Kết quả 851 đến 860 của 1510
Chủ đề: Cà phê Đen
-
30-09-2013, 03:38 PM #851
Kiểu này mà làm với Alent thêm vài bàn nữa chắc là tiêu mất cả ..cây thuốc chứ chẳng chơi. Mình cũng căng cái đầu ra mỗi lần đụng với Alent đấy chứ. Tối hôm qua sau đó mình gặp một tay 19xx, nhưng hòa ván đó uổng thiệt. Buồn ngủ quá đánh không chuẩn. Alent chơi rượu ngoại sang nhể
. Mình nấu ra uống cầm chừng thôi. Rượu ngoại thì cũng có vài chai nhưng để mừng khách đến thăm là chính. Với lại hàng ngoại nên không nở uống, sợ nó hết đấy
. Quà cáp của thân nhân chứ mua thì rượu sẽ chát lắm. Sake mà làm cho ấm ấm một tí và uống vào lúc mưa phùn chắc là tuyệt lắm, nghe nói em nầy chừng 14-15 độ cồn thôi. XO mà Alent chơi mấy chai một lần chứng tỏ nhóm này chơi sang hơn tây rồi nhé.
Nếu cơ may đưa đến không chừng mình vừa đánh cờ vừa nhắm mấy con mực một nắng với chai Gò Đen để bạn mình thưởng thức bửa tiệc bình dân của người đồng bằng nam bộ nhé.
Bạn hiền CKD mình có nhậu nhẹt gì không nhỉ ?Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
30-09-2013, 07:47 PM #852
Mấy ông thật tình. Cứ khuyên ông Lâm bỏ rượu. Ông ấy mà bỏ rượu chắc cũng bỏ luôn "cà phê đen", bỏ luôn cả diễn đàn, còn ai đâu ghé quán hầu hạ các ông. Bệnh về sinh lý xem ra có thể chữa chạy, chứ bệnh về tâm lý (tâm bệnh) thì chỉ có nước bó tay. Xưa có một vị lãnh đạo nọ vì cố bỏ thuốc lá mà lòng buồn bực, mất ăn mất ngủ dẫn đến chết sớm đấy.
Theo tôi ông Lâm cứ chơi nhiều vô, uống nhiều vô, đàn hát nhiều vô... Tôi thì lúc nào cũng có sẵn rượu đế chờ ông về để hầu rượu ông.Bận lòng chi nắm bắt
-
Post Thanks / Like - 9 Thích, 0 Không thích
Tontu, dangtrang90, kt22027, roamingwind, nhachoaloiviet, trung_cadan, Thợ Điện, Aty,
Alent_Tabđã thích bài viết này -
30-09-2013, 08:41 PM #853
Cứ tưởng bạn CKD mình chỉ biết đàn đùm giai gái không dè lén dấu bầu rượu để riêng cho bác Thợ. Thử bạn hiền mời lơi mình một tiếng thì mình sẽ lấy cuốn sổ tay ra ghi lại để có dịp đi BD là ới bạn liền.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
30-09-2013, 09:53 PM #854
Các ông còn trẻ còn có cái để gìn giữ chứ tôi già rồi .Điều gì không làm hôm nay chắc gì mai đã làm được .tôi cũng chỉ muốn van các ông như Robert khuyên Maria trong Chuông gọi hồn ai .Một tuyệt phẩm của Hemingway
Anh van em ,chúng ta chỉ có một hiện tại duy nhất này thôi .Em hãy ra đi ,một nửa của anh đang theo em đó ,đừng lo lắng gì cho anh .Sống 24 giờ hay 24 năm cũng vậy thôi miễn là mình đã trọn vẹn với chính mình
Các ông còn khuyên nữa không hehe
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
Tontu, dangtrang90, tamthaplucke, kt22027, roamingwind, nhachoaloiviet, ChienKhuD, Aty đã thích bài viết này
-
30-09-2013, 10:21 PM #855
Sống tròn và sống trọn. Trong cuộc sống này mấy ai làm được đâu bác Thợ. Em cũng đã từng thử và luôn tâm niệm, nhưng rồi đã hơn một lần em làm điều đứng ngay giữa ranh giới của tròn và méo. Không biết đúng và sai có ranh giới không ?. Bác thích uống rượu, hôm nay mà bác chưa uống thì thấy.. người nó làm sao ấy. Bác ực một chung chừng 1/2 gallon thôi để ngắm lá thu đang rơi qua khung cửa sổ nơi xứ cờ HOA. Và bác sẽ khẩy bài nhạc " tại sao tôi phải bạc đãi tôi nhỉ ". Như vậy bác đã sống trọn cho bác rồi. Bác Tôn thấy ông bạn mình đổi món ăn chơi coi bộ tốt hơn nên mạnh dạn đề xuất ông bạn già chuyển qua giúp nuôi loài ong Chúa. He he, bác mà uống sửa ong chúa nghĩa là đã giúp cho loài ong này không sớm bị tuyệt chủng. Em thú thật với bác em là chuyên gia nấu rựou đây. 1kg gạo ra được 0,7 - 0,8 lit loai 42 độ. Còn nấu nếp thì ít hơn chút đỉnh. Nếu có dịp đi Mỹ em sẽ kè kè một bình rượu nếp của em để mời bác nhé. Bạn CKD nói chờ bác đấy. Ủng hộ bác uống rượu nữa mới hay chứ. Tối nay bác cứ tự nhiên làm vài chung và nghĩ rằng bên bác vẫn có nhiều thằng em ủng hộ bác. Hi hi.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
LêMinhKhuê, Tontu, dangtrang90, ChienKhuD, kt22027, roamingwind, trung_cadan, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
01-10-2013, 12:13 AM #856
Quán cà phê này sở dĩ cứ lai rai tồn tại hoài hoài là vì chúng ta toàn bàn chuyện chơi đùa ,tâm tư bạn bè ,chủ đề luôn mới lạ ,khi thì âm nhạc ,một mảnh đời kỉ niệm ,lúc lại gái gú văn chương ,có lúc tu hành có lúc rong chơi
Chơi là điều thiêng liêng nhất trong cuộc đời ,những chủ đề nghiêm túc chỉ vài ba lần đã lui vào bóng tối .mấy hôm nay tôi đang xem truyện đào mả ,nhân vật chính mỗi lần gặp bế tắc lại lôi sách Hồng của ông Mao ra đọc tìm mưu kế .Rất thú vị .Hôm nay chúng ta cũng nên xem qua nhân vật lịch sử đầy thủ đoạn này
Cao Cương – Bí thư cục Đông Bắc sau ngày lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, tiếng tăm lừng lẫy, công trạng rất lớn. Khi ông ta tiến hành duyệt binh ở lãnh địa của mình, quần chúng nhân dân thay vì hô “Mao Trạch Đông muôn năm”, lại hô “Cao Cương muôn năm”. Cao là bạn thân lâu năm của Xtalin, nắm quyền cao nhất ở Đông Tam tỉnh, được gọi là “Thái thượng hoàng” vùng Đông Bắc. Lúc bấy giờ, Đặng Tiểu Bình là bí thư cục Tây Nam, chức vụ tương đương Cao, nhưng trên thực tế, địa vị của Cao Cương quan trọng hơn, do vị trí đặc biệt của vùng Đông Bắc.
Vùng Đông Bắc, nơi Cao phụ trách, xét về các mặt đều có ý nghĩa chiến lược đối với toàn TQ. Ở đây tập trung nền công nghiệp chủ yếu của TQ, là hậu phương của chiến tranh Triều Tiên và lại là cầu nối sang Liên Xô. Do Cao thuộc phái thân Liên Xô nên Mao cần dựa vào Cao để khai thông quan hệ với Xtalin.
Thế nhưng, tháng 6.1949, khi cùng Lưu Thiếu Kỳ sang Liên Xô thông báo tình hình TQ và xin viện trợ, Cao Cương đề nghị sáp nhập ba tỉnh Đông Bắc của TQ thành nước Cộng hòa thứ 17 của Liên Xô. Nhận được báo cáo của Lưu, Mao nổi giận lôi đình, gọi Cao về nước ngay. Nhưng khi Cao có mặt tại Trung Nam Hải, Mao lại vỗ về, hứa cho Cao giữ chức Phó chủ tịch nước. Song, Cao hãy đợi đấy!
Rồi một sự kiện lớn đột ngột xẩy ra. Ngày 25.6.1950, Bắc Triều Tiên dưới sự chỉ huy của Kim Nhật Thành – ông nội của “tượng đái” Kim Jong Un hiện nay, đã dốc toàn lực bất ngờ tấn công Nam Triều Tiên. Cuộc chiến Triều Tiên bùng nổ.
Thời gian đầu, quân Bắc Triều Tiên thế mạnh như chẻ tre, nhanh chóng chiếm Hán Thành, ào ạt tiến xuống phía Nam. Ngày 27.6, Mỹ và 16 nước tuyên bố tham chiến. Sau nhiều tuần kịch chiến, đến trung tuần tháng 8, quân Bắc Triều Tiên đã chiếm hơn ba phần tư lãnh thổ Nam Triều Tiên. Thế nhưng, khi tiến đến sông Lạc Đông, quân Bắc Triều Tiên bị chặn lại, hai bên giằng co nhau, không bên nào tiến lên được. Trong khi đó, quân Mỹ đổ bộ thành công lên cảng Nhân Xuyên, cắt ngang lưng quân Bắc Triều Tiên. Quân Bắc Triều Tiên trước sau đều bị vây hãm, bị thương vong và tổn thất nghiêm trọng, phải dốc toàn lực tháo chạy, tình thế vô cùng nguy ngập.
Ông nội của Un – Kim Nhật Thành, với ba mươi sáu kế, không còn kế gì khác hơn là điện khẩn cho Mao cầu cứu: “Trong tình trạng quân địch vượt vĩ tuyến 38, tiến công ra Bắc, giải phóng quân nhân dân TQ hãy nhanh chóng, trực tiếp xuất quân cùng chúng tôi chiến đấu với kẻ thù. Tôi xin đề xuất ý kiến này với Ngài, mong nhận được lời chỉ giáo”.
Mao cả đêm 1.10 suy nghĩ không ngủ được, gần 2 giờ sáng ngày 2.10, ông ta điện khẩn cho Cao Cương: “Mời đồng chí Cao Cương, sau khi nhận được điện, lập tức về Bắc Kinh họp”.
Trưa ngày 2.10, Cao Cương vội vàng đáp máy bay về Bắc Kinh. Ông ta nhận định, Mao triệu tập khẩn cấp về Bắc Kinh họp, chắc không ngoài vấn đề kháng Mỹ viện Triều. Do đó, Cao định liệu, lần này, dù bất kể thế nào, mình cũng không nên nhấn mạnh vấn đề bộ đội biên phòng chuẩn bị chưa đầy đủ. Vào hồi 3 giờ chiều, Mao, Lưu, Chu, Chu (Chu Ân Lai và Chu Đức), Lâm Bưu, Nhiếp Vĩnh Trăn và Cao Cương họp tại Di Niên Đường.
Vừa mới bắt đầu, Mao đưa ngay ra một bức điện nói với Cao Cương:
- Đây là điện khẩn của Kim Nhật Thành, chúng tôi đã xem rồi, ông hãy xem đi.
Lát sau, Mao nói:
- Tình hình Triều Tiên nghiêm trọng như vậy, hiện tại không còn là vấn đề xuất quân hay không xuất quân. Mà là lập tức xuất quân ngay! Xuất quân sớm hay muộn một ngày là cực kỳ quan trọng đối với chiến cuộc. Hôm nay chúng ta chỉ thảo luận hai vấn đề cấp thiết: một là thời gian xuất quân? Hai là ai cầm quân?
Thấy mọi người im lặng, Mao hướng về Cao Cương:
- Đồng chí Cao Cương, đồng chí đứng trên gò cao, nhìn được xa, đồng chí nói xem, dù thế nào trận này cũng phải đánh chứ?
Mao là người thông kim bác cổ, chơi chữ rất độc đáo, ở đây “cao” là cao, “cương” là gò, “cao cương” là cái gò cao.
Cao nghe Mao nói vậy, vội đáp:
- Nếu sớm muộn nhất định phải đánh, thì đánh muộn hay hơn. Hiện giờ không có cách gì đánh được, đánh tồi, mất cả giang sơn, chúng ta nói sao với nhân dân? Hơn nữa, trong chúng ta cũng chưa có ai đi Triều Tiên đánh nhau với Mỹ, ai cầm quân đi?
Mao đề xuất Lâm Bưu cầm quân nhưng Lâm từ chối, nói rằng mình đang bệnh, mồ hôi đổ ra nhiều, bác sỹ đã yêu cầu đi Liên Xô chữa bệnh.
Mao hết sức tức giận, vì nghe Cao Cương nói khó, Lâm Bưu nói bệnh, thế là ông ta hầm hầm bỏ phòng họp ra ngoài.
Trở lại với vấn đề Cao Cương. Đúng như Mao đã dự tính, không lâu sau, Cao Cương được điều về Bắc Kinh, được bổ nhiệm chức Phó chủ tịch nước kiêm Chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch nhà nước. Mao lại đưa 15 cán bộ cao cấp như Trần Vân, Bành Đức Hoài, Lâm Bưu, Đặng Tiểu Bình, Bành Chân, Lý Phú Xuân…về làm việc dưới quyền Cao. Trong khi đó, Mao vẫn cho Cao kiêm nhiệm 4 chức vụ quan trọng nhất ở Đông Bắc: Bí thư thứ nhất đảng ủy, Chủ nhiệm ủy ban quân chính, Tư lệnh kiêm Chính ủy quân khu. Mao càng ngày càng tỏ ra tin cậy Cao hơn. Và Cao tưởng như đã nắm được ý đồ của Mao.
Cao Cương quen đề cao mình là người độc nhất vô nhị, lại có thành tích, song ông ta căn bản không biết rằng lần thăng chức này của Mao chính là tách ông ta ra khỏi quyền lực ở vùng Đông Bắc. Mao chỉ chờ cơ hội là sẽ ra tay thanh toán Cao.
Từ địa phương về Trung ương, Cao hoạt động mạnh, ông ta muốn mở rộng quyền lực, thay thế vị trí của Lưu Thiếu Kỳ và Chu Ân Lai, làm Phó chủ tịch đảng và Thủ tướng. Cao gieo rắc trong đảng thuyết “đảng của quân đội” và “đảng của khu trắng”. Ông ta quả quyết, đảng là do “quân đội sáng tạo ra” và tự xếp mình là nhân vật đại biểu của “đảng quân đội”. Cao cho rằng đảng và nhà nước hiện nay đang nằm trong tay “đảng của khu trắng” tức trong tay Lưu Thiếu Kỳ và Chu Ân Lai, do đó phải cải tổ Trung ương. Cao được Trưởng ban tổ chức Trung ương và Lâm Bưu ủng hộ. Cao còn gặp Trần Vân đàm phán, lôi kéo Đặng Tiểu Bình tham gia nhưng bị Đặng cự tuyệt. Thấy tình hình nguy hiểm, Đặng lập tức báo cáo toàn bộ âm mưu của Cao Cương với Mao.
Mao nghe Đặng báo cáo xong, hỏi lại: “Mưa rừng chưa tới, gió đã đầy lầu. Theo anh, gió từ hướng nào thổi tới?”.
Đặng suy nghĩ kỹ và trả lời rất khéo: “Ở địa vị mà mưu tính công việc thì là đúng phận sự; không ở địa vị mà lại muốn mưu tính công việc là bệnh ham muốn quyền lực vậy”. Câu trả lời của Đặng càng làm cho Mao suy nghĩ, sớm giải quyết vấn đề Cao Cương.
Xtalin vừa qua đời, lập tức Mao tính sổ với Cao Cương. Mao cho triệu tập hội nghị Trung ương, vạch trần phê phán Cao. Sau hội nghị, lại giao cho Đặng tổ chức các buổi tọa đàm, tiếp tục vạch trần, đối chứng âm mưu chống đảng của Cao. Cao Cương không thể chịu nổi sự phê phán, trong một cuộc hội nghị, đã rút súng tự sát tại chỗ.
Nhớ lại đêm Lâm Bưu lên máy bay định bỏ sang Liên Xô, Chu Ân Lai đã điện cho Diệp Quần, vợ Lâm, hãy chú ý thời tiết: “Bay đêm không an toàn đâu”. Diệp Quần: “Chúng tôi không bay đêm, đợi sáng mai hoặc trưa mai thời tiết tốt mới bay”. Chu: “Đừng bay nữa, không an toàn. Nhất định phải nắm chắc tình hình thời tiết”.
Ý của Chu là nhắc nhở họ chú ý thời tiết chính trị, hành động phiêu lưu sẽ không an toàn. Nhưng, Diệp và Lâm đã không nhận ra, dẫn đến thất bại đau đớn.
Quyền lực là một thứ “ma túy” đủ sức “mê hoặc” bất cứ ai dính vào nó. Trong lịch sử các cuộc đấu tranh giành quyền lực TQ, không phải nhà lãnh đạo nào từ địa phương về Trung ương cũng thành công. Thông thường, những người thành công phải có một “cái ô to”, đủ sức khuynh loát chính trường “bảo hộ”. Hoa Quốc Phong, Vương Hồng Văn, Trương Xuân Kiều…có Mao; Triệu Tử Dương, Giang Trạch Dân…có Đặng. Dĩ nhiên, khôn khéo, mưu lược, kiên nhẫn, không thể hấp tấp là những phẩm chất mà họ không thể thiếu được. Lịch sử thường đi những lối bất ngờ.
Từ địa phương về Trung ương quả là một con đường dài, đầy cam go và lịch sử luôn thử thách những chính khách ôm “giấc mộng bá vương”.
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
LêMinhKhuê, Tontu, dangtrang90,
Alent_Tab, pearlmickey, tamthaplucke, Aty, ChienKhuD, kt22027, nhachoaloiviet đã thích bài viết này -
01-10-2013, 05:43 AM #857
Theo sử sách thì mộ của Tần Thuỷ Hoàng là ngôi mộ kiêng cố vá qui mô nhất. Dưới đó là một cung điện, có mọi thứ. Có trời, có sông (nước sông làm bằng thuỷ ngân). Ngôi mộ này tuy đã bị phát hiện nhưng chưa bi khai quật do được chính quyền bảo vệ. Vua tần rất thích đặc tính của thuỷ ngân, hợp rồi tan nhưng rất khó bị diệt. Trong quá trình tìm cách trường sinh bất tử ông uống thuỷ ngân nên đến sinh bệnh mà chết...
Nhắc đến chết và quật mồ, tôi xin kể tiếp chuyện "thiếu nhi" hầu các bác.
Như đã từng kể cho các bác nghe qua, nhóm bộ ba chúng tôi có cái sở thích bệnh hoạn đó là thích đám ma! Có đám là có dịp cho chúng tôi đi đưa, là dịp tốt để được đi chơi ở ngoại thành. Đám gần thì đi bộ, đám xa thì được đi xe. Được ăn bánh uống trà, có khi thì được ăn cháo trắng hột vịt muối.
Đưa đám hoài trước sau gì cũng được lên lớp là đi xem lấy cốt. Lần đầu tiên xem lấy cốt thì phải công nhận là ớn thật. Mộ đang yên, mả đang đẹp mà lại có bác phu xe, lưng trần, cầm cuốc bửa thình thịch. (Bác Tám nghề chính là phu xe, nghề phụ là an táng và lấy cốt! Đúng là bá nghệ trần thân). Bác Tám to con, đầu hói, mày đứng, nhìn giống tên đồ tể hơn là kẻ giúp người khác được tiêu diêu miền cực lạc. Bọn tôi bén mảng đến gần là bị Bác Tám đuổi như đuổi ruồi.
Đối với bọn nhóc tôi, lúc căng thẳng nhất là lúc xem Bác Tám khui nắp quan tài. Có đứa không dám đến gần vì sợ hồn ma thoát ra nhập vào nó. Có đứa sợ hôi đứng xa xa bịt mũi nhón nhón nhìn vào. Nhưng đối với tôi thì tôi thấy nó không ghê như tôi hằng tưởng, sức mạnh của tạo hoá và thiên nhiên đã biến một thân xác thành những mảnh xương vụn, trắng trắng, sạch sẻ. Trừ cái xương sọ có nét dữ dữ, những phần còn lại xem rất yếu ớt và hiền lành... Đâu đó vo ve tiếng ruồi bay, nó đáp lên trên đầu ông Tám, trên mặt tôi và trên trán thằng Sáu Suyễn, đễ mặc cho bộ xương kia được nhìn trời xanh và tắm nắng...
còn tiếp (Cầu cơ)
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
01-10-2013, 01:17 PM #858
Dược Thảo, Thần Dược: Thuốc Nam Trị Sạn Thận
Tác giả : Nguyên Nghiêm
Dược Thảo, Thần Dược: Thuốc Nam Trị Sạn Thận
Nguyên Nghiêm
(LTS: Nguyên Nghiêm là dì của Cư Sĩ Nguyên Giác Phan Tấn Hải, được người chỉ dẫn phương thuốc Nam giúp người thân trong gia đình chữa trị được sạn thận, nên đã gửi phương thuốc này để giúp người. Sau đây là thư do Cư Sĩ gửi tới tòa soạn.)
Vợ chồng con gái tôi mới sang định cư tại Mỹ được hơn 3 tháng, chưa có chế độ y tế hoặc bảo hiểm ở Mỹ cả. Con rể tôi phát bịnh đau lưng tiểu buốt. Đi bác sĩ siêu âm, họ bảo trong thận có 5 viên sạn lớn, phải giải phẩu để lấy sạn. Con tôi bảo: chỉ mới khám bác sĩ và siêu âm mà tốn gồn $1,000 usd, tiền đâu ra để mổ xẻ.
Vợ chồng con gái tôi phải bay về VN để mổ. Bác sĩ hẹn 20 ngày sau trở lại mổ. Tiền nằm viện và mổ chưa đến 10 triệu.
Trong thời gian chờ đợi, con gái tôi gặp lại người bạn trai thời đi học. Khi biết được, cậu này mới bảo con tôi trong thời gian chờ mổ, hãy cho con rể tôi uống các loại sau đây. Nếu hết thì khỏi tốn tiền nhiều. Vị thuốc vô thưởng vô phạt. Con gái tôi nghe theo. Mỗi ngày xay một nắm rau om (loại bỏ canh chua cho thơm), lược sạch lấy nước, hòa với hột chuối hột xay nhuyễn, và đi nhổ cây Kim Tiền Thảo mọc xen lẫn trong cỏ về giã, hòa với mật vịt. Con tôi phải đến các nơi làm vịt trả tiền để họ giữ tươi túi mật, thay vì họ bỏ sọt rác.
Con rể tôi uống trong ½ tháng gần 1 kilo rau, khi đi tiểu thấy lợn cợn trắng, giảm đau lưng và không thấy buốt nữa. Khi gần đến ngày hẹn của bác sĩ, con rể tôi đến siêu âm lại để chuẩn bị cho ca mổ vài ngày tới. Vị bác sĩ rất kinh ngạc là không thấy một viên sạn nào nữa cả. Và vị bác sĩ cho biết bệnh con rể tôi đã ổn định. Vợ chồng con gái tôi rất cám ơn anh bạn đã mách bảo một phương thuốc giản dị tìm đâu cũng có, lại không tốn tiền bao nhiêu. Đỡ tốn 8.500.000 đồng tiền mổ ở VN. Còn ở Mỹ chắc phải cả chục ngàn dollars. Trong khi vị thuốc ngày chỉ tốn chưa đến 30.000 đồng, tức chưa đến 2 dollars. Một phương thuốc giản dị nhưng quá công hiệu.
Chờ ăn Tết Nguyên Đán xong, vợ chồng con gái tôi sẽ trở lại Mỹ để tiếp tục cuộc sống ở Mỹ, và lo cho con học hành.
Cây Kim Tiền Thảo ở VN mọc mọi nơi, nhưng ở Mỹ không có. Có thể các tiệm thuốc Bắc sẽ có bán.
Nguyên Nghiêm
17103 Magnolia St. #222, Fountain Valley, CA 92708
Sưu tầm.Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
01-10-2013, 01:56 PM #859
Thời còn bé tôi rất mê đá dế. Trời tờ mờ sáng là tôi đã mò sang nghĩa trang liệt sỹ gần nhà. Ớ đó dế nhiều vô kể, có khi cả chục con cùng ở chung một khe mộ. Có lần tôi mò xuống hầm vô danh trong nghĩa trang. Đầu lâu, xương sọ họ bỏ trong bọc nilon, bao bố chất thành đống. Trong cái hầm ấy rắn và chuột quá chừng làm tôi sợ chết khiếp.
Bận lòng chi nắm bắt
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
Tontu, dangtrang90,
Alent_Tab, roamingwind, kt22027, Thợ Điện, Aty, nhachoaloiviet đã thích bài viết này -
02-10-2013, 12:35 AM #860
Thằng Sáu Suyễn lớn nhất trong đám, nó phá và chịu chơi lắm, nó bày hết trò này đến trò kia. Do được đi đưa nhiều đám, và có nhiều cơ hội nghe những chuyện có liên quan đến cái chết, linh hồn, cõi âm... nên nó rất rành vế những vụ này, nó hay nhắc đến đi cầu cơ.
Mục đích chính của nó là dùng trò này để nhát ma những đứa khác, chứ chính nó cũng không tin vào chuyện này. Bọn tôi làm đủ cách, nhưng chưa bao giờ được lên cơ. Lúc đầu tôi còn tin và rất trịnh trọng khi cầu, sau này tôi thấy thằng Suyễn vừa đọc lời cầu mà nó cứ hé mắt nhìn tụi tôi cười cười hoài nên tôi biết mình đã bị gạt. Từ đó tôi và nó ngấm ngầm cùng nhau gạt những đứa khác.
Đồ nghề của chúng tôi là bàn cờ cá ngựa và đồng tiền. Sau lưng bàn cờ thằng Suyễn viết các mẫu tự trên đó. Cách cầu là đứa nào cũng phải để ngón tay lên đồng tiền, sau đó thằng Suyễn bắt đầu đọc lời cầu. Cái khó làm nhất là làm sao để khỏi phải bật cười khi thằng Suyễn đọc kinh, nó chế biến từ những kinh cầu siêu, từ những câu nó nghe trong cải lương... đại loại là "này hỡi âm binh, hãy đến đây cùng nhau diệt thù???!!!". Có khi nó dùng cả tiếng Tàu nữa, tiếng Triều Châu có câu "Lứ ái khứ tì cọ" nghĩa là bạn muốn đi đâu, nó đọc thành "ngứa dái lấy gì cọ" nó phát âm nhanh và giống đến mức ông người Tìu còn hiểu ý nó nữa mà! Đến phiên tôi thì có sách vở hơn, số là cô Nguyệt tôi có cuốn xem tướng của chiêm tinh gia Huỳnh Liên, trong đó có bài cầu cơ, cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ sơ sơ:
Hồn nào ở chốn non bồng
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi
Dầu hồn ở khắp mọi nơi
Ghé đây đàm đạo chưyện đời trần gian
...
Lúc cơ "lên" là lúc có đứa sợ đến bỏ chạy. Có lần cơ lên chạy loạn cào cào không ra ý gì hết thì thằng Suyễn nói nó biết là ai nhập rồi, đó là A Phón ông bán hủ tíu, ông này người Tàu nên không biết đánh vần tiếng Việt! haha
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
Tontu, dangtrang90,
Alent_Tab, ChienKhuD, roamingwind, Aty, trung_cadan, Thợ Điện đã thích bài viết này
Cà phê Đen
Đánh dấu