Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Những hành động ANH HÙNG ít được biết đến
Close
Login to Your Account
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 17

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    292
    Post Thanks / Like

    Mặc định Những hành động ANH HÙNG ít được biết đến

    Cậu bé gãy chân cứu người chết đuối

    VnExpress - Cậu bé gãy chân cứu người chết đuối - Cau be gay chan cuu nguoi chet duoi

    Chân trái gãy, đang bị đóng đinh và còn đau âm ỉ, nhưng khi thấy một em bé chới với giữa dòng nước chảy xiết, cậu bé 13 tuổi (Yên Thành, Nghệ An) đã không ngần ngại lao xuống cứu.

    Cậu bé dũng cảm ấy là Nguyễn Cảnh Thế (13 tuổi) ở xã Nam Thành, huyện Yên Thành.

    Sáng 5/6, bé Ngô Trí Tuệ - 5 tuổi - theo chị gái đi chăn trâu ở bờ đê sông Đào, (thuộc địa phận xóm Sơn Thành, xã Nam Thành), không may sẩy chân rơi xuống sông.

    Dòng nước chảy xiết nhanh chóng cuốn cháu ra giữa dòng. Người chị hốt hoảng kêu cứu. Nhiều người chạy đến, trong đó có cả người lớn, một số người biết bơi nhưng ai cũng ngần ngại trước đoạn sông sâu, nước xiết nên không dám nhảy xuống.

    Bất ngờ từ trên bờ, cậu bé nhỏ con Nguyễn Cảnh Thế đang chăn trâu gần đó lao ầm xuống sông, bơi ra cứu em nhỏ trước sự khâm phục của mọi người.

    Giữa cái nắng chang chang của xứ Nghệ buổi trưa hè, Thế vừa chăm chú cấy thuê vừa nhỏ nhẹ kể lại tình huống lúc cứu bé Tuệ: “Em bơi ra đến nơi thì không thấy Tuệ mô nữa, chỉ loáng cái áo mờ mờ, em lao theo túm lấy được cổ áo. Vì nước chảy mạnh, Tuệ bấu chặt nên em cũng suýt bị ngạt, tưởng chết luôn, may em vùng mạnh thoát ra. Em kẹp lấy Tuệ loay hoay bơi vô mãi mà không được. Khi đó em chợt nghĩ nước mạnh bơi ngang vô mần răng được nên em lặn xuống nâng bé lên nương theo nước chảy đẩy dần vô bờ. Khi đến gần bờ mọi người giúp kéo Tuệ lên sơ cứu, vác chạy và làm hô hấp nhân tạo một hồi thì Tuệ tỉnh lại”.

    Biết tin đứa cháu nội của mình được cứu sống, bà nội Tuệ xuýt xoa: “Phúc đức cho cháu Tuệ nhà tui gặp được cháu Thế nên đã thoát chết. Cháu Thế nhỏ con, chân mới gãy đang đau mà dám lao xuống cứu thật là dũng cảm. Ơn cứu mạng này gia đình tui nhớ suốt đời”.

    Còn Thế thì chỉ bẽn lẽn: “Lúc đó em nỏ suy nghĩ chi cả. Chỉ biết lao xuống thôi. Nếu không xuống cứu Tuệ sẽ chết. Với lại, ở tuổi của chúng em, hầu hết các bạn khi gặp người chết đuối cũng sẽ hành động như em thôi mà”.

    Anh Nguyễn Cảnh Thuỷ, bố cháu Thế cho biết: Cách đây 3 tháng Thế bị tai nạn xe máy gãy chân trái, phải mổ đóng đinh, nay vẫn chưa rút đinh ra, thỉnh thoảng Thế vẫn kêu đau. "Gia đình dự định đi viện rút đinh cho cháu nhưng chưa có điều kiện".

    Theo lời cô giáo Nguyễn Thị Thu, chủ nhiệm lớp 6C trường THCS Nam Thành, nơi Thế theo học, “ Thế là một học sinh ngoan, sống hoà đồng với bạn bè và có năng khiếu về thể thao, nhất là bóng đá. Về hành động dũng cảm cứu người của em, chúng tôi sẽ phát động cho học sinh toàn trường biết. Đây là một tấm gương dũng cảm để chúng ta học tập và noi theo".

    Dũng Nguyễn – Trường Long

  2. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    292
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cậu bé 12 tuổi dũng cảm cứu bạn khỏi chết đuối

    Cậu bé 12 tuổi dũng cảm cứu bạn khỏi chết đuối

    Chiều 6/10, 4 nữ sinh lớp 6 THCS Đăk Mar rủ nhau ra hồ nước nằm khuất giữa bạt ngàn cà phê để tắm và tập bơi. Trong khi 3 nữ sinh chới với giữa hồ nước sâu, Lê Đình Sơn đã dũng cảm lao xuống cứu.

    4 em gồm: Phạm Thị Dương, Lưu Thị Trang, Hoàng Thị Loan và Lê Thu Thảo (cùng sinh năm 1995). Hồ nước này được bà con nhân dân đào để chứa nước tưới cà phê, mực nước sâu 5-6 mét.

    Ba trong số bốn em xuống tắm, còn lại mình Lê Thu Thảo ngồi trên bờ đọc sách và xem các bạn vùng vẫy dưới nước. Bỗng Phạm Thị Dương kêu thất thanh, rồi chới với giữa hồ nước sâu.

    Thấy bạn bị lâm nạn, Lưu Thị Trang đưa tay ra để kéo Dương, liền bị Dương nhấn chìm luôn. Đến lượt Hoàng Thị Loan cũng đưa tay ra hòng kéo bạn, thì Loan cũng bị kéo chìm. Cả ba chới với giữa hồ nước sâu và dần chìm xuống đáy hồ.

    Ngồi trên bờ Lê Thu Thảo hoảng sợ, chạy bộ chừng 500-600 mét thì gặp Lê Đình Sơn (sinh năm 1994) đang học lớp 7B cùng trường.

    Sơn chạy đến hồ và lập tức nhảy xuống cứu bạn. Sơn khôn khéo lấy mấy chiếc áo mà các bạn gái xuống tắm còn để trên bờ, nối thành dây rồi vứt ra cho Loan nắm rồi kéo vào bờ.

    Còn Trang trong tình trạng đã uống no nước đang chìm dần, Sơn dũng cảm lặn xuống kéo Trang vào bờ. Nhìn lại Dương đã chìm sâu dưới đáy hồ, Sơn lặn mấy lần nhưng đều bất lực, vì sức khoẻ cậu bé 12 tuổi không thể với tới độ sâu 5-6 mét nước này.

    Lên bờ Loan đã dần tỉnh lại, còn Trang vẫn còn nằm bất động, toàn thân tím tái Sơn hô hấp nhân tạo cho Trang và điều kỳ diệu là Trang dần hồi tỉnh. Còn Phạm Thị Dương chìm quá lâu dưới hồ nên đã chết.

    Gia đình Sơn thuộc diện đi kinh tế mới từ miền Bắc vào Tây Nguyên lập nghiệp. Những người hàng xóm cho biết: "Sơn sống rất hiếu thảo, ham học, mỗi lần đi chăn bò luôn nhìn thấy cậu có cuốn sách trên tay để học bài, học lực nhiều năm liền đạt học sinh tiên tiến".

    (Theo Tiền Phong)

  3. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    292
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cậu học trò cứu bốn bạn khỏi chết đuối

    Cậu học trò cứu bốn bạn khỏi chết đuối - Tin tức - Xứ Nghệ | Cộng Đồng Xứ Nghệ | Nghệ An - Hà Tĩnh | www.XuNghe.Vn

    Không sợ dòng nước sông Lam chảy xiết, nghe tiếng người kêu cứu, cậu học trò liền lao xuống và đưa được bốn bạn vào bờ an toàn. Cậu học trò dũng cảm đó là Nguyễn Đình Vương (SN 1991), học sinh lớp 11C4, Trường THPT Dân lập Hưng Nguyên, Nghệ An.

    Vương vẫn chưa hết bàng hoàng khi kể lại về buổi chiều định mệnh. Khoảng 18 giờ 30 phút ngày 18/4, đang chơi thể thao ở bãi cát bên bờ sông Lam, đoạn qua xã Hưng Lam, huyện Hưng Nguyên, bỗng Vương nghe tiếng các bạn tắm dưới sông kêu cứu. Thấy một số bạn chìm dần theo dòng nước cuốn, Vương liền lao ra.

    Lúc bơi ra, Vương cũng không biết có bao nhiêu người đang tắm ở đó, chỉ thấy Trần Văn Tú (học sinh lớp 3, Trường tiểu học Hưng Lam) đang níu Phạm Văn Đức (học sinh lớp 11 trường THPT Lê Hồng Phong) và cả hai đang chìm dần.

    Vương đỡ hai người lên khỏi mặt nước, gỡ tay Tú ra để Đức bơi vào bờ, còn Vương đưa Tú vào sau. Sau khi Đức và Tú đã vào bờ an toàn, thấy ngoài sông vẫn còn một nhóm bạn khác đang níu nhau, Vương lại lao ra.

    Nhưng sau khi giúp được hai bạn Trần Văn Hùng (học sinh lớp 10, trường THPT Lê Hồng Phong) và Trần Văn Giang (học sinh trường THCS Hưng Lam) vào bờ, Vương mới biết dưới dòng sông còn Trần Văn Thêm (học sinh lớp 10).

    Vương tiếp tục lao ra sông cùng với một số người dân địa phương ngụp lặn tìm cứu nhưng gần 30 phút sau vẫn không thấy. Do không biết bơi, lại gặp phải dòng nước dữ nên Thêm đã chết đuối, sau đó mới vớt được xác lên bờ.

    Vương sinh ra trong một gia đình công giáo nghèo, nhà có 5 anh chị em, anh trai đầu đang học ĐH ở TPHCM, chị gái học lớp 12 ở một trường cấp ba trong huyện, hai em kế cũng đang học cấp hai.

    Bố mẹ Vương đều làm nghề sản xuất nông nghiệp nên gia đình quanh năm khó khăn. Dẫu vậy, anh, chị em trong gia đình Vương rất ngoan và chăm học.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    292
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Người lái taxi thật thà và nửa tỉ đồng

    Người lái taxi thật thà và nửa tỉ đồng - Thông tin liên quan - 6/23/2010 - VietnamNet

    - “Cầm số tiền khổng lồ trong tay tôi run lắm, run đến mức đâm phải chiếc taxi khác trước khi hoàn lại cho khách”.

    Anh Đoàn Thanh Xuân, người tài xế taxi thời gian qua được bạn đọc quốc tế khen ngợi là người Việt Nam thật thà hồi tưởng lại cảm giác khi phát hiện ra túi xách với số tiền khổng lồ trong tay.

    Không chờ đến lúc trả lại hơn nửa tỉ đồng cho khách anh mới được gọi là người thật thà, anh Xuân cũng đã được bạn bè, người yêu... của mình gọi như vậy từ lâu nay.

    Hành trình trả đồ cho khách

    “Lúc nghe công ty gọi điện báo trong túi xách có số tiền khổng lồ, tôi run lắm. Sợ đến mức tôi vừa lái xe, vừa ôm luôn cái túi bên mình khi quay về công ty” - anh Xuân kể lại.

    Trong khi ôm túi xách, tay anh sờ mặt ngoài của túi rồi phỏng đoán xem trong túi có thật là có số tiền khổng lồ hay không. “Tôi không dám mở ra vì sợ nếu có nhiều tiền thật tôi sẽ làm xáo trộn nó” - anh Xuân kể.

    Trong lúc đang hoảng loạn chạy xe về công ty, anh run tay quá đâm luôn vào chiếc taxi khác. Cũng may, cuối cùng anh cũng trao lại cho người khách chiếc túi một cách an toàn. “Trả xong cái túi gần nửa tỉ mà nhẹ lòng, thanh thản” - anh bộc bạch.

    Chỉ mới bước chân vào nghề lái taxi chưa đầy 5 tháng, anh Xuân đã nhiều lần trả lại đồ đạc, tiền bạc... cho khách. Cách đó không lâu, anh được công ty tặng bằng khen và thưởng tiền vì trả lại một túi xách cùng ví tiền, chìa khóa cho khách.

    Có lần, anh nhặt được chiếc điện thoại di động khách bỏ quên ở ghế sau lúc gần 12h đêm. Anh báo về cho tổng đài và được yêu cầu mang chiếc điện thoại về công ty. Nhưng khoảng vài phút sau, người khách gọi xin lại chiếc điện thoại.

    “Người khách có vẻ đang xỉn rượu nên khi ông ta nói tới chỗ tôi lấy điện thoại, tôi bảo để mang tới nhà” - anh kể. Vậy là, thay vì được bằng khen và 100.000 đồng tiền thưởng từ công ty nếu mang điện thoại về, anh đồng ý không nhận đồng nào để mang tới nơi trả cho khách.

    Một lần khác, anh phát hiện chiếc xe đẩy trẻ con (trị giá cũng khoảng 2 - 3 triệu) của khách để quên trong cốp xe. Vậy là, anh phải vất vả cả buổi đứng ngoài nhà của người khách bấm chuông, gọi cửa. Đến khi có người hàng xóm gọi điện cho chủ nhà ra mở cửa và tận tay trao trả đồ cho khách anh mới yên lòng ra về.

    "Thật thà đủ để biết thế nào là dối trá"

    Với anh Xuân, làm nghề tài xế taxi, trả đồ cho khách là điều hiển nhiên vì “đằng nào cũng không phải của mình” dù có phần vất vả và mất thời gian. Cái cực nhất với anh là cảm giác rong ruổi ngày đêm như người ta vẫn thường gọi là nghề... không ngủ.

    “Có những ngày chở khách đi các tỉnh, tui không ngủ lấy giờ phút nào” - anh tâm sự. Có khi là Bạc Liêu, có khi là Vũng Tàu... anh không kể xa gần hay ngày đêm vì một lẽ: “Đi xa vào ban đêm bao giờ cũng nhiều tiền hơn. Ai làm nghề này, 1 - 2h đêm có khách gọi đi các tỉnh vẫn đi dù biết có thể bị cướp, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng” - anh cho biết.

    Lần chở khách anh ấn tượng nhất là lần chở 3 ông khách đi lòng vòng ở TP.HCM tới 2h sáng. Từ 2h đến 6h, 3 ông khách lại yêu cầu anh chở họ đến Vũng Tàu. Chở họ tới nơi, anh mệt lả nhưng vẫn cố chạy xe về lại công ty ở TP.HCM. Chạy được đến huyện Long Thành, Đồng Nai, tay anh lạng quạng khiến chiếc xe chao qua chao lại. Không chịu đựng nổi cơn buồn ngủ, anh tấp xe vào lề đường làm một giấc ngon lành...

    Quê ở tận tỉnh Lâm Đồng, đến nay, chàng thanh niên Đoàn Thanh Xuân 23 tuổi đã bươn chải ở TP.HCM gần 3 năm với đủ các nghề: bảo vệ, làm cửa, ốp trần nhà... Trong đó, tài xế taxi được coi là nghề anh có nhiều kỷ niệm nhất.

    Thế nhưng, người tài xế tận tâm này đang có dự định trở thành một bartender chuyên nghiệp trong tương lai. Hiện tại anh đang đi học và đã pha chế được những đồ uống đơn giản nhất.

    Nói về tính cách của mình, anh nghĩ rằng: “Xã hội bây giờ phức tạp nhưng không có nghĩa là không cần tính thật thà. Thật thà để biết điều đó là đúng hay sai. Tui thật thà đủ để biết thế nào là dối trá”.

    Minh Quyên

  5. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    292
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Người lái taxi & “món quà” bỏ quên

    Tuổi Trẻ Online -- - Người lái taxi & “món quà” bỏ quên

    TTCT - Khi đang nghèo khó, bỗng dưng nhận được một hài nhi “từ trên trời rơi xuống”, bạn sẽ xử lý ra sao? Câu chuyện cảm động này giờ mới được kể... Buổi sáng 5-6-2000, tại khu vực Chợ Lớn, TP.HCM, tài xế taxi Nguyễn Duy Linh nhận chiếc xe của Hãng Mai Linh, bắt đầu một ngày đón khách. Vị khách đầu tiên của anh là một sư thầy.

    Khi nhà sư xuống xe đi thì Linh phát hiện ông bỏ quên một bọc tiền. Anh mở cửa chạy theo đưa tận tay nhà sư và thầm nghĩ: “Sao bây giờ nhiều người đãng trí thế”. Chạy đến Bệnh viện Hùng Vương, một cô gái bồng con ngoắc xe. Cô gái nói gọn: “Cho ra ga Hòa Hưng”. Đến nhà sách Minh Khai ở ngã sáu Cộng Hòa, cô gái để đứa bé sơ sinh trên xe nhờ anh trông giùm rồi mở cửa xe đi vào hiệu sách.

    Chờ. Hai mươi phút trôi qua. Sợ đứa bé bị nóng, Linh vẫn cho nổ máy xe và bật máy lạnh. Thêm nhiều phút nữa, quá nóng ruột anh chạy vào hiệu sách tìm nhưng không thấy cô gái đâu! Lo đứa bé ngoài xe lỡ có ai bắt cóc thì kẹt, anh lại ra xe canh chừng đứa bé. Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, anh chạy vào nhà sách, cô nhân viên lắc đầu. Linh quay ra xe và thầm trách người mẹ bỏ con đi cả tiếng đồng hồ mà không sốt ruột. Lần thứ ba, Linh quay vào nhà sách nhờ bảo vệ tìm cô gái nhưng không thấy, lúc này anh mới rụng rời: “Thôi rồi, người mẹ đã bỏ con”.

    Mọi người trong nhà sách xúm lại xem, có ai đó hỏi: “Cậu đã có gia đình chưa?”. Linh đáp như cái máy: “Có rồi, một thằng con trai 7 tuổi!”. Giọng một người già: “Chắc chú với nó có duyên từ kiếp trước. Chứ cả Sài Gòn này bao nhiêu là xe taxi, không bỏ xe nào lại rớt vô xe chú. Chú từ chối nó không được đâu!”. Linh gọi tổng đài báo cáo sự việc nhưng tổng đài cứ tưởng anh giỡn chơi. Anh gọi về báo cho vợ biết tin, vợ anh im lặng một hồi rồi nói: “Anh nên mang đứa bé về”.

    Chị Châu Bích Hà, vợ anh Linh, và mẹ ngồi chờ. Khi lái xe về đến nhà, Linh chỉ vào một bọc giấy nhỏ ở băng ghế. “Nó nằm lọt trong bàn tay mình, da nhăn nheo do sinh thiếu tháng, thật tội nghiệp...”. chị Hà nhớ lại.

    Linh và Hà cưới nhau từ năm 1990, họ đã có với nhau một con trai 7 tuổi. Cuộc sống đều trông cậy vào mâm bánh của chị Hà. Hằng ngày chị làm bánh da lợn, bánh bò đi bán ở chợ. Mâm bánh mà bán hết thì lời được chừng ba, bốn chục ngàn đồng, bữa nào bán không hết thì đổi thức ăn rẻ mang về. Thời điểm nhận đứa trẻ sơ sinh, anh Linh vừa qua phẫu thuật, Hà vừa sẩy thai vì làm quá sức... Có lúc cả nhà hết tiền mua thức ăn nhưng vẫn dành dụm mua sữa gần 200.000 đồng/ hộp cho đứa bé.

    Đứa bé lớn nhanh và rất ngoan. Anh Linh đặt tên bé là Mai Linh để nhớ đến công ty taxi đã “giúp” anh có câu chuyện kỳ lạ này. Chuyện đứa bé bị bỏ rơi trên taxi được kể ra giúp anh gặp được nhiều tấm lòng tốt. Chị bán cà phê trên lề đường ở khách sạn Equatorial gửi cho bé quần áo và một cặp gối trẻ con. Linh Đa, cô gái trực tổng đài Mai Linh, gửi sữa, quà và tiền. “Những ngày tôi chạy ế, Linh Đa nhận lương xong gửi cho bé 200.000 đồng. Các anh trong ban giám đốc công ty ai cũng quan tâm, coi bé như con” - Linh kể.

    Nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn biết chuyện, xin bé Mai Linh về nuôi, bù lại họ tặng hàng chục triệu đồng (một tài sản lớn đối với đôi vợ chồng nghèo) nhưng vợ chồng Linh đều từ chối. Chị Hà nói: “Nuôi đứa bé lúc còn đỏ hỏn đến giờ tôi không thể nào xa bé được. Tôi cũng không muốn sinh con nữa, bởi nếu có thêm một bé gái thì tội nghiệp cho Mai Linh!”.

    Hai người mất gần một năm để lo thủ tục làm giấy khai sinh cho bé. Sau đó, do hoàn cảnh riêng, Linh chuyển sang hãng taxi khác, nhưng lễ, tết năm nào Công ty Mai Linh cũng đều mang quà cho cháu bé. Công ty còn cấp một tài khoản tiết kiệm trị giá 20 triệu đồng cho Mai Linh. Ông Nguyễn Ngọc Hiếu, bí thư đảng ủy Công ty Mai Linh, nói: “Trong câu chuyện này, Linh không đơn độc”.

    Chị Hà cho biết khi cháu Linh đã đủ lớn, chị sẽ kể câu chuyện này cho con, còn bây giờ hai vợ chồng đang cố giữ gìn cho cháu khỏi những tổn thương không cần thiết. Còn anh Linh thì bảo: “Ừ, vô tình tôi đã nhặt được một báu vật!”.

    NGUYỄN VĂN TIẾN HÙNG

  6. #6
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    292
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Chuyện lạ đời ở CSGT Đà Nẵng

    Chuyện lạ đời ở CSGT Đà Nẵng - Tin tức trong ngày - Tin Đà Nẵng

    (Tin tuc 24h) - Một thành viên diễn đàn Otofun kể lại tình huống mà theo anh này là “hi hữu” với cảnh sát giao thông (CSGT). Câu chuyện làm xôn xao cộng đồng mạng Việt Nam.

    Thành viên này cùng vợ và bạn bè đi Đà Nẵng bằng xe ô tô của cơ quan. Khi vào TP Đà Nẵng, người lái xe do không thuộc đường nên đã đi vào đường cấm 4b (cấm ô tô) và đã bị CSGT yêu cầu dừng xe.

    Tuy nhiên, khác với lối hành xử “bình thường” của CSGT ở Việt Nam, CSGT Đà Nẵng không những không xử phạt mà còn tận tình chỉ dẫn cho lái xe đi đúng đường trong thành phố. Câu chuyện “lạ lùng” này đã nhanh chóng lan truyền và tạo nên những cuộc thảo luận sôi nổi tại nhiều diễn đàn trực tuyến ở Việt Nam.

    Nghe câu chuyện trên, thành viên xherox của diễn đàn Otofun thốt lên: “Nghe thông tin này đúng là như Show truyền hình Chuyện lạ Việt nam vậy”. Tuy vậy, nhiều thành viên đã từng tiếp xúc với CSGT tại Đà Nẵng đều xác nhận rằng lực lượng CSGT tại đây rất “lịch sự” với người tham gia giao thông.

    Thành viên Ndchung kể: “Đúng là Đà Nẵng thực sự văn minh. Hôm từ Đà Nẵng đi Hội An tôi đi nhầm trên cầu cấm ô tô còn được anh giao thông công chính nhắc nhở, dẫn đường đi ngược lại. Nhiều tỉnh, thành phố khác mà thế chắc chắn sẽ phạt”.

    Jupiterzzz, thành viên diễn đàn Vozforums sống tại Đà Nẵng cho biết, CSGT tại thành phố này chỉ nhắc nhở và hướng dẫn đối với những người mắc lỗi “nhẹ” như đi ngược chiều hoặc đi vào đường cấm, nhưng với các đối tượng xay xỉn, đánh võng, lạng lách… thì xử lý rất nghiêm.

    Câu chuyện về lối hành xử của CSGT Đà Nẵng khiến rất nhiều người ngạc nhiên và mong muốn điều này sẽ được CSGT ở địa phương học tập. Thành viên vnsm (diễn đàn Linkhay) thổ lộ: “Mong sao những tin này đều là sự thật! Mà nếu là sự thật thì mong sao những việc tốt này được nhân rộng ra cả nước”.

    30x-FUNX, thành viên Otofun cho rằng, một việc đáng ra là rất bình thường so với chức trách nhiệm vụ của CSGT thì bây giờ lại thành một chuyện lạ, một điển hình để người dân mong muốn CSGT nơi mình sinh sống noi theo. “Đáng nhẽ CSGT phải là người giúp đỡ, hướng dẫn người dân tuân thủ luật pháp thì bây giờ có nhiều CSGT lại "hướng dẫn" dân phạm luật (hối lộ). Buồn quá các bạn nhỉ”, 30x-FUNX phát biểu.
    24H.COM.VN (Theo Đất Việt)

  7. #7
    xuan2009's Avatar
    xuan2009 Guest

    Mặc định

    Đáng khâm phục các em bé. Hành động thì dũng cảm, suy nghĩ thì trong sạch.
    Ngồi nghĩ về những ông người lớn thừa bằng cấp, thừa tiền bạc mà chỉ biết đem chử nghĩa ra chửi đồng loại, lấy cái tôi của mình đặt trên đầu thiên hạ, hợm mình và ngạo mạn ... Thật là nực cười.
    Cảm ơn các chú nhỏ, cảm ơn người viết bài và người đưa tin. Dù sao cũng còn rất nhiều người Chánh Thiện. CHÀO.

  8. #8
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    292
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Tấm lòng thiện của sư thầy Trí Hiền

    CAND Online | Tấm lòng thiện của sư thầy Trí Hiền - Tam long thien cua su thay Tri Hien

    Ở phường Bình Hưng Hòa A, quận Bình Tân, TP HCM, có một mái ấm hội tụ những cụ già nghèo khó, neo đơn. Nằm trong khuôn viên chùa Di Lặc, tuy mái ấm này còn nhiều khó khăn, thiếu thốn nhưng các cụ già nơi đây luôn được chăm sóc tốt, luôn cảm thấy ấm áp, hạnh phúc vì được sự chở che, san sẻ yêu thương từ các sư thầy và những tấm lòng nhân ái!

    Nằm trên đường Bình Long với 3 mặt là mả mồ trùng điệp, nhìn bên ngoài chẳng ai nghĩ chùa Di Lặc đang chở che những cụ già từng sống lang bạt. Trên đường đưa khách đến khuôn viên nhà dưỡng lão, thầy Thích Trí Hiền, phụ trách việc chăm nom các cụ già, cho biết: "Chùa Di Lặc được xây dựng vào năm 1942. Năm 2004, xót xa trước tình cảm một số cụ già không người thân sống lang bạt quanh nghĩa địa với các nghề bưng gánh nặng nhọc nên sư cô Như Ngọc thành lập nhà dưỡng lão đón các cụ vào chăm dưỡng. Từ vài ba cụ ban đầu, đến nay nhà dưỡng lão có trên 20 cụ. Các cụ đến từ nhiều vùng miền, mỗi cụ là mỗi cảnh đời éo le nhưng tựu trung từng có những năm tháng sống lang bạt nay đây mai đó với bữa đói bữa no, trong sự cô đơn của tuổi già khát khao tình yêu thương, chăm dưỡng của con cháu".

    Nhà dưỡng lão là căn nhà cấp 4 khá chật với những chiếc giường san sát nhau. Thấy có khách ghé thăm, các cụ già vui lắm. Có cụ đang nằm ngồi bật dậy, gương mặt phấn chấn, nở nụ cười tươi: "Lâu lâu mới có người ghé thăm nên các cụ cứ như trẻ nít" - thầy Hiền bày tỏ: "Cụ thấp tuổi nhất cũng ngoài 70, có cụ như cụ Lương Ngũ, thường gọi A Phò, là người Việt gốc Hoa đến 102 tuổi. Tuy tuổi cao nhưng cụ rất minh mẫn. Cụ sinh ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Do bị ép hôn mà lưu lạc sang Việt Nam, sống với một người con nuôi ở gần chợ An Đông. Do người con nuôi gặp nhiều khó khăn, cụ phải đi bán vé số để kiếm sống. Trước hoàn cảnh của cụ, một người tốt bụng đã liên lạc với sư cô Như Ngọc và đưa cụ về đây vào năm 2004".

    Cạnh giường cụ A Phò là cụ La Muối, ngoài 80 tuổi và người em gái là cụ Tố Trân. Không như người em của mình, đã 2 năm qua cụ A Muối chỉ nằm một chỗ do bị té trong một lần đi bán vé số. Tình cờ biết chuyện cụ Trân ở tuổi ngoài 70 phải vừa bán vé số nuôi thân mình và nuôi người chị ruột đau bệnh sống nơi vỉa hè, cách đây 2 năm, thầy Hiền cùng một số phật tử giàu từ tâm đưa 2 cụ về nhà dưỡng lão chăm dưỡng.

    "Nếu không được các thầy đón nhận, chẳng biết giờ đây chị em cụ sẽ ra sao. Sống đầu đường xó chợ cực lắm cháu ơi! Ăn không no, tối ngủ lạnh, lúc nào cũng lo sợ đủ thứ chuyện. Vào chùa sướng lắm, lúc nào cũng được ăn no, được mặc ấm, có người vào người ra trò chuyện vui vẻ" - cụ Tố Trân bày tỏ niềm vui.

    Tại nhà dưỡng lão, các cụ khỏe mạnh giúp đỡ người yếu hơn mình. Mọi người sống chan hòa, đầm ấm, chứa chan tình yêu thương, không phải lo toan gánh nặng cơm áo, đau bệnh như hồi sống giữa đời. "Thương các cụ chịu nhiều bất hạnh, các phật tử gần xa cứ đến cuối tuần ghé chùa nấu cho các cụ bữa cơm ngon. Thi thoảng các em sinh viên ở các trường đại học ghé thăm trò chuyện, bóp tay chân cho các cụ. Có những cụ xương khớp yếu, các em giúp các cụ đi lại, co duỗi".

    Tâm tình đến đây, chị Nguyễn Thị Minh, phật tử ở chùa và cũng là “Mạnh Thường Quân” đắc lực của nhà dưỡng lão, bộc bạch: "So với những năm tháng sống lang bạt, tuy còn khó khăn, thiếu thốn nhưng nhà dưỡng lão là thiên đường với các cụ. Ở đây các cụ không cô đơn, các cụ luôn được quan tâm, chăm sóc đặc biệt. Tùy khả năng tài chính, thời gian mà mỗi người chúng tôi ủng hộ nhu yếu phẩm, phân chia thời gian, phân công mỗi người mỗi việc để đỡ đần với các thầy và chăm sóc tốt cho các cụ".

    Do nằm giữa rừng mộ bia hiu quạnh nên ít người biết đến nhà dưỡng lão ở chùa Di Lặc. Cũng chính vì vậy mà dẫu chùa xuống cấp, mưa xuống là dột tứ bề cần được sửa sang, xây mới nhưng thầy Thích Trí Hiền đành lực bất tòng tâm. "Chăm lo cho các cụ quan trọng hơn", thầy Hiền tỏ bày: "Tuổi già như trái chín cây, các cụ đã chịu quá nhiều khổ sở, lo cho các cụ được no ấm ngày nào thì thầy sẽ cố hết sức. Cái mà các cụ cần nhất là thuốc men. Tuổi già nên cụ nào cũng đau bệnh nên chi phí thuốc men rất nặng, gấp nhiều lần chi phí ăn uống". Hỏi điều mong ước, thầy trải lòng: "Cuộc sống còn nhiều cụ già neo đơn cần sẻ chia. Nếu có điều kiện, thầy sẽ mở rộng nhà dưỡng lão để đón thêm các cụ già cơ nhỡ về chăm dưỡng"

  9. #9
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    292
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Sư thầy xây trường cho học sinh nghèo

    BAODATVIET.VN | Sư thầy xây trường cho học sinh nghèo

    Đi quyên góp, thậm chí vay tiền để xây nhà học bán trú; nhường cơm sẻ áo cho các bệnh nhi ung thư..., sư thầy Thích Nữ Như Hiền, trụ trì chùa Linh Sơn, đường Trần Khát Chân, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội, đã giúp rất nhiều trẻ em, học sinh nghèo vượt qua khó khăn.

    Bộ GD- ĐT cho biết, ngày 17/1, sư thầy Như Hiền được Bộ vinh danh cùng với 386 cá nhân, tập thể vì những đóng góp xuất sắc đối với sự nghiệp giáo dục đào tạo.

    Mượn tiền làm từ thiện

    “Nhân duyên” với trẻ em nghèo của huyện Mường Nhé, Điện Biên, của sư thầy Thích Nữ Như Hiền bắt đầu từ năm 2007, sau khi đọc một bài báo về cảnh thiếu đói ở xã Pa Tần của huyện này. Ngay sau đó, sư thầy kêu gọi phật tử quyên góp quần áo, gạo, mì tôm, chăn, màn… cho đồng bào nghèo các huyện của tỉnh Điện Biên.

    Lên Pa Tần, xã còn 65 hộ thuộc diện nghèo - làm từ thiện, sư thầy Như Hiền đặc biệt xót xa trước điều kiện học tập gian khó của trẻ em ở đây. “Ở Pa Tần, mùa hè nắng tới 40 độ C, mùa đông có hôm xuống 0 độ C. Vậy mà các em phải ở trong những lán tạm, làm sao có thể yên tâm học hành?”, sư thầy nói.

    Từ năm 2007 đến đầu năm 2009, sư thầy Như Hiền đã vận động, quyên góp tiền, hiện vật được 200 triệu đồng để xây một nhà bán trú rộng 85 m2 cho học sinh (HS) xã Pa Tần. Thế nhưng nơi này chỉ đủ cho 80 HS, trong khi trường THCS Pa Tần có đến 160 HS bán trú. Vậy là sư thầy về Hà Nội lại tiếp tục kêu gọi quyên góp, thậm chí đi vay 200 triệu đồng để xây thêm một nhà bán trú. Kết quả, hai nhà bán trú dân nuôi do sự đóng góp của phật tử chùa Linh Sơn và sư thầy Hiền được khánh thành đúng ngày khai giảng năm học 2009 - 2010 vừa qua.

    “Nhìn thấy niềm vui khi lũ trẻ có nhà mới để ở, dù đi vay mượn tôi cũng chịu. Nhưng vẫn chưa thể yên tâm khi đến mùa giáp hạt, các em vẫn phải vào rừng kiếm măng, củ rừng về ăn”, sư thầy tâm sự.

    Giúp người là hạnh phúc

    Tháng 8/2006, sư thầy Như Hiền thành lập tổ từ thiện để giúp đỡ các bệnh nhi ung thư ở Bệnh viện K trên phố Quán Sứ và cơ sở 2 tại Tam Hiệp (huyện Thanh Trì, Hà Nội). Ban đầu, do ngân quỹ ít ỏi, nhà chùa chỉ có thể nấu 50 suất cơm và 50 suất cháo để giúp đỡ các bệnh nhân nghèo ở bệnh viện này. Nhưng rồi thấy phần lớn gia đình có bệnh nhi ung thư đều rất khó khăn, sư thầy Như Hiền quyết định tăng khẩu phần lên mỗi ngày 300 suất cháo và 90 suất cơm, chi phí trung bình 1 triệu đồng/ngày.

    Sư thầy Như Hiền cho biết, theo luật nhà Phật, một phần tiền công đức sẽ dành để xây và tu bổ chùa, một phần dành cho từ thiện và phần nữa để trang trải sinh hoạt cho người trụ trì chùa. Thế nhưng, ngay cả phần để trang trải sinh hoạt vốn rất nhỏ này cũng được sư thầy Như Hiền dùng gần hết để làm từ thiện. “Thâm tín chư Phật giai sung mãn”, nghĩa là tin Phật, làm việc thiện nguyện thì lúc nào mình cũng cảm thấy đầy đủ, sư thầy Như Hiền giải thích.

    Theo sư thầy Như Hiền, tuy chưa thể giúp đỡ được hết các bệnh nhân trong bệnh viện, nhưng một phần nhỏ đó phần nào mong giúp gia đình các em vượt qua gian khó.
    Đồng Hương

  10. #10
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    292
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Sư thầy từ tâm ở chùa Phật Tích

    Sư thầy từ tâm ở chùa Phật Tích | Xã hội | giadinh.net.vn

    Giadinh.net - Nằm ở sườn Nam núi Phật Tích, xã Phật Tích, huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh, ngoài việc được biết đến như một di tích lịch sử văn hóa đặc biệt, chùa Phật Tích còn là nơi có truyền thống từ thiện xã hội, giúp đỡ những đồng bào khó khăn.
    Người khởi xướng, duy trì và phát triển công tác này, được biết đến nhiều nhất là Đại đức trụ trì -Tiến sĩ Thích Đức Thiện.
    Đừng làm từ thiện lấy danh!
    Trong bộ cà sa màu nâu, đôi mắt sáng, giọng nói trầm ấm đầy cuốn hút, Đại đức Thích Đức Thiện kể về những số phận bất hạnh mà mình đã chứng kiến khi đi làm từ thiện. Đó là những em nhỏ nhiễm chất độc da cam ở Ba Vì - Hà Nội, là những gia đình mất người thân trong trận lũ lụt ở Thanh Hóa, là cuộc sống vất vả của những đồng bào nghèo vùng núi phía Bắc... Vào các dịp lũ lụt hay Ngày thương binh liệt sĩ, Tết Nguyên đán, thầy và các tăng ni, Phật tử còn thường xuyên đến thăm hỏi, động viên, giúp đỡ các vùng gặp nhiều khó khăn ở những huyện nghèo của các tỉnh Bắc Ninh, Thanh Hoá, Lạng Sơn, Sơn La, Điện Biên... Hơn 5 năm làm công tác từ thiện, mỗi năm thầy và nhà chùa đã xuất ra khoảng 200 - 300 triệu đồng hỗ trợ đồng bào nghèo, cho con trẻ có cái chữ, tạo công ăn việc làm cho những thân phận lang thang, cơ nhỡ.

    Để hoạt động từ thiện diễn ra hiệu quả, Đại đức Thích Đức Thiện thường xuyên liên lạc với Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và chính quyền ở các tỉnh. Thầy lên kế hoạch cho chương trình hoạt động rồi vận động bà con Phật tử tham gia trước khoảng 1 tháng, đặc biệt là các doanh nghiệp. Đầu tiên là các buổi gặp gỡ, kêu gọi, vận động nhằm giáo dục lòng từ bi, khơi dậy tình yêu thương con người. Đại đức tâm sự: “Công tác từ thiện phải xuất phát từ thiện tâm của con người. Phật đã dạy, bố thí mà không thu bồi pháp bố thí mới gọi là bố thí. Có nghĩa là làm việc không để tâm tới thành tích vào trong đó, mới là làm từ thiện”.

    Rất nhiều các Phật tử của sư thầy làm công tác từ thiện không màng đến thành tích. Chị Minh Đức - Giám đốc công ty Xây dựng Tổng hợp Minh Đức ở Lào Cai, một đệ tử của nhà chùa, biết được có một cháu bé bị bệnh tim bẩm sinh không có tiền chữa trị, đã tự nguyện bỏ kinh phí ra đưa cháu vào bệnh viện trong TP Hồ Chí Minh điều trị. Hiện giờ, cháu bé đang sống rất khỏe mạnh. Chị Đức chia sẻ: “Học gương sư thầy, với tôi, làm từ thiện cũng là ở tâm, thật lòng muốn gánh vác, chia sẻ với những nỗi đau của con người”. Sư thầy cũng thường xuyên tuyên truyền, giáo dục cho các Phật tử của mình về lòng từ bi của đạo Phật, đặc biệt là đối với các doanh nghiệp kinh doanh, trong các buổi thuyết giảng tại doanh nghiệp. Thầy nói: “Trong quá trình làm kinh doanh, có cái tâm sáng thì mới tồn tại lâu dài được”. Chị Thủy – chủ một doanh nghiệp sản xuất gạch ở Từ Sơn - Bắc Ninh, cũng là đệ tử của nhà chùa tâm sự: “Mỗi người hãy giữ cho mình một tấm lòng thiện tâm đối với người khác. Tôi thấy, hoạt động từ thiện của nhà chùa rất có ý nghĩa”.

    Cho “cá”, cho cả “cần câu”
    Gần chục năm lăn lộn ở nước ngoài để học tập, làm việc, Đại đức Thích Đức Thiện hiểu hơn ai hết câu chuyện “con cá và cái cần câu”. Cho con cá, người ta ăn hết rồi lại đói nhưng cho người ta cái cần câu, hướng dẫn người ta cách câu cá thì sẽ giúp đỡ được lâu dài. Sư thầy cho rằng: “Làm từ thiện chỉ là hoạt động mang tính chất tạm thời, nó phụ thuộc vào tấm lòng của Phật tử. Từ thiện không chỉ đơn thuần là cho và nhận, mang đến cho đồng bào gói quà hay là vài trăm nghìn đồng. Từ thiện cũng có thể là góp phần đưa người dân mình giàu hơn, hạnh phúc hơn trong tương lai lâu dài. Muốn thế thì cần tạo cho họ một nền tảng bằng nghề nghiệp ổn định. Tôi nghĩ, cần phải hướng nghiệp, nâng cao trình độ cho người dân của mình, đặc biệt là ở các vùng nông thôn”.

    Vốn có “nhân duyên” với Trường đại học Kinh tế Quốc dân (Đại đức Thích Đức Thiện từng là sinh viên Trường đại học KTQD khóa 1984-1988) nên từ năm 2005 thầy đã kết hợp với Đoàn Thanh niên Cộng sản HCM Trường ĐH Kinh tế Quốc dân tổ chức sinh viên tình nguyện về phổ cập tin học, ngoại ngữ cho học sinh, thanh niên trong xã tại chùa Phật Tích. Nhà chùa đã bỏ tiền đầu tư 10 máy vi tính và Trường Kinh tế Quốc dân đã ủng hộ thêm 5 chiếc. Hoạt động này đã thu hút được sự tham gia của rất nhiều học sinh trong xã.

    Với tâm nguyện giúp đỡ người nghèo, tạo dựng một cuộc sống mới tươi sáng hơn cho thanh niên trên địa bàn, Đại đức Thích Đức Thiện cùng với các tăng ni ở chùa Phật Tích tạo điều kiện giúp đỡ con em gia đình khó khăn trong xã đi học nghề: dệt len, may mặc... và xin việc cho các em vào làm trong các khu công nghiệp. Đã có hơn 30 em được đi làm ở trong các khu công nghiệp, kiếm được tiền nuôi sống bản thân và giúp đỡ gia đình. Đại đức cũng đã vận động sự tài trợ của công ty Vincom và được Ủy ban Nhân dân tỉnh Bắc Ninh đồng ý phê duyệt dự án 13 ha nằm ngay cạnh chùa Phật Tích. Theo dự án này, sẽ có 2 trung tâm nuôi dưỡng người già cô đơn, trẻ em mồ côi và một trung tâm dạy nghề cho thanh niên. Đại đức cũng đã đề xuất với Học viện y dược học cổ truyền, Viện Y học dân tộc Nguyễn Bỉnh Khiêm để mở lớp dạy nghề xoa bóp, bấm huyệt, chăm sóc người mắc bệnh... Đối tượng là thanh niên ở nông thôn không đỗ đại học, gia đình khó khăn, để tạo cho họ một nghề nghiệp giúp ích cho bản thân và xã hội.

    Hiện các lớp học vi tính và ngoại ngữ đang tạm dừng lại để chùa trùng tu đón chào đại lễ kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội. Nhưng Đại đức Thích Đức Thiện khẳng định chỉ vài năm nữa thôi, khi Trung tâm giáo dục 13 ha được hoàn thành, nơi đây sẽ trở thành nơi khởi đầu một cuộc sống mới đầy niềm tin và hạnh phúc của rất nhiều người.

    Chu Mai

Những hành động ANH HÙNG ít được biết đến
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68