Kết quả 141 đến 150 của 1510
Chủ đề: Cà phê Đen
-
22-04-2013, 02:05 PM #141
Em như cục cứt trôi sông
Anh như con chó chạy rông trên bờ.
Từ trước đến nay, bài ca dao này thường chỉ được đọc trong những lúc nói chuyện phiếm, như một bài ca dao trào lộng. Đọc cho vui, đọc để cười chơi, vậy thôi. Trong ý nghĩa ấy, bài ca dao được nhìn nhận như một cái gì khá tục và khá nhảm.
Trong xã hội thời xưa, đặc biệt là ở nông thôn, đại đa số các cặp tình nhân là những anh thợ cày và những chị đầy tớ. Anh đi làm mướn, chị đi ở đợ. Anh giống như Chí Phèo, chị giống như Thị Nở. Đời sống của họ cơ cực, tối tăm. Cho nên, không có gì lạ khi họ tự ví
Em như cục cứt ...
Anh như con chó ...
Cái tục của ngôn ngữ, cái thô của hình tượng ở đây lại là những cái thực và là một sự sáng tạo. Nó phá đổ những khuôn sáo cũ kỹ và giả tạo trong văn chương bác học. Nó vứt bỏ những son phấn những mũ mão đai hia để làm hiện hình những con người gần gũi với cuộc đời hằng ngày.
Hơn nữa, điều đáng cảm động ở đây là cặp tình nhân tự biết thân phận của người họ yêu và của chính họ chẳng ra gì. Em không ra gì. Mà anh thì cũng chẳng ra gì. Thế nhưng họ vẫn cứ yêu nhau, thương nhau. như tất cả mọi cặp tình nhân khác trên đời này. Và trên đời này, tất cả những con người bất hạnh khác, khi yêu nhau, thì cũng yêu nhau như tất cả những con người bình thường hay may mắn khác yêu nhau. Cách biểu hiện tình yêu có thể khác nhau nhưng những rung cảm những những xao xuyến những quyến luyến những ngây ngất trong lòng thì chắc chắn là không có gì khác nhau cả.
Câu ca dao, như thế, không phải chỉ tả mối tình giữa hai người khốn khó bất hạnh tự ví mình với những gì hèn mọn, thậm chí hèn hạ nhất trên mặt đất. Điều đáng đau xót, toát lên từ câu ca dao này là ở chỗ, mặc dù họ tự biết thân phận của mình, mặc dù họ hoàn toàn an phận, chấp nhận cái số kiếp làm phân, làm chó, họ vẫn không được gần nhau. Em vẫn lênh đênh giữa sông và anh vẫn chạy rông trên bờ. Anh vẫn không bắt được em, vẫn ở từ xa mà nhìn em một cách thèm thuồng. Giữa hai người vẫn có một khoảng cách vời vợi. Không cùng.
Bài ca dao, do đó, mặc dù có một số chữ có vẻ tục, có vẻ sỗ sàng lại chứa đựng một ý nghĩa hết sức thâm trầm, thể hiện được đúng số phận của hàng triệu triệu cặp thanh niên nam nữ nghèo khó, lam lũ và bất hạnh trong cuộc đời, nhất là cuộc đời ngày xưa.
Khi nào rảnh tôi kể chuyện Phạm Thái và Quỳnh Như hầu ông .Trong Tự lực văn đoàn hình như tôi thấy Khái Hưng có vẻ trên cơ Nhất Linh về mọi mặt ,tài năng ,nhân cách Ông đọc Thế Giang chưa .Gã ấy viết về phở thì đúng là ... .ông nghe này ....
chúng tôi ôn lại những ngày tháng xa xưa của Hà Nội. Như hai anh lính trẻ đi giữa Sài Gòn, cái phố huyện hẻo lánh giáp vùng thượng du Bắc Bộ của họ là nhất thì Hà Nội đối với chúng tôi là vô địch. Bát phở Quyền ở ngã tư Phú Nhuận (té ra anh cũng đã nếm) thịt thà hùng hậu, nước độc đáo thật, nhưng độc đáo trên cái nền nhòe nhoẹt đánh lẫn với nước hủ tiếu ở Sài Gòn, không «ác ôn» bằng phở Thìn đối diện đền Ngọc Sơn ngoài Hà Nội.
- Cậu thử tưởng tượng xem, về khuya đi ngược gió đông, cách cả trăm thước mà cái thằng phù thủy ấy nó dở nắp thùng phở lên có sởn gai ốc không hả...? Trong túi không có tiền thì bỏ mẹ!
Tôi cảm thấy hơi phở nóng phả ra từ mặt anh nên gật gù.
- Thế mới là phở chứ những chỗ cậu kể đi sắp ngã vào nồi cũng không hay, bát phở bưng đến trước mặt, mở mắt ra mới biết thì còn gì là phở?
Quả là những lời vàng ngọc Kinh Thánh về phở
Đói bụng rồi tôi đi ăn khuya đây .Chào ông
-
22-04-2013, 11:31 PM #142
Bài chia sẻ thật là hay!!! Cảm ơn bác nhiều nhé.
Bài viết thật có ý. Cái Avatar cũng có chiều sâu. Xem cái Avatar của bác mà mình nhớ tới bài của Ngũ Liễu Tiên Sinh, đọc không cần để ý chi tiết tỉ mỉ. Mỗi khi khám phá được điều gì hay, thì mắt sáng lên, vui mừng khôn tả. Không biết là vô tình hay hữu ý, mình cảm nhận cái Avatar của bác hàm chứa nhiều ý nghĩa thật độc đáo. Nói đền đây cũng làm cho mình nhớ tới 1 khúc trong phim "Hiệp Khách Hành" vậy. Các văn nhân, thi sĩ, các Võ sư uyên thâm, cứ đeo đuổi theo giàn tự, mỗi người đeo đuổi 1 ý tưởng riêng, khiến tất cả đều đi sai hướng của người sáng lập. Chỉ có Thạch Phá Thiên là thoát khỏi cái "đường mòn" xưa cũ của giàn tự; từ cái hình mà anh ngộ được "chân nghĩa" của toàn bài. Thật chẳng phải sướng lắm sao? Tuyệt!Lần sửa cuối bởi Tontu, ngày 22-04-2013 lúc 11:45 PM.
Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
23-04-2013, 01:18 AM #143Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
23-04-2013, 05:01 AM #144
Hoàn toàn đồng ý với bác Gió .Có cái chán nhất là không hiểu hoặc không thích hài huớc .Không hiểu cũng có thể chấp nhận đuợc vì văn hóa và cảm thụ từng người vốn khác. chứ mà không thích thì hỏng rồi người ta muôn đời sẽ bị giam hãm trong giáo điều khô cứng .Mười bài tôi post thì có đến chín toàn chuyện tào lao bịa đặt hoặc nếu không thì cũng hoang đuờng bố láo .Mục đích là giỡn cười kể cả những chuyện trang trọng .Thế mà có bác cũng cố gu gồ để mong tìm sự thật trong những điều hão huyền ấy .Thật cũng khổ !
Sự ngộ nhận nào cũng đáng buồn dù rằng tích cực hay tiêu cực .Mình là kẻ phóng đãng vui chơi mà bạn bè cứ gán cho là người khả kính sâu sắc .Thật quá chán mới phải tuyệt giao bớt chui vào chốn này hàn huyên với bác và những ông mình quí mến .À này ông Kt sắp gửi cho tôi một hầm rượu đó sướng chưa
Cuộc đời thật vẫn quí hơn sân khấu .Mình là mình dẫu có thô lỗ tào lao vẫn thích hơn,khổ nhất là phải đóng kịch đêm về lại phải suy nghĩ tìm vai mới cho ngày mai .Chi vậy ? Nhìn cái hình yabyum này mà không động lòng thì mới vào cửa Mật tông đuợc bác ạ
Hồi đó tôi quán hình này suốt 3 tháng mồm đọc chân ngôn cầu sự gia trì của chư Phật mới tạm lắng lòng tí chút
-
23-04-2013, 11:47 AM #145
Mình thì chơi cái game này. Vặn Tivi lên xem phim "porn"
, sơ sơ thôi (3 số X nhiều khi "ghê" quá). Nghe nhạc, màu da, áo khẻ khiêu gợi, da thịt trắng đẹp Ðôi gò đào nở trên miền tuyết thơm, cựa qua cựa lại. Mình ngồi dài ra "nhìn" những rung động da thịt, tư tưởng. Khi nào nó yên hết thì dấy nó lên lại
.
Thật ra cũng không chơi cái này nhiều. Nhưng cũng có thử qua. Không có chân ngôn để trì nên phải mà nhìn cho liên tục.Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
23-04-2013, 02:34 PM #146
Hừng hực sức sống như mình mà không động lòng trước những hình ảnh đó. Tôi thì chịu chết bác Gió ơi. hehe
Lòng ta không thể tham thiền được
Vừa thấy môi hoa đã muốn đòi!
Không biết nó có hợp với độ tuổi của mình không nhưng tôi lại thường hành động theo Duy Thức học, hay đúng hơn là tư tưởng đó nó dẫn dắt mình. Cái lý tương tức tương nhập, một là tất cả tất cả là một sinh ra tâm không phân biệt. Khi đi làm mình xem mình là mọi người, không phân biệt cấp trên cấp dưới vì xét cho cùng tất cả đều làm thuê kiếm sống. Vợ chồng cùng sống hà tất phải phân biệt chồng làm gì, vợ làm gì. Tôi có thằng bạn thân thà chết chứ nhất định không vào bếp, quét nhà. Vợ nó bỏ nhà đi cả tháng trời bếp vắng tanh, nhà hoang lạnh... Sự thành công của người con có sự thành công của cha mẹ, sự thành công của người chồng có sự thành công của người vợ, sự thất bại của con ta trong đó có sự thất bại của ta... Thế đấy, có cái gì là của riêng ta đâu, bận lòng chi nắm bắt!Lần sửa cuối bởi ChienKhuD, ngày 23-04-2013 lúc 02:36 PM.
Bận lòng chi nắm bắt
-
23-04-2013, 03:26 PM #147
hihi.... mình thua hoài trò chơi đó bác Đ. Chưa đủ công phu.
Không biết nó có hợp với độ tuổi của mình không nhưng tôi lại thường hành động theo Duy Thức học, hay đúng hơn là tư tưởng đó nó dẫn dắt mình. Cái lý tương tức tương nhập, một là tất cả tất cả là một sinh ra tâm không phân biệt. Khi đi làm mình xem mình là mọi người, không phân biệt cấp trên cấp dưới vì xét cho cùng tất cả đều làm thuê kiếm sống. Vợ chồng cùng sống hà tất phải phân biệt chồng làm gì, vợ làm gì. Tôi có thằng bạn thân thà chết chứ nhất định không vào bếp, quét nhà. Vợ nó bỏ nhà đi cả tháng trời bếp vắng tanh, nhà hoang lạnh... Sự thành công của người con có sự thành công của cha mẹ, sự thành công của người chồng có sự thành công của người vợ, sự thất bại của con ta trong đó có sự thất bại của ta... Thế đấy, có cái gì là của riêng ta đâu, bận lòng chi nắm bắt!.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
24-04-2013, 04:32 AM #148
Bài viết thú vị ghê các ông Kì lạ những người nhập cư ở Mỹ ngoài quê hương ra họ rất yêu nuớc Mỹ .tình yêu đó thật khó tả Có lẽ sau Sài gòn ,Bình duơng những thành phố tôi đã đi qua trên đất nuớc này tôi đều hết sức yêu mến yêu đến thắt lòng .Những lần đi xa trở về khi qua hàng rào Quan thuế ở Los ở Chicago nghe nhân viên chào mình Welcome home đều thấy có cái cảm giác khó tả ,mà có riêng gì tôi .Tác giả bài này là người sống ở ngoài Bắc du học Liên xô làm việc ở Hà Nội suốt ông chỉ mới qua Mỹ có vài năm mà mình đã cảm thấy tình yêu đó nồng nàn trong từng câu chữ
Còn nhớ ngày 11-9-2001, cả nước Mỹ lặng người vì cuộc tấn công khủng bố. Những người bạn cùng làm việc kể, họ bị sốc tới mức không nói được gì. Tất cả đều nghĩ ngợi, nhìn thấy tòa tháp đôi đổ sụp, đi bộ về nhà mà không muốn bắt chuyện với người bên cạnh.
Nhưng sau khoảnh khắc trầm lặng của người Mỹ là cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu. Dường như hôm nay cuộc chiến ấy vẫn còn tiếp diễn
Từ Vienna bên tiểu bang Virginia, tôi đi làm bằng metro về phía Washington DC. Cũng như mọi ngày khác, toa chật ních người vào giờ cao điểm. Khách đi tầu rất lịch sự, không ăn uống, không nói chuyện ồn ào. Thỉnh thoảng có đám choai choai đeo tai nghe, mở nhạc quá cỡ nên người bên cạnh vẫn thấy văng vẳng bên tai.
Nhưng mấy ngày nay không khí trong ga tầu im ắng khác thường. Chẳng thấy đám trẻ đeo tai nghe nữa. Tất cả chăm chú vào tin trên tờ báo miễn phí Express về đánh bom đẫm máu ở Boston, thư có thuốc độc gửi Tổng thống và vụ nổ kinh hoàng ở Texas. Người ngồi, người đứng đều im lặng đọc báo, thỉnh thoảng có tiếng thở dài.
Vụ nổ bom Boston xảy ra được 15 phút trong lúc tôi đang làm việc. Julius Haussmann, một đồng nghiệp IT, chạy sang hốt hoảng, nói tôi liên lạc ngay với Paul A. Ralyea thuộc nhóm tôi quản lý. Paul xin nghỉ phép để tham dự cuộc đua marathon lần thứ 27 của toàn nước Mỹ.
Xem trên internet đã thấy cảnh khói lửa mịt mù. Gọi mobile phải quay tới 4 lần mới nghe tiếng anh. Hỏi có việc gì không? Anh bảo đang ra sân bay Boston để về DC. Hóa ra anh đã kết thúc đường đua 42km trong 3 tiếng 25 phút trước đó gần 1 tiếng.
Paul từng dự 4 cuộc thi marathon toàn nước Mỹ ở California, Pennsylvania và lần này là Boston. Boston marathon là một trong 4 cuộc đua nổi tiếng nhất thế giới. Năm nay là lần chạy thứ 117.
Để dự được cuộc thi này anh phải chạy tới 20-30 km hàng tuần cùng với bạn. Mục đích không phải là tấm huy chương vàng giá trị 250.000 đô la mà chính là rèn luyện sức khỏe và tham gia cộng đồng.
Paul nghỉ phép, bỏ tiền túi hàng ngàn đô la, mua vé máy bay, thuê khách sạn, trang trải mọi chi phí, chỉ đến đó chạy và về. Tới đích sẽ được tấm huy chương công nhận đã chạy đủ 42 km. Tinh thần thể thao Mỹ là thế, bỏ tiền túi đi thi quốc gia mà không cần bất kỳ sự tài trợ hay huấn luyện viên nào.
Thật đau xót, những người về chậm và người đứng xem tại vạch kết thúc đã lãnh hai trái bom tự tạo, nổ cách nhau 6-7 giây. 3 người thiệt mạng và 177 người bị thương.
Paul ra phòng chờ máy bay mới biết có vụ kinh hoàng vừa xảy ra. Nếu chậm chút thôi thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Hỏi nghĩ gì về sự kiện đánh bom, anh bảo, thật khủng khiếp. Và anh thật may mắn. Dẫu thế nào sang năm anh vẫn dự marathon.
Ngay lúc ấy, tôi nhấc máy gọi cho con trai 12 tuổi vừa đi học về. Cu cậu được ở nhà một mình mấy tiếng theo luật của bang. Cậu nói, con đang làm bài tập về nhà. Dù bom đánh ở Boston, cách đó mấy ngàn km, nhưng mỗi ông bố bà mẹ bên Mỹ thường gọi cho con, cho người thân, chỉ để nghe tiếng con nói, và yên lòng.
Nhắn tin trên Facebook cho vài người bạn đang làm việc ở Boston, biết mọi người bình an. Hôm sau, nghe vụ nổ ở Texas, gọi cho bạn một đồng nghiệp cũ ở Viện Công nghệ Thông tin, hiện đang định cư và làm việc ở Texas. Chị bảo, mọi việc vẫn ổn, anh à.
Hỏi han nhau dù chỉ là vài từ nhắn trên Facebook, hay điện thoại di động, cốt để bản thân cũng yên lòng và người ở nơi xảy ra sự cố không cảm thấy cô độc. Có lẽ nhân loại trên toàn thế giới đều hành xử giống nhau trong hoạn nạn.
Cả ngày hôm sau văn phòng vẫn làm việc bình thường, nhưng thỉnh thoảng mấy đồng nghiệp lại sang “báo cáo tình hình”. Họ làm miệt mài nhưng vẫn nghe ngóng, mắt không thể rời phần tin nóng của CNN hay Washington Post.
Trưa 17-4, vừa đi ăn về thì cậu bạn chạy theo hổn hển “Bắt được kẻ đánh bom rồi”. Vào CNN, Washington Post đều có tít chạy. Chắc chắn các trang web nổi tiếng nghẽn mạch.
Nhưng hai mươi phút sau, bên Bộ Tư pháp cải chính “Chưa bắt ai” mà chỉ có tiến bộ rất nhiều trong việc tìm ra thủ phạm.
Chỉ vài chi tiết đó thôi cũng đủ cho thấy cả nước Mỹ nín thở theo dõi sự kiện Boston.
Dường như chưa đủ, ngay sau đó, một kẻ điên rồ đã gửi thư chứa thuốc độc cho Tổng thống và một nghị sỹ.
Như thêm dầu vào lửa, mấy chục người thiệt mạng thiệt mạng và nhiều người khác bị thương trong vụ nổ ở nhà máy phân bón ở Texas, Hoa Kỳ.
Thủ đô DC, New York và một số thành phố lớn trong tình trạng báo động cao. An ninh thắt chặt. Vào ngày đánh bom ở Boston, trực thăng lượn trên bầu trời DC liên tục. Buổi tối bay đi bay lại, chiếu đèn pha sáng choang xung quanh khu Nhà Trắng, đồi Capitol.
Chiều nay, tôi đi theo phố 18, ra ga Farragut West để đi về nhà. Xung quanh văn phòng cảnh sát như kiến bởi ngày mai là họp mùa Xuân của các nhà tài trợ quốc tế do World Bank, IMF tổ chức.
Từ ngoài nhìn vào nước Mỹ với những tin tức tràn ngập về khủng bố, về tai họa thì cứ nghĩ, nước này đang trong cơn hoảng loạn.
Nhưng quán hàng vẫn mở bình thường, dân chúng vẫn tới sở, vẫn làm việc, vẫn sáng tạo, người đi lại vẫn đông, hoa anh đào nở muộn trên phố vẫn rực rỡ, chỉ có điều ai cũng vẻ mặt tư lự hơn ngày thường.
Ghé qua phía Nhà Trắng, thấy đèn vẫn sáng, chỉ có điều an ninh tăng lên rõ rệt. Đại lộ Pennsylvania chạy qua trước Nhà Trắng đã bị chặn từ phía ngoài và vườn hoa La Fayette, trong khi bình thường, đầy khách du lịch cả ngày lẫn đêm.
Tổng thống Obama tới Boston để chia sẻ với các nạn nhân và động viên dân chúng. Nhưng có lẽ người Mỹ thích nghe tin một nghi phạm bị bắn chết và nghi phạm thứ hai đang bị săn lùng ở Boston bởi 9000 cảnh sát và quân cảnh hơn là nghe Tổng thống Obama nói trong nghẹn ngào.
Tối nay (19-4) hàng chục triệu người Mỹ nín thở theo dõi các kênh tivi truyền trực tiếp từ thành phố Watertown. Kẻ khủng bố thứ hai đang náu trên một chiếc thuyền phía sau vườn của ngôi nhà 67 Franklin bỗng nhiên nổi tiếng khắp thế giới.
Chưa tiêu diệt hay bắt được nghi phạm thứ hai thì Hoa Kỳ chưa thể nói đã về đến đích trong cuộc marathon bất đắc dĩ này. Như Paul nói, nếu không về đích thì không thể có tấm huy chương.
Thật may mắn, vào lúc 8:48 phút giờ Boston, nghi phạm Dzhokar Tsarnaev 19 tuổi đã bị bắt sống sau 24 giờ truy đuổi đến ngạt thở.
Tiểu thuyết “Người Mỹ trầm lặng” nổi tiếng của Graham Green nói về nước Mỹ có con người hấp dẫn, lịch thiệp, nhưng đến bất cứ đâu, cũng có mục đích lặng lẽ nào đó.
Cuộc săn lùng kẻ khủng bố đã kết thúc, nhưng tìm ra ai đứng sau cần nhiều thời gian hơn và để học được những gì sau những sự cố trên.
Rất có thể sau trận bom Boston, những người Mỹ sẽ tiếp tục…trầm lặng như sau vụ 11-9. Bởi những cuộc đua marathon vẫn tiếp tục vào những năm tới. Họ không thể để những vận động viên khỏe mạnh chạy tới vạch kết thúc lại mất cả chân tay vì những kẻ điên rồ ngay tại nước Mỹ
-
24-04-2013, 06:53 AM #149
Chào bác Thợ Điện. Tôi không quên quà của bác đâu, phần do tính bê bối, phần đang lo giúp sếp tranh thầu Starbucks nên bận lắm, chưa kịp gửi cho bác, bác thông cảm nhe
Tôi hoàn toàn có thể cảm giác đước cái tình yêu nước Mỹ mà bác nói. Rất khó tả. Có lẽ là do những con người, Những lối sống thực tế của bọn trẻ, những cách cư xử của bạn đồng nghiệp, hay là tính dễ quên và biết phân biệt công tư của nhiều người... Có lẽ một nhà báo người Pháp giải thích rất đơn giản nhưng có lý "Chỉ có ở California tôi mới nhận được nhiều nụ cười và những cái gật đầu chào từ những người tôi không hề quen biết. Nước tôi cũng có nhưng ít hơn nhiều"
Bác Thợ Điện được đi nhiều nơi, bác có thấy là chỉ có ở Mỹ những nhân viên phục vụ có khi gọi khách lạ là dear, honey, hay darling phải không? "Can I get you more coffee hon?"
Bác Thợ Điện thích rượu mạnh cháy cổ, tôi sẽ gửi 100 proof nhé. À, chắc bác cũng thích ăn cay lắm phải không? Nói thật, rất ít ớt nào mà tôi thấy cay đủ, nên tôi mua luôn hóa chất cay xài luôn. Ớt cay do chất Capsaicin, tôi hiện nay có 2 chai này, cay gấp 100 lần ớt Mễ, sẽ gửi cho bác 1 chai ăn cho nó tan nát cõi lòng mới phêPure Cap Hot Sauce | eBay
Bác Gió có thử cà phê Death Wish chưa? tụi này cũng biết quảng cáo thật
-
24-04-2013, 09:13 AM #150
@KT: Bửa trước ông Lâm Thợ Điện đã có đưa thông tin giới thiệu tụi cà phê Death Wish cho tui rồi. Chắc cũng sẽ thử qua, nhưng không biết chừng nào.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
Cà phê Đen
Đánh dấu