Kết quả 11 đến 15 của 15
Chủ đề: Thợ săn
-
15-11-2012, 07:01 PM #11
hết chuyện rồi sao?ko hiểu là bình luận cờ tướng hay là kể chuyện cổ tích nữa
-
15-11-2012, 07:22 PM #12
-
21-11-2012, 02:44 AM #13
Săn ốc ma
Sau nhà nội tôi có một cái chùa, đất chùa khá rộng và có nhiều cây ăn trái. Là con nít, không gì sướng bằng được ăn trái cây tươi. Trái trong chùa tuy không to ngọt bằng trái ngoài chợ nhưng vì ăn lén lút nên nó có tính mạo hiểm, thú vị, làm tăng thêm phần ngon của trái cây.
Cái cớ để tôi đến gần các gốc cây là đi săn ốc ma. Con ốc ma to lắm, nhiều vô số kể, loại ốc này không ai dám ăn. Bọn tôi hay bắt chúng có khi cho 2 con chạy đua hoặc cho nó ăn muối hột! Đứng dưới gốc mận, nhìn qua nhìn lại thấy không có ai thì mình lập tức bắt mận cho vào mồm
Đến cái chuyện hái trộm cũng là cái duyên khiến tôi được gần gủi Phật hơn. Đang săn ốc gần gốc mận thì gần đó, ngay phòng học của các thầy cửa sổ tung mở. Thầy Minh Huệ có lớp dạy các Phật tử hôm đó. Thế là tôi cứ phải lân la vòng vòng săn ốc, vừa săn vừa nghe giảng. Câu này tôi nghe có một lần mà tôi nhớ mải cho đến hôm nay: Rượu còn nguy hiểm hơn cả thuốc độc, nếu chúng ta uống thuốc độc vào thì chúng ta chết ngay, còn rượu vào thì chúng ta chết đi sống lại, vô số kiếp.
Được một câu nghe triết quá nên tôi khoái cứ vừa đi săn vừa lập đi lập câu này. Lúc đi ngang phòng của Sư ông thì bị Sư Ông bắt lại dẫn vào phòng và hỏi: Câu hồi nãy con đọc, con học được ở đâu vậy? mà con có hiểu nó không? Tôi sợ là mình vừa làm một cái gì đó sai, nên ấp úng "Con nghe từ thầy Minh Huệ" và chờ phản ứng của Sư Ông. Tôi rất sợ Sư Ông vì ông này nổi tiếng là rất dữ! Tôi thở phào nhẹ nhõm khi Sư Ông vuốt đầu tôi rồi cho tôi một trái xoài, sau đó khoác tay kêu tôi đi!
Là con nít nhưng lúc đó tôi đã biết thế nào là thời cơ. Tôi hay canh vào khoảng giờ đó đi ngang phòng Sư Ông ngân nga câu triết rượu kia, hy vọng là được ăn xoài nữa Đúng như tôi dự định, Sư Ông hay cho tôi có khi thì chuối, khi thì nhãn hoặc chôm chôm. Từ từ tôi rất mến Sư Ông, tất cả tiếng tăm dữ dằn của ông đều biến hết, chỉ để lại hình ảnh một nhà sư thương trẻ em, hiền từ và rất đáng quý. Ông không bao giờ giảng kinh cho tôi nghe, nhưng qua ông tôi học được rất nhiều về Phật. Phật đến với tôi qua những cử chỉ và hành động của ông, qua những trái chuối, những cục kẹo và những nụ cười.
Ông mến tôi đến mức ông cố tình làm ngơ để tôi hái trộm khi vô tình ông ra sân khi tôi đang săn ốc. Lần sau gặp tôi, ông chỉ nói "Cây mận đó có trái không ngon đâu, trái này ngon hơn". Chỉ có thế thôi mà tôi đã bỏ được nghề trộm, mà phải công nhận trái của ông cho ngon thật!
Ông mất sau khi bị nấc cụt suốt gần 3-4 ngày. Không biết ông bị bệnh gì nhưng ông cứ nấc cụt đến cạn hơi thì đi. Trước khi mất ông có nói với tôi "con lo học, đừng phá nữa nghe"
-
22-11-2012, 07:23 AM #14
Săn nai đường
Phong có một người cậu sống ở thành phố Wilmington tiểu bang North Carolina. Wilmington là một thành phố nhỏ nằm ngay bờ biển, có nhiều cây, khá đẹp, nhưng rất ẩm ướt. Wilmington nằm trong vùng Cape Fear (một tên quen thuộc vì nó là tựa của một phim rất hay). Tôi và Phong rất thích câu cá và chúng tôi nghe nói câu cá bên bờ biển Đông cũng thú vị lắm không thua vì bờ biển Tây. Thế là vào một mùa hè, diện cớ đi thăm cậu, tôi, Phong và Chris cùng đi Wilmington.
Câu cá ở đây thua xa những gì chúng tôi tưởng, nhưng bù vào đó nơi đây có con ghẹ bán khắp nơi. Xứ này nhiều ghẹ quá, vừa ngon vừa rẻ nên tụi tui cứ hết ghẹ hấp đến xào. Chiều đến 4 người chúng tôi cứ ngồi cầu tàu ăn ghẹ, uống bia, câu cá. Cá ít nên cũng hơi chán nên chúng tôi xem bản đồ tìm hồ nước ngọt thử vận may. Có mốt cái hồ cách chúng tôi khoảng nửa tiếng, tuy không biết nơi đây có cá không nhưng chúng cứ đi trước tính sau. Cái hồ này lạ quá, ngăm suốt mấy tiếng liền nhưng không có cần nào nhút nhít hết. Thế là chúng tôi cuốn gói đi về. Trên đường về, dọc quốc lộ chúng tôi thấy có vài con nai đứng ngay mé rừng cạnh freeway ăn cỏ. Máu sát sinh nổi lên, thế là chúng tôi quyết định đổi nghề từ thợ câu sang thợ săn.
Chúng tôi có súng hơi, nhưng muốn săn nai phải có súng săn đàng hoàng. Thế là sáng hôm sau chúng tôi ghé Walmart mua một cây súng săn. Súng óng bên đây dễ mua lắm khó hơn mua cây súng nhựa chút xíu vì phải điền đơn mất thêm vài phút thôi. Chờ tối đến chúng tôi lên đường đi săn.
Cũng vì ham vui nên chúng tôi làm ẩu, chứ đi săn kiểu này là không hợp pháp, nhưng chúng tôi không nghĩ là tội nặng lắm đến khi sau này được biết là dùng súng bắn từ ghế sau của xe ra là phạm một tôi rất nặng. Luật này có đấy để trừng phạt những kẻ bắn tỉa ám sát! Tội đại hình!
Đi săn nai đàng hoàng trong rừng không phải là một chuyện dễ, vì nai rất tinh và thính tai. Ngữi ra mùi người là nó biến hết bởi thế dân đi săn mới bận áo rằn ri và thoa lên người "dầu thơm" mùi nước tiểu nai! Nhiều người phải mai phục cả ngày mới bắn được một con nên các thợ săn hay ướp đầu nai để làm kỷ niệm. Nhưng vì đi săn kiểu không đàng hoàng nên các con nai cũng không phải nai bình thường. Những con nai này quen ánh đèn xe rồi và quen cả mùi người nữa. Minh cứ ngừng xe, lấy đèn pin gọi vào mắt nó là nó cứ đứng đó nhìn mình thôi. Bắn rất dễ. Nhưng vì chúng tôi không phải là dân chuyên môn nên lúc mình mua súng mình chỉ chọn cây nào vừa tay thôi, không nghĩ đến độ mạnh và độ lớn của đạn. Chúng tôi rớ nhằm súng chỉ có 22 ly thôi, đạn cở này chỉ dùng cho thỏ hay vịt chứ bắn nai thì ăn thua gì! Mình bắn trúng nhưng nó cứ chạy mất, vì thiếu kinh nghiệm nên mình tưởng là mình bắn hụt. Thế là chúng tôi phải ngừng xe tìm các miếng gỗ làm bia bắn thử. Lúc này mình mới biết súng mình bắn rất chính xác, chắc tại bắn không trúng huyệt nên nai không sao. Thế là chúng tôi quyết định nhắm giữa trán nai mà bắn xem sao.
Con nai đứng trong bờ rừng nhìn to hơn con chó chút xíu. Và vì mình đậu xe hơi xa nên cũng hơi khó bắn trúng trán nó. Nhưng sau vài phát đạn, chúng tôi hạ được một con! Tụi tôi lính quýnh chạy vào rừng bắt nó, tuy nó không chạy được nhưng nó dãy quá trời luôn! Đến lúc mình đến gần mình mới thấy con nai to ghê lắm, hai ba thằng chúng tôi kèm nó không muốn nổi! Phải hai thằng lôi nó mới nhút nhít! Tụi tôi lôi nó lại xe, phải ba thằng mới khiên nó lên xe được. Nhét thấy mẹ luôn nó mới lọt hết vào trong thùng xe! Khi xong việc chúng tôi đều thở còn thê thảm hơn con nai khi trúng đạn.
Về đến nhà, cậu thằng Phong lãnh nhiệm vụ ra thịt. Làm tới gần sáng mới xong con nai! Hôm sau chúng tôi đi mua gia vị cà ri về nấu một nồi cà ri nai. Nấu 4 tiếng đồng hồ mà cắn thịt không đứt, nấu đến nửa ngày trời mới bắt đầu nhai được! Nồi cà ri này cũng không có gì ngon, ăn vài miếng là chúng tôi bỏ mứa hết. Xui là chúng tôi hạ được con nai cụ nên thịt nói dai nhách, nhưng cũng hên là chúng tôi về đến nhà bình an. Nếu bị bắt là vô tù cả đám hết rồi. Bây giờ nghĩ lại thấy sao lúc đó mình ngu quá, ở tù thì thê thảm lắm, nhưng mang tội đại hình trong hồ sơ thì suốt đời này... lúa luôn!
-
22-11-2012, 08:17 AM #15
Hehe Bác Kh27 này liều quá ,mấy con nai bìa rừng rất dễ săn .thợ săn có tên gọi khi nai ăn đèn đứng ngó mình trân trân là chịu đèn .sau này nó du nhập thành ngôn ngữ luôn như
-Con nhỏ đó chịu đèn tao quá
hút đuợc điếu thuốc lào như ý đang lim dim mắt ,bạn hỏi
-Chịu đèn rồi hả ?
Thợ săn
Đánh dấu