Kết quả 101 đến 110 của 1510
Chủ đề: Cà phê Đen
-
01-03-2013, 02:36 PM #101
Chết cha không biết ông này mê kiosk hay là mê cô bán cafe rồi. Cái gì lúc đầu đắng thường lúc sau trở nên ngọt à. Nguy hiểm
.
Kỹ thuật lip reading này hay đó. Xem phim trinh thám các thám tử đẳng cấp đều có khả năng này. Khi quan sát đối tượng ở rất xa (bằng ống nhòm) hoặc xem lại camera không có âm thanh họ có khả năng hiểu người khác nói gì. Tôi cũng bị điếc một bên (giảm 40% thính lực tai phải) do hồi nhỏ bị viêm tai giữa mà gia đình không có tiền chữa trị. Mỗi lần cãi lộn bà xã thường nói tôi khôn vì chửi tôi tôi cũng không có nghe. Khà khà.Bận lòng chi nắm bắt
-
01-03-2013, 02:59 PM #102
hihi ... không đâu bác Đ ơi kiếp này tôi đã có có đối thủ rồi. Bá Nha gặp Tử Kỳ. Cá gặp cần câu. Có trả vai gì đợi kiếp sau (không biết câu thơ đọc ở đâu của ai). Mà kiếp sau cũng bị đặc cọc rồi
.
Thường đứa con nít điếc từ nhỏ không nói được, vì không hề nghe âm thanh để bắc chước nói. Thành ra điếc từ nhỏ đa số là câm luôn. Cô nay nhờ được đều trị mà tránh câm. Tôi nghĩ 16 năm đó chắc phải khó nhọc lắm. Phải bỏ công sức và nghị lực lắm mới vượt qua. Mến cái nghị lực đó.
Mỗi lần cãi lộn bà xã thường nói tôi khôn vì chửi tôi tôi cũng không có nghe.Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 01-03-2013 lúc 03:03 PM.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
02-03-2013, 04:02 AM #103
Tai bác D điếc ấy là phúc lắm vì bác không phải đi rửa tai như chàng Sào Phủ năm xưa lỡ nghe chuyện của gã hứa Do .Thôi ! Đời toàn chuyện tầm phào nghe làm gì bác
Ông Gió cái cần luyện là sức chịu đựng chứ không phải thể lực .Ông nên đi với đoàn chớ đi một mình vì chưa quen .Khi đi nhớ report travel.state để nhỡ có ma nữ nào quyết lấy ông làm chồng thì chính phủ còn đi cứu
Làm một passport khác 1 dùng cho ra vào cửa khẩu (cái này phải cất kĩ ) 1 dùng cho thuê muớn khách sạn ( lỡ nó có giả bộ làm mất vòi tiền mình thì cũng không sao, tốt nhất là dùng passport card là tiện nhất
Nepal thì ok nhưng tôi không nghĩ ông có thể vào Tibet trong một vài tháng tới .Tới Tibet phải đi đuợc Amdo và xứ Kham hay chiêm ngưỡng núi Kailash chứ loẹt quẹt ở Lhasa xem mấy cái tuợng với lại xoay Prayer Wheel thì chán chết
-
02-03-2013, 06:11 AM #104
Dạ biết bác Lâm. Nhất là cơ tim (cardiovascular), ngại nhất là bên đó sẽ lên 3000 - 4000 mét. Ít không khí trái tim ngừng đập thì hỏng to.
Ông nên đi với đoàn chớ đi một mình vì chưa quen ..
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
02-03-2013, 06:20 AM #105
Chào cả nhà
Mới dùng cơm xong tranh thủ vài phút ghé đây chơi tí xíu
Ly cà phê có đắng cỡ nào đi nữa, một khi em "chân dài", mặc "bikini", "ngồi lên đùi khách", tay trái quàng ra phía sau rồi vòng lên đằng trước đút nho vào miệng. Tay phải thì đút ly cafe cho khách uống. Hỏi ông khách thấy đắng hay thấy ngọt? hihi.
Nhân câu chuyện của bác D chia sẻ, mình chợt nhớ tới câu chuyện của ông anh họ bên mình. Để kể các bác nghe rồi nhận xét ra sao nhé...hihi.
Cách đây cũng không lâu lắm, ông anh họ về VN chơi và dắt theo con vợ về nhà bà má chồng. Khi về được mấy hôm thì đứa em trai dẫn ông anh họ đi uống cafe tại một quán "mát mẻ". Hai anh em ở đó chơi tới chiều mới về tới nhà
Khi về tới nhà, con vợ hỏi ông anh đi đâu mà sao về muộn vậy? Ông anh vốn tính ham vui, vả lại qua Mỹ đã lâu nên thấy chỗ nào vui chơi là nhào vô liền...hihi.
Sau một hồi con vợ vặn hỏi, mới phát giác ông em ruột dẫn ông anh đi uống cafe. Con vợ bực tức TÁT một cái như "trời giáng" vào mặt ông chồng, ông chồng ngã dúi dụi, im re không nói được câu nào. Điều đáng nói ở đây là con vợ TÁT thằng chồng trước mặt bà MÁ CHỒNG. Bà má chồng chỉ biết há hốc mồm nhìn đứa con dâu.
Ông anh kể chuyện đó cho nhà tôi nghe. Tôi nghe xong thì giận lắm, và cũng trách ông anh sao lúc lấy không tìm hiểu kỹ tánh tình cô đó dữ hay hiền ra sao? hihi. Ông anh bảo lúc trước "nó" cũng dữ như vậy đó, nhưng không ngờ tưởng lấy về từ từ cảm hóa "nó". Ai dè làm bia đỡ đạn luôn...hihi.
Ông anh kể hôm đó hai anh em chỉ uống cafe thôi, chứ không có "mục kia", con vợ tưởng chồng đi "ăn bánh" nên đánh phủ đầu trước mặt bà mẹ chồng...hihi.
Ông anh họ mình thì chỉ có mỗi tội thích vui thôi, chứ hiền như cục bột vậy. Anh làm kỹ sư hóa học cũng kiếm khá tiền, đã thế ban tối lại làm thêm cái chân bảo vệ, nên đời sống cũng khá. Ai dè lấy phải con vợ vừa "ít học", lại vừa "dữ"...nên chịu đòn no.
Các bác cũng dã thấy đó...bên mẽo chuyện con vợ "bợp tai" thằng chồng cũng chẳng phải là hiếm...hihi. Thằng chồng lớ ngớ bợp tai con vợ thì 911 ngay...hihi.
Bởi vậy mới có công thức của mấy bà: Quyền EM + Quyền Con > Quyền Anh. Khi hai quyền hợp lại thì quyền ANH (thằng chồng) ra đường ở.
Nếu như các bác thì xử con vợ ra sao? Mình dừng tại đây để tối về talk tiếp.Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
02-03-2013, 06:57 AM #106
Cái này không được bác Tôn ơi. Chồng không phan vợ và vợ không tát chồng. Cái clause đó phải có trong contract.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
02-03-2013, 08:13 AM #107
Ngày truớc lúc còn sinh viên tôi gặp một quyển sách có cái tựa hấp dẫn quá .Ca khúc cho quán cà phê buồn Tôi run run mua về để dành tới cuối tuần nghỉ làm mới dám coi ,chỉ dám liếc liếc vài dòng đầu thôi .Thấy nói thị trấn tỉnh lẻ ở Georgia buồn bã ảm đạm ,dân trong thị trấn hầu như biết nhau ,thành phố nhỏ lắm đi dăm phút đã về chốn cũ .Mê quá ,cái bìa nó nè
Mẹ ơi về coi thấy vợ chồng nó trong đó đánh nhau tối ngày .Con vợ to con treo bao cát dưới bếp đi ra vô nấu ăn khi thì đấm , chân thì đá ,mục đích là lúc đánh thằng chồng cho nó đau thấm đòn
Thằng chồng thì nhỏ con nên mỗi khi sắp đánh nhau bôi mỡ vào người để con vợ không vồ đuợc ,thoát thân cho nhanh .Truyện rất chán và buồn cười nhưng hai mươi năm sau coi lại thì hay thiệt
-
02-03-2013, 09:57 AM #108
Làm tôi nhớ tới cậu mợ 4 của tôi. Mợ 4 cao to cậu 4 thì có tí xíu. Mỗi lần 2 vợ chồng gây lộn là đóng cửa kín bưng. Mẹ tôi mới kêu ba tôi sang can ngăn kẻo cậu 4 đánh chết mợ 4. Ba tôi sang nhà cậu mợ nhìn vào khe cửa lắc đầu quây về nói với mẹ tôi: "Khỏi can. Chị 4 đang nện anh 4 tơi bời". Hai người họ là trí thức hẳn hoi mà vẫn thượng cẳng tay hạ cẳng chân vậy đấy.
Cách đây 10 năm mợ chết vì ung thư gan để lại mình cậu gà trống nuôi con cho tới giờ.Lần sửa cuối bởi ChienKhuD, ngày 02-03-2013 lúc 10:01 AM.
Bận lòng chi nắm bắt
-
03-03-2013, 01:47 AM #109
Nhân câu chuyện của bác D kể, làm mình nhớ tới một câu chuyện vui khá thú vị do Đại Đức Thích Nhật Từ chia sẻ. Câu chuyện kể về một anh chàng lấy phải bà vợ "dữ".
Có một cặp vợ chồng nọ, ông chồng là người rất hiền lành. Bà vợ của anh là một người rất là dữ. Khổ nỗi nếu cứ cãi nhau hoài thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Bà vợ đánh anh ta tối ngày. Ông chồng không muốn người ngoài cho rằng anh ấy nhu nhược, lấy phải bà vợ dữ.
Suy nghĩ hoài chẳng biết phải giải quyết sao cho thỏa. Bỏ thì thương, vương thì tội cho mình. Anh chợt nghĩ ra một cách độc chiêu. Một ngày nọ, anh sai một người thợ xây cất tới nhà, giúp xây cho anh một cái hồ nước hình tròn, có bán kính 3 mét, trong hồ anh nuôi cá kiểng và trang trí cái hồ khá đẹp. Cái hổ được cho xây ngay chính giữa nhà.
Một ngày nọ, cô em vợ ghé qua nhà anh rể chơi. Cô thấy cái hổ trông rất đẹp mà lại xây ngay chính giữa nhà liền hỏi anh rể.
Cô em vợ: Anh rể! Sao anh không xây cái hồ ở ngoài vườn mà lại xây ngay chính giữa nhà thế?
Anh rể: Anh xây cái hồ đó để chạy vòng quanh ấy mà...
Cô em vợ: Sao lại chạy vòng quanh thế?
Anh rể: Ngó trước ngó sau không thấy ai liền bảo "Anh xây như thế để người ta không biết được anh là người "sợ vợ" ấy mà
Cô em vợ: Sợ vợ và xây hồ có liên quan gì với nhau thế?
Anh rể: Để mỗi khi vợ anh rượt anh, anh sẽ chạy vòng quanh theo cái hồ này. Như vậy thì đố ai biết được ai rượt ai .Lần sửa cuối bởi Tontu, ngày 03-03-2013 lúc 02:02 AM.
Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
03-03-2013, 08:41 AM #110
Ai nghe thấy tên thành phố Seattle đều ngán về cái mưa dai dẳng, một năm gần sáu tháng trời. Biểu tượng của Seattle là một người cầm dù.
Nắng ở đây hiếm hoi như hạnh phúc
Anh có về gọi nắng đến cho em…
Tới nay đã nghỉ hưu rảnh rỗi, con cái ở khắp mọi nơi, không gì ràng buộc thì tôi lại quen cái mưa phùn của Seattle dai dẳng, cái mưa đã giúp cho thành phố sạch sẽ, không khí trong lành, cây cối lúc nào cũng xanh tươi. Mùa hè nào trời nắng quá hai tuần là chúng tôi lại mong mưa để cây cỏ khỏi bị chết khô và cũng đỡ công tưới nước.
Seattle được nổi tiếng thế giới vì có hãng máy bay Boeing, có Microsoft, có Amazone… và không thể quên được Seattle còn có cà phê Starbucks, Seattle’s Best, Tully’s. Trong thành phố chỉ đi vài chục thước lại thấy có tiệm cà phê. Buổi sáng trên phố từng đám người một tay cầm cellphone, một tay cầm ly cà phê, vội vã băng qua đường đến sở làm. Đó là một hình ảnh quen thuộc của Seattle. Mỗi khi đi xa, tôi thường mang theo cà phê Seattle’s Best như một quà địa phương để tặng bạn.
Tôi không nhớ rõ ngụm cà phê đầu tiên đến với tôi từ khi nào, chắc chắn không phải đến năm mười tám khi biết yêu lần đầu
Gia đình tôi không ai uống cà phê. Hồi nhỏ ở Hà Nội, có những buổi tối đi qua đầu phố, tôi ngửi thấy được một mùi thơm ấm áp lan tỏa cả một vùng. Dưới ánh sáng đèn đường mờ ảo, mấy người đàn ông ngồi yên lặng trên ghế đẩu thấp, trầm ngâm hút thuốc lá, quanh một một cái bàn nhỏ cũng thấp như ghế, trên để những phin cà phê bằng nhôm. Bên cạnh đó một người đang khều than đỏ rực đun nước nóng trong một cái tủ gỗ nhỏ. Tôi cảm thấy như họ đang sống những giờ phút riêng biệt, xa với đời sống thường nhật của mọi người. Đó là một hàng cà phê gánh. Sau này, tôi còn được biết Hà nội có một số tiệm cà phê, mà cà phê Nhân được nổi tiếng ở phố Cầu Gỗ. Tôi tiếc là hồi đó hãy còn quá trẻ để được ngồi cùng với họ.
Sau giờ tan học, sẵn xe chúng tôi thường rủ nhau lượn một vòng xuống phố và tìm vào các tiệm cà phê trên đường Tự Do. Trong các tiệm đó, tiệm La Pagode hình như để dành cho các văn thi sĩ. Tiệm Brodard là một tiệm ăn hơn là tiệm cà phê. Chỉ có Givral là hợp với chúng tôi vì khung cảnh giản dị hơn, bánh, kem và cà phê ngon mà lại ở ngay góc đường, nhìn sang khách sạn Continental và nhà Hát Lớn của thành phố. Cả hai cùng ở trên đường Tự Do biểu hiện cho một thời thuộc địa thanh lịch của Saigon. Phía bên kia là khách sạn Caravell nhiều tầng xây theo kiến trúc mới. Những nơi đó đã từng chứng kiến biết bao biến cố của lịch sử.
Sau này tiệm Givral càng nhiều khách ngoại quốc đến, chiếm chỗ của chúng tôi và cà phê bắt đầu tăng giá. Chúng tôi phải tìm nơi khác, nhưng Givral đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng đẹp mãi mãi.
Bẵng đi một thời gian, tôi quên hẳn chuyện cà phê vì mải học thi cuối năm. Một buổi tối mấy người bạn đến kéo tôi đi uống cà phê tại một tiệm gần nhà, hình như cũng có tên là Mai Hương trên đường Dakao. Khung cảnh tiệm cà phê bây giờ huyền ảo hơn, có một chút đèn mầu. Sau quầy hai cô gái khá xinh, nét đẹp có vẻ liễu trai, lặng lẽ nói chuyện không để ý đến khách hàng và thỉnh thoảng cười với nhau. Bàn bên cạnh tôi, một thanh niên ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng liếc nhìn hai cô một cách kín đáo, rồi cúi xuống với dáng điệu đau khổ. Không hiểu người ta biết uống cà phê trước khi biết yêu hay sau khi biết yêu?
Saigon lúc đó có tiệm cà phê Gió Bắc trên đường Phan Đình Phùng nổi tiếng vì ông chủ tiệm có cô con gái đẹp. Tôi theo bạn đến đó một lần, nhưng tiệm thì nhỏ, hơi tối và ngạt mùi thuốc lá, lại không còn bàn trống, chúng tôi đành bỏ ra. Tôi đã không có dịp xem mặt cô gái đẹp như thế nào.
Tôi không phải là một dân ghiền cà phê, hay một tay uống cà phê khó tính. Chúng tôi thường chọn tiệm, chọn chỗ ngồi thoải mái, cà phê đừng quá dở, miễn chỉ có chỗ ngồi được lâu cho qua đi cái buồn nản của tuổi trẻ.
Sau này thỉnh thoảng có dịp trở lại Saigon, bạn bè đã đi gần hết, tôi cùng một vài người bạn còn lại như sống vội, đến hết quán này đến quán nọ. Hết Mai Hương đến Hanoi, rời Brodard đến Givral, rồi vòng về Thanh Bạch, ngồi nhìn đường phố, nhìn những tà áo lụa bay mà mình sắp sửa phải rời xa.
Buổi tối lại cùng bạn đến các vũ trường, từ Mỹ Phụng đến Olympia, từ Đại Nam sang Baccara, từ Arc-en-Ciel sang Melody… ngồi trước những ly cà phê, những cái gạt tàn đầy khói thuốc và nghe những bản nhạc rã rời trong nửa đêm về sáng.(st)
Cà phê Đen
Đánh dấu