Kết quả 1 đến 10 của 46
Threaded View
-
15-07-2010, 11:30 AM #26
Kỳ II. Thất tinh vương Chung Chân ( tiếp theo và hết)
Kỳ nghệ của Chung vốn dĩ xuất thần nhập hóa, biến ảo khôn lường, lại có phần tinh ranh. Ở thời điểm đó lấy đánh cờ làm nghề ăn bát cơm giang hồ mà ở lâu một chỗ thì không thể được vì rằng biến báo đến đâu thì cuối cùng người ta cũng nhận ra được khuôn mặt thật của mình. Bởi vậy Chung ở Quảng Châu một thời gian rồi đi tới các nơi khác một thời gian dài sau mới trở lại Quảng Châu. Khi đó Tăng Hồng Triển là thương nhân buôn bán đường dài từ Thượng Hải, Dương Châu, Thiên Tân cho tới Việt Nam, nơi đấu Tăng Hồng Triển cũng từng qua cả. Vì vậy Chung quyết định theo Tăng Hồng Triển đi buôn, vừa ngao du thiên hạ mở rộng kiến văn mà chỉ tốn ít lộ phí. Tính đi tính lại họ Chung quyết định Tăng Hồng Triển làm một chuyến Nam du. So với Thượng Hải, Dương Châu thì Việt Nam gần hơn cả, lại thêm lúc bấy giờ ở Việt Nam cờ Tướng phát triển cũng rất mạnh, đến đó sẽ có dịp gặp được nhiều cao thủ. Thế là vào năm 1925 họ Chung cùng với Tăng Hồng Triển đã đến Nam Việt Nam cùng với các cao thủ ở đây giao đấu. Khi ấy ở Nam Việt Nam có những danh thủ như Nguyễn Bá Tiên, Hà Quang Bố, Hứa Văn Hải … đều có thành tích thực chiến trung cục rất tốt. Ngoài ra, Chung còn cùng với “Bát Kiệt” Diệp Thế Chân, Hồ Giám Sinh, Lưu Trác, Trịnh Nguyên Lượng, Lương Quế Trương, Ngô Đường, Lương Quốc Cường, Triệu Văn Bích giao thủ. Những ván cờ đó đều tạo ra những tiếng vang rất lớn. Trong cuốn “ Việt Nam tự kỳ phổ” có nhắc tới 2 trong số “Việt Đông tam phượng” là Chung Chân và Tăng Hồng Triển.
Trên đường ngao du, Nam, Bắc kỳ Việt Nam, Chung Chân giao thủ với không biết bao nhiêu cao thủ. Chung không những đấu trung cuộc mà còn đấu cả tàn cuộc. Có lần gặp một cao thủ tàn cuộc, lúc chập tối bày cờ, đến trưa ngày hôm sau mới bắt đầu đấu, đối phương bày ra thế “Tuyết ủng Lam Quan” đay cũng là một thế hòa trong “Bách cục tượng kỳ phổ”. Chung ban đầu tưởng dễ về sau nghĩ rằng không biết có biến hóa nào nữa không. Về nhà trọ cũng không kịp cởi dép mà bày cờ ra, dựa theo sách mà đánh, thuận theo tự nhiên hình thành thế cờ hòa. Cho đến nửa đêm vẫn chưa thấy phát hiện gì, Chung vẫn không chịu ngủ. Tới hơn 4 giờ sáng đột nhiên phát hiện ra một điểm mấu chốt trong tàn cuộc, đó là thay vì đi xe 2 bình 8 vốn là một nước chống bằng nước tốt 1 bình 2 phát triển thêm có thể trở thành thế thắng. Chung không ngừng nghiên cứu kỳ nghệ đối với “ Bách cục tượng kỳ phổ” có bước đột phá nên đã giành thắng lợi trong cuộc đấu đó. Sau này khi Đổng Văn Uyên, người tự hào rằng mình đánh tàn cuộc giỏi thách đấu với Chung cũng dùng thế “Tuyết ủng Lam Quan” đã bị Chung đánh bại. Tinh nhanh, sáng tạo và nghiên cứu không ngừng là những tuyệt kỹ của Chung.
Người ta thường nói những kỳ thủ xưa thường có ba điều đáng sợ. Thứ nhất sợ chiến loạn, không có người chơi cờ, không có cơm ăn. Thứ nhì sợ chơi mãi ở một chỗ cơm khó ăn. Thứ ba sợ đi xa không có lộ phí, thực ra các cao thủ còn có một điều đáng sợ nữa đó là tuổi già. Tuổi thơ Chung trải qua Cách mạng Tân Hợi nhưng không sa vào chiến loạn. Cuộc chiến loạn Bắc phạt sau đó cũng không ảnh hưởng tới Chung vì khi đó Chung đang mưu sinh ở Việt Nam. Có điều đến thời kỳ kháng Nhật thì ông không tránh khỏi. Khi đó là một người bôn tẩu giang hồ Chung trôi dạt đến Sơn Đầu, hy vọng tìm được một số kỳ khách nhưng ở đây còn ai có tâm tư mà chơi. Kiếm cơm đã khó, kiếm “cơm đen” càng khó ( Chung là người nghiện thuốc). Thiếu cả cơm lẫn thuốc, Chung Chân ngày một gày gò ốm yếu, bệnh tật nhân cơ hội đó mà tấn công. Lúc đó Chung đã hơn 60 tuổi chắng có nghề gì khác, lại thiếu sức lực, làm ăn mày thì sợ xấu hổ. Cuối cùng những ngày tháng phiêu dạt lang thang đấy đó đã vắt kiệt nốt phá sức lực còn lại của ông. Chung Chân mất vào khoảng năm 1944.
Nguồn Báo Pháp luật và Cuộc sống
Tác giả: Lê Văn
Những Kỳ nhân tuyệt thế trong lịch sử cờ tướng Trung Quốc
Đánh dấu