Kết quả 1 đến 10 của 32
Chủ đề: Giáo nhân
Hybrid View
-
05-10-2012, 04:35 AM #1
Tôi đã làm gì được thế mà lão Đệ ca ngợi, Đạo Dich vốn chỉ là một chữ “thời” nhưng nắm bắt được là cả một vấn đề chứ không đơn giản. Như khi chơi cờ, lúc đáng công thì công, lúc đáng thủ thì thủ, lúc đáng chờ thì chờ, nếu sớm hoặc muộn hơn một chút đều vứt đi. Cuộc cờ đã vậy cái lý lẽ của tạo vật còn khó hơn nhiều, cho nên nói “dịch rất gần mà rất xa”

Những phần trước đây đã lạm bàn về Kinh Dịch mà lão Đệ cho là hay, đều do tôi nhặt nhạnh trong tủ sách gia đình.
Nói về kinh nhà Phật chỉ cần câu chữ không sát nghĩa một chút thì sự hiểu đã khác, nay nói lại cho rõ về Chỉ Quán ( 止觀 )
Khi hành thiền nếu thấy luồng tư tưởng phân nhánh thì phải ngắt đi để trạng thái được thông suốt (đó là chỉ).
Luôn soi ngắm vào trong và lắng nghe cái tâm để trải nghiệm cảnh thấy (đó là quán).
- Lạm bàn nếu có sai thì các thiện tri thức khai mở chứ đừng cười nhé !.
-
05-10-2012, 05:46 AM #2
Lại còn dùng mầu tím hoa cà để nhấn mạnh .Bác lúc này cũng khá là đỏm dáng rồi ,ai mà dám cười bác
Về thiền định tôi rất thích đọc và chiêm nghiệm những điều Krishnamurti nói ,ông giảng tựa như Duy thức học nhưng với một ngôn ngữ hết sức hiện đại Post một đoạn be bé trong muôn nghìn lời giảng của ông .Các bác thưởng lãm
Bạn ơi, đừng bao giờ tọa thiền giữa công chúng, hoặc với người nào, hoặc đám đông nào khác. Bạn chỉ nên tọa thiền nơi vắng vẻ, trong sự tịch mịch của trời đêm, hoặc trong sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm. Khi bạn tọa thiền nơi vắng vẻ, phải là nơi vắng vẻ. Bạn phải hoàn toàn cô đơn, không theo một hệ thống nào, một phương pháp nào, không lập đi lập lại lời nói, không theo đuổi một ý tưởng, không uốn nắn tư tưởng theo ý muốn của bạn.
Sự tĩnh lặng này sẽ tới khi tâm trí bạn đã được giải thoát khỏi sự suy nghĩ. Khi bị ảnh hưởng bởi lòng ham muốn, hoặc những điều mà trí não bạn theo đuổi, dù là trong tương lai hoặc quá khứ, bạn sẽ không có được sự tĩnh lặng. Chỉ trong sự mênh mông của hiện tại, trạng thái đơn độc này sẽ tới. Và rồi, trong sự tĩnh lặng, tất cả mọi giao tiếp đều chấm dứt, sẽ không còn có cái người luôn theo dõi với những bồn chồn, với lòng khát khao ngu ngốc cùng với những rắc rối cuộc đời của hắn. Chỉ khi đó, trong cái tĩnh lặng của sự đơn độc, thiền định mới trở nên một điều gì đó mà chúng ta chẳng thể dùng lời nói để mô tả. Thiền định là sự sống vĩnh cửu.
Giáo nhân




Trả lời kèm Trích dẫn


Đánh dấu