Kết quả 1 đến 10 của 74
Chủ đề: Hồi ký của Vương Gia Lương
Hybrid View
-
27-12-2010, 07:57 PM #1
Hồi 11:
Lược dịch: nghiadiamusuong@dichnhac.com
Nguồn: hychess.com
Năm 1959 thay mặt Hắc long giang tham gia đại hội thể thao toàn quốc tôi đoạt á quân, sau khi trở về Cáp nhĩ tân, tỉnh có tổ chức buổi tiệc tẩy trần cho chúng tôi, trong buổi tiệc này, lãnh đạo tỉnh hứa sẽ thành lập đội cờ tướng Cáp nhĩ tân.
Do năm 1960 tổ chức cả giải vô địch cá nhân và vô địch đồng đội toàn quốc, quân số trong đội vẫn chưa đủ, vì vậy chúng tôi đã triệu tập Chu Quý Lâm và Tưởng Trường Hải gia nhập. Lúc này, Hàng châu mời chúng tôi tới đấu giao hữu. Những người tham gia lần này có cả Trương Đông Lộc và Lý Tiết Dân của đội cờ vua, người của đội cờ tướng chỉ có tôi và Chu Quý Lâm. Lần giao hữu này, chúng tôi có đi qua Thượng hải, và có giao lưu với đội cờ Thượng hải. Chu Quý Lâm thể hiện tạm được, đã thắng Hồ Vinh Hoa, người lúc này vẫn chưa là quán quân quốc gia. Giao hữu ở Thượng hải xong, chúng tôi đi Hàng châu tham gia giải giao lưu ngũ tỉnh, và đây cũng là lúc Hồ Vinh Hoa bắt đầu xuất đầu lộ diện trên kỳ đàn.
Tôi, Từ Thiên Lợi, Mạnh Lập Quốc những người tham gia giao hữu lần này có nói chuyện về Hồ Vinh Hoa, tất cả đều cho rằng Hồ rất có tiền đồ, có thể dạy dỗ được, tôi nói rằng: “Khi ở Thượng hải tôi có nhượng tiên Hồ một ván, Hồ đã thắng, ấn tượng của tôi về Hồ rất tốt, đứa trẻ này phản ứng mau lẹ, rất có cơ trí, đích thực còn tiến xa”. Từ Thiên Lợi có nói: “Đứa trẻ này rất tốt, nhưng tiếc rằng thuận pháo còn kém, vì Từ Thiên Lợi, Hà Thuận An và các cao thủ nam phái thích sử dụng bình phong mã, công chậm thủ chắc, không thích bố cục thuận pháo đối công kịch liệt”. Khi đó thuận pháo bắc phương vô cùng nổi danh, giải cá nhân năm 1957, tôi đã dùng thuận pháo kích bại Hồ bắc Lý Nghĩa Đình, trong đại hội thể dục thể thao năm 1959 cũng với bố cục thuận pháo tôi giành ưu trước Dương Quan Lân. Trong lần giao lưu này. Và trong lần giao hữu này, Hồ gặp phải Triết giang Lưu Ức Từ dùng thuận pháo, do Mạnh Lập Quốc làm người giới thiệu, để tôi nhận Hồ làm học trò, dạy Hồ về thuận pháo. Khi đó tôi nói không muốn nhận học trò, vì tôi dạy cờ không thể tuỳ tiện, cho nên không thể tuỳ tiện nhận học trờ. Mạnh Lập Quốc nói: “Nào ai tuỳ tiện, chúng ta có thể chính thức bái sư, viết văn tự làm chứng cứ”. Tôi liền cầm giấy viết: “ Nguyện làm môn hạ của Vương á quan”, phía sau Mạnh Lập Quốc và Hồ ký tên. Bái sư xong, tôi chỉ dạy cặn kẽ cho Hồ về thuận pháo. Kết quả, trong lần giao lưu này, Hồ đã gây chấn động lớn khi giành chức vô địch.
Sau khi trở về Cáp nhĩ tân, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho giải vô địch cá nhân. Lúc này, đội gồm 3 người tôi, Chu Quý Lâm và Vũ hán Trần Gia Khoan. Khi đó, giải đồng đội có 26 đội tham gia. Khi xếp hạt giống, Thượng hải đứng đầu, Quảng đông thứ 2, còn đội thứ 3, có người đề nghị là Hắc long giang, có người đề nghị là Hồ bắc, Hắc long giang có tôi, còn Hồ bắc có Lý Nghĩa Đình. Vì Trần Gia Khoan của Hắc Long Gia từng đoạt hạng 3 trong giải thiếu niên toàn quốc, cho nên Hắc log giang được xếp là đội hạt giống số 3.
Trận đầu tiên chúng tôi gặp Hà bắc, Hà bắc là đội yếu. Ngồi bàn đầu, tôi hậu thủ thuận pháo trước Trương Phẩm Sơn, rất nhanh tôi phản tiên, tôi cho rằng nhất định sẽ thắng, nên chỉ lưu tâm chiến sự tại bàn 2 và bàn 3. Không ngờ một phút phân tâm, đi cờ không tốt, đã bị Trương kích bại. Lúc này, tại bàn 3, Trần Gia Khoan đã giành chiến thắng, cân bằng tỷ số giữa 2 đội, vậy là thắng thua phụ thuộc vào Chu Quý Lâm. Về tàn cuộc, xe mã tốt của Chu đấu với xe pháo song tượng của đối phương, đánh thế nào cũng thắng, tôi đứng bên ngoài nhòm ngó, lòng nghĩ sao đối phương chưa chịu buông cờ, lúc này chợt thấy Chu biến sắc, tôi nghĩ Chu đã thắng thì sao lại biến sắc? Hoá ra, Chu đi nhầm, bị đối phương hỏi cục.
Trận thua Hà bắc đã ảnh hưởng tới chúng tôi rất nhiều, và giải này chúng tôi đã thi đấu không thành công. Giải đồng đội kết thúc, giải cá nhân lại bắt đầu.
Tôi bắt đầu giải với 4 trận thắng liên tục trước Lưu Ức Từ, Sái Phúc Như, Hồ Vinh Hoa và Hoàng Quốc Khang. Lúc này, thành tích tốt nhất của các kỳ thủ khác chỉ là hai thắng, hai hoà. Tôi tạm thời dẫn đầu.
Vòng 5, tôi gặp Lý Nghĩa Đình, tiến vào trung cục tôi đi một nước Binh 7 tiến 1, lòng nghĩ rằng nên đánh bình ổn, ván này hoà cũng được. Lẽ ra, lúc đó tôi nên đi Mã 6 tiến 7, đưa cờ vào thế đối công. Dù cuối cùng vẫn ra hình cờ hoà nhưng tôi đi không tốt đã bị thua ván cờ. Thua ván này, tôi vô cùng hối hận, buổi tối cũng không thể ngủ được, luôn nghĩ rằng, lẽ ra phải đi Mã. Bây giờ nhìn lại quả thật tiến mã là nước chính xác.
Ván cờ này có thể nói vô cùng quan trọng đối với cuộc chiến của tôi về sau. Tại vòng áp chót, tôi gặp Thượng hải Chu Kiếm Thu, lúc này sau 9 vòng đấu, Hồ Vinh Hoa, Hà Thuận An đều 12 điểm, nếu tôi thắng ván này cũng 12 điêm thì vòng cuối cùng mới có hi vọng giành chức vô địch, cho nên với tôi mà nói, ván cờ này chỉ có con đường thắng, nhưng Chu lại một mực cầu hoà, đương nhiên tôi không muốn hoà, dù chỉ hơi ưu hơn Chu một chút, nhưng tôi liên tục liều lĩnh công sát, kết quả lại bại trận. Nếu lúc đấu với Lý Nghĩa Đình không thua, thì trận này tôi đâu phải cầu thắng, để đến nỗi là kẻ chiễn bại.
Vòng cuối cùng, tôi đụng độ Mạnh Lập Quốc, lúc này tôi đã không còn lòng chiến đấu, nên đã nhanh chóng bại trận. Kết quả giải này, Hồ Vinh Hoa vô địch, Hà Thuận An á quân, Dương Quan Lân quý quân, Chu Kiếm Thu điện quân, còn tôi chỉ xếp thứ 10.
Hết hồi 11, còn tiếp...Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum
-
29-12-2010, 01:11 PM #2
Hồi 12:
Lược dịch: nghiadiamusuong@dichnhac.com
Nguồn: hychess.com
Năm 1961 do thiên tai lụt lội nên đã không tiến hành giải toàn quốc. Đội cờ vua lúc này đã đủ người, Nhiếp Vệ Bình cũng đã tới đội cờ vây. Chỉ còn đội cờ tướng vẫn còn thiếu người.
Để luyện binh, Cáp nhĩ tân tổ chức một giải giao hữu “lục tỉnh’, gồm 3 tỉnh Đông bắc, Thượng hải, Giang tô, và Hồ bắc. Sau khi phát thiệp mời, tháng 6, kỳ thủ các nơi đã kéo về đầy đủ. Tôi là người huấn luyện của đội Hắc long giang, lãnh đội là Phan Kim Nhuận. Trong giải, Mạnh Lập Quốc có đùa vui rằng: “Hoành sảo Giang tô tam thánh, lực chấp Thượng hải tam hoạt”
Hoá ra, trong giải ở mấy vòng đầu Lý Nghĩa Đình đánh như “lên đồng”, lần lượt hạ Hà Thuận An, Chu Kiếm Thu, Hồ Vinh Hoa, và còn có 3 kỳ thủ của Giang tô, cho nên Lý tạm thời bứt xa trên bảng xếp hạng. Ở vòng 6, tôi gặp Chu Quý Lâm, nếu tôi thắng Chu sẽ có hi vọng tranh đoạt quán quân, tôi liền nói với lãnh đội: “Chu là học trò của tôi, ván này phải đánh làm sao?”. Lãnh đội nói: “hai người cố giải quyết nhanh ván này đi”. Ý của lãnh đội là Chu nhường tôi ván này, và để cho tôi có nhiều thời gian nghỉ ngơi, dưỡng sức, để ngày hôm sau đối phó với Lý Nghĩa Đình. Tôi nghe lãnh đội nói vậy, nên ván cờ này chẳng nghĩ ngợi nhiều. Nhưng, tôi không thể ngờ rằng, vào trận, Chu nghĩ rất lâu mà không chịu đi cờ. Trong lòng tôi nghĩ, không phải là giải quyết nhanh sao? chuyện gì vậy? Tôi đâu biết rằng, Chu không khách khí, chém tôi ngã ngựa(quả này chắc Bốc Phụng Ba cũng phải kém Chu vài phần
). Tôi cảm thấy vô cùng tức giận, bèn tìm lãnh đội nói: ‘không phải ông bảo nhuờng cờ sao? Sao kết quả lại thế này? Ông nói với Chu thế nào vậy?”, lãnh đội cũng tức giận nói: “tôi đã nói với Chu xong rồi, có ái biết đâu lại ra cơ sự này”
Trong giải này Chu hoà Lý Nghĩa Đình, do Hồ Vinh Hoa, Hà Thuận An bị Lý kích bại, hơn nữa đây không phải là giải đấu chính, nên mọi người cũng không quá quan tâm, cuối cùng Chu đoạt á quân. Thật ra, lần này Chu đoạt á quân lại là bất hạnh, bởi đoạt á quân rồi Chu sinh kiêu ngạo. Trong giải, Chu thắng Hàn Phúc Đức một ván, sau khi thắng ván đó, tôi nói với Chu: “dù Chu thắng Hàn, nhưng không thể nói là Chu mạnh hơn Hàn, kỳ nghệ của Hàn vẫn cao hơn Chu”. Nhưng Chu lại không nghĩ như vậy, lần này Chu đoạt á quân, hơn nữa còn hoà Lý Nghĩa Đình, có thể cho rằng rất ghê gớm rồi. Thật ra hoà Lý cũng chẳng có gì ghê gớm, bởi đó là ván cuối, thắng hay thua Lý đều vô địch, cho nên Lý không muốn đánh, nhẹ nhàng đưa ván cờ về hoà. Sau khi kết thúc giải giao hữu này, Trường Xuân lại tổ chức một giải giao hữu, các kỳ thủ Nam phương đều trở về tham gia, có tất cả 9 kỳ thủ của 3 tỉnh Đông bắc tham gia thì Chu xếp thứ 9. Năm 1962, Mạnh Lập Quốc có gửi thư tới báo rằng Quảng châu có mời tới giao lưu. Đông bắc sẽ cử 3 người là tôi, Mạnh và Hàn Phúc Đức đấu cùng chiến Dương Quan Lân, Sái Phúc Như, Trần Bách Tường của Quảng đông. Lần này đội Đông bắc đại thắng Quảng đông, vì Trần Bách Tường đã để thua quá nhiều.
Khi ấy, có một ván cờ rất thú vị. Trước giải, tôi với Mạnh có nghiên cứu về bố cục thuận pháo, kết quả khi vào giải, ván Hàn Phúc Đức đối Sái Phúc Như đã bày bố cục thuận pháo, hơn nữa diễn biến rất giống khi nghiên cứu. Đến giai đoạn tàn cục, Hàn còn pháo, mã, kém Sái hai tốt, lại khuyết tượng. Ván này, đánh 8 tiếng mới xong, kết quả hoà cờ. Sau ván đấu, Hàn nói với tôi và Mạnh: “hai người nghiên cứu bố cục này không thực dụng, dù tôi tiên thủ, nhưng kém tốt kém tượng, thật không dễ để hoà ván này”. Tôi nói: “ván này chỉ mình ông đánh hoà, tôi gặp tàn này đã xin thua từ lâu, nhưng sau khai cục thì ông ưu lớn, cơ hội thắng rất nhiều”. Mạnh cũng nói; “hình cờ này rất tốt, là đại tiên thủ, nhất định thắng cờ’. Từ chuyện này có thể nhìn ra kỳ phong của 3 người chúng tôi không giống nhau, lý giải về cờ cũng khác nhau. Mạnh cho rằng bố cục như vậy là đại tiên thủ, tuyệt đối ưu thế. Tôi cho rằng hậu phản tiên, hình thế không tồi, còn Hàn cho rằng dù ưu nhưng vẫn có chỗ kỵ. Tôi và Mạnh thích công sát, còn Hàn nghiêng về tỉ mỉ, cho nên tàn như vậy mới có thể hoà.
Rời Quảng châu, chúng tôi đi Hàng châu giâo lưu, sau đó qua Thượng hải. Thượng hải cử Hà Thuận An, Hồ Vinh Hoa, Chu Vĩnh Khang ra tiếp chúng tôi. Lần giao lưu này, tôi 4 thắng 2 thua được 8đ đoạt ngôi quán quân. Mạnh và Hàn cùng 7đ xếp liền sau. Như vậy, Đông bắc đội chiếm ưu tuyệt đối trước Thượng hải.
Chuyến nam hạ lần nay, Chu Quý Lâm do đã chuyển nghề nên không đi, chủ yếu do thành tích của Chu trong giải đồng đội quá kém, bản thân lại kiêu ngạo, quan hệ với lãnh đội không tốt.
Năm 1962, giải toàn quốc diễn ra tại Hợp phì, có 26 người tham gia, đánh vòng tròn. Khi giải còn 2 vòng, Dương Quan Lân 36 đ tạm thời dẫn đầu. Lý Nghĩa Đình, Hồ Vinh Hoa cũng 35đ theo sát phía sau, vòng này cục diện có sự thay đổi, Lý dù chiếm ưu nhưng bị Hà Thuận An bức hoà, Dương cũng không thể thắng tôi, trong khi đó Hồ đã chiến thắng trước Giang tô Đới Vinh Quang, vậy là trên bảng tổng sắp Dương Hồ đã bằng điểm.
Vòng cuối cùng, cả Hồ và Dương đều thắng, cùng bằng điểm nhau, cùng chia sẻ ngôi vị quán quân. Đây là trường hợp duy nhất trong giải quốc gia có cảnh “một nước hai vua’.
Hết hồi 12, còn tiếp...Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum
-
18-01-2011, 10:32 PM #3
Hồi 13:
Lược dịch: nghiadiamusuong@dichnhac.com
Nguồn: hychess.com
Năm 1962, thành tích tại giải cá nhân toàn quốc của tôi không được tốt, đội cờ của tỉnh cũng chỉ có mình tôi, yêu cầu cấp bách là tuyển thêm thành viên mới. Lúc này, Kim Khởi Xương đi Đại khánh thăm bạn, lúc qua Cáp nhĩ tân anh tự tiến cử mình. Lúc ấy, kỳ nghệ của Kim không phải là quá tốt, nhưng đánh với Kim 3 ván tôi thấy có thể được nên lưu giữ Kim lại. Năm 1963, không tổ chức giải cá nhân toàn quốc, vì để luyện binh, Cáp nhĩ tân tổ chức một giải giao hữu, mời đội Thượng hải với Hồ Vinh Hoa, Hà Thuận An, Chu Vĩnh Khang tới giao lưu. Do lúc này đội chỉ có tôi và Kim nên đành mượn Kim Vĩnh Thắng của Đường sắt qua giúp sức.
Lần giao hữu này, thành tích của Thượng hải không được tốt, Hồ Vinh Hoa xuất tướng bất lợi, bàn đầu thua Vương Vĩnh Thắng, sau đó Vương Vĩnh Thắng lại thắng tiếp Hà Thuận An.
Giải thích về thất bại của đội, Hà có nói rằng đó là do điều kiện ở Cáp nhĩ tân không được tốt nên ảnh hưởng tới đội. Nhưng bất luận là nguyên nhân nào, thì Thượng hải cũng là kẻ chiến bại. Do thành tích của Vương Vĩnh Thắng rất tốt trong lần giao hữu này nên đã được điều động tới đội, chuẩn bị cho giải toàn quốc năm 1964.
Rồi giải năm 1964 cũng diễn ra tại Hàng châu. Để chuẩn bị cho giải, tôi cũng đã nghiên cứu các bố cục mới. Ván thứ 2 khi gặp Hà Thuận An, hình cờ chúng tôi đi giống như những gì tôi đã tiên liệu. Kết quả rất nhanh chóng Hà rơi vào trận của tôi, một pháo lạc vạc ổ phục kích, nhưng lúc đó còn không thể nhóc mã chém pháo, nếu không Hà đã mất đi 1 pháo, lúc thẩm bố cục tôi đã thẩm biến này. Nhưng lúc ấy tôi quá vui, tiện tay đi sai tuần tự, vậy là pháo của Hà thoát được, lúc này tôi hối hận vô cùng, cuối cùng tôi thua ngược ván này. Như vậy, tôi tụt xuống trên bảng xếp hạng.
Lúc này dẫn đầu đang là 2 người Hồ Vinh Hoa và “Dương thành tiểu bá vương” Sái Phái Như, Sái sau khi thắng liền 5 ván đã hơn Hồ 1 điểm, 2 người đều có cơ hội đoạt chức quán quân. Lúc ấy, tôi dùng thuận pháo kích bại Hồ, càng làm gia tăng khoảng cách giữa hai người. Đội Quảng châu lúc này rất vui mừng, vì 4 vòng còn lại, ngoài ván tiên thủ gặp tôi, các đối thủ còn lại của Sái đều không mạnh, có thể nói Sái đã một tay chạm vào chức vô địch.
Buổi cơm tối ấy, Hồ không biết vô tình hay cố ý đã nói: “Bây giờ chỉ có lão Vương mới có thể cản bước Sái, Sái đang bất bại, thế như thác đổ, ngoài lão Vương ai có thể cản đây?”. Ngày hôm sau, trong ván đối đầu với Sái tôi đã đưa ra biến mới, cuối cùng kích bại được Sái.
Sau khi Sái thua, khoảng cách giữa Sái Hồ chỉ còn lại một điểm. Hi vọng đoạt chức vô địch của Hồ lại sống lại, nhưng Sái vẫn có lợi hơn trong cuộc đua này. Không ai có thể ngờ rằng, ba vòng cuối gặp ba đối thủ yếu Sái lại 2 thua 1 hoà, chỉ có được 1 điểm, không ai có thể tin đó là Tiểu bá vương từng liên tiếp chém ngã Hà Thuận An, Hồ vinh Hoa, Lý Nghĩa Đình, Dương Quan Lân. Kết quả, Hồ Vinh Hoa lại một lần nữa đăng cơ bảo điện. Sái chỉ đoạt á quân. Dù tôi thắng cả Hồ và Sái, nhưng chỉ xếp hạng 4. Hà Thuận An về 3.
Trong giải này tôi đã rất để ý một tiểu kỳ thủ 16 tuổi, người ấy chính là Lưu Điện Trung, nhìn thấy ván cờ Lưu hậu thủ thắng Lưu Ức Từ, tôi cảm thấy kỳ nghệ của Lưu rất đặc biệt. Lúc ấy, Lưu cũng muốn tới Hắc long giang, thế là sau giải, tôi đáp xe đi Thiên tân, rồi đổi xe đi Đường sơn tìm Lưu. Lúc ấy, Thiên tân cũng muốn Lưu gia nhập đội, nhưng cuối cùng Lưu lại gia nhập Hắc long giang, đây là chuyện về sau.
Hết hồi 13, còn tiếp...
Thưở còn thơ ngày hai buổi chăn vịt
Yêu quê hương qua từng cánh đồng lũ
Ai bảo chăn trâu là khổ
Tôi chăn vịt còn khổ hơn trâu
Những buổi chăn vịt
Giữa cánh đồng sâu
...
-
18-01-2011, 10:36 PM #4
Hồi 14:
Lược dịch: nghiadiamusuong@dichnhac.com
Nguồn: hychess.com
Thành tích của đội Hắc long giang tại giải vô địch cá nhân toàn quốc năm 1964 không tốt, đội cờ cần phải thay đổi, Vương Vĩnh Thịnh tuổi đã cao, kỳ nghệ không có bước tiến nhảy vọt. Nhưng Vương trong giải này đã chiến hoà Dương Quan Lân, nên tỏ ra rất tự mãn. Tôi nói với Vương: “thắng thua một ván rất ngẫu nhiên, dù ông hoà với Dương nhưng Dương phải hơn ông từ một tiên trở lên, nếu hai người đánh 10 ván thì Dương ít nhất phải thắng ba ván”. Vương không tin bèn nói: “10 ván mà thắng ít nhất 3 ván, không thể nào, ai cũng không thể làm được”. Tôi nói: “nếu ông không tin, hai người chúng ta có thể đánh để chứng minh”. Người trong đội cũng không tin, bèn đề nghị chúng tôi chơi, người thua phải khao đội một bữa. Trong 10 ván mà chấp trước 3 ván thật khó đánh, vì nếu tôi không thể thắng hơn 4 ván là thua cuộc. Vương Vĩnh Thịnh cho rằng mình không thể nào thua, nên nhận lời ngay.
10 ván cờ chúng tôi chơi rất nghiêm chỉnh, mỗi ngày hai ván, có trọng tài. 5 ngày sau tôi với 7 thắng 3 hoà giành chiến thắng. Vương Vĩnh Thịnh lúc này mới phục và vui vẻ móc hầu bao mời mọi người một bữa.
Thấm thoát đã tới giải cá nhân năm 1965, Lúc này trình độ cờ của tôi có lẽ tới mức cao nhất, tôi vô cùng tin vào chức quán quân lần này. Năm đó, giải được tổ chức tại thủ phủ Ngân xuyên của khu tự trị người Hồi ở Ninh Hạ, giải diễn ra vào tháng 11 năm đó.
Mấy vòng đầu tôi cùng Hồ Vinh Hoa thẳng tiến, tạm dẫn đầu trên bảng xếp hạng. Tôi dùng bố cục ngũ thất pháo đã chiến thắng 2 danh tướng của Quảng đông là Dương Quan Lân và Sái Phúc Như, cục diện với tôi lúc này rất có lợi. Vòng 6, Dương Hồ đại chiến kịch liệt, song phương chiến hơn trăm hiệp, cuối cùng Dương với nội lực tàn cục thâm hậu, xe tốt song tượng đã thắng xe tốt sỹ tượng của Hồ. Cuộc chiến lúc này chưa đi được nửa chặng đường.
Hồ sau khi bị Dương kích bại lại gặp tôi. Lúc này, tôi và Hồ cùng điểm, ai thắng ván này người đó có hi vọng đoạt chức quán quân.
Ván cờ đó, tôi hậu thủ nhưng đã nhanh chóng phản tiên, tiến vào tàn cục, tôi rất tự tin vào thắng lợi ván này, thời gian của Hồ còn lại không nhiều. Lúc này, tôi đi một nước liền đi vệ sinh, Hồ nhanh chóng đáp trả rồi cũng tiến vào nhà vệ sinh. Khi trở lại, không biết vì sao Hồ lại đi về phía khác, tôi vội gọi: “tiểu Hồ, đừng căng thẳng, về đây chứ?” lúc đó, Hồ mới quay lại, ngồi xuống và đi cờ. Tôi thấy Hồ tự dưng biếu không một con pháo, hơn nữa lúc đó Hồ thất thần “a” lên một tiếng (Cái kế giả vờ ngu khi trước Hồ từng dính, giờ đem ra áp dụng với lão Vương), tôi chẳng cần nghĩ ngợi nhiều bènchém pháo của Hồ, không ngờ đó không phải là Hồ cho không pháo mà là có dự liệu từ trước
, đến đây cục diện đảo ngược, cuối cùng tôi thua ngược ván này
Trạng thái của Hồ trong giải này rất tốt, trong 8 ván phi tượng cục của Hồ có tới 7 ván thắng. Sau ván đó, khoảng cách điểm giữa tôi và Hồ đột nhiên bị nới rộng, tận mắt tôi nhìn thấy chức quán quân đã đến tay bỗng bay mất. Lúc này, tôi vẫn hơn Dương Quan Lân một điểm và đang xếp thứ 2, nhưng nhìn thấy không còn hi vọng vô địch, tôi chán chường vô cùng, chẳng còn lòng dạ chiến đấu, sau đó đã để thua Chu Vĩnh Khang, rồi chức á quân cũng bay theo luôn, cuối cùng tôi về 3, hạng 3 với nhiều người mà nói là việc rất đáng mừng, nhưng với tôi thật đáng thất vọng.
Giải này, Kim Khởi Xương đứng ngoài top 20, điều đó cho thấy thực lực của đội Hắc long giang chưa đủ mạnh, tôi dự định đưa Lưu Điện Trung tới. Người trong đội thấy tôi đưa người ngoài về, trong lòng rất không vừa ý. Tôi nói: “đừng nhìn thấy Lưu trẻ mà coi thường, giữa tôi và Lưu chỉ kém một tiên”. Nghe xong câu đó, Kim Khởi Xương là người đầu tiên không phục, tôi bèn nói: “đã thế 2 người giao lưu vài ván”. Trong 6 ván giữa Lưu và Kim, Lưu thắng tới 4 hoà 2, rồi tới Chu Quý Lâm cũng 2 hoà 2 thua Lưu, và những người khác cũng không ai thắng Lưu, lúc đó mọi người mới phục Lưu.
Hết hồi 14, còn tiếp...[/QUOTE]
Thưở còn thơ ngày hai buổi chăn vịt
Yêu quê hương qua từng cánh đồng lũ
Ai bảo chăn trâu là khổ
Tôi chăn vịt còn khổ hơn trâu
Những buổi chăn vịt
Giữa cánh đồng sâu
...
-
19-01-2011, 12:02 PM #5
Hồi 15:
Lược dịch: nghiadiamusuong@dichnhac.com
Nguồn: hychess.com
Giải cá nhân toàn quốc năm 1966 tổ chức tại Trịnh châu- Hà nam, giải này áp dụng đấu vòng tròn trong các bảng, 38 danh thủ trên toàn quốc chia làm 4 bảng đấu vòng tròn, chọn ra 3 người đứng đầu đứng đầu mỗi bảng, lại tiếp tục đấu vòng tròn, chọn ra người vô địch.
Giải cá nhân lần này rất thú vị, tôi và Lưu đại diện cho Hắc long giang lọt vào vòng sau, 4 viên tướng của Quảng đông cũng tiến vào, đội Thượng hải thi đấu không được tốt, chỉ một mình Hồ Vinh Hoa tiến vào vòng sau.
Đầu tiên phải nhắc chuyện, tại giải này tôi thi đấu không tốt, đặc biệt là ván thua Chu Học Tăng. Trước khi ván đấu diễn ra Chu nói với tôi, dù kết quả thế nào thì vị trí của Chu cũng không thay đổi, ý là Chu muốn nhường tôi ván này. Chu trước đây ở Trường xuân, chúng tôi đã từng quen biết, cũng khá thân thiết, tôi cảm thấy rất vui, cho nên bước vào ván cờ không cần vội vàng. Sau khai cục, hình cờ của tôi rất tốt, hơn Chu 3 tốt, nhưng không biết làm sao, đi một hồi tốt của tôi chết hết. Trong lòng tôi rất tức giận nghĩ: “không phải lão bảo không muốn thắng mình ván này sao?” Nghĩ vậy nên tôi càng đi càng ẩu, cuối cùng thành thua cờ. Ván này với tôi mà nói vô cùng quan trọng, vì sau khi thua tôi không còn hi vọng vô địch. Càng làm cho tôi không thể ngờ tới là ván tiếp theo với Trần Bá Tường buồn càng thêm buồn. Trước giải này Trần chưa từng thắng tôi, hình cờ ván đó Trần cầu hoà, tôi không đồng ý, bởi tôi đang ưu hơn chút ít, và cũng muốn kiếm điểm từ Trần, không ngờ cầu thắng quá lại trở thành thua, có thể nói ván đó lại tôi bức Trần phải thắng.
Trong lịch sử giải cá nhân, trong đội Quảng đông ra sức bảo vệ cho Dương Quan Lân vô địch, cho nên Dương luôn có điểm từ đồng đội (đây là chiến thuật thường thấy), lần này cũng không ngoại lệ, Trần Bá Tường, Sái Phúc Như… đều thua Dương. Nhưng điều làm người ta tiếc nuối là, Dương lại thua Hồ, không thể ngăn cản bước chân vô địch của Hồ. Nếu biết trước được như thế, Quảng đông nên bơm điểm cho Trần, Trần hoà Hồ, lại thắng tôi, chức vô địch có thể sẽ về Quảng đông.
Còn lại 2 vòng, chức vô địch đã về tay Hồ, á quân chưa biết về tay ai. Quảng đông người đông thế mạnh, chiếm ưu tuyệt đối, chỉ là lúc đó bỗng xuất hiện một chiến mã, làm loạn bước chân của Quảng đông, chiến mã đó là Tăng Như Ý. Tăng vòng đầu tiên hoà tôi, tiếp theo chiến bại cả ba ván, tình thế xấu vô cùng, mọi người chẳng ai để ý tới Tăng, ngờ đâu sau đó Tăng đã điều chỉnh kịp thời, liên tục kích bại hai viên đại tướng của Quảng đông là Dương Quan Lân và Sái Phúc Như, tiếp đà thắng lợi 4 ván tiếp đó Tăng đều chiến thắng, trong đó có ván kích bại Hồ Vinh Hoa. Như vậy, sau 10 vòng Tăng với 6 thắng 3 thua 1 hoà, đã ngang bằng điểm với Dương Quan Lân và Sái Phúc Như, nhưng cả Dương và Sái đều bị Tăng kích bại, nên hai người chỉ biết giương mắt nhìn Tăng ắm đi chức á quân.
còn tiếp...[/QUOTE]Lần sửa cuối bởi nghiadiamusuong, ngày 19-01-2011 lúc 12:07 PM.
Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum
-
21-01-2011, 02:49 PM #6
Hồi 15 tiếp:
Lược dịch: nghiadiamusuong@dichnhac.com
Nguồn: hychess.com
Lần tranh á quân trong giải này quả là kinh động lòng người, mang đến cho mọi người một hồi ức khó quên, nhưng cùng với cuộc đại cách mạng văn hóa, giải cờ tướng đã bị gián đoạn 8 năm. 8 năm này vốn dĩ kỳ nghệ của tôi đang ở thời kỳ đỉnh cao, vậy mà mọi thứ đều bị cách mạng văn hóa cuốn đi. Tôi, một đời không thể giành chức vô địch, có lẽ đó là số mệnh.
Trong thời gian cách mạng văn hóa, cờ tướng bị coi là “tứ cựu”, các đội cờ đều giải tán, mọi cuộc thi đấu đều hủy bỏ, các kỳ thủ tứ tán khắp nơi, chuyển nghề mưu sinh. Lúc này, tôi cũng không thể chơi cờ, trở về đơn vị cũ, vốn nghĩ rằng sẽ tiếp tục làm việc như trước đây, nhưng tôi đâu có ngờ được rằng, cách mạng văn hóa vừa bắt đầu, tôi đã bị xếp vô thành phần phản động, nói là tôi tuyên truyền “tứ cựu”. Tôi không thể hiểu, vì sao một kỳ thủ bỗng chốc lại có thể trở thành thành phần phản động? Nhưng trời sinh tôi vốn lạc quan, không như nhiều người ở bên sinh buồn bực.
Cùng với những “bát nháo” của cuộc cách mạng văn hóa, tôi bị điều về nông thôn, chịu sự giáo dục của anh em nông dân. Cuộc sống ở đây rất vất vả, nhưng khổ nhất là không được chơi cờ, cũng không dám chơi cờ. Ở nông thôn 1 năm thì tôi được điều về Cáp nhĩ tân.
Đại khái khoảng năm 1971, Lưu Điện Trung trở về quê cũ. Việc xảy ra cũng có nguyên do của nó, khi đó các bang phái đang văn tranh võ đấu, nhằm thống nhất làm một. Lưu khi đó gia nhập tổ chức “pháo oanh bài”, khi ấy ‘pháo oanh bài” rất có danh tiếng, nhưng một thời gian sau “pháo oanh bài” cũng bị “dập”. Tận mắt nhìn thấy tình hình chính trị- xã hội rối ren, lý tưởng bị vùi dập, Lưu quyết định về quê, tránh xa chốn thị phi. Khi “pháo oanh bài” bị dập thì Lưu đã về Thiên tân, sau đó về quê nhà, sau cách mạng văn hóa Lưu cũng không trở lại Hắc long giang.
Tôi còn nhớ Chu Quý Lâm còn viết cho tôi một bài báo, nói tôi và Trương Đông Lộc là phản động, là kỳ bá khống chế kỳ đàn. Khi đó Chu đang là “hồng kỳ quân”, còn may chưa bắt tôi “phê đấu”, “hồng vệ quân” đạ bị coi là phản động, Chu bị bắt giam, vì Chu xuất thân từ thành phần địa chủ, xem ra Chu không may như tôi. Về sau, hoạt động cờ tướng dần dần được khôi phục, chuyện này ai cũng mong ngóng. Nhưng trong thời gian cách mạng văn hóa, những bức ảnh những tư liệu quý giá của tôi trong các giải trước đây đều bị đốt hết, quả là một điều đáng tiếc.
Hết hồi 15, còn tiếp...[/QUOTE]Lần sửa cuối bởi nghiadiamusuong, ngày 09-02-2011 lúc 07:56 PM.
Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum
-
24-01-2011, 03:03 PM #7
Hồi 16:
Lược dịch: nghiadiamusuong@dichnhac.com
Nguồn: hychess.com
Sau khi từ nông thôn trở về Cáp nhĩ tân, do khi đó đại bộ phận các hạng mục thể dục đều bị phá hủy, tôi và các thành viên khác trong đội cờ cũng chuyển nghề sinh sống. Cờ tướng khi đó bị coi là “tứ cựu”, nên không dám chơi. Mẹ tôi sợ hồng vệ binh quấy nhiễu nên đốt hết sách cờ và những bức ảnh, những vật phẩm kỷ niệm của tôi.
Năm 1972, để đón tiếp đội cờ Singapore tới giao lưu, Quảng đông và Thượng hải là hai nơi đầu tiên khôi phục lại đội cờ. Lúc này ở phương bắc phong trào cờ vẫn trong tình trạng đóng băng. Nhìn thấy Quảng đông và Thượng hải khôi phục đội cờ, tôi nghĩ, nếu có thể mời bọn họ tới giao lưu, sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển của làng cờ Đông bắc. Nghĩ vậy, tôi liền hành động. Rồi năm 1973, đội Thượng hải cũng nhận lời tới Đông bắc giao lưu. Lúc này, chúng tôi chưa có đội cờ chuyên nghiệp, giải đấu chỉ mang tính chất giao lưu. Trong lần giao lưu này, tôi- lãnh đội của Đông bắc đã thua Hồ Vinh Hoa- lãnh đội Thượng hải.
Trải qua lần giao lưu này, phong trào cờ của 3 tỉnh Đông bắc dần dần được khôi phục, không còn bị liệt vào “tứ cựu” nữa. Năm 1973, Ủy ban thể dục thể thao quốc gia gửi văn kiện tới, thông báo khôi phục giải toàn quốc, vậy là sau bao năm bị “đàn áp” cuối cùng giới cờ cũng được giải phóng. Phong trào cờ lúc này lại rầm rộ trở lại. Lúc đó, tôi đã chuyển nghề, vì để tham gia giải, ủy ban thể dục tỉnh lại tổ chức đội tập huấn, và tìm kiếm nhân tài. Do lần này, giải cá nhân cho phép cả nữ và thiếu niên tham gia, cho nên lần này thành phố cũng rất chú trọng đội ngũ trẻ. Đội tập huấn lần này có tôi, Mạnh Chiêu Trung, Kim Khởi Xương, ngoài ra còn có 2 thành viên trẻ, một là Triệu Quốc Vinh, người kia là Phạm Quý Liên. Phạm thiên về mau lẹ, biến hóa. Triệu thì ngược lại, trầm ổn vững chắc.
Đội ngũ đã được thành lập, nhưng mọi người đều đã mấy năm không chơi cờ, như vậy đi thi đấu sao được, rõ ràng so với đội Thượng hải và Quảng đông đã được thành lập trước đó một hai năm bất lợi hơn nhiều. Vấn đề này rất thiết thực, vì vậy trước khi đi Thành đô- Tứ xuyên tham gia giải cá nhân, chúng tôi đã qua Thượng hải giao lưu.
Và như vậy, với mục đích luyện binh, chúng tôi qua Thượng hải. Lần này, chỉ có tôi thắng Hồ Vinh Hoa 1 ván, Mạnh Chiêu Trung, Kim Khởi Xương, Triệu Quốc Vinh và Phạm Quý Liên đều không giành được thắng lợi nào. Trong đó, Triệu và Phạm đều thua thiếu niên kỳ thủ Lâm Hoành Mẫn của Thượng hải. Từ Thiên Lợi hòa Triệu một ván nhượng đơn mã. Qua lần giao lưu này, rèn luyện không ít cho đội Hắc long giang.
Năm 1974, giải cá nhân toàn quốc diễn ra ở Thành đô- Tứ xuyên, giải lần này có thể nói là quy mô nhất kể từ khi lập nước. Tham gia giải có 80 kỳ thủ, giải chia làm hai giai đoạn, giai đoạn đầu chia tổ đánh vòng tròn, chọn 3 người đứng đấu mỗi tổ vào vòng sau. Sau đó đánh vòng tròn tiếp chọn nhà vô địch.
Vòng đầu tiên, Cao Hoa nữ kỳ thủ lần đầu tiên dự giải đã kích bại Mạnh Chiêu Trung. Hắc long giang xuất sư gặp bất lợi. Thành tích trong giải của Triệu và Phạm cũng không tốt, nhưng Triệu còn thắng được vài ván, Phạm chỉ thua và hòa. Sau này, Phạm thấy cờ tướng của mình không thể tiến triển nhiều liền chuyển sang cờ vua. Thật ra, Phạm rất có tài năng, chỉ là Phạm không tự tin ở bản thân, nếu tâm lý của Phạm vững vàng, nhất định Phạm cũng rất phát triển trong cờ tướng.
Vòng 2, Hồ Vinh Hoa đụng độ Dương Quan Lân, hai người xuất binh vô cùng chặt chẽ, không dám lơ là, chiến hơn 70 hồi, hai bên bắt tay nói hòa.
Vòng 4, tôi gặp lại đối thủ xưa Dương Quan Lân, 8 năm cách biệt, nay gặp lại, quả làm tôi rất muốn thắng ván cờ này.
Ván này chơi trong vài giờ đồng hồ, 3 lần phong cờ. Trước khi phong cờ lần thứ 3, hình cờ hình thành một cục diện tương đối phức tạp, tôi dù chiếm ưu, nhưng vấp phải quy định phải thắng trong 30 nước. Lúc này bỗng nhiên Dương đưa ra một yêu cầu không hợp lý: “hay là chúng ta đừng phong cờ, đánh đến khi nào xong thì thôi”. Dù đây là yêu cầu không hợp lý, nhưng nghĩ tới địa vị của Dương trong giới cờ, trọng tài bèn tới hỏi ý kiến tôi. Tôi nói; “tôi phục tùng ý kiến của ban tổ chức”. Trọng tài viên không dám làm chủ, bèn đi hỏi ý kiến của ban tổ chức, kết quả ban tổ chức kiên quyết từ chối yêu cầu này. Thế là phong cờ . Trọng tài và hai người chúng tôi đi ăn tối. Thật ra, như thế là bất lợi với tôi, vì tôi không có cách gì trở lại phòng bày cờ.
Ngồi trước bàn ăn, cả tôi và Dương đều chẳng còn bụng dạ nào mà ăn, tôi nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện ra các biến hóa của ván cờ, làm sao để thắng trong 30 nước đây? Có lẽ khoảng hơn 10 phút suy nghĩ, rồi tôi cũng đã thông suốt ván cờ, 19 nước là có thể thắng, nghĩ thông rồi tôi ăn ngấu nghiến, thời gian không nhiều, Dương chỉ ăn qua loa. Trở lại phòng thi đâu, tôi vốn đã thông suốt về ván cờ, nên chỉ sau 19 nước đã giành thắng lợi. Thắng ván này, tôi giữ vững thành tích bất bại trước Dương trong giải cá nhân.
Giải này, Hồ Vinh Hoa vô địch, tôi xếp thứ 5. Dù thứ 5, nhưng ở vòng 9, tôi chiến thắng Hồ, một kỷ niệm khó quên.
Hết hồi 16, còn tiếp...Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum
Hồi ký của Vương Gia Lương
Đánh dấu