Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà phê Đen - Trang 100
Close
Login to Your Account
Trang 100 của 151 Đầu tiênĐầu tiên ... 50909899100101102110150 ... CuốiCuối
Kết quả 991 đến 1,000 của 1510

Chủ đề: Cà phê Đen

  1. #991
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    11,809
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    @kt027: Em đang xem lại những tập Underworld , không biết anh đã coi chưa (nói về cuộc chiến của Ma cà rồng và người sói). Kate Beckinsale đóng thể loại fim này hay dã man.
    Điềm tĩnh trước gái xinh và không giật mình trước gái xấu

  2. Thích Tontu, nhachoaloiviet, kysoai, kt22027, Thợ Điện, ChienKhuD, huyenmapu đã thích bài viết này
  3. #992
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bưu điện ở Mỹ mà cũng lỗ nặng vậy ha bác kt? Có lẽ do thời đại @ này. Hy vọng mùa noel họ thu lai vốn vì thiên hạ mua sắm và gởi quà nhiều hơn ngày thường. Cũng hay cái là công đoàn ở Mỹ làm việc mạnh, công nhân được nhờ. Hi hi, Aty có nghe em cột chèo nói kỳ rồi nó cũng nhờ có công đoàn chứ không thì có lẻ đã thất nghiệp.
    Mùa lễ tạ ơn này bác kt có làm món gà tây không vậy.
    Lần sửa cuối bởi Aty, ngày 07-11-2013 lúc 07:40 PM.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  4. Thích Tontu, kt22027, ChienKhuD, huyenmapu đã thích bài viết này
  5. #993
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hôm nay không biết cái máy làm sao nữa. Hic.
    Lần sửa cuối bởi Aty, ngày 07-11-2013 lúc 07:42 PM.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  6. Thích Tontu đã thích bài viết này
  7. #994
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định



    Nghe bác K cảm khái về Blockbuster tôi cũng buồn ,một trong những cái đẹp đã mất đi .Cứ mỗi lần một tên tuổi bị đóng cửa là tôi lại thấy ngậm ngùi như Big K,Ecker , nhớ cái thuở mấy đứa con còn bé dắt chúng đi mua đồng phục ,school supplies ngày tựu truờng ,dắt con bé con đi gắp gấu trong lồng kính cho nó vui mỗi khi nó đuợc điểm A
    .Mấy hôm truớc ghé về thăm nhà cũ ở chicago thấy buồn buồn ,khi đó tôi ở trong quê ,nông trại đó mà các bác ,người Mỹ nhà quê mặt mũi cũng hệt như những phim mình coi hồi xa xưa .cái thời Casablanca , Gone with the wind đó các bác
    Truyện ngắn này thấm quá các bác đọc cho vui


    Mùa thu đã tới, lá trong rừng đang thay màu, bầu trời xám, gió kéo vào chật ních cái làng Trout Creek nhỏ bé này. Mùa thu bắt đầu lạnh rồi, cụ ở trong trailer trốn gió thì cũng phải thôi, người già ra ngoài với thời tiết này dễ cảm lắm.

    Sở cứu hỏa của thành phố ở ngay sau lưng một cánh rừng nhỏ, nơi cụ Richmond cư ngụ, họ có bổn phận trông chừng cụ, vì cụ đã cho họ biết là khi cụ qua đời, cánh rừng của cụ sở hữu gần bốn mươi năm sẽ thuộc về họ. Mấy hôm nay không thấy bóng cụ ra vào, lũ mèo cụ nuôi dưới gầm nhà (trailer) kêu ầm lên, vọng sang đến tận sở cứu hỏa. Gần hai mươi con mèo chứ ít ỏi gì! Chắc là lạnh quá, cụ nằm trùm chăn rồi quên cho chúng ăn. Họ bàn tán về cụ và cuối cùng thì thấy cần phải cử một người sang gõ cửa.

    Người cháu gái ở gần cụ nhất cũng cách cánh rừng này 60 miles, khoảng một tiếng lái xe. Bà được sở cứu hỏa báo cho biết là Bác của mình đã mất. Bà vội vã chạy tới, làm thủ tục mang xác cụ vào nhà thương, bác sĩ cho biết cụ mất được hai hôm rồi. Bà thông báo cho họ hàng xa, gần.

    Cụ mất hôm thứ Hai, đến thứ Tư người cháu trai ở Seattle mới nhận được tin. Tuy biết là cụ rất thọ, 93 tuổi, và ra đi êm ả trong giấc ngủ, ngay trong cái trailer ở giữa rừng như ý cụ luôn luôn mong muốn. Anh vẫn ứa nước mắt khi báo tin cho vợ.

    Cụ để lại di chúc cho cô cháu ở gần lo tang ma. Cụ muốn được chôn cất ở ngay nghĩa trang trong ngôi làng cụ đã sống hơn nửa đời người. Cái nghĩa trang nhỏ bé, mồ mả của người qua đời cũng thưa thớt, giản dị như những con người đang sống ở đây. Cụ lo sẵn phí tổn tang lễ, cụ không phiền đến ai cả. Mấy chục năm về hưu cụ có tiền hưu trí, cụ sống đạm bạc nên chẳng tốn kém là bao. Cụ đủ tiền ma chay cho mình không phải nhờ đến các cháu. Cụ cũng lo đến mấy con mèo nữa, cụ dặn dò phải giao chúng cho Humane Society, vì cụ biết khi sở cứu hỏa lấy miếng đất, họ sẽ hủy cái trailer cũ kỹ của cụ đi thì chúng sẽ tứ tán mỗi con một nơi, chúng sẽ trở lại cái đời mèo hoang trước đây.

    Hơn hai mươi con mèo hình như hiểu được chuyện gì đang xẩy ra cho chúng. Chúng kêu meo…meo…meo suốt mấy ngày đêm. Khi người ta đến mang cụ đi, chúng chui ra một lượt khỏi cái gầm nhà, chụm lại một bầy với nhau kêu khóc. Chẳng ai để ý đến chúng, người ta còn lo thu dọn, khai quang cánh rừng. Cái cabin với mấy chồng sách của cụ sẽ được thiêu thành tro bụi, cái trailer cũ kỹ sẽ được kéo tới một nơi phế thải nào đó. Sở cứu hỏa sẽ khai quang cánh rừng, nới rộng mặt tiền cho cơ sở.

    Chỉ vài ba năm sau, chẳng còn ai nhớ đến ở ngôi làng Trout Creek, trước mặt tiền của sở cứu hỏa xưa kia có một ông thầy dậy Âm nhạc, Pháp ngữ và La ngữ đã từng ở đó với một đàn mèo.

    Tiếng đàn phong cầm của ông, tiếng hát của các ca sĩ mèo đã bay theo tiếng gió mùa thu năm ấy.

    Rừng thu đã khép.

  8. #995
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,092
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Mọi thứ đến với tôi hình như đều trể. Hồi nhỏ tôi hay trách sao mình bị sinh sau đẻ muộn, phải chi mình được sinh sớm hơn 20 năm thì giờ này mình đã giống chú Năm được làm người lớn, muốn ăn kem, hút thuốc lúc nào cũng được.

    Cho đến ngày hôm nay, những thứ sờ sờ trước mặt tôi không thấy có gì là đáng chú ý, hay có gì hay ho. Nhưng lạ là sau chừng chục năm, nhớ lại những gì trong quá khứ, dù những việc đó vô cùng tầm thường, nó lại đem đến một cảm giác lâng lâng bồn chồn.

    Đứng xếp hàng mướn phim Blockbuster chán thấy mồ, nhưng giờ nhớ lại sao tôi lại muốn được đứng đó, lấy lại cái cảm giác đó. Có một thời tôi hay đi Circuit City xem máy đời mới, ngắm nghía, mơ ước... Rồi những cuối tuần lê la trong Tower Records tìm cho được những cassettes có nhiều bài mình thích, đắng đo không biết có nên đổi bữa ăn trưa cho cái cassette này không...

    Những tên tuổi trên đã bị thời gian xoá xổ, nhưng đó là số phận, rồi mọi thứ, iPhones, Google... cũng sẽ trở thành quá khứ mà thôi.

    Một ngày nào đó, nhớ lại những cú chém trên TLKD, chắc tôi cũng sẽ bồn chồn, lôi ra thanh kiếm gió, ngăm nghía, gật gù "ôi một thời oanh liệt, các chiến hữu nay còn đâu"

  9. #996
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hehe rồi bác sẽ nhớ đến tôi ,một lão già đã về hưu hay ngồi lặng lẽ post những chuyện tầm phào mua vui cho một vài người bạn trên này .chẳng biết ai nói điều này Hạnh phúc thực ngắn ngủi và giả tạo. Chỉ có nỗi buồn mới vĩnh cửu..
    Nghĩ lại thế mà đúng

  10. #997
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,092
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    @6789
    Tôi biết Underworld nhưng không có xem. Hồi đó tôi thích ma quỷ chứ sau này không mê nữa, nhưng may thay vẫn còn mê Kate Beckinsale.

    @bác Lâm
    Chuyện tầm phào gì bác, đối với tôi đó là những mẫu chuyện của sự trải nghiệm, những chọn lọc của sự vui chơi đầy kinh nghiệm, quí quá đi chứ. Tôi thì nghĩ là hạnh phúc có bằng hoặc nhiều hơn đau khổ đi nữa, người ta cũng cảm thấy đau khổ nó triền miên, dai dẳng. Rất ít người nhận ra sự kéo dài của hạnh phúc, ăn ngon nhiều thành chán, sức khoẻ dồi dào nhưng mình không cảm thấy... chỉ đến khi đói, thì 1 phút chờ cơm ôi sao nó dài quá, lúc đau bụng nhức đầu thì một ngày như tận thế. Chính tôi cũng vây đó bác, nhưng tôi hay kiểm lại và thấy được mình có quá nhiều hạnh phúc hehehe, tôi tin chắc bác cũng vậy.

  11. Thích Tontu, huyenmapu, toan2324, 6789, Thợ Điện, ChienKhuD, tamthaplucke đã thích bài viết này
  12. #998
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hạnh phúc đấy các bác ơi. Cái hạnh phúc đời thường có chung quanh ta. Ở mọi lúc, mọi khi nơi cuộc sống. Hôm nay vừa mới bị đứa bạn lên lớp. He he, là hạnh phúc thật đấy, là mình được sự quam tâm nhắc nhở của bạn bè xung quanh. Hôm qua có bác coi cuốn nhạc Vân Sơn nói về Phi Lip Pin, có cảm xúc bồi hồi về Bataan ngày nào, với lớp học C.O 6 tháng trước khi lên em 747 . Có cảm xúc bồi hồi khi nhớ lại cái hạnh phúc là có list dán trên bảng. Ngày kia mình đi uống cà phê tán dóc, nói chuyện với mọi người là có một quán cà phê đã mang đến cho mình nhiều hạnh phúc lắm, cà phê TLKD của ông chủ KT. Hi hi, đó là niềm hạnh phúc không thể nào phai được nơi tâm tưởng của mình. Cho dù ngày mai quán này bị đóng cửa ( vì đã bước sang giới hạn của ..100.. trang. Hy vọng được gia hạn thêm 99 trang ( lần thứ nhất) nữa. Mỗi ngày vào cái quán này để thu thập thêm, học hỏi thêm, những gì nơi cuộc sống, quả là hạnh phúc rồi. Nhìn cuộc sống với màu hồng, xung quanh mình thấy toàn là hạnh phúc. Những điều mình đạt được đã là hạnh phúc, lại còn nữa điều chưa đạt, sự mong chờ để hy vọng đạt được, cũng là cái hạnh phúc lâng lâng. Hạnh phúc với những gì đã đến, với những gì đã qua đi, và cả những gì chưa đến. Có lẻ cái hạnh phúc của mình coi ra tầm thường quá, cho nên rất dể để bằng lòng. Hay đúng như bác Lâm : chỉ là giả tao ? Không đâu, là sự thật đó mà bác. Thằng em rất mê nhạc của thời đó. Khổ nổi lại biết một cách không căn bản, cho nên không tìm được bài nhạc. Cũng may bác đưa lên nhiều bài trúng tủ, rồi thì em lấy xuống chuyển vào phone nghe mỗi ngày. Hạnh phúc là đây rồi. Chứ mua CD đã khó, mà cả CD có khi chỉ thích 1 bài. Hôm xưa vào quán nhạc ở Đa Kao, hỏi mua nhạc pháp. Chủ quán hỏi mua bài gì để anh ta đánh ra đĩa. Híc, một vài bài thì biết, còn lại chỉ ấm ớ. Thôi thì anh cứ đánh hết ra cho tui. Hôm sau trở lại lấy nhạc tổng cộng được 4 CD. Mừng lắm. Cầm nhạc mà tay run run. Về nhà lựa ra và đốt lại được 2 CD. Thời đó chỉ biết làm nhạc với cái đuôi .wav chứ không làm được .mp3 như bây giờ. Lúc ấy nghe nhạc mà cảm thấy hạnh phúc chi lạ các bác ạ.
    Lâu lắm rồi không biết bác Tôn bận bịu thế nào. Vẫn khỏe thường ha bác. Hỏi thăm bác thôi, chứ mà công việc trên hết. Tính hỏi bác Tôn về thuốc Tramadol 50 mg, Diclofenac 75 mg, và Voltaren, uống nhiều có hại LẮM không. Thuốc thì đã có, liều lượng mỗi ngày Tramadol 3 viên, Diclofenac 2 viên. Voltaren không uống chung với 2 thứ kia và mỗi ngày uống 3 viên. Đièu trị thời gian 2 tới 3 tuần vì bịnh đau lưng nhức xương do lao động nặng lâu ngày gây ra. Cũng vì uống lâu nên sợ sau này bị gì đó bác. Đã đi rọi xi-ti ( MR ) nhưng không phát hiện đuợc gì. Bác giúp coi dùm Aty nhé. Cảm ơn bác nhiều.
    Kính chúc các bác và anh chị em, mọi điều hạnh phúc trong cuộc sống.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  13. Thích roamingwind, Tontu, huyenmapu, kt22027, Thợ Điện, ChienKhuD đã thích bài viết này
  14. #999
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bác K ,sách đã gửi ,những quyển xưa cũ không biết bác còn thích không ? Zorba the Greek con người chịu chơi sống đến tận cùng đam mê và cái chết .Arch of triumph viết về tình yêu sau WW2 giữa kẻ lưu vong và cô vũ nữ ,mối tình đầy đam mê và bi thảm ,tôi khoái nhân vật chính uống rượu như hũ chìm và những đoạn độc thoại nội tâm tuyệt vời và một vài quyển nữa nếu bác thích cái gu của tôi xin cho biết để tôi gửi thêm .Cả một nhà sách cứ lọc tới lọc lui cho thư viện cả chục lần rồi mà mãi không hết .Nhiều quyển mình cứ tự lừa rằng rồi có lúc sẽ đọc lại mặc dù trong thâm tâm biết chẳng bao giờ

    CÔ TÔ THÀNH NGOẠI HÀN SƠN TỰ

    Tô Châu không cách Hàng Châu bao xa, nằm trong đồng bằng hạ lưu sông Trường Giang, thuộc tỉnh Giang Tô. Tô Châu cũng được xem là thiên đường hạ giới như Hàng Châu, đã là kinh đô của nhiều triều đại rất cổ, trong đó có nhà Ngô cách đây trên hai ngàn năm.

    Thời Đông Chu liệt quốc có một nhà vua nước Ngô tên là Ngô Hạp Lư. Năm 484 trước công nguyên, Hạp Lư lấy Tô Châu làm kinh đô và xây một cái thành bao quanh Tô Châu, đặt tên là thành Cô Tô. Theo một tài liệu cũ thì thành Cô Tô dài 23,5km và có 16 cổng thành. Ngày nay thành Cô Tô không còn dấu tích gì nữa, chỉ còn hai cổng thành đã đổ nát.

    Hạp Lư có con trai là Ngô Phù Sai. Phù Sai là tướng giỏi, đánh tan và thu tóm nước Việt. Vua Việt là Câu Tiễn phải chạy về miền nam, đóng tại Cối Kê, thuộc tỉnh Triết Giang ngày nay. Thế nhưng Phù Sai là người mê gái đẹp nên bị rơi vào bẫy của Phạm Lãi. Lãi là người của Câu Tiễn tìm kế phục hận Cối Kê. Thật ra Cối Kê là một nơi trù phú, nó chính là Thượng Hải ngày nay nhưng hai ngàn năm trước Thượng Hải dĩ nhiên chỉ là một làng đánh cá. Phạm Lãi đi tìm mỹ nhân và kiếm ra được hai nàng, đó là Tây Thi và Trịnh Đán. Hai nàng này hẳn rất đẹp và cũng rất khỏe mạnh vì theo Ngô Việt Xuân thu kể thì hai nàng đi "hái củi và ngày nào cũng đập sợi trên sông".

    Sau đó Tây Thi và Trịnh Đán khỏi phải "đập sợi" nữa vì Câu Tiễn đem "trăm nén vàng" đến thôn Trữ La, quê của hai người đẹp, rước về cho tập múa hát và dâng cho Phù Sai. Phù Sai được cả hai người đẹp nhưng yêu Tây Thi hơn và cho xây một cái đài gọi là Cô Tô đài.

    Cô Tô đài được xây trên núi Linh Nham, cách Cô Tô thành khoảng 12km. Núi Linh Nham chỉ cao có 82m nhưng đá núi có hình thù kỳ dị, Tây Thi đi guốc lượn lên đó nghe tiếng "leng keng". Cũng theo sách xưa kể lại, đài Cô Tô xây năm năm mới xong, "cao năm trăm trượng, rộng tám mươi bốn trượng". Sau đó Phù Sai ở riết trong đài Cô Tô với Tây Thi, bỏ bê chính sự, cuối cùng quả nhiên bị Câu Tiễn diệt. Câu Tiễn lên ngôi vua thì Phạm Lãi thấy nên xa lánh triều đình, vì hoạn nạn thì Câu Tiễn chia xẻ nhưng danh lọi thì chưa chắc ! Cuối cùng Phạm Lãi, con người đầy minh triết và nghệ sĩ đó, bỏ đi, cùng Tây Thi "giong chơi ngũ hồ rồi biệt tích". Có thuyết nói Tây Thi bị vợ Câu Tiễn dìm chết tại sông Tiền Đường nhưng tôi thích thuyết Tây Thi đi chơi với Phạm Lãi hơn.

    Về sau Lý Bạch và Bạch Cư Dị đến Linh Nham để sáng tác những bài thơ bất hủ về Tây Thi và mối tình khó kiếm đó. Ngày nay trên núi Linh Nham không còn dấu vết gì của Cô Tô đài cả. Còn lại với thời gian là chùa Linh Nham xây thời nhà Lương (502-519). Qua bao nhiêu triều đại, Linh Nham tự là đạo trường của tông Pháp Hoa, Luật tông. Thời gian đã nhiều lần hủy phá Linh Nham tự, ngày nay du khách tìm thấy ngôi chùa mới xây lại năm 1919 và 1932.

    Hãy trở lại thành Cô Tô, ngày nay nó cũng đã bị phá hủy. Thế nhưng ở phía tây của thành, bên con kênh đại vận hà nối liền nam bắc, có một ngôi chùa nhỏ trường tồn với thời gian. Đó là Hàn Sơn tự. Một buổi tối nọ, trăng đã tàn, có người ghé đậu thuyền trên đại vận hà, nghe một tiếng chùa của Hàn Sơn tự và làm bài thơ:

    Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
    Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
    Cô tô thành ngoại Hàn sơn tự
    Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.
    Trăng tà, tiếng quạ kêu sương,
    Lửa chài, cây bến sầu vương giấc hồ.
    Thuyền ai đậu bến Cô Tô,
    Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San (47).

    Đó là bài Phong Kiều dạ bạc, tác giả là Trương Kế, ông vốn là một vị quan coi sóc chuyện buôn bán, sống cuối thế kỷ thứ 8. Bài thơ này đã trở thành giai thoại, Trương Kế lưu danh thiên cổ mặc dù chỉ làm vài bài thơ. Người đời sau có nhiều câu chuyện về sự tích của bài thơ này, nhất là thắc mắc chùa làm gì mà đánh chuông nửa khuya. Nhưng có thế mới ra thơ, nếu chuông đánh buổi sáng sớm gặp lúc Trương Kế ngủ dậy lo đi coi sóc hợp đồng mua bán ngành sắt và muối thì ngày nay đã không ai biết Hàn Sơn tự.

    Đến Hàn Sơn tự và tìm xem Trương Kế đã đậu bến nào. Đó là một kênh sông nhỏ, chiếc cầu Phong kiều chính là loại cầu vòm cong cong như ta thường thấy tại Hàng Châu, Tô Châu. Hai bên cầu là bờ kênh trồng những cây phong, đó là "cây bến" của Tản Đà, loại cây có gỗ màu sáng, có lá như hình cờ Ca-na-đa. Ngày nay cây phong cũng còn, chen lẫn với nhiều cây khác để nơi đây thành phong cảnh xinh đẹp lạ thường. "Lửa chài" của ngày xưa nay hẳn đã biến mất nhưng ngược lại tiếng chuông chùa nổi lên dồn dập. Vào Hàn Sơn Tự, ngay cửa vào là bài Phong Kiều dạ bạc do Khang Hữu Vi đời Thanh viết chữ đại tự đứng mãi với thời gian và mưa gió chào khách.


    Hàn Sơn chỉ là một ngôi chùa nhỏ, được xây năm 502. Trong loạn Thái Bình thiên quốc chùa bị phá hủy và được xây lại năm 1905. Chiếc chuông mà Trương Kế nghe tiếng thời nhà Đường đã bị mất và được thay thế bằng một chiếc mới. Chúng tôi may mắn được phương trượng chùa Hàn Sơn tiếp. Ông chuyên viết chữ đại tự, trên tường treo đầy những bức thư pháp của ông, chỗ viết là một chiếc bàn dài kê dọc đầy những mực. Ông nói chậm rãi: "Chùa Hàn Sơn chỉ là một chùa nhỏ, nó lưu danh chỉ nhờ một tiếng chuông. Thế nhưng, chúng ta là Phật Tử, chùa nhỏ chùa lớn không quan trọng, chúng đều chỉ là danh tự".

    Thanh nhã thay và cũng sâu sắc thay ! Chùa Hàn Sơn nhỏ nhưng tiếng chuông quá lớn nên ngày nay khách du lịch đến đầy nơi đây. Gác chuông đầy kẻ lên người xuống. Tôi cũng sắp hàng lên gác chuông gỗ nhỏ hẹp chỉ có chỗ cho vài người. Ôi tiếng chuông làm nao lòng Trương Kế ngày xưa bây giờ nó vang lên loạn xạ, khi to khi nhỏ lẫn trong tiếng cười đùa của các thanh niên thiếu nữ mặc quần sọt. Họ đánh một tiếng chuông lấy có rồi vội lên xe đi chỗ khác, đâu biết rằng trong chùa có nhiều điều đáng trân trọng nữa như kinh sách, bia đá của tiền nhân. Ít người trong họ không biết sau hậu điện của chùa có hình vẽ của người xem như một gã điên mà tên người đó chính là tên của chùa. Đó là Hàn Sơn, một cuồng sĩ của thế kỷ thứ 7, thường hay được nhắc chung với Thập Đắc.

    Ngày đó Hàn Sơn là một bần sĩ sống trong hang đá trong núi Thiên Thai, là chỗ của Tế Điên hòa thượng. Trên núi Thiên Thai có chùa Quốc Thanh nổi tiếng, bấy giờ do thiền sư Phong Can trụ trì. Hàn Sơn hay lui tới chùa này, chơi với Thập Đắc. Thập Đắc (lượm được) cũng không khá gì hơn, là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được Phong Can lượm đem về chùa. Thập Đắc quí Hàn Sơn, hay thu góp thức ăn, đựng trong một ống tre, cho Hàn Sơn mang đi. Thế nhưng Hàn Sơn không biết thân phận, đã không biết cám ơn chùa mà còn chửi đời.

    Sách Tống cao tăng truyện viết: "Hàn Sơn đi trong hành lang chùa, chốc chốc lại kêu gào chửi bới lăng mạ mọi người, hoặc là ngẩng mặt lên trời mà chửi đổng. Các vị sư trong chùa không chịu nổi các gậy đuổi đi thì Hàn Sơn lăn lộn, vỗ tay cười hà hà rồi bỏ đi, quần áo rách bươm, mặt mũi hốc hác, đầu đội mũ bằng vỏ cây hoa, chân kéo lê đôi guốc mộc". Hàn Sơn Thập Đắc thường bá cổ bá vai đi chơi với nhau và cũng thường lui tới chùa Hàn Sơn hiện nay ở Tô Châu.

    Ngày nọ có vị quan tên là Lư Khâu Dẫn đến hỏi Phong Can, ở đây ai là người hiền. Phong Can là một thiền sư đắc đạo, cảm hóa được cả cọp, đáp: "Có Hàn Sơn tức là Văn-thù, Thập Đắc tức là Phổ Hiền, hình dạng như người nghèo, điệu bộ như người cuồng". Lư Khâu Dẫn đến chùa gặp hai vị đó liền cúi lạy vái chào, các vị sư khác kinh ngạc hỏi: "Ngài là quan to sao lại cúi lạy kẻ cuồng phu". Hàn Sơn, Thập Đắc cười hà hà, nói "Phong Can lắm chuyện" rồi bỏ đi.

    Về sau Lư Khâu Dẫn đến tìm thì Hàn Sơn chỉ la lớn "Các ngươi hãy cố gắng" rồi biến mất trong hang, để lại nhiều thơ ca. Còn Thập Đắc cũng bỏ đi đâu không ai biết. Ngày nay hậu thế còn lại Hàn Sơn thi tập do Lư Khâu Dẫn đề tựa và Đạo Kiều ghi chép, phụ thêm cả thơ của Thập Đắc và Phong Can, gồm hơn 300 bài, gọi chung là Tam Ẩn Tập. Sau khi Hàn Sơn biến mất rồi thì chùa ở Tô Châu mang tên Hàn Sơn để nhớ đến vị cuồng sĩ này, trong chùa còn tranh tượng của Hàn Sơn Thập Đắc.

  15. #1000
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hôm nay ngồi chờ chà là không đi đâu cả nhưng chắc mai mới deliver.Thình lình lại nhận đuợc cái mình không ngờ tới ,một cái post card với dòng chữ liến thoắng của ông Gió lúc ấy là 5 giờ sáng ông đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở phi truờng Sing chờ chuyến bay đi leo núi ở Nepal ,mừng muốn ứa nuớc mắt ,biết bạn mình nói là làm nhưng bây giờ già rồi cứ lo nghĩ vẩn vơ .Cầu mong ông về Mỹ kịp Thanksgiving
    Ông làm tôi nao nức nhớ những chuyến đi xa khi còn trẻ ,phi trường ,ga xe lửa , bến tàu ( nhớ nhất lần đi Constantinople).Bây giờ mùa Đông đã đến mùa của hồi ức .Chỉ buồn mỗi một điều ông ấy đi không báo truớc để tôi còn kịp gửi cái ba lô da trâu nuớc .Tôi không còn đi đuợc nữa nhưng vẫn muốn cái ba lô mình lên đuờng ,muốn nó nằm trên vai của kẻ viễn du ,nhìn nó nằm lặng lẽ ở góc phòng thương quá

Cà phê Đen
Trang 100 của 151 Đầu tiênĐầu tiên ... 50909899100101102110150 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68