Kết quả 11 đến 20 của 23
Chủ đề: Lòng tự trọng của loài chó
-
19-09-2012, 01:25 AM #11
Nhân việc về con chó này, tớ cũng xin trình bày vài quan điểm cho các bạn yêu chó đến nối không ăn thịt chó.
Người ta hay nói không nên ăn thịt chó vì chó là bạn của con người. Họ nhầm, chó không phải là bạn của con người, chó là đầy tớ của con người. Quan hệ giữa người và chó là quan hệ trên dưới, chủ tớ, không phải là quan hệ ngang hàng bạn bè. (Tất nhiên đối với một số các bạn trí thức cho chó ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, quý chó hơn quý người tớ không bàn).
Đặc tính tốt nhất mà con người quý chó là đặc tính trung thành, đó là đặc tính của một đầy tớ. Muốn làm một người bạn, thì còn phải chia sẻ được với ta, ngăn ta làm điều xấu, giúp ta làm điều đúng. Ở đây, đối với những người hỏi ý kiến chó của mình trước khi làm điều gì, thì tớ cũng không bàn.
Chó chỉ trung thành với ta, bảo gì nó cũng làm, không phân biệt đúng sai, thế mới có việc huấn luyện chó để giết người. Đó là đặc tính của nô lệ, không phải đặc tính của bạn bè.
Tất nhiên, với những ai nuôi chó, ăn thịt chính con chó của mình nuôi là rất không nên, vì nó là nguời giúp đỡ ta, trung thành với ta, có thể cứu mạng ta nữa. Nhưng ăn thịt một con chó khác, thì thật không hiểu sao lại không nên, vì một điều là thịt chó là một món rất ngon, vì điều 2 là con chó mà ta ăn nó chỉ trung thành với một người thôi, còn với tất cả những người còn lại, nó sẵn sàng cắn.
Tớ nhìn phong thái của một con chó, tớ chỉ thấy phong thái của một tên nô lệ, một thằng đầy tớ. Chủ bảo gì làm nấy, chủ đánh cũng chịu, không phản kháng (những con đặc biệt trung thành), chủ bảo cắn người thì cắn người. Trước mặt chủ thì khúm núm, trước mặt người khác thì gầm gừ, sủa ầm ĩ.
Nếu bảo là không nên ăn thịt, thì đúng là không nên ăn thịt động vật hoang dã. Vì chúng nó rất tự do, không chịu luồn cúi ai, không làm nô lệ cho ai, có bản tính độc lập, loài ăn thịt thì dũng mãnh, loài ăn cỏ thì hiền lành, mỗi loài một khác, nhưng đều có điểm chung là không theo sự chỉ đạo của con người, không thèm làm đầy tớ của con người.
Cá heo có giúp đỡ con người không, có. Nhưng số cá heo đuợc thuần hóa trong rạp xiếc có bao nhiêu phần trăm, rất ít. Độc lập, tự do tự tại, không làm hại ai, cũng không để cho ai nô lệ mình. Thế nên phản đối ăn thịt cá heo,
Con chó chẳng qua làm lợi cho con người quá, trung thành với con người quá, nên con người mới quý, cái đó là cái quý của một tên chủ nô với một tên nô lệ trung thành và được việc. Không phải là sự trân trọng với một người bạn.
Coi chó là bạn, tức là nói chó ngang hàng với ta. Vậy bạn thử khen một người bạn của bạn: "Mày tốt với tao như con chó của tao với tao vậy" thử xem có không bị ăn hai phát đấm vào mặt không? Thêm nữa, một người bạn và một con chó trung thành của bạn sắp chết, bạn sẽ cứu ai. Nói chó là bạn thật là nực cười.
Sưu tầm.CÔNG TY TNHH MINH CƯỜNG KH
Tư vấn - Thiết kế - Xây dựng
Add: Nha Trang - Khánh Hòa
Mobile: 0983 281720
Email: minhcuongkhanhhoa@gmail.com
-
19-09-2012, 01:41 AM #12
Tôi thấy chó có thể là bạn và cũng là tôi tớ, mối quan hệ này do mình quyết định. Vì thế nếu bạn Cường không cho chó mình là bạn thì cũng đúng. Mình không thể xem một người bạn là nô lệ, nhưng mình có thể xem một nô lệ là bạn. Bạn bè không nhất định phải ngang vai lứa, tình bạn không nhất định phải giữa người vớ người. Có người lấy con đường làm bạn, suốt đời đi bụi làm niềm vui!
-
19-09-2012, 02:37 AM #13
Mình không thể xem một người bạn là nô lệ, nhưng mình có thể xem một nô lệ là bạn.
Hoàn toàn đồng ý với bạn. Chó nhiều khi trọng nghĩa hơn người .Mozart cuối đời chỉ làm bạn với một con chó .Khi ông chết nó là người đưa ông ra mộ
Dù chỉ là con chó thôi, nó cũng có lòng tự trọng của nó. Hoặc nói ngược lại, chúng còn biết tự trọng hơn một số người !
Câu hay nhất trong bài viết
-
19-09-2012, 08:04 AM #14
Ai là thầy của Ngài
Con chó cũng là thầy của nhà hiền triết đấy
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: "Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?"
Hasan đáp: "Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.
Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: "Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên trộm."
Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: "Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!" Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: "Có trộm được gì không?" và ông ta đều đáp: "Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ". Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.
Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: "Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!"
Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng đó là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gửi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ trong lòng bằng hành động.
Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến dã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: "Con tự thắp cây nến này phải không?" Đứa bé đáp: "Thưa phải." Đoạn ta hỏi: "Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?"
Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: "Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?"
Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.
Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật.
( Sưu tầm)Lần sửa cuối bởi ChienKhuD, ngày 19-09-2012 lúc 08:23 AM.
Bận lòng chi nắm bắt
-
19-09-2012, 09:35 AM #15
Awesome ! Hay quá tặng bạn bức tranh
-
19-09-2012, 09:45 AM #16
Từ ngày đọc "tiếng gọi nơi hoang dã" cái hứng thú thích ăn thịt chó của mình hầu như không còn, vẫn luôn luôn ước mơ có không gian để nuôi một chú Malamute
Điềm tĩnh trước gái xinh và không giật mình trước gái xấu
-
19-09-2012, 10:08 AM #17
Ở đây không biết đã ai buồn đến khóc thắp hương đắp mộ cho chó chưa mình từng rồi.
Cách đây hơn 10 năm công tác ở vùng Sơn La, trọ nhà người tông dật, nhà chủ có giống chó vá cực khôn, hôm con mẹ đẻ nhìn 1 con to và khôn nhất đàn mình nuôi mấy tháng ở đó nó đã biết chạy theo mình lên rừng lao xuống nước lấy lại quả bóng ném xuống suối, người nào động vào chủ nó tấn công lập tức.
Khi về Hà Nội nó sống cùng thời gian nữa lúc nó biết thích mấy em chó cái, mình lại phải đi công tác, chó được giao cho người yêu ở Hà Nội chăm sóc.
Sau thời gian mình về Bộ Lao động tham gia 1 dự án của nước ngoài về phòng chống Ma túy, thời gian thấm thoát mấy năm Lucky nhớn ra phết, trên 30 kg nó sống rất tình cảm, biết đại ca nó vui buồn thế nào, lúc mình cáu vì chuyện rì nó ra liếm chân nịnh nọt, quát cho phát lại cụp đuôi chạy.
Nó quá khôn, coi nhà tốt, nên bọn trộm cay mũi lắm, bọn trộm đêm đánh bả mãi nó không được lừa nó chui ra ngoài đánh chit, mình về thấy Lucky ngỗi đúng ở hiên nhà mắt chăm chăm ngóng chủ về, mắt và miệp nó thấm máu, nó biết nó chết mắt nhỏ ra mấy giọt lệ như 1 lỡi tạm biệt với chủ.
Buồn quá mình Alo cho bạn gái, bạn thân đến làm lễ tiễn nó rồi đêm mới đem ra vười đào chôn nó
-
19-09-2012, 10:27 AM #18
Tôi cũng như bác Laotot, cũng từng rớt nước mắt vì chó và cũng từng đào mộ, thắp hương chôn chó của mình. Nếu yêu quý chó và đối xử tốt với nó, mình sẽ thấy chó có nhiều điểm đáng quý của một người bạn tuyệt đối trung thành, tín nghĩa.
Còn bác 6789 ơi, nuôi sói thì thích thật nhưng cũng nhiều cái mệt mỏi phết. Con Bấc nhà em dù sống với người khá lâu rồi nhưng hễ gặp gà vịt, chó mèo là cơn say mồi của nó lại bùng phát dữ dội, khó kiểm soát lắm!Tiền bất kiến cổ nhân
Hậu bất kiến lai giả
Niệm thiên địa chi du du
Độc sảng nhiên nhi thế hạ
-
19-09-2012, 10:30 AM #19
-
19-09-2012, 03:15 PM #20
Đoạn này hay lắm D, tôi mở rộng thêm tí nhé, hihi..
Con người có tư duy và ngôn ngữ, vì thế biết suy nghĩ và chia sẽ những hiểu biết về bản chất của sự vật, hiện tượng:
Con Đen đã hành động bỏ đi vì lòng tự trọng bị tổn thương? vì xấu hổ trước 1 thất bại? hay vì mạnh mẽ từ bỏ 1 người dù là nguồn sống nhưng chưa đáp ứng, xứng đáng với mục đích "ý nghĩa sống" của nó?
Thực tế, tư duy và ngôn ngữ của con người cũng tạo ra nhiều sự khác biệt, có thể nhận thức và hành động có ý thức theo hướng tiến bộ hơn:
Con người đã luôn hành động vì mưu cầu những điều tốt đẹp hơn cho bản thân? vì mong muốn tạo ra những giá trị sống cho cuộc sống xã hội? hay vì thấy người khác có ý nghĩa sống thì ganh ghét, đố kỵ hoặc cố khoác lên mình 1 "ý nghĩa sống ảo"?
Cảm ơn bạn hiền 6789 đã chia sẽ 1 câu chuyện rất hay, con Đen trong câu chuyện cũng có tính người đúng không anh em, còn con người nên làm gì: Hãy thành nhân trước khi thành công!
Lòng tự trọng của loài chó
Đánh dấu