Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Luận ngữ - Trang 2
Close
Login to Your Account
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 11 đến 15 của 15

Chủ đề: Luận ngữ

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,092
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    muốn hỏi bác Lâm một câu tôi nghe và hay nghĩ đến "thú đau thương" có phải cái đau cũng là một cảm giác có thể bị nghiện như rượu và thuốc đắng chẳng hạn? nếu mình có thể cho cái đau là thú vậy mình thể xem cái cô đơn vĩnh cửu là một cái thú không?

  2. #12
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Racoon City
    Bài viết
    1,293
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Thú đau thuơng theo tôi chắc là niềm tự an ủi thôi bác ạ ,có thú đau thuơng nào hạnh phúc đâu ? Cô đơn vĩnh cửu lại là một trạng thái thăng hoa tột cùng của tâm thức nó gần như một trạng thái thiền định rồi bác ạ

  3. #13
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Racoon City
    Bài viết
    1,293
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Đó là nhìn sự vật dưới góc độ vô tư như bản thể của chính nó. Thế này thì quá đạt rồi bác ạ ,tuệ tâm bừng mở mới có cái kiến đó thôi

  4. #14
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi kt22027 Xem bài viết
    @roamingwind
    Tôi nghe nhiều về cà phê cức chồn nhưng chưa thử qua. Bác có thử chưa? nếu bác uống cà phê thượng hạng mà không còn thấy ngon nữa chắc là thiếu những cái khác như bác Lâm vừa nói. Cần một người cùng thưởng thức, hay một quán nào đó đem cảm giác mới hòa với cà phê. Nếu bác ở Santa Ana hay Westminster có nhiều quán ai uống cũng khen vì có rất nhiều em đẹp phục vụ, ăn bận mát đến mức nhiều anh trồng cây ở đó suốt. Thử quán Lú hay Dỉ Vãng xem. Còn nếu vẫn chưa tìm được cảm giác ngon nữa thì tôi nghĩ bác nên liên lạc bác Lâm tìm hiều thêm về rượu vang.

    Tôi thấy bác không nên tiếc là cà phê không còn ngon nữa. Như người ta hay nói "Getting there is half the fun" cái vui là cái quá trình mình đi tìm vui chứ không phải là cái vui mình đi tìm.

    Đúng quá. Mình đi tìm vui mà. Bởi vậy mới thấy mình khùng. Uống cà phê để vui, cuối cùng uống mất vui. Cách đây hơn tháng vào cuối tuần tôi ngồi ăn sáng với vợ yêu quí. Vừa làm xong ly cà phê uống một miếng chép miệng than: "độ rài khó uống được ly cà phê ngon". Vợ hiền nói nhẹ "anh lo tìm ca phê ngon nên ly cà phê mất ngon". Tôi trố mắt nhìn vợ -- Thiền sư nào ở đâu tái sanh đây.

    Quán Lú và Dĩ Vãng. Đã đi vào dĩ vãng rồi... bây giờ ngồi Lú và Dĩ Vãng cứ nghĩ vợ hiền ở đâu đó nghiến răng ... mất vui .

    @Bac Lâm Đệ -- bài về cà phê hay quá. Cám ơn nhiều. Thêm một người cô đơn cà phê .


    [Tiếp một chúc về cà phê cức chồn ]
    Có đọc về cà phê cức chồn. Tôi chưa thử. Có hai nguồn thông tin. Một là tôi có dip nói chuyên với một đại gia Viêt Nam qua Mỹ chơi, người này có hãng làm cà phê. Họ nói đa số là giả hết (ít nhất là cà phê cức chồn từ VN), người ấy hỏi tôi chồn đâu mà đủ để ăn trái cà phê tiêu hoá để rồi đem xuất cảng. Nghe sao nói viết lại vậy, hư thật ra sao tôi không biết. Hai là có đọc là có người ngoại quốc đã chế ra một loại nước (hoá học) mà khi nhỏ vào ly cà phê sẽ có mùi giống hệt cà phê cức chồn. Không nhớ giá bao nhiêu, vẫn là rât đắc tuy nhiên không phải là không mua thử một lần được.
    Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 11-09-2012 lúc 10:37 AM.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  5. #15
    Ngày tham gia
    Jul 2009
    Đang ở
    hai phong
    Bài viết
    3,152
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Lâm Đệ Xem bài viết
    Thú đau thuơng theo tôi chắc là niềm tự an ủi thôi bác ạ ,có thú đau thuơng nào hạnh phúc đâu ? Cô đơn vĩnh cửu lại là một trạng thái thăng hoa tột cùng của tâm thức nó gần như một trạng thái thiền định rồi bác ạ
    Em lại nghĩ rằng thú đau thương là có thật, đối với một số ít người! Con người là một giống loài vô cùng phức tạp và khi trí tuệ càng phát triển thì giống người lại càng trở nên phức tạp hơn. Em từng đọc một vài bài viết về những nhân vật trong giới nghệ sỹ bị những đau thương trong tình cảm giày vò tâm can rồi tinh hoa phát tiết, tạo nên những tác phẩm để đời...Rồi dần dần khi trải qua 1 hai lần họ phải lòng với nỗi đau yêu đương và thành ra khó sống thiếu nó trong con đường nghệ thuật. Ví dụ như trường hợp của Alanis Morissette , hay Hàn Mặc Tử của Việt Nam và nhiều nhân vật nữa...

    Xét về mặt khoa học tâm lý học ,điều này hoàn toàn có thể lý giải bởi hiện tượng thích ăn đòn và bị hành hạ ở một số người mắc chứng Hoàng Cái khi "giao lưu"...Họ sẽ không đạt được khoái cảm khi không nhận được những đòn roi da bầm da thịt,thậm chí nặng phải đánh cho đến chảy máu...

    Vì thế khi nghĩ lại câu nói của Picasso nói : Tất cả những gì bạn có thể tưởng tượng -đều là sự thực. Câu này rất hay,bởi vì không có gì là không thể có.
    Trời cho bao năm để rong chơi...?
    Đến khi gặp người, chân rã rời...!

Luận ngữ
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68