Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Rùa đen
Close
Login to Your Account
Kết quả 1 đến 2 của 2

Chủ đề: Rùa đen

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Racoon City
    Bài viết
    1,293
    Post Thanks / Like

    Mặc định Rùa đen

    Mùa thu năm Canh Tý, tháng tám, ngày hai mươi, cách đây hơn bẩy trăm năm (1300) Đức Hưng Đạo Đại Vương từ trần. Ngài dặn con cháu hoả táng, lấy vật tròn đựng tro xương, bí mật chôn trong vườn, trồng cây lại như cũ để người đời không biết chỗ nào. Cẩn thận, chu đáo và cảnh giác đến thế là cùng...

    Bậc Thánh nhân đã ra đi.

    Nhưng thời cuộc nhiễu nhương, nhân thế tầm thường... thì vẫn còn ở lại, ở lại đến muôn đời.

    Trần Khánh Dư xuất thân làm nghề bán than, có tài làm tướng, đánh giặc khi thua khi thắng, nhưng cũng lập được công lao, thân được phong đến tước Vương. Đáng lẽ làm người tử tế để lưu danh sử sách, thì lại cậy có công mà thả sức hoành hành, cư xử hệt những hàng con buôn mạt hạng, vừa đểu gi, vừa tham lam, thô bỉ đến gà chó phải kinh. Từng thông dâm với cả công chúa Thiên Thụy - con dâu của chính Đức Hưng Đạo Đại Vương. Lại dùng quyền vua ban, tự đặt ra luật lệ, cốt ăn cướp tiền dân cho thật nhiều. Chẳng hạn ngầm sai người nhà mua tích trữ một loại nón gọi là nón Ma lôi, sau đó ra lệnh cho quân, dân trong vùng ai cũng phải đội nón ấy rồi tung ra bán đắt gấp ba bốn lần, thu lợi hàng ngàn tấm vải...



    Theo vua đi đánh Chiêm Thành. Chúa Chiêm Thành đã đồng ý ra hàng rồi mà còn bất chấp cả lệnh vua, cố tình đuổi theo cốt để cướp của cải rồi giết người diệt khẩu, lại biện luận đó là công lao... Mạng sống của nhân quần đối với ngài té ra chẳng khác gì cỏ rác?

    Vị Trần tướng quân ấy còn một câu nói vừa “bất hủ”, vừa “kinh điển”, đúng đến muôn đời đối với gan ruột của những loài cầm thú trong thiên hạ: “Tướng là chim ưng, dân với lính là vịt, dùng vịt để nuôi chim ưng thì có gì là lạ?”

    Thấy kinh chưa ? Thì ra từ xưa đã có những hạng quan tướng biết coi dân với lính như vịt, có nhai tươi nuốt sống cũng được nữa, huống hồ là đè đầu cưỡi cổ, nhũng nhiễu bóp nặn nọ kia. Lũ lang sói những đời sau quả nhiên đã tìm thấy ông tổ của mình. Người chép sử chép xong câu nói ấy thì ghê tởm đến nỗi lặng người, phải rửa đi rửa lại bút mấy lần mà vẫn chưa sạch mùi ô uế. Trang sử ứa máu tươi như bị một nhát dao sắc cứa vào...

    Con người có lòng dạ đê tiện, tàn nhẫn và rắn rết như thế, không hiểu sao đến bây giờ, ở chỗ này chỗ nọ, vẫn thấy ngự trên những bảng tên đường?



    Trần Khắc Chung vốn họ Đỗ. Vì chút công lao duy nhất là đi sứ sang doanh trại quân Nguyên, không chịu hạ mình khuất phục mà được ban họ vua, lại thăng quan tiến chức như diều. Nhưng bản chất đểu cáng lưu manh, xu thời giả tạo... thì cũng không ít lần làm ghê bút người chép sử.

    Nhận lệnh vua đi lừa cướp công chúa Huyền Trân từ Chiêm Thành về, cố tình loanh quanh dài ngày trên biển, cốt sao tư thông bậy bạ được với công chúa, làm ô danh cả triều đình. Đến nỗi Hưng Nhượng Đại Vương (con trai Hưng Đạo Đại Vương) phải trỏ mặt mà mắng: “thằng này là cái điềm chẳng lành của Nhà nước...”

    Bản thân (Đỗ) nhờ luồn lọt, cơ hội, cố làm ra vẻ khác người mà leo đến chức tể tướng. Đáng lẽ phải lo cho dân yên nghiệp làm ăn, tránh được thiên tai, mùa màng thuận lợi... Thế mà khi bị hạn hán, mất mùa thì lại bảo việc ấy đi mà hỏi... Long Vương. Thật khôi hài cho một kẻ ngồi chốn ngôi cao chót vót.

    Nhưng tội nặng nhất của cái lão được ban Quốc tính (họ của vua) này là vào hùa với những kẻ quyền quý, kết giao với gian tà để hãm hại người vô tội, đẩy bậc trung thần tới cái chết thảm thương. Vụ án giết Quốc phụ thượng tể Trần Quốc Chẩn mà Trần Khắc Chung là một trong những kẻ âm mưu, là một vết nhơ trong cái triều đình đã bắt đầu đến hồi lục đục, đang biến thành một đàn sói tranh mồi của vua Trần Minh Tông.



    Thế mà lão vẫn được yên ổn hưởng thọ cho đến hết lộc Trời. Chỉ mãi sau khi chết, mới bị con cháu Quốc Chẩn quật mả, băm vụn xác ra.



    Đã là bậc Thánh nhân rồi, mà lúc chết vẫn còn phải cảnh giác với người đời...

    Hèn gì lịch sử cứ luôn phải chứng kiến những kẻ tiểu nhân càn rỡ?


    Đời một người làm công việc chép sử, có lúc thú, lúc đau. Thú có khi đến tột cùng, đau có khi phải lặng ngắt, chỉ canh cánh lo đến lượt mình phải chép về những việc bỉ ổi như thế, những con người tiểu nhân như thế... mà thôi.

    (st)

  2. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định Rùa và cọp

    Vua cọp triệu gọi quân sư rùa:

    - Trẫm muốn ăn thịt thú rừng mà không muốn mang tiếng hôn quân. Xin quân sư bày kế.

    Rùa trầm ngâm một lát rồi tâu:

    - Bẩm bệ hạ, thần có kế này: Bệ hạ ra lệnh cho muôn loài rằng mỗi đêm sẽ có một kẻ kể chuyện vui cho bệ hạ nghe. Ai làm bệ hạ cười được thì bệ hạ sẽ tha chết. Ai không làm bệ hạ cười được thì bệ hạ sẽ ăn thịt.

    Hôm đó đến lượt chú thỏ bạch kể chuyện cười. Câu chuyện của chú hóm hỉnh, vui nhộn đến nỗi cả khu rừng muôn thú đều ôm bụng cười, duy chỉ có vua cọp là im lặng. Thế là chú thỏ đáng thương kia bị đem đi làm thịt một cách tức tưởi.

    Hôm sau đến lượt con chồn ghẻ kể chuyện. Nó kể chuyện chán đến nỗi cả muôn thú đều ngáp lên ngáp xuống thì vua cọp lại ôm bụng cười. Không hiểu nổi chúa mình, quân sư rùa bèn hỏi:

    - Câu chuyện có gì vui đâu sao bệ hạ lại cười thế?

    Cọp ta vừa cười sặc sụi vừa nói:

    - Nhớ hôm qua con thỏ kể chuyện mắc cười quá!
    Bận lòng chi nắm bắt

Rùa đen

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68