tu hành và bốc thuốc trị bệnh cho người dân trong vùng.
http://nd8.upanh.com/b1.s3.d1/7bcd13...inhtacu001.jpg
Tương truyền, vào thời vua Tự Đức (1880), Tổ sư Trần Hữu Đức đã giúp Hoàng thái hậu Từ Dũ vượt qua căn bệnh hiểm nghèo mà các danh y trong triều đều bó tay.
Cảm phục y đức của tổ sư, vua Tự Đức đã sắc phong bốn chữ “Linh Sơn Trường Thọ” cho nơi tổ sư sáng lập và tu tịnh
http://nd5.upanh.com/b6.s2.d2/4e19e4...ongphat49m.jpg
Du khách khi đến với núi Tà Cú còn có dịp chiêm ngưỡng công trình nghệ thuật độc đáo “Đức Phật nhập Niết Bàn” với chiều dài 49m, cao gần 7m.
Tượng được xây dựng vào năm 1962, với tư thế nằm nghiêng, lưng tựa vào vách núi, mắt nhìn ra biển.
http://nd4.upanh.com/b4.s1.d2/0f0256...1316392795.jpg
Vào những ngày trời quang, từ chùa Tà Cú du khách có thể phóng tầm mắt để nhìn toàn cảnh biển trời, những vườn thanh long bạt ngàn, những dải cát trắng trải dài, xa xa là Hòn Bà với truyền thuyết bà Chúa Ngọc linh thiêng và thêm thị xã La Gi với cảng biển lớn nhất Bình Thuận...
http://nd1.upanh.com/b6.s2.d3/fe716f...7bd2a0a9bo.jpg
Ngày trước, chỉ có một lối mòn duy nhất đã có từ xưa để khách bộ hành tham quan núi rừng Tà Cú nhưng giờ đây đã có hệ thống cáp treo hiện đại giúp người tham quan lên đỉnh dễ dàng hơn.
http://nd0.upanh.com/b3.s4.d4/c00168....download1.jpg
Nếu leo núi theo kiểu trekking: muốn lên tới đỉnh ngọn núi nằm trong khu rừng cấm thì du khách có thể cần 2 giờ để vượt qua 2.290 m đường dốc. Bằng Lăng là đoạn dốc cao nhất, nghiêng 45
http://nd8.upanh.com/b6.s8.d4/e0cfed...uyensinh01.jpg
Còn muốn nhẹ nhàng, du khách có thể ngồi 10 phút trong cabin "bay" theo đoạn dây cáp dài 1.600 m ở độ cao 500m, lướt trên những tán rừng xanh để tận hưởng cảm giác bình yên giữa thiên nhiên hùng vĩ.
Lên đỉnh Tà Cú, điều thú vị hơn hết là chúng ta có được cảm giác hòa mình với thiên nhiên núi rừng, nhìn ngắm rừng nguyên sinh bao la từ trên cao, cảnh vật như rộng mở trước mắt.
Càng lên cao, khí trời càng mát mẻ thông thoáng. Vừa ngắm nhìn những cánh chim bay lượn qua rừng cây, nhìn xuống chân đồi và cảnh rừng núi trùng trùng điệp điệp bên dưới với mây trắng vây phủ, sẽ có cảm tưởng ta đang vào xứ thần tiên
(Theo dulich Tổng Hợp)
Sơn Vỹ Cuộc Sống Nơi Lưng Trời..
http://nd9.upanh.com/b1.s4.d1/5fed1a...6190609.7a.jpg
Nếu có ai hỏi: mảnh đất sơn cước đó có gì mà mê mải đến vậy? Tôi sẽ không ngần ngại rằng, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nơi đó.
< Sơn Vỹ, mảnh đất vùng sâu và xa nhất của tỉnh Hà Giang.
Tôi yêu những phút chạy xe đuổi theo ánh nắng chiều hoàng hôn tắt sau núi, yêu những con đường như sợi chỉ vắt ngang lưng trời, yêu những đứa bé lem luốc bùn đất, yêu những nụ cười con trẻ, yêu những trầm ngâm tuổi già, yêu phiên chợ buổi sáng, yêu những buổi tối bên ánh lửa nhà vách đất, yêu cái không khí miền biên viễn
http://nd7.upanh.com/b4.s13.d5/963c4...6190757.1a.jpg
< Vắt vẻo nơi lưng chừng trời.
Sơn Vỹ, một xã thuộc huyện Mèo Vạc – Hà Giang, con đường loằng ngoằng vô cùng, có đoạn dường như sát sạt sang cả biên giới Trung Quốc, chỉ vài bước chân là đã thấy sát biên, nơi khó khăn và xa xôi nhất của tỉnh Hà Giang
http://nd7.upanh.com/b5.s3.d2/92eb89...6190777.2b.jpg
< Đi mãi cũng trở thành đường.
Con đường ngoằn nghèo mà dân ở đây gọi là dốc Há mồm, chúng tôi vào Sơn Vĩ theo hướng mà cột mốc đường chỉ là Xín Cái.
http://nd0.upanh.com/b5.s1.d1/278450...638258726a.jpg
< Từ con đèo Mã Phì Lèng, con đường song song với dòng Nho Quế biếc xanh.
Khen cho ai khéo vẽ những nét đường như thế, như hướng thẳng lên trời, bà con dân tộc đi mãi rồi thành đường.
http://nd4.upanh.com/b3.s6.d2/e14868...8549055915.jpg
< Dòng sông Nho Quế muôn đời vẫn thế!
http://nd8.upanh.com/b6.s12.d4/cece7...6190888.3a.jpg
< Hạt ngô làm thức ăn, nấu rượu, làm mèn mén...
Nơi miền cao nguyên núi đá này, bạn sẽ gặp rất nhiều những nương ngô trên triền núi.
http://nd5.upanh.com/b2.s13.d5/01001...6190925.4b.jpg
< Những thân ngô trở thành chất đốt.
Từ những hốc đá tai mèo khô khốc, những hốc đá bị bào mòn bởi thời gian, bà con lấy các dụng cụ làm sâu thêm một chút cho đúng là một cái hốc, rồi gùi từng gùi đất đổ đầy các hốc, gieo những hạt ngô tốt nhất, rồi lại gùi từng gùi nước từ dòng Nho Quế lên để tưới, ấy là lúc còn non.
Mà cũng lạ kỳ, từ đó không chăm sóc, không phân bón mà cây ngô cứ lớn như thổi, ra hoa rồi kết hạt.
http://nd7.upanh.com/b1.s17.d1/74578...917441718b.jpg
< Nơi cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn vất vả.
Dường như cỏ cây nơi đây cũng hiểu được phần nào cái nhọc nhằn của miền cao nguyên sơn cước khô cằn. Hiểu cái vất vả mệt nhọc cho cái cuộc sống nơi lừng chừng trời
http://nd1.upanh.com/b5.s5.d1/c3e608...6191071.9b.jpg
< Nhưng niềm tin về một tương lai tươi sáng hơn vẫn rạng ngời trên gương mặt bé thơ.
Ở đâu có một chút đất là sẽ được làm ruộng bậc thang để cấy lúa, ruộng bậc thang ở Sơn Vĩ không nhiều, không hùng vĩ như Mù Cang Chải, Y Tý… mà chỉ thấp thoáng lọt thỏm giữa những nương ngô trên núi đá vôi. Mong cho thời tiết luôn thuận hòa, những vụ mùa luôn bội thu, cho bớt cái vất vả, khổ nghèo
http://nd4.upanh.com/b3.s20.d1/8fb8c...191134.10b.jpg
< Và những chuyến đi khiến lớp trẻ thêm hiểu và yêu hơn những mảnh đất quê hương.
Người trong Sơn Vỹ đi lại chủ yếu bằng chính đôi chân của mình, vượt qua những ngọn núi này đến ngọn núi kia để xuống chợ, để đi làm nương làm rẫy. Nhà nào có của ăn của để thì sắm được cái xe máy Win cho người đàn ông trong nhà đi, nhưng cũng ít lắm, bạn sẽ gặp rất nhiều những cảnh như thế này, đôi chân của núi rừng.
Tạm biệt Sơn Vỹ, những cái bắt tay thật chặt, những câu chào vội vã, những lời hứa sẽ trở lại, những nỗi niềm về mảnh đất nơi biên viễn này cứ quấn lấy chúng tôi. Rời Sơn Vỹ trong ánh nắng của buổi chiều tà, buổi chiều biên giới đẹp đến nao lòng.
(Theo Afamily)
ẤN Tượng Tả Giàng Phình..
http://nd3.upanh.com/b2.s8.d4/bf6d91...isonhainam.jpg
Mùa hè về, du khách khắp nơi đua nhau khám phá vùng đất du lịch mới Tả Giàng Phình (Sa Pa). Đây là vùng đất cổ của đồng bào Mông cư trú ở dưới chân núi Ngũ Chỉ Sơn hùng vĩ, khí hậu mát mẻ quanh năm.
Tả Giàng Phình là tên một bản biên giới nằm trong dãy Phanxipăng, thuộc huyện Sa Pa. Chỉ cách Sa Pa 28km thôi nhưng để đi được đoạn đường đó phải mất hơn ba tiếng đồng hồ. Dân tộc chủ yếu sống ở đây là người H’mông và một ít người Dao.
Tả Giàng Phình cũng là tên của đỉnh núi cao thứ 2 trong dãy Hoàng Liên Sơn với chiều cao 3.090m so với mực nước biển, thấp hơn đỉnh Phan Xi Păng - đỉnh núi cao nhất dãy Hoàng Liên Sơn và Việt Nam
http://nd3.upanh.com/b6.s15.d2/924f9...91343.tgp1.jpg
< Đèo ba tầng uốn lượn trong mây trên đường vào Tả Giàng Phình.
Ấn tượng với du khách ngay từ ngã ba Ô Quý Hồ là quả đào, mận, lê được đồng bào bán dọc đường, theo cung đường nhựa quanh co như “Rồng bay” xuyên qua cánh rừng nguyên sinh xanh thẳm ẩn khuất trong mây trắng bồng bềnh.
http://nd7.upanh.com/b6.s2.d3/a630ca...91367.tgp3.jpg
< Thiếu nữ Mông Tả Giàng Phình.
Bất chợt gặp em gái Mông nụ cười tươi như hoa trong những ngôi nhà gỗ lợp ngói, bao quanh là những cánh đồng ngô trổ cờ phất phơ trong gió
http://nd0.upanh.com/b5.s15.d2/b9585...91400.tgp2.jpg
< Thác Lạnh (Bản Khoang) – cảnh thiên nhiên hùng vĩ trên đường vào Tả Giàng Phình.
Ruộng lúa bậc thang mới cấy lên xanh, luôn là điểm hấp dẫn của du khách trong và ngoài nước. Ở đây ruộng bậc thang nào cũng đẹp, tạo nên sản phẩm du lịch độc đáo nhất, là khi được tạp chí du lịch Travenl and leisure (Mỹ) bình chọn là một trong bảy ruộng bậc thang kỳ vĩ nhất châu Á và thế giới
http://nd8.upanh.com/b2.s2.d1/75579e...91438.tgp4.jpg
< Mây núi trên đường vào Tả Giàng Phình.
Núi Ngũ Chỉ Sơn mây trắng bồng bềnh bao phủ, chỉ hôm nào trời đẹp núi mới “chui” ra khỏi chiếc “chăn bông trắng” khổng lồ bao quanh
http://nd8.upanh.com/b5.s12.d3/1264f...ungngonnui.jpg
Năm ngọn núi như những ngón tay, chỉ thẳng lên trời xanh song hành với đỉnh Phan Si Păng cao hơn 3.000 mét so với mặt biển. Thực vật có nhiều loại làm thuốc quý như: Nấm linh chi, thảo quả…
Anh Thào A Chứ, ở xã Tả Giàng Phình bộc bạch: “Nếu được Nhà nước đầu tư và cho phép mở tuyến du lịch chinh phục đỉnh núi Ngũ Chỉ Sơn, tôi chắc chắn sẽ có nhiều du khách thường xuyên tham gia chả kém so với chinh phục Phan Si Păng”
(Tổng Hợp_Lào Cai)
Say Nồng Trên Đỉnh Mẫu Sơn..
http://nd5.upanh.com/b6.s13.d5/32571...191645.ms2.jpg
Đỉnh Mẫu Sơn là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi và thư giãn sau những ngày làm việc căng thẳng. Không khí rất trong lành và thiên nhiên phóng khoáng khiến cho bất cứ du khách nào cũng cảm thấy gần gũi và thân thiết.
Nếu so sánh về độ nổi tiếng thì Mẫu Sơn còn chưa bằng Sa Pa lãng mạn và bồng bềnh. Nhưng nếu muốn được riêng tư, được trải nghiệm cảm giác hồi hộp nghe tiếng gió rít ban đêm, mùi không khí ẩm ướt và tắm nước củi đun nồng khói thì chắc chắn Mẫu Sơn là sự lựa chọn lí tưởng cho bạn.
Đỉnh Mẫu Sơn cao 1.541m, được bao bọc xung quanh bởi núi Cha và hơn 80 ngọn núi con, núi cháu to nhỏ sum vầy, nằm cách trung tâm thành phố Lạng Sơn 30 km về phía đông bắc
http://nd3.upanh.com/b5.s6.d2/849bcc...191683.ms1.jpg
Trước đây, Mẫu Sơn vốn là khu nghỉ mát với nhiều biệt thự khang trang chẳng thua kém mấy so với Sa Pa, Tam Đảo.
Nhưng rồi chiến tranh xảy ra, nhiều nhà cửa đã bị phá hủy. Người ta đã vội lãng quên mất một vùng đất đẹp đẽ và mộng mơ với khí hậu mát mẻ.
http://nd8.upanh.com/b6.s10.d3/ca98d...191698.ms3.jpg
< Mẫu Sơn cuốn hút khách phương xa bằng những cung đường đẹp đến nao lòng
http://nd6.upanh.com/b2.s17.d1/ccec7...191716.ms4.jpg
< Thành cổ ở đây là nơi lí tưởng cho những đôi bạn trẻ chụp ảnh cưới.
http://nd3.upanh.com/b4.s10.d3/b4d51...191783.ms6.jpg
http://nd1.upanh.com/b5.s12.d4/cdb8f...191791.ms7.jpg
< Những em bé ngây thơ ngơ ngác...
Đỉnh Mẫu Sơn là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi và thư giãn sau những ngày làm việc căng thẳng. Không khí rất trong lành và thiên nhiên phóng khoáng khiến cho bất cứ du khách nào cũng cảm thấy gần gũi và thân thiết.
< ... trong cái lạnh của sớm mai.
http://nd0.upanh.com/b5.s9.d3/af3be0...91810.ms11.jpg
< Một Mẫu Sơn mờ sương, trong lành và tinh khiết, những con đường nhỏ xinh, lãng mạn.
Dọc đường đi, bạn còn có thể giao lưu với người dân tộc Dao, Tày, Mông, Nùng.
http://nd6.upanh.com/b6.s20.d1/ce0b5...191836.ms9.jpg
Nhà nghỉ ở Mẫu Sơn khá nhiều, vị trí đẹp mắt và được trang bị đầy đủ tiện nghi, giá cả vừa phải, dao động từ 120 đến 200 nghìn cho 1 phòng đôi. Tuy nhiên, một hạn chế ở khu du lịch này là không khí khá ẩm ướt nên phòng nghỉ không được khô ráo.
Điểm trừ này sẽ không đáng gì nếu bạn được ở trên Mẫu Sơn, tận hưởng không khí lạnh tê, nghe tiếng gió thổi ù ù, đốt lửa ấm, thưởng thức lợn sữa quay, vịt quay Lạng Sơn, ếch hương, gà thả rong nướng trên than cỏ tranh, cơm lam hay thịt kho lá móc mật kèm với chén rượu Mẫu Sơn ủ nóng thơm nồng.
(Theo vietnamnet)
Mùa Này Quản Bạ..Hà Giang
http://nd9.upanh.com/b4.s8.d3/b1d9d0...193579.qb6.jpg
Xanh thẫm - màu của núi rừng, vàng ruộm - màu của cánh đồng lúa chín, ghi nhạt - màu của khói sương bảng lảng...
Mùa này Quản Bạ đang nhuộm đủ những sắc màu...
Một trong những cách thú vị để tiếp cận vùng đất này là bạn hãy rời Hà Giang từ sáng sớm, để có thời gian khám phá Quản Bạ đúng lúc mặt trời lên và sương chưa kịp tan hết khỏi các dãy núi. Một bức tranh thủy mặc, bồng bềnh, lãng mạn và rất phiêu du.
http://nd2.upanh.com/b6.s15.d2/7c9bd...193612.qb1.jpg
< Người Tày đi lấy củi về.
Đường từ Hà Giang lên Quản Bạ rất đẹp, lúc chạy song song dọc theo sông Nậm Điêng, lúc căng ngang giữa bản làng thung lũng, lúc thắt lại giữa hai bức tường đá cao sừng sững, lúc chênh vênh vắt vẻo lưng chừng trời.
Lần đầu lên Hà Giang, có lẽ du khách nào cũng bị ngợp bởi con đường chạy qua khu bảo tồn thiên nhiên Phong Quang và Bát Đại Sơn.
Có lần, khi chạy xe đến Minh Tân, nơi mà ngước mắt nhìn lên bạn sẽ thấy dòng chữ “Công viên địa chất cao nguyên đá Đồng Văn” nằm trên vách núi, tôi thật sự bị bất ngờ khi chứng kiến bản phối màu của núi rừng, nắng sớm và mây trắng.
Tinh khôi, trong trẻo, những ray nắng huyền bí xuyên qua tầng cây tạo nên một khung cảnh kỳ diệu. Hơi gió lạnh tỏa ra từ vách núi không làm cho tay ga chùn đi, ngược lại, như một chất xúc tác khiến người đi quên hết những muộn phiền âu lo, hoàn toàn thả hồn vào thiên nhiên tươi đẹp.
http://nd1.upanh.com/b3.s18.d2/5a9ed...193681.qb3.jpg
< Chợ phiên Quyết Tiến.
Tôi thường dừng xe trên đỉnh đèo Bắc Sum và nhìn ngược về phía Minh Tân. Con đường uốn lượn zíc zắc ở bên dưới kia, lẫn giữa mảng màu xanh thẫm của cỏ cây, những mái nhà nhấp nhô bé xíu và những đám sương trắng bồng bềnh. Chiếc xe chậm chạp leo dốc, vào cua khá gắt, đường vắng tanh không một bóng người, hãn hữu lắm mới gặp vài chiếc xe máy chạy ngược chiều.
Chợ phiên Quyết Tiến cách trung tâm huyện Quản Bạ khoảng 7km về phía Hà Giang, là chợ phiên miền núi đầu tiên tôi ghé qua trong chuỗi hành trình lang bạt. Chợ họp vào sáng thứ bảy hằng tuần, trước đây họp dưới chân núi, gần sát đường lộ, mang dáng vẻ rất tự nhiên và mộc mạc.
Sau này khi cuộc sống khá giả hơn, chợ đã được xây dựng thành các dãy nhà, có phân loại hàng hóa và có tường bao làm giảm đi vẻ hoang sơ ban đầu, nhưng vẫn là một nơi đầy màu sắc bởi sự góp mặt của đồng bào các dân tộc Mông, Dao, Tày, Bố Y. Người mang gà, kẻ dắt lợn, phụ nữ thì gùi quẩy tấu đầy ắp rau cải mèo. Đến cuối phiên chợ thế nào cũng thấy đàn ông ngất ngưởng say, có khi ngủ gục dọc đường về
http://nd8.upanh.com/b5.s17.d2/036e7...193748.qb2.jpg
< Đường lên Quản Bạ.
Còn cách thị trấn Tam Sơn khoảng 3km đường, chúng tôi ghé thăm cổng trời Quản Bạ. Trời mù mịt hơi sương, từ trên vọng cảnh đài cao tới hơn 1.500m nhìn xuống chỉ thấy thấp thoáng những mái nhà và ngọn Núi Đôi danh tiếng khi mờ khi tỏ. Có lúc gió cuốn mây mù đi để lộ ra con đường cong cong đi giữa hai sườn núi, một nhóm người Tày địu củi trĩu vai ở trong rừng bước ra, bước chân vội vàng, hối hả, chẳng mấy chốc lại khuất dạng sau đám cây rừng.
Lên xe chạy thêm khoảng 500m là đến một “vọng cảnh đài” lộ thiên ngay trên quốc lộ 4C, nơi có thể dừng chân để ngắm nhìn thị trấn Tam Sơn thỏa thích và đầy mãn nguyện. Những ruộng lúa chín vàng ruộm bừng lên khi mặt trời vén mây nhìn xuống. Một góc thị trấn sôi động và sầm uất với những mái nhà nâu, đỏ.
http://nd8.upanh.com/b1.s19.d2/b5ad6...193818.qb5.jpg
< Núi Đôi Quản Bạ.
Núi Đôi hay còn gọi là núi Cô Tiên tựa như đôi gò bồng đảo của người thiếu nữ xanh một màu ngà ngọc. Người lãng khách ngẩn lòng, có thể nào không phải lòng một Quản Bạ khoáng đạt và sắc màu như thế này không?
Bản Nà Khoang nằm ở trung tâm thung lũng Quản Bạ, là bản sinh sống của người Tày. Tôi lang thang dọc theo con đường đã được bêtông hóa, ngó nghiêng từ nhà này sang nhà khác, vắng vẻ vì mọi người đều đi nương hay ra đồng cả, trẻ con rụt rè ngó ra từ sau ô cửa sẫm màu
http://nd8.upanh.com/b5.s15.d2/a12ce...193858.qb6.jpg
< Toàn cảnh thị trấn Tam Sơn.
Đêm Tam Sơn. Ly rượu ngô Thanh Vân uống vào chỉ làm mềm môi, hồng má. Lạnh và cô độc. Tôi cuộn mình trong chăn ấm, lơ mơ với “Ngải đắng mọc trên núi” của Đỗ Bích Thủy, nhớ lại quãng đường dài sũng nước và bồng bênh mây trời vừa đi qua sáng nay.
Ngày tôi rời Tam Sơn, chiếc chày đập lúa từ đáy thung lũng vang lên mơ hồ da diết, nhắc tôi sẽ phải quay lại nơi này, cho dù em đã không còn đứng trên vọng cảnh đài đợi tôi…
**Quản Bạ là huyện biên giới phía bắc của tỉnh Hà Giang, là cửa ngõ vào cao nguyên đá Đồng Văn - địa đầu Tổ quốc. Trung tâm của huyện là thị trấn Tam Sơn, nằm cách thành phố Hà Giang gần 50km đường quanh co đèo núi. Độ cao trung bình 1.000-1.600m, địa hình khá dốc, thung lũng và sông núi bị chia cắt nhiều nên cảnh sắc thiên nhiên rất nên thơ, hùng vĩ.
(Theo dulich Tuôi Trẻ)
Những Núi Vọng Phu Tại Việt Nam..
http://nd7.upanh.com/b2.s10.d3/7a594...1242590302.jpg
"Đồng Đăng có Phố Kỳ Lừa,
Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh".
Dọc từ bắc vào nam, có những hòn đá mang hình người đàn bà bồng con chờ chồng đã gắn với những truyền thuyết huyền thoại.
Những hòn Vọng Phu ấy đã trở thành hình tượng đẹp đầy tính nhân văn, ca ngợi lòng chung thủy, nhân hậu của người phụ nữ Việt Nam.Truyền thuyết về hòn Vọng Phu hình người phụ nữ ôm con chờ chồng đến hóa đá, là hình tượng đẹp đầy tính nhân văn của Việt Nam. Hòn Vọng Phu đã đi vào thơ ca, âm nhạc, điện ảnh, sân khấu, ca ngợi lòng chung thủy, nhân hậu của người phụ nữ Việt Nam
http://nd0.upanh.com/b1.s12.d2/46c4b...94640.hvp4.jpg
Núi Vọng Phu ở Lạng Sơn: nằm ở phía bắc Thành phố Lạng Sơn, trong quần thể cảnh quan Động Tam Thanh và Chùa Tam Thanh (thuộc địa bàn Phường Tam Thanh, Tp Lạng Sơn). Núi này còn được gọi là núi Tô Thị.
Trên đỉnh núi có một khối đá tự nhiên hình một người phụ nữ bồng con hướng nhìn về phương xa. Từ xa xưa tượng đá tự nhiên này đã gắn với truyền thuyết về một người con gái chung thuỷ đứng chờ chồng. Chờ mãi không thấy chồng về, nàng và con đã hoá thành đá, từ đó người dân gọi đây là tượng Nàng Tô Thị
http://nd3.upanh.com/b4.s6.d1/c88a01...7885ngphu1.jpg
Núi Vọng Phu ở Thanh Hóa: thuộc xã Đông Hưng, huyện Đông Sơn, tỉnh Thanh Hoá. Đây là một ngọn núi đá vôi được thiên nhiên tạo nên hình một người phụ nữa đang quay mặt về phía biển Đông.
Hình tượng này gắn với truyền thuyết người đàn bà chung thuỷ chờ chồng đến hoá đá. Vì vậy ngọn núi này có tên gọi là Vọng Phu (vọng có nghĩa là trông, ngóng, phu là người chồng).
http://nd2.upanh.com/b2.s2.d3/c09892...vongphuso2.jpg
Núi Vọng Phu ở Nghệ An: ngọn núi bên bờ khe Giai.
Núi Vọng Phu ở Quảng Trị thuộc huyện Vũ Xương, ở cửa bể đạo Thuận Hóa thuộc tỉnhQuảng Trị bây giờ.
Núi Vọng Phu ở Ðá Bà Rầu (Quảng Nam - Ðà Nẵng)
Núi Vọng Phu ở núi Bà (Bình Ðịnh):thuộc dãy núi Bà, địa phận thôn Chánh Oai, huyện Phù Cát. Mỏm đá xanh trên đỉnh núi cao, nhìn ra Vũng Rô, cạnh suối Bún. Nếu ta ngồi thuyền dưới biển nhìn vào trông giống một bà mẹ dắt con đăm đăm nhìn ra khơi như ngóng trông.
Núi Vọng Phu ở Tuy Hòa: Người dân Biển Tuy Hòa cũng gọi ngọn núi Đá Bia là núi Vọng Phu. Núi cao 706 m thuộc dãy Đèo Cả, chân núi phía Nam giáp biển Vũng Rô, trên đỉnh có 1 khối đá lớn, mọc dựng đứng, chóp nhỏ và tròn trông tựa hình người đàn bà
http://nd2.upanh.com/b6.s4.d3/0d2937....nangtothi.jpg
Núi Vọng Phu ở Khánh Hòa: Cách bờ biển Đông 30km, và cách Khánh Chỉ (Ma Rạc), huyện lỵ Khánh Dương (Khánh Hòa) 18 km, có 1 khối đá hoa cương khổng lồ vươn thẳng lên trời, bên cạnh có một khối đá nhỏ hơn, trông xa y hệt một bà mẹ bồng con chờ người thân một đi không trở lại.
Núi Vọng Phu ở tỉnh Đắk Lắk: Núi Vọng Phu cũng có tên là núi Mẫu Tử, cao 2051 thước, trước kia thuộc tỉnh Darlac. Cao nguyên M’Drăk là nơi sở hữu một trong những ‘’nàng Tô Thị’’ bằng đá tự nhiên rất nổi tiếng ở Việt Nam
http://nd1.upanh.com/b4.s19.d1/95b61....img0141xd.jpg
Núi Vọng Phu ở Tây Ninh: Núi Bà Đen ở Tây Ninh, thờ Linh Sơn thánh mẫu, xưa kia gọi là Núi Một. Hơn hai trăm năm nay mang tên là núi Bà Đen, nguyên do sự tích: Xưa có một cô gái người Trảng Bàng xinh đẹp tuyệt trần, nước da ngăm đen, tên là Lý Thiên Hương. Thiên Hương thường đi lại cúng hương hoa ở một ngôi chùa trong núi. Chẳng may, cô bị bọn cướp hành hung. Có một chàng trai thấy sự bất bằng, ra tay đánh tan bọn cướp. Hai người yêu thương nhau. Chàng ra lính xa. Bọn cướp trả thù bắt nàng, nàng chạy trốn trong núi Một và mất ở đó. Vị hòa thượng trụ trì trên chùa chôn cất nàng tại sườn núi phía Đông. Nàng thường hiển linh cứu giúp người hiền. Dân chúng tưởng niệm, coi nàng là Linh Sơn Thánh Mẫu, hương khói phụng thờ, gọi núi Một là núi Bà Đen
http://nd9.upanh.com/b5.s9.d1/df2dd8...94989.hvp4.jpg
Núi Vọng Phu ở xã Ninh Tòng, huyện Ninh Hòa, Khánh Hòa có tên là núi Mẫu Tử, giáp ranh xã Krong Hin, huyện Mơ Ðrắc, cao 2.051 mét. Ðây là ngọn núi cao nhất của Khánh Hòa. Chóp núi là một khối đá hoa cương khổng lồ, bên cạnh có một khối nhỏ hơn, trông xa tựa hình người, đứng xa 40 km vẫn rõ hình ảnh mẹ bồng con ngóng ra biển Ðông:
Bồng con ngồi dựa trên non.
Trăng thu vằng vặc dạ còn nhớ trông.
Theo Quách Tấn trong Xứ Trầm Hương, núi Vọng Phu này người Pháp gọi là La Mère et L'Enfant - dịch ra là Mẹ Bồng Con, và còn có tên khác là Mông Công, đọc trại ra thành Bồng Con; đồng bào dân tộc trong vùng gọi là T'Yang Mtên. Những người lớn tuổi trong vùng Ninh Hòa - Vạn Giã đều cho rằng trông lên hòn Vọng Phu, đứa con càng ngày càng lớn trong vòng tay mẹ, còn bà mẹ thì ngày càng già yếu mỏi mòn vì bao nhiêu năm dạn dày sương gió
http://nd2.upanh.com/b2.s9.d3/f32633...img0141xd1.jpg
Quen thuộc nhất là hòn Vọng Phu trên núi Tô Thị ở Lạng Sơn. Hòn Vọng Phu ở Lạng Sơn được mọi người biết qua câu ca dao quen thuộc:
Ðồng Ðăng có phố Kỳ Lừa -
Có nàng Tô thị, có chùa Tam Thanh...
Núi Tô Thị nằm gần sông Kỳ Cùng, gần động Tam Thanh. Ở sườn núi nhô lên một khối đá, xa trông như một bà mẹ bồng con, cách nay mấy năm đã bị một số người lấy đá nung vôi, sau đó được phục chế. Chuyện kể rằng Tô Thị người nết na, duyên dáng, lấy chồng là chàng trai nhà nghèo nhưng học giỏi tên là Ðậu Kim Liên. Ðinh Trưởng cũng mê Tô Thị, đã dùng quyền lực bắt Ðậu Kim Liên đi lính. Tô Thị ngày ngày lên núi trông ngóng chồng đến hóa đá. Ðinh Trưởng thấy lạ tìm xem, bị người đá vung cát vào mắt té ngựa chết. Dân tộc Nùng ở Lạng Sơn cũng có sự tích hòn Vọng Phu này và gọi là sự tích đá trông Chồng
http://nd4.upanh.com/b4.s3.d3/dcd4a1...114.img774.jpg
Ðến Thanh Hóa, chúng ta thấy trên đỉnh núi Nhồi một cột đá đứng sững cao khoảng 20 mét giống hình người phụ nữ ôm con, dân địa phương gọi là hòn Vọng Phu.
Vọng Phu cảnh đẹp núi Nhồi
Có người chinh phụ mắt ngời đăm đăm.
Núi Vọng Phu thuộc huyện Phù Cát - Bình Định
Hòn Vọng Phu thuộc thôn Chánh Oai, xã Cát Hải, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định, là hai khối đá, một cao, một thấp trông tựa hình người.
http://nd9.upanh.com/b4.s15.d2/c94dc...honvongphu.jpg
Từ phía biển nhìn vào giống như một người đàn bà tay dắt con đang ngóng nhìn ra phía khơi xa. Đá Vọng phu cao cách mặt biển 700m, thời Tây Sơn khởi nghĩa nơi đây là "Vọng hải đài" có thể kiểm soát một vùng trời biển rộng lớn. Tác phẩm như có hồn của tạo hoá đã khiến con người phải động lòng. Khối đá xanh đứng hoài dưới nắng mưa, thi gan cùng năm tháng đã biểu tượng cho lòng chung thuỷ của nghĩa vợ chồng trong tâm thức dân gian.
Núi Vọng phu ở Bình Ðịnh còn gọi là "Núi Bà" vì tôn vinh người đàn bà tiết nghĩa, kiên trinh ấy mà có tên gọi như vậy. "Núi Bà" Bình Ðịnh sách xưa chép là Bô Chinh đại sơn. "Bô chinh" là phiên âm từ ngôn ngữ Chămpa, cũng như chữ Chiêm thành (Zhàn chéng) vốn dĩ phiên âm từ danh từ Chăm hoặc Chàm vậy
http://nd7.upanh.com/b4.s7.d3/60d772...honvongphu.jpg
"Núi Bà" hay "Bô chinh đại sơn" là dãy núi lớn như một quả tim khổng lồ đặt chính giữa cơ thể huyện Phù Cát. Mặt phía đông ngăn nước biển tràn vào đất liền; mặt phía nam và tây, tây bắc bảo vệ cuộc sống của cư dân các huyện Phù Cát, An Nhơn và Tuy Phước. Trên "Núi Bà" có con "suối treo" mà sách xưa gọi là "Bộc tuyền", vì nước suối từ dốc cao đổ xuống như hình tấm lụa treo. Ngọn "chóp vung" của dãy Núi Bà là đỉnh cao nhất, cách mặt biển 1000m, di tích chùa ông Núi, một thắng cảnh tuyệt vời nằm ở lưng chừng đỉnh "chóp vung", nơi mà Danh nhân Văn hóa Ðào Tấn từng ẩn cư và đề thơ
http://nd2.upanh.com/b4.s17.d1/e69c1...95232.hvp4.jpg
Kể cũng lạ, khắp đất nước ta có khá nhiều nơi có núi mang tên "Vọng phu", nghĩa là mong ngóng đợi chồng. Truyền thuyết về "Núi Vọng phu" na ná như nhau, đại khái là vì quá nghèo khổ mà hai anh em nhà nọ (anh trai và em gái) ngay từ thuở bé đã phải lưu lạc mỗi người một nơi "tha phương cầu thực". Rồi nhiều năm sau vì không nhận ra nhau mà họ trở thành vợ chồng và có con. Bỗng một hôm họ có dịp tâm sự về cái quá khứ của mình, người chồng mới phát hiện: hóa ra vợ mình lại chính là em ruột mình. Anh ta tủi hổ: chỉ vì nghèo khổ mà dẫn họ đến phạm tội loạn luân. Thế là anh chồng bỏ nhà lặng lẽ ra đi, một cuộc ra đi không bao giờ trở lại. Người vợ bồng con năm tháng mòn mỏi trông mong chồng về, đến hóa đá mà nàng cũng chưa biết được vì sao chồng nàng lại mãi mãi ra đi. Chuyện nàng Vọng phu có thể có thật, cũng có thể không có, nhưng hình tượng hóa đá của nàng thì như một bản di huấn của tổ tiên nhắc nhở con cháu muôn đời về nỗi tủi nhục vì đói nghèo.
Có thể đây chỉ là một sự tích do dân gian thêu dệt, nhưng nó cứ được truyền từ đời này qua đời khác như một lời nhắc nhở và gửi gắm vào đó sự cảm phục đức thuỷ chung, một phẩm hạnh có thực của người phụ nữ Việt Nam.
(theo nhiều nguồn)