Kết quả 21 đến 30 của 30
Chủ đề: Thú đọc sách
-
13-11-2012, 08:38 AM #21
Mình có đọc sách, nhưng hồi trước chỉ đọc quanh quẩn trong hai quyển "Tam quốc diễn nghĩa" và "Bố già"... Ba năm gần đây lười, hầu như không đọc
. Dạo này có liếc chút "Bố già" trước khi đi ngẩu, không còn cảm giác thích đọc ngấu nghiến nữa...
P/s: Lướt nhanh không lão già lại kêu cái gì mà" 3 ngày không đọc sách trông mặt mũi đã khó coi..." hehe
-
13-11-2012, 09:09 AM #22
Nhân tiện mọi người nói về "thú đọc sách", em post 1 truyện ngắn của tác giả Phan Trang Hy:
Con Heo Gàn Dở
Thế là mọi sự bắt đầu từ chuyện con heo mà vợ tôi mua cách đây sáu tháng.
Những ngày đầu, chuyện con heo đối với vợ chồng tôi thật là hạnh phúc. Góp nhặt, bòn chắt, cả hai đứa tôi đều mơ ước sẽ nuôi heo để đến Tết giết thịt. Từ ngày hai đứa lấy nhau đến giờ, chưa có năm nào chúng tôi phải lo chuyện thịt bánh. Nhưng năm này trở đi phải khác chứ ! Không lẽ cứ bám riết ông bà già hai bên. Một lần thì được. Hai lần cũng cho là tàm tạm…Không lẽ đến lần thứ chín, thứ mười ! Nhất quyết phen này phải nuôi heo cho bằng được. Có heo, chúng tôi tính như thế này : giết thịt nó trong những ngày giáp Tết, chia bớt ba đùi, mình cũng còn lại một đùi, cái đầu, bộ lòng cúng tất niên. Thật là tuyệt !
Con heo lúc vợ tôi mới mua về nặng khoảng năm ký. Mới nhìn, bạn không chắc nó là heo đâu. Giống con chó con có lông thưa trắng thì đúng hơn. Nhiều anh bạn đến xem tôi khoe heo đã nói đùa : “Vợ chồng mày mua heo về để giữ nhà chắc ?”. Chuyện đùa của các anh bạn ấy, tôi ngẫm đi ngẫm lại thấy đúng thật. Không phải heo giữ nhà mà là tôi. Cứ ngày này qua ngày khác, bữa nọ qua bữa kia, những ngày lên lớp dạy thì khác, còn thời gian rảnh là tôi bám riết lấy con heo để mà tắm rửa, kỳ cọ, cho ăn. Lúc nào con mắt tôi cũng quan sát kỹ nó như thể mỗi lần tôi hướng dẫn học sinh lĩnh hội bài giảng khi tôi sử dụng đồ dùng dạy học. Tôi siêng nhìn ngắm nó vì các cụ bà khuyên tôi phải như vậy để heo mau lớn. Tôi ao ước có phép thần đun ống đu đủ thổi nó phồng to lên. Chứ cái kiểu nuôi heo như tôi chắc có ngày phải giải nghệ.
- Sao ? Suốt ngày tôi nghe anh lằm bằm chuyện heo. Bộ mình anh mệt chắc ? Ăn rồi suốt ngày cứ bám riết lấy mấy quyển sách thì được. Cho heo ăn ngày có bữa cũng cho thế này thế nọ. Nuôi nó cho mình tôi ăn chắc ! Sách, sách, ngày nào cũng sách !
Nghe vợ cằn nhằn, tôi cảm thấy sợ chuyện heo chi lạ ! Tôi mê sách thật đấy, nhưng cũng vừa thôi. Cũng phải mê vợ, mê con chứ, phải không các bạn ? Mà sách tôi đọc những ngày này đâu phải là những cuốn tiểu thuyết dày cộm, đồ sộ, nổi tiếng, cũng chẳng phải là những triết thuyết mới mẻ, hay ho, mà là tôi đọc phương pháp nuôi heo mau lớn. Và kể từ đó, tôi chạy lăng xăng, lưới xưới tìm thức ăn thức uống giàu dinh dưỡng cho heo. Nào là cám, rau xanh, đường, dầu, cá, vị tinh… đều tẩm bổ cho heo. Thế mà con heo ôn dịch vẫn trơ trơ không chịu lên cân.
- Không đọc sách một bữa ăn không ngon à ? Anh nhìn xem, khối người có thèm rờ tới sách đâu mà người ta vẫn sướng ! Sách đọc nhiều có no được bữa nào không ? Suốt ngày, sách với vở !
Thế là bùng nổ chiến tranh trong gia đình tôi. Bộ mặt hai vợ chồng tôi kéo những đám mây tích điện về trang điểm. Không khí nặng trình trịch. Từ miếng cơm nhai chẳng thấy ngon, tới lời nói chẳng thèm muốn nói. Cũng tại con heo ôn dịch. Tôi bắt đầu nghĩ miên man về chuyện heo quéo. Nếu không nuôi nó thì vợ chồng tôi đâu có cãi vả nhau. Nếu không nuôi nó thì chắc trong nhà tôi luôn vang lên điệu nhạc "anh anh em em" ?
Tôi lấy sách ra đọc, còn vợ tôi lên giường nằm. Chúng tôi chẳng tha thiết gì đến chuyện cho heo ăn thêm bữa như lệ thường.
Đến 9 giờ tối, tiếng heo bắt đầu kêu. Vợ tôi vẫn nằm, và tôi vẫn cứ đọc sách. Tiếng heo kêu mỗi lúc một to. Không còn réo gọi mà là tru tréo. Tiếng heo kêu như mũi kim nhọn chích vào màng nhĩ người ta, như cào xước mặt người ta. Tôi giả đò đọc sách, bỗng giật mình.
- Kêu này ! Kêu này !... Mỗi tiếng "kêu này, kêu này" vang lên là tôi nghe tiếng cây nện trên lưng con heo khốn kiếp.
Tôi vẫn cứ giả đò đọc sách. Những ngày đông chí lạnh. Và lạnh nhất là cuộc chiến tranh vì con heo.
Sáng dậy, vẫn còn giận, tôi đi dạy thật sớm, bỏ mặc con heo cho vợ…
Tiếng pháo giao thừa rộn nổ. Tôi châm lửa đốt dây pháo Nam Ô chính hiệu dài 2 mét. Đợi tan khói pháo, đợi dứt lễ Hành Khiển, vợ chồng tôi ngồi bên bàn trà cắn hạt dưa, ăn mứt… Tất cả các thứ sắm mừng Tết đều nhờ vào con heo.
- Anh thấy không ? Mình nuôi heo cũng lợi anh nhỉ ? - Vợ tôi nhìn tôi với đôi mắt sáng rực như cả mùa xuân đang tràn vào mắt cô - Năm mới, mình tiếp tục nuôi heo chứ anh ?
- Ờ.
Tôi ậm ờ trả lời.
Pháo mừng xuân mới vẫn còn rộn nổ.
Xuân Giáp Tuất - 1994
Phan Trang Hy
-
13-11-2012, 09:47 AM #23
Ngày xưa em rất mê văn học cổ điển pháp đọc gần như không sót cuốn nào, liền một hơi chứ không phải mỗi ngày đọc một ít như cái anh gì nói.
Cách đọc và hiểu cũng tự tiềm tự hiểu không bị uốn nắn bời ai hết, tác phẩm đầu tiên mình đọc là cuốn "không gia đình" của Hecto Malo ngay đầu trang đã có bình luận khiến em phải trằn trọc suy nghĩ " đứa bé sau này tìm thấy mẹ nó là người dòng giống quý tộc tại sao lại chê trách nếp suy nghĩ nó là muốn cảnh sống giàu sang đó, em tự tiềm đọc lại các cuốn cổ tích văn học Việt thấy các nhân vật ai chả có mơ ước đó, tại sao nhà bình luận lại áp đặt người đọc theo cách nghĩ vậy?
Lớn lên chút khi biết lay động trước một người con gái thì mình lại thích đọc các tác phẩm diễm tình của pháp. Một thoáng nàng Hoelderlin, Bước thăng trầm của kỹ nữ DE BANZAC, tất nhiên các cuốn Nhà thờ đức bà paris, người lính ngự lâm pháo thủ, những người khốn khổ củng khong thể bỏ qua ... Mình rất thích lối sống đầy nhân văn, những đền đài kỳ bí của bọn Pháp lợn
-
13-11-2012, 11:57 AM #24
Phật học bao la người tu phải bỏ ra vô lượng kiếp mới hiểu hết bác à. Chúng ta chỉ học có vài mươi năm thì việc không hiểu chỉ là chuyện bình thường thôi. Không có gì phải trăn trở. Cứ thong dong tự tại để nó ngấm từ từ.
Theo tôi việc đọc sách Dịch học hay Phật học đòi hỏi người đọc phải có niềm tin (hay đức tin). Khi chưa có niềm tin vững chắc thì việc đọc chỉ là vô dụng. Cách đơn giản để có được đức tin là sự trải nghiệm, chứng thực. Như đọc sách Dịch học thì người đọc phải biết áp dụng để lý giải nhiều hiện tượng trong cuộc sống, từ nhỏ tới lớn. Đọc lý thuyết suôn thì sẽ quên thôi. Đọc sách Phật học cũng vậy. Người đọc phải có một phương pháp thực hành nào đó, như thiền định chẳng hạn, để chiếu ngược lại giáo lý. Như bác Lâm nói, học phải đi đôi với hành, phải có chứng thực. Nhẽ đạo không nằm ở chỗ thuộc bài. Chúng ta thuộc kinh sách làu làu nhưng không có một chứng thực nào thì cũng bằng không thôi.Bận lòng chi nắm bắt
-
14-11-2012, 02:05 AM #25
Chào bạn taotung
Ý tưởng của bạn có cái hay và độc đáo của nó. Lời chia sẻ của bạn làm tôi nhớ tới câu nói của Lý Tiểu Long, cha đẻ của trường phái "Triệt Quyền Đạo" đã phát biểu trước ống kính như sau: Những thủ pháp của tôi tuy đơn giản, nhưng cực kỳ hiệu quả. Chẳng thà bạn biết một mà luyện tới mức tinh thông còn hơn là đọc cả pho sách võ mà chẳng có cái nào ra hồn. Đối thủ của tôi có thể đoán được đòn đánh của tôi, nhưng họ không đỡ được.
Ngay cả giáo sư Hàng Thanh cũng phát biểu như sau: "Chẳng thà chỉ biết một mà luyện tới mức tinh thông còn hơn là đọc cả một pho sách xong rồi lại vứt đi". Câu nói rất chí lý!
Vâng! Khi đã có một số lượng cần thiết nào đó rồi thì phải lo trao dồi phẩm chất của từng cái mình biết cho tới nơi tới chốn. Đó là điều nên làm. Nhận định của bạn cũng rất hay!Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
14-11-2012, 09:34 AM #26
Trong mười điều tâm niệm của Phật có câu:
Cứu xét tâm tính thì đừng cầu không khúc mắc,
Vì không khúc mắc thì sở học không thấu đáo
Sau hơn 2500 năm mà đọc lại vẫn thấy hay.Bận lòng chi nắm bắt
-
14-11-2012, 09:51 AM #27
Ai có ebook PDF này ko nhỉ ?
Người đàn bà của định mệnh
Tác giả: Jeffrey Archer. - Dịch giả: Kim Trâm - Ngọc Thúy.
Nhà xuất bản: Nxb Phụ Nữ
Có cho em xin cái link tải với nhá !
-
14-11-2012, 10:06 AM #28
Bộ óc con người cũng như cái ổ cứng và CPU của cái máy tính, nhiều data quá đầy ổ không có khoảng trống input các thứ quan trọng hơn, nhiều cuốn sách khó hiểu quá CPU dễ bị dump. Em giờ đang cố đọc mấy cuốn sách thiết thực nhất như xem tử vi, phong thủy, xem bói, cách cúng mà vẫn không thể nạp được hết.
Ở đây bác nào biết phong thủy và tử vi không? em có dự định sửa cái nhà cách làm của đại, của số, hướng bếp, bàn thờ thế nào để không bị phạm?
Ông trưởng tộc nhà em biết nhiều nhưng cái gì cũng hời hợt, em chưa tin lắm em cần người có skill chuẩn
-
16-11-2012, 02:45 AM #29
Mỗi cuốn sách giống như một món ăn, nó có thể là tuyệt hảo với người này nhưng lại kinh khủng với người kia. Lựa chọn và hứng thú với thể loại nào phụ thuộc sở thích và trình độ của mỗi người. Cá nhân tôi rất thích đọc sách. Cuốn nào thích là đọc ngấu nghiến cho bằng xong thì thôi, kể cả thông đêm. Và có thể đọc đi đọc lại được. Sách tôi chọn đọc thường là sách mà nhiều người đọc hoặc những tác phẩm đã đc "thanh lọc" qua thời gian kiểu như Ruồi trâu, chiến tranh và hoà bình, Cuốn theo chiều gió, đồi gió hú... hay truyện Kiều của văn học nước nhà. Đọc và cảm nhận bằng kiến thức hạn hẹp của cá nhân thôi
Lần sửa cuối bởi MinhTommy, ngày 16-11-2012 lúc 02:47 AM.
Em chợt đến bên anh, dịu dàng như cơn gió nhẹ
Mà lòng anh để ngỏ, cho tình em mơn man
Em là cánh én mỏng, chao xuống giữa đời anh
Cho lòng anh xao động, thành mùa xuân ngọt ngào
-
16-11-2012, 06:28 AM #30
Nhà văn và thợ đóng giày
- Thợ đóng giày: Sách ông viết rất hay, toàn những triết lý cao cả. Thế ông có thực hiện hết đạo lý mà ông viết trong sách không?
- Nhà văn: Thế anh có mang hết những đôi giày mà anh làm ra không?Bận lòng chi nắm bắt
Thú đọc sách
Đánh dấu