Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Thư tình từ Blao
Close
Login to Your Account
Kết quả 1 đến 6 của 6

Chủ đề: Thư tình từ Blao

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Racoon City
    Bài viết
    1,293
    Post Thanks / Like

    Mặc định Thư tình từ Blao

    Khi đó ông mới khoảng ba mươi ,người tình của ông ,Ngô Vũ Dao Ánh mới khoảng mười sáu Thế mà họ đã viết cho nhau bằng một thứ ngôn ngữ thần thoại .Nửa thế kỉ rồi mà đọc vẫn thấy ngây ngất

    Chủ nhật 20/9/1964

    Dao Ánh,

    Buổi sáng Đà Lạt mưa. Trời lành lạnh. Ở Đà Lạt chắc sẽ có rét Nàng Bân suốt mùa.

    Những người đi lễ sớm đã băng qua khoảng đường anh nhìn thấy được từ trên này. Chuông nhà thờ đổ lúc anh còn nằm yên ấm trong mền.

    Trưa này đã về lại Blao.

    Chốc nữa ra phố mua bì thư - uống cà phê và loanh quanh những đồi dốc trải nhựa (không như Blao) - sao anh vẫn thích vẻ tráng lệ của những thành phố hơn Ánh ạ. Rồi ở đó tự đày ải mình vào cái buồn thú hơn. Mình cần phải góp ngôn ngữ của mình vào đám đông. Anh thấy tối cần đó.


    Ánh ơi,

    Những lời nói từ Đà Lạt gởi về cho Ánh như thế này đây.

    Xin gói những hương hoa ở đây về cho Ánh. Ngô Vũ Dao Ánh.

    Trịnh Công Sơn

    ***

    Sài Gòn 28/9/1964

    Ánh ơi,

    Anh viết thư cho Ánh luôn như thế này những ngày anh ở trong giai đoạn buồn bã nhất của tuổi anh. Khi anh nghiêng mình xuống một hình ảnh trong mát của Ánh anh bỗng thấy mình già nua - quá khứ đã chồng lên cao ngất. Anh thấy mình chưa có một may mắn nào từ khi vào đời. Từ một niềm vui, một nỗi buồn. Từ bạn bè đến tình yêu. Rất đạm bạc, rất bé mọn đó Ánh. Chỉ còn mình Ánh để anh hàn huyên về những khoảng trống đau nhói của mình. Ngoài Cường và Cung. Đó là những "trous" những "hiatus"-vực-thẳm chôn mình bằng những cơn xoáy cuốn hút. Ánh rồi cũng làm loài chim di xám bỏ miền-giá-buốt này mà đi. Lúc đó anh chỉ còn ngồi nghe một lời bể động.

    Thành phố đã ồn ào dưới kia. Căn phòng của anh Cung đầy những tranh, đĩa hát, sách báo, giấy tờ, mùng màn, quần áo. Chúng anh sống như thế đó, buồn phải không Ánh. Anh còn những chuyện sẽ kể cho Ánh nghe nếu Ánh thấy thích về những ngày chúng anh sống chuồi mình về phía trước vừa rực rỡ vừa hẩm hiu. Lắm chuyện để tạo dựng nên mình buồn thảm. Chốc anh sẽ ra nhà dây thép bỏ thư. Poste ở đây rộng và cao. Đẹp lắm. Anh nghĩ đến hai bụi hồng của nhà bưu điện Blao. Như một bé bỏng ấu thời. Rồi cũng trở về nằm cho hết những ngày bể dâu.

    Anh muốn biết Ánh sáng nay làm gì. Đã có lần Ánh giận anh. Những hôm đó anh buồn và nghĩ là câu nói vô tình của mình mang đầy ích kỷ.

    Cầu mong cho Ánh những gì Ánh hằng mong.

    Phố sẽ nhộn. Anh sẽ uống một tách cà phê thật đậm ở Pagode.

    Trịnh Công Sơn


    Ánh,

    Bây giờ là đêm Blao.

    Buổi chiều anh xách valise trở về căn nhà thật hoang vắng.

    Anh ngồi hằng giờ tưởng như vực sâu mở rộng quanh mình. Không thể nói là nhớ Ánh nữa mà cơ hồ như đã mất đi. Như Ánh đã chết và anh trở về sau những ngày tang chế. Ôi hư vô trên đời - sống - anh làm sao Ánh hiểu thấu. Ánh chưa có giờ phút nào gần anh để nhìn thấy được anh bằng con mắt chân thành. Bấy lâu Ánh chỉ...

    Những ngọn nến còn sót lại của buổi chiều cuối cùng Ánh ngồi đó. Ôi hư vô là tháng ngày, là những ân - huệ - tình - yêu - hư - vô.

    Anh trải chiếc khăn tay nhỏ của Ánh trước mặt và cũng chỉ còn đó là di tích duy nhất của những ngày mùa xuân. Cả cuốn La porte étroite. Anh muốn bày biện những gì của Ánh để xua bớt sự vắng lạnh quanh anh. Mọi người đã ngủ yên.

    Còn anh ngồi đây chong đèn nhớ Ánh. Cho anh bàn tay trái có năm ngón giá buốt để anh vào giấc ngủ đêm nay. Bàn tay vẫn thường lạnh băng như mùa đông đã về ngủ đó.

    Ánh ơi

    Anh mong một tai biến nào đó đến cuốn phăng tất cả mất hút đi để anh còn Ánh đời đời. Nếu Ánh còn đó thì một ngày nào anh cũng sẽ mất đi.

    Đêm đã dày. Trăng sáng mênh mông trên vùng đồi đã ngủ mê. Anh mong vào giấc ngủ này có năm ngón tay dài giá rét. Ánh cũng đã ngủ rồi có lẽ thế. Bây giờ anh còn ai còn ai. Ánh đã xa rồi làm sao nghe được những lời kêu rêu âm thầm này, như ngôn ngữ của một loài kiến nhỏ. Anh gọi Ánh bằng niềm hư - vô - thần - thoại yêu dấu. Anh sẽ nằm nhắm mắt và ngủ, giấc ngủ có những chồi -non - ngón - tay - mùa - xuân - thần - thoại.

    Ôi hư vô đã đầy một đời người.

    Ánh ơi Ánh ơi

    Đã hằn thù anh từ bao giờ mà xua anh về đày ải nơi đây.

    ***

    Ngày 18/2/1965

    Buổi sáng đầu tiên anh dậy trên miền cao này.

    Vẫn còn thấy mình bị đày ải vì không khí đầm ấm vừa qua.

    Buổi sáng có sương rất mỏng. Anh ngồi hong mình trước thềm nhà rồi đi qua những con đường đất đỏ như vẫn hằng đi.

    Nắng cũng lên rồi đó.

    Anh phải nói là đời sống mình bị xé rách mới phải. Trở lại nơi đây những ngày đầu thường bị mất thăng bằng. Mong cho nó chóng qua. Mỗi lần đi xa là mỗi lần đánh mất. Cho nên không thể nào khỏi lo lắng. Trừ những tâm hồn kiêu hãnh tuyệt đối mà thôi. Ánh có thể là một kiêu - hãnh - tuyệt - đối. Bạn bè thì ngàn năm vẫn thế. Nhất là nhóm chúng anh.

    Những gì xem như tuyệt đối thì không thể biện bạch. Tình yêu cũng là một tuyệt đối.

    Anh đang mong tin Ánh. Dĩ nhiên là mong tin vui.

    Ánh ở đó dù buồn vẫn còn bạn bè. Anh ở đây thì tuyệt nhiên không có ai.

    Càng sống nhiều thì càng độ lượng, càng độ lượng thì càng thấy mình già nua, càng già nua lại càng đánh mất. Bởi vì mỗi ngày mình đã di mình ra xa những nề nếp sống tầm thường. Đó cũng là một loại chu - kỳ - định - mệnh.

    Anh nhớ buổi chiều Ánh viết những chữ Destin Destin trong tập Paroles và thấy se thắt.

    Ex nihilo nihil fit

    Du rien rien ne se fait.

    Mỗi người đã đi từ một đời sống hư vô và sẽ trở về một cái chết hư vô. Ai sẽ đi từ một tình - yêu - hư - vô và trở về cô - đơn - hư - vô.

    Ôi Ánh - hư - vô, Ánh - không - hư - vô những ngón tay anh giữ rồi có là mây khói. Thật tội nghiệp cho mỗi người. Rồi một ngày nào đó làm những kẻ lạ với nhau. Buổi sáng trước khi lên đây anh đi bỏ thư cho Ánh và ra ngồi một mình ở Pagode.

    Thành phố như chìm chết. Hay anh chìm chết. Nhạc lên từ một góc nhỏ mais la vie sépare ceux qui s’ aiment tout doucement sans faire de bruit. Có những lá me rất nhỏ lăn tăn như từng tích buồn bên kia công viên. Tất cả như muốn âm mưu, toa rập trên vẻ hư vô mênh mang anh đang chịu đựng. Anh bỏ đi và về nhà nằm úp mặt không còn lời nói. Chiều nay rồi Ánh ngồi một mình đốt nến với ai. Tóc đã cài hoa hồng chưa sao anh không nhìn thấy. Một ngày một tháng một năm buồn đi cho hết tuổi nhỏ.

    Ánh ơi,

    Buổi chiều. Anh vừa thức dậy nghe tiếng gió hú ngoài kia như một bầy sói rừng đến đánh thức. Buổi chiều vắng ngắt không còn nghe gì ngoài tiếng gió cũng không còn thấy gì ngoài bãi cỏ lao xao. Gió thổi những đám bụi đỏ đuổi nhau ngoài con đường dốc.

    Buồn ơi xa vắng mênh mông là buồn Vẻ vắng lặng làm anh thấy bàng hoàng khó tin được mình vừa ở một vùng xanh non trôi nổi về một nơi cằn cỗi như thế này. Ám ảnh của những ngày tương đối êm đềm ở đó vẫn còn chan chứa trong anh. Anh như còn thấy Ánh bước đi, ngồi hát, như còn thấy những ngón tay với hình dáng quen thuộc mà anh hằng nhìn để nhớ trên mỗi buổi chiều. Bóng Ánh như xao động trước mắt anh. Tất - cả - Ánh còn đó còn đó. Anh đã bị đày ải thật rồi đây.

    Ánh đã mất đã xa đi ngoài vạn dặm. Phải gọi là niềm chua xót chứ không phải là nhớ đơn thuần.

    Nắng vàng đổ xuống và gió cuốn từng bóng nắng đi. Cho anh gọi thêm bao nhiêu lần tên Ánh nữa cho gió mang về.

    Gió cũng buồn như mắt người yêu. Buổi chiều thứ năm. Ánh hình như không đến trường. Ánh ở nhà có thắp nến mà nghe gió xa về không.

    Những ngày vui qua mau quá. Làm sao giữ nổi một ngày vui cho mình.

    Dao Ánh Dao Ánh Dao Ánh

    Ở đây anh còn có đâu hy vọng mỗi chiều Ánh sang. Mỗi lần đến là mỗi lần xa lạ hẳn lên. Bỗng nhiên anh lại có cảm tưởng lạ lùng thế.

    Đã có bao nhiêu lần anh kể cho Ánh nghe về vẻ hoang vu của những buổi chiều ở đây. Mỗi lần trở dậy là mỗi lần thấy mình bị tước đoạt tất cả. Từ một tình cảm nhỏ đến một tình cảm lớn. Thấy không còn gì không còn gì, như đã bị hắt hủi và mình không còn là mình nữa.

    Này Ánh của anh,

    Hãy hát lại lời ca của những bài hát quen thuộc đó cho anh nghe.

    Buổi chiều nay anh đã chẳng còn ai nữa. Một épave trôi giạt về đây nghe tiếng nói của mình, bước chân của mình, hơi thở của mình là anh đó.

    Anh đã có tất cả để rồi không còn gì. Hư vô đã choán chật khoảng sống nhỏ. Từng espace vitale . Ôi buồn là đó là từng sợi thạch nhũ rơi xuống âm thầm quanh đời sống anh có Ánh đứng nhìn như một vì sao buổi chiều, anh làm người chăn cừu trở về trong những tiếng chuông lục lạc. Anh chờ mong thư Ánh và những lời - nói - cho - ngày - tháng ở đây.

    Nhớ Ánh - thần - thoại như bao giờ bao giờ.

    Cho anh được ru những ngón tay mùa xuân vào thiên thu.

    Ánh ơi Ánh ơi

    Những ngày tháng còn nghĩa lý gì khi một người đã mất tài sản quí báu nhất của đời mình.

    Anh nhớ!

    Ánh nhớ Ánh nhớ nghìn năm yêu dấu vô cùng.

    Bao giờ hư vô biến mất trên cuộc đời này trên đời anh hở Ánh.

    Ánh ơi gió đã đầy cả căn phòng anh trọ.

    Trịnh Công Sơn

  2. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Người phụ nữ nào đọc được những bức thư tình này mà không chết ngất vì sung sướng hả bác .

    Lãng mạn quá đỗi lãng mạn. Tài hoa quá đỗi tài hoa.
    Bận lòng chi nắm bắt

  3. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    Simaica
    Bài viết
    2,061
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bức thư thì hay thật đấy, nhưng bây giờ em đảm bảo ít có đứa con gái nào đọc được hết tất cả bức thư và hiểu được một phần thông điệp của người viết thư cho mình. Nhiều đứa chưa cầm đến quyển sách quá 100 trang tâm hồn nghèo nàn ...
    Giới trẻ bây giờ hình như ít đọc sách hơn, nếu có đọc thì chỉ vài cuốn truyện tranh của Nhật, mà họ có các món giải trí nhanh và dễ quên hơn có ở trên mạng ảo.
    Hồi tôi còn đi học mọi người gặp nhau thường bàn về nhân vật trong các cuốn truyện, số phận các tác giả cuốn sách nổi tiếng, giờ mấy các em nó gặp nhau chủ yếu khoe đồ sành điệu là chính, khen anh này có cái SH anh kia ví có nhiều tiền muốn mua gì cho cũng được
    Tất nhiên tỷ lệ không phải 100% như vậy, gần như 80% tán nhau qua phone hoặc skype, masage với những phím gõ tắt kinh dị số nhỏ nhoi 20% thì có vẻ không hợp thời khó kết bạn với 80% kia, đánh giá tốt xấu thì mình không đủ trình độ nhưng thực tế là vậy

  4. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Racoon City
    Bài viết
    1,293
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trách thế nào đuợc lão tốt mình phải để tuổi trẻ đuợc sống với thế hệ họ chứ ,làm sao bắt họ hoài cổ như anh em mình đuợc . post lên cũng chỉ mong tìm đuợc sự đồng điệu của một thế hệ mất mát như Hemingway đã nói trong Mặt trời vẫn mọc (Sun also rise)
    You are lost generation

  5. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    Simaica
    Bài viết
    2,061
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Buổi sáng hay dậy sớm vớ cái Ipad duyệt qua các báo, hai tờ Dân chí và Việt Nam lét có tỷ lệ người đọc nhiều nhất là các mục ca sĩ lộ hàng, thảm sát cướp giết tiệp vàng, làm thế nào để lên đỉnh vvv.. xem xong mà buồn cho cái sở thích có độc giả bây giờ.
    Mình thích nghe nhạc cổ điển, rock nhiều người còn bảo mình dở hơi nhạc gì mà cứ phập phà phập phùng, búp chét váng sọ he he muốn hay phải nghe như này như này. Trong số máy tính mính làm cho Sinh Viên gần như trong files music nhạc có rất ít cô cậu thích nghe thể loại này mà phần lớn nghe theo trào lưa các boy band , girl band đẹp trai xinh gái nhảy là chính còn hát thì như khẹt. mấy folder khác thì phim Hàn sxxx vvv.

  6. #6
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    "Không ai tắm hai lần trên một dòng sông". Dòng sông của chúng ta đã trôi mất tự thuở nào rồi. Hãy để dòng sông của tuổi trẻ chảy theo thế hệ của chúng.
    Bận lòng chi nắm bắt

Thư tình từ Blao

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68