Hôm qua lái xe đi Dallas để đón một con chó của người bạn cũ .Ông ấy quê ở Algerie ,làm việc chung với nhau gần 10 năm ,bây giờ lớn tuổi ông muốn quay về sống nốt những ngày còn lại ở quê hương .Ông chỉ có mỗi một băn khoăn duy nhất là chú chó Maggie đen chùi chũi không ai chăm sóc .Là bạn với nhau trong công việc cũng như ngoài đời, ông đã yêu cầu tất nhiên tôi không thể từ chối
Sáng sớm thức dậy chuẩn bị mọi thứ ,mặc thêm cái áo ấm cho con Quít xong là tôi với nó lên xe .Đường xa mình cũng muốn có bạn ,sẽ có những chỗ nghỉ chân ( Rest Area) ở một cánh rừng nào đó ,xuống xe cho nó ăn chút ít xong rồi đi dạo cho khuây khỏa
Tên nó là Maggie cũng giống Dashchund như con Quít ,mập mạp trông rất dễ thuơng ,lúc chia tay ông ấy bịn rịn lo cho nó còn hơn cả con mình , quần áo , chăn bông đủ cả .Tôi hỏi nó nghe đuợc tiếng Anh không ? ông gật đầu
-nó song ngữ nghe đuợc tiếng Anh và tiếng bản xứ của tôi
Tôi nói con Quít nhà tôi chỉ nghe đuợc tiếng Việt ,chẳng bao giờ tôi nói tiếng Anh với nó
Suốt đoạn đuờng về nó thỉnh thoảng lại thút thít khóc ,tôi cứ phải vỗ về an ủi
Tối đến phải mang nó vào phòng ngủ chung ,đêm đầu tiên xa nhà luôn luôn là đêm khó khăn .Khi thức dậy đi đái hay uống nuớc là lại nói chuyện với nó ,sáng nay đi công viên cu cậu có vẻ vui mình cũng thấy thích .Duyên nghiệp thế nào mà nó phải mang kiếp chó chứ ẩn sau thân xác đó là một tâm hồn người

Ly cà phê ngon tuyệt ,giở tuyển tập truyện ngắn của Kundera có ông bạn ở VN gửi biếu .Tôi chưa đọc nhà văn này bao giờ .Chà chà không ngờ ông viết hay thế .Chó đây !


nó đến từ những vùng băng giá Đan Mạch, nơi nó đã quen với các cuộc chạy rông nhiều ngày trong rừng. Khi được đưa đến Pháp cùng với Céline, là hết những cuộc chạy rông. Rồi đến một ngày, ung thư:

“…tôi muốn đặt nó nằm trên lớp rơm…ngay lúc bình minh lên…nó không muốn tôi đặt nó nằm…nó đã không muốn…nó muốn ở một nơi khác…phía lạnh nhất trong nhà và trên lớp sỏi…nó nằm dài khoái trá…nó bắt đầu thở khò khè…kết thúc đến rồi..,người ta bảo tôi như vậy, tôi không tin thế…nhưng đúng là vậy, nó nằm theo hướng ký ức, nơi từ đó nó đã đến đây, từ phương Bắc, quay về phương Bắc…con chó cái rất trung thành theo một cách, trung thành với những khu rừng nơi nó vẫn chạy rông, Korsor, ở trên kia…trung thành với cuộc sống khắc nghiệt…khu rừng Meudon chẳng là gì cả đối với nó…nó chết trong hai…ba hơi thở dốc nhẹ…ôi, rất kín đáo…tuyệt không hề rên rĩ…có thể nói…trong tư thế thực sự là đẹp, nhưng đang đà lao lên, trong cuộc chạy rông…nhưng là nằm nghiêng về một bên, bị đánh gục, thôi rồi…mũi hướng về những khu rừng chạy rông của nó, ở trên kia nơi từ đó nó đã đến đây, nơi nó đã từng đau khổ…có Trời biết! “Ôi, tôi đã từng chứng kiến biết bao nhiêu con hấp hối…ở đây…ở kia…khắp nơi…nhưng không có con hấp hối nào đẹp thế, kín đáo…trung thành…điều làm hỏng cơn hấp hối của con người là cái sang trọng cầu kỳ…con người bất kể lúc nào cũng đóng kịch…cho đến người bình thường nhất…”


Có ai không nhớ cái cảnh hài kịch chết chóc của “những lời nói cuối cùng” thốt lên lúc lâm chung? Đúng như vậy đó: ngay cả khi đã thở dốc, con người vẫn còn đóng kịch. Và “ngay cả người bình thường nhất”, người ít phô trương nhất, bởi vì không phải bao giờ cũng đúng là con người tự mình đóng, thì người ta sẽ đóng cho anh. Đấy là số phận làm người của anh