Trích dẫn Gửi bởi 123456 Xem bài viết
thấy tình hình 2pic có vẻ căng thẳng,1 chủ đề hay lại đang có xu hướng bị nguội,nên xin phép thay đổi không khí để hâm nóng lại 2pic của bác nhachoa

3quốc là 1 bộ tiểu thuyết lớn của TQ,trong đó có nhiều tuyến nhân vật nhưng người ta thường chủ yếu chú ý vào tuyến nhân vật chính của Nguỵ-Thục,như Tào Tháo,Lưu Bị,Khổng Minh,Quan Vũ,Trương Phi,Triệu Tử Long.....nên đôi lúc mọi người đã quên mất còn 1 thế lực khác ấy là Ngô.vậy tại sao Ngô từ khi xuất hiện,tới khi thành thế chân vạc,lại luôn có vai trò mờ nhạt?? theo tôi,ấy là do 1 chính sách quá ư sáng suốt của "tiểu bá vương Tôn Sách".người tạo tiền đề cho nhà Ngô phát triển

Tôn Sách vốn được miêu tả là người hay cười,tư tưởng khoáng đạt,đối xử với binh sĩ thân tình.nên kẻ dưới luôn sẵn sàng chết vì ông.thêm vào đó cái danh hiệu "tiểu bá vương" để so sánh với "tây sở bá vương Hạng Vũ" chắc chắn ko phải tự nhiên mà có.vậy 1 con người có tài thao lược,có sức mạnh hơn người,giỏi chiếm lòng quân ấy.vì sao lại luôn bị coi là tuyến nhân vật phụ trong 3quốc??

từ lần đầu đọc 3quốc,t luôn có 1 suy nghĩ,tại sao quân Ngô có vai trò mờ nhạt,tướng sĩ ko có j nổi bật.vậy mà hết Tào tới Lưu tiến quân đánh đều dẫn đến thảm bại? tại sao Khổng Minh luôn khuyên Lưu Bị luôn phải theo đuổi chính sách "hoà Ngô,đánh Nguỵ"(Nguỵ luôn mạnh hơn Ngô)?? sau này vì QV kiêu ngạo,mất Kinh Châu vào tay Ngô,Lưu Bị trả thù em mà thua to,rồi bệnh mà chết(đã khiến quân Thục suy yếu rất nhiều).đến khi KM tiếp nối kế hoạch phục hưng nhà Hán lại quay trở lại chính sách "hoà Ngô,đánh Nguỵ" chứ ko sa vào công cuộc trả thù.vậy ra,quân Ngô mạnh quá.tại sao?

TS phải lên thay cha từ năm 16t.gia sản người cha để lại cho ông chỉ là 1 cái "Ngọc Tỷ",cái danh "con nhà tướng" và đám thuộc tướng trung thành,quân sĩ ko đáng kể.quả thật hẻo vô cùng,nếu là 1 kẻ bất tài thất trí,lại chỉ biết ôm cái mộng "bá vương" trong tưởng tượng.thì ngọc tỷ trong tay chỉ như 1 cục gạch ko hơn.nhưng TS lại rất khôn ngoan,ông đem ngọc tỷ bán cho Viên Thuật,để đổi lại 3000 quân làm vốn.đến đây người ta mới thấy TS là 1 người làm đc việc lớn,hơn hẳn cha mình 1 bậc.khi Tôn Kiên nhặt đựơc ngọc tỷ,tự cho là điềm lành với nhà Tôn.nhưng ông lại ko tự lượng đc sức mình,khi ấy quân chưa đủ mạnh.ôm cái mộng bá vương thật là quá tầm với.nên mới bỏ mạng nơi trận mạc.quả thực,khi ấy ngọc tỷ chả khác j 1 cục gạch.nhưng khi vào tay TS,ông ko ôm "cục gạch" ấy 1 cách mù quáng.mà đẩy nó sang cho Viên Thuật để đổi lấy vốn cho mình.quả là 1 quyết định sáng suốt.bởi 3 lẽ

1 là ông có được 3000 làm vốn,từ đây xây dựng lại lực lượng

2 là ông đẩy được mũi giáo của các cánh quân sang cho Viên Thuật-1 kẻ hám danh ngu độn-bởi lẽ,đây là thời kỳ nhạy cảm,ông nào cũng muốn làm vua,nhưng đều chưa có cớ.nên "ngọc tỷ" như 1 tờ quyết định lên chức,thật sự có giá vô cùng.nhưng ẩn sau nó là 1 cái bẫy chết người.Viêt Thuật ngu dốt nên ôm đc ngọc tỷ mà mừng húm.vội tự xưng đế,vậy là trở thành "cột thu lôi",lĩnh trọn đòn thù của các sứ quân đương thời.có lẽ từ tấm gương này,nên sau đó chuyện về "ngọc tỷ" cũng tiệt luôn,ko ông nào dám cầm,ấy là vì cái vận chưa tới.về điểm này,TS lại cho thấy 1 tầm nhìn xa hơn người, rất biết lựa thời thế,lại ko hề hám cái danh hão

3 là ông đã mượn tay,triệt được Viên Thuật-1 kẻ vốn đang đỳ TS-.từ khi ôm cái ngọc tỷ,Viên Thuật ngày ngày mướt mồ hôi mà chống đỡ các cánh quân.đâu còn rảnh tay mà khống chế TS.vậy là ông được rảnh tay mà vẫy vùng,mặc sức mà gây dựng thế lực

nhưng việc làm tiếp theo của TS mới thật khiến người đời sau thật nể phục.có đươc cơ hội,gây dựng đc lực lượng đáng kể.nhưng TS lại rất sáng suốt,có tầm nhìn chiến lược.tự nhận thấy lực lượng của mình nếu cứ lao đầu vào những cuộc thanh trừng,để giành giật mảnh đất Trung Nguyên màu mỡ.thì ko sớm thì muộn ông cũng bị bại vong.vì ko chỉ có Viên Thuật,mà lúc ấy ở Trung Nguyên còn có Viên Thiệu,Tào Tháo,Lã Bố....ông bèn đem quân mở chiến dịch "Nam tiến".theo tôi,ấy là tiền đề lớn với nhà Ngô.bởi 3 lẽ

1 là,mảnh đất Trung Nguyên màu mỡ,tập trung hết những thế lực mạnh nhất.vì mải đấu đá,nên ko có ai rảnh tay mà để mắt tới khu vực phía Nam (sau này Tháo thống nhất đc vùng Trung Nguyên,mới bắt đầu tiến về khu vực phía Nam)-Thiên Thời

2 là, 1 dải miền Nam rộng lớn (gần Việt Nam),nhiều sông ngòi,khí hậu khác hẳn Trung Nguyên.nên khi quân Trung Nguyên tiến đánh mới dính vào 2 món đặc sản,ấy là "thuỷ chiến" và "nóng ẩm" vốn ko phải là món ăn ưa thích của dân miền Bắc-vốn quen khí hậu khô lạnh và giỏi chiến đầu trên ngựa (lý do chính dẫn đến việc Tào thảm bại trong trận Xích Bích-sau này ko biết vì sợ,hay vì ko thể đánh,mà Ngô-Nguỵ hầu như ko còn trận đánh lớn nào)-Địa Lợi

3 là dân miền Nam khi ấy tư tưởng "thần phục nhà Hán" vốn rất nhạt (dân chủ yếu là người dân tộc,địa phương,phong tục,tập quán khác,xa trung tâm quyền lực nhà Hán.....).nên khi quân Tôn Sách đến,khởi nghiệp,ít lâm vào cảnh chiến tranh.lòng dân rất yên ổn,1 lòng với nhà Ngô.quân Ngô ko bị mang tiếng là phản nghịch như Tào,cũng chả cần danh nghĩa "phục hưng nhà Hán" như Lưu.khi địch đến họ chiến đấu cho chính quyền lợi của mình,rất đồng tâm,đồng lòng.Nhân Hoà

vậy là với 3 yếu tố Thiên-Địa-Nhân,TS ngồi vững chãi ở miền Nam,yên tâm dưỡng quân,mà ko phải tốn sức vào những cuộc chiến tranh giành quyền lực rất sôi nổi ở Trung Nguyên.nên cũng chả trách,từ Nguỵ đến Thục,đều rất ngại phải đánh Ngô.với 1 người trẻ tuổi như TS,mà lại có tầm nhìn chiến lược đến vậy,thì thật đáng khâm phục.vậy nên t đã từng nghe nói,nếu TS hưởng dương thọ thêm 10 năm.thì có lẽ lịch sử đã khác.tuy ông mất sớm,nhưng đã để lại cho ông em Tôn Quyền,1 nền tảng quá ư vững chắc.tạo tiền đề cho việc lập nhà Ngô sau này.thường nghe binh pháp Tôn Tử nói



nhà Ngô đc lập ra,vốn tốn ít sương máu hơn 2 nhà Nguỵ-Thục rất nhiều.mà nguyên nhân sâu xa đều từ tầm nhìn chiến lược của tiền chủ Tôn Sách.vậy xem ra,ông cũng được coi là anh hùng chứ nhỉ?

bởi vậy,với Tôn Sách,tôi luôn giành cho ông 1 sự kính trọng.thật tiếc vì cái chết...... lãng nhách,đã làm giảm giá trị của TS đi rất nhiều
Bổ sung cho bác 1 chút về quá trình xây dựng lực lượng của Tôn Sách
Năm 195, Viên Thuật tự xưng làm hoàng đế, hiệu là Trọng Thị. Sau khi bị Lã Bố đánh bại, Viên Thuật có gửi thư cho Tôn Sách để mượn quân. Trong thư gửi trả lời Viên Thuật, Tôn Sách đã cự tuyệt và cắt đứt mọi ràng buộc với ông này. Trong cố gắng nhằm tranh thủ sự ủng hộ của Tôn Sách, một lãnh chúa mới nổi là Tào Tháo sau đó đã đề cử ông vào chức vụ Thảo nghịch tướng quân (討逆將軍) và tước phong là Ngô hầu (吳侯)[2]. Năm 199, Viên Thuật ốm chết cùng với triều đại ngắn ngủi của mình. Em họ ông ta là Viên Dận (袁胤) lo sợ Tào Tháo và rời bỏ Thọ Xuân. Đem theo quan tài Viên Thuật và đội quân của ông này, Viên Dận đến Hoán Thành (皖城, ngày nay là huyện Tiềm Sơn, An Huy) để theo Lưu Huân (劉勳). Do Lưu Huân không có đủ lương thực trong địa hạt của mình để nuôi thêm quân, nên ông ta đã dẫn quân về phía nam tới cướp bóc Hả Hôn (海昏, phía đông của huyện Vĩnh Tu, Cửu Giang, Giang Tây ngày nay).

Tôn Sách đang trên đường đem quân tấn công Hoàng Tổ tại Hạ Khẩu (夏口, ngày nay là Hán Khẩu, Vũ Hán, Hồ Bắc) thì nhận được tin. Ông quay lại và chiếm được Hoán Thành khi đó đã không được bảo vệ tốt, tiếp quản toàn bộ số quân cũ của Viên Thuật khoảng 30.000 người. Nghe tin căn cứ của mình đã mất, Lưu Huân chạy về phía tây và tìm kiếm sự hỗ trợ của Hoàng Tổ, ông này đã gửi 5.000 thủy quân thiện chiến tới giúp. Tôn Sách đánh bại Lưu Huân và ông ta phải chạy về phía bắc để theo Tào Tháo. Tôn Sách thu được trên 2.000 quân cùng 1.000 tàu thuyền của Lưu Huân và tiến quân đánh Hoàng Tổ. Mặc dù đã được tăng cường thêm quân từ phía Lưu Biểu, nhưng Hoàng Tổ đã thất bại cay đắng.

Tôn Sách vào năm 199 đã chiếm được toàn bộ miền nam Trung Quốc. Do bị đe dọa ở phía bắc là Viên Thiệu nên chưa thể chia sẻ sự quan tâm của mình, vì thế Tào Tháo cố gắng tăng cường liên minh với Tôn Sách bằng cách gả cháu gái của mình cho em Tôn Sách là Tôn Khuông (孫匡). Đến lượt mình, Tôn Sách cũng đồng ý gả con gái của Tôn Bôn (Phần) cho con trai của Tào Tháo là Tào Chương.

Thái thú cũ của Ngô Quận (吳郡, phía nam của Tô Châu ngày nay, Giang Tô) là Hứa Cống (許貢) đã từ lâu chống lại Tôn Sách. Hứa Cống gửi mật thư về cho Hán Hiến Đế, khuyên vua nên triệu hồi Tôn Sách về kinh do ông cảm nhận rằng Tôn Sách là một anh hùng có thể sánh với Hạng Vũ và là quá nguy hiểm để cho phép Tôn Sách chiếm giữ lãnh thổ. Tuy nhiên, bức mật thư đã bị các quan lại ưa Tôn Sách chặn lại, Tôn Sách mời Hứa Cống tới và giết chết. Những người trung thành với Hứa Cống sau đó chờ đợi cơ hội trả thù.

Năm 200, Tào Tháo đánh trận quyết định với Viên Thiệu tại Quan Độ, dọc theo bờ sông Hoàng Hà, để kinh đô và căn cứ của ông ta tại Hứa Xương vào tình thế ít được bảo vệ. Người ta cho rằng Tôn Sách đã vạch ra kế hoạch tấn công Hứa Xương dưới ngọn cờ giải cứu Hán Hiến Đế, khi đó đang bị Tào Tháo kiểm soát gắt gao. Công việc chuẩn bị cho cuộc tấn công đang diễn ra thì Tôn Sách bị rơi vào nơi phục kích của 3 bộ hạ cũ của Hứa Cống trong một cuộc đi săn đơn độc. Một trong số ba người này đã kịp bắn một mũi tên trúng má Tôn Sách trước khi người của Tôn Sách kịp đến và giết chết những kẻ ám sát. Về cái chết của Tôn Sách có nhiều giả thiết khác nhau (xem dưới đây). Một kịch bản được chấp nhận nhiều nhất là ông ta chết ngay trong đêm đó.

Một kịch bản khác cho rằng Tôn Sách còn sống thêm được một thời gian nữa. Các thầy thuốc nói với Tôn Sách là ông cần phải nghỉ ngơi đúng 100 ngày để vết thương được bình phục, nhưng một hôm Tôn Sách nhìn vào trong gương và khi nhìn thấy vết sẹo đã điên tiết lên và đập vỡ bàn. Chuyển động mạnh đã làm vết thương vỡ ra và ông chết trong đêm đó. Mặc dù khi đó có một con trai chưa sinh ra, nhưng Tôn Sách đã truyền lại di sản cho em trai là Tôn Quyền. Năm 222, khi Tôn Quyền tự xưng làm hoàng đế đầu tiên của Đông Ngô, ông đã phong Tôn Sách làm Trường Sa Hoàn Vương (長沙桓王).

Dòng dõi Tôn Sách được kế tiếp bằng con trai sinh ra sau khi cha mất là Tôn Thiệu (孫紹), cũng như ít nhất là hai (có thể là ba) con gái, một người lấy Chu Kỷ (朱紀), người kia lấy Cố Thiệu (顧卲) và sau đó là Lục Tốn (陆逊). Tôn Thiệu sinh được một con trai là Tôn Phụng (孫奉), sau này bị Tôn Hạo tử hình với tội danh được gán cho là phản bội do ông này rất nổi tiếng.