Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Tam quốc ngoại biên mini truyện ! - Trang 8
Close
Login to Your Account
Trang 8 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 678910 ... CuốiCuối
Kết quả 71 đến 80 của 120

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    3,456
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    bó tay với bạn.sai lè ra mà vẫn cứ cãi cố.

    giờ t hỏi bạn,bạn nói rằng thời Đông Hán thống kê có 56tr dân đúng ko ?

    Dân số cuối thời Đông Hán là 50 triệu. Diện tích vùng thuộc Ngụy là 40%, của vùng thuộc Ngô là khoảng 35% và của Thục là khoảng 25% (theo bản đồ trang trước) Vậy dân số vùng thuộc Thục cũng phải vào cỡ 20% của 50 triệu, nghĩa là 10 triệu.
    vậy là bạn coi,dân số từ thời Đông Hán ->lúc Tam Quốc hình thành của vùng Thục là ko đổi đúng ko?

    thế là nhận thức quá nông cạn và sai lầm.bạn có thực sự hiểu những vấn đề cơ bản ko?mà cứ thik bàn những thứ cao siêu trong tam quốc? hay là cái này chưa có ông anh nào dạy cho bạn biết?

    t lại phải nói lại,và mong bạn đọc cho kỹ,và cố mà hiểu cái sai lầm của bạn

    1:nếu tính như bạn,vậy là bạn đã coi mật độ dân số của Trung Quốc từ thời ĐÔng Hán -> tam quốc phân tranh (Thục-Ngô-Ngụy) là như nhau trong mọi diện tích và mọi thời điểm. 1 lần nữa tôi hỏi bạn,bạn có biết mật độ dân số là j ko?. cái lập luận này của bạn quá trẻ con và kém hiểu biết

    ngay đến cái thể kỷ 21 này,mật độ dân số của vùng núi là bao nhiêu người/km2 bạn có biết ko?vùng đồng băng là bao nhiêu người/km2?2 vùng này nó chênh lệch nhau thế nào? vậy mà bạn coi vùng Thục nhiều núi non như vậy,vẫn có đc dân số đáng nể,mật độ ngang vùng đồng bằng.là bạn quá lãng mạn,hay thiếu hiểu biết đây hả bạn?

    2: bạn coi vùng Thục xuyên suốt thời kỳ Đổng Trác ->Tam quốc phân tranh ko hề bị dính tí j tới chiến tranh.thật nực cười,bạn có thực sự đọc tam quốc ko hả? hay bạn có thực sự biết được rằng đất Thục gồm những vùng nào? và vùng nào trên lãnh thổ TQ hoàn toàn ko có chiến tranh? và dù ko có chiến tranh thì vùng này có thực sự ko mất mát tí j? bạn có hiểu giặc Hoàng Cân vì sao xuất hiện ko?

    3:bạn cố bảo vệ ý kiến của mình 1 cách mù quáng.nên biết mình sai,thậm chí khi t phản biện,bạn còn ko biết phải phản biện lại thế nào.nên chỉ biết cách cãi chầy cãi cối. 1 cái lập luận hết sức sai lầm của bạn. như sau

    cứ cho là bạn đúng đi,vậy lúc lập quốc dân số của Thục là 7tr đúng ko?

    mà quân Ngụy,Ngô có số dân lớn hơn THục đúng ko?

    vậy là dân số của Ngụy ko thể ít hơn 20tr,quân Ngô ko thể ít hơn 15tr đúng ko?

    mà thống kê đến lúc Ngụy mất nước,3 nước này dân số cộng lại cũng chỉ 5tr,vậy là trong thời kỳ đc coi là bình ổn nhất của thời tam quốc,chết ít nhất là gần 40tr ng đúng ko?


    chính bạn cũng nhận thấy lập luận này là vô lý.nhưng lại ko thể tự hiểu đc nó vô lý thế nào và cố cãi.

    bạn đừng nói với t rằng.dân vùng Ngô,Ngụy chết là chủ yếu.nên lúc lập quốc,dân ko đạt được con số kia,mà kém,cùng lắm là=Thục nhé.Thục chưa bao giờ đông dân hơn 2 nước còn lại bạn ah.

    và bạn phải hiểu điều này:

    nếu bạn coi dân chết chủ yếu của Ngô,Ngụy và vùng Thục vẫn giữ đc con số 7tr dân -> vào thời điểm diễn ra trận Xích Bích,đất Ngô-Thục phải là 2 vùng đông dân nhất nhì TQ,vậy tại sao Tào ko chiếm Thục trước,rồi mới đánh Ngô? hoặc Ngô ở gần ko chiếm vùng THục trước/ mà đợi ông Lưu Bị đến mượn quân,rồi chiếm luôn đất này?

    nếu lập luận của bạn là đúng,vậy là Thục-Ngô-Ngụy khi lập quốc,dân số=nhau hết (trong khi ở trên đã chỉ ra,đấy là nhận thức sai lầm về địa lý,thì thôi,t chấp nhận cho bạn)vậy mà sau thời cai trị của Lưu Bị,dân số bị giảm đi nghiêm trọng (7tr->1tr),ko hiểu ông Lưu BỊ cai trị kiểu j bạn nhỉ? mà trận đánh nào lớn thế bạn/ làm dân số chết nhiều thế trong có hơn chục năm (cả 2 nước kia cũng sụt tương tự)

    4:t thật thấy nực cười cái lập luận ấu trĩ

    thời kỳ chiến tranh toàn TQ,vùng này ko chiến tranh -> dân ko chết.trong khi bạn cũng tự công nhận trong chiến tranh,chết nhiều nhất là dân

    nhưng t hỏi thật bạn,bạn có biết tí j về khái niệm di dân ko?

    bạn có biết là thời chiến tranh,thì dân có xu hướng chạy đến vùng ít hoặc ko có chiến tranh để sống ko bạn?(chủ yếu là người giàu-vì sao bạn tự nghĩ nhe) và nếu có điều này xảy ra,thì vùng ấy trở thành 1 mảnh đất màu mỡ,sẽ bị các cánh quân nhòm ngó.

    trong khi Tào dẫn quân đánh Ngô vì coi vùng này nhiều tiềm năng.chứ có thèm nhìn ngó j đến vùng đất THục ko?

    5:đọc đến cái phần bình luận này của bạn,đã thấy nó quá nhiều sơ hở,và kém hiểu biết.khác hẳn các bài khác của bạn.vậy là vấn đề này bạn chưa mót đc bài nào ở 4rum khác,hay đc anh nọ,anh kia giảng cho.nên t cũng ko muốn tốn thời gian thêm để bàn luận với bạn làm j.ai đọc thì người ta tự hiêu.



    chào bạn!!
    Lần sửa cuối bởi 123456, ngày 10-07-2010 lúc 11:03 AM.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    71
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Mình thấy gà làng cờ đã ... còn tỏ ra vẻ nguy hiểm .
    Còn xin luận bàn 1 chút về Quan Công . Con người ai cũng có điểm yếu , điểm mạnh , ko ai là hoàn hảo cả . Khổng Minh cũng thế , Quan Công cũng thế . Điểm yếu nhất của Quan Công chính là sự kiêu ngạo , cái này ai cũng biết . Chính vì chủ quan khinh địch nên Quan Công đã bị Bàng Đức bắn 1 phát tiễn vào tay và bị thất thế nhưng xin hỏi ai đã dìm 7 đạo quân của Vu Cấm và bắt sống Bàng Đức ? Cũng vì kiêu ngạo nên Quan Công coi thường Tôn Quyền , coi con gái TQ là giống lợn , đúng là vì kiêu ngạo mà chết . Rồi điểm yếu nữa của Quan Công là nặng tình , vì tình mà tha chết cho Tào Tháo tại Hoa Dung tiểu lộ . Ko ai phủ nhận điều đó , nhưng ngược lại Quan Công có bao nhiêu điểm mạnh sao mấy người ko tính đến .
    Cái dũng của Quan Công trong Tam Quốc đúng là vô địch . Các tướng Tào ko ai địch nổi Hoa Hùng nhưng QC chỉ 1 đao là lấy mạng , rồi Nhan Lương Văn Sú đó đều là các dũng tướng mà phải đến khi QC ra trận mới lấy được thủ cấp . Nhiêu ông bình như ..... , dù Quan Công có ngựa Xích Thố đi chăng nữa cũng có phải hỏa tiễn đâu mà bảo là chưa kịp chào nhau đã chém 1 cái bay đầu , QC từ xa phi lại , có phải từ đằng sau lưng chém tới đâu mà bảo ko nhìn thấy với ko kịp chào , bó tay. Kể cả khi giao chiến với Bàng Đức , thì ông nào giỏi tiểu tiết xem QC lúc đó bao nhiêu tuổi rồi , nếu tôi nhớ ko nhầm chắc gần 60 thì phải . Cái này thì khỏi bàn nhé .

    Rồi ai là người duy nhất được KM giao cho giữ Kinh Châu ? Chỉ có Quan Công mới đủ tài trí làm việc đó mà thôi .
    Còn 1 điều cực kỳ quan trọng nhất gửi tới mấy ông đã ko biết gì lại còn tỏ ra vẻ nguy hiểm , có biết bao nhiêu nhà ở Trung Quốc thờ Quan Công ? Kể ra trong đồn cảnh sát của TQ cũng có tượng Quan Công , ông nào đã từng sang Hồng Kông hay biên giới Móng Cái chắc cũng biết , tức là bao nhiêu người dân TQ người ta ngu hết , còn các ông khôn ??? Khôn quá cơ .

  3. #3
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    158
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    @123456: Gà thấy Gà nên dừng việc tranh cãi với bác về điểm đó lại. Nếu bác muốn một chủ đề khác, thì Gà sẽ tiếp tục.

    @hello:

    Gà có thể ngu lắm chứ Vì động đến thần tượng của ai đó, bị chửi là ngu là chuyện thường

  4. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2009
    Bài viết
    383
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Hello1 Xem bài viết
    Mình thấy gà làng cờ đã ... còn tỏ ra vẻ nguy hiểm .
    Còn xin luận bàn 1 chút về Quan Công . Con người ai cũng có điểm yếu , điểm mạnh , ko ai là hoàn hảo cả . Khổng Minh cũng thế , Quan Công cũng thế . Điểm yếu nhất của Quan Công chính là sự kiêu ngạo , cái này ai cũng biết . Chính vì chủ quan khinh địch nên Quan Công đã bị Bàng Đức bắn 1 phát tiễn vào tay và bị thất thế nhưng xin hỏi ai đã dìm 7 đạo quân của Vu Cấm và bắt sống Bàng Đức ? Cũng vì kiêu ngạo nên Quan Công coi thường Tôn Quyền , coi con gái TQ là giống lợn , đúng là vì kiêu ngạo mà chết . Rồi điểm yếu nữa của Quan Công là nặng tình , vì tình mà tha chết cho Tào Tháo tại Hoa Dung tiểu lộ . Ko ai phủ nhận điều đó , nhưng ngược lại Quan Công có bao nhiêu điểm mạnh sao mấy người ko tính đến .
    Cái dũng của Quan Công trong Tam Quốc đúng là vô địch . Các tướng Tào ko ai địch nổi Hoa Hùng nhưng QC chỉ 1 đao là lấy mạng , rồi Nhan Lương Văn Sú đó đều là các dũng tướng mà phải đến khi QC ra trận mới lấy được thủ cấp . Nhiêu ông bình như ..... , dù Quan Công có ngựa Xích Thố đi chăng nữa cũng có phải hỏa tiễn đâu mà bảo là chưa kịp chào nhau đã chém 1 cái bay đầu , QC từ xa phi lại , có phải từ đằng sau lưng chém tới đâu mà bảo ko nhìn thấy với ko kịp chào , bó tay. Kể cả khi giao chiến với Bàng Đức , thì ông nào giỏi tiểu tiết xem QC lúc đó bao nhiêu tuổi rồi , nếu tôi nhớ ko nhầm chắc gần 60 thì phải . Cái này thì khỏi bàn nhé .

    Rồi ai là người duy nhất được KM giao cho giữ Kinh Châu ? Chỉ có Quan Công mới đủ tài trí làm việc đó mà thôi .
    Còn 1 điều cực kỳ quan trọng nhất gửi tới mấy ông đã ko biết gì lại còn tỏ ra vẻ nguy hiểm , có biết bao nhiêu nhà ở Trung Quốc thờ Quan Công ? Kể ra trong đồn cảnh sát của TQ cũng có tượng Quan Công , ông nào đã từng sang Hồng Kông hay biên giới Móng Cái chắc cũng biết , tức là bao nhiêu người dân TQ người ta ngu hết , còn các ông khôn ??? Khôn quá cơ .
    Lúc solo với Bàng Đức thì Quân Công đã 58 tuổi rồi.Đánh hơn trăm hiệp không phân thắng bại
    Ngoài ra Quan Công còn solo với Hoàng Trung cũng đến trăm hiệp không phân thắng bại,lúc đó Trung cũng 60 tuổi
    Trong Ngũ Hổ tướng thì chỉ có Triệu Tử Long chưa đấu với ai đến trăm hiệp,còn Trương Phi thì solo với Mã Siêu cũng đến hơn 200 hiệp
    1 số trận khác: Lã Bố vs Trưong Phi,Mã Siêu vs Hứa Chử,Hứa Chử vs Điển Vi ...cũng đều đến trăm hiệp không phân thắng bại..

  5. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2009
    Bài viết
    383
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Hello1 Xem bài viết
    Mình thấy gà làng cờ đã ... còn tỏ ra vẻ nguy hiểm .
    Còn xin luận bàn 1 chút về Quan Công . Con người ai cũng có điểm yếu , điểm mạnh , ko ai là hoàn hảo cả . Khổng Minh cũng thế , Quan Công cũng thế . Điểm yếu nhất của Quan Công chính là sự kiêu ngạo , cái này ai cũng biết . Chính vì chủ quan khinh địch nên Quan Công đã bị Bàng Đức bắn 1 phát tiễn vào tay và bị thất thế nhưng xin hỏi ai đã dìm 7 đạo quân của Vu Cấm và bắt sống Bàng Đức ? Cũng vì kiêu ngạo nên Quan Công coi thường Tôn Quyền , coi con gái TQ là giống lợn , đúng là vì kiêu ngạo mà chết . Rồi điểm yếu nữa của Quan Công là nặng tình , vì tình mà tha chết cho Tào Tháo tại Hoa Dung tiểu lộ . Ko ai phủ nhận điều đó , nhưng ngược lại Quan Công có bao nhiêu điểm mạnh sao mấy người ko tính đến .
    Cái dũng của Quan Công trong Tam Quốc đúng là vô địch . Các tướng Tào ko ai địch nổi Hoa Hùng nhưng QC chỉ 1 đao là lấy mạng , rồi Nhan Lương Văn Sú đó đều là các dũng tướng mà phải đến khi QC ra trận mới lấy được thủ cấp ..
    Thực ra Hoa Hùng không phải do Quan Công giết đâu,đó là hư cấu thôi
    Trong Tam Quốc mình vừa phát hiện ra có mấy tình tiết hư cấu sau:
    :

    1. Quan Vũ giết Hoa Hùng: Truyện Tam quốc diễn nghĩa kể Quan Vũ chém Hoa Hùng trong nháy mắt, khi chén rượu mời của Tào Tháo trước khi ra trận còn nóng. Nhưng thực tế theo sử sách thì người giết Hoa Hùng, bộ tướng của đổng Trác là Tôn Kiên, người khai nghiệp ở Giang đông.

    2. Thuyền cỏ mượn tên: Trong trận Xích Bích nổi tiếng, có tình tiết Gia Cát Lượng đi cùng Lỗ Túc và 30 thuyền cỏ trong sương mù, khiến Tào Tháo không dám xuất quân mà chỉ bắn tên ra. Thế là hàng chục vạn mũi tên cắm vào thuyền cỏ quay ngang. Gia Cát Lượng thu tên về nộp cho Chu Du. Sự thực việc dùng “thuyền cỏ mượn tên” là do chính Tôn Quyền thực hiện.

    3. “Sinh Du hà sinh Lượng?”: Tam quốc diễn nghĩa kể chuyện Gia Cát Lượng 3 lần chọc tức Chu Du khiến Du tức phải than: “Trời sinh Du sao còn sinh Lượng?” rồi chết. Sự thực là Chu Du chết bệnh trong quân ngũ, không liên quan đến việc bị Gia Cát Lượng chọc tức.

  6. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2009
    Bài viết
    383
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    đọc từ trang đầu thấy quả nhiên bác Gà và bác 123456 đều có những kiến thức lịch sử uyên thâm về Tam Quốc,xem 2 bác tranh luận về lý lẽ cũng thấy mở mang thêm nhiều.
    Mình cũng nhất trí với bác Gà về những sai lầm của Gia Cát Luợng trong Tam Quốc,theo mình thì tổng hợp lại,ông ta có những sai lầm chiến lược sau:

    Sai lầm 1: Thất thủ Kinh Châu
    Năm 219, Quan Vũ lúc bấy giờ trấn thủ Kinh Châu đã đem quân tấn công quân Tào Tháo và chém Bàng Đức, nhưng lại mất cảnh giác với quân của Tôn Quyền mà không để ý rằng Tôn Quyền đang có âm mưu lấy lại Kinh Châu. Kết quả Kinh Châu bị mất và Quan Vũ, Quan Bình (con Quan Vũ) đã bị chết.

    Đối với việc này, Quan Vũ chịu trách nhiệm trực tiếp, nhưng vì Gia Cát Lượng không chỉ đạo cặn kẽ cho Quan Vũ nên gây sai lầm lớn. Ông chưa nhận thức đủ nhược điểm của Quan Vũ là người nóng tính kiêu ngạo nên đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, mặc dù trước khi ông theo Huyền Đức rút khỏi Kinh Châu cũng đã từng dặn Quan Vũ 8 chữ vàng "Bắc cự Tào Tháo, đông hòa Tôn Quyền". Tin tức Kinh Châu thất bại báo về, cả Lưu Bị và Gia Cát Lượng đều hối hận nhưng trở tay không kịp.

    Sai lầm 2: Thất bại bi thảm tại Hồ Đình, Tỷ Quy
    Thất bại thứ hai là thất bại Hồ Đình vào năm 222. Mùa hạ năm 221, vừa lên ngôi Lưu Bị đã muốn lấy lại Kinh Châu và năm đó, mượn danh nghĩa trả thù cho Quan Vũ nên đã tuyên bố tuyệt giao với Đông Ngô, đem 70 vạn đại quân tiến đánh Đông Ngô.

    Lưu Bị đánh Đông Ngô là vi phạm sách lược “liên Ngô chống Tào” của Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng biết rõ đánh Ngô hại nhiều hơn lợi, nhưng lại không tận tâm tận lực can ngăn Lưu Bị, để mặc Lưu Bị thân chinh dẫn quân đông chinh, nên dẫn đến thất bại bi thảm Hồ Đình, Tỷ Quy, sau chết ở thành Bạch Đế.

    Sai lầm 3: Không theo kế của Nguỵ Diên chiếm Trường An
    Khi Khổng Minh ra Kì Sơn lần thứ nhất, Nguỵ Diên đã hiến một kế tuy mạo hiểm nhưng cực hay: đi theo hang Tý Ngọ chỉ một trận là chiếm được toàn bộ Tây Trường An (phò mã Hạ Hầu Mậu trấn giữ vốn là tướng Ngụy vô mưu). Nhưng Gia Cát Lượng nhất quyết không nghe, cứ nhất nhất áp đặt ý kiến cho rằng đây là hành động vô cùng mạo hiểm, các tướng Nguỵ ắt đã có đề phòng - Nhưng ông lại không hề cho thám báo thăm dò việc này. Đây cũng là một việc rất cần thiết để cầu sự chiến thắng trong hoàn cảnh chiến tranh giằng co kéo dài mà chưa bên nào thực sự chiếm điều lợi hơn bên nào. Nếu thực hiện theo kế sách của Ngụy Diên (mà thành công), theo nhiều nhà quân sự, có thể cục diện Tam Quốc sẽ thay đổi rất lớn theo hướng có lợi cho nhà Thục.

    Nói về chuyện đối xử với Ngụy Diên, Gia Cát Lượng cũng chứng tỏ sự đố kỵ của mình. Các nhà phân tích cho rằng: Ngụy Diên làm phản, chính vì Gia Cát Lượng gieo vào lòng ông tư tưởng phản trắc mà thôi.

    Vừa mới gặp Ngụy Diên, Gia Cát Lượng đã thét quân chém đầu vì lý do: Kẻ làm thuộc hạ mà phản chủ cầu vinh (trong khi đó, Gia Cát Lượng cũng từng thu nạp biết bao hàng tướng với lý do: từ bỏ chỗ tối về với chỗ sáng).

    Rồi sau đó Gia Cát Lượng liên tiếp trù dập Ngụy Diên. Ra quân thì chuyên cho Diên làm tiên phong, nhưng dâng kế nào cũng không nghe, bày mưu nào cũng không dùng. Như vậy thì làm sao Ngụy Diên - một tướng tài - có thể đội trời chung với Gia Cát Lượng, có thể toàn tâm toàn lực phục vụ cho nhà Thục?!

    Sai lầm 4: Làm mất Nhai Đình
    Nhai Đình là yết hầu của Hán Trung. Hán Trung là địa bàn chiến lược của nước Thục. Gia Cát Lượng hiểu rất rõ tầm quan trọng của Nhai Đình, nên khi cử Mã Tốc trấn giữ, đã bắt ông này phải viết bản quân lệnh, nếu để mất là phải chém đầu.
    Sự cẩn thận này không thừa, nhưng điều đó phỏng có ích gì khi Gia Cát Lượng đã nhìn người không đúng. Trước khi chết, Lưu Bị từng dặn Khổng Minh rằng: “Mã Tốc là kẻ chỉ có hoa ngôn, không có thực tài, quyết không nên trọng dụng vào những việc lớn”.

    Vậy nhưng Gia Cát Lượng không nghe, vẫn trao yết hầu của nước Thục vào tay kẻ chỉ biết cúc cung tận tuỵ với chính bản thân mình, mà không có thực tài thực học; Kẻ luôn tự cho mình là thông thạo binh pháp ấy, không đóng quân ở giữa ngã ba đường núi - theo như sự can gián của phó tướng Vương Bình, mà lại mang toàn quân lên đóng... trên đỉnh núi (Vương Bình chỉ được chia cho 5 nghìn quân đóng trại khác để tạo thế ỷ giốc?!). Và kết cục là Mã Tốc bại trận thảm hại tại Nhai Đình, 25 vạn quân Thục bị Tư Mã Ý cùng 2 con trai chia binh bao vây chặt, đánh cho tan tác, cuối cùng nhờ Tư Mã Ý chủ động mở một góc trận tha cho tàn quân Thục rút lui, Mã Tốc mới được toàn mạng trở về, Nhai Đình được trao cho quân Ngụy một cách dễ dàng như thế?!

    Sai lầm 5: Tự làm suy yếu đất nước
    Với tham vọng lớn thống nhất Trung Nguyên, Gia Cát Lượng 6 lần ra Kỳ Sơn đều thất bại, do nguyên nhân nôn nóng đánh giặc, chuẩn bị lương thảo không đầy đủ, hoặc sức của địch quá mạnh, hoặc nội tình nước Thục mâu thuẫn mà nửa chừng phải lui quân. Việc đánh nhau liên miên, không tích trữ được quân lương, của cải, khiến đất nước suy kiệt nhanh chóng và lòng dân ai oán.

    Sai lầm 6: Phò tá kẻ bất tài, hoang dâm vô độLưu Bị trước khi chết đã uỷ thác việc nước cho Gia Cát Lượng, nói rằng: “Tài năng của ông cao hơn Tào Tháo gấp 10 lần, nhất định có thể làm cho nước nhà ổn định, hoàn thành sự nghiệp thống nhất đất nước. Nếu như ấu chúa không làm nên công việc lớn, mong ông giúp đỡ, còn như nó bất tài thực sự, ông có thể tự mình thay nó”. Lưu Bị còn để lại di chúc bắt Lưu Thiện phải kính nể Gia Cát Lượng như cha đẻ.

    Lưu Thiện nối ngôi Thục đế mới 17 tuổi không có tài, Gia Cát Lượng phải lo lắng toàn cục, chỉnh đốn nội bộ và chấn chỉnh lực lượng. Mặc dù biết rằng lời Lưu Bị nói cốt là để khiến ông tận tụy với trách nhiệm phò tá Lưu Thiện mà không có ý soán đoạt ngôi vị, nhưng thấy Lưu Thiện hoang dâm vô độ, tin dùng bọn hoạn quan nịnh thần, không hề lo cho vận mệnh quốc gia, mặc dù ông có đủ quyền hành - và cả nghĩa vụ phải diệt trừ tận gốc mầm mống gây hoạ cho đất nước, đưa Thục lớn mạnh như di huấn của Lưu Bị, nhưng Gia Cát Lượng quyết giữ đạo nghĩa cổ hủ, làm "bề tôi trung" đến lúc chết chứ không trái mệnh với hậu chủ Lưu Thiện, để mặc bọn hoạn quan tiếp tục lộng hành. Kết quả Thục suy yếu rồi sau bị diệt vong.

  7. #7
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    158
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    BÁc cothe nói không phải là không hợp lý.

    Bởi chúng ta đều là người ngoài cuộc, bàn bạc sự việc khi nó đã kết thúc rồi, nên mới có giả thiết thế này thế kia. Nếu là người trong cuộc, Gà nghĩ chúng ta cũng khó có thể đưa ra được sách gì hay hơn.

    Tuy vậy Gà vẫn muốn cùng các bác tranh luận, mổ xẻ sâu hơn, không dừng lại ở việc tán tụng những điều La lão viết.

    Bây giờ quay lại bài viết của bác Cothe:

    Dồn binh lâu ngày ko ra trận thì binh đâm lười biếng, ko có ý chí
    Bác cho rằng lâu đến bao lâu thì sẽ sinh lười biếng, trễ nải? Khi xưa Sở Chiêu Vương bỏ 10 năm liền để dưỡng sức quân đội, sau đó thì đánh đâu được đó. Khổng Minh đánh Ngụy còn khó khăn và lâu dài hơn trăm phần, lẽ ra việc dưỡng sĩ tích lương càng phải làm cẩn thận hơn chứ?

    Binh pháp Tôn Tử nói: Đội quân thắng trận là đội quân đã chuẩn bị sẵn cho mình các yếu tố để dành chiến thắng. Đội quân thua trận là đội quân mà khi ra quân rồi mới đi tìm chiến thắng. Binh pháp nhấn mạnh đến việc chuẩn bị kỹ lưỡng các yếu tố dành thắng lợi là quan trọng đến mức nào.

    Theo tôi nghĩ thì KM cũng muốn cho các tướng lĩnh theo mình có ý chí, quyết tâm mà tận tụy với nước nhà chinh phạt Ngụy sau khi ông lìa đời . Đặc biệt là Khương Duy - người đã theo ông và nuôi lớn ý chí sau khi KM Bắc phạt ko thành công.
    Nếu vậy, thì lẽ ra KM nên phát hiện và bồi dưỡng thêm nhiều học trò mới phải, để họ gánh vác sự nghiệp của ông chứ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một mình Khương Duy? Sau này Khương Duy đánh Ngụy, ngoài hai bộ tướng cũ là Trương Dực và Liêu Hóa, cộng thêm Hạ Hầu Bá xin hàng, trong đội quân nước Thục chả còn ai đáng kể nữa.

    Ngoài ra về vấn đề sức khỏe, KM chắc chắn sau khi đánh Nam Man , tự biết mình khó có thể sống lâu nên muốn gấp đánh Ngụy cũng là điều dễ hiểu, chỉ cần quân dân đồng lòng, lương thực đầy đủ thì việc khởi quân chinh phạt là hợp lý.
    Chỗ in đậm: bác nói có lý, Gà cũng cho đó là lý do khiến KM vội vàng đánh Ngụy, dù nguy cơ bị Ngụy xâm lược là chưa hề rõ ràng. Nhưng bác có nghĩ rằng việc đánh nhau liên miên không cho quân sĩ nghỉ ngơi, lại khiến Thục càng ngày càng thua kém đi không?

    Và có một điều này, không biết các bác có để ý không: Nước Ngụy sau khi Tào Tháo mất, hễ còn đánh nhau với bên ngoài thì còn vững, hễ yên ổn thì có đấu đá nội bộ tranh giành quyền lực. Đầu tiên là việc Tào Chân dèm pha Tư Mã Ý, sau này là việc Tào Sảng tiếm quyền, rồi họ Tư Mã tiếm quyền. Bởi các bộ hạ cũ của Tào Tháo đều là người tài giỏi và lập được nhiều công to, nếu không có một ông chủ giỏi như Tào Tháo thì dễ mỗi người đi một hướng. Vậy nên nước Ngụy, nếu còn phải đối phó với bên ngoài thì nội bộ thống nhất, hễ bình yên thì dễ sinh loạn. Vậy nên Gà cho rằng KM chỉ cần thủ vững Hán Trung, hoàn toàn chưa cần đánh Ngụy vội vàng như vậy.

  8. #8
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    59
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Gà làng cờ Xem bài viết
    Bác cho rằng lâu đến bao lâu thì sẽ sinh lười biếng, trễ nải? Khi xưa Sở Chiêu Vương bỏ 10 năm liền để dưỡng sức quân đội, sau đó thì đánh đâu được đó. Khổng Minh đánh Ngụy còn khó khăn và lâu dài hơn trăm phần, lẽ ra việc dưỡng sĩ tích lương càng phải làm cẩn thận hơn chứ?

    Binh pháp Tôn Tử nói: Đội quân thắng trận là đội quân đã chuẩn bị sẵn cho mình các yếu tố để dành chiến thắng. Đội quân thua trận là đội quân mà khi ra quân rồi mới đi tìm chiến thắng. Binh pháp nhấn mạnh đến việc chuẩn bị kỹ lưỡng các yếu tố dành thắng lợi là quan trọng đến mức nào..
    Ra sao gọi là chuẩn bị kỹ lưỡng hơn? Lương thảo, lòng quân - dân đều thuận mà chiến đấu, binh lực có thể nói là khá hùng mạnh. Tư Mã Ý bị ly gián là thời cơ chín muồi. Hội đủ từng đó mà bạn bảo chưa kỹ lưỡng là sao?Tôi thấy đâu có yếu tố nào nói đến sự già yếu, mệt mỏi của quân sĩ, thiếu thốn lương thảo mà bạn bảo là cần dưỡng sĩ tích lương .

    Trích dẫn Gửi bởi Gà làng cờ Xem bài viết
    Nếu vậy, thì lẽ ra KM nên phát hiện và bồi dưỡng thêm nhiều học trò mới phải, để họ gánh vác sự nghiệp của ông chứ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một mình Khương Duy? Sau này Khương Duy đánh Ngụy, ngoài hai bộ tướng cũ là Trương Dực và Liêu Hóa, cộng thêm Hạ Hầu Bá xin hàng, trong đội quân nước Thục chả còn ai đáng kể nữa.
    Đâu phải ai cũng nhận bừa làm học trò được hả bạn. Đâu phải ai cũng hiểu được tâm tư, nguyện vọng, cách dùng binh-bố trận của ông được. Tâm lý của 1 cao nhân đâu phải như thầy cô giáo dạy thêm ngoài giờ thời nay được. Vả lại người thống soái giỏi giang có thể chỉ huy cả hàng vạn binh chẳng hạn như Hàn Tín xưa kia cũng là 1 ví dụ điển hình. Việc chỉ nhận mình Khương Duy làm truyền nhân là hợp lý lắm.



    Trích dẫn Gửi bởi Gà làng cờ Xem bài viết
    Chỗ in đậm: bác nói có lý, Gà cũng cho đó là lý do khiến KM vội vàng đánh Ngụy, dù nguy cơ bị Ngụy xâm lược là chưa hề rõ ràng. Nhưng bác có nghĩ rằng việc đánh nhau liên miên không cho quân sĩ nghỉ ngơi, lại khiến Thục càng ngày càng thua kém đi không?
    Tài lực của quốc gia phàm tiêu phí vào việc binh đao lâu dài rõ ràng ko có lợi. Nhưng bạn thử nghĩ những chiến thắng liên tục của KM, việc cướp nhiều lương thảo, khí giới và sinh mạng của quân Ngụy. Trong khi đó KM cũng ko phải đi chinh chiến xa(từ Hán Trung ra Kỳ Sơn) thì điều này ko làm cho Thục ko thể nào ngày càng thua Ngụy được. Vả lại tinh thần quân sĩ lại lên rất cao, lúc cho về nghỉ ngơi họ còn chả thèm về thì đâu phải tại KM quá khắt khe với quân sĩ, ko cho họ nghỉ ngơi???

    Những chiến thắng ở những giai đoạn khác nhau thường có những ý nghĩa khác nhau. Việc xem xét binh pháp cứng nhắc sẽ gây ra những hậu quả ko hay nếu đối phương cũng là người thông thạo binh pháp


    Trích dẫn Gửi bởi Gà làng cờ Xem bài viết
    Vậy nên nước Ngụy, nếu còn phải đối phó với bên ngoài thì nội bộ thống nhất, hễ bình yên thì dễ sinh loạn. Vậy nên Gà cho rằng KM chỉ cần thủ vững Hán Trung, hoàn toàn chưa cần đánh Ngụy vội vàng như vậy.
    Bình đoạn kết của bạn: Nếu chỉ ngồi đợi quân Ngụy tự gây mất nội bộ bất hòa, hoặc giả triều đình có biến cũng là chuyện rất khó. Vì Tư Mã Ý là 1 nhân vật kiệt xuất, có khả năng hình thành thế ổn định cho nhà Ngụy vì thực chất Ý vẫn chưa có ý định tiếm quyền lúc bấy giờ..
    Lần sửa cuối bởi cothe2010, ngày 11-07-2010 lúc 12:11 AM.
    Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu
    Nhân gian vô tình dĩ ái mộng vi phong vân

  9. #9
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    158
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi cothe2010 Xem bài viết
    Ra sao gọi là chuẩn bị kỹ lưỡng hơn? Lương thảo, lòng quân - dân đều thuận mà chiến đấu, binh lực có thể nói là khá hùng mạnh. Tư Mã Ý bị ly gián là thời cơ chín muồi. Tôi thấy đâu có yếu tố nào nói đến sự già yếu, mệt mỏi của quân sĩ, thiếu thốn lương thảo mà bạn bảo là cần dưỡng sĩ tích lương .
    Nếu chỉ đánh 1 trận, thì điều bác nói là còn hợp lý. Nhưng đây là đánh cả một chiến dịch dài hàng chục năm trời, nếu không xây dựng một chính quyền cùng với kinh tế vững chắc thì liệu có đủ sức đánh dài hơi?

    Đâu phải ai cũng nhận bừa làm học trò được hả bạn. Đâu phải ai cũng hiểu được tâm tư, nguyện vọng, cách dùng binh-bố trận của ông được. Tâm lý của 1 cao nhân đâu phải như thầy cô giáo dạy thêm ngoài giờ thời nay được. Vả lại người thống soái giỏi giang có thể chỉ huy cả hàng vạn binh chẳng hạn như Hàn Tín xưa kia cũng là 1 ví dụ điển hình. Việc chỉ nhận mình Khương Duy làm truyền nhân là hợp lý lắm.
    Chỗ này bác nói khá gượng ép: Tuy chỉ cần 1 người kiệt xuất có thể chỉ huy hàng vạn binh lính, nhưng dưới tay người ấy vẫn cần những phụ tá đắc lực. Như dưới tay KM có Quan Hưng Trương Bào, Triệu Vân, Ngụy Diên, Liêu Hóa Trương Dực làm tướng võ, Phí Vỹ Tưởng Uyển làm đối nội. Hay như dưới tay Tào Tháo có ngàn viên tướng giỏi, mưu sĩ trăm người. Dưới tay Khương Duy có ai? Trương Dực Liêu Hóa đã già làm tướng võ, Hạ Hầu Bá làm tham mưu. Với bộ sậu ấy liệu có thể tiến xa?

    KM chỉ cần mình Khương Duy làm đệ tử truyền tâm, nhưng chỉ như vậy mà mong là sự nghiệp của mình sẽ được kế tục và thắng lợi được sao? Ngoài một học trò xuất sắc ra, người thầy cũng cần đào tạo nhiều học trò khá nữa chứ nhỉ

    Nhưng bạn thử nghĩ những chiến thắng liên tục của KM, việc cướp nhiều lương thảo, khí giới và sinh mạng của quân Ngụy. Trong khi đó KM cũng ko phải đi chinh chiến xa thì điều này ko làm cho Thục ko thể nào ngày càng thua Ngụy được.
    Chỗ này bác đã khuếch đại lên hơi quá. Trong truyện nói rõ: tiền lương tập trung nhiều ở Tây Xuyên, vận chuyển ra Hán Trung rất khó khăn. Lương thực của quân Thục không dư dả gì, Cẩu An tải lương đến chậm 10 ngày khiến Gia Cát Lượng nổi giận muốn chém. Và thiệt hại của quân Thục trong 6 lần phạt Ngụy của KM không nhỏ, Gà sẽ thống kê lại cái này và trả lời trong bài sau.

    Trong quân sự, kẻ thua thiệt hại 5 phần thì kẻ thắng cũng thiệt hại 3 phần. 5 phần đối với Ngụy là nhỏ nhưng 3 phần đối với Thục là lớn.
    Lần sửa cuối bởi Gà làng cờ, ngày 11-07-2010 lúc 12:59 AM.

  10. #10
    Ngày tham gia
    Dec 2009
    Bài viết
    383
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    theo mình thì Khổng Minh tuy tài giỏi,biết nhìn xa trông rộng nhưng vẫn có những sai lầm đáng trách,sai lầm trong việc dùng Mã Tốc giữ Nhai Đình là đáng kể nhất,tiếp đến là sai lầm Không theo kế của Nguỵ Diên chiếm Trường An
    Khi Khổng Minh ra Kì Sơn lần thứ nhất, Nguỵ Diên đã hiến một kế tuy mạo hiểm nhưng cực hay: đi theo hang Tý Ngọ chỉ một trận là chiếm được toàn bộ Tây Trường An (phò mã Hạ Hầu Mậu trấn giữ vốn là tướng Ngụy vô mưu). Nhưng Gia Cát Lượng nhất quyết không nghe, cứ nhất nhất áp đặt ý kiến cho rằng đây là hành động vô cùng mạo hiểm, các tướng Nguỵ ắt đã có đề phòng - Nhưng ông lại không hề cho thám báo thăm dò việc này. Đây cũng là một việc rất cần thiết để cầu sự chiến thắng trong hoàn cảnh chiến tranh giằng co kéo dài mà chưa bên nào thực sự chiếm điều lợi hơn bên nào. Nếu thực hiện theo kế sách của Ngụy Diên (mà thành công), theo nhiều nhà quân sự, có thể cục diện Tam Quốc sẽ thay đổi rất lớn theo hướng có lợi cho nhà Thục.
    Lần sửa cuối bởi hai_au106, ngày 10-07-2010 lúc 11:54 PM.

Tam quốc ngoại biên mini truyện !
Trang 8 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 678910 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68