Không gian tím màu hoa cà, cô tiếp viên mở cửa:
- Em đi mấy người?
- Xin lỗi, em tìm một người to cao, và có nụ cười rất hiền!
Chợt góc đó có cánh tay vẫy, một người áo đen, tóc trắng, vầng trán cao. Mình tới gần, không dám tin rằng đang gặp bác nên cứ ngơ ngác đặt cái balo xuống ghế, rồi lẹ xin vào nhà vệ sinh một lát. Bữa hôm trời nắng, chạy ngoài công viên với mấy đứa trẻ nên mồ hôi cũng lấm tấm rồi. Rửa mặt xong, quay ra bàn ăn với bác. Lạ thay hôm nay ăn đậu hũ không ngon như mọi khi, đến bây giờ vẫn không nhớ nổi hôm đó ăn những gì vì mải nhìn người quá! Hihi... Trông bác ăn, bác nói và cười như thế cũng đủ no rùi, con nói thật đấy ạ. Có lẽ ca phẫu thuật đã làm người gầy hẳn đi so với hình dung của con. Thương! Bác chân thật, phóng khoáng nhưng vẫn toát lên vẻ uyên bác tới kỳ lạ... Bác cười thoải mái thế không biết! Vầng trán bác có lẽ đên một người chẳng biết xem tướng cũng biết bác thông minh lắm! Một người hào hoa và phong nhã! Lòng bàn tay bác không có nét gì của người đã qua cái tuổi 50, vẫn mịn và hồng. Rất tiếc, đôi tay ấy trong thời gian này không thể chơi đàn nhiều vì sức khỏe không cho phép. Cạnh bác, chiếc balo (bây giờ ba đã tặng mình) giản dị, chắc có lẽ chiếc balo này đã từng theo bác ra chiến trường Iraq. Được giữ cái balo đó, với con không khác gì một bảo bối. Con cảm ơn bác nhiều lắm!
Ở đất nước mình, chắc chẳng có ai vừa đáp máy bay, thở oxy trong viện, lại sáng sớm hôm sau đã chạy Honda rong chơi khắp nơi như bác. Hihi. Tinh thần người lạc quan vậy đó. Bác có biết vì lo lắng cho bác lắm nên bạn bè mới hỏi han, dặn dò nhiều, cứ trách mọi người lắm chuyện thôi ^^
Đúng là sẽ không thể giữ được chân bác đâu, ngay cả bà bạn của bác, thân thiết là thế cũng không cản nổi khi người đã bất chấp tất cả để tiếp tục với yêu thương và bằng hữu.
Con không nói nhiều nữa, nghĩ tới cánh tay bị một vệt đỏ do va đập của bác đã thương lắm rồi!