Kết quả 1 đến 8 của 8
Chủ đề: Truyện ngụ ngôn năm 2010
Hybrid View
-
24-08-2010, 02:33 PM #1
Truyện ngụ ngôn năm 2010
Hoa "Huy Chương Vàng"
Một hôm, trong lúc dạo chơi trong khu vườn nọ. Lũ Bướm trông thấy từ xa những ánh hào quang rực rỡ đang phát ra từ một lòai hoa rất đẹp. Bọn chúng chẳng ai bảo ai, nhưng tất cả đều đồng loạt bay về hướng đó.Đến nơi, tất cả bọn chúng đều phải trầm trồ trước vẽ đẹp đầy kiêu hảnh của hoa "Huy Chương Vàng".
- Một chú Bướm trong bọn đã không giấu nỗi cảm xúc, cất tiếng : Ôi! Anh HCV trông thật đẹp!
- Trông anh ấy thật mạnh mẽ và đầy uy lực (một chú Bướm khác họa theo).
- Anh ấy quả là người hùng giữa muôn hoa (một chú Bướm khác lại thốt lên với giọng nói đầy thán phục).
HCV chỉ mĩm cười.
Trong khi lũ bướm mãi mê ngắm nhìn và khen ngợi vẽ đẹp của HCV, một đàn Ong từ xa bay đến.
- Nhìn thấy HCV, một chú Ong trầm trồ khen ngợi. HCV đẹp thế này chắc hẳn phải có một bộ rễ khỏe mạnh và vững chắc lắm đây.
- HCV đáp. Rễ thì suốt ngày chỉ biết cắm sâu vào lòng đất, chỉ lo ăn uống chứ có làm được gì. Tôi trên này phải hứng chịu nắng mưa, sương gió năm này tháng nọ. Không có rễ thì tôi vẫn cứ đẹp thế này thôi.
- Một chú Ong khác lại trầm trồ. Chắc anh HCV phải có một đài hoa thật mạnh mẽ để nâng đở, những tán lá sum xuê để bảo bọc thì mới đẹp như thế này.
- HCV đáp. Lá thì có làm được gì, chỉ biết đứng bên dưới. Đài hoa cũng chỉ là một điểm tựa mà thôi. Tôi đẹp là do tự tôi hấp thụ lấy khí trời, tự mình phấn đấu mà vươn lên. Tôi thì cần gì Đài Hoa và Lá.
Cả đàn Ong chẳng nói gì nữa, chỉ khẽ cười rồi bay đi.
Lũ Bướm chơi đùa chán rồi cũng bay đi. HCV vẫn cứ kiêu hãnh trước vẽ đẹp của mình.
Thời gian cứ trôi đi. Rễ chẳng buồn hấp thu chất dinh dưỡng từ đất, Lá thì chẳng còn thiết tha để quang hợp, Đài Hoa thì buồn rũ rượi chẳng còn muốn nâng đở những cánh hoa kia nữa. HCV bây giờ chỉ còn là một cánh hoa tiều tụy, chẳng thể vươn mình lên được nữa. Lũ Bướm bây giờ cũng chẳng còn nhận ra HCV là ai, chúng lại tiếp tục vui đùa bên những loài hoa xinh đẹp khác.
Một ngày nào đó cũng chính trong khu vườn này sẽ lại mọc lên một hoa HCV rực rỡ. Lũ Bướm và đàn Ong kia lại bay về chiêm ngưỡng. Chẳng biết HCV lúc này đã có một suy nghĩ khác chưa?Lần sửa cuối bởi phaomatot, ngày 25-08-2010 lúc 12:06 PM.
Tôi chỉ là tôi giữa đất trời
Là tôi nhỏ bé giữa chơi vơi
Giữa dòng người chảy trong đời rộng
và giữa thời gian bất tận trôi.
-
24-08-2010, 04:05 PM #2
Đọc bài này xong lại liên tưởng đến bài thơ Hoa sen của nhà thơ Phùng Quán , Không biết có ai nghĩ như mình không nhỉ ?
-
24-08-2010, 04:16 PM #3
Phùng Quán
HOA SEN
"Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"
Mặc cho câu ca được cả nước lưu truyền
Và đời vẫn tin là ca ngợi phẩm chất của sen
Nhưng tôi không thể nào tin được
Câu ca này gốc gác tự nhân dân
Bởi câu ca sặc mùi phản trắc
Của những phường bội nghĩa vong ân !
Vốn con cái của giai cấp cùng khổ
Chúng chòi lên cuộc đời quyền lực vàng son
Nghĩ đến mẹ cha chúng xâu hổ
Chúng mưu toan giấu che từ bỏ
Nói xa gần chúng mượn chuyện sen
... Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
Tất cả là trong cái chữ "gần"
Chỉ một chữ mà ta thấu gan thấu ruột
Những manh tâm bội nghĩa vong ân
Bùn với sen đâu phải chuyện gần ?
Chính là sen mọc lên từ trong đó
Gốc của sen là thăm thẳm bùn đen
Nhị vàng, bông trắng, lá xanh...
Tất cả, tất cả, tất cả !...
Là do bùn hôi nuôi dưỡng
Ngay cả hương thanh khiết ta đặt lên bàn thờ cúng
Cũng là xương thịt của bùn tanh !
Như nhân dân
Gian truân, thầm lặng, vô danh
Đã sinh ra vĩ nhân, anh hùng, nghệ sĩ...
Nhân danh bùn
Nhân danh sen
Tôi đề nghị :
Đuổi câu phản trắc này ra khỏi kho báu nhân gian !
-
24-08-2010, 09:54 PM #4Nhất thiết hữu vi Pháp
Như mộng huyễn bào ảnh
Như thiểm diệc như điện
Ưng tác như thị quán
-
24-08-2010, 07:45 PM #5
những bài dạy nhân cách như thế này rất tốt , chúng ta thiếu hẳn nền giáo dục này , "gà ri gà cồ gà mẹ gà con - cả họ nhà gà bỏ phố đi ghe" (nước lụt thì gà nào cũng phải chạy )
hay như câu " lụt lội , trời làm lụt lội , dân đói lầm than , hột cơm ta bớt , cho qua tháng ngày " đó là các câu i tờ ngày tui bước vào lớp một , giờ vẫn còn nhớ rõ như in.
-
25-08-2010, 12:23 AM #6
Mà sao mấy chú Bướm Vàng cứ phải thốt lên nhiều thế! Chú đầu tiên "thốt lên" thì chú thứ hai "phụ họa" và chú thứ ba sẽ là "hùa theo" chứ.
-
25-08-2010, 11:59 AM #7Tôi chỉ là tôi giữa đất trời
Là tôi nhỏ bé giữa chơi vơi
Giữa dòng người chảy trong đời rộng
và giữa thời gian bất tận trôi.
-
25-08-2010, 03:53 PM #8
Truyện ngụ ngôn năm 2010
Đánh dấu