Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Luận ngữ
Close
Login to Your Account
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 15

Chủ đề: Luận ngữ

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Racoon City
    Bài viết
    1,293
    Post Thanks / Like

    Mặc định Luận ngữ

    Thân tặng Kysoai

    Có buổi cô đơn đến tận cùng .Thiền sư Không Lộ buớc thẳng lên đỉnh núi sực kêu lên một tiếng bơ vơ lạnh toát cả bầu trời xanh lơ
    Hữu thì trực thuợng cô phong đỉnh
    Truờng khiếu nhất thanh hàn thái hư




    Lại một hôm khác, Khổng Tử cùng các học trò đi qua một bến đò. Thấy một người ngồi lủi thủi trên bờ, nét mặt buồn bã, đang ném những viên sỏi xuống dòng sông. Khổng Tử bèn tới gần hỏi:

    “Có điều gì mà người buồn bã vậy?“.

    Người kia không ngẩng mặt lên, chỉ buông một câu nhát gừng:

    “Tôi đang cô đơn“.

    Khổng Tử bảo:

    “Thời buổi đảo điên như thế này mà cô đơn thì cũng không có gì lạ. Song cô đơn mà còn biết buồn thì chẳng qua chỉ là cái cô đơn tạm thời, cô đơn trong chốc lát mà thôi. Cô đơn mà không còn biết buồn là gì nữa mới là sự cô đơn vĩnh cửu“.

    Nói xong dắt học trò đi thẳng. Duy có Nhan Hồi còn cố nán lại hỏi han, biên rõ tên họ, quê quán người ấy lại rồi mới đuổi theo thầy.

    Mấy năm sau, thầy trò lại có dịp qua bến đò ấy. Nhớ lại chuyện xưa, Nhan Hồi lân la hỏi thăm thì được biết người kia quả đã tìm được bạn tri kỉ, không còn cô đơn nữa rồi. Họ Nhan phục quá, bèn hỏi Khổng Tử:

    “Năm xưa, làm sao thầy biết kẻ ấy chẳng qua chỉ cô đơn tạm thời mà thôi?“.

    Khổng Tử trả lời:

    “Lòng người nghĩ mà chưa tới thì thôi. Một khi nghĩ mà đã tới thì có khác gì vũ trụ thu nhỏ (nguyên văn: “tâm đắc tiểu vũ trụ“). Khi ấy linh tính lúc nào cũng tràn ngập cả trời đất. Còn cảm thấy buồn nghĩa là vẫn có người tri kỉ ở đâu đó trong đời, có điều chưa đến lúc gặp đấy mà thôi. Nhưng cô đơn mà cảm thấy lòng mình lạnh tanh, không còn biết buồn là gì nữa, thì thế gian quả không còn ai là người tri kỉ nữa rồi. Như thế mà chỉ cô đơn đến trọn kiếp thì vẫn còn là may đấy. Việc này ta đã chứng kiến cả cuộc đời rồi“.

    Nhân chuyện ấy, có mấy câu truyền lại trong đời như sau:

    “Thiên hạ thùy nhân tri kỉ? Hận nhất dạ.
    Thiên hạ vô nhân tri kỉ! Hận thiên thu“.

    (Còn hỏi được) thiên hạ ai là người tri kỉ thì (chỉ) hận một đêm. (Khi đã biết) thiên hạ không còn người tri kỉ nữa thì hận đến nghìn thu).

    Đời sau có người hỏi: Vậy Khổng Tử có phải là người cô đơn không? Nếu là người cô đơn, thì cô đơn như thế nào?

    Khổng Tử đúng là người cô đơn. Không những thế, đó là người cô đơn vĩnh cửu. Hiểu được lòng mình chỉ có thể là người tri kỉ. Song trên đời đã không có ai là kẻ như thế, thì mong gì có ở những đời sau. Vì thế rốt cuộc, Ngài vẫn phải ôm hận nghìn thu.(st)
    Lần sửa cuối bởi Lâm Đệ, ngày 09-09-2012 lúc 11:53 AM.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    722
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    “Thiên hạ thùy nhân tri kỉ? Hận nhất dạ.
    Thiên hạ vô nhân tri kỉ! Hận thiên thu“.


    Hai câu hay quá bác Lâm Đệ ạ, chỉ hai câu thôi mà thâu tóm cả nỗi lòng thiên hạ. Chúc bác khỏe và tiếp tục viết nhiều hơn nữa!
    Tiền bất kiến cổ nhân
    Hậu bất kiến lai giả
    Niệm thiên địa chi du du
    Độc sảng nhiên nhi thế hạ



  3. #3
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    128
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Với sự hiểu biết ít ỏi của mình, cháu chỉ hiểu được một chút xíu ý nghĩa sâu xa của bài luận ngữ này . Khó thay!
    P/S: Ở đâu đó nơi trái tim, cháu biết mình không "cô đơn vĩnh cửu" vì cháu có một người tri kỷ.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    11,849
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi kysoai Xem bài viết
    Với sự hiểu biết ít ỏi của mình, cháu chỉ hiểu được một chút xíu ý nghĩa sâu xa của bài luận ngữ này . Khó thay!
    P/S: Ở đâu đó nơi trái tim, cháu biết mình không "cô đơn vĩnh cửu" vì cháu có một người tri kỷ.
    "ở đâu đó nơi trái tim" anh xem trong phim The Perfect Storm đoạn cuối nói câu đó... 10 lần như cả 10 cứ xem đoạn đấy lại
    Điềm tĩnh trước gái xinh và không giật mình trước gái xấu

  5. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    3,456
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    vậy,lão huynh có phải là người cô đơn không?

  6. #6
    Ngày tham gia
    Jul 2009
    Đang ở
    hai phong
    Bài viết
    3,152
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hi hi bài Luận ngữ này không khó hiểu lắm ký soài à, hiểu nôm na là : Nếu ta đói, mặt ta nhăn nhó nhưng không đáng ngại bởi vì đến lúc kiếm được thức ăn thì ăn sẽ rất ngon và sẽ hết đói. Đó là điêù bình thường,tự nhiên thoai...

    Nhưng nếu không thấy đói, thì dù có trước mắt 50 món ngon Việt Nam nóng hổi cũng chả ý nghĩa gì. Giống như lũ cướp biển Cà Ri Bê bất tử đó, chúng sống cuộc đời bất tử nhưng không biết đói để ăn,khát để uống...thậm chí nhìn thấy những cô gái đẹp hấp dẫn cũng chả thể nào...như những con người bình thường. Vàng bạc cướp được chất cao như rạ mà không biết ăn chơi ở đâu nữa. Cuối cùng thì chúng tìm mọi cách để được không bất tử và quay lại làm người để được sống và được chết he he
    Trời cho bao năm để rong chơi...?
    Đến khi gặp người, chân rã rời...!

  7. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cái này tôi cũng có ít kinh nghiệm. Từ nhỏ tới lớn không uống cà phê, tự dưng vài năm trước bài đặc uống. Lúc đầu là dùng CafeVina bao, ngọt béo rẻ, từ từ tăng cấp. Sau khiên luôn cái máy làm Espresso, và máy xay cà phê, về nhà. Ngon quá. Cafe thì phải đặt online tại những nơi xịn. Từ năm ngoái lại nảy ra ý đinh mua hột cà phê sống rồi tự rang. Nghĩ tới mùi rang thơm cùng nhà cũng quá đã rồi . Người bạn phán cho một câu -- "cái này cũng như uống sửa mua con bò về tự nuôi tự vắt." Cái thằng bần cố nông chẳng biết thưởng thức nghệ thuật.

    Tuy nhiên gần đây sinh ra trạng thái khó chịu khi uống cà phê -- đô cao quá rồi
    khó lòng kiếm được ly cà phê ngon miệng. Đi chơi với bạn bè uống cho xã giao vui với bạn, ly cà phê họ làm chẳng ngon thơm gì. Nhiều khi tới tiệm cà phê có tiếng ngon, bạn bè khen tôi không biết nói sau.

    Tôi là một con người cô đơn khi uống cà phê . Riết rồi từ hai tuần nay tôi phải cai cà phê. Làm sau trở lại trạng thái ban đầu -- uống ca phê nào cũng ngon. . Tôi thật tình không muốn cô đơn cà phê nghìn thu.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  8. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Racoon City
    Bài viết
    1,293
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    @ Nhẹ gió lang thang có bài cà phê tặng bạn


    Với tư cách cá nhân, tôi có cảm tưởng văn hóa trà khác hẳn văn hóa cà phê hay văn hóa bia. Uống bia, người ta thường thích tụ tập trong các pub đông người và ồn ào. Càng đông và càng ồn ào càng tốt. Người uống bia như đang mở toang mình ra: con người xã hội lấn át con người cá nhân. Uống trà/chè, ngược lại, thường, người ta không có nhu cầu ra quán. Uống ở nhà cũng đã đủ. Có bạn, càng tốt; không thì uống một mình. Ngay cả khi có bạn thì người ta cũng cần thật ít bạn. Vài ba người. Vừa nói chuyện thầm thì vừa nhâm nhi từng hớp trà. Để nghe mùi thơm của trà và để cảm nhận cái hậu của chất trà. Trà ngon không ở cái vị. Mà chủ yếu ở cái hậu, cái còn lại, đâu đó, mong manh, mơ hồ, trong cổ họng sau khi hớp trà đã trôi xuống bụng. Để thưởng thức trà, do đó, cần sự lặng lẽ. Người uống trà như thu mình lại, quay vào trong, cố gắng chụp bắt một cái gì vô hình, thoáng qua, không chia sẻ được với ai khác.
    Cà phê nằm giữa trà và bia. Khác với trà, người thích uống cà phê thường thích quán xá. Nhưng khác với bia, các quán cà phê không nên đông đúc và ồn ào quá. Uống cà phê vừa cần có người khác vừa cần sự lặng lẽ đủ để nghe được mùi hương và để cảm nhận được cái vị đắng dịu dàng của từng giọt cà phê. Người ta thưởng thức trà bằng cổ họng. Người ta thưởng thức cà phê bằng lưỡi. Cà phê có cái gì gần với một nụ hôn. Nó vừa cần người khác lại vừa cần sự riêng tư.
    Thích uống cà phê là thích một mùi hương, một cái vị và một không khí. Trước, Tản Đà từng nêu lên ba điều kiện để có một bữa ăn ngon: một, thức ăn; hai, địa điểm; và ba, người cùng ngồi ăn chung. Thiếu một trong ba: dở. Thiếu cả ba: càng dở. Cần có cả ba điều vừa ý mới thấy ngon. Tôi nghĩ điều đó càng đặc biệt đúng với chuyện uống cà phê. Bởi vậy, với những người nghiện và sành cà phê, việc chọn quán cà phê thường nhiêu khê hơn việc chọn tiệm ăn. Tiệm ăn, chỉ cần ngon. Có các điều kiện khác: càng tốt. Không, cũng chả sao. .
    Trừ những nơi hoặc những mùa quá lạnh, các quán cà phê thường có lối kiến trúc khá giống nhau: “hở hang”. Nghĩa là một phần trong quán, một phần lộ thiên với những dãy bàn ghế được bày hẳn ra đường hoặc hướng mặt ra đường. Người uống cà phê vừa thấy và nghe người khác chung quanh, nhưng không bắt buộc phải tham gia vào câu chuyện của những người ấy. Những bóng người thoáng qua. Những âm thanh thoáng qua. Người uống cà phê, giữa hàng quán hoặc phố xá, vẫn một mình. Lặng lẽ.
    Tôi thích uống cà phê với một vài người bạn thân hoặc chỉ một mình. Những lúc một mình, tôi có thể nhâm nhi ly cà phê cả tiếng đồng hồ. Vừa nhìn người ta qua lại vừa nghĩ ngợi bâng quơ. Thật ra, thường thì cũng chẳng nghĩ ngợi được điều gì cụ thể. Ý tưởng cứ lóe lên rồi biến mất. Tôi không theo đuổi một ý tưởng nào thật rõ ràng. Chúng cứ mông lung, bàng bạc. Nhưng vẫn thấy thú vị với cái cảm giác chìm đắm trong ý tưởng. Chính cái cảm giác chìm đắm ấy quan trọng hơn là bản thân các ý tưởng.
    Tôi thích cà phê một phần vì cà phê giúp nuôi dưỡng cảm giác chìm đắm ấy.
    (st)

  9. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bài của bác Lâm Đệ cũng như câu nói "Không đau vì quá đâu". Cô đơn mà còn nhận thức được mình cô đơn thì đó chỉ là cái cô đơn nhất thời. Cô đơn mà không còn cảm thấy gì thì đó lại là cái cô đơn vĩnh cửu, như thể ta đã chấp nhận nó như là một phần của mình. Theo quy luật vật lý, mọi sự thay đổi đều có xu hướng chống lại tác nhân sinh ra nó. Người còn thấy cô đơn, tức sẽ chống lại cái cô đơn đó, nên nó chỉ là cái cô đơn nhất thời. Như bác Gió chẳng hạn, bác còn nhận ra cafe uống không ngon thì bác còn chống lại nó (cai vài tuần chẳng hạn), nên cái cảm thấy không ngon của bác cũng chỉ là cái nhất thời mà thôi. Một ngày nào đó bác uống cafe mà giống như uống nước lã thì khi đó quả là hết thuốc chữa rồi .

    Có bao giờ chúng ta nhìn cuộc đời bằng con mắt màu xanh? Đó là nhìn sự vật dưới góc độ vô tư như bản thể của chính nó. Hãy yêu như chưa yêu lần nào. Như thế sự vật luôn luôn mới mẻ và ta không bao giờ cảm thấy cô đơn nhàm chán. Câu trả lời là chỉ có thánh nhân thôi.
    Bận lòng chi nắm bắt

  10. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,092
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    @roamingwind
    Tôi nghe nhiều về cà phê cức chồn nhưng chưa thử qua. Bác có thử chưa? nếu bác uống cà phê thượng hạng mà không còn thấy ngon nữa chắc là thiếu những cái khác như bác Lâm vừa nói. Cần một người cùng thưởng thức, hay một quán nào đó đem cảm giác mới hòa với cà phê. Nếu bác ở Santa Ana hay Westminster có nhiều quán ai uống cũng khen vì có rất nhiều em đẹp phục vụ, ăn bận mát đến mức nhiều anh trồng cây ở đó suốt. Thử quán Lú hay Dỉ Vãng xem. Còn nếu vẫn chưa tìm được cảm giác ngon nữa thì tôi nghĩ bác nên liên lạc bác Lâm tìm hiều thêm về rượu vang.

    Tôi thấy bác không nên tiếc là cà phê không còn ngon nữa. Như người ta hay nói "Getting there is half the fun" cái vui là cái quá trình mình đi tìm vui chứ không phải là cái vui mình đi tìm.

Luận ngữ
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68