Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà phê Đen - Trang 68
Close
Login to Your Account
Trang 68 của 151 Đầu tiênĐầu tiên ... 1858666768697078118 ... CuốiCuối
Kết quả 671 đến 680 của 1510

Chủ đề: Cà phê Đen

  1. #671
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bác Phi tối nay có thời gian lên CXQ chỉ cho em vài nước sát công nhe bác.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  2. Thích PhiHuong, Bến Tre, trung_cadan đã thích bài viết này
  3. #672
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hì hì uống đến mềm môi vào đọc com ông Phi lại thấy buồn cười .Ra ông ấy chê mình là phường giả trá ,biết đâu rằng nghề chơi sênh phách tôi đã liệt ông vào mức Bá nhỡ trong Chùa Đàn Hay như lời bài Truơng Chi
    lời ca có thể xuống lệnh cho loài người. Vượt lên bực nữa thì thông cảm với gỗ, đá... Nhưng cái bực siêu phàm của âm thanh chính là yên lặng hoàn toàn để cho ý nhạc có thể vượt thời gian mà rung cảm cùng kiếp trước, kiếp sau, bỏ không gian mà hòa vào vũ trụ. Ngày xưa, Sư Khoáng chọc mắt cho mù, gẩy đàn mà khiến được gió mưa, thế mà chưa kiềm được thất tình cho nên đến chết vẫn chưa đạt được đích.........

    Tiếng hát cất lên. Giọng chàng dẫn nhạc, vạn vật phụ họa vào lời ca. Trên đỉnh núi, chàng đang nghĩ tới trùng dương: nhạc vội ngân ra như sóng bể, lời chim, tiếng gió dạt dào như từng đợt thủy triều. Chàng mơ trăng: nhạc dịu xuống cung Hồ, lời chim, tiếng gió lung linh như từng miếng trăng vàng long lanh bãi cát. Ý chàng vụt găng lên: nhạc nhọn hoắt như gươm đao, con hổ trắng thôi uống nước, bốn chân bám chặt xuống đất sỏi mà ngửa mặt gào trời...

    Hê hê cỡ ông thì phải nghe đệ nhất cầm thủ trình diễn Chopin trong Nocturn sau .Những bài Dạ khúc thế này cả thế kỉ mới có đuợc vài người chạm tới cái thần Bà Maria Joao Pires là một .Phần trình diễn dành ông nhận định

  4. Thích tamthaplucke, ChienKhuD, PhiHuong, Bến Tre, Aty, trung_cadan đã thích bài viết này
  5. #673
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bài này bạn hiền CKD đã post rồi nhưng hôm nay thấy lại thấy thích quá, mời các bác cuối tuần nhé.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  6. Thích LêMinhKhuê, Thợ Điện, ChienKhuD, Bến Tre, PhiHuong đã thích bài viết này
  7. #674
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    836
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Hì hì uống đến mềm môi vào đọc com ông Phi lại thấy buồn cười .Ra ông ấy chê mình là phường giả trá ,biết đâu rằng nghề chơi sênh phách tôi đã liệt ông vào mức Bá nhỡ trong Chùa Đàn Hay như lời bài Truơng Chi
    lời ca có thể xuống lệnh cho loài người. Vượt lên bực nữa thì thông cảm với gỗ, đá... Nhưng cái bực siêu phàm của âm thanh chính là yên lặng hoàn toàn để cho ý nhạc có thể vượt thời gian mà rung cảm cùng kiếp trước, kiếp sau, bỏ không gian mà hòa vào vũ trụ. Ngày xưa, Sư Khoáng chọc mắt cho mù, gẩy đàn mà khiến được gió mưa, thế mà chưa kiềm được thất tình cho nên đến chết vẫn chưa đạt được đích.........

    Tiếng hát cất lên. Giọng chàng dẫn nhạc, vạn vật phụ họa vào lời ca. Trên đỉnh núi, chàng đang nghĩ tới trùng dương: nhạc vội ngân ra như sóng bể, lời chim, tiếng gió dạt dào như từng đợt thủy triều. Chàng mơ trăng: nhạc dịu xuống cung Hồ, lời chim, tiếng gió lung linh như từng miếng trăng vàng long lanh bãi cát. Ý chàng vụt găng lên: nhạc nhọn hoắt như gươm đao, con hổ trắng thôi uống nước, bốn chân bám chặt xuống đất sỏi mà ngửa mặt gào trời...

    Hê hê cỡ ông thì phải nghe đệ nhất cầm thủ trình diễn Chopin trong Nocturn sau .Những bài Dạ khúc thế này cả thế kỉ mới có đuợc vài người chạm tới cái thần Bà Maria Joao Pires là một .Phần trình diễn dành ông nhận định
    Ông Thợ đánh giá tôi cao quá rồi, chỉ là thỉnh thoảng buồn nghe lại mấy bài nhạc vàng xưa rồi nhận xét lăng nhăng thôi. Bài Dạ Khúc nghe êm đềm như sóng biển lúc bình minh, Trong cái êm đềm đó thiên nhiên như bừng vươn dậy mơn mởn sắc mầu, và rồi … chìm dần … chìm dần như đi vào trong cõi mộng…

  8. #675
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    836
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Aty Xem bài viết
    Bác Phi tối nay có thời gian lên CXQ chỉ cho em vài nước sát công nhe bác.
    Buổi tối rôi hay lấy xe đạp đi dạo, thay cho việc tập thể dục bằng đi bộ.
    hì, có việc đi xe đạp thì không thấy gì, chứ đi loanh quanh muốn bao giờ về thì về, rất khoái !
    Nếu về sớm thì tôi ngó vào xem, không hẹn trước.

  9. Thích trung_cadan, ChienKhuD, Aty, Thợ Điện, Bến Tre đã thích bài viết này
  10. #676
    Ngày tham gia
    Jun 2013
    Bài viết
    42
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hồi xưa khi 19t mình cố học đàn Ghita chỉ đánh được mỗi một bài : Như cánh vạc bay của Trịnh Công Sơn , rồi khi mới đánh show lần đầu tiên đã cưa được 4 cô cùng khóa một lúc ... he he he .... sợ quá không học thêm nữa .
    Thế mới biết , đời nghệ sĩ là bay bướm lắm he ..!
    Lần sửa cuối bởi memnewbie, ngày 07-09-2013 lúc 10:31 PM.
    Ngậm ngùi quá - ba tiếng : Quê Hương Tôi

  11. Thích trung_cadan, Bến Tre đã thích bài viết này
  12. #677
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Híc, hôm nay bị đập 3 ván không trở mình được. Thua gì tệ quá .
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  13. Thích trung_cadan, Bến Tre đã thích bài viết này
  14. #678
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông Phi vốn là dân chơi ,tặng ông phải tặng đồ chơi chứ tặng đồ dùng thì kém quá chỉ tổ ông khinh cho .Mời ông nghe Dạ Khúc của Schubert với tiếng hát số 1 của các phòng trà Sài gòn xưa cũ như Đêm mầu hồng ,Queen Bee



    Nghe Huơng xưa buồn quá ông ạ .Ngày truớc ở truờng Luật có con bé tên Chiêu Hoàng hát bài này .Sinh viên tụi tôi mê mẩn yêu thầm nhớ trộm nó đến tê người



    Chép lại Chùa Đàn lúc Bá nhỡ đi mời cô Tơ về hát để mong cậu Út vơi đi nỗi sầu vắng bóng hồng nhan tri kỉ .Mời ông thuởng lãm giọng văn cao kì cốt cách khinh bạc trần đời của người viết bút kí đệ nhất tiền chiến


    Sớm ngày sau, sau tuần nước, lại có cơm rượu bưng ra nữa. Cô Tơ xin phép ăn riêng ở nhà ngang. Lúc Cô Tơ trở lên thì Bá Nhỡ đang ăn tráng miệng, nhồm nhoàm nói: “Vậy hôm nào Cô lên được ấp chúng tôi, xin Cô nhất định cho để chúng tôi cho người về đón.”
    Cô Tơ cười nhẹ và khoan thai nhắc đúng lại những câu hôm qua đã nói với ông khách. Cô thêm: “Chẳng mấy khi ông lần về đây tìm chúng tôi, thực là quý hoá quá. Không nhận được nhời với ông lên hát trên ấp, thật là phụ cái bụng quý của người tri âm lắm. Nhưng không thể làm sao được. Ông miễn chấp cho.” Bá Nhỡ chào ra về, bụng nghĩ có lẽ Cô Tơ không nhận nhời ngay vì chưa có người kép nào xứng đáng để cùng lên ấp, đi với người đàn kém sợ phí tiếng đi. “Thì ta sẽ làm người kép đó trong một buổi chứ sao. Ta không rõ ngón đàn ngày trước của ông Chánh Thú chồng cô ta ra sao, nhưng Bá Nhỡ này có cầm đến cây đàn đáy thì cũng không đến nỗi là những tiếng bật bông. Rồi xem. Có lẽ ta đánh đàn đáy vào hôm đó. Đỡ được một tay kép ngoài. Cuộc vui sẽ thân mật hơn, Và ý Cậu nhà cũng chỉ muốn ít người thôi.” Trên con đường trở lại Mê Thảo, người quản ấp vui tươi như hôm vừa rồi thấy Cậu Lãnh đòi uống lại.
    Một tháng ròng, Bá Nhỡ cho đón một người kép nghiện về ấp để luyện lại ngón đàn đáy, cung đốn thầy đàn quá là phụng dưỡng cha già, chỉ đinh ninh hễ thành thuộc hết cái bí mật của nhà nghề khi đã ghim được rồi, là sẽ hạ sơn đón Cô Tơ mà xóng tơ mình với trúc người, – ít ra là một lần này – để Cậu Lãnh có dịp đầu thai lại vào đời sống.
    Mà tập đàn đáy đến như Bá Nhỡ thì tức là cướp cả nghề của kép nghiện đấy. Bá Nhỡ không thèm buông một tiếng tơ nào. Đã bấm đến tiếng đàn nào thì tiếng đàn ấy cứ chín nục đi. Không một chữ nào sượng. Tưởng có đi đàn thờ ở một cửa đình nào, thì ông thần làng lấy giải cũng không bắt được Bá Nhỡ đàn lỗi ở bất cứ khổ nào. Trông Bá Nhỡ thắt cổ chó mỗi lúc nối dây, xinh đáo để. Mà người tỉ mỉ đến thế là cùng. Không một bộ phận cỏn con nào của nhạc khí lôi thôi kềnh càng ấy mà Bá Nhỡ không thuộc. Không nói gì đến cái quá giang cái thú của đàn, đến như cái mõ phím đàn, cái vú đàn, Bá Nhỡ cũng tò mò đến. Thế rồi những ngón đàn như vê, lẩy, chụp, vuốt, nhấn, những tiếng thoảng, những chỗ xoè, Bá Nhỡ đều nhập tâm cả coi cũng như là công việc sổ sách hàng ngày trong ấp tằm.
    Bá Nhỡ đi bào lại một cây đàn đáy cũ, thành bằng gỗ trắc đã lên nước, tang bằng gỗ ngô đồng Chiêm Thành. Gỗ mặt đàn in sâu những thương tích của nghề do cái đầu gảy muôn thuở của cao bực tiền chủ đàn đã cẩn mãi vào tang. Bá Nhỡ lìa Mê Thảo, ôm cây đàn cũ ấy về quê Nhộn.
    Lần này, gặp Cô Tơ, Bá Nhỡ nói ngay: “Có lẽ Cô sợ không có người đàn nên lần trước, thỉnh Cô, Cô không chịu đi. Lần này tôi đem luôn cả đàn xuống, đàn thử Cô thẩm âm mấy khổ, hễ Cô thấy không đến nỗi sượng lắm, thì Cô nhận lời mời nhé!” Thế là ngồi vặn trục, thử lại dây, Bá Nhỡ đàn luôn.
    Tùng tung tếnh, dênh dênh a dênh
    Tùng tung tùng tung tùng tếnh tùng tung tụng, tung tùng tếnh tùng tênh tùng tung (xoè)
    Tùng tếnh tang tùng tang, tùng tang tếnh tang
    Tếnh tênh tang tùng tếnh tênh tang
    Tếnh tùng tếnh tênh tang
    Tùng tếnh tùng tênh tang (xoè)
    Đầu tiên, Cô Tơ còn bỡ ngỡ với những tiếng đàn mà đến mấy năm nay Cô coi như là việc cổ tích đã cất vào cái tủ mọt nào rồi. Ông Chánh Thú chết, Cô liền không cho tai mình nghe bất cứ tiếng đàn nào của người đàn ông nào. Cô chưa hết ngẩn ngơ thì Cô đã phải chú ý đén ngón đàn khuôn của ông khách. Những chỗ buông bắt, sao mà giống cái nghệ thuật ngày xưa của ông Chánh Thú đến thế. Miệng Cô mấp máy, cổ họng muốn dặng hắng, Cô muốn hít hơi cho đầy hai lá phổi. Cánh mũi cô phập phồng nhẹ, Cô muốn hát vo theo những khổ đàn của Bá Nhỡ cứ như thấm mãi vào người. Cô muốn quỳ xuống mà lạy tổ muôn lạy và hối vì đã có ý muốn giải nghệ. Bá Nhỡ để nằm cây đàn xuống giường, đầu dọc đàn đụng vào tà áo người chủ nhà goá. Cô Tơ nhích ra, thở dài.
    - Cô có thể cùng đi với tôi lên trên ấp ngay giờ chứ?
    - Biết nói thế nào cho phải với ông bây giờ. Chúng tôi cũng chẳng lấy làm cao quý gì cho lắm để ông phải vời đến mấy lần. Ngày trước thì lại chẳng được gặp những bực như ông cho. Tôi không thể nào đi hát được nữa ông ạ.
    - Đàn tôi còn non, Cô sợ tôi không ghim nổi chăng?
    - Không phải. Đàn ông chín lắm. Nghe đàn của ông, đến người đá cũng phải bật ra tiếng hát. Tôi nói thực đấy ông ạ.
    - Vậy sao Cô không chịu nhận nhời mời? Phách, tôi chắc Cô không quên được rồi, dẫu có bỏ lâu ngày đến đâu đi nữa. Hay là Cô chưa được khỏe?
    - Thưa ông, tôi không đau ốm gì cả. Thôi ông chịu phiền vậy. Để tôi cho tìm một người bạn tôi ở thôn dưới về ấp hát hầu các ông nghe vậy. Cũng gần đây.
    - Nếu Cô không nhận nhờ cho thì Cậu Lãnh chúng tôi cũng không dám phiền đến ai. Nếu Cô ngại điều gì, thì chỉ dám phiền Cô cất công đi cho một lần này thôi. May ra mà Cậu Lãnh tôi khỏi được, thì chúng tôi chịu ơn Cô nhiều lắm.
    - Nghe hát, khỏi được! Khỏi gì ạ? Ông nói thêm cho chúng tôi rõ.
    Bá Nhỡ liền đem tình cảnh ấp Tháo và bệnh tình chủ ấp kể tường tận cho người đào nương nghe. Cô Tơ lấy làm suy nghĩ quá.
    - Thế này ông nhá. Đáng nhẽ thì chúng tôi cũng không nói ra. Vì nó là một câu chuyện kín ở trong nhà, riêng đối với một người đã khuất. Nhưng ông đã đem việc trên ấp mà kể cho chúng tôi nghe, chúng tôi cũng không dám giấu ông về cái tâm sự của tôi nữa. Và khi tôi thuật xong ông nghe rồi, ông đừng nhắc lại chuyện lên hát trên ấp ông nữa nhá!
    - Xin Cô cứ kể cho nghe đã.
    - Đây là một câu chuyện nhà, tưởng không bao giờ có thể bận đến ta ông. Số là lúc ông Chánh nhà chúng tôi nằm xuống, vợ chồng thương yêu nhau quá mà không làm thế nào để cưỡng lại được mệnh giời, chúng tôi có thề độ với nhau một câu. Là vắng chồng rồi thì thề không uốn một tiếng hát nào cho thiên hạ nghe nữa, trừ phi… trừ phi lại có người nào dám cầm đến cây đàn đáy cũ của chồng tôi mà đàn lên lúc tôi gõ. Lắm lúc nhớ tiếng hát mình quá và lại thêm công việc nhà nhiều khi thiếu sự chi dùng, chúng tôi cũng có ý rời quê lên tỉnh để dọn nhà hát lại. Nhưng cứ nghĩ đến nhời thề đối với cây đàn của chồng mà lại không nỡ, mà lại không dám…
    - Tôi ngắt Cô một chút. Thưa Cô, tôi tuy không tài giỏi, bằng ai, nhưng tôi dám đàn vào cây đàn của Ông Chánh Thú. Ít ra là một lần trong đời tôi. Tiếng đàn hay hay không hay là ở ngón đàn của người đánh chứ có phải là của riêng nhạc khí đâu. Nếu có chiếc đàn của ông Chánh đấy, xin phép Cô cho tôi thử một vài khổ, xem nó khó khăn đến thế nào.
    - Ông để tôi nói tiếp. Nguyên cây đàn đó hình như có phù chú yểm bùa biếc gì ấy. Tang đàn làm bằng nắp ván thôi cỗ quan tài một người con gái đồng trinh. Hồi còn mồ ma nhà tôi, cái đàn ấy cũng đã sinh ra nhiều chứng lắm rồi. Về sau này, cứ vào những đêm tối giời, thành đổ mồ hôi cứ vã ra như tắm và thùng đàn phát lên những tiếng thở dài và vật mình vật mẩy với bức vách, cứ lủng củng suốt đêm. Thấy thế mãi rồi nó cũng quen đi, chứ mấy lúc đầu, tôi sợ lắm. Vả chăng, vì có sự nhớ thương mà rồi cũng đỡ cái nỗi kinh hãi đi.......



  15. #679
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông Gió ông Kt và các ông khác .Hôm nay đuợc biết có quán cà phê Cộng ở Hà nội tôi thèm đuợc đến đó uống cà phê với các ông quá mà chẳng có cách nào đành gửi các ông một bài thơ nhặt đuợc


    “Em ơi! Buồn làm chi?
    Anh sẽ đưa em đến Cà Phê Cộng,
    Để nhớ lại một thời ta đã sống.
    Ta sẽ ngồi trên chiếc ghế vải dù
    Làm theo kiểu ghế xích đu
    Ngắm những bức tranh một thời khói lửa
    Những bức tranh không đâu còn nữa
    Ngắm chiếc bàn củ kỹ gỗ nâu
    Và ta sẽ nhìn thật lâu
    Những cuốn sách đã đi vào dĩ vãng
    Những khẩu hiệu đã đi vào quên lãng
    Những con người ta đã tôn thờ
    Mà nay chỉ còn thấy trong mơ
    Mỗi khi ta ngược về quá khứ.
    Em ơi! Em bằng lòng chứ?
    Ngồi bên anh với tách cà phê
    Thấy mình nửa tỉnh nửa mê
    Nhấp từng giọt đắng nhớ về ngày xưa.”

    Một người có nickname Ghiencafe viết:

    “Với một không gian không rộng lắm, nhưng vẫn đủ mang lại cho bạn sự thoải mái. Cộng là sự hoài niệm về một Việt Nam chiến tranh năm nào với ghế vải dù, hay hoa văn của những chiếc chăn Tàu sặc sỡ. Bạn ngồi nhâm nhi ngụm cafe (được pha khá chuẩn, thơm nồng), và… có rất nhiều cái để ngắm: những bức ảnh lịch sử, mô hình máy bay, những dây điện được mắc cách tường bằng những quả sứ nhỏ xíu… tất cả, hết sức giản dị mà sinh động. Những ấn tượng ấy, giúp cho chúng ta nhớ mãi về một thời chiến đấu kiên cường và hào hùng của các thế hệ cha ông..”


    Một dân ghiền café khác viết trên tường facebook:

    “Bước chân vào quán cà phê, bạn sẽ ấn tượng ngay với không gian xưa cũ của quán, nhưng cũng toát lên vẻ trẻ trung rất xì tin, chẳng thế mà các teen sành điệu Hà thành rất thích chọn Cộng cà phê làm điểm hẹn tán gẫu.

    Quán bé như bao diêm, thêm một phần gác khá nhỏ ngồi bệt bên trên. Bức tường để mộc, sơn vôi trắng với đường vân gồ gề, sàn nhà ốp gỗ mộc, bộ bàn ghế nâu trầm cũ kỹ. Trang điểm cho quán là những đồ vật hết sức đơn sơ nhưng rất ấn tượng, nào là mô hình máy bay, những cuộn chỉ cắm trên tường, những con ốc vít điện từ ngày xửa ngày xưa... tất cả tựa như một bức tranh sắp đặt đậm chất teen tinh nghịch

    một câu thơ nghịch ngợm, và rất có duyên thành câu "Ngồi im... toàn thắng ắt về ta" của café Cộng!

    Nói gì thì nói, đây là câu thơ Yoga, câu thơ Thiền xuất sắc mà chỉ có Cộng mới sáng tạo ra. Tiến lên là “động” mà càng động thì càng tan, chỉ có sự yên lặng tuyệt đối bằng cách ngồi im mới có thể hóa giải mọi thứ tục lụy trên đời. Biết bao nhiêu thiền sư đã theo đuổi lý thuyết này nhưng Cộng là người chuyển đổi hoàn hảo nhất vào một câu thơ được nhiều người biết. Biết, nhưng dĩ nhiên không có gì hay.

    Câu thơ khô khan sắt thép không có gì hay ấy qua tay café Cộng bỗng dưng trở thành công án Thiền, và hơn thế nó làm cho người ta mỉm cười, yên ổn với cái tâm không động đậy.

    Tuy nhiên không phải ai cũng thích sự thâm trầm ấy,

  16. Thích PhiHuong, tamthaplucke, Bến Tre, roamingwind, Aty đã thích bài viết này
  17. #680
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hay quá, tới mức không dám com gì luôn ác ạ.
    Hôm nay thua nhiều ván cờ quá, nhưng không thấy buồn chút nào. Học thêm 1 điều là phải cẩn thận đừng để mất quân khơi khơi. Đành phải nói lên lời xin lổi, cho bản thân và đến..... .
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  18. Thích PhiHuong, Bến Tre đã thích bài viết này
Cà phê Đen
Trang 68 của 151 Đầu tiênĐầu tiên ... 1858666768697078118 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68