Destiny.

Mỗi người chọn cho mình một cách sống, và một trong những cách đó là Chiến đấu. Để biết cách đối đầu, không đơn giản bạn chỉ cần lòng can đảm. Lòng can đảm dễ dẫn đến mù quáng và thất vọng khi không có con đường đúng và đích đến. Lòng can đảm cũng dễ dàng biến bạn thành kẻ bại trận khi bạn chẳng có gì ngoài nó cả.

Nhưng vì cớ gì mình phải chiến đấu khi cuộc sống vẫn bình lặng và thời gian vẫn chia đều cho tất cả? Ừ, có lẽ là số mệnh. Từ khi thôi là một đứa trẻ, tự thoát ra khỏi vòng tay gia đình, mình biết chỉ có một kẻ duy nhất có khả năng chi phối đến số mệnh: đó chính là MÌNH. Đúng như "Hiệu ứng cánh bướm", số mệnh chẳng qua là tổng hòa kết quả của các lựa chọn và hành vi của chính chúng ta mà thôi. Vậy, có lẽ mình là kẻ sinh ra để đối đầu.

Nghe từ chiến đấu và đối đầu có vẻ to tát, nhưng với mình, nó có thể bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất. Đơn giản là ta học cách "nắn" lại mọi thứ khiến ta không hài lòng. Hài lòng mang lại cho ta hạnh phúc và chiến đấu mang lại cho ta sự hài lòng. Giữa những thứ ta đang có và ta muốn có là cả sự khác biệt. Chỉ khi ta dung hòa được 2 điều này, đó mới là lúc ta thực sự làm chủ được vận mệnh của mình.

Mình chợt nhớ lại sự ra đi của một người đàn ông là chồng của sếp cũ, mất vì bệnh gan. Với gia đình hay bạn bè, mình không biết trong họ anh là gì, nhưng với mình, anh là 1 chiến binh vĩ đại với cuộc chiến cả đời với Thần Chết bằng một lẽ mà cái chết cũng không lấy đi được: Tình Yêu. Anh bị viêm khớp, phải tự ru mình quên đau bằng rượu và một vài thứ khác. Lẽ ra anh có thể rên rỉ, vần vò với nỗi đau đó hàng ngày, có thể bỏ tiền ra chạy chữa. Nhưng thay vì thế, anh im lặng chấp nhận để đổi lại là sự yên ấm của vợ con. Nghe bà chị kể chuyện về anh, mình cảm phục nhiều lắm một người đàn ông như thế. Dù phải đi theo thần Chết nhưng tình yêu và sự hi sinh anh dành cho mọi người giúp anh luôn sống. Lão già mang lưỡi hái đã thua cuộc rồi!

Chiến đấu không phải luôn mang lại cho mình một cái gì đó mà đôi khi chỉ là vượt qua một hòn đá tảng hoặc tránh cho người mà ta yêu thương phải chịu mất mát. Vận mệnh bắt ta phải đi đường khó, ừ, ta chấp nhận và cùng chơi với mi vài ván. Hãy thử làm thằng chém Yamato đầu cánh, phũ phàng bán máu cho trong cánh rực rỡ xem sao! Dù sau phút thăng hoa có thể tù và phế, nhưng cái mà ta có là đồng đội lên hương. Như thế chẳng phải ta mới là người định đoạt hay sao???

(Một ngày cùi mía. Sorry các bác vì em viết hơi lan man, nhưng quả là hôm nay có chút bực mình nên vô đây xả xì trét, hihi)