7. Nên chăng có kết cục buồn ?
Không thống nhất được phương án chia thưởng, Rùa & Thỏ kéo nhau lên Quan phủ. Sau khi đóng lệ phí và nộp “tang vật vụ án” vào quốc khố, Thỏ & Rùa bắt đầu gióng trống ở cửa quan để chờ xét xử.
Theo lệ “Vào cửa Quan” là người kêu “oan” phải chịu 45 roi thì Quan mới thăng đường xét xử. Nhìn phần thưởng trình lên, Quan phủ lắc đầu, ra lệnh cho đệ Bát, đệ Cửu nọc Rùa & Thỏ ra đánh 45 hèo rồi đuổi về, không nói gì cả.
Thỏ da mỏng, lông thưa nên không chịu nổi trận đòn đã bị nội thương đến “tàn phế võ công”, không còn bay nhảy hay “đằng vân” được. Đau đớn vì kết quả của sự nỗ lực, phấn đấu đã “tan thành mây khói”, Thỏ tự trách mình sao ích kỷ thế ? Công của tập thể mà, sao mình lại quy công của tập thể thành của mình ? Rùa đóng góp nhiều lắm chứ ? Không có Rùa thì sao qua sông ? Rùa có giận mình không ? Cậu ấy bây giờ sống chết thế nào rồi ? … Tại sao và Tại sao ? … Thất thểu như “gà xệ cánh” Thỏ lê tấm “thân tàn ma dại” trên hè phố rồi gục ngã dưới Ponton phà Hậu Giang để rồi không bao giờ tỉnh lại mà nghĩ đến công trạng của mình.
Rùa thì may mắn hơn. Nhờ có chiếc mai chắc nịch mà nó đã thoát khỏi “bể oan cừu” và bò thục mạng đến bờ sông Hậu. Rùa lao ngay xuống nước tranh thủ nhấm nháp đỡ mấy cọng lục bình và trực chỉ bờ Nam.
Vừa bơi Rùa vừa cười thầm “Đừng có mà tranh với Ông ! Ông há phải tay vừa đâu ! Giờ bỏ xác xứ người mới biết “Đoạn trường Tân Thanh”. Ngựa hay là ngựa chạy đường dài, … Dù sao mình đã trở thành nhà vô địch đích thực rồi ! ”
Vừa bơi Rùa vừa khoái trá vẫy nước tung tóe cho thoả chí tang bồng. Song nó vẫn sót xa khi “tính bổn thiện” chợt tràn về. Rùa tự kiểm điểm mình : Giá mà mình đừng “xôi thịt” quá !
Giá mà Thỏ đừng “chơi nổi” quá !
Giá mà “xã hội đừng bất công” quá !
Giá mà… , giá mà …
Càng nghĩ Rùa càng giận mình, giận đời và thương Thỏ. Mãi trầm ngân tư lự Rùa không ngờ trận đòn quan phủ đã làm rạng nứt chiếc mai hồi nào không biết, nước ngấm vào từng thớ thịt nhấn chìm Rùa sâu xuống dưới để rồi không còn cơ hội thấy ánh mặt trời nữa.
Triết lý câu chuyện : Tham thì thâm. Mất cả chì lẫn chài. Hối tiếc cũng đã muộn rồi !
(Sưu tầm)
8. Chuyến tàu cuối cùng !
“Hồn xiêu phách lạc” trên đường, Thỏ bị dẫn đến cung Diêm Vương. Thỏ biết thế là hết ! “Khốn nạn cho mày chưa Thỏ ơi ! ”- nó tự sỉ vã mình. Nơi đây là tận cùng của thế giới, nơi mà mọi toan tính, thiện ác đều bị phơi bày và trả giá. Nhìn vạc dầu sôi sùng sục và “đồ nghề” tác nghiệp của thuộc hạ Diêm Vương, Thỏ muốn chết quách thêm lần nữa cho rồi. Đau đớn thay ! Càng nghĩ Thỏ càng thấm thía câu Học tài thi phận ! Hồng nhan bạc tỷ, Anh hùng Xạ Điêu, ùm bà lằng, … Phen này thúi
“Đời Cô Lựu” thật rồi !
Mãi rên rỉ, khóc lóc Thỏ quên cả sự có mặt của Diêm Vương. Tra sổ Nam Tào thì “ân oán giang hồ” của Thỏ với trần gian chưa dứt nhưng quan phủ và đám lâu la đã “làm việc với tinh thần trách nhiệm cao nhất” mới gây nên cớ sự này - Diêm Vương thầm nghĩ, nhưng việc sửa sai lại không thuộc thẩm quyền và trách nhiệm của mình (ngu sao nhận ! ).
Song nếu tống Thỏ ra đường họp với đám “trở về sau cai nghiện” thì lại làm tăng “tệ nạn xã hội” vì không quản lý được hộ khẩu. Chờ xin ý kiến ở trên lại càng mất thời gian, có khi dẫn đến nhiều chuyện lùm xùm. Ém nhẹm cho xong. Nghĩ mãi, Diên Vương quyết định tra hỏi Thỏ :
- Tại sao ngươi xuống đây ?
- Tại vì con tham luôn phần của Rùa, Thỏ tự nhận tội lỗi.
- Tham ăn có ảnh hưởng gì ?
- Dạ ăn quá nên bị “nội thương” ạ !
- Thế sao còn khóc lóc, rên la ?
…
- Môn văn ở trường ngươi đạt con mấy ?
- Dạ con Thiên Nga ạ !
- Con Ngỗng chứ gì ! - Diêm Vương tặc lưỡi. Hãy khắc cốt ghi tâm câu này trong chương trình văn lớp 9 “Khóc nhục, Rên hèn, Van yếu đuối”.
- Dạ !
- Thế nếu được 2 điều ước, nhà ngươi sẽ ước gì ?
Ngập ngừng giây lát, Thỏ mạnh dạn :
- Thứ nhất, con muốn được sống lại để làm việc tốt với Rùa.
- Ngươi có biết “lòng tốt dễ bị nghi ngờ”, “sống đàng hoàng hay bị tiếng thị phi” không ? - Dạ con chịu được ạ !
- Bộ chưa tởn kết cục buồn ở Phần 7 sao mà còn muốn hợp tác ?
- Dạ con sẽ làm khác ạ.
- Rùa có gì hay mà ngươi muốn hợp tác ?
- Nhìn bề ngoài thì khó biết lắm ạ ! Dễ nhầm lắm ạ. Rùa lù đù thế mà có rất nhiều “bí kíp”. Chẳng hạn Rùa biết nhiều “ngoại ngữ” lắm. Rùa có thể sử dụng thành thạo tiếng ve, tiếng chim hót, tiếng gà gáy, tiếng vịt kêu chiều … trong bất kỳ trường hợp nào, rất lợi hại !
- Còn điều ước thứ 2 ?
- Dạ con muốn có thêm 2 điều ước khác.
- Hừ ! (lại ba lém, khôn vặt nữa rồi ! ). Con người ta chỉ khôn lớn khi từ bỏ khôn vặt.
Qua lời khai của Thỏ, Diêm Vương nghĩ : Nó không nói gì đến lỗi của quản lý các cấp cả, không đả động gì đến sự tắc trách của những người có thẩm quyền, có trách nhiệm cả. Thôi thì bổn quan cũng chẳng làm khó nó làm gì. Hơn nữa nó cũng đã có ý “làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn” rồi. Ta nên tha cho nó.
Điều ước thứ nhất có thể “ngâm cứu” trả lời sau (còn chờ họp giao ban liên bộ nữa chứ ! ) nhưng điều thứ hai thì không vì ngươi vẫn còn “ham hố” lắm. Phải giáo dục ngươi thêm mới được. Ít nhất phải gửi ngươi đi “phục hồi nhân phẩm” 50 năm.
Thỏ được đưa đi “cải tạo” cho gột rửa hết những thói hư, tật xấu trước khi nhận quyết định trong cuộc họp giao ban ở thiên niên kỷ sắp tới. “Đây là chuyến tàu cuối cùng của mình đây ! Cầu mong Rùa cũng may mắn.” - Thỏ thầm niệm.
(sưu tầm)
11. Hành trình lý ngựa ô!
Vì “phơi gan cùng tuế nguyệt” lâu ngày mà người Thỏ không còn như cũ, khắp người nó (từ đầu tới chân) toàn là Ba - vi - a. Đó là những lỗ đục do kiến, côn trùng phá hoại nên căn cước Diêm Vương không giúp gì được cho nó khi trở về “tái hòa nhập cộng đồng”, “tham gia lao động sản xuất”. Rùa cũng chẳng khá gì hơn. Bị ngâm dưới nước lâu ngày nên “gân cốt” Rùa bị xuống cấp trầm trọng như những thứ mà đệ tử Lưu Linh ngâm trong hủ nhằm cải thiện tình hình “nhất dạ ngũ giao sinh quái tử”. Vất vưỡng lề đường, cầu chơ, chứng kiến biết bao “tàn dư chế độ cũ” mãi cũng chán, không có cơ hội “trở thành công dân tốt” dù đã có Pa - tăng, chúng quyết định khởi kiện liên bộ Hà Bá - Diêm Vương ra toà vì tội “đã thương mà thương không trót”.
Tin Rùa & Thỏ liên doanh “đứng nguyên đơn đòi công lý” làm Diêm Vương và Hà Bá ngất xỉu. Vốn không quen nhận trách nhiệm từ lâu nên đối với họ 2 từ này không có trong từ điển quản lý, mà nếu có thì tương đương với “thà chết còn sướng hơn”.
Thay vì “tìm giải pháp khắc phục” hoặc “họp bàn rút kinh nghiệm”, đằng này cả Hà Bá lẫn Diêm Vương lại tìm cách thoái thác như bản chất vốn có của người “ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo”. Diêm Vương thầm trách : Mình tưởng cứu vật vật trả ơn, nào ngờ nó lại trả oán, đưa mình vào “thế Lý Huỳnh” biết đường nào thoát ra đây. Bao nhiêu năm “trui rèn đạo đức tiểu nhân”, “giữ gìn phẩm chất quá đát”, “phấn đấu quên mình vì lý tưởng viễn vông” mong có ngày được đề bạt theo quy định
Thăng tiến, chí ít cũng được tăng 1 bậc lương hoặc đạt hàm “chuyên viên” để đường quan lộ dài đến thiên đường. Ôi ! “Thời oanh liệt nay còn đâu ?”. Biết thế thì “nhậu phức cho xong”. Mình khờ thật ! Mấy trăm triệu tuổi đầu, kinh nghiệm đầy mình mà vẫn bị lừa ! Thế mới hay kinh nghiệm mà thiếu kiến thức thì hậu quả lớn biết bao ! Tức chết đi được. Nếu thoát được oan này mình quyết chí sắm phi thuyền con thoi ra vũ trụ , đi đến những thiên hà xa xôi để “tầm sư học đạo”.
Hà Bá chẳng khá gì hơn : Làm việc thiện tích đức. Đức đâu không thấy chỉ thấy phiền phức. Nếu thế thì “chẳng thèm tu luyện nữa”, không thèm “giữ mình trong sạch vững mạnh”, “đạo đức sáng ngời ngời” làm chi ! Cứ “chơi xã láng, sáng dậy sớm” có hơn không ? Kỳ đánh giá 6 triệu năm sắp đến rồi, lơ tơ mơ là “không thuộc diện lãnh xúc xích” thì làm sao có “tiền bao bồ nhí” đây ?
Lòng rối bời bời, không có đường ra. Ngán ngẫm cả hai đồng thanh cất tiếng :
Hỡi ơi ! Cái đường đời !
Tơ lòng thòng nó lòi ra
Nếu không gỡ được ắt là rối hung …
Rồi việc gì đến cũng phải đến. Nhận trat đòi của Thiên đình, cả hai “thất thiểu như con gà thua độ” khăn gói lên đường. Phía trước tương lai, sự nghiệp mù mịt thêm càng mù tịt. Bão giá, lương, tiền ầm ầm nổi lên che phủ trời đất tưởng chừng như không có đoạn kết. Bất giác Diêm Vương cất giọng bất cần đời với nàng thơ của Bùi Giáng :
Chẵng biết ngày sau ra sao nữa ?
Mà có ra sao cũng chẳng sao !
Hà Bá an ủi bạn :
Không có việc gì khó
Chỉ sợ mình không liều
Đào núi hay lấp biển
Không tiến ắt là lui.
Cổng thiên đình đã ở phía trước, thấp thoáng bên vệ đường là mấy chú “anh hùng Núp” rình “bắn tốc độ” mong “kiếm chút cháo”. Đang chán nãn cộng thêm bực bội, Diêm Vương lớn tiếng quát: - “có cái gì ngoài đường mà bọn bây cứ dành ra đứng ?” (dân gian gọi là bọn đứng đường).
Hà Bá động viên bạn : - Kệ họ, chuyện mình mình lo. Sắp đến hồi gay cấn rồi nè !
(Sưu tầm)