-

Gửi bởi
PhiHuong
CULU biết một mà không biết hai ! để ta giảng giải cho nhé :
Người mắc lỗi là việc của người, lịch sử ghi lại cũng đã là hình phạt rồi. Chúng ta là hậu sinh xem truyện chỉ biết vậy thôi, còn về tình tiết lúc đó thế nào chúng ta đâu có biết. Người là Danh Tướng dũng mãnh, tính tình thẳng thắn nghĩ sao nói vậy, lại sinh trước chúng ta cả ngàn năm, dù không trọng thì chúng ta cũng nên kính mới phải.
Trần Cung là một danh sĩ thời bấy giờ, ghét cái ác như thù, chỉ vì quá coi trọng tiểu tiết nên đã xa rời Tào Tháo. Sau này Ông theo Lã Bố nhưng việc không thành...Khách quan mà nói Trần Cung là một danh sĩ trí thức, chắc hẳn Ông đã nhìn thấy ưu điểm nào đó của Lã Bố nên mới theo. Nếu Lã Bố xấu xa không thể chấp nhận được, thì một người nghĩa khí ghét cái ác như thù có thể cùng hội cùng thuyền được chăng ?. Cho đến khi lên đoạn đầu đài, Ông cũng chỉ trách Lã Bố không biết nghe lời nói phải mà thôi !.
Lã Bố nếu không có hai vụ án sát thân thì cũng không đến nỗi nào.Tính tình cũng có lúc tử tế.Nhưng lại máu gái và khinh thường bộ hạ+ với đầu đất nữa.
Nhưng bác PhiHuong nói như trên thì không ổn.Tại sao lại phải kính một người chỉ vì họ sinh ra cách đây rất lâu.Em thấy bác hơi miễn cưỡng
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
Tam quốc ngoại biên mini truyện !
Đánh dấu