Kết quả 911 đến 920 của 1510
Chủ đề: Cà phê Đen
Hybrid View
-
22-10-2013, 04:47 PM #1
Thôi đừng khoc,....có mưa rồi. .. hihi e thích bài hát này lắm. Em phải ráng cày bài này thôi. Thanks sư phụ.
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
23-10-2013, 12:06 AM #2
Người phụ nữ buớc ra ,dáng đi uyển chuyển như một con beo cái ,tia mắt lạnh lùng nhưng rực lửa ,buớc nhẩy đam mê lôi cuốn ,trong màn thấp thoáng một ông mãnh thất tình mắt rươm rướm .Ông còn trẻ quá chưa đủ hào quang để chinh phục mỹ nữ này ,bản tango bất hủ Por una cabeza một điệu múa say đắm lòng người đến từ Buenos Aires trên dòng sông Riva Plata loáng bạc
Guitar phải do dân Argentina chính hiệu chơi mới toát ra đuợc cái nét đó ,những cú vuốt dây thay cho percussion thiệt tình mê mẩn
-
23-10-2013, 12:41 AM #3
Nghe đã thật tự dưng muốn ôm cây đàn
. 3 tuần rồi chỉ tập dây buông p,i,m nay ráp bài mới hay thầy dạy mình chơi tremolo. Mục đích là để tập cho tay phải dẻo. Tạm thời ngón a ít dùng đến.
Bận lòng chi nắm bắt
-
23-10-2013, 03:18 AM #4
Gần đây cứ loanh quanh với mấy việc không tên nên ít có thời gian vào diễn đàn giao lưu với các bác.
Cảm ơn bác tontu đã hỏi thăm ! … hì, tôi thẳng tính nên hay tranh biện lắm đấy. Nhớ trước có giao lưu xướng họạ ở hai diễn đàn, đang vui thì thấy điều bất hợp lý nên không thể không nói. Thế là tôi gây hấn luôn … hehe, mà lại phản pháo cả hai Trang Chủ khả kính mới gay chứ ! Nói vậy thôi, gặp người hiểu lý lẽ mới tranh biện còn không thì muốn nói giời nói bể cũng kệ, bác nhỉ ?
Mấy bài trước bác KT và bác Thợ Điện bàn về linh hồn, rồi bác Dê lại nói về vô thường, tôi thấy việc đó bí hiểm đâu có thể xét đoán đơn sơ như thế được. nếu dễ hiểu thì Đức Phật đã không dạy: “Bất khả tư nghị”.
-
24-10-2013, 12:07 AM #5
Mắt lé kim
Chúng ta rất bất công với những đôi mắt ấy.
Chúng không quá đáng để bị gọi là hiếng, là lác hay là lé. Chúng chỉ hơi hơi lé một chút thôi.
Chúng chưa hẳn thành đôi mắt của một vị danh sĩ nọ để bị nói xỏ xiên thành "thiên hạ đổ dồn hai mắt lại, trung thần chỉ có một ngươi thôi"…
Lé một chút là lé kim, hay lé mại. Chỉ hơi hơi một chút thôi. Những đôi mắt như thế chữa không khó. Đeo một cặp kính đặc biệt có thể chữa được chúng sau một vài tháng. Hai lòng đen của mắt sẽ cùng hướng về một phía. Nhưng như vậy thì cũng chỉ thường thôi. Đa số chúng ta nếu không muốn nói là hầu hết chúng ta đều có những đôi mắt như thế.
Tôi có quen một đôi mắt lé một chút thôi. Người ấy có đôi mắt lé kim. Phải nói lé kim có cái đẹp lạ lùng.
Khi đôi mắt đó nhìn bạn, nó có một nét hiền lành, ngây thơ đến tội nghiệp lạ lùng. Những đôi mắt lé kim chỉ cần nhìn thẳng vào mắt người đối thoại là thấy có một sự dò hỏi, muốn được nghe thêm, hiểu thêm những điều phía bên kia nói, mà không cần phải đặt thành câu hỏi.
Một buổi chiều ngồi trên một ghềnh đá ở một bờ biển tại một quốc gia thuộc nam Thái Bình Dương, tôi mới nhìn thấy chúng. Trước đó, tôi không bao giờ nhìn thẳng vào chúng. Buổi chiều còn một chút nắng. Một chút gió để nhẹ bay những sợi tóc. Tôi không bao giờ nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Chúng tôi còn rất mới, với nhau. Và khi tôi nhìn thẳng vào chúng, có lẽ chủ của chúng hơi mắc cở nên bèn lôi một câu của St Exupery ra nói với tôi: Aimer ce n’est pas se regarder l’un l’autre, c’est regarder ensemble dans la même direction… yêu nhau không phải là nhìn nhau, mà là cùng nhìn về một hướng.
Tôi cười. Người bạn hỏi có phải là tôi cười đôi mắt lé kim của nàng không. Không. Không bao giờ tôi dám làm thế. Tôi rất yêu chúng, và tôi yêu người bạn ấy cũng là vì chúng. Buổi chiều thổn thức trong mầu tím của đầu mùa thu nam bán cầu trước ngày chúng tôi đi học lại. Người bạn trở lại một đại học khác.
Mấy năm sau chúng tôi không còn với nhau nữa. Mais la vie sépare ceux qui s’aiment tout doucement sans faire de bruit… nhưng cuộc đời chia cắt những cặp yêu nhau mà không gây thành bất cứ một tiếng động nào…
Ở cùng một thành phố. nhưng vẫn đầu sông Tương, cuối sông Tương. Thỉnh thoảng thấy nhau trên một hai con đường Sài Gòn. Nhưng cả hai đều tránh nhau…
Đã rất lâu tôi không thấy những đôi mắt lé kim ấy. Ở Mỹ, người ta chữa chúng , không còn bao nhiêu người có chúng nữa.
Họ sai lầm biết là bao nhiêu. Chữa chúng rồi, làm sao có những đôi mắt lé kim để mà nhìn nữa.
Cũng như người ta nhổ những chiếc răng khểnh đi, kẹp chúng lại, niềng chúng lại. Hàm răng có thể thẳng lại, nhưng nét tinh nghich, láu lỉnh của nụ cười có chiếc răng khểnh cũng mất luôn.
Buổi chiều trên ghềnh đá, đôi mắt lé kim ở lại mãi. Đã gần nửa thế kỷ. Đôi mắt với nụ cười, những sợi tóc ngắn lòa xòa trong làn gió biển nhẹ của buổi chiều. Mấy câu của Đinh Hùng:
Tôi nghe em nói bằng im lặng
Bằng dáng nghiêng nghiêng động nét mày
Bằng cả mênh mang chiều lắng đọng
Nụ cười em gửi gió thu bay…
Đôi mắt lé kim ấy đã vĩnh viễn khép lại. Không bao giờ mở ra nữa.
Tôi trở thành một người đàn ông góa bụa. Vì tôi đã vĩnh viễn mất đôi mắt lé kim đó.
Vậy mà đã gần một chục nămLần sửa cuối bởi Thợ Điện, ngày 24-10-2013 lúc 01:13 AM.
-
24-10-2013, 01:39 AM #6
Trời ơi đây chính là đôi mắt đẹp nhất theo quan niệm của em. Nếu nhìn vào đôi mắt này thì nhìn bao lâu mắt cũng ko chớp
Bài rain n tears này tập hơi mỏi tay trái sư phụ ơi hihi đúng tầm phấn đấu của e. Không tập xong không nói chuyện he heTrời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
24-10-2013, 01:44 AM #7
Nó khó chút xíu chỗ chuyển tay nốt đô cao thôi ,ngoài ra vì barre nhiều nên mỏi tay cần nhất đánh giai điệu chính tách ra khỏi bè đệm chứ trộn chung vào là tùm lum đấy
-
24-10-2013, 11:34 AM #8
Chừng 1 tháng tập xong có chậm ko lão ơi hehe. Em mới đánh được dòng 1 thôi mà còn té hoài
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
24-10-2013, 01:20 PM #9
Thêm nữa, một mối tình kết thúc khi chưa kết thúc. Một người có đôi mắt Lé Kim đã để lại trong bác Lâm những rung động. Và giờ đây con tim bác đang thổn thức mỗi khi nhắc lại đôi mắt người xưa.
Thôi thì Aty xin tặng bác đôi mắt hao hao nhé.
Phải công nhận cái kính làm cho hai tròng đen nhìn về một phía hay quá. Aty cũng chỉ thấy qua một lần. Em bé chừng hai tuổi mang nó vì hai con mắt bị Lé nhiều quá. Bẳng đi mấy năm , khi gặp lại thấy mắt em bé đở rất nhiều, nhưng vẫn còn mang cái kiếng dày cộm ấy.
Khoa học kỉ thuật nước ngoài văn minh quá. Họ cho là cái răng khểnh sẽ làm khó cho nguyên hàm răng sau này nên cứ có răng khểnh là a_lê gởi giấy gọi đi nhổ, rồi gắng cái niềng vòng quanh hàm răng. Nhưng khi tháo niềng ra sau chừng hai năm thì hàm răng trông đều như hạt bắp ( hi hi, cũng tốn bộn tiền chứ ). Ở VietNam mình thì em nào có cái răng khểnh sẽ có những nụ cười rất ấn tượng.
Xin thành thật chia buồn cùng bác Lâm nhé. Và em gởi đến bác bài này:
Người đã xa tôi
Người đã xa tôi sao tôi còn mãi tiếc nhớ
Người đã xa tôi sao tôi còn mãi yêu người
Người đã phụ tôi sao tôi vẫn mỏi mong chờ, tàn tạ theo ngày tháng
Ngày còn yêu nhau tôi hay mộng mơ mai sau
Để giờ xa nhau tim vương nặng mối tình sầu
Người đến rồi đi gieo bóng hình mãi chẳng nhòa, hỏi biết đến nào phai
Người ơi người ơi thôi nay đã xa rồi xin chớ tìm lại chi nhau
Tình ơi tình ơi duyên kiếp lỡ làng xin tình đừng đến làm chi
Người ơi người ơi tôi vẫn nhớ kỷ niệm hai đứa ngày còn bên nhau
Giờ đây tìm đâu người đã xa rồi hỏi người còn nhớ hay quên
Tình nào trao nhau thôi bây giờ đã phôi phai
Người chẳng yêu tôi tôi không dám trách chi người
Dù đến đời nhau qua như một thoáng mơ buồn để lại bao sầu đau
Trả lại cho nhau ôi bao lời yêu hôm nao
Để người ra đi thôi không còn luyến lưu gì
Vì chẳng nợ duyên nên duyên ai chẳng bẽ bàng tình thôi đã lìa đôi
Người ơi người ơi thôi nay đã xa rồi xin chớ tìm lại chi nhau
Tình ơi tình ơi duyên kiếp lỡ làng xin tình đừng đến làm chi
Người ơi người ơi tôi vẫn nhớ kỷ niệm hai đứa ngày còn bên nhau
Giờ đây tìm đâu người đã xa rồi hỏi người còn nhớ hay quên
Trả lại cho nhau ôi bao lời yêu hôm nao
Để người ra đi thôi không còn luyến lưu gì
Vì chẳng nợ duyên nên duyên ai chẳng bẽ bàng tình thôi đã lìa đôi
Người đến rồi đi gieo bóng hình mãi chẳng nhòa, hỏi biết đến nào phai
Vì chẳng nợ duyên nên duyên ai chẳng bẽ bàng tình thôi đã lìa đôi ...Lần sửa cuối bởi Aty, ngày 25-10-2013 lúc 12:21 AM.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
24-10-2013, 01:39 PM #10
Hehe đó là bài chia sẻ chẳng phải chuyện tôi đâu ông Tý ạ
Trong thời đại mới, tất cả các nước phương Đông từ Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản đến Indonesia hay Việt Nam thì đề phải nhắm tới phương Tây để tìm giá trị tiến bộ, canh tân và cách mạng. Bài học của Tôn Trung Sơn và Phan Bội Châu qua Nhật Bản, để theo gót Minh Trị quyết tâm tìm kiếm văn minh phương Tây đủ là bằng chứng mạnh mẽ cho Tây học. Lãnh tụ lập thuyết của Trung Quốc Tôn Trung Sơn còn nói: Sách Trung Quốc toàn chuyện hằn thù, cục bộ lạc hậu chỉ có tông tộc mà không có quốc tộc, nên càng đọc ít càng tốt. Không đọc là tốt nhất.
Người Trung Quốc to xác dân số chiếm gần một phần tư thế giới, vậy mà cứ đến ngày Quốc Khánh, người ta lại ôn lại nỗi nhục, cách đó chỉ ít thập niên, người phương Tây còn đặt biển tại vườn hoa công cộng ở ngay Bắc Kinh là “Cấm chó và người Trung Hoa”, có nghĩa là người phương Tây coi người Hoa chỉ ngang con chó.
Ngay cả bây giờ nỗi nhục đó không phải là được gột sạch, các chuyên gia phương Tây dứt khoát: Trung Quốc không bao giờ trở thành lãnh đạo thế giới bởi vì họ không có khả năng sản sinh lý thuyết và tư tưởng.
Những lời trên không phải nói xấu Trung Quốc, mà muốn nói, Trung Quốc một cường quốc về dân số, kinh tế, văn hóa mà còn bị đánh giá thấp như vậy, Người phương Tây thật ra đánh giá rất thấp người châu Á, họ đặt ra các hội thảo các nước Nam – Nam, chẳng qua là tế nhị không muốn gọi thẳng là các nước lạc hậu. Về điểm này triết gia Montesquieu từ lâu đã nói: người châu Á ở xứ nóng, các đầu mút thần kinh đều giãn mỏng, chỉ có thể khéo tay nhưng yếu ớt và lười biếng, không thể có tài năng lớn. Triết gia Hegel còn nói toẹt ra: “Trung Quốc không có sử thi nên không phải dân tộc lớn”. Người Trung Quốc đã không tự ái về việc này mà các cơ quan văn hóa của họ đã đi lùng tìm cả mấy chục năm qua để cứu vãn danh dự, nhưng không tìm thấy.
Chính thức về nghệ thuật, thời Nhà Thanh đã tiếp xúc với phương Tây, Từ Hi Thái Hậu nuôi một số đông họa sĩ trong cung, ăn cơm vua mấy năm liền nhưng không vẽ được một bức chân dung nào ra hồn, lúc nào cũng biện hộ “thần đang muốn vẽ cái thần của bệ hạ”. Thần thái ư? Dầm dề tháng này qua tháng khác đâu có vẽ được. Trong khi đó vào một buổi chiều, Từ Hi Thái Hậu mời dăm họa sĩ phương Tây đến. Họ hoàn thành các bức chân dung ngay tắp lự với hình họa vững chãi và mầu sơn dầu lộng lẫy. Thái Hậu thích tất cả các bức chân dung đó. Trời ơi, hãy so sánh đi, hàng trăm họa sĩ quê âm lịch vẽ vài năm với lối mực đen thủy mặc không vẽ song một bức chân dung bắt mắt. Vậy mà chỉ trong một buổi chiều họa sĩ dương lịch đã vẽ ngon tất cả.
Về âm nhạc khi dàn nhạc của châu Âu vào cung tấu Mozart cho vua Trung Quốc nghe, thấy vua bảo: nhạc của quí quốc nghe tầm thường quá, nhạc của chúng tôi là tiên nhạc, thánh nhạc. Nói rồi vua dẫn cả quan khách châu Âu vào một cái phòng treo những tấm đá. Người chơi cầm cái búa gõ vào vang lên những tiếng trầm đục âm u. Người phương Tây chỉ còn biết lắc đầu về thứ âm nhạc không có bản nhạc và vẫn đang còn ở trình độ tiếng động mọi rợ.
Có một điều chắc chắn: không văn nghệ sĩ nào của Âu Mỹ thèm khát các giải thưởng văn chương nghệ thuật của châu Á. Trái lại, hầu hết tất cả văn nghệ sĩ châu Á đều mong gặt được giải thưởng của phương Tây.
Với người phương Tây, nghệ thuật phải hoành tráng là tiêu chí bất khả cưỡng đầu tiên. Tất cả các thi hào, văn hào, nhạc sĩ thiên tài thì tên tuổi chỉ được gắn với tác phẩm lớn, nếu không phải mang tính lập thuyết. Hommer vĩ đại vì tên ông gắn với hai trường ca Illiard và Odyssey. Goethe với Faust. Byron với Đông Joang. Nhạc sĩ thiên tài Mozart hay Beethoven thì phải là những bản giao hưởng. Johann Strauss nổi danh với bản Đa-nuýp xanh có nhiều khúc biến tấu. Trước khi đi tới giao hưởng, các nhạc sĩ buộc phải làm quen với việc sáng tác mở rộng chủ đề thành biến tấu (variation). Đó cũng là khả năng tiến triển kiến trúc của lý trí nhà nghề. Với người phương Tây, không chuyên nghiệp, không có khả năng triển khai bằng lý trí thì không đáng gì cả.
Những bài thơ Đường ngắn tũn cực hay ư? Họ không coi là gì mà chỉ coi là “những mảnh vụn lấp lánh” vì ở đó đâu có thể hiện sự kiến tạo bằng lý trí?! Chỉ cần một cuốn Tây Du Ký đồ sộ của Ngô Thừa Ân, người ta sẵn sàng đặt nó lên đầu cả vạn bài tứ tuyệt. Và bây giờ hãy đếm thửng tưng đi, trong cả vạn bài thơ Đường có còn kết tinh lại được trăm câu thơ hay không?
Nhà Thơ Xuân Diệu nói một câu rất hay: Rút cục thơ là trí nhớ. Nghĩa là thơ có hay hoặc không, liệu sau thời gian nó có đọng lại trong trí nhớ của người ta? Triết gia Hegel nói: “Thơ hơn hẳn các loại hình nghệ thuật chỉ vì nó có triết lý cao nhất”. Hầu hết những câu đáng nhớ trên đời đều phải mang nội dung của triết lý, chẳng hạn với thi hào Nguyễn Du (sở dĩ ông được coi là thi hào vì có Truyện Kiều lớn, dù có đi chép, sao chế lại vẫn hơn thơ lẻ), câu thơ “Trăm năm trong cõi người ta/ Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau) có khi là câu được trích dẫn nhiều nhất. Rõ hơn là thi sĩ Tản Đà
Dân hai nhăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con
Chắc hẳn là triết lý phản tỉnh dân tộc có giá trị có lẽ còn hơn tất cả thơ của ông cộng lại.
Thơ của Việt Nam lâu nay là không có tư tưởng, là không thể vượt tầm, trong vài chục năm ngót 99% nhà thơ vẫn bò lê bò càng xếp vần uốn chữ, cho dù có nhiều đại ca được giải cao còn thú nhận “chúng ta là tép”. Đó là sự thú nhận ở tư tưởng chứ không phải ở câu vần hay cảm xúc. Nếu chúng ta tiếp tục làm thơ bằng cảm xúc thì mãi mãi chỉ là thứ học mót mảnh vụn thơ Đường không xong. Trung Quốc mới đây có hai giải Nobel văn học vì họ đã bỏ thơ ôm lấy tiểu thuyết chứ không phải bấu lấy vài câu lấp lánh của thơ.
Cà phê Đen
Đánh dấu