Trích dẫn Gửi bởi cuonghanh Xem bài viết

Khi chị ấy đi rồi, ông chủ quán bảo chúng mày bị lừa rồi, nó dặt dẹo ở đây cả tuần, ngày nào cũng bài này lừa khách qua đường. Cháu chỉ cười, bảo với đứa em: Chị biết mình bị lừa từ đầu rồi em ạ. Rau cải còn nguyên vết nhựa, lại mang theo cả túi nilon đựng nữa thì rõ là câu chuyện hoang đường. Nhưng chị thấy chị ấy là một người lao động vất vả: bàn tay toàn chai sạn, chân nứt nẻ ám màu đất. Chắc phải bần cùng lắm thì một người lao động chân chính mới phải làm những điều không ra gì như thế. Thôi coi như mình chúc tết cho gia đình chị ấy đi em!
Câu chuyện trên làm mình nhớ lại lần mình về cố đô Hoa Lư chơi , lúc về có thằng bé cứ chạy theo nài mình mua mấy cái ảnh chụp phong cảnh ở đó, rồi nói chú mua cho cháu để cháu lấy tiền mua bút đi học, nghe đến đó mình hỏi tập ảnh bao nhiêu tiền, nó nói 20.000đ, rồi mình cho nó 20.000đ mà không lấy ảnh ; đi được mấy bước lại có 1 bà cụ cầm mấy cái bắp sen ra chào mình mua rồi còn nói :ông cụ ở nhà bị ốm liệt giường, nhà không có ruộng..., mình hỏi bao nhiêu tiền , bà cụ nói 20.000đ, rồi mình lại cho 20.000đ ...ra xe thằng lái xe nói mình bị lừa rồi, bài của người ta đấy, gặp ai chả nói thế nhưng mình bảo thôi kệ , thật ra nhìn cách ăn nói trơn tru, liến thoắng của thằng bé với bà cụ kia mình đã không mấy tin nhưng mình nghĩ nếu nghe thấy những điều đó mà không có chút động lòng mới là đáng sợ ....