Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà phê Đen - Trang 82
Close
Login to Your Account
Trang 82 của 151 Đầu tiênĐầu tiên ... 3272808182838492132 ... CuốiCuối
Kết quả 811 đến 820 của 1510

Chủ đề: Cà phê Đen

  1. #811
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Chim ó:
    Nếu đặt một con chim ó vào trong một chiếc lồng, với kích thước khoảng 2m x 2,5m, nhưng hoàn không có nóc, tức là phần trên được mở toang; con chim này sẽ vẫn hoàn toàn là một... tù nhân trong lồng đó. Lý do: con chim ó luôn bắt đầu bay “chạy đà” khoảng 3 - 4m đầu tiên. Không có quãng đường để chạy, theo thói quen, chim ó không thể bay lên, và sẽ chấp nhận bị cầm tù suốt đời, trong một “nhà giam” nhỏ không có mái!

    * Con dơi:
    Một con dơi thường bay ra ngoài kiếm ăn vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, linh lợi và bay chính xác. Tuy nhiên, nó không thể cất cánh mà lại thả người rớt xuống rồi mới bay. Nếu nó được đặt trên sàn hoặc một mặt phẳng, thì nó chỉ có thể lê bước loanh quanh một cách vô vọng, và, tất nhiên vô dụng, không thể bay đi. Cho đến khi nó được rớt từ một độ cao nhỏ thôi là có thể tung mình bay vào không trung.

    * Con ong nghệ:

    Con ong nghệ, nếu bị thả vào một cái ly lớn không đậy nắp, cũng sẽ ở trong ly đó cho đến chết. Nó không bao giờ nhìn thấy đường thoát ở phía trên, mà chỉ cố gắng tìm cách nào đó thoát ra qua các mặt ngang bên, hoặc qua... đáy ly.

    * Con người...
    Trong rất nhiều trường hợp, con người cũng giống như con chim ó, con dơi và con ong nghệ ở trên. Vật lộn với tất cả các vấn đề rắc rối của mình, mà không bao giờ nhận ra rằng rất có thể có một giải pháp ở rất gần, trước mắt, vì từ lâu, con người đã thường tự giam mình trong những cái lồng của thói quen, sự cố chấp, sự ích kỷ, tham lam... và sự lệ thuộc vào người khác.


    P/S Kinh Sấm chẻ có nói Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm chẳng trụ vào đâu mọc ra tâm ấy .Trong đời sống mỗi ngày gạt đi một thành kiến trí tuệ ắt phát sinh mà cho dù không phát sinh đuợc gì thì sống thanh thản .Chẳng cũng sướng sao

  2. #812
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    CKD tập đàn hai tiếng đồng hồ mỗi ngày. Tập chừng một năm chắc chắn sẽ được mời biểu diễn ở nhà hát thành phố. Dành cho mình hai tấm vé mời thì đươc rồi nhe bạn hiền .
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  3. Thích kt22027, ChienKhuD đã thích bài viết này
  4. #813
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Tỏi. Gia vị không thể thiếu trong các chế biến thực phẩm của người Việt chúng ta. Nhưng hình như chúng ta có chút ít lơ là về đặc tính ngừa bệnh đặc biệt của nó. Hãy để cho tỏi săn sóc sức khỏe của chúng ta nhe các bác.

    006.jpg

    Trên đây là một bình rượu tỏi vừa mới ngâm và một chai rượu tỏi đã ngâm xong. Cũng không khó uống và rất hiệu nghiệm các bác ạ.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  5. Thích kt22027, Thợ Điện, ChienKhuD đã thích bài viết này
  6. #814
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Chuyến qua Úc của nhachoa xem chừng lâu quá .Bao giờ tụi mình ngồi uống cà phê với nhau ở Lousiana đây



    Lợi tức đầu người (GDP) dân Na Uy đứng hạng 3 trên thế giới : 65,500 USD 1 năm, Mỹ hạng 7 = 50,000usd, nhưng vật giá ở Na Uy cao hơn Mỹ gần 3 lần, xăng giá 11usd /1 gallon, sale tax 25%, nhà hàng không cho free nước đá lạnh như Mỹ, khát phải mua 1 chai nước nhỏ giá 24 Krone = 4USD, suy ra nếu so sánh GDP Mỹ với vật giá Âu Châu thì GDP Mỹ phải cao hơn 150,000 USD !



    Ngay giữa thành phố Oslo là công viên tên Vigelandsparken Sculpture Park có những bức tượng điêu khắc mỹ thuật, rộng 80 mẫu, hàng triệu du khách đến mỗi năm..nhưng chỉ có 1

    nhà vệ sinh bên cạnh quán nước ngoài cổng, phải nhét đồng 10 Krones (1.75USD) để sử dụng, nhìn đoàn người xếp hàng rồng rắn bên ngoài chờ là.. nhịn luôn !


    Nước Mỹ số một…

    Các công viên, các khu “rest area” dọc các xa lộ, thậm chí ở những buổi meeting, hội chợ… cũng có những cầu tiêu tạm cho mọi người dùng khi cần đến và chẳng bao giờ phải tốn một xu nào.

    “Đi cho biết đó biết đây
    Ở hoài một chỗ, biết ngày nào “khôn”

    Ông bà ta từ ngàn xưa đã có cái “nhìn xa trông rộng” thấy được nhu cầu phát triển sự hiểu biết, sự “khôn” lên qua việc đi đó đây. Vì thế ngày nay du lịch là ngành “kỹ nghệ không khói” nhưng đem lại lợi nhuận lớn cho rất nhiều nước trên thế giới. Ngoài ra nhờ đi đó đây, ta mới có dịp mở rộng tầm nhìn, có dịp so sánh để “biết mình, biết người”.
    Ở Mỹ lâu năm, quen hưởng những tiện nghi đời sống căn bản của mọi người trong xã hội ( kể cả người nghèo), riết trở thành quen, thấy bình thường và xem đó là lẽ đương nhiên. Ví dụ như nhu cầu vệ sinh: ở Mỹ cầu tiêu công cộng có ở khắp nơi, giấy vệ sinh, giấy lau tay xài thoải mái, vòi nước uống cũng được thiết kế khắp nơi. Các công viên, các khu “rest area” dọc các xa lộ, thậm chí ở những buổi meeting, hội chợ… cũng có những cầu tiêu tạm cho mọi người dùng khi cần đến và chẳng bao giờ phải tốn một xu nào.
    Nhưng khi du lịch ra nước ngoài khac mới “thấm thía”! Cái gì cũng phải trả tiền, kể cả nhu cầu vệ sinh (giá từ 1$ – 1.5$/1 lần, tùy nơi, tùy nước). Không phải chỉ tốn tiền mà còn “gian nan” khi hữu sự, để tìm cho ra “nơi cần đến”, ngay cả ở những thủ đô văn minh lẫy lừng lâu đời của thế giới!


    Tôi nhớ có một lần khi thăm thủ đô Paris, một người trong đoàn cần toilet, bác tài chạy xuôi, chạy ngược, vòng vòng mãi mà vẫn không tìm ra! Cuối cùng một sáng kiến được nêu ra: tới một nhà hàng nào đó vô mua bất kỳ món gì đó để được đi toilet! Đó là nỗi khổ tâm lớn của các vị cao niên khi đi du lịch châu Âu, các vị phải nhắc nhau nhịn uống nước (điều này lại rất hại cho sức khỏe) để khỏi “khốn đốn” khi hữu sự!

    Tôi nhớ một lần ở Rome, hướng dẫn viên dẫn một bà đi mãi qua đường này, tới ngõ nọ mà vẫn không tìm ra “nơi phải đến”, “bí” quá bèn hỏi:
    - Bà có chịu tốn 10 Euro để vô restaurant kia mua thứ gì đó để được đi WC không?
    - Nín hết nổi rồi, bây giờ không phải 10 Euro mà 20 Euro tôi cũng chịu luôn!
    Có những WC có người ngồi thâu tiền còn đỡ, có những nơi, họ thiết kế sẵn phải bỏ đúng số tiền (cắc) quy định thì cổng mới mở cho vô. Khi đi du lịch đâu phải ai cũng có sẵn tiền cắc (Euro) trong túi, có một bà “mắc” quá nhưng không đổi được tiền cắc, nên phải mượn tứ tung trong đoàn, mỗi người thương tình móc hầu bao bỏ vô máy một ít, máy nuốt hết nhưng còn thiếu mấy xu, chưa đủ tiền, máy không mở cổng! Thật khốn đốn với máy móc vô tình!

    Ở một số nước châu Á như Trung quốc, khách du lịch phải luôn thủ sẵn giấy vệ sinh trong bóp, vì trong toilet không có giấy vệ sinh. Tôi cứ bị ấn tượng mãi về một lần thăm Bắc Kinh (cách đây hơn 10 năm), đoàn du khách được một dàn các cô gái trẻ đẹp mặc xường xám đón chào tưng bừng ngay từ lối vào nhà hàng. Nhà hàng thiết kế rực rỡ sang trọng, đèn đuốc sáng choang như… cung đình. Sau bữa ăn khi cần đi WC, tôi ngạc nhiên khi bước vào thấy có một bàn trải khăn trắng bóc, trên bàn có một bình hoa tươi thật to, đẹp, và một cô gái xinh đẹp rực rỡ mặc xường xám ngồi đó chỉ để làm nhiệm vụ phát cho mỗi khách 1- 2 miếng giấy vệ sinh nhỏ.


    Ôi “cung đình” mà không có giấy vệ sinh! hình thức trình diễn thì xôm tụ, nhưng nhu cầu căn bản thì không được đáp ứng. Trong đời sống có những nhu cầu xem ra có vẻ nhỏ nhặt, tầm thường, nhưng khi cần đến mà không có thì nó trở thành một trở ngại lớn, khiến người ta “điêu đứng” vì nó.


    Nghe kể có một đoàn du khách nước ngoài viếng các lăng tẩm của triều đình Huế, đi từ lăng này đến lăng kia, cảnh đẹp hùng vĩ bao la…, bỗng một du khách cần đi WC, hướng dẫn viên tìm hoài không ra, bèn chỉ khách vào bụi cây xài đỡ,khách cương quyết không chịu! Vậy là cả đoàn phải ngưng tham quan, ra xe trở về khách sạn.
    Phi trường ở Mỹ, ghế ngồi chờ đợi cho hành khách là ghế nệm dày và lúc nào cũng dư thừa, thậm chí lúc ít khách có thể nằm ngủ thoải mái. Toilet và vòi nước uống có khắp nơi, bây giờ lại có thêm những chỗ cho hành khách charge pin điện thoại, laptop, I pad, I phone…


    Nhưng khi tới phi trường Paris (CDG) những nhu cầu căn bản đó hình như biến mất. Thực ra trước đây tôi đã đến phi trường Paris nhiều lần, nhưng đều đi ra ngay luôn. Lần này chuyến bay chuyển ở Paris trước khi tới Berlin nên tôi mới có cơ hội thâm nhập CDG. Trước hết khi máy bay đáp xuống CDG, tôi ngạc nhiên khi thấy phải đi cầu thang sắt xuống, với va li carry-on, nếu kéo đi thì nhẹ nhàng, nhưng phải xách nó lên và leo mấy chục bậc thang xuống thì không dễ chút nào! Sau đó, leo lên xe buýt chở vô phi trường.


    Vô đây tôi lại tiếp tục chạy vòng vòng, mệt “bở hơi tai” vì phải xách carry-on lên xuống cầu thang nhiều lần đi từ khu này qua khu khác, phải qua khu x-ray (khám bằng tay là chính) rồi mới tới được cổng đổi chuyến bay! Khu nhà kiếng tương đối nhỏ nhưng có tới 12 cổng, mỗi cổng chỉ vỏn vẹn có một quầy nhỏ và một computer. Có một số băng ghế sắt trong khu vực cho hành khách ngồi đợi nhưng quá ít so với nhu cầu, nên hành khách ngồi la liệt dưới đất, khắp lối đi. Một số ông thì ngồi vắt vẻo trên các lan can, bờ tường. Tôi vừa mỏi chân, vừa mệt vừa khát nước, nhưng nhìn quanh cả khu vực không thấy có vòi nước uống nào, cả WC cũng không có, chỉ thấy toàn người là người
    Khi lên được máy bay Air France, ngồi yên chỗ quan sát, tôi có cảm tưởng nó là “xe đò bay” thì đúng hơn (khi so sánh với máy bay Mỹ mà tôi vừa đi) vì ghế ngồi và thiết bị cũ kỹ như từ thế kỷ trước. Lúc máy bay cất cánh tôi nghe nó gầm gừ “phành phành” rồi “ạch ạch” như đang cố sức nâng cái thân già nua bốc lên khỏi mặt đất, tôi chỉ lo nó rớt (may là tôi có mua bảo hiểm rồi nên đỡ lo). Cuối cùng sau một hồi “lắc lư con tàu” nó cũng bay lên được. Yên tâm rồi, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi (vì chẳng có phương tiện giải trí nào: nhạc, tivi…).
    Cơn khát nước làm tôi chợt tỉnh, thấy chung quanh ai cũng có ly nước, tôi bèn yêu cầu một nam tiếp viên cho xin ly nước, nhưng hắn trố mắt ra ngó tôi như tôi đang đòi hỏi một điều gì quá đáng, rồi hắn phớt lờ (đúng là tính “ga lăng” của đàn ông Pháp đã trở thành quá khứ). Có lẽ họ cho rằng họ chỉ phát nước theo giờ của họ, hết giờ là hết phát? Sau khi yêu cầu 2 lần không được, khát quá tôi đợi lúc bà tiếp viên trưởng đi ngang để lập lại yêu cầu, bà bảo tôi đợi một lát và mang đến cho tôi một ly nước nhỏ. Hình như nước trở thành hiếm quý và cách phục vụ lịch sự cũng hiếm quý luôn!


    Ôi Air France! một thuở mơ ước khi tôi còn học trung học ở Saigon, lúc nhìn những hình ảnh quảng cáo của Air France trên các tạp chí nước ngoài! Ôi mộng và thực đúng là “nghìn trùng xa cách”! Xin tạm biệt Air France và phi trường Paris (kinh đô ánh sáng một thời) mà không mong ngày gặp lại! Có lẽ từ đây nếu có du lịch châu Âu, tôi phải lo học thuộc lòng câu của William Shakespear: “I always feel happy, you know why? Because I don’t expect anything from anyone.”
    Tới phi trường Berlin (TXL) lại cũng phải đi cầu thang sắt xuống, rồi đi xe bus vô phi trường, xem ra phi trường này còn nhỏ và thiếu tiện nghi hơn phi trường Paris, tôi lại tiếp tục xách carry-on mệt nghỉ, chứ không kéo đi nhẹ nhàng như ở các phi trường Mỹ. May mà hai nước Pháp và Đức là hai nước lớn lại có nền kinh tế vững mạnh trong khối châu Âu!
    Đúng là có đi ra ngoài mới thấy tien nghi o nước Mỹ là số một, đó là chưa kể đến vụ so sánh giá cả hàng hóa ở Mỹ và châu Âu, hàng hóa ở Mỹ vừa nhiều vừa rẻ. Sau này về đến phi trường LAX tôi thấy thật nhẹ nhàng, thoải mái, tất cả đều được chuẩn bị phục vụ chu đáo nhanh gọn, lịch sự.


    Đúng là “sweet home” Ôi! “My beautiful America”. Bây giờ tôi mới cảm thấy thực sự yêu mến và tự hào về quê hương thứ 2 của tôi : Nước Mỹ yêu dấu! Quả là:
    “Phải chờ đến xế chiều
    Ta mới thấy ánh sáng ban ngày rạng rỡ biết bao!”

    Nói đến niềm tự hào về nước Mỹ, tôi lại nhớ đến sự việc trên chuyến Cruise Coastal cua Duc vừa đi. Ngày thứ hai lên tàu thì toilet trong phòng bị nghẹt, tôi gọi điện cho họ sửa mấy lần mà tình trạng vẫn không thay đổi, tôi phải xuống chỗ “Customer Service” để xếp hàng đi khiếu nại.


    Thật ngạc nhiên khi họ “tỉnh bơ” cho biết không phải chỉ riêng phòng tôi mà các phòng ở tầng 2,5,8 đều bị như vậy, họ đang sửa, khi nào xong họ sẽ thông báo. Tôi bèn hỏi:
    - Trong khi chờ sửa, thì khách giải quyết vụ toilet ra sao?
    - Đi kiếm mấy cái toilet công cộng mà xài
    - Nhưng chúng ở đâu?
    Sau một hồi thắc mắc tới lui, họ mới chịu lục sơ đồ ra để tìm và cho biết một cái ở lầu 9, một cái khác ở lầu 4. Nghĩa là khi hữu sự phải “ôm bụng” chạy vòng vòng mấy tầng lầu để đi tìm cái toilet công cộng và xếp hàng chờ tới phiên. Chắc là dân châu Âu quen kiểu này rồi nên không thấy phiền?
    Trở về phòng, tôi bực bội kể lại cho chị bạn cùng phòng nghe, chị là bác sĩ hưu trí ở Đức. Sáng nay chị đã là nạn nhân “ôm bụng” chạy vòng vòng, may mà tình cờ tôi nhớ ra cái toilet công cộng ở lầu 9 cạnh bên nhà hàng, nên chỉ cho chị. Do đó tôi tưởng chị là “đồng minh” bèn nói:
    -Hệ thống phục vụ trên tàu quá tệ! Đã vậy xem ra họ còn thản nhiên cho đó là chuyện nhỏ, không hề có một lời xin lỗi khách hàng. Ở Mỹ thì họ đã xin lỗi ríu rít rồi…
    Không ngờ chị phản ứng mạnh:
    - Mệt quá, Mỹ cái gì cũng tốt, cũng ngon lành hết! Dân Mỹ được nuông chiều quá hóa hư! Bởi vậy trên thế giới, Mỹ đi đâu cũng bị chúng ghét, bị khủng bố cho chết hết là đúng rồi! Lúc nào cũng đòi hỏi thứ này, thứ kia , còn đòi xin lỗi…“nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột”…
    Chị mắng cho một hồi “tràng giang đại hải” mà vẫn chưa hả cơn giận. Tôi ngơ ngác vì bỗng dưng mình bị “giũa” một trận te tua chỉ vì là “dân Mỹ” mà nào tôi có đòi hỏi điều gì cao cấp đâu, chỉ là những nhu cầu căn bản thôi. Thôi “một sự nhịn chín sự lành”, nên tôi nín nhịn vì chị lớn hơn tôi nhiều, coi như mình nhịn “chị hai” trong nhà cho mọi chuyện êm xuôi tốt đẹp trong chuyến đi chơi!


    Suy ra mới biết tinh thần “bài Mỹ” ở các nước Âu châu khá mạnh (ghé vô Nga 1 ngày tham quan cũng phải nộp tiền làm đơn xin visa). Kiểu này qua các nước Trung Đông chắc bị “xơi tái” quá, nhưng tôi nhớ một lần cách đây 5,6 năm dân Mỹ qua Ai cập thì lại được đối xử như VIP, đi đâu cũng được ưu tiên và có xe jeep hộ tống “tiền hô, hậu ủng” rất oai!
    Hôm sau tâm sự với một chị bạn khác về nỗi ấm ức bị mắng oan. Chị trả lời:
    - Chắc tại chị ấy ở Đức lâu, nên ngấm tinh thần “tự tôn dân tộc” của dân Đức, không muốn nước nào qua mặt, mà như vậy là tự ái dân tộc dỏm, vì dù gì mình cũng là người Viết Nam! (Chị cười) Ai bảo Mỹ giàu hơn, mạnh hơn nên dễ bị chúng ghét!
    Tôi chán ngán:
    - À thì ra vậy! Hèn gì em nghe người ta thường nói “ở đời mình thua chúng khinh, mình hơn chúng ganh ghét, mình bằng chúng nói xấu”.
    Không biết đến bao giờ các dân tộc trên thế giới sẽ sống với nhau trong tâm trạng “để hận thù người người lắng xuống” hầu không còn ai cảm thấy:
    “Đôi khi ta muốn thoát ly
    Đi thật xa khỏi cuộc đời này
    Xa lìa chuyện ganh đua với chê bai” (L.H.H.)
    Dù sao nhờ có đi ra ngoài, có dịp mở rộng tầm nhìn, có dịp so sánh, tôi mới biết trân quý hơn những điều tôi đang được hưởng mỗi ngày ở xã hội này, mà đôi khi quá quen, tôi cứ xem đó là lẽ đương nhiên, là chuyện thường tình (giống như trong đời sống gia đình có nhiều người có phước có được những bà vợ, ông chồng rất tốt, rất tử tế, nhưng họ không hề biết quý và cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên và bình thường, cho đến khi không còn nữa mới hối tiếc thì đã muộn!).


    Khi ý thức lại những tiện nghi của đời sống ở Mỹ mà tôi vẫn xem đó là chuyện bình thường, tôi mới biết đôi khi nó là niềm ước mơ của biết bao người trên thế giới nói chung và dân tộc Việt Nam nói riêng. Họ không chỉ cần những nhu cầu vật chất căn bản của đời sống nhưng còn cần những nhu cầu căn bản về tinh thần (quyền làm người, quyền tự do…) mà họ khát khao nhưng không hề được đáp ứng!
    Xin cám ơn Chúa, xin cám ơn đời đã cho tôi có một cuộc sống tương đối an lành trên xứ Mỹ này, để từ đó tôi biết yêu thương và chia sẻ nhiều hơn với những mảnh đời bất hạnh khác nơi quê nhà, vì có thể “Một tình thương cho cuộc sống đang chờ đợi ta” bởi:
    “Tình yêu là trái chín của mọi mùa
    Nằm trong tầm với của mọi bàn tay” (Mẹ Theresa)


    Phượng Vũ
    9/2013

  7. #815
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Đang rảnh hơi uống cà phê vào thăm tán dóc với các bác.

    Tối hôm qua lén nhìn vào để ý thấy chử ký ông Aty thay đổi. Ông Aty coi chừng, dây dưa với đám tăng bỏ chùa đi chơi này có ảnh hưởng, dần dần người ta sẽ nói ông gàn. Mà ông có bỏ xuống được thì cũng phải kín miệng không được nói ra. Mất mạng đấy. Có lần tôi lở miệng nói vợ hiền ... em đừng chết nhe, em chết anh buồn lắm... buồn lắm thì anh phải đi giải buồn và phải đi cua gái. Cua gái thì bao nhiêu năm nay tài nghệ không dùng làm sau cua? Thôi tốt nhất là em đừng chết. Bửa đó phải ăn cơm nguội.


    Nói chuyện gái. Tối hôm qua trong giấc mơ ông Thầy đến thăm. Hình dáng ổng khác mà mình biết là ổng. Ổng nói ổng ngủ với mấy cô học trò, mình giận quá bỏ đi. Đi một hồi mới chợt thấy mình bị ổng lừa. Quây lại ổng cười. "Ông còn vài ngàn cái chấp"
    Mình cười toe cái miệng -- "vậy là có tiến bộ hơn lúc đầu gặp Thầy".

    - Mệt quá, Mỹ cái gì cũng tốt, cũng ngon lành hết! Dân Mỹ được nuông chiều quá hóa hư! Bởi vậy trên thế giới, Mỹ đi đâu cũng bị chúng ghét, bị khủng bố cho chết hết là đúng rồi!

    Cái này cũng có phần đúng bác Lâm ơi. Có mấy người bạn muốn đi chơi chung với tôi, rủ rê đi nước ngoài. Mà hỏi ra thì hotel phải đầy đủ phục vụ, máy lạnh, v.v...
    Người tốt cả đấy, nhưng quá quen tiện nghi. Chắc tôi cũng phải gồng mình dẫn đi một lần cho biết mùi đời . Họ toàn đi cruise, đi resort nằm dài ra bên bờ biển. Tôi nghe đã phát chán. Muốn mở miệng hỏi "ông muốn đi thăm nước người ta hay muốn thăm nước Mỹ", nhưng phải im miệng cười. Bạn bè tốt cả. Không biết tại sau ai đi Paris về kể lại cũng là chê bên đó dơ cức chó nhiều. Vợ chồng tôi ngẫn người ra nhìn nhau ... ủa sau mình không thấy gì hết vậy? Chỉ thấy nó quá đẹp, quá lịch sữ.
    Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 25-09-2013 lúc 12:49 AM.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  8. #816
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Đấy là nói chuyện người ta chứ còn cá nhân tôi thì đã quá quen với những điều lang thang bụi đời rồi ông Gió ơi ,đã từng sống qua Tây Tạng ,Nepal ,nhà đắp bằng cứt bò ,ăn thì chỉ cục bột nhúng nuớc sôi, trà bơ đắng chát thì còn quản ngại gì nữa .Tôi học đuợc ở họ một điều Hạnh phúc đến từ bên trong ,nhờ thế rất nhẹ nhàng tự tại ,có bạn bè hay gái cũng tốt không có ai cũng ok .Bởi thế nên đôi khi quán cà phê vắng ngắt tôi vẫn khoái trá ,vẫn khoan thai pốt bài chia sẻ như các ông vẫn đấy .Thiếu tinh thần chó rơm đời sẽ vướng mắc nhiều hệ lụy ông ạ !
    Thành thử tôi khoái cụ Nguyễn ở hai câu thơ
    Đang khi chắp cánh liền cành
    Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên

    Nhưng ông đừng đọc cho vợ nghe nó thì vả ông rơi răng

  9. #817
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,092
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    @bác Lâm

    Vẫn biết là hạnh phúc đến từ bên trong, nhưng có mấy ai tránh được những tát động từ bên ngoài. Bác thì đã đắc đạo, tôi thì đỡ hơn vợ tôi. Nhưng khỗ là bà xã và tôi đã se tóc, nên bả nhức đầu là nó lây qua tôi. Tôi ăn, ở, ngủ dễ. Bà xã thì ngược lại, ngày nào cũng kiếm chuyện bắt tôi dọn dẹp cho sạch sẻ, đừng để con bắt chước cái tính ở dơ. Suy ra tôi ở sạch hơn 75% số người nhưng vẫn chưa đủ, thế mới khổ. hehe

    Mấy hôm trước đi mua cái smartphone tìm thấy trên Craislist, đến nơi thấy gia đình thằng Mễ đang xúm nhau ăn bắp nướng, vợ con đùm đề ngồi lê lếch dưới đất, nhưng tôi thấy được cái nét ấm cúng và vui vẻ của một gia đình. Tôi nói "gia đình mày vui quá". Nó cười hehe "vui chứ, Thượng Đế lo hết mày ơi" rồi nó chỉ cái nhà thờ nằm kế bên nhà nó.

    Mấy hôm nay tôi thí nghiệm dùng điện thoại di động có LTE để dùng internet cho toàn nhà. Làm được rồi, nhanh và rẻ hơn Cox Cable nữa. Không ngờ điện thoại mà download tới 30-40 mbps lận, xem Netflix HD cũng ok luôn, điện thoại nhà cũng free luôn (dùng free Google phone number). Bác nào muốn thử tôi chỉ cách setup. Tốn chút công nhưng vui là chính. Tôi ghét thằng Cox là vì nó độc quyền nơ khu tôi ở.

  10. Thích toan2324, nhachoaloiviet, Aty, ChienKhuD, roamingwind, Thợ Điện đã thích bài viết này
  11. #818
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ơ hơ, bác wind cứ làm như em là người lắm mồm . Nói nhỏ với bác thôi. Số là hôm trước bạn hiền D đưa em đi mát-xa ở tận chợ lớn. Thế mà sau đó chị D hỏi em là hai ông đi đâu hôm trước. Em trả lời ngay : Này đừng hỏi vớ vẫn như thế. Tuy 2 đứa tôi đi mát-xa ở chợ lớn nhưng tôi vì là rất kín miệng, cho nên đánh chết tôi cũng không khai. .

    Chuyện ở Mỹ thì cũng có những điều hơn hẳn nhiều nước bên châu âu như chúng ta biết. Hôm nay mà du lịch qua Mỹ thì cũng có đóng một ít lệ phí du lịch ( hình như luật ban hành từ hồi ông tổng thống mới này thì phải ). Đến phi trường ở Mỹ cũng có chổ phải trả tiền phục vụ cho mấy cái xe đẩy chở hành lý. Vừa mới bước ra cái cầu thang nối tiếp từ máy bay thì có con chó chạy đến hửi hửi làm quen. Hỏi ra mới biết nó hửi kiếm trái cây vì nghe đâu chính phủ đã phải bỏ ra tiền tỷ để trị bệnh cho trái cây ở Mỹ. Và gặp mấy bác kiểm soát thì y như rằng câu hỏi dành cho dân châu á là : các bạn có mang THỊT trong hành lý hay không. Nghe kể nhiều lắm về Mỹ nhưng chỉ nhớ một vài. Các bác cũng biết em rất kín miêng cho nên không dám nói nhiều . Hi hii.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  12. Thích kt22027, ChienKhuD, roamingwind, Thợ Điện đã thích bài viết này
  13. #819
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Để đem vợ bác KT ở chung vợ tôi vài bửa xem ai tám lạng người nào nữa cân . Mới hôm trước tôi mua bình sữa ngoài chợ, mà mua từ chợ Trader Joe là chợ có mặt mủi bên California này chứ không phải tiệm tạp hóa đầu đường gì, nghĩa là phẩm chất ngon lành không gì phải lo. Về để tủ lạnh. Bả lấy ra uống. Bả nhìn bình sữa nói tui chưa rửa bình sữa. Trời đất !! Các bác có bao giờ mua sữa về mà phải rủa bình trước khi uống không vậy ? Kỷ gì kỷ vậy tôi không hiểu nữa.

    Hihi... tôi nói nghe ngon lắm, nhưng cũng phải thú thật là cái tuổi vát ba lô đi tùm lum, tiết kiệm tiền trả một vài đô ngủ cái giường ngoài hiên nhà người ta (bên Singapore), cái thời gián đó qua rồi. Bây giờ có tiền thì cũng phải biết xài, cũng phãi biết sang biết hưởng thụ khi đi chơi, chỉ là không co mặt khó chịu khi thấy xứ người khác xứ mình. Đi mà không chịu hòa đồng với người khác, uổng một mớ tiền bỏ ra, một cơ hội.

    Lần chót đi VN về, vào phi trường Los Angeles, như bác Aty đã tả ở trên (ông này sau biết nhiều chuyện bên này, hay thật. Chắc là đại gia đi chơi nhiều), hải quan nó hỏi có đem khô bò vào không. mà nó dùng chử khô bò tiếng Việt đàng hoàn. Nghĩa là mấy anh này biết mánh dân Á Châu hết rồi. Tôi tỉnh bơ nói không. Nó cho đi qua. Về nhà mở va ly ra mới thấy có một mớ khô bò người ta biếu mà tôi quên nên cứ tỉnh bơ với hải quan.
    Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 25-09-2013 lúc 06:57 AM.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  14. Thích lanhdiensu, trung_cadan, kt22027, Aty, ChienKhuD, Thợ Điện đã thích bài viết này
  15. #820
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Tôi mà đắc đạo ? chỉ là mạnh mồn nói phét vì biết mọi người hơi đâu chấp cái lão già gàn bướng .Nói thế chứ ảnh hưởng là không sao tránh đuợc rồi ,quan trọng là thái độ mình thế nào thôi .Tôi giang hồ tháo vát lắm nhe ,thuở bé có đi huớng đạo rồi ,đuợc mấy cái bằng rừng sói con ,sau này lớn lên đi Kha đoàn Luơng sơn Bạc .Mà các ông biết khẩu hiệu của sói con là Sắp sẵn .Mỗi lần sinh hoạt sáng chủ nhật xong là hát bài này

    Gặp nhau đây rồi chia tay,
    Ngày vàng như đã vụt qua trong phút giây.
    Niềm hăng say còn chưa phai,
    Đường trường sông núi hẹn mai ta sum vầy.



    Hehe Tuổi nhỏ đã thiệt

Cà phê Đen
Trang 82 của 151 Đầu tiênĐầu tiên ... 3272808182838492132 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68