BÁc cothe nói không phải là không hợp lý.

Bởi chúng ta đều là người ngoài cuộc, bàn bạc sự việc khi nó đã kết thúc rồi, nên mới có giả thiết thế này thế kia. Nếu là người trong cuộc, Gà nghĩ chúng ta cũng khó có thể đưa ra được sách gì hay hơn.

Tuy vậy Gà vẫn muốn cùng các bác tranh luận, mổ xẻ sâu hơn, không dừng lại ở việc tán tụng những điều La lão viết.

Bây giờ quay lại bài viết của bác Cothe:

Dồn binh lâu ngày ko ra trận thì binh đâm lười biếng, ko có ý chí
Bác cho rằng lâu đến bao lâu thì sẽ sinh lười biếng, trễ nải? Khi xưa Sở Chiêu Vương bỏ 10 năm liền để dưỡng sức quân đội, sau đó thì đánh đâu được đó. Khổng Minh đánh Ngụy còn khó khăn và lâu dài hơn trăm phần, lẽ ra việc dưỡng sĩ tích lương càng phải làm cẩn thận hơn chứ?

Binh pháp Tôn Tử nói: Đội quân thắng trận là đội quân đã chuẩn bị sẵn cho mình các yếu tố để dành chiến thắng. Đội quân thua trận là đội quân mà khi ra quân rồi mới đi tìm chiến thắng. Binh pháp nhấn mạnh đến việc chuẩn bị kỹ lưỡng các yếu tố dành thắng lợi là quan trọng đến mức nào.

Theo tôi nghĩ thì KM cũng muốn cho các tướng lĩnh theo mình có ý chí, quyết tâm mà tận tụy với nước nhà chinh phạt Ngụy sau khi ông lìa đời . Đặc biệt là Khương Duy - người đã theo ông và nuôi lớn ý chí sau khi KM Bắc phạt ko thành công.
Nếu vậy, thì lẽ ra KM nên phát hiện và bồi dưỡng thêm nhiều học trò mới phải, để họ gánh vác sự nghiệp của ông chứ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một mình Khương Duy? Sau này Khương Duy đánh Ngụy, ngoài hai bộ tướng cũ là Trương Dực và Liêu Hóa, cộng thêm Hạ Hầu Bá xin hàng, trong đội quân nước Thục chả còn ai đáng kể nữa.

Ngoài ra về vấn đề sức khỏe, KM chắc chắn sau khi đánh Nam Man , tự biết mình khó có thể sống lâu nên muốn gấp đánh Ngụy cũng là điều dễ hiểu, chỉ cần quân dân đồng lòng, lương thực đầy đủ thì việc khởi quân chinh phạt là hợp lý.
Chỗ in đậm: bác nói có lý, Gà cũng cho đó là lý do khiến KM vội vàng đánh Ngụy, dù nguy cơ bị Ngụy xâm lược là chưa hề rõ ràng. Nhưng bác có nghĩ rằng việc đánh nhau liên miên không cho quân sĩ nghỉ ngơi, lại khiến Thục càng ngày càng thua kém đi không?

Và có một điều này, không biết các bác có để ý không: Nước Ngụy sau khi Tào Tháo mất, hễ còn đánh nhau với bên ngoài thì còn vững, hễ yên ổn thì có đấu đá nội bộ tranh giành quyền lực. Đầu tiên là việc Tào Chân dèm pha Tư Mã Ý, sau này là việc Tào Sảng tiếm quyền, rồi họ Tư Mã tiếm quyền. Bởi các bộ hạ cũ của Tào Tháo đều là người tài giỏi và lập được nhiều công to, nếu không có một ông chủ giỏi như Tào Tháo thì dễ mỗi người đi một hướng. Vậy nên nước Ngụy, nếu còn phải đối phó với bên ngoài thì nội bộ thống nhất, hễ bình yên thì dễ sinh loạn. Vậy nên Gà cho rằng KM chỉ cần thủ vững Hán Trung, hoàn toàn chưa cần đánh Ngụy vội vàng như vậy.