Kết quả 1,351 đến 1,360 của 1510
Chủ đề: Cà phê Đen
-
20-01-2014, 04:05 PM #1351
Khuya rồi cũng ráng chui vào com .Ông Tôn là dân học nên nhìn người khó sai .Ông D qua Phần Lan học đi nhân tiện lấy vài cái PhD .Với sức của ông là không khó gì .Con bé bên cạnh ông chắc lai Đông Âu coi nhỏ nhắn và dễ thương gớm .Ông cũng lọc lõi làm đủ nghề giang hồ nhỉ
Ông nào đã xong đâu nói theo kiểu Zorba Ngày phán xét cuối cùng nàng sẽ ra trước mặt Thượng đế thở dài một cái thôi .Ông sẽ muôn đời trầm luân trong hoả ngục .Tu làm gì cho phí công
chẳng nước non gì đâu
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
Tontu, tamthaplucke, Kiem_Nhat, Robetto, cuonghanh, roamingwind, huyenmapu, Aty, toan2324, ChienKhuD đã thích bài viết này
-
20-01-2014, 04:07 PM #1352
Ông D này chộp tấm hình cuối đó, hoa này tôi thích lắm. Phải nói là rất thích. Cha này có nụ cười khó tả quá đi. Bác Lâm làm vài ly rồi cho em câu kết về tấm hình này nhé. Nhớ hôm xưa tấm hình Vũng Tàu đâu có như tấm này mà bác cho thằng em lơ là này nọ đúng quá luôn. Cũng may .
Bác Tôn khen tui thì tui chịu. He he, mày mò chụp riết rồi gặp may được tấm đẹp. Chứ mà ông Wind nghĩ là ổng chỉ lấy hình của vợ hiền ổng up lên thôi. Với lại ổng chuyên làm người mẫu thời trang của chương trình Lưng Dài Vai Rộnghe he.
Không đúng cũng đừng trách tui đoán mò nhe ông Wind.Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
20-01-2014, 09:48 PM #1353
Thì chỉ là nụ cười đẹp thôi .Tôi có mê mẩn ông ấy như là ông đâu mà phải hết lời tán thán công đức
SỰ THẬT
Có một giáo sĩ nọ
Nhìn tấm biển cửa hàng:
“Ở đây bán sự thật”,
Hơi ngạc nhiên, ngỡ ngàng.
Giáo sĩ bước vào quán.
Ông chủ cúi đầu chào:
“Ngài muốn mua sự thật?
Có nhiều loại, loại nào?
Loại sự thật một nửa,
Hay sự thật toàn phần?
Sự thật làm nhức nhối
Hay chỉ khiến băn khoăn?”
“Tôi là người dũng cảm,
Và cái tôi quan tâm
Là sự thật trần trụi,
Sự thật trăm phần trăm!”
“Thế thì giá đắt đấy. -
Chủ quán đáp, nhìn ông. -
Hơn nữa, còn nguy hiểm.
Ngài có dám mua không?
Khi biết sự thật ấy,
Ngài sẽ thấy bất yên,
Nghi ngờ suy nghĩ cũ,
Rồi rơi vào buồn phiền…”
Giáo sĩ nghe, tư lự,
Thấy nặng trĩu trong lòng.
Ông bước ra khỏi quán,
Như lúc vào, tay không.
Ông chưa đủ dũng cảm
Biết loại sự thật này.
Biết nó là phủ nhận
Mọi niềm tin xưa nay.
Dẫu sao ông đã sống
Hơn già nửa cuộc đời.
Kịp để điều vớ vẩn
Thấm rất sâu vào người.
*
Câu chuyện này tôi đọc
Trong “Cơn bão cốc trà”.
Đọc, và ngồi suy ngẫm
Về mỗi một chúng ta.
Không phải ta không biết
Rằng niềm tin của mình
Từ đầu đã sai trái,
Cả lý và cả tình.
Ta hèn nhát, né tránh
Đối mặt với điều này.
Tự phủ nhận mình khó,
Quả rất khó xưa nay.
Thế là ta dung dưỡng,
Cố tình hoặc vô tình,
Những cái sai, dối trá
Để mình tự lừa mình.
Để được sống yên ổn
Phần còn lại cuộc đời.
Dẫu đôi khi dằn vặt
Thầm xấu hổ với người.(TBT)
-
Post Thanks / Like - 12 Thích, 0 Không thích
nhachoaloiviet, Tontu, tamthaplucke, Kiem_Nhat, ChienKhuD, kt22027, PhiHuong, Robetto, cuonghanh, roamingwind, huyenmapu, Aty đã thích bài viết này
-
20-01-2014, 10:30 PM #1354
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
20-01-2014, 11:54 PM #1355Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 9 Thích, 0 Không thích
-
21-01-2014, 12:26 AM #1356
Ông cũng nămg khiếu xem bói quá há. Đúng là những hình đó vợ hiền chụp. Nói chung về nghệ thuật bả có nămg khiếu hơn tôi. Nhưng được cái này mất cái kia, khi nào cải lộn nhau là bả cải không lại, tôi lẻo mép quá. Nhưng bả xù mặt buồn là tôi im thôi. Mẹt, lấy vợ làm chi mà không được vui cười với vợ. Cho nên cái tài nguỵ biện của tôi trước mặt vợ không có chổ dụng.
Bác Lâm, Zorba chưa có vợ cho nên chỉ mới biết tội hoả ngục khi người đàn bà kêu gọi mà người đàn ông không tới. Cái tội lấy vợ mà vợ không vui cười được với mình cho vào hoả ngục còn quá nương tay. Chắc phải cho qua xứ Nauy của ông Tý những đêm thâm thẩm mùa đông và bỏ vào tủ lạnh, loại tủ lạnh cực lạnh --flash freeze -- 196 độ âm !!
Tôi nhờ tu hành nơi mới ngộ được lý này, xem như là có một ít bù đấp cho những lỗi lầm lúc còn độc thân. Ông Tý căn cơ hơn tôi, không cần tu mà cũng tự chứng chổ này. Tôi thật khâm phục mình không bằng người.Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 21-01-2014 lúc 12:30 AM.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
21-01-2014, 12:42 AM #1357
Học thêm thì bác nói em còn gì để học. Nhưng đọc những giòng nào là vì không làm gì cả bổng chốc sa hỏa ngục rồi thì mướn cái giường ở khách sạn chín tầng hướng ra biển để nhìn... không tài nào giải thích được.
Thôi đành hiểu mang máng là có một anh làm ở tiệm deli cùng với một nàng Đại Hàn. Thời gian sau cả 2 cùng nghỉ làm. Vấn đề anh chàng cùng với cô nàng làm gì chung trong tiệm thì không biết có ai biết.Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 6 Thích, 0 Không thích
-
21-01-2014, 01:03 AM #1358
Cái tội làm cho vợ buồn thì đày qua xứ Nauy là hợp lý. Xứ này xử dụng máy điều hòa không khí để làm ... ấm nhà đó bác Wind. He he. Không cần bỏ vào tủ lạnh, chỉ cần buổi sáng mùa đông ra cạo băng nổ máy xe là cực hình rồi. Có khi trời lạnh -20 tới -30 độ C, bình điện lạnh quá tự nhiên mất điện. Gọi phone nhờ bạn bè tới câu bình mà nước mắt nước mũi lưng chừng cũng là kỉ niệm đẹp
ở xứ Nauy này. Nhưng thời gian rồi cũng quen thôi.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
21-01-2014, 01:33 AM #1359
Ông Tý nói chuyện với ông Gió đừng quan tâm nhiều tới ngôn ngữ ,được ý phải quên lời .Mà như vậy chuyện trò mới thú vị .Tôi có ông bạn tên Minh ở Japan chơi với nhau khá thân có khi ông ấy đi công việc ghé qua Chicago tìm tôi lại có lúc tôi từ VN bay về Mỹ nghỉ ở phi trường Narita 9 tiếng hay gọi ông ấy tới dắt mình đi ăn .Nói chuyện với ông ấy rất thú vị ,thời đại này mà ông dùng những điển cố ,lối văn biền ngẫu xa xưa mình cứ như lạc vào chốn nào Ví Dụ
-Hẳn đã đọc Luận ngữ
-Có đấy
-Tất biét chuyện thầy Tăng điểm
-Ừ ,rồi sao ?
-Hãy tạm hiểu như thế đã
Ông sử dụng ngôn ngữ như kiếm khách thời xa xưa ,cô đọng và súc tích .Đang ngồi uống rượu ông chợt buông câu
-Kỳ kém
Chớ mà hỏi Kỳ nào tất sẽ bị một cái lườm khinh khi ,bèn hùa theo
-Trẻ quá chăng?
-Mới ngoài ba mươi còn nhiều vụng dại
Chợt một con bé đi phớt qua ông nhận định
-Con cái nhà ai, nước da bánh mật
rồi hỏi tiếp
-Ông thích bánh mật ?
-Hồi xưa bé ở nhà quê bà cụ tôi hay mua cho ăn
-Bánh mật ngon chứ
-Còn phải nói
-Gái đại khái cũng thế
Tôi cười ồ lên -thì nói mẹ ra là ông thích con gái da ngăm ngăm cho rồi còn bày đặt bánh mật với chả bánh gai
Nghe nói đến viếng nhà có tang thì cơm không được ăn no, rượu không được uống cạn. Về đến nhà rồi thì hết ngày không ca hát, không cười cợt, quần áo phải thay ra, ba ngày không được gần thê thiếp… Người đang có tang thì cả năm không đi dự giỗ chạp, khai trương, cưới hỏi… của bất cứ nhà ai… Chắc không chỉ vì “Lễ“ quy định phải như vậy. Lại nghe nói sinh khí thuộc về dương, tử khí thuộc về âm. Người thông minh, sáng suốt thuộc về dương, kẻ u mê, lú lẫn thuộc về âm. Người lương thiện, tử tế thuộc về dương, kẻ bất lương, đểu cáng thuộc về âm. Quân tử thuộc về dương, tiểu nhân thuộc về âm. Cả đến thiện, ác; chân, ngụy cũng phân biệt như vậy, thiện thuộc về dương, ác thuộc về âm, v.v… Thánh nhân đặt ra phép cúng tế quỷ thần, quy định “Lễ“ đối xử với người chết chắc không phải vì Thánh nhân mê tín dị đoan. Chính vì sợ sẽ diễn ra cái buổi âm thịnh, dương suy trên cõi trần (gian) này vậy…
Vẫn “Lời tựa“ trong Luận ngữ Tân thư. Sau đây lại xin trích một phần của bộ sách đó:
Khổng Tử một hôm giảng về Lễ (phép tắc, pháp luật…). Lễ của Ngài bao trùm cả cái nhẽ sinh tử của cuộc đời. Hết “sinh“ rồi đến “tử“. Riêng “Lễ“ về “tử“ của Ngài thì chung quy chỉ bốn bài sau đây là gồm hết.
Thứ nhất: Có cái chết là sự tiếp tục của những đạo lý lớn trong thiên hạ (“Tử vi Thánh nhân“ -chết thành Thánh nhân, như Nghiêu, Thuấn, Vũ, Văn Vương, Chu công …).
Thứ hai: Có cái chết là sự tiếp tục của một sự nghiệp trong đời (“Tử vi hiền nhân“ -chết thành hiền nhân, như Cơ Tử, Tỷ Can, Tử Văn, Quản Trọng…).
Thứ ba: Có cái chết đơn giản là sự trở về cõi vĩnh hằng (“Tử vi sa trần“-chết thành cát bụi, lành như cát bụi, lẽ thường của vạn kiếp sinh linh). Song để đạt được những điều đó, thì tất cả những người chết đều phải được người sống đối xử sao cho đúng với “Lễ“. Thuận theo Lễ thì cát (gặp được yên ổn). Nghịch theo Lễ thì hung (gặp phải hiểm họa), có khi hậu quả không biết thế nào mà lường được. Cái đó gọi là: “Tử phù đạo tặc“ (cái chết giúp rập cho trộm cướp).
Giảng đến bài này, Ngài nói: “Bản thân cái chết không có lỗi gì. Chính những kẻ đang sống mới cố tình làm cho cái chết ấy biến thành một hiểm họa trong đời đấy thôi“. Nói đến đó, Ngài bỗng trầm ngâm, chưa biết phải lấy thí dụ thế nào cho các học trò hiểu thì vừa lúc ấy, gia nhân báo có người muốn xin vào gặp để biếu kinh sách. Khổng Tử mừng rỡ nói:
“May quá! Kẻ mang cái thí dụ sinh động ấy đến vừa kịp lúc, vừa kịp lúc“.
Học trò nhìn nhau ngơ ngác, chưa hiểu Ngài nói thế là có ý gì thì thấy một người ôm một chồng sách khệ nệ bước vào. Người ấy mặt chuột tai lừa, đầu đội mũ cánh chuồn, trang phục cũng ra dáng kẻ sĩ, chỉ tội ánh mắt hết sức u tối. Cẩn thận đặt những cuốn sách mạ vàng lên một chiếc đôn, người ấy bước đến trước mặt Khổng Tử vái dài một cái. Chưa kịp nói gì thì Khổng Tử đã hỏi ngay:
“Tiên sinh từ nước Vệ tới đây có phải không?“.
Người ấy giật nảy mình, trợn mắt kinh ngạc, hỏi:
“Cớ sao Phu Tử lại biết tôi là người nước Vệ?“.
Khổng Tử trả lời:
“Trên người tiên sinh có mùi tử khí. Vì thế mà tôi biết“.
Người đó hoảng sợ rùng mình một cái. Vội vàng hỏi tiếp, giọng có vẻ hơi bất bình:
“Chẳng hay Phu Tử muốn rủa tôi, mong cho tôi chết sớm hay sao? Tôi đường đường đại diện cho kẻ sĩ của cả nước Vệ, còn đang sống khoẻ mạnh, minh mẫn thế này. Tại sao Phu Tử lại bảo tôi có mùi tử khí?“.
Khổng Tử vẫn thản nhiên nói:
“Tất cả người nước Vệ hiện thời đều có mùi tử khí hết. Vì thế, trong nước không ai ngửi ra đấy mà thôi. Khâu (tên tục của Khổng Tử) này nghe nói tử thi thì phải được chôn xuống đất hoặc đốt thành tro bụi. Nếu để quá một tuần (mười ngày), thì âm khí sẽ ám đến phạm vi một thành. Quá trăm ngày, âm khí sẽ càng loang rộng ra, ám đến phạm vi châu, quận… Hôm trước Khâu này xem thiên văn, trông về hướng địa giới nước Vệ, thấy âm khí đã ám đến tận trời, trùm khắp cả bờ cõi. Tất trong nước có tử thi đã để quá ba năm chưa chôn“.
Người đó nghe nói thì sợ toát mồ hôi. Bèn nghĩ lại việc nước mình. Quả vua Vệ là Linh Công chết đã lâu, nhưng đám con cháu chỉ mải lo giành nhau ngôi báu, lại thấy cứ để như thế xem ra còn có cớ mà tha hồ bịp bợm. Vì thế nhất quyết không chịu đem chôn. Thật là những kẻ vì lợi mà sẵn sàng quên cả hiếu. Có biết đâu cái món âm khí ấy nó lại ghê gớm đến thế. Bèn hỏi:
“Vậy bây giờ Phu Tử bảo phải làm thế nào?“.
Khổng Tử nói:
“Lại còn làm thế nào ư? Sở dĩ âm khí đã dâng lên trùm kín cả bờ cõi, bởi nước Vệ của tiên sinh bây giờ, tất cả những gì thuộc về âm đều đang thịnh, tất cả những gì thuộc về dương đều đang suy, danh và thực đều loạn, thật và giả đều lẫn lộn. Điều ấy chỉ có lợi cho bọn ăn cướp mà thôi. Đó chính là thời vận cực thịnh của lũ tiểu nhân và những kẻ chuyên nghề trộm cắp, bịp bợm. Nay người chết thì phải đem chôn, thế thôi. Có điều, đã nhiễm phải âm khí nặng như vậy thì người nước Vệ đời nay tất bị u mê, lại hay trí trá lắm, khó mà tiếp thu được đạo lý. Cứ tiếp diễn mãi như thế này, e rằng thế gian ngày nay không tìm đâu ra một qui tắc nào khả dĩ có thể áp dụng cho người nước Vệ được. Có lẽ phải đợi đến những đời sau may ra…“.
Kẻ sĩ người nước Vệ tất nhiên chẳng đời nào chịu công nhận những điều đó. Bèn hướng cặp mắt u tối về phía Khổng Tử mà cãi:
“Nước Vệ tôi xưa nay rất chú trọng đến việc dạy dân. Những kẻ sĩ danh giá đi lại ngoài đường, ngoài chợ đông như rắc trấu, ai ai cũng có thể làm ra văn chương, thi phú, chính sự được ca tụng hết lời, pháp luật mỗi ngày mỗi đẻ ra những cái mới. Trăm họ yên ổn làm ăn, không ai nói ngược lại cái điều mà kẻ bề trên muốn nghe. Lại có một nền giáo dục hoành tráng, vẫn thường tự đánh giá là cao nhất nhì thiên hạ. Sao Ngài lại bảo người nước Vệ tôi u mê, trí trá, không tiếp thu được đạo lý?“.
Khổng Tử trả lời người kia mà như muốn nói với cả các học trò của mình:
“Dạy học mà không hề thấy dạy cách làm người, chỉ dạy cách làm tiền. Chưa học làm người đã bổ làm quan chỉ vì chạy chọt hoặc là con ông, cháu cha. Thậm chí khối kẻ làm quan rồi mới đi học. Lại còn tha hồ mua bán danh hiệu, quan tước… Thì đó là cái nền giáo dục gì vậy? Dạy dân bằng đức hơn là bằng lệnh. Huống chi nước Vệ bây giờ chỉ ra sức chú trọng đến việc nhồi nhét cho học trò những kiến thức sặc mùi âm khí, dùng bịp bợm làm quốc sách giáo dục, lấy đen làm trắng, lấy không làm có, lấy ác làm thiện… Kẻ trên leo lẻo dối trá không biết ngượng mồm, kẻ dưới uốn mình nịnh hót không biết xấu mặt. Lại tùy tiện đẻ ra cái gọi là pháp luật để lừa mị, cưỡng ép người ta phải công nhận mình. Lại nhân danh trăm họ để thi hành bạo ngược, không cho ai có quyền được nghĩ tới chân lý, không cho phép ai được nói ra sự thật, khiến cho người người u mê, nhà nhà lú lẫn, nhìn gà hóa cuốc, nhìn kẻ cướp hóa người ngay, đánh đồng lưu manh với lương thiện… Từ đó con người sinh ra thói nhịn nhục, đớn hèn, nhất nhất chỉ biết chạy theo của cải, hư danh… Dạy dân như thế thì khác nào ngu dân có chủ ý, ngu dân bằng mọi giá, mọi thủ đoạn. Cái gọi là nền giáo dục ấy càng “hoành tráng“ bao nhiêu thì càng hỏng nặng bấy nhiêu. Làm hỏng một nhà đã phải ăn năn, sám hối. Đằng này lại làm hỏng cả một nước thì tội lỗi để đâu cho hết. Thế mà không gọi là u mê, trí trá thì gọi là cái gì?“.
Kẻ sĩ người nước Vệ kia nghe Khổng Tử thuyết liền một hồi như vậy mà vẫn không cho làm phải, nét mặt vẫn có vẻ ấm ức, không phục. Quả là sự u mê đã ngấm đến tận xương tuỷ. Phải cái tội y đang ở vào địa vị là khách, chẳng lẽ lại cãi nhau mãi với bậc Thánh nhân đã nức tiếng thiên hạ này. Song nghĩ bụng cũng phải cố vớt vát thêm vài câu để giữ thể diện quốc gia. Y bèn chỉ vào đống sách mang theo và nói:
“Phu Tử bảo người nước Vệ tôi hiện toàn những kẻ u mê, trí trá. Vậy sao lại có thể viết ra những cuốn kinh sách, những bộ giáo khoa mạ vàng như thế này được. Chính tôi được sai mang sang đây tặng Phu Tử, để Phu Tử bổ sung vào kho tàng kinh sách của Ngài cho thêm phần phong phú đấy“.
Khổng Tử nghe y nói thì vội vàng dùng một tay kéo vạt áo lên che mặt, tay kia xua lấy xua để mà bảo:
“Mang về ngay đi. Mang về ngay đi. Những thứ gọi là kinh sách với lại giáo khoa gì đó của nước ngài càng nặng mùi âm khí lắm. Nước Lỗ ta từ lâu đã vứt hết vào sọt rác rồi. Không tin ngài cứ ra ngoài bãi rác mà bới thử xem. Hãy tìm trong những mớ giấy lộn ấy, may ra vẫn còn sót một ít đấy“.
Kẻ sĩ người nước Vệ đành tiu nghỉu ôm đống kinh sách của nước mình ra về. Bài giảng của Khổng Tử về “Lễ“ đến đó cũng vừa chấm dứt.
Hôm ấy, trong số các học trò ngồi nghe Khổng Tử nói, có Tử Lộ (Trọng Do) là người cũng không hẳn tin rằng nước Vệ lại hỏng đến mức ấy, bèn quyết chí sang bên đó làm quan một phen xem sao. Tử Lộ những tưởng với đức độ, học vấn và cái dũng của mình, thì có thể cứu được dân chúng nước Vệ thoát khỏi mê muội, gian xảo chăng! Kết quả việc không thành. Tử Lộ chưa kịp thi thố điều gì thì đã bị chết bất đắc kì tử tại ngay chính nước Vệ. Thế mới biết cái thứ âm khí ấy ở nước Vệ quả là rất độc đối với người quân tử. Thương thay! Có lẽ từ câu chuyện trên mà về sau, các nhà chép sử thường ca ngợi nước Lỗ là một nước có “Lễ“ sáng sủa nhất thiên hạ thời bấy giờ chăng?
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
Tontu, tamthaplucke, Kiem_Nhat, ChienKhuD, Aty, huyenmapu, roamingwind, kt22027 đã thích bài viết này
-
21-01-2014, 02:41 AM #1360
Bức hình đào phai ở vườn nhà ông Roa rất tươi tắn, nụ hoa cũng căng mọng và đẹp, nếu chơi đào thắm cũng rất thích vì sự lộng lẫy của nó. Miền bắc có giống hoa Bach Mai, lúc chúm chím thì phớt hồng, khi nở rộ thì trắng tinh khôi, đến lúc sắp tàn thì lại phớt hồng rồi mới rụng. Hôm nào tôi sưu tầm ảnh rồi post lên cho các ông xem.
Đọc báo thấy công trình thời Tần Thuỷ Hoàng ghê gớm và vĩ đại quá !
Theo tin của Bảo tàng Tần Thủy Hoàng cung cấp, gần đây, các nhà khảo cổ khai quật ở khu tùy táng K9801, có diện tích hơn 13.000 mét vuông ở lăng mộ Tần Thủy Hoàng đã phát hiện những dấu tích cho thấy, khu vực này không khác gì một "Bảo tàng vũ khí".
Lăng “Tần Thủy Hoàng” được coi là một lăng mộ lớn nhất thế giới, đồng thời cũng là một trong những cấu trúc lăng tẩm kỳ dị nhất trong lịch sử loài người. Nó nằm sâu dưới lòng đất tại một ngọn đồi ở miền trung của Trung Quốc hơn 2000 năm nay, bao quanh bởi một con hào chứa đầy thủy ngân. Ngôi mộ nắm giữ bí mật của vị hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc, người qua đời vào năm 210 trCN, sau khi đã thống nhất 6 tiểu quốc thành một nước Trung Quốc duy nhất.
Khu vực tùy táng K9801, nằm ở giữa 2 lớp thành bên trong và bên ngoài, cách lăng khoảng 200 mét về phía đông nam, hình chữ nhật bằng phẳng, phần chính chiều dài theo trục Đông - Tây là 130 mét, chiều rộng trục Bắc - Nam 100 mét, tổng diện tích hơn 13.000 mét vuông, là khu tùy táng lớn nhất được tìm thấy trong khu vục lăng Tần Thủy Hoàng từ trước đến nay.
Các nhà khảo cổ đã khai quật được một số lượng lớn các mũ trụ bằng đá và áo giáp được làm bằng đá, đan bằng lưới đồng xếp chồng chất lên nhau, áo giáp gồm 87 chiếc, mũ trụ là 43 chiếc.
Các chuyên gia phân tích, kỹ thuật chế tạo áo giáp phải kết hợp với công nghệ chế tác bảo khí tại thời điểm đó: đầu tiên là kỹ thuật chế tác đá phiến thành phôi giáp, sau đó mài giũa thành hình mảnh giáp, tiếp tục khoan và đánh bóng rồi kết lại bằng tơ đồng mới được 1 chiếc áo giáp.
Thông qua các thực nghiệm, nếu một người gia công bằng tay để làm được một chiếc áo giáp, với 600 mảnh, thời gian làm việc trung bình 8 giờ một ngày, bạn cần phải làm việc từ 344 đến 444 ngày mới hoàn thành. Điều này có nghĩa là để làm ra một chiếc áo, phải mất thời gian ít nhất là một năm.
Mũ trụ và áo giáp trong khu tùy táng ước tính được kết thành từ hơn năm triệu mảnh đá, điều đó cho thấy cần phải sử dụng một số lượng lớn nhân công mới làm được. Ước tính khoảng 700.000 tù nhân chiến tranh và nô lệ đã tham gia vào việc xây dựng công trình phức tạp và không thấm nước này. Sau đó, họ đã bị giết chết để không làm lộ bí mật về lăng mộ.
Theo sử sách, trong khu địa đạo khổng lồ này sẽ có hàng nghìn áo giáp, mũ trụ bằng đá. Hiện nay, có hai hố đã khai quật chứa dây cương xe ngựa, các bộ phận chế tạo xe ngựa và rìu làm bằng đồng, mũi tên và vật phẩm chế tạo đồ quân sự khác. Vì vậy, các chuyên gia cho rằng, nên gọi khu tùy táng Lăng Tần Thủy Hoàng này là kho vũ khí dưới lòng đất.
Theo sách sử Trung Quốc, Tần Thủy Hoàng sinh năm 259 trước CN, là con đầu của vua nước Tần, một trong 6 tiểu quốc thời Trung Quốc cổ đại. Các nước nhỏ này đã hỗn chiến với nhau trong hơn 200 năm, sau đó Tần Thủy Hoàng đã chinh phục tất cả và thống nhất thành một nước Trung Quốc duy nhất, tự xưng là hoàng đế.
Khi qua đời, Tần Thủy Hoàng được chôn cất ở một trong những lăng mộ hoành tráng nhất từ trước đến nay ở Trung Quốc. Đó là một tổ hợp lăng tẩm, cung điện với kích thước lớn hơn một thành phố, gồm những hang động ngầm chứa đầy đủ quân đội, thê thiếp, người hầu và những "tiện nghi" mà vị hoàng đế cần cho thế giới bên kia.
Ngày nay, lăng mộ của Tần Thủy Hoàng đã trở thành một địa điểm thu hút khách du lịch và các học giả từ khắp nơi trên thế giới và những bí mật bên trong ngôi mộ của vị hoàng đế này vẫn đang được khám phá.
Thực hiện: Đức Hà / Nguồn: An Ninh Thủ Đô
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
trung_cadan, Tontu, tamthaplucke, Kiem_Nhat, ChienKhuD, Aty, huyenmapu, roamingwind, kt22027, Thợ Điện đã thích bài viết này
Cà phê Đen
Đánh dấu