Kết quả 1 đến 10 của 1510
Chủ đề: Cà phê Đen
Hybrid View
-
20-05-2013, 10:31 AM #1
Đánh từng nốt nhạc rất lợi hại ,tay phải tạo ra âm thanh tay trái nuôi dưỡng âm thanh .Sau này khi chơi hay búng ra một nốt đã thấy nội lực tích tụ ,sóng rung quả chám âm thanh đã dứt mà tiếng ú ú vẫn còn ....hehe lại nói phét rồi thôi đi uống rượu có thằng bạn mới cho một chai lâu năm uống vào thấy mùi rệp mùi gỗ hăng hăng đã quá .Rượu ngon uống tí tí mới phê
-
20-05-2013, 01:23 PM #2
Rượu đỏ hả bác Lâm ? Mình thì cũng thích uống Pinot. Pinot cũng như cà phê, không phải là rượu ồn ào. uống một mình hoặc với vài người thôi.
Có lần email với một "đạo hửu" quen nhau từ thưở mới "học đạo", nói với hắn bây giờ mình ăn steak uống rượu. Không thấy hồi âm. Hắn rất tôn sư trọng đạo, mình viết nhiều khi tôn sư là đứng trước sư mà không hề sợ hải (no fear). Im luôn. Biết sau bây giờ. Tôi bá đạo quá thì phải chịu hậu quả thôi. Cũng buồn buồn, quen từ thưở đó rất vui.
Đang ngồi không uống sake
Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 20-05-2013 lúc 01:26 PM.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
20-05-2013, 09:28 PM #3
Tôi thì nghĩ mấy ông mà đầu óc cứng ngắc Chán lắm !Sake đã lắm nghe say rồi thì hết biết ,như gái Nhật vậy trông thì e ấp nhưng yêu đuơng thì guớm lắm .Hình như tụi nó ăn toàn đồ sống không nên hung hãn quá
Bác thấy trong những bức tranh tôi post truớc đó .Ái ân với người Tàu như là một trò chơi vui thú có tí hài huớc ,như hình thằng cha đang nằm đọc sách thánh hiền ,mặc áo nhưng không mặc quần ,có người thiếp đi ngang trông thấy định lấy cái mão đội cho cu tí trông rất buồn cười còn người nhật toàn vẽ cảnh cuỡng hiếp ở bến xe ,ân ái luôn kèm theo bạo lực ,một cái loại sadism
@ Bác K Chắc khó đổi lắm chỉ bàn cho vui thôi .chuyện đổi chác xem ra phải tìm trong ngụ ngôn chăng ?
Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 67. Vệ Kính Vương năm thứ hai.
Mùa thu, có cơn bão đổi hướng không dự đoán được, tàn phá nặng nề vùng duyên hải, cây cối hoa màu ngoài đồng không kịp thu hái dập nát, tả tơi.
Năm ấy nhà Sản chỉnh đốn quan lại, kiểm kê nợ nần, số nợ thật là khủng khiếp. Mọi việc đều đổ tại cho phủ Chúa quản lý không ra gì mới đến nỗi vậy. Chúa là người cơ mưu ứng biến tài giỏi, trước việc khó vẫn tươi cười như không. Khi xưa còn thưở là cai đội ở miền heo hút tận cùng đất nước, đã hiểu được chuyện kinh tài rành rẽ. Lại từng canh cửa biển ngăn chặn bọn vượt biên, nên ngài nắm được trong dân còn có nhiều vàng lắm.
Chúa họp bầy tôi lại phán.
- Giữ cho dân trong rọ, cũng như giữ được vàng trong túi. Nay lệnh cho bộ Hình tăng cường xiết chặt không để cho dân chúng dám có ý khác. Sau đó sẽ có kế lấy vàng thanh khoản nợ công.
Bộ Hình ra tay khắp nước, bắt bớ, xét xử lại bắt bớ. Dân chúng cúi đầu im thin thít, người đi đường không dám ngẩng đầu chào nhau. Ai cũng lo việc nhà nầy. Động một lời phàn nàn cũng thành tội nói xấu triều đình. Bởi thế không ai dám nói gì đến chính sự.
Rồi Chúa ra lệnh cấm vàng trong dân, ai có phải mang bán cho triều đình lấy tiền giấy. Rồi lại khuyên dân mang tiền giấy ấy mà gửi ngân khố triều đình. Cầm giấy chứng nhận mà hàng tháng đi lấy tiền lời.
Dân có ý thăm dò, nhìn nhau. Một tháng trôi qua, chả ai mang vàng đến bán.
Bầy tôi coi kho bạc đến gặp Chúa hiến kế như vầy, như vầy.
Chúa cấp tốc xuất kho, cho người cầm vàng đi ra thương điếm bán. Đồng thời lại sai bộ Hình đi theo nhằm lúc bán mà bắt. Rồi phao tin trong thiên hạ có kẻ bị bắt tịch thu trắng cả mấy trăm lượng vàng. Thiên hạ nghe ai cũng xót xa nghĩ đến phận mình, ruột gan bồn chồn thấp thỏm lo lắng nếu ai có chút vàng giữ trong nhà.
Lúc này quan coi kho mới cho người cầm vàng, lẻn cổng sau đến cổng trước xếp hàng. Rồi lấy đó mà tiếng rằng mỗi ngày kho bạc triều đình mua đến cả xe vàng.
Chúa lại lệnh rằng quyết tâm giữ không để lạm phát, mất giá đồng tiền.
Lác đác người dân thấy giao dịch bên ngoài thì lỡ công sai thấy thu trắng mất,bèn đem bán cho kho bạc kém giá một chút nhưng an toàn,vả lại Chúa cam kết thế rồi lo gì tiền mất giá, đem tiền ấy gửi cho ngân khố lấy lời có hơn là để vàng chôn dưới đất.
Có mụ đi chợ thấy miếng đậu phụ ngoài chợ bỗng bé hơn bình thường. Lúc về phàn nàn với chồng. Gã chồng nói:
- Cái mẹo người bán đầu tiên cho bé dần đi để người mua không để ý. Đến khi bé lắm rồi, mới chợt làm to bằng như cũ với giá cao hơn. Thiên hạ cứ tưởng là vì to hơn thì giá cao hơn, thực tình là đã tăng giá còn miếng đậu phụ vẫn thế mà thôi.
Hào phú bên cạnh nghe thấy, lập tức gom hết vàng trong nhà đem đi chôn giấu thật kỹ. Phu nhân mới hỏi sao lại làm chuyện lạ đời lúc này thế. Hào phú nói:
- Nhờ có miếng đậu phụ mà ta nhớ đến câu "gánh vàng đi đổ sông Ngô, đêm nằm tơ tưởng đi mò sông Thương". Chuyện này cứ thế, không nói nhiều kẻo đắc tội triều đình.
Phu nhân là người am hiểu, nghe thế không hỏi thêm gì nữa.
Cà phê Đen






Đánh dấu