Kết quả 1 đến 10 của 31
Chủ đề: Can Tuơng - Mạc Gia
-
11-01-2013, 05:31 AM #1
Can Tuơng - Mạc Gia
Can Tương và Mạc Gia là tên hai vợ chồng người rèn kiếm. Mà cũng là tên hai thanh kiếm báu ngày xưa ở bên Tàu.
Nguyên đời Xuân Thu, vua nước Ngô là Hạp Lư muốn có những thanh kiếm báu, mới đắp một cái thành ở Ngưu Thủ sơn để đúc mấy ngàn thanh kiếm, gọi là Biển Chư. Tuy vậy chưa vừa ý, nhà vua tìm được người nước Ngô tên Can Tương, cho ở cửa Tượng Môn để đúc những thanh kiếm thật sắc, chém đá như chém bùn.
Can Tương được lịnh nhà vua cho vào kho và khắp toàn quốc tìm vàng và sắt thật tốt. Đoạn chọn ngày giờ, Can Tương sai các đồng nam và đồng nữ trinh tiết cả thảy 300 người, ngày đêm đốt than nấu. Nhưng suốt cả ba tháng trời, vàng sắt vẫn không chảy. Can Tương lấy làm lạ, không biết tại sao? Người vợ là Mạc Gia bảo rằng:
- Những vật báu của thần linh tất phải đợi nhân khí mới thành tựu được. Nay phu quân đúc kiếm suốt ba tháng không thành, hoặc giả thần linh còn chờ đợi nhân khí chăng?
Can Tương nói:
- Ngày xưa thầy ta cũng đúc mãi mà kiếm không thành, nên cả hai phải nhảy vào lò, bấy giờ mới kết quả. Về sau, ai đúc kiếm ở chân núi ấy cũng phải làm lễ tế lò. Nay ta đúc kiếm mãi không được, hay là cũng phải thực hành như thế!
Mạc Gia nói:
- Thầy ta còn bỏ thân để đúc nên thần kiếm, khó gì mà ta không noi gương.
Đoạn, Mạc Gia tắm gội sạch sẽ ra đứng ở bên lò. Sai các đồng nam, đồng nữ kéo bễ đốt than. Giữa lúc lửa cháy phừng phực, Mạc Gia liền nhảy ngay vào lò. Được một lúc, vàng và sắt đều chảy ra cả.
Bấy giờ, Can Tương đúc được hai thanh kiếm. Thanh đúc trước lấy tên là Can Tương. Thanh đúc sau lấy tên là Mạc Gia. Can Tương giấu lại một thanh kiếm, chỉ đem thanh kiếm Mạc Gia dâng cho Hạp Lư. Vua Ngô cầm thanh kiếm chém thử vào viên đá thì viên đá đứt đôi ra. Nhà vua thưởng cho Can Tương 100 nén vàng.
Sau, vua Ngô biết Can Tương giấu lấy một thanh mới sai người đến đòi và bắt buộc nếu không chịu giao trả thì sẽ xử tử.
Can Tương đem thanh kiếm ra xem. Thanh kiếm ở trong bao nhảy ra, hóa thành một con rồng xanh. Can Tương cưỡi con rồng ấy bay lên trời đi mất. Sứ giả về tâu với Hạp Lư. Nhà vua thở dài, luyến tiếc, lại càng quý trọng thanh kiếm Mạc Gia, mới thuê người làm kim câu để đeo thanh kiếm vào mình. Lại truyền lịnh: ai làm kim câu giỏi, giá trị thì được thưởng 100 nén vàng.
Người trong nước đua nhau làm kim câu để dâng. Có một câu sư tham giải thưởng to, giết chết hai con còn trinh, lấy máu tươi hòa với sắt đúc thành hai cái kim câu đem dâng cho Hạp Lư. Qua mấy hôm sau, câu sư đến cửa cung nhà vua xin lãnh thưởng. Hạp Lư hỏi:
- Kim câu của nhà ngươi có gì đặc biệt hơn của người ta không mà đến đòi lãnh thưởng.
- Có. Vì muốn được thưởng, tôi đã giết chết hai con để đúc thành hai cái kim câu ấy. Người khác bì thế nào được.
Nhà vua truyền đem hai cái kim câu ấy ra. Nhưng thị vệ tâu rằng: vì bỏ lẫn vào đám kim câu khác, cái nào cũng giống nhau, không thể nào tìm được. Câu sư lại van nài xin cho xem tất cả. Thị vệ đem một đống kim câu. Nhưng câu sư cũng không nhìn được cái nào là của mình, mới cất tiếng kêu lên:
- Ngô Hồng và Hổ Kê ơi! Ta đây, sao hai con không hiển linh trước mặt đại vương?
Vừa dứt lời, lạ thay, hai cái kim câu trong đống nhảy ra, ấp vào ngực câu sư. Hạp Lư kinh sợ, bảo:
- Ừ, thế thì nhà ngươi nói thực.
Đoạn thưởng cho câu sư 100 nén vàng. Từ bấy giờ, nhà vua quý trọng hai kim câu như thanh kiếm Mạc Gia, và đeo chúng hẳn bên mình.
Về sau, thanh kiếm này không biết lạc về đâu.
Cách hơn 600 năm, đến triều nhà Tấn (265-419), có quan thừa tướng tên Trương Hoa trông thấy trên trời có khí lạ, liền triệu một người giỏi về thiên văn là Lôi Hoán đến hỏi. Lôi Hoán nói:
- Đó là cái tinh bảo kiếm ở về địa phận Phong Thành.
Trương Hoa lập tức bổ Lôi Hoán làm huyện lịnh ở Phong Thành. Lôi Hoán đào nền ngục thất, bắt được một cái rương bằng đá, dài hơn 6 thước, rộng hơn ba thước. Mở ra xem, trong có hai thanh kiếm. Lấy thứ đất ở núi Tây Sơn mà chùi đánh thì ánh sáng rực rỡ. Lôi Hoán đem dâng cho Trương Hoa một thanh, còn một thanh giữ lại cho mình. Trương Hoa xem thanh kiếm, bảo:
- Đây tức là thanh kiếm Can Tương, còn thanh kiếm Mạc Gia đâu mất. Tuy vậy, thần vật thế nào rồi cũng hợp nhau.
Một hôm, Lôi Hoán và Trương Hoa cùng đeo kiếm đi qua bến Diên Bình Tân. Tự nhiên hai thanh kiếm bỗng nhảy xuống nước mất. Vội vàng sai người lặn xuống nước tìm thì thấy có hai con rồng ngũ sắc, vểnh râu, trừng mắt, làm cho người này hốt hoảng vội trồi lên.
Từ đó, hai thanh kiếm hoàn toàn mất tích. (st)
P/S
Người xưa nhẫn tâm thật để đạt đuợc cái đồ chơi mình muốn sẵn sàng hi sinh cả vợ con,mà việc ấy có ý nghĩa to lớn gì đâu chỉ mong gã Trùm thuởng cho ít nén vàng .Tâm tính đểu giả thế sao luyện đuợc thần kiếm nhỉ ? Hay là cái này chỉ có ở china ?
-
11-01-2013, 11:59 AM #2
Nói về thú chơi thì thú nào cũng lắm công phu nhưng cũng không kém ảo tưởng. Như chơi sw cờ tướng chẳng hạn, nhiều người cứ nghĩ bỏ tiền mua pc mạnh, phần mềm mạnh... thì sẽ bóp chết đối thủ. Tiếp theo thấy không hay thì ảo tưởng tiếp về GUI, về lệnh set. Chơi audio cũng vậy. Trong giới audiophile (những người đam mê âm thanh high-end) có 1 tay "anh chị" tuyên bố nghe thấy tiếng chim hót trong đoạn track của mình. Những đàn em cũng như đối thủ thì không nghe được tiếng chim hót trong đoạn track đó liền đầu tư tiền bạc nâng cấp DAC, AMP, speaker... bạc tỉ nhưng cũng không nghe được. Thì ra trong lúc nghe nhạc, cha này nghe tiếng chim hót ngoài vườn mà nhầm rằng trong track nhạc từ đó tâng bốc dàn high-end của mình. Cũng không ít người rất tội nghiệp. Bản thân thích nhạc vàng Chế Linh mà cố tỏ ra thích nghe jazz, giao hưởng để chứng minh mình trí thức sành nhạc. Nghe bài giao hưởng tra tấn bực cả óc muốn tung cửa bỏ chạy mà cố ngồi gật gù hưởng thức bình luận
.
Bận lòng chi nắm bắt
-
11-01-2013, 12:52 PM #3
Trách thế nào đuợc bác ! ai trong đời chẳng có lúc đeo đuổi cuồng si một ảo ảnh .Vì vậy có cái thật vi tế là nhiều khi mình yêu cái phóng ảnh trong tâm tư mình với đối tượng chứ có yêu người thật đâu
Bởi thế ,trong một vở kịch Chuyến tàu mang tên dục vọng nhân vật nữ nói với nhân vật nam
-Em xin lỗi anh ,em cứ tưởng rằng em yêu anh thật ra em yêu chính cái tình của em đối với anh .Chứ còn anh thật không đáng với tình yêu đó .Uống hết ly cà phê đen này chúng ta hãy chia tay như chia tay một ảo ảnh cuộc đời
-
11-01-2013, 01:37 PM #4
Đang tính đổi khẩu vị qua cờ vua chơi. Bác Lâm và CKD có chơi sw cờ vua không? Đang tính ngấm nghé con Houdini 3 Pro chơi tiêu khiển cho vui, mỗi tội không mấy chiến hữu chơi sw cờ vua với mình. Bác Gió và KT chơi cờ tay không à. Có 1 mình chơi chán quá, hihi.
Nói về thú đọc sách mình vẫn thấy cầm quyển sách đọc vẫn thú vị hơn là cầm Ipad. Muốn quăng đâu thì quăng, có lúc ôm nó vào lòng ngủ ngon lành. Nói vậy chứ sách mình giữ thẳng tắp, lâu lâu lấy ra lau cho đỡ dơ.
Dạo này thời tiết lạnh ghê. Tối ngủ phải mặc 2 áo mới đỡ lạnh. Bên VN dạo này lạnh lắm các bác nhỉ?Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
11-01-2013, 02:03 PM #5
Em xem phim lại thấy nó nói là Can Tương và Mạc Tà bác Lâm Đệ nhỉ ?
-
11-01-2013, 10:32 PM #6
-
11-01-2013, 11:03 PM #7
-
11-01-2013, 11:51 PM #8
Bác qua xóm cờ Vua nhắn tin, Phần mềm chơi cờ vua ( SW ) - .::Thăng Long Kỳ Đạo::. Diễn đàn người yêu cờ, tôi nghĩ cũng có người hưởng ướng.
Trong sở để sưởi không đủ ấm lắm. Tôi vừa đứng tấn Hồng Gia La Phù Sơn vừa làm việc cho thêm ấm người. Qua mùa đông này chắc nội công có tiến bộ.
Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 11-01-2013 lúc 11:58 PM.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
11-01-2013, 11:54 PM #9
-
12-01-2013, 12:07 AM #10
Đọc sách hay nghe nhạc cũng khó nói ,nó phải tùy cái tạng của mình giống như ăn uống .Có thời gian tôi mê cải luơng lắm nhất là bài Sầu vuơng ý nhạc do Minh vuơng hát nghe Minh cảnh cũng đuợc nhưng giọng nghẹn ngào quá cũng không hay .Trong bài này có khúc chuyển đoạn tân nhạc Ai đang đi trên cầu bông té xuống sông ướt cái quần nylon Tôi rất khoái kiểu đệm của ban nhạc cùm cùm cóc cùm cùm cóc nghe rất đã Tới khi cho tụi Mỹ đen nghe nó khoái trá cười hô hố bảo -Sao dân mày cũng biết chơi điệu Bossa nova hay quá
Mê nhất là Thanh Sang hát Đêm lạnh chùa hoang giọng cứ nghèn nghẹn khao khao nghe ai oán lắm .Nhớ năm 90 về coi Minh Vuơng trình diễn vở Thúy kiều đến đoạn Minh vuơng thủ vai Từ Hải .Theo kịch bản sẽ từ dưới đất trồi lên, nhưng bữa đó máy móc hư nên cứ nghe giọng hát dưới đất mà không thấy người đâu khán giả cười rần rần quá trời
Can Tuơng - Mạc Gia
Đánh dấu