Kết quả 1 đến 10 của 18
Chủ đề: Con Tuyết
-
03-03-2013, 10:23 PM #1
Con Tuyết
Truyện
Tặng Chị Ngày xưa
Bà Mơ rất nghèo. Cái gọi là ngôi nhà của bà chỉ vừa đủ chỗ kê một cái giường tre ọp ẹp cho bà và cô Mơ nằm vào mùa đông, còn mùa hè thì cô Mơ trải chiếu nằm dưới đất, trước bàn thờ, nơi hai mẹ con hàng ngày vẫn dọn cơm ăn. Ở vùng quê này tường nhà thường đắp bằng đất thịt, người ta gọi là trình tường. Nhưng tường nhà của bà lại được xếp bằng gạch, đa phần là gạch vụn, vỡ đôi, vỡ tư. Điều ấy chứng tỏ ngày xưa nhà của bà được xây bằng gạch. Tài sản to nhất của bà Mơ là vườn mía, kết quả chăm bẳm kỳ công từ khâu chọn ngọn, giữ giống, cách làm đất, cách trồng, bóc bẹ của bà và cô Mơ. Đến gần Tết, heo may về, mật cô trong từng đốt đỏ tía thì đẵn mang ra chợ bán, cộng với mấy thước ruộng khoán cũng đủ gạo cho hai mẹ con ăn dè đến vụ sau. Vì mía của bà ngọt, mềm và dòn nên vườn mía luôn là nơi để bọn trẻ con trong xóm trổ tài nghe ngóng, trinh sát, bò toài, dùng dao nhọn tiện đứt gốc mía, luồn ra bờ rào toàn gai tre, xương rồng mà không được phát ra một tiếng động vì nhà bà Mơ có một con chó rất khôn, cô Mơ gọi nó là Tuyết, mặc dù nó đen tuyền từ đầu đến chân. Đó cũng là tài sản đáng giá của nhà bà Mơ. Con Tuyết là con chó rất đặc biệt: chưa ai nghe tiếng nó sủa bao giờ. Chính vì thế mà nó càng đáng sợ hơn. Nhà bà Mơ không có cổng. Nếu hai mẹ con đi vắng thì chỉ lôi một cành tre chắn lại nhưng chẳng ai dám vào.
Việc quan trọng nhất của con Tuyết là trông vườn mía. Nếu phát hiện có trộm thì nó cứ để mặc, lẳng lặng lẻn ra bờ rào, chỗ người đó vừa chui vào, nằm phục. Đợi đến khi tên trộm lôi mía ra, nó mới bắt quả tang bằng cách nhảy chồm lên, đè chặt người tên trộm, nhe hàm răng nhọn hoắt ra ý bảo phải nằm yên, nếu manh động sẽ ăn một cái tợp vào cổ và gừ lên mấy tiếng. Thế là bà Mơ lò dò đi ra, quát yêu con Tuyết rồi dẫn tên trộm vào nhà, nếu đêm thì đốt đèn lên, róc mía cho ăn, vừa ngồi nhìn vừa thở dài. Còn con Tuyết ngồi chầu rìa cạnh bà, hết nhìn bà lại nhìn tên trộm, đôi mắt lúc mở to, lúc hấp háy, chừng như nửa hiểu, nửa không hiểu.
Cô Mơ rất đẹp. Đẹp như quả mơ đang kỳ căng hạt. Vậy mà cô chẳng chơi với ai trừ mấy đứa trẻ mà phần lớn là nạn nhân của con Tuyết ở vườn mía. Nói đúng hơn là không ai dám làm quen, làm thân với cô, phần vì cô đẹp quá, phần vì ngại cô như người xứ lạ, không bao giờ buồn, không bao giờ cáu giận với ai, gặp ai cũng cười, nụ cười khiến nhiều người, nhất là đám trai làng giật mình. Còn một lý do nữa liên quan đến bức tường được xếp bằng gạch vỡ, đó là ngày trước, hồi cô còn bé, nhà cô giàu, bị quy là địa chủ. Bởi vậy nhiều người thèm khát cô, không ai nghĩ là cái miền đất chiêm trũng, quanh năm chân người không bao giờ khô lại có thể có một người con gái như cô. Nhưng họ cũng ngại và ghen ghét. Họ muốn cô buồn vì quá khứ của mình mà cô thì lại vui. Họ muốn cô xấu xí, nhem nhuốc mà cô thì lại xinh tươi, sạch sẽ. Họ muốn cô lăng nhăng, lười biếng thì cô lại đoan trang, chăm chỉ.
Nhưng có một người yêu cô. Tuy không ai thấy cô và người ấy gặp nhau bao giờ nhưng hai người vẫn viết thư cho nhau. Và người đưa thư chính là con Tuyết. Nhà người ấy ở xa lắm, tận ngoài bờ sông, cách làng một cánh đồng. Cũng không phải nhà mà là túp lều, đủ chổ để người ấy nằm co qua đêm và cất một cái dậm, còn cái vó thì không cần cất. “Mua về thì cất, cất rách thì vất”. Người ấy hay bảo thế. Mỗi khi cô Mơ gọi con Tuyết đến, cho vào miệng nó mảnh giấy đã được bọc trong miếng ni-long thì lập tức nó long nhong chạy một mạch đến túp lều ngoài bờ sông kia, nhả bức thư vào tay cho người ấy, rồi ngồi chờ người ấy có thư trả lời, lại chạy một mạch về trao tận tay cô Mơ. Cũng có hôm bị bọn trông đồng, chăn trâu quây đuổi. Nó luồn lách rồi nhảy xuống, bơi ra trốn giữa đầm. Lá thư vẫn khô nguyên trong miệng nó.
Rồi đến dạo bỗng trong nhà bà Mơ có tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Tiếng khóc ngằn ngặt suốt đêm khiến người dững dưng đến đâu cũng sốt ruột, thương xót cho một sinh linh mới đau đớn ra đời. Nhưng cũng có người bảo: “Đáng đời! Phen này hết kiêu kỳ. Cứ gọi là cắm đầu xuống đất”. Không ai trông thấy cô Mơ chửa. Hóa ra từ cái dạo được cử ra đồng trông máy bơm, cô đã lấy dây cô-roa truyền lực thắt bụng lại, dấu cái thai cho đến tận ngày sinh. Chỉ là dấu để dân làng khỏi điều ra tiếng vào chứ cô nhất quyết giữ cái thai để đẻ.
Mấy tháng sau, thằng bé thôi khóc. Mọi người lại nghe tiếng cô Mơ cười. Tiếng cười nghe dòn hơn. Tiếng cười của người được làm mẹ. Bây giờ con Tuyết còn phải kiêm thêm một việc là ngồi chồm hổm bên cạnh chiếc nôi làm bằng chiếc sảo đựng bèo, canh chừng thằng bé mỗi khi bà Mơ, cô Mơ bận.
Rồi trưa hè ấy người lớn ra đồng gặt lúa chạy mưa. Bỗng có tiếng người la thất thanh: “Cháy! Cháy!”. Mọi người bỏ cả lúa, nháo nhác chạy về làng. “Cháy nhà bà Mơ”. Đầu làng có người đưa hai tay lên trời la to. Bà Mơ, cô Mơ cũng chạy về. Nhưng chỉ được một đoạn, bà Mơ ngã vật xuống, miệng thều thào: “Rõ khổ thân thằng cháu tôi”. Còn cô Mơ cắm cổ chạy băng băng qua những đám ruộng đã gặt xong và những đám ruộng chưa gặt, nhắm hướng đám cháy, là người về làng trước tiên. Bàn chân cô tóe máu vì gốc rạ, mảnh sành. Cô đã bảo bà Mơ không phải ra đồng, ở nhà trông cháu. Vậy mà bà gắt: để mẹ ra gặt trước, con lừa cho cháu ngủ rồi ra gánh ù về. Thằng bé ngủ đã có con Tuyết trông.
Sấp ngửa về đến đầu ngõ, cô Mơ đổ sụp xuống. Ngôi nhà có mấy gánh rạ là lợp đủ đã cháy vèo như đống rác, chỉ còn bốn bức tường xếp bằng gạch vỡ, trong ấy có thằng bé trước đây hay khóc đêm. Có một người đàn ông bế xốc cô Mơ đang ngất lịm, đưa cô vào trong vườn mía. Mấy người xúm lại liền tay quạt, xoa bóp cho cô. Bỗng cô chồm dậy khi nghe tiếng con Tuyết. Lần đầu tiên nó sủa. Cô nhào đến thì thấy con Tuyết đang ngồi liếm từng con kiến lửa bâu trên người, trên mặt đứa con trai của cô. Nơi bốn tao nôi có vết cắn đứt nham nhở của con Tuyết. Vậy là trong khoảnh khắc ngọn lửa không biết từ đâu bùng lên, lan đến nơi thằng bé đang ngủ, con Tuyết đã kịp cắn đứt bốn tao nôi, lôi cái sảo đựng bèo dùng làm nôi cho thằng bé ra góc vườn mía.
Mọi người chuyền tay nhau bế thằng bé, ha hả cười. Chưa bao giờ làng này cười nhiều, cười to đến thế. Thấy vậy, con Tuyết cũng ngếch mõm lên trời, sủa liên hồi(st)
Đời
Chó 'cứu mạng' bé gái ba tuổi ở Ba Lan
Các nhân viên cứu hỏa nói chó có lẽ đã cứu mạng một bé gái người Ba Lan bị mất tích qua đêm trong thời tiết băng giá.
Bé Julia mất bóng khỏi nhà hôm thứ Sáu và được tìm thấy đang nằm trên bãi lầy cách nhà vài km sáng thứ Bẩy với một chú chó ở bên.
Lính cứu hỏa nói chú chó ở với bé gái ba tuổi suốt cả đêm trong điều kiện thời tiết băng giá
Hiện em đang nằm viện tại phía tây Ba Lan sau khi bị bỏng lạnh vì nhiệt độ xuống dưới 5 độ C.
Lính cứu hỏa Grzegorz Szymanski nói chú chó đã giữ cho cô bé đủ ấm để sống sót:
"Suốt đêm con vật đã ở bên cháu gái, nó không rời cháu khi nào.
Bé Julia
Lính cứu hỏa tìm thấy Julia khi em khóc đòi mẹ
"Hãy nhớ là nhiệt độ khi đó xuống tới âm 5 và người cháu bé bị ướt," ông nói.
Ông Szymanski bình luận thêm rằng chú chó là yếu tố quan trọng nhất khiến bé gái còn sống.
Hơn 200 người đã tìm kiếm Julia suốt đêm.
Người ta nghĩ rằng Julia đã đi hàng giờ trong rừng ở gần nhà em trong làng Pierzwin.
Lần cuối bố mẹ nhìn thấy Julia là hôm thứ Sáu.
Khi đó em đang chơi với một chú chó nhỏ màu đen trong sân nhà.
Em đã được lính cứu hỏa tìm thấy khi họ nghe tiếng em khóc đòi mẹ.
-
04-03-2013, 12:36 AM #2
Câu chuyện có ý nghĩa lắm bác Lâm ạ.
Nếu nhìn mối liên hệ giữa con Tuyếtvới đứa bé...có lẽ có một mối liên hệ nào đó không tầm thường. Mình muốn nói ở đây là mặt "tâm linh". Nó không đơn giản như ta nghĩ đâu.
Cũng có những trường hợp con vật "trả ơn" cho người chủ của nó...vì những duyên nợ ở tiền kiếp nào đó.Lần sửa cuối bởi Tontu, ngày 04-03-2013 lúc 01:00 AM.
Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
04-03-2013, 02:45 PM #3
Bác Lâm cho mình chia sẻ bài này nhé. Thank
Để câu chuyện thêm phần hấp dẫn, mình cũng xin phép mượn topic của bác Lâm để nói thêm tí xíu về mặt tâm linh, và sau đó mình sẽ đăng 1 bài "đầu thai" được lấy từ nguồn của "VietNameNet.vn" để chia sẻ với bà con, ngõ hầu chúng ta có cái nhìn thoáng hơn và gần gũi hơn với đời sống tâm linh. Và ai trong chúng ta rồi thì cũng phải về với ông bà thôi. Chẳng thà chúng ta biết trước để dọn đường, còn hơn đợi nước tới chân mới chịu nhảy phải không bạn? Khi ta biết và hiểu được nó thì khi "vẫy tay chào" với đời sống này cũng dễ dàng hơn. Lúc đó ta không còn lo lắng sợ sệt gì nữa cả...
Cụm từ "đầu thai" nghe qua thì mọi người chẳng lấy làm gì lạ cả. Nó là một vấn đề nói hoài, nói mãi mà không sao tỏ được. Ngày xưa, nước ta coi những vấn đề này là mê tín, dị đoan và gần như phủ nhận hoàn toàn tất cả những giá trị siêu nhiên mà con người không chứng minh được. Nhưng nay đã khác xưa rồi. Chính phủ Việt Nam đương thời cũng đã thiết lập hội nghiên cứu về thế giới tâm linh và cũng đã công nhận sự hiện hữu của 1 đời sống sau khi mất. Nếu mình nhớ không lầm là "Trung Tâm Nghiên Cứu Tiềm Năng Con Người" thì phải? Có rất nhiều học giả trong và ngoài nước, cùng với sự cộng tác của nhiều nhà ngoại cảm như (e.g Phan Thị Bích Hằng và 1 vài vị khác). Qua đó người ta đã truy tìm được vô số hài cốt của liệt sĩ trong suốt bao nhiêu năm qua. Vì thế nó không còn được xem là chuyện mê tín nữa. Đương nhiên chúng ta cũng phải loại trừ những phần tử xấu, lừa thần bán thánh để gạt gẫm người thiếu hiểu biết, nhưng chúng ta không bàn tới những loại người này trong bài chia sẻ này nhé.
Thật ra việc đi đầu thai hay không còn tùy thuộc vào "sứ mạng" của mỗi một người trong chúng ta đã hoàn tất nó hay chưa? Nếu nghiệp quả trả chưa xong thì phải tái sinh lại để làm nốt phần còn lại. Còn như đã hoàn tất xong "mission" của riêng mình thì không cần phải tái sinh làm người nữa. Lúc đó hương linh/linh hồn sẽ được tái sinh ở một cảnh giới khác. Cảnh giới đó "ấm áp, và sáng sủa" , hay "âm u mù mịt" còn tùy thuộc vào những hành vi tốt mà ta đã làm khi tại thế. Có những hương linh/linh hồn xin trở lại để trả nghiệp quả cho lẹ, nhưng cũng có người thì không muốn.
Trước đây tôi có tận mắt nhìn thấy hai hương linh. Một người chỉ mới là 1 đứa con nít (mất vì bị bỏ rơi), và một người tuổi độ trung niên (mất vì bệnh tật). Khi cô bé này nhập vào một "medium", cô cho biết rằng hiện thời cô ở rất sướng, cô không cần phải đầu thai gì nữa cả. Đầu thai chỉ là option mà thôi (không bắt buộc), và cô chọn ở lại thế giới bên kia để tu vì cô rất thích áo màu nâu của người tu hành. Cô kể rằng sau khi mất, cô rơi vào cảnh giới âm u lắm vì không ai đọc kinh cầu nguyện cho cô. Nhưng sau đó cô bé được các hương linh khác hướng dẫn và cầu Quan Thế Âm, sau này cô được Quân Thế Âm đưa về cõi sáng, không cần phải luân hồi gì nữa cả.
Người thứ hai là một người đàn ông tuổi trung niên, mất đả mấy mươi năm rồi. Ông cho biết ngày, giờ, tháng, năm, ông phải đi tái sinh trở lại để hoàn tất cái sứ mạng riêng của ông. Ngày hôm đó có mặt cả cô con gái ruột của ông cũng hiện diện buổi đó. Nhìn thấy cảnh cha con họ đoàn tụ thông qua "medium" mà thấy cảm động quá. Cả hội trường mấy trăm người cùng xem ai cũng bùi ngùi cả...
Vậy, chết không phải là hết. Có một điều khá lý thú rằng cõi thiên đàng không dành riêng cho một tôn giáo nào cả. Mà nó là nơi dành cho tất cả những hương linh/linh hồn có đời sống thánh thiện từ mọi tôn giáo cùng sống chung với nhau. Ai thích đấng nào thì gặp đấng ấy theo niềm tin tôn giáo của mình. Tất cả những người đó đều sống với nhau thân tình và nhân ái lắm. Nơi đó chẳng còn ưu tư, sầu khổ gì nữa cả. Bởi thế khi mỗi lần khi nhập vào "medium" ta có thể biết được người đó ở cảnh cao hay thấp. Chỉ cần quan sát giáng điệu, cách biểu lộ, và hành vi của người đó là có thể biết được phần nào.
Mà thôi, chúng ta sẽ bàn về chuyện này sau nhé. Mình xin gởi bài chia sẻ sau đây được đăng từ VietNamNet.vn để bà con cùng xem.
Lưu ý: Nếu anh em mod cảm thấy "phiền" thì cứ xóa nhé. Mình chỉ chia sẻ nó trên tinh thần cởi mở để bà con cùng biết mà thôi. Thanks
**********
Trưởng phòng Tôn giáo (Sở Nội vụ tỉnh Hoà Bình), ông Nguyễn Trường Sơn xác nhận: “Những trường hợp người dân gọi là đầu thai ở huyện Mai Châu là có thật...".
“Kiếp trước cháu là con trai”
Hà Thị Mai Anh (SN 1995, hiện đang học lớp 9, trường phổ thông cơ sở thị trấn Mai Châu), con gái duy nhất của anh Hà Văn Bái và chị Hà Thị Tý là một trường hợp như thế. Anh Bái cho biết, vợ chồng anh lấy nhau từ năm 1990 nhưng hiếm muộn, mãi 5 năm sau mới sinh được Mai Anh. Từ lúc mới sinh cho tới khi cháu 4 tuổi, mọi biểu hiện cũng bình thường như những đứa trẻ khác và vì chỉ có một mình con nên đi đâu vợ chồng cũng cho con đi cùng.
Trong một lần đi dự đám cưới một người quen tại bản Nhót (xã Nà Mèo là xã kế bên), vợ chồng anh bận giúp chủ nhà làm cỗ nên gửi cháu cho mọi người trông giúp. Khi công việc đã xong, anh quay ra tìm thì thấy cô con gái của anh đang lẵng nhẵng theo một phụ nữ tầm tuổi vợ anh khóc mếu “Mẹ ơi”.
Lạ lùng ở điểm nhìn thấy cha mẹ đẻ thì cô bé cứ “bơ” đi mà bám chặt lấy người phụ nữ lạ mặt liên tục gọi “mẹ”. “Lúc đầu vợ chồng tôi nghĩ chắc con mình tưởng nhầm. Thấy lạ, mọi người trong đám cưới xúm vào hỏi thử: “Vậy bố mẹ cháu tên là gì, nhà ở đâu?”. Chúng tôi chết điếng người khi rõ ràng mình đẻ ra nó mà nó không nhắc đến, lại nhận là con của ông bà Lường Văn Tuấn - Hà Thị Ân lạ hoắc nào đó. Nó còn nói “Cháu có anh trai tên Lường Văn Tú còn cháu tên là Lường Văn Hải nhà ở bản Nhót, trước nhà có cây muỗng to, nhà được làm bằng đất 2 tầng (ý nói nhà sàn)”. Đến lúc này mọi người trong đám cưới mới ồ lên kinh ngạc”, anh Bái thuật lại.
Nghĩ con mình bị… dở hơi nhưng anh vẫn phải chiều theo ý con, đưa cháu theo người phụ nữ lạ về nhà thì càng ngạc nghiên hơn khi mọi điều cháu nói đều chính xác. Ông bà, cô bác tới chơi cháu đều gọi tên chính xác từng người, cháu còn nhận ra quần áo, nơi “con là Lường Văn Hải thường ngủ”. Cả làng xôn xao: “Đúng là nhà này trước đây 4 năm có đứa con trai tên Lường Văn Hải đã mất, đúng vào dịp sinh con bé này”.
Lòng dạ của anh Bái rối bời, đợi đến gần tối thì con gái anh mới chịu theo về nhà. Trên đường đạp xe trở về, vừa sợ chuyện lạ kỳ vừa sợ mất con, anh ngã dúi dụi mấy lần. Người mẹ đẻ của cháu gái lúc về đến nhà ngồi trấn tĩnh lại mới nhớ lại đúng là có lần chị đi qua bản Nhót mua hàng và đó cũng chính là thời điểm chị có mang cháu.
Mấy hôm sau, bé gái liên tục bị ốm sốt cao, chẳng chịu ăn uống, miệng luôn đòi về “nhà ở kiếp trước”. Cuối cùng anh chị cũng phải chở cháu về nơi cháu đòi và vừa đến “nhà kiếp trước”, dù vừa ốm lăn lóc nhưng nay đã không còn biểu hiện gì của ốm sốt nữa, sắc mặt tươi tỉnh hẳn lên.
Anh Bái trầm ngâm: “Tôi phải mổ lợn làm 10 mâm cỗ để xin vía cháu về dưới này, tôi cũng chỉ có duy nhất mình cháu là con. Từ đó hai gia đình từ chỗ không quen biết nay trở thành thân thiết như hai anh em. Con bé khi nào thấy nhớ bố mẹ trên ấy là lại lên với bố mẹ, với anh, chán thì lại về đây. Những dịp lễ Tết, nghỉ hè có khi nó lên ở cả tuần, nếu lâu không lên là lại lăn ra ốm”.
Khách lạ len lén nhìn mặt cô bé “người Trời đầu thai” Mai Anh thì cô bé chợt khanh khách khiến giật thót mình: “Kiếp trước cháu là con trai đấy. Cháu có tới hai bố, hai mẹ và một anh trai, mọi người đều yêu thương cháu”.
Bỗng dưng con mình thành… con người khác
Trường hợp “người Trời đầu thai” trong nhà anh Hà Văn Tuốt và chị Hà Thị Tuỗn thì xảy ra cách đây đã hơn 20 năm. Anh chị năm nay đã ngoài 40 tuổi, có cậu con duy nhất là Hà Văn Dược (21 tuổi) hiện đang theo bố làm nghề dựng nhà sàn. Mọi người cho biết chàng trai này cũng là “con truyền kiếp”.
Mẹ đẻ của Dược cho biết vợ chồng chị lấy nhau từ năm 1990, một năm sau đó thì sinh con trai. Năm lên 3 tuổi, đang chơi với các bạn ngoài sân, thấy một người thu mua sắn là anh trai của một người trong làng đi qua, Dược nói với các mọi người: “Đấy là bác của em đấy”.
“Nghe bọn bạn nó nói lại nhưng vợ chồng tôi nghĩ là trẻ con nói nhảm nên cũng không để ý đến. Chuyện lạ xảy ra tới khi đi học mẫu giáo, mỗi lần bố mẹ đưa Dược đi học qua nhà một người tên Vì Văn Xiêm thì cậu bé đều nhắc đi nhắc lại: Nhà của con đây này”.
Thấy con nói liên thiên, cha mẹ đẻ thậm chí còn khi phát con đến đỏ mông nhưng sau đó, cậu bé bỗng lăn ra ốm và ngày ngày đều đòi bố mẹ đưa ra “nhà bố Xiêm”. Anh chị cũng đánh liều bế con đến nhà lạ và kỳ lạ thay, mọi bệnh tình của cậu bé đều biến mất. Cậu bé không chỉ biết hết mọi người trong gia đình lạ mà còn nói rõ mình chết từ lúc mới được 5 tháng tuổi và bố mẹ chưa kịp đặt tên con.
Vợ chồng ông hàng xóm tên Xiêm cũng ngã ngửa người ngạc nhiên bởi những điều bí mật sâu kín đó chỉ có ông bà mới biết. Vậy là ông hàng xóm cũng làm lễ xin được nhận bé Dược làm con nuôi.
Cậu bé Dược nay đã trưởng thành và vẫn nhận mình là người “đầu thai”. Khi được hỏi: “Em có cảm giác gì khi nhận gia đình nhà lạ hươ lạ hoắc làm bố mẹ, các em”, cậu trả lời: “Em cũng chẳng biết vì sao nữa, nhưng khi gặp bố mẹ em ở kiếp trước thì em nhận ra một cảm giác gần gũi, thân thiết và sau đó em cứ nhớ dần đấy từng là bố mẹ và các em mình… Những lần bố mẹ bên ấy đau ốm em cũng đều có linh cảm báo trước”.
Bà mẹ “kiếp trước” của Dược cũng khăng khăng: “Nó chính là đứa con đầu của tôi đã chết. Vợ chồng tôi sinh cháu đầu năm 1982 được 5 tháng thì cháu bị bệnh vàng da, dù đã đi bệnh viện, nhờ nhiều thầy lang nhưng cháu không qua khỏi. Thật bất ngờ là cháu lại lộn vào làm con gia đình nhà hàng xóm. Với linh cảm của người mẹ, tôi nhận thấy Dược cũng giống như hai đứa con đẻ của tôi. Hoàn cảnh của gia đình bên ấy neo người nên gia đình tôi cũng chỉ nhận cháu làm con nuôi, khi nào nhà có công việc thì cháu mới tới”.
Con nhiều tuổi hơn… bố mẹ
Thế nhưng hàng chục năm qua, trường hợp “đầu thai” rùng rợn nhất mà mọi người thường nhắc đến là trường hợp xảy ra tại gia đình anh Khà Văn Ôn (bản Nà Sài). Biết chúng tôi muốn tìm hiểu về trường hợp bất thường trong gia đình, anh Ôn xúc động thắp nén nhang, thì thầm đến trước di ảnh cô con gái Khà Thị Dịu Hiền (SN 2007) khấn con bằng tiếng dân tộc Thái. Trong di ảnh trước bàn thờ là một bé gái kháu khỉnh, được anh giới thiệu là “con đầu thai” của mình.
Anh Ôn nhẩm tính, nếu con mình còn sống thì đến nay đã được khoảng 5 tuổi 1 tháng. “Khi mới sinh ra cháu hoàn toàn bình thường như những đứa trẻ khác trong bản. Lạ là lúc lên 3 tuổi, ai hỏi “Cháu con nhà ai, ở đâu?” thì cháu lại chẳng nói tên vợ chồng tôi mà nói: “Tên bố là Lò Văn Chún, mẹ là Hà Thị Nguyên, anh chị là Lò Văn Ngọc, nhà ở xóm Vãng, trên thị trấn Mai Châu” (cách đó gần chục cây số). “Thực sự trước đó đến tôi cũng chẳng biết những người này là ai, chứ nói gì đến nhà người ta như thế nào”, vẫn lời anh Ôn buồn rầu thuật lại.
Dù trước đó ở địa phương đã có những trường hợp “con đầu thai” nhưng anh chị vẫn không tin và chỉ nghĩ cháu còn nhỏ nên nói vu vơ. Thế nhưng thấy cháu nhắc nhiều quá thì buộc họ phải lần theo địa chỉ cháu “hướng dẫn” để tìm hiểu.
Cặp vợ chồng vô cùng kinh ngạc vì cháu bé mới hơn 3 tuổi nhưng cháu kể chính xác tên những người trong gia đình này, còn còn nói rõ trước nhà có cây dừa, nhà rộng 3 gian và tả cụ thể đường vào nhà như thế nào, phải qua bao nhiêu khúc quẹo. Anh Ôn khi đó ướm hỏi con: “Vì sao con lại theo bố mẹ về đây?”. “Con đã ở nhà cũ nhiều năm thì bị đuổi đánh nên chạy ra khỏi nhà. Lúc ấy gặp mẹ đang nấu cơm bên đường nên con theo mẹ về”.
Nghe con nói, anh chị giật mình, ngồi xâu chuỗi lại thời gian thì đúng là vào thời điểm đó anh chị đi công nhân làm đường trên địa bàn xóm đó và chị chuyên nấu cơm cho tổ công nhân. Đó cũng chính là thời điểm vợ anh mang thai.
Anh kể tiếp, khi con gái mình được 4 tuổi thì cháu có những hành động rất lạ như lục tìm và cắt nát hết những tấm ảnh của mình. Thời gian sau cháu kên đau đầu gối, anh chị đưa cháu lên bệnh viện khám, qua chụp X quang, theo kết luận của bệnh viện cháu bị khuyết xương đầu gối và viêm khớp. Bệnh viện khuyên anh chị nên đưa cháu về Hà Nội chữa trị.
Tại bệnh viện Nhi trung ương, các bác sĩ đã điều trị và bó bột rồi cho về, hẹn gia đình sau hai tuần cho cháu lên kiểm tra lại. Tuy nhiên, đến ngày 5/6/2010, thấy cháu bệnh tình không giảm lại kèm theo sốt cao, anh chị đưa cháu xuống khám ở bệnh viện K. Qua khám bệnh kết luận, các bác sĩ khuyên gia đình nên đưa cháu về nhà chăm sóc, vì cháu bị bệnh bạch cầu cấp (ung thư máu) hiện y học trên thế giới vẫn đang bó tay trước căn bệnh nan y này.
“Có điều lạ là dù cháu đau thế nào nhưng cháu đều mím môi chịu đựng không để bố mẹ và mọi người trong gia đình biết. Ông ngoại đến làm vía (cúng vía theo phong tục địa phương) cho cháu thì cháu bảo: “Con không khỏi bệnh đâu, ông cho con đi chơi nhà các cô, các bác”. Đến hôm sau thì cháu mất”, anh Ôn thuật lại.
Thế nhưng điều kinh hoàng nhất với vợ chồng anh Ôn xảy ra khi gia đình mời ông thầy mo trong bản đến làm lễ cúng ma cho con theo phong tục địa phương. “Ông thầy mo ban đầu gọi hồn là cháu thì kiểu gì cũng cúng không thành, phải đến khi gọi cháu là… chị thì mới ngồi làm lễ được. Thầy mo bấm tuổi rồi bảo chúng tôi: Người trời này hơn 40 tuổi, là con chúng mày nhưng còn… nhiều tuổi hơn cả chúng mày”, anh Ôn sợ hãi kể.
Anh Ôn hiện đang là cán bộ UBND xã Chiềng Châu, anh buồn rầu cho biết: “Vợ chồng mình làm cán bộ nên cũng không tin vào những chuyện ma quái. Nhưng thật sự chuyện con mình là như vậy. Nó là đứa con đầu thai, nó chê nhà mình nghèo, nó không ở thì mình cũng đành phải chịu”.
Để kiểm chứng câu chuyện của anh Ôn, chúng tôi cũng đã vượt quãng đường hơn 10 cây số tìm đến nhà anh Lò Văn Ngọc tại xóm Vãng được cho là người có cô em gái đã “đầu thai” làm con anh Ôn. Đúng như lời anh Ôn kể, đó là một căn nhà sàn 3 gian, phía trước nhà có cây dừa. Anh Ngọc cho biết: “Bố mẹ tôi chỉ sinh được hai anh em. Tôi sinh năm 1964, còn cô em gái sinh năm 1966 nhưng nó bị bạo bệnh mất sớm. Đêm con anh Ôn mất, chẳng hiểu vì sao mà cả gia đình tôi không ai ngủ được, cứ lục sục xuốt đêm. Về sau mới biết tin em gái mình đã đầu thai vào nhà dưới ấy”.
Cơ quan chức năng cũng chưa thế giải thích
Những “nghi án đầu thai” không phải là chuyện mới, và cũng đã từng có ý kiến cho rằng người ta dựng chuyện “đầu thai” để lợi dụng việc cho nhận con nuôi hay mục đích vụ lợi gì khác. Đem ý kiến này đến những người cao tuổi trong bản Chiềng Châu để hỏi, chúng tôi được cụ Hà Văn Thẩm (80 tuổi) cho biết, chuyện con đầu thai ở đây không phải giờ mới có, mà trước đây cũng đã có nhiều trường hợp như vậy.
Trước năm 1954, thời lang đạo và thực dân Pháp cai trị, có những người vì nhận nhà lang làm nhà mình nên cả gia đình bị nhà lang hãm hại vì sợ tranh giành quyền thế, nhiều gia đình phải bỏ đi biệt xứ hoặc bị đánh đến chết. Còn bây giờ muốn nhận con nuôi thì Nhà nước mình có cấm đoán gì đâu mà họ phải bịa chuyện để lách luật?”.
Một thầy lang cao tuổi khác trong xã cho biết: “Tôi đi chữa bệnh nhiều, gặp trường hợp như vậy nếu các cháu muốn nhận bố mẹ mà lại hay đau ốm luôn thì tôi cũng khuyên gia đình nên cho các cháu nhận. Điều lạ là hầu như các trường hợp con đầu thai đều rơi vào trường hợp con một và những bệnh các cháu mắc phải đều khó tìm ra nguyên nhân, nhưng khi nhận bố mẹ, anh em “kiếp trước” thì bệnh tình đều qua khỏi”.
Ông Hà Trọng Lưu, Chủ tịch UBND xã Chiềng Châu cho biết: “Con luân hồi, đầu thai ở địa phương không phải là trường hợp cá biệt. Trong xã đã có nhiều trường hợp xảy ra và hai bên gia đình đều nhận anh em hoặc con nuôi. Tôi cũng nghe có nơi người ta nhận như thế cho hợp lý hóa việc nhận con. Nhưng ở Chiềng Châu, tôi khẳng định không có một trường hợp nào mang tính vật chất hay đánh đổi. Gần như những gia đình có con truyền kiếp đều có kinh tế khá hơn những gia đình các cháu nhận là gia đình kiếp trước”.
Cũng theo Chủ tịch xã Hà Trọng Lưu, việc nhận con nuôi như thế đã diễn ra nhiều năm nay ở địa phương, dù xôn xao dư luận nhưng không gây ảnh hưởng xấu đến đời sống, phong tục tập quán của người Thái ở đây.
“Vì vậy chúng tôi coi đó cũng là những câu chuyện hết sức bình thường giống như chuyện cây lúa trên nương, con thú trên rừng vậy. Có chăng bà con trong bản cũng chỉ nói: Thì ra con nhà ấy lại là con ông bà ở bản này, bản kia lộn về. Các gia đình sau đó đều nhận bố mẹ, anh em, con cái và coi nhau như người một nhà, quây quần đù bộc nhau qua sợi dây luân hồi - tiền kiếp”, nguyên văn lời ông Lưu.
Trưởng phòng Tôn giáo (Sở Nội vụ tỉnh Hoà Bình), ông Nguyễn Trường Sơn cũng xác nhận: “Những trường hợp người dân gọi là “đầu thai” ở huyện Mai Châu là có thật. Ngoài ra, trên địa bàn tỉnh Hoà Bình còn một vài trường hợp ở huyện Lương Sơn và Lạc Sơn. Tôi cũng đã từng đến tận nơi tìm hiểu nhưng kết quả chỉ là ngạc nhiên và không giải thích nổi. Có những đứa trẻ khi sinh ra chẳng đi đâu mà biết rõ gia đình nhà người khác cách hàng chục cây số như trong lòng bàn tay, như việc mình đã trải qua”.
Theo ông Sơn, trong những trường hợp này dân gian sẽ dựa vào quan điểm Phật giáo để giải nghĩa. “Phật giáo không cho rằng con người chết là hết mà có linh hồn bất tử tiếp tục đầu thai vào kiếp khác. Cứ như thế con người vào vòng luân hồi không ngừng từ đời này qua đời khác, từ kiếp này sang kiếp khác. Con người của quá khứ là nhân của con người hiện tại, con người hiện tại là nhân của con người tương lai. Dù khoa học chưa chứng minh được quan niệm này là đúng hay sai, nhưng những người tin theo quan điểm Phật giáo thì vẫn cho rằng có kiếp trước – kiếp sau”, ông Sơn cho biết.
Nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/tin-nhanh/49...-hoa-binh.html
(Theo PLVN)Lần sửa cuối bởi Tontu, ngày 04-03-2013 lúc 03:07 PM.
Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
04-03-2013, 11:19 PM #4
Mình thấy vấn đề tâm linh, hay hay gì đó cũng giúp cho con người nhiều điều bổ ích.
Con người mà sống không có lý tưởng ko có cái gì để vươn đến thì rất là khô khan
Những người theo đạo Phật một cách nghiêm chỉnh bao giờ cũng muốn làm điều thiện, để sau này không bị báo ứng theo thuyết luân hồi, người theo đạo thiên chúa làm điều gì sai thì xưng tội với cha xứ ...
Một xã hội man di nhất là người dân không có lý tưởng hóa, không tin tưởng vào cái gì hết, họ sẽ làm nhiều điều mung muội dẫn đến tội ác. Mình thì tin vào Bác mới Đảng nên hiện giờ cuộc đời vẫn đẹp tươi lắm he he
-
05-03-2013, 01:21 PM #5
Mình thấy comment của anh Lâm rất giá trị, nhiều cái không có nhận thức hoặc độ chín chắn nhất định sẽ tưởng ông này nói chơi.
Thực ra bất kỳ xã hội nào cũng có một tôn giáo để bình định và tạo sự an bình cho xã hội.
Chế độ phong kiến lấy đạo Khổng làm tiên đề để cai trị xã hội mọi người nhìn vào clas "Quân, Sư, Phụ" làm khuôn phép, Vua bảo bề tôi chết không chết bất trung, con phải theo lời cha, vợ phải theo nhà chồng.
Xã hội tư bản, cạnh tranh khốc liệt nhưng nó cái "gương" là đạo thiên chúa đó các bạn, mọi người làm gì thì làm nhưng vẫn có quy tắc và chuẩn mực đạo đức riêng
Nhà Lý tạo sao tồn tại qua tám đời vua giữ yên được nước vài trăm năm, chính là do nhà Lý là lấy đạo Phật làm quốc bảo của nước, nhà Lý xây rất nhiều chùa chiền, sách lý răn dạy dân chúng làm điều thiện, theo yên lý của đạo khổng. Nhà Trần về sau tuy thay đổi chút nhưng cách làm vẫn vậy nên đát nước được yên ổn không giống các thời vua Đinh, tiền Lê trước.
Chúa Nguyễn sau này là Nhà Nguyễn thì tuyệt đối tin dùng nho gia sùng bá đạo Khổng
Về sau này là lý tưởng Cộng Sản, về sau này lý tưởng này tồn tại bao lâu thì mình chịu.
-
05-03-2013, 03:20 PM #6
Bác Lâm: Câu chuyện "con chó vs Julia" được đăng lên các đài truyền hình Hoa Kỳ. Bác có xem không?
Đúng là một màu nhiệm nhỉ. Ngoài trời lạnh -5 degree C, thế mà đứa trẻ không sao. Chắc trời cao cứu đứa bé gái đó. Riêng mình thì ra ngoài trời với cái lạnh 20 độ C cũng thấy chịu không được lâu rồi, huống chi -5 degree C.
Câu chuyện của bác chia sẻ được xem là câu chuyện ý nghĩa nhất. Chúc bác một ngày vui nhé. Khi rảnh sẽ gọi cho bác đóNgười vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
05-03-2013, 05:37 PM #7
-
06-03-2013, 12:52 AM #8
Bác PhiHuong: Lâu quá không thấy bác vào đây chơi. Bác vẫn khỏe chứ?
Con bé Julia gặp phải thời tiết lạnh như thế mà không bị sưng phổi cũng là một phép lạ đấy. Rõ ràng có ơn trên che trở cho bé, chứ bản thân con chó làm gì đủ sức sửi ấm cho bé. Đúng là con người ta có số cả. Như ông Jeff Bush ở tiểu bang Florida, ngủ trong phòng, một đêm bị đất trùi thế là xong...chẳng ai tiên liệu được.
Nó không đơn giản như ta nghĩ vì sự sống của ta đều được đếm cả. Nó giống như cái vật dụng vậy, như có một ai đã "program" sẵn, ta không có quyền mặc cả, tới giờ lên đường thì phải đi thôi bác ạ.
Bác Huong có xem qua câu chuyện có thật ở bên Trung Cộng không? Một thằng bé độ chừng 1-2 tuổi (?!) gì đó rớt từ tòa nhà 10 tầng xuống đất, rất may có người đàn bà đi ngang và đứng ngay vị trí thằng bé rớt và đã dùng đôi cánh tay của mình để "chộp" lấy thằng bé. Kết quả, thằng bé bị chấn thương nội tạng rất nặng, nhưng vẫn còn sống thì phải? Còn đôi cánh tay của bà thì bị gãy rất nặng, gần như bị phế bỏ...
Điều đáng nói là lúc thằng bé rớt, bà ta lại đứng ngay đó và chộp được. Nếu nhìn theo phương diện Vật Lý mà xét thì như sau: Sức nặng của thằng bé + lực gravitational force + độ cao + lực đối kháng từ đôi cánh tay của người phụ nữ + lực "X" đễ giữ thằng bé không bị văng ra xa...nếu không có lực "X" này thì chưa chắc bà ta có thể chộp được thằng bé. Cho dù có chộp được đi nữa cũng bị dập ngũ tạng lục phủ, dẫn tới tình trạng xuất huyết nội tạng mà chết ngay tại chỗ. Đằng này thằng bé lại không chết. Đúng là 1 phép lạ.
Nếu như chúng ta liệu có đủ can đảm làm điều đó không? Hay chỉ biết đứng nhìn...và khóc than cho số phận hẩm hiu của thằng bé.
Theo mình thì có lẽ bà ta đã trả cái duyên nợ nào đó ở tiền kiếp...mà thậm chí ngay chính bà ta cũng không hề biết.
Từ câu chuyện "Julia vs dog" và "người đàn bà vs thằng bé" thì mình cho rằng con chó, Julia, người đàn bà và thằng bé đều có phần phúc cả. Người đàn bà đó tuy bị gãy đôi tay, nhưng bà ta đã trả xong cái duyên "nợ" ở quá khứ, để bước sang một thời kỳ tốt đẹp hơn của chu kỳ sống khi còn tại thế. Cũng như con chó đã hoàn tất xong những gì mà nó cho rằng nên làm. Mình không nghĩ rằng đó là sự tình cờ hay ngẫu nhiên bác ạ. Tất cả đều có nguyên nhân của nó cả.
Chúc bác 1 ngày vui.Lần sửa cuối bởi Tontu, ngày 06-03-2013 lúc 04:46 AM.
Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
06-03-2013, 01:59 AM #9
Bác Tontu, tôi vẫn được bình thường. Cái nick của bác nghe rất phương đông thế mà bác lại học về Tây Y nhỉ, không biết Nam dược thảo mộc bác có rành không ?
hì, Tôi hỏi một câu mà bác trả lời rất dài nhưng đều chệch cả.
Nó không đơn giản như ta nghĩ đâu, ... là ta nghĩ thế nào vậy ?
-
06-03-2013, 03:33 AM #10
Bác Tôn là nhà khoa học cái gì ông cũng dẫn giải tường tận .Tôi học đuợc nhiều từ những bài diễn giảng của ông .Rất công phu và tỉ mỉ .Tôi cũng hoàn toàn đồng ý với bác .Thế gian này như Đức Phật nói Trùng trùng duyên khởi thế nhưng chỗ khởi của duyên lại cực kì vi tế Nhiều khi đạt đến quả vị của Bồ Tát Thập Địa cũng chưa chắc đã soi rõ .Pháp hội trong kinh Đại Bát Niết Bàn mọi Bồ Tát dâng lễ Phật đều không nhận ,kể cả Vô Biên Thân Bồ Tát (thân xác to đến độ chỉ Phật nhãn mới nhìn thấy chỗ tận cùng )Lí do nào Phật từ chối ? vì ngài còn chờ ông Thuần Đà một thuờng dân chăn trâu cắt cỏ .Duyên nào thế? Phật không nói ra cũng chẳng ai biết
Ông Phihuong người làng Đình Bảng ,rong chơi nơi chốn tuyền lâm ,ngồi trong xó vắng nghiên cứu về Hà đồ Lạc Thư .Ông ấy là người cắc cớ Hỏi mà cứ như Phật hỏi Anan Anan Ư ý vân hà A Nan Nay ý ông thế nào ? hỏi tức là đáp ,hỏi để mở ra chỗ diệu nghĩa nêu lên một công án ,làm bặt đi mọi đáp án. Hihi tôi còn lạ gì ông này, đánh đu với nhau suốt chẳng lẽ không biết cái Ư ý vân hà của ông ấy
Con Tuyết
Đánh dấu