Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà phê Đen - Trang 16
Close
Login to Your Account
Trang 16 của 151 Đầu tiênĐầu tiên ... 614151617182666116 ... CuốiCuối
Kết quả 151 đến 160 của 1510

Chủ đề: Cà phê Đen

  1. #151
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông Gió gọi tên tôi nghe như gã du đãng khét tiếng Sài gòn năm xưa Lâm Thợ Điện hehe
    Bài pháp này dành cho người già mà các ông cũng còn son trẻ gì đâu


    Khi vị đại đại sư Padmasambhava lưu lại chỗ ẩn cư Núi Lớn ở Samye, thì Sherab Gyalpo Ngog, một ông già 61 tuổi thất học và có niềm tin tột độ và ngưỡng vọng mạnh mẽ đối với Sư, hầu hạ Sư trong một năm. Trong thời gian này Ngog không hỏi xin một lời dạy nào, và Sư cũng không ban cho ông điều gì. Sau một năm, khi đại sư định rời đi, ông Ngog dâng cúng một dĩa mạn đà la trên đó ông đặt một bông hoa bằng một lượng vàng. Rồi ông nói : “Thưa đại sư, xin từ bi nghĩ đến tôi. Trước hết, tôi là một người thất học. Thứ hai, trí thông minh của tôi cạn hẹp. Thứ ba, tôi đã già, thân tâm đã mòn mỏi. Tôi cầu xin ngài ban một giáo huấn cho một ông già đã ở gần ngưỡng cửa của cái chết, giáo huấn ấy thật dễ hiểu, có thể chặt đứt mọi nghi lầm, dễ dàng thực hiện và áp dụng, có một cái thấy hiệu quả và sẽ giúp tôi trong những đời sắp tới.”

    Đại sư chỉ cây gậy đi hành cước của mình vào tim ông lão và ban cho lời dạy thế này : “Nghe đây, hỡi ông lão ! Hãy nhìn vào cái tâm tỉnh giác của Giác Tánh nơi ông. Nó không có hình tướng cũng không màu sắc, không trung tâm cũng không biên bờ. Ban sơ, nó không có khởi thủy mà lại trống không. Tiếp theo nó không có chỗ trụ mà lại trống không. Cuối cùng, nó không có chỗ đến mà lại trống không. Cái Không này không do nhân duyên gì tạo ra và trong sáng, thông tỏ. Khi ông thấy cái này và nhận ra nó, ông biết được bản lai diện mục của ông. Ông hiểu được bản tánh của mọi sự vật. Bấy giờ ông thấy bản tánh của tâm, xác định trạng thái căn bản của thực tại và chặt đứt mọi nghi ngờ về sự hiểu biết.

    Tâm tỉnh giác của tánh Giác không tạo tác từ bất kỳ chất thể nào, nó tự tại và sẵn đủ nơi ông. Cái này là bản tánh của mọi sự, nó dễ chứng ngộ vì không phải tìm ở đâu khác. Cái này là bản tánh của tâm thức, nó không cần nương dựa vào một chủ thể nhận biết nào và một đối tượng được nhận biết nào. Nó bất chấp những giới hạn của vô thường và hủy diệt. Trong nó không có cái gì để biết ; trạng thái tỉnh giác của Giác Ngộ chính là cái biết của tự ông, nó vốn là tỉnh giác. Trong nó không có cái gì để đi vào địa ngục, tánh Giác vốn là thanh tịnh. Trong nó không có sự tu hành nào để tiến hành, bản tánh nó vốn là thông tỏ. Cái thấy vĩ đại này về trạng thái bản nhiên vốn thường trụ nơi ông : phải biết rằng không thể tìm nó ở một nơi nào khác.

    Khi ông hiểu biết cái thấy như vậy và muốn áp dụng nó vào trong chứng nghiệm của mình, bất kỳ nơi đâu ông ở đều là cái thất ẩn cư trên núi cho thân ông. Bất cứ hình tướng bên ngoài nào ông thấy đều là như như và bổn lai không tịch ; hãy để cho nó tự như, giải thoát khỏi mọi tạo tác của tâm thức. Các hình tướng vốn tự do, không vướng mắc ấy trở thành những người giúp đỡ ông, và ông có thể tu hành khi dùng những hình tướng ấy như là con đường giải thoát.

    Bên trong, bất cứ cái gì khởi lên trong tâm ông, bất kỳ điều gì ông nghĩ, đều vô tự tánh và trống không. Tư tưởng nào xảy tới đều vốn là giải thoát vì không có tự tánh. Khi hiểu biết và chánh niệm bản chất của tâm mình, ông có thể dùng các tư tưởng như là con đường giải thoát và sự tu hành trở nên dễ dàng.

    Một lời khuyên sâu xa : bất kể loại xúc động gì ông cảm nhận, hãy nhìn vào mối xúc động và nó biến mất không dấu vết. Xúc động như thế vốn là tự do, giải thoát. Điều này đơn giản để thực hành.

    Khi ông có thể thực hành theo như vậy, sự thiền định của ông không giới hạn trong những thời công phu. Biết rằng mọi sự, thứ gì cũng là một người giúp đỡ, một thiện tri thức, kinh nghiệm thiền định của ông sẽ không biến đổi, tự tánh không gián đoạn, và cư xử của ông không vướng mắc. Dầu ở bất kỳ nơi đâu, ông cũng không bao giờ lìa khỏi tự tánh.

    Một khi ông thực hiện điều này, thân xác của ông có thể già cỗi, nhưng tâm tỉnh giác ấy thì không có tuổi. Nó không hề biết đến sự phân biệt trẻ, già. Tự tánh siêu việt khỏi phân biệt và thiên chấp. Khi ông nhận biết tánh Giác này, tự tâm tỉnh thức này, thường hằng hiện diện nơi chính ông, thì không có một sự khác biệt nào giữa lợi căn và độn căn. Khi ông hiểu rằng tự tánh, vốn thoát khỏi phân biệt và thiên chấp, thường hằng hiện diện nơi chính ông, thì không có một khác biệt nào giữa học nhiều và học ít. Dầu cho thân thể ông, chỗ nương dựa của tâm thức, có tan rã, thì Pháp Thân của trí huệ tỉnh giác vẫn thường trụ. Khi ông an trụ trong trạng thái không biến đổi này, không có gì khác biệt giữa một cuộc đời dài lâu hay ngắn ngủi.

    Hỡi ông lão, hãy thực hành ý nghĩa chân thực ! Hãy đem sự thực hành vào tâm ! Chớ lầm lẫn chữ và nghĩa ! Chớ xa lìa bạn đạo, hãy cần mẫn ! Hãy ôm trọn mọi sự với chánh niệm tỉnh giác ! Chớ buông theo những cuộc nói chuyện nhàn rỗi và những lời bàn luận suông ! Chớ dấn mình vào những mục đích thường tục ! Chớ bận rộn lo toan về con cái ! Chớ đòi hỏi thức uống và đồ ăn ! Hãy dự định để chết như một người bình thường ! Cuộc đời của ông đang hết dần, thế nên hãy kiên trì tinh tấn ! Hãy thực hành lời chỉ dạy này cho một người già trên ngưỡng cửa của cái chết !”

    Bởi vì sự chỉ thẳng cây gậy vào tim của Sherab Gyalpo, lời dạy này được gọi là : “Sự khai thị chỉ thẳng cây gậy vào ông lão.” Sherab Gyalpo Ngog đã được giải thoát và đạt đến toàn thiện.
    Lời dạy này được viết ra bởi công chúa họ Kharchen vì lợi lạc cho những thế hệ mai sau. Nó được biết dưới tên là “Lời dạy chỉ thẳng cây gậy.”

  2. #152
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Amen .....
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  3. #153
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Có ông nào trở về giống ông này không ?

    Anh trở về thành phố quê hương với cuốn hộ chiếu của đất nước khác nhận anh là công dân, cưu mang anh, với những thủ tục pháp lý, những lời tuyên thệ. Anh trú trong khách sạn dành cho khách viếng thăm thành phố. Anh đi qua căn nhà xưa cũ như một trong muôn người vẫn lướt qua mỗi ngày.

    Tất cả những gì đã có, gắn bó với anh, những thứ nhìn thấy được, chạm vào được, gọi tên ra được chỉ còn là hoài niệm trong ký ức, tâm khảm chỉ để “ feel – cảm nhận” chứ không thể “ see – thấy”- untouchable (không đụng vào được).

    Thành phố vừa lạ vừa quen. Lạ bởi những đổi thay không ngờ, những căn nhà mới, những con đường mang tên mới, những thứ mới không thể liệt kê, những thứ xưa cũ đã mất hay chỉ còn vết tích mờ nhạt. Quen bởi vì, dẫu cho đổi thay vẫn là nơi mẹ cha đã tượng hình nên anh, nơi anh đã cất tiếng khóc chào cuộc đời, nơi in dấu những bước chân chập chững đầu tiên của anh.

    Những đổi thay bạo liệt xảy ra vẫn không thể xóa sạch mảnh đất nơi có con phố của anh, những địa danh, những đồ vật gợi nhớ,, những thứ đã hằn sâu vào trong tâm khảm, khắc ghi lên từng tế bào…bởi đó là nơi ta gọi 2 tiếng “ quê hương”- nơi ta sinh ra và đương nhiên là của ta..với tổ tiên bao đời, làn không khí đầu tiên ta hít thở, giọt nước đầu tiên ta uống, hạt gạo đầu tiên ta ăn, giọng nói, tiếng cười, cử chỉ…Tất cả thành những thứ đặc định không thể lẫn..

    Thành phố đã là của anh, nhưng giờ đây hình như nó chẳng còn là của anh nếu từ “của “ chỉ sự sở hữu, và đó là quyền sở hữu của mình trên giấy trắng mực đen. Nhưng anh cũng biết có một quyền sỡ hữu vô hình không thể mất với những ràng buộc quá khứ, những hoài niệm anh đã có nơi này.

    Thành phố của anh- thành phố hoài niệm…Trong anh vừa có cảm giác trở về nơi chốn cũ, về mái nhà xưa, vừa có cảm giác người lữ hành trong một cuộc hành trình mà thôi. Bởi anh đã là người khác, một người khác với ngày anh ra đi.

    Khi ra đi, anh là người thanhniên trẻ, đứa con của thành phố một mình với đôi bàn tay trắng, mái tóc xanh và những ước vọng. Ngày trở về anh đã là người đàn ông trưởng thành, tóc chớm sợi bạc, đã lao động thật nhiều, đã phấn đấu, đã trở thành một người khác: một người đàn ông trụ cột của gia đình, một người chồng, một người cha, một người có những danh vị nhất định trong sự nghiệp…anh có nhiều thứ.

    Bởi quê hương chỉ còn là nơi anh thăm viếng chứ không phải là bến cuối trong cuộc hành trình của anh.

    Anh đã có một quê hương khác – anh cư ngụ ở đó, tên anh có trong danh sách cư dân thành phố -anh góp phần kiến tạo nên nó, ở đây anh có tất cả những gì tạo nên anh, của anh, anh sống vì những thứ đó, anh yêu những thứ đó: gia đình, ngôi nhà, công việc, bầu trời thành phố, những gì xung quanh.

    Và quê hương nguyên quán đầu tiên và duy nhất đó lùi về một góc trong sâu thẳm tâm hồn mình. Anh âm thầm dõi theo quê hương với những buồn vui, ước vọng, bởi nếu ví một con người như một cây xanh thì quê hương đó là mảnh đất nuôi giữ gốc rễ vĩnh cửu và vô hình của anh. Tâm tư dành cho quê hương dai dẳng ẩn hiện, sống động như bầu trời mưa nắng, vừa nhẹ nhàng, vương vít như sợi tơ mong manh, le lói âm ỉ như ngọn hải đăng ở những hải cảng xa, dù có vẻ yếu ớt nhưng không bao giờ tắt.


    Quê hương đó với những điều nhói lòng nhưng vẫn là” nguyên quán” của anh, là thứ không thể thay thế hay chối bỏ..Những bất trắc khôn lường của lịch sử, cuộc chiến tương tàn phi lý, hòa bình với những thứ dường như còn phi lý hơn nữa.. Quê hương trở thành nỗi niềm nào đó như một định mệnh lẩn quất theo suốt cuộc đời. Anh ở ngoài quê hương về địa lý, nhưng dường như quê hương ở trong anh, bởi anh không ngừng dõi theo mỗi ngày, mỗi tin tức buồn hay vui của con người quê hương, những gì xảy tới với quê hương.

    Là con người trần thế, anh ước mong có nhiều thứ cho anh, cho những người thân thuộc gần gũi bên anh, nhưng trong góc xa nhất vẫn muốn một thứ, một thứ về tinh thần không thể mua, không dễ chạm tới nhưng cần có để làm nên cuộc đời anh thật sự trọn vẹn: đó là những gì tốt đẹp nhất cho quê hương của mình.

    Anh bước đi chênh vênh như đi trong hoài niệm, cố nắm bắt điều gì đó trong vô vọng. Những nỗi niềm tưởng như với tới được mà càng gắng vươn cao thì lại càng xa. Một nỗi buồn lặng dâng dâng.

    Thành phố rộng lớn như trở thành chiếc hộp nhỏ đựng những kỷ niệm, cảm giác mới, những buồn vui, hy vọng, chia thành files, thành folders, anh mang trọn nó bên mình và nhỏ lên nắp chiếc hộp những giọt nước mắt không thể chảy mà ngược vào tim vương vấn mãi không nguôi.

    Anh vẫn là một đứa con của thành phố, anh dù xa, nhưng tình yêu thành phố, tâm tư anh về đất mẹ vẫn bám chắc nơi này mãi mãi.

  4. #154
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Không biết những người khác có nhớ chuyến về thăm Sài Gòn lần đầu nhiều như tôi không. Cái trải nghiệm này được đưa vào ngăn "lần đầu" trong tủ cảm xúc; cùng với lần đầu yêu, lần đầu hôn, lần đầu biết thế nào là "mắt bồ câu", lần đầu biết thế nào là "hùng vĩ", v.v...

    Câu hỏi của ông Lâm Thợ Điện: Có ông nào trở về giống ông này không ? lại làm những hình ảnh lần đầu đó lãng vãn trong đầu vài ngày nay.


    Không biết các bác đã từng sống ở Sài Gòn trước năm 1975 có biết "Cercle Sportif Saigonnais" không? Hồi xưa gọi vắn tắc là "Sẹt" hoặc "Xẹt" (cercle). Tôi hỏi bạn đẹp trại mặt chử Điền của KT (http://www.thanglongkydao.com/quan-c...tml#post356105) thì được biết bây giờ gọi là "Cung Văn hóa Lao động Thành phố Hồ Chí Minh" (http://vi.wikipedia.org/wiki/Cung_V%..._Ch%C3%AD_Minh). Cung lận. Dử thật. Mà cũng đáng chử Cung lắm chứ. Các bác xem hình xưa:









    Đó là thế giới thần tiên của tôi hồi nhỏ. Trong thế giới đó có một cái vườn Địa Đàng (Jardins d'enfants. Vườn trẻ em ) nơi tôi vui đùa chạy nhảy. Lớn hơn chút tôi làm gan ra khỏi vườn Địa Đàng và khám phá thế giới thần tiên đó. Hồ bơi, tennis, bóng bàn, võ thuật, đánh cầu, v.v... tôi la cà hết và nhìn hết. Tôi học chơi cờ Vua tại đó. Sau này ai có viết lịch sữ cờ Vua Việt Nam nên nhớ ghi nơi này và cái tên này -- Kenneth Clayton ( Kenneth Clayton - Wikipedia, the free encyclopedia) . Ông là kiên tướng cờ Vua ở Mỹ qua Việt Nam và tại "Xẹt" ông tổ chức những trận đáu cờ Vua. Ông hướng dẫn Paul Truong (chồng của Susan Polgar sau này) lúc đó. Một cái tôi nhớ về ông Clayton là ông rất đẹp trai, cao thon, đen, mắt sáng, mũi cao nhọn hoắc.

    Nhắc đến Sẹt tôi nhớ câu nói của thằng Hùng bạn cùng lớp, hai ba đứa đang ngồi chơi với nhau, nó nói: "nhà thằng Gió giàu, sau này ba má nó cho đi Mỹ". Câu đó nói về nó nhiều hơn về tôi. Nó nghèo và rất hiếu học.

    Một trong những hình ảnh vẫn còn ở trong tôi trong chuyến về Sài Gòn là khi tôi trở lại "Cung" và đi tới vườn Địa Đàng. Một đống gạch. Nó thật là vậy. Một đống gạch. Tôi đứng trước đống gạch lặng lẽ nhìn. Và tôi đi ngược lại những ngõ ngách tôi đã đi đã chạy. Tôi thấy người ta chơi, đi, chạy. Và họ không biết là họ đang chơi chạy trong thế giớ thần tiên của tôi.

    Không còn là của mình nữa. Bây giờ là của họ.


    Anh vẫn là một đứa con của thành phố, anh dù xa, nhưng tình yêu thành phố, tâm tư anh về đất mẹ vẫn bám chắc nơi này mãi mãi.

    Trước khi về Sài Gòn tôi vẫn có ý nghĩ tương tự như trên. Sau khi về, tôi thấy tôi đã khác quá rồi. Tôi khác. Người ta khác. Qua lại Mỹ tôi báo cáo tình hình cho thằng bạn -- mình về đó ở lâu chưa chắc được đâu nhe. Đúng là Mỹ con. Tôi bị bạn mắng. Sau này hắn về tận mặt chứng kiến mởi đồng ý với tôi.

    Biết sao bây giờ ?
    Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 30-04-2013 lúc 08:27 AM.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  5. #155
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bác Gió viết xúc động quá nhưng thật ra có những tình cảm để nhớ về chứ không phải để sống lại bác ạ .Ngay cả bạn nối khố khi gặp lại nhau .hứa hẹn đủ thứ nào là .Đêm nay sẽ gác chân lên nhau nói chuyện suốt đêm , gợi lại những ngày xưa cũ ..đủ thứ hết .Nhưng gặp lại làm sao ngủ chung đuợc nữa ,mình cũng ngủ riêng suốt bao năm nay rồi .Vì thế tôi rất thích chuyện Lưu Nguyễn nhập thiên thai .Sự thực khi trở về cảnh vật vẫn thế nhưng lòng đã đổi thay .Họa chăng chỉ có kí ức là tồn tại .Lý thương Ẩn làm hai câu thơ mà tôi rất mê
    Nhớ xưa lưu luyến Hàn công tử
    Xuơng nát thành tro hận chửa tan
    Kim Dung đã vận dụng hai câu này lúc Lệnh hồ Xung trở về chốn cũ người xưa đã khuất bóng
    Tinh mệnh truy hoàn bất tự du
    Song đồng bổng thượng lục quỳnh chu
    Cửu chi đăng hạ triêu kim điện
    Tam tố vân trung thị ngọc lâu
    Phụng nữ điên cuồng thành cửu biệt
    Nguyệt nga sương độc hảo đồng du
    Đương thì nhược ái Hàn công tử
    Mai cốt thành hôi hận vị hưu

    Hồi tưởng ngày xưa dễ được đâu
    Thuyền quỳnh, hai trẻ chẳng rời nhau
    Đèn soi chín ngọn nơi kim điện
    Mây tỏa ba màu chốn ngọc lâu
    Phụng Nữ điên cuồng hoài cách biệt
    Nguyệt Nga đơn chiếc đẹp ngao du
    Nếu như yêu phải Hàn công tử
    Xương nát thành tro vẫn hận sầu.
    (Dịch: Tần Tử Anh)


    Tiện tay chàng rút ngăn kéo bàn ra coi thì thấy trong đó toàn là đồ chơi trẻ con như lồng chim nhỏ xíu, những viên đạn bi hay con ngựa gỗ tý hon. Những đồ vật này hoặc của Lệnh Hồ Xung làm cho nàng hoặc đi mua về để hai người chơi chung, không hiểu ai đã xếp đặt rất chỉnh tề trong ngăn kéo.
    Lệnh Hồ Xung xiết nỗi đau lòng, chàng không nhịn được, hai hàng châu lệ tuôn xuống như mưa. Chàng từ từ đóng ngăn kéo lại như cũ, toan trở gót bước ra khỏi phòng thì thấy Doanh Doanh đang đứng coi một bức chữ treo trên tường.
    Lệnh Hồ Xung tiến lại hai bước nhìn lên bức chữ thì thấy trên viết một bài thơ:

    Phụng nữ điên cuồng cố biệt nhân
    Nguyệt nga còn vướng nợ hồng trần
    Nhớ xưa luyến ái Hàn công tử
    Xương trắng thành tro hận chửa tan

    Lệnh Hồ Xung là người ít đọc sách, không thông văn lý. Chàng không hiểu điển cố về những chữ "Phụng nữ, Nguyệt nga" nhưng chàng vừa đọc đến hai câu cuối cùng thì trong lòng vừa kinh hãi vừa âm thầm đau đớn.
    Chàng cất giọng run run ngâm:

    Nhớ xưa luyến ái Hàn công tử
    Xương trắng thành tro hận chửa tan.
    (Trích Kim Dung, Tiếu ngạo Giang hồ, dịch giả Hàn Giang Nhạn)

  6. #156
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định



    Mổi người nên tin vào một cái gì đó.
    Tôi tin là tôi sẽ uống thêm cà phê
    Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 30-04-2013 lúc 01:35 PM.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  7. #157
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Mẹt, mới đó mà đã vài chục năm. Đi ăn trưa với mấy đứa bạn. Hỏi nhau ngày này năm đó ở đâu. Đứa thì đã tới Guam, đứa ở Phú Quốc, đứa thì gia đình chạy đôn chạy đáo kiếm chổ đi, đứa thì có chổ đi mà không chịu đi.



    Thời giờ ngựa chạy, tên bay,
    Hết trưa lại tối, hết ngày lại đêm.
    Đông qua Xuân lại đến liền,
    Hè về rực rỡ, êm đềm Thu sang.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  8. #158
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bác Lâm Đệ, mới vừa PM cho bác. Khi nào tỉnh rượu nhớ đọc.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  9. #159
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  10. #160
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,092
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    The butterfly effect

    Chắc các bác đã nghe qua the butterfly effect. Một sự kiện rất nhỏ như con dế đá cọng cõ bên Viêt Nam có thể gây ra bão lục lớn như Katrina bên Mỹ.

    Nếu việc trên có thể xảy ra, vậy khi bác Gió uống cà phê bác có bao giờ nghĩ vì ly cà phề mình đang uống mà tổng thống bị ám sát không? hehe

    Mọi sự kiện xảy ra đều do một cái gì đó, tuỳ lúc tuỳ thời mà kết quả của nó khác nhau. Nếu tôi cứ lấy tay móc dây đàn, bấm bậy bạ thì nghe không hay nhưng ai dám nói đó không phải là một bài nhạc? Đúng thời đúng lúc thì nó hay, thế thôi.

    Có những cái thoáng nhìn không thấy có sự liên hệ, nhưng trên thực tế thì có. Lấy ông Gió uống cà phê ra làm thí dụ nhé

    Cà phê là một loại hàng hoá có tầm quan trọng lớn. Giá cả của cà phê trên thị trường quốc tế làm ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của rất nhiều người. Cách đây khoảng chục năm, cà phê Việt Nam làm thị trường Mỹ đầy nhóc... xì ke!

    Hả! cà phê hay xì ke? đúng rồi, các bác nghe không lầm, đó là xì ke. Cà phê và xì ke có mối quan hệ mà ít ai nhìn thấy, chỉ có đến lúc nó hiện diện rồi thì mình mới biết tại sao. Đất Nam mỹ, nơi nào trồng cà phê tốt thì cũng trồng xì ke tốt luôn. Khi Việt Nam làm giá cà phê xuống phá kỷ lục, nông dân Nam Mỹ cạnh tranh không lại nên đốn hết cà phê đi mà trồng xì ke. Bị chính quyền gây khó khăn nhưng cứ làm đại còn hơn là chết đói. Thế là xì ke cũng xuống giá theo. Khi cà phê lên giá lại thì xì ke cũng lên theo.

    Đây là phần thú vị. Nếu theo butterfly effect thì sự viêc có thể xảy ra thế này:

    Bác Gió là dân sành điệu nên chỉ uống cà phê loại đặc biệt. Nhờ bác Gió mà chơ bán vượt chỉ tiêu, bán được 10 gói tháng đó thay vì 9. Vì bán vượt chỉ tiêu nên chợ mua gấp đôi tháng trước. Vì chợ mua gấp đôi nên đại lý cũng vượt chỉ tiêu, nhập thêm nhiều cà phê đặc biệt. Các đại công ty loại cà phê thường giực mình vì thằng cà phê đặc biệt đang làm ăn lên. Các đại công ty lên kế hoạch đại hạ giá. Các đại công ty đi Viêt Nam sắp xếp chiến dịch đại hạ giá. Việt Nam cho ra cà phê đầy thị trường. Thị trường bị đọng giá cà phê tuột. Giá cà phê tuột dân Nam Mỵ đi trồng xì ke. Dân bán xì ke làm giàu. Dân xì ke giàu thành mafia. Tổng tống lên múa môi đòi dẹp xì ke. Mafia xì ke lên kế hoạch hạ tổng thống!

    Nếu sự việc xảy ra đúng thời đúng lúc như trên, thì tổng thống bị ám sát bởi ông Gió rồi chứ còn gì nũa! hehe

Cà phê Đen
Trang 16 của 151 Đầu tiênĐầu tiên ... 614151617182666116 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68